Edit: Lymiu
Beta: Sakura
Nghỉ ngơi và hồi phục một đêm, sáng sớm ngày kế một đoàn người chờ xuất phát bò lên xe.
Ngày hôm qua đi đã đủ xa, hôm nay lọc bỏ các thùng hàng chưa mở ngày hôm qua rồi lái xe đi tiếp.
Phan Hiểu Huyên ngồi ở vị trí kế bên tài xế nhìn ra ngoài: “Mọi người nói xem quân đội đã hoàn thành nhiệm vụ nhà máy điện hạt nhân hay chưa?”
“Chắc rồi, nhiều người như vậy mà.” Đường Nhược nói.
“Ài, tớ…” Phan Hiểu Huyên quay người ra rồi ngó phía sau xe, “Đã hoàn thành, thế các cô gái kia sẽ phải trở lại căn cứ thành phố H rồi, cậu thấy chúng mình còn có cơ hội gặp được họ không?”
Đường Nhược hơi khó hiểu: “Chúng mình gặp ai?”
Phan Hiểu Huyên lộ ra vẻ mặt cậu biết đó, liếc mắt nhìn Bạch Thất rồi bĩu môi với Đường Nhược: “Chính là người đưa nước lần trước ý, đội trưởng hậu cần đoàn đội Tầm Mộng.”
Đường Nhược suy nghĩ một chút thì đã hiểu ngay ý cô nói: “Như thể cậu rất muốn chúng mình gặp lại mấy cô kia không bằng.”
“Hắc hắc…” Phan Hiểu Huyên thấy Đường Nhược lộ ra một nụ cười u ám mang theo bom, vì vậy quay người lại về phía trước luôn, “Chỉ nghĩ, chỉ nghĩ mà thôi.”
Hai người nói xong thì xe dẫn đường ngừng lại.
Điền Hải ra bên ngoài xem xét, cũng phát hiện ở đây ngày hôm qua Hồ Hạo Thiên đã đánh dấu trên đường rồi.
Mọi người xuống xe, không có động tác dư thừa tiếp tục nhiệm vụ như ngày hôm qua mở hộp đồ ra.
Hồ Hạo Thiên lại hủy đi một xe container miếng lót chuột, than thở: “Móa nó, nếu có cái máy dò xét, quét quét qua liền biết rõ bên trong có cái gì thì tốt rồi, nếu cứ như thế này chắc phát điên.”
Hoa Hạ hàng hóa xuất khẩu và hàng hóa nhập khẩu đều được đóng gói cẩn thận, đừng nói bên ngoài thùng đựng hàng, mà ngay cả bên ngoài thùng các-tông đều không có bất kỳ quảng cáo nào.
Cho nên, mọi người đối mặt toàn là rương vàng hòm tươi!
Hôm nay Bạch Thất đã mang tất cả các file từ trong văn phòng ra rồi, anh mở ra tra nhìn một chút, từng tờ từng tờ nghiên cứu rất cẩn thận đấy…
Hồi lâu sau, quay trở lại nhìn trang bìa này một chút, ngẩng đầu nói: “Xem không hiểu.”
Mọi người: “…”
Khốn!
Rất muốn cho anh một thẻ mời địa ngục!
Anh xem không hiểu thì nói không hiểu đi, lại còn tỉ mỉ nghiên cứu một lúc, đợi mọi người nghĩ anh hiểu rồi lại nói một câu xanh rờn ‘xem không hiểu’ là thế nào!
Hồ Hạo Thiên tiếp nhận nhìn nhìn, lại ném xuống đất: “Đều là thương số thứ tự mà thôi, tất cả đều là chút ít số hiệu, chúng takhông biết số hiệu đại biểu cái gì nên xem không hiểu.”
Lưu Binh cầm lên cũng mở ra: “Hồ đội, khẳng định xe của anh cũng có số hiệu, anh tìm xem số hiệu xe của anh chắc tìm được đấy.”
Hồ Hạo Thiên nói: “Lúc trước mấy con số đó còn dài hơn cả CMND, tôi nào nhớ mấy thứ đó, toàn bộ quên hết.”
Đã như vậy, cũng không có biện pháp, đành phải cứ tiếp tục tìm.
Tinh thần lực của Đường Nhược chỉ có thể dùng để dò xét chung quanh xem động vật còn sống, còn những vật chết này thì không thể phân biệt được, cũng không thể giúp xem bên trong có cái gì.
Hủy đi hủy đi vứt bỏ vứt bỏ, vứt bỏ vứt bỏ đi một chút…
Hủy đi nhiều hơn, mọi người cũng lục lọi tìm ra một tí kinh nghiệm, chủ yếu là một ít kinh nghiệm dấu hiệu thương phẩm. Có nhiều thứ xem xét đã cảm thấy không phải bọn họ cần đấy, trực tiếp cũng không hủy đi, đi đến thùng hàng kế tiếp.
Lần này mở ra thùng hàng toàn là đồ trang điểm nhập khẩu.
Mấy người đàn ông không dùng đồ này, ngược lại các phái đẹp rất để ý những thứ này.
Phan Hiểu Huyên cầm một hộp mặt nạ nhìn nhìn: “Trước kia bọn bạn tớ ở đại học tranh nhau mua cái mặt nạ này, rất nhiều người đến mua mà tay không ra về đấy.”
Đường Nhược nói: “Nhưng bây giờ tận thế rồi, đoán chừng cũng không có ai muốn đâu?”
Dương Lê lắc đầu nói: “Chưa hẳn, chắc chắn sẽ có người cần đấy, có chỗ có phụ nữ đều có thị trường, tầng giai cấp bần cùng không cần, trong căn cứ phụ nữ tầng giai cấp cao vẫn sẽ có nhu cầu đấy.”
Dưới tình huống có điều kiện phụ nữ sẽ không bỏ mặc bản thân mình, muốn giữ gìn vẻ đẹp tuổi thanh xuân.
Lưu Binh nhìn trong thùng có đống giấy này: ” Các chị có muốn lấy không?”
Trong không gian Đường Nhược có thiệt nhiều đồ trang điểm rồi nên cô không cần.
Phan Hiểu Huyên cầm mấy hộp cho vào không gian: “Lấy đủ mình dùng thôi, lấy nhiều làm gì.”
Nhóm người mình mục đích chủ yếu là tìm đồ có thể ăn được.
Từ sau khi phát hiện đồ trang điểm thì thùng hàng về sau toàn là những đồ dùng cần thiết trong cuộc sống.
Nước gội đầu, sữa tắm, khăn mặt nhập khẩu…
Rõ ràng còn trong một cái thùng đựng hàng tìm được bcs.
Chắc loại bcs như này về sau không có mà dùng rồi.
Vì vậy Bạch Thất chỉ vào từng thùng hàng đựng bcs nói với Đường Nhược: “Toàn bộ thu.”
Đường Nhược: “…”
Bạch Thất bình tĩnh dứt khoát, hoàn toàn không để ý ánh mắt người khác, nhưng mặt mỏng như Đường Nhược, ở trước mặt mọi người thu thùng hàng đựng bcs cũng thật sự rất ngại mà.
Hồ Hạo Thiên ho một tiếng nói: “Tiểu Đường, thu đi.”
Không cần chờ đến sau, bây giờ cũng cần dùng, nếu không hối hận không kịp.
Chính mình cũng cần loại này, chưa kể đến trong đội ngũ có mấy thanh niên cũng sẽ dùng đến, khẳng định cũng phải cho bọn họ chuẩn bị lấy.
Trước kia người khác muốn kết hôn, cha mẹ phải chuẩn bị sính lễ đồ cưới cho con cái.
Còn mình…
Hồ Hạo Thiên nghĩ tới ngày sau, Điền Hải hoặc Lưu Binh hoặc Phan Hiểu Huyên kết hôn.
Một gánh lại một gánh bcs được mang ra, đặt ở trong sân rộng kết hôn, trước mặt phần đông khách mời, tôi Hồ Hạo Thiên hăng hái nói: Cái này chính là đồ cưới ( sính lễ?) của cô cậu đấy, ngày sau vợ chồng nhất định phải đồng tâm, phải dùng tiết kiệm đấy!
Tưởng tượng quá đà khiến cơ mặt Hồ Hạo Thiên run rẩy.
Bên cạnh Dương Lê nhìn thấy, kỳ quái hỏi: “Hạo Thiên, anh làm sao vậy?”
Hồ Hạo Thiên ôm ngực nói: “Không có việc gì, chỉ đột nhiên phát hiện mình làm bố đã quen, thật đáng sợ…”
Ờ! Tận thế rồi, tiết tháo đều bị chơi hư mất!
Đường Nhược không biết Hồ đội bổ não, vẻ mặt như:-( 囧 thu hết thùng bcs vào trong không gian.
Trong khu đồ dùng sinh hoạt cũng có ga giường, chăn bông, đều thu hết vào.
Hồ Hạo Thiên mang theo Hà vệ sĩ đi phụ cận trực tiếp lái xe Container tới, tập trung những đồ dùng không quá hạn ở cùng một chỗ, đặt ở bên trong một xe Container.
Đến lúc đó lại để Hà vệ sĩ đi theo đằng sau đoàn xe là được.
Một ngày như vậy lại như vậy đi qua, nhưng tốt hơn hôm qua nhiều, ít nhất không có tay không mà quay về.
Đã có thu hoạch ngày hôm nay, mấy ngày kế tiếp, mọi người càng có hào hứng rồi.
Gần như mỗi ngày đều có đồ đạc mình cần đến.
Nhưng ở đây đồ đạc thật sự quá nhiều, bọn họ cũng không có nhiều không gian để mang, vì vậy cho cả đội mang đồ lên xe của đội, những thứ không cần thiết liền bỏ.
Nhưng hôm nay lại để cho mọi người đã có phát hiện ngoài ý muốn. Đó chính là áo lông và áo khoác chuẩn bị xuất khẩu ra nước ngoài!
Lúc đầu đoàn đội Tùy Tiện đi từ thành phố A, đoạn đường này đi một chút ngừng ngừng, trên đường cũng đi mất gần một tháng.
Thời tiết hiện tại càng ngày kỳ quái, ban ngày phải mặc áo lông cừu rồi, mà buổi tối lại mặc áo không có tay. Khó bảo toàn mấy ngày nữa, mọi người phải mặc áo lông.
Beta: Sakura
Nghỉ ngơi và hồi phục một đêm, sáng sớm ngày kế một đoàn người chờ xuất phát bò lên xe.
Ngày hôm qua đi đã đủ xa, hôm nay lọc bỏ các thùng hàng chưa mở ngày hôm qua rồi lái xe đi tiếp.
Phan Hiểu Huyên ngồi ở vị trí kế bên tài xế nhìn ra ngoài: “Mọi người nói xem quân đội đã hoàn thành nhiệm vụ nhà máy điện hạt nhân hay chưa?”
“Chắc rồi, nhiều người như vậy mà.” Đường Nhược nói.
“Ài, tớ…” Phan Hiểu Huyên quay người ra rồi ngó phía sau xe, “Đã hoàn thành, thế các cô gái kia sẽ phải trở lại căn cứ thành phố H rồi, cậu thấy chúng mình còn có cơ hội gặp được họ không?”
Đường Nhược hơi khó hiểu: “Chúng mình gặp ai?”
Phan Hiểu Huyên lộ ra vẻ mặt cậu biết đó, liếc mắt nhìn Bạch Thất rồi bĩu môi với Đường Nhược: “Chính là người đưa nước lần trước ý, đội trưởng hậu cần đoàn đội Tầm Mộng.”
Đường Nhược suy nghĩ một chút thì đã hiểu ngay ý cô nói: “Như thể cậu rất muốn chúng mình gặp lại mấy cô kia không bằng.”
“Hắc hắc…” Phan Hiểu Huyên thấy Đường Nhược lộ ra một nụ cười u ám mang theo bom, vì vậy quay người lại về phía trước luôn, “Chỉ nghĩ, chỉ nghĩ mà thôi.”
Hai người nói xong thì xe dẫn đường ngừng lại.
Điền Hải ra bên ngoài xem xét, cũng phát hiện ở đây ngày hôm qua Hồ Hạo Thiên đã đánh dấu trên đường rồi.
Mọi người xuống xe, không có động tác dư thừa tiếp tục nhiệm vụ như ngày hôm qua mở hộp đồ ra.
Hồ Hạo Thiên lại hủy đi một xe container miếng lót chuột, than thở: “Móa nó, nếu có cái máy dò xét, quét quét qua liền biết rõ bên trong có cái gì thì tốt rồi, nếu cứ như thế này chắc phát điên.”
Hoa Hạ hàng hóa xuất khẩu và hàng hóa nhập khẩu đều được đóng gói cẩn thận, đừng nói bên ngoài thùng đựng hàng, mà ngay cả bên ngoài thùng các-tông đều không có bất kỳ quảng cáo nào.
Cho nên, mọi người đối mặt toàn là rương vàng hòm tươi!
Hôm nay Bạch Thất đã mang tất cả các file từ trong văn phòng ra rồi, anh mở ra tra nhìn một chút, từng tờ từng tờ nghiên cứu rất cẩn thận đấy…
Hồi lâu sau, quay trở lại nhìn trang bìa này một chút, ngẩng đầu nói: “Xem không hiểu.”
Mọi người: “…”
Khốn!
Rất muốn cho anh một thẻ mời địa ngục!
Anh xem không hiểu thì nói không hiểu đi, lại còn tỉ mỉ nghiên cứu một lúc, đợi mọi người nghĩ anh hiểu rồi lại nói một câu xanh rờn ‘xem không hiểu’ là thế nào!
Hồ Hạo Thiên tiếp nhận nhìn nhìn, lại ném xuống đất: “Đều là thương số thứ tự mà thôi, tất cả đều là chút ít số hiệu, chúng takhông biết số hiệu đại biểu cái gì nên xem không hiểu.”
Lưu Binh cầm lên cũng mở ra: “Hồ đội, khẳng định xe của anh cũng có số hiệu, anh tìm xem số hiệu xe của anh chắc tìm được đấy.”
Hồ Hạo Thiên nói: “Lúc trước mấy con số đó còn dài hơn cả CMND, tôi nào nhớ mấy thứ đó, toàn bộ quên hết.”
Đã như vậy, cũng không có biện pháp, đành phải cứ tiếp tục tìm.
Tinh thần lực của Đường Nhược chỉ có thể dùng để dò xét chung quanh xem động vật còn sống, còn những vật chết này thì không thể phân biệt được, cũng không thể giúp xem bên trong có cái gì.
Hủy đi hủy đi vứt bỏ vứt bỏ, vứt bỏ vứt bỏ đi một chút…
Hủy đi nhiều hơn, mọi người cũng lục lọi tìm ra một tí kinh nghiệm, chủ yếu là một ít kinh nghiệm dấu hiệu thương phẩm. Có nhiều thứ xem xét đã cảm thấy không phải bọn họ cần đấy, trực tiếp cũng không hủy đi, đi đến thùng hàng kế tiếp.
Lần này mở ra thùng hàng toàn là đồ trang điểm nhập khẩu.
Mấy người đàn ông không dùng đồ này, ngược lại các phái đẹp rất để ý những thứ này.
Phan Hiểu Huyên cầm một hộp mặt nạ nhìn nhìn: “Trước kia bọn bạn tớ ở đại học tranh nhau mua cái mặt nạ này, rất nhiều người đến mua mà tay không ra về đấy.”
Đường Nhược nói: “Nhưng bây giờ tận thế rồi, đoán chừng cũng không có ai muốn đâu?”
Dương Lê lắc đầu nói: “Chưa hẳn, chắc chắn sẽ có người cần đấy, có chỗ có phụ nữ đều có thị trường, tầng giai cấp bần cùng không cần, trong căn cứ phụ nữ tầng giai cấp cao vẫn sẽ có nhu cầu đấy.”
Dưới tình huống có điều kiện phụ nữ sẽ không bỏ mặc bản thân mình, muốn giữ gìn vẻ đẹp tuổi thanh xuân.
Lưu Binh nhìn trong thùng có đống giấy này: ” Các chị có muốn lấy không?”
Trong không gian Đường Nhược có thiệt nhiều đồ trang điểm rồi nên cô không cần.
Phan Hiểu Huyên cầm mấy hộp cho vào không gian: “Lấy đủ mình dùng thôi, lấy nhiều làm gì.”
Nhóm người mình mục đích chủ yếu là tìm đồ có thể ăn được.
Từ sau khi phát hiện đồ trang điểm thì thùng hàng về sau toàn là những đồ dùng cần thiết trong cuộc sống.
Nước gội đầu, sữa tắm, khăn mặt nhập khẩu…
Rõ ràng còn trong một cái thùng đựng hàng tìm được bcs.
Chắc loại bcs như này về sau không có mà dùng rồi.
Vì vậy Bạch Thất chỉ vào từng thùng hàng đựng bcs nói với Đường Nhược: “Toàn bộ thu.”
Đường Nhược: “…”
Bạch Thất bình tĩnh dứt khoát, hoàn toàn không để ý ánh mắt người khác, nhưng mặt mỏng như Đường Nhược, ở trước mặt mọi người thu thùng hàng đựng bcs cũng thật sự rất ngại mà.
Hồ Hạo Thiên ho một tiếng nói: “Tiểu Đường, thu đi.”
Không cần chờ đến sau, bây giờ cũng cần dùng, nếu không hối hận không kịp.
Chính mình cũng cần loại này, chưa kể đến trong đội ngũ có mấy thanh niên cũng sẽ dùng đến, khẳng định cũng phải cho bọn họ chuẩn bị lấy.
Trước kia người khác muốn kết hôn, cha mẹ phải chuẩn bị sính lễ đồ cưới cho con cái.
Còn mình…
Hồ Hạo Thiên nghĩ tới ngày sau, Điền Hải hoặc Lưu Binh hoặc Phan Hiểu Huyên kết hôn.
Một gánh lại một gánh bcs được mang ra, đặt ở trong sân rộng kết hôn, trước mặt phần đông khách mời, tôi Hồ Hạo Thiên hăng hái nói: Cái này chính là đồ cưới ( sính lễ?) của cô cậu đấy, ngày sau vợ chồng nhất định phải đồng tâm, phải dùng tiết kiệm đấy!
Tưởng tượng quá đà khiến cơ mặt Hồ Hạo Thiên run rẩy.
Bên cạnh Dương Lê nhìn thấy, kỳ quái hỏi: “Hạo Thiên, anh làm sao vậy?”
Hồ Hạo Thiên ôm ngực nói: “Không có việc gì, chỉ đột nhiên phát hiện mình làm bố đã quen, thật đáng sợ…”
Ờ! Tận thế rồi, tiết tháo đều bị chơi hư mất!
Đường Nhược không biết Hồ đội bổ não, vẻ mặt như:-( 囧 thu hết thùng bcs vào trong không gian.
Trong khu đồ dùng sinh hoạt cũng có ga giường, chăn bông, đều thu hết vào.
Hồ Hạo Thiên mang theo Hà vệ sĩ đi phụ cận trực tiếp lái xe Container tới, tập trung những đồ dùng không quá hạn ở cùng một chỗ, đặt ở bên trong một xe Container.
Đến lúc đó lại để Hà vệ sĩ đi theo đằng sau đoàn xe là được.
Một ngày như vậy lại như vậy đi qua, nhưng tốt hơn hôm qua nhiều, ít nhất không có tay không mà quay về.
Đã có thu hoạch ngày hôm nay, mấy ngày kế tiếp, mọi người càng có hào hứng rồi.
Gần như mỗi ngày đều có đồ đạc mình cần đến.
Nhưng ở đây đồ đạc thật sự quá nhiều, bọn họ cũng không có nhiều không gian để mang, vì vậy cho cả đội mang đồ lên xe của đội, những thứ không cần thiết liền bỏ.
Nhưng hôm nay lại để cho mọi người đã có phát hiện ngoài ý muốn. Đó chính là áo lông và áo khoác chuẩn bị xuất khẩu ra nước ngoài!
Lúc đầu đoàn đội Tùy Tiện đi từ thành phố A, đoạn đường này đi một chút ngừng ngừng, trên đường cũng đi mất gần một tháng.
Thời tiết hiện tại càng ngày kỳ quái, ban ngày phải mặc áo lông cừu rồi, mà buổi tối lại mặc áo không có tay. Khó bảo toàn mấy ngày nữa, mọi người phải mặc áo lông.