Lâm Chính Phong tiếp tục nói: “Mấy người có thể nhìn nhận con người trên hai vấn đề, sinh mạng và tinh thần. Nếu không có tinh thần thì bản thân kẻ đó chỉ còn lại một đống albumin (một loại protein huyết tương trong cơ thể người) và mỡ thôi nhưng sinh mạng thì khác, nó có liên quan đến thuyết vũ trụ tinh thần. Vũ trụ tinh thần cũng chính là thế giới linh hồn, vũ trụ là do vô số vật tạo thành. Vạn vật trong vũ trụ có thể chia ra thành vĩ mô và vi mô, vật chất và không phải vật chất, sinh vật và không phải sinh vật, sống và chết, khách quan và chủ quan… tất cả đều có sự vận động…”
Bốn người: “…”
Vì sao càng nói càng xuất hiện thêm nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp thế, không hiểu!?
Đường Nhược: “Tiến sĩ, ông có thể nêu luôn kết quả được không?”
Lâm Chính Phong: “...”
Nhân loại ngu xuẩn!
Lâm Chính Phong thở dài: “Dựa trên lý thuyết thì sinh mạng là thứ có thể di chuyển qua thời không!.”
Bạch Thất bắt đúng trọng điểm: “Dựa trên lý thuyết?”
Lâm Chính Phong gật đầu: “Trước mắt, khoa học kĩ thuật hiện tại chưa đạt đến trình độ này, chưa biết chừng trăm năm, ngàn năm về sau, khoa học có thể có khả năng này.
Đường Nhược khẽ lẩm nhẩm: “Trăm năm, ngàn năm sau?”
Cô nhớ trình độ khoa học kỹ thuật ở thế giới trước kia của cô còn chưa được như thế giới này đâu. Hơn nữa, cũng chẳng có ai chịu bỏ một cái giá lớn như vậy để đưa cô đến nơi này?
Chẳng lẽ nguyên nhân mình xuyên không tới đây vẫn cứ mịt mờ như vậy?
Đường Nhược vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì chợt thấy tay mình bị siết chặt. Cô ngẩng đầu lên nhìn Bạch Thất, dường như có thể đọc được từ trong đôi mắt đầy lo lắng của anh mấy chữ ‘Đừng suy nghĩ linh tinh’.
Đường Nhược thở dài, tạm thời gác lại vấn đề này.
Dù sao cũng đã xuyên tới đây rồi, nhiều người như vậy nghiên cứu còn không biết nguyên nhân xuyên không, bản thân cô việc gì phải canh cánh việc này trong lòng.
Lâm Chính Phong đã giải thích qua cho mọi người về không gian, hiện vẫn còn tâm tâm niệm niệm muốn nghiên cứu dị năng không gian của Phan Hiểu Huyên: “Cô gái nhỏ, không gian của cô có hình dáng thế nào, có lớn không, thời gian bên trong có sự khác biệt với bên ngoài không, đồ vật làm sao để bỏ được vào không gian, bỏ vào rồi thì sao lấy ra được,…?”
Phan Hiểu Huyên: “…”
Nhìn người không nên nhìn vẻ bề ngoài, lời cổ nhân nó quả nhiên chẳng sai chút nào.
Điền Hải nhanh chóng tiến lên, cắt ngang sự tò mò của Lâm Chính Phong: “Tiến sĩ, thời gian đã không còn sớm, như anh Bạch nói, chúng ta vẫn nên tìm cách ra ngoài rồi chậm rãi nghiên cứu kĩ hơn.”
Bên kia, Bạch Thất đang quan sát để tìm vị trí tốt nhất đặt lựu đạn phá cửa.
Sau khí xác định xong, Bạch Thất xoay người đi đến chỗ Lâm Chính Phong, tò mò hỏi: “Tiến sĩ,ông ở chỗ này lâu như thế, thông thường giải quyết bữa ăn như thế nào?”
Phòng thí nghiệm lớn như vậy, bên trong lại có nhiều nghiên cứu viên thường xuyên ngây ngốc ở trong này mấy tháng không ra, nhất định có rất nhiều lương thực ở đây.
“À?” Lâm Chính Phong thấy Bạch Thất lên tiếng hỏi thì cũng không có ý định che giấu.
Ông cảm thấy mấy người trẻ tuổi này thường xuyên sống trong cảnh màn trời chiếu đất chắc đang đói bụng, nghĩ vậy, Lâm Chính Phong liền đi đến chỗ một cánh cửa lớn, vừa mở vừa nói: “Chúng tôi thường xuyên phải làm nghiên cứu liên tục trong vòng mấy tháng nên nơi này có kho dự trữ đồ ăn và phòng bếp.”
Cửa được mở ra, mấy người có thể thấy rõ bên trong là một phòng bếp được trang bị rất hiện đại.
Lâm Chính Phong đi vào trong phòng bếp, lại mở ra một cánh cửa khác: “Mấy người đói bụng sao, muốn ăn chút gì không? Đồ ở đây không nhiều lắm nhưng những thứ thiết yếu thì vẫn có.”
Bốn người đi theo Lâm Chính Phong vào trong, ngay lập tức nhìn thấy một cái tủ lạnh cỡ lớn.
Đồ bên trong đều được phân loại rõ ràng: thịt, rau củ quả, mì, phở…
“Thật nhiều đồ, rau quả đều được bảo quản trong tủ lạnh.” Phan Hiểu Huyên cầm một túi rau củ quả được đóng gói hút chân không xoay qua xoay lại nhìn thật kỹ.
Bạch Thất nhìn thoáng qua, nhanh chóng nhắc nhở: “Mau cất hết toàn bộ vào không gian của cô đi.”
Sống ở tận thế ba năm, nhìn thấy đồ vật được bảo quản cẩn thận thế này, không có lý nào lại không lấy.
Lâm Chính Phong: “…”
Có điều nghĩ lại một chút ông cũng có thể hiểu được. Virus bỗng nhiên xuất hiện khiến cho thế giới bên ngoài khá khan hiếm đồ ăn thế này. Vì vậy, Lâm Chính Phong lại đến một ngăn tủ, không chút do dự nói: “Ở đây có rất nhiều đồ ăn vặt các loại, mấy người cứ đem hết đi.”
Chủ nhà đã nói như vậy rồi, Phan Hiểu Huyên cũng chẳng cần khách khí thêm nữa, trực tiếp thu hết tất cả vào không gian.
Về phần đồ cần bảo quản trong tủ lạnh, trang bị thêm nhiều khối băng trong không gian là được. Dù sao cũng không thể để không gian của Đường Nhược lộ ra. Đợi đến khi không có ai chú ý, chuyển bớt vào không gian của cô ấy là được.
Thời điểm Phan Hiểu Huyên thu mọi thứ vào không gian thì Lâm Chính Phong cứ nhìn chằm chằm vào tay cô. Mọi vật chỉ cần Phan Hiểu Huyên chạm vào liền nháy mắt biến mất, điều này đối với ông còn giá trị hơn đống tài sản lớn nhất thế giới nhiều.
Lâm Chính Phong nhìn chăm chú, chỉ hận không thể khoét một lỗ trên tay Phan Hiểu Huyên.
Đến Điền Hải cũng không thể chịu nổi ánh mắt này, thỉnh thoảng lại tiến lên ngăn trở tầm mắt của Lâm Chính Phong một chút.
Lần thứ nhất ngăn trở, Điền Hải nhanh chóng bị đẩy sang một bên: “Đứng ra xa một chút.”
Điền Hải lại đi qua…
“Mau đi ra đằng sau!”
Điền Hải bị đẩy về phía sau lại tiến lên…
Lâm Chính Phong: “…”
Được rồi, làm người phải biết nhẫn!
Dưới sự trợ giúp của Đường Nhược và Bạch Thất, kho thực phẩm cũng đã bị dọn sạch.
Trong không gian trước đây của Phan Hiểu Huyên vốn có ba chiếc xe, đồ đạc nhiều như vậy cũng khó nhét vào hết. Cũng may gần đây dị năng tăng tiến, diện tích không gian cũng được mở rộng ra rất nhiều.
Sau khi dọn hết đồ vào trong không gian, Bạch Thất có ý định ném lựu đạn.
Điền Hải che chở Đường Nhược cùng Phan Hiểu Huyên lui về phía sau.
Lâm Chính Phong nhìn Bạch Thất nhắc nhở: “Chàng trai, cậu cẩn thận một chút, đừng có để lựu đạn huỷ dữ liệu của tôi.”
Bạch Thất quay đầu liếc nhìn Lâm Chính Phong một cái sau đó đi đến máy tính trung tâm bắt đầu tháo dỡ. Phòng ngừa vạn nhất, mang tài liệu về vẫn là tốt hơn.
Tốc độ của Bạch Thất rất nhanh, máy tính trung tâm nhanh chóng bị dỡ xuống, anh nhanh chóng lấy ổ cứng ra.
“Chàng trai, tốt lắm.” Lâm Chính Phong nhìn động tác của Bạch Thất tỏ vẻ khen ngợi, sau đó quay sang nói với Đường Nhược: “Bạn trai cô à?”
Ông vừa rồi luôn nhìn thấy hai người này cầm tay nhau, chàng trai thỉnh thoảng lại có động tác che chở cô gái.
Tình yêu cuồng nhiệt, chân thành rất dễ để người ta nhận ra, chỉ một động tác đơn giản, vẻ mặt cũng có thể khiến người ngoài đoán được quan hệ của hai người.
Phan Hiểu Huyên đáp lời: “Hai người bọn họ đâu chỉ là người yêu đơn thuần. Trước khi virus bùng phát, họ đã đính hôn rồi, còn lên báo nữa…Tiến sĩ, chờ chúng ta đến căn cứ thành phố A không chừng còn có thể được uống rượu mừng đấy.”
“Thì ra là thế.” Lâm Chính Phong gật đầu, lại quay về phía Phan Hiểu Huyên và Điền Hải: “Thế hai người khi nào tổ chức tiệc mừng?”
“Hả?” Phan Hiểu Huyên lúc đầu còn chưa hiểu, nghĩ một lúc rồi khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ lên: “Không, không phải, cậu ta là em trai nhỏ của chúng tôi.”
“Ờ?” Lâm Chính Phong dù đoán sai nhưng cũng không hề cảm thấy xấu hổ.
Đường Nhược nở nụ cười: “ Tiến sĩ, chuyên môn của ông với anh ấy khác nhau, trước đây anh ấy học về máy tính, việc tháo máy tính ra cũng không thành vấn đề.”
Cái máy tính này rất lớn, ngay cả ổ cứng cũng lớn. Bạch Thất bê nó về phía họ để Phan Hiểu Huyên cất vào không gian
Bốn người: “…”
Vì sao càng nói càng xuất hiện thêm nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp thế, không hiểu!?
Đường Nhược: “Tiến sĩ, ông có thể nêu luôn kết quả được không?”
Lâm Chính Phong: “...”
Nhân loại ngu xuẩn!
Lâm Chính Phong thở dài: “Dựa trên lý thuyết thì sinh mạng là thứ có thể di chuyển qua thời không!.”
Bạch Thất bắt đúng trọng điểm: “Dựa trên lý thuyết?”
Lâm Chính Phong gật đầu: “Trước mắt, khoa học kĩ thuật hiện tại chưa đạt đến trình độ này, chưa biết chừng trăm năm, ngàn năm về sau, khoa học có thể có khả năng này.
Đường Nhược khẽ lẩm nhẩm: “Trăm năm, ngàn năm sau?”
Cô nhớ trình độ khoa học kỹ thuật ở thế giới trước kia của cô còn chưa được như thế giới này đâu. Hơn nữa, cũng chẳng có ai chịu bỏ một cái giá lớn như vậy để đưa cô đến nơi này?
Chẳng lẽ nguyên nhân mình xuyên không tới đây vẫn cứ mịt mờ như vậy?
Đường Nhược vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì chợt thấy tay mình bị siết chặt. Cô ngẩng đầu lên nhìn Bạch Thất, dường như có thể đọc được từ trong đôi mắt đầy lo lắng của anh mấy chữ ‘Đừng suy nghĩ linh tinh’.
Đường Nhược thở dài, tạm thời gác lại vấn đề này.
Dù sao cũng đã xuyên tới đây rồi, nhiều người như vậy nghiên cứu còn không biết nguyên nhân xuyên không, bản thân cô việc gì phải canh cánh việc này trong lòng.
Lâm Chính Phong đã giải thích qua cho mọi người về không gian, hiện vẫn còn tâm tâm niệm niệm muốn nghiên cứu dị năng không gian của Phan Hiểu Huyên: “Cô gái nhỏ, không gian của cô có hình dáng thế nào, có lớn không, thời gian bên trong có sự khác biệt với bên ngoài không, đồ vật làm sao để bỏ được vào không gian, bỏ vào rồi thì sao lấy ra được,…?”
Phan Hiểu Huyên: “…”
Nhìn người không nên nhìn vẻ bề ngoài, lời cổ nhân nó quả nhiên chẳng sai chút nào.
Điền Hải nhanh chóng tiến lên, cắt ngang sự tò mò của Lâm Chính Phong: “Tiến sĩ, thời gian đã không còn sớm, như anh Bạch nói, chúng ta vẫn nên tìm cách ra ngoài rồi chậm rãi nghiên cứu kĩ hơn.”
Bên kia, Bạch Thất đang quan sát để tìm vị trí tốt nhất đặt lựu đạn phá cửa.
Sau khí xác định xong, Bạch Thất xoay người đi đến chỗ Lâm Chính Phong, tò mò hỏi: “Tiến sĩ,ông ở chỗ này lâu như thế, thông thường giải quyết bữa ăn như thế nào?”
Phòng thí nghiệm lớn như vậy, bên trong lại có nhiều nghiên cứu viên thường xuyên ngây ngốc ở trong này mấy tháng không ra, nhất định có rất nhiều lương thực ở đây.
“À?” Lâm Chính Phong thấy Bạch Thất lên tiếng hỏi thì cũng không có ý định che giấu.
Ông cảm thấy mấy người trẻ tuổi này thường xuyên sống trong cảnh màn trời chiếu đất chắc đang đói bụng, nghĩ vậy, Lâm Chính Phong liền đi đến chỗ một cánh cửa lớn, vừa mở vừa nói: “Chúng tôi thường xuyên phải làm nghiên cứu liên tục trong vòng mấy tháng nên nơi này có kho dự trữ đồ ăn và phòng bếp.”
Cửa được mở ra, mấy người có thể thấy rõ bên trong là một phòng bếp được trang bị rất hiện đại.
Lâm Chính Phong đi vào trong phòng bếp, lại mở ra một cánh cửa khác: “Mấy người đói bụng sao, muốn ăn chút gì không? Đồ ở đây không nhiều lắm nhưng những thứ thiết yếu thì vẫn có.”
Bốn người đi theo Lâm Chính Phong vào trong, ngay lập tức nhìn thấy một cái tủ lạnh cỡ lớn.
Đồ bên trong đều được phân loại rõ ràng: thịt, rau củ quả, mì, phở…
“Thật nhiều đồ, rau quả đều được bảo quản trong tủ lạnh.” Phan Hiểu Huyên cầm một túi rau củ quả được đóng gói hút chân không xoay qua xoay lại nhìn thật kỹ.
Bạch Thất nhìn thoáng qua, nhanh chóng nhắc nhở: “Mau cất hết toàn bộ vào không gian của cô đi.”
Sống ở tận thế ba năm, nhìn thấy đồ vật được bảo quản cẩn thận thế này, không có lý nào lại không lấy.
Lâm Chính Phong: “…”
Có điều nghĩ lại một chút ông cũng có thể hiểu được. Virus bỗng nhiên xuất hiện khiến cho thế giới bên ngoài khá khan hiếm đồ ăn thế này. Vì vậy, Lâm Chính Phong lại đến một ngăn tủ, không chút do dự nói: “Ở đây có rất nhiều đồ ăn vặt các loại, mấy người cứ đem hết đi.”
Chủ nhà đã nói như vậy rồi, Phan Hiểu Huyên cũng chẳng cần khách khí thêm nữa, trực tiếp thu hết tất cả vào không gian.
Về phần đồ cần bảo quản trong tủ lạnh, trang bị thêm nhiều khối băng trong không gian là được. Dù sao cũng không thể để không gian của Đường Nhược lộ ra. Đợi đến khi không có ai chú ý, chuyển bớt vào không gian của cô ấy là được.
Thời điểm Phan Hiểu Huyên thu mọi thứ vào không gian thì Lâm Chính Phong cứ nhìn chằm chằm vào tay cô. Mọi vật chỉ cần Phan Hiểu Huyên chạm vào liền nháy mắt biến mất, điều này đối với ông còn giá trị hơn đống tài sản lớn nhất thế giới nhiều.
Lâm Chính Phong nhìn chăm chú, chỉ hận không thể khoét một lỗ trên tay Phan Hiểu Huyên.
Đến Điền Hải cũng không thể chịu nổi ánh mắt này, thỉnh thoảng lại tiến lên ngăn trở tầm mắt của Lâm Chính Phong một chút.
Lần thứ nhất ngăn trở, Điền Hải nhanh chóng bị đẩy sang một bên: “Đứng ra xa một chút.”
Điền Hải lại đi qua…
“Mau đi ra đằng sau!”
Điền Hải bị đẩy về phía sau lại tiến lên…
Lâm Chính Phong: “…”
Được rồi, làm người phải biết nhẫn!
Dưới sự trợ giúp của Đường Nhược và Bạch Thất, kho thực phẩm cũng đã bị dọn sạch.
Trong không gian trước đây của Phan Hiểu Huyên vốn có ba chiếc xe, đồ đạc nhiều như vậy cũng khó nhét vào hết. Cũng may gần đây dị năng tăng tiến, diện tích không gian cũng được mở rộng ra rất nhiều.
Sau khi dọn hết đồ vào trong không gian, Bạch Thất có ý định ném lựu đạn.
Điền Hải che chở Đường Nhược cùng Phan Hiểu Huyên lui về phía sau.
Lâm Chính Phong nhìn Bạch Thất nhắc nhở: “Chàng trai, cậu cẩn thận một chút, đừng có để lựu đạn huỷ dữ liệu của tôi.”
Bạch Thất quay đầu liếc nhìn Lâm Chính Phong một cái sau đó đi đến máy tính trung tâm bắt đầu tháo dỡ. Phòng ngừa vạn nhất, mang tài liệu về vẫn là tốt hơn.
Tốc độ của Bạch Thất rất nhanh, máy tính trung tâm nhanh chóng bị dỡ xuống, anh nhanh chóng lấy ổ cứng ra.
“Chàng trai, tốt lắm.” Lâm Chính Phong nhìn động tác của Bạch Thất tỏ vẻ khen ngợi, sau đó quay sang nói với Đường Nhược: “Bạn trai cô à?”
Ông vừa rồi luôn nhìn thấy hai người này cầm tay nhau, chàng trai thỉnh thoảng lại có động tác che chở cô gái.
Tình yêu cuồng nhiệt, chân thành rất dễ để người ta nhận ra, chỉ một động tác đơn giản, vẻ mặt cũng có thể khiến người ngoài đoán được quan hệ của hai người.
Phan Hiểu Huyên đáp lời: “Hai người bọn họ đâu chỉ là người yêu đơn thuần. Trước khi virus bùng phát, họ đã đính hôn rồi, còn lên báo nữa…Tiến sĩ, chờ chúng ta đến căn cứ thành phố A không chừng còn có thể được uống rượu mừng đấy.”
“Thì ra là thế.” Lâm Chính Phong gật đầu, lại quay về phía Phan Hiểu Huyên và Điền Hải: “Thế hai người khi nào tổ chức tiệc mừng?”
“Hả?” Phan Hiểu Huyên lúc đầu còn chưa hiểu, nghĩ một lúc rồi khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ lên: “Không, không phải, cậu ta là em trai nhỏ của chúng tôi.”
“Ờ?” Lâm Chính Phong dù đoán sai nhưng cũng không hề cảm thấy xấu hổ.
Đường Nhược nở nụ cười: “ Tiến sĩ, chuyên môn của ông với anh ấy khác nhau, trước đây anh ấy học về máy tính, việc tháo máy tính ra cũng không thành vấn đề.”
Cái máy tính này rất lớn, ngay cả ổ cứng cũng lớn. Bạch Thất bê nó về phía họ để Phan Hiểu Huyên cất vào không gian