Hồ Hạo Thiên thực hiện đúng chức trách đội trưởng, nói ra kế hoạch trộm kho vàng của cả đội.
Tài ăn nói của anh vẫn rất cao minh, mấy câu cũng có thể nói ra sự việc rành mạch và rõ ràng.
Chu Minh Hiền nghe xong liền sững sờ, một lúc sau cả người vẫn còn đang ở trong trạng thái hoảng hốt.
Sau tận thế anh ở trên đường ngây người chừng một tháng, đối với thế giới này không thể nói là hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng kỳ thật phương diện kiến thức so với tiến sĩ Lâm cũng không hơn bao nhiêu.
Trước đó anh ta thường xuyên ở trong xưởng làm việc lúc phát hiện virus tràn lan liền trốn ở trong gara ô tô. Cũng may bên cạnh hắn là quầy bán đồ ăn vặt, lúc trước để dùng cho tiện lợi hắn đục thông tường với quán bán đồ ăn vặt.
Sau tận thế chủ quán đồ ăn vặt bất hạnh bị lây, biến thành zombie anh liền ở trong phòng mình không ra ngoài.
Bởi vậy làm cho Chu Minh Hiền không bị chết đói, ngây người ba tháng truyền kỳ.
Sau khi ăn hết đồ ăn, anh ta đợi mãi cũng không thấy chính phủ cho người cứu viện, liền lái xe đã cải biến tốt đi ra ngoài tìm đồ ăn.
Có điều dưới tình huống không còn trật tự xã hội, không có dị năng lại lái xe sang trọng như vậy thì anh ta trở thành đối tượng để người khác cướp bóc.
Cho nên Chu Minh Hiền trên đường đến thành phố H vẫn khóa cửa một mạch, ăn uống ngủ đều ở trên xe.
Cho đến đi vào căn cứ bởi vì không có vật tư nộp phí vào cửa nên mới phải thế chấp chiếc xe.
Chiếc xe kia cho dù hao tốn phần lớn tinh lực của Chu Minh Hiền nhưng ngược lại anh không cảm thấy đáng tiếc.
Dù sao xe của bản thân trước đó cũng không tốt lắm, cho dù về sau có cải biến trang bị nhưng cũng chỉ là loại bình thường. Mà năm chiếc xe trong đoàn Tùy Tiện cũng không giống với xe của anh. Anh ta có lòng tin dưới điều kiện đầy đủ, anh hoàn toàn có thể đem năm chiếc xe trong đội biến thành xe cải biến siêu cấp.
“Anh, không phải.” Chu Minh Hiền vốn muốn nói các người, nghĩ đến bản thân cũng là một thành viên liền đổi lại, hạ giọng nói: “Chúng ta đi ăn cướp kho vàng ngân hàng thành phố H?”
Anh sống đến nay đã 30 tuổi rồi, ngay cả trốn thuế còn chưa từng làm qua.
Hiện tại lại có thể đi cướp ngân hàng rồi hả?
Nghĩ lại còn có chút kích động?
Từ trong xương con người đã có bản chất tiện và có khuynh hướng mạo hiểm sao?
Chu Minh Hiền đầu đầy hắc tuyến.
“Đúng vậy, sau khi chúng ta trở lại thành phố A thì có rất nhiều chỗ cần dùng tiền, hiện tại cũng muốn đi thu hoạch món tiền đầu tiên sau tận thế.” Hồ Hạo Thiên nói: “Thừa dịp thời gian còn sớm, chúng ta trước đi đại sảnh của căn cứ đổi mua một ít gì đó, cậu trước đi tắm rồi đổi một bộ quần áo thoải mái đi.”
Hình ảnh kẻ lang thang này rất đánh vào thị giác của mọi người, làm cho mọi người không đành lòng nhìn thẳng.
Mười hai người từ cửa phía bắc quay trở lại trong căn cứ.
Đi đến ngã tư mọi người tách ra thành hai tốp rời đi.
Phan Đại Vĩ, Phan Hiểu Huyên, Chu Minh Hiền cùng đi, bọn họ không trả lại phòng thuê mà vào đó để rửa mặt.
Mặt khác mọi người muốn lấy điểm tích lũy lần trước cứu được tiến sĩ Lâm để đổi mua một ít vũ khí.
Bởi vì bọn họ muốn đi phá tường kho vàng.
Bọn họ cũng không biết tường bảo vệ kho cứng rắn tới trình độ nào, nhưng trước khi đi phải chuẩn bị cho đầy đủ, vạn nhất kho vàng kia được bảo mật tất cả bằng điện tử thì đây là sai lầm rồi.
Cũng phải nên đi trước nhìn xem thế nào, không được sẽ nghĩ biện pháp khác.
Khu vực nhận nhiệm vụ trong đại sảnh đông như trẩy hội, người đi tới đi lui nối liền không dứt.
Nhiệm vụ chớp động trên màn hình không ngừng nhấp nháy.
Có tuyên bố của chính phủ: thu thâp các loại hạt giống gieo trồng nông nghiệp, thu thập các loại máy móc cỡ lớn…
Có tư nhân tuyên bố: cầu giải cứu người nào đó ở XX cư xá, cầu đội tìm người…
Những nhiệm vụ này mọi người trong đội đều không có tâm tư chú ý, chín người đi thẳng đến cửa trao đổi tích lũy.
Ngày hôm qua nhiệm vụ giải cứu tiến sĩ Lâm không tính thiểu điểm tích lũy, tổng cộng 2 vạn điểm.
Toàn bộ điểm tích lũy của cả đoàn trong một cái thẻ bỏ vào bên trong đầu đọc thẻ của căn cứ.
Đối với việc ký thác toàn bộ vào một tấm thẻ nhỏ như vậy, các cư dân trong căn cứ rất lo lắng đấy.
Cho dù có in tên lên tấm thẻ, nhưng trước nay vẫn không tránh khỏi tình trạng trộm cắp nguy hiểm.
Trước kia chi phiếu còn có thể bị trộm lấy, huống chi là một tấm thẻ nhỏ như vậy.
Nhưng theo như ý định của chính phủ để lộ ra, thì tấm thẻ này chỉ là tạm thời. Căn cứ cũng đang tận lực nghiên cứu làm ra máy liên lạc phổ thông cho mọi người sử dụng.
Trước mắt các nhà khoa học cũng không biết được bao trùm bên ngoài tầng khí quyển là cái gì.
Vệ tinh không tiếp nhận được.
Nhưng mà mạng internet cũng không phải chỉ dựa vào vệ tinh mới có thể dùng.
Hôm nay trong căn cứ sử dụng toàn bộ sóng điện từ để trao đổi thông tin.
Như Phan Đại Vĩ ngày hôm qua đã nói, một quốc gia đã từng có trình độ công nghệ cao như vậy, thì vẫn còn ở đấy sẽ không thể nào lật ngược thành tựu lại được.
Đối với những thứ đồ công nghệ cao đoàn Tùy Tiện cũng không biết, chỉ cần chính phủ nghiên cứu ra nhóm của mình mua lấy là được.
Bởi vậy cũng không có xoắn xuýt gì về vấn đề của tấm thẻ nhỏ.
Trong tình huống một tinh hạch cấp 1 đổi một điểm tích lũy, bọn họ đã tích lũy được 2 vạn điểm đã là rất nhiều rồi. Hôm nay hai điểm có thể đổi 1 gói mỳ tôm, 2 vạn điểm tích lũy có thể đổi được 1 vạn gói mỳ tôm.
Đối với căn cứ bình thường mà nói, đây đã là một món tiền khổng lồ.
Đương nhiên cái này chỉ là giá cả trước mắt, điểm tích lũy sẽ không bị giảm giá trị mà tinh hạch sẽ bị giảm giá trị, mì tôm các loại còn có thể còn tăng giá.
Cả đội đã có ý nghĩ buôn bán cầm tinh hạch đổi rất nhiều mì tôm.
Trước kia mọi người cũng hiểu được quy tắc giá cả đổi mua của căn cứ, mặt khác bọn họ không cần trao đổi như vậy, chỉ cần xăng và súng ống.
Mà hai loại này lại bị hạn chế mua đấy.
Những thứ khác cũng có hạn chế mua, nhưng riêng hai thứ này lại hạn chế càng lớn cho từng đoàn đội mua.
Một vạn điểm tích lũy cộng thêm lên cấp D ngoài ra còn cần đoàn trưởng ký tên mới có thể đổi được hai quả lựu đạn.
Nếu không thực hiện nhiệm vụ mà đoạt đi thành quả của đội khác thì ngoài danh hiệu cấp D này thì bọn họ cũng không có tư cách trao đổi vũ khí.
Nhìn giá tiền bên ngoài, Lưu Binh líu lưỡi nói: “Tất cả các loại vũ khí đề đắt như vậy, cái này thực sự là cướp bóc nha.”
Bọn người Hồ Hạo Thiên cũng nghĩ như vậy.
Với cái này làm mua bán thì tốt hơn.
Ngươi muốn ăn thì phải đi đánh Zombie trước, đối mặt với nhiều Zombie như vậy thì có dị năng thôi là chưa đủ, phải có được vũ khí. Mà vũ khí là thứ đắt tiền nhất có ở trong căn cứ.
Bạch Thất nói: “Đây đại khái là phòng ngừa một số ít người cầm vũ khí sử dụng lung tung trong căn cứ.”
Bạch Thất phân tích tự nhiên là có đạo lý.
Nếu lựu đạn các loại tùy ý đổi mua, thì trong căn cứ mỗi người muốn tranh chấp lại lôi ra giết người cả lũ, hở ra một cái là ném lựu đạn cùng ngươi đồng quy vu tận,…
Như vậy trong căn cứ làm sao còn phát triển được nữa.
Cho nên muốn giá cao đảm bảo hạn chế các đoàn đội.
Một ngày một đoàn cấp độ D mới đủ đổi lấy hai phần…
Không có biện pháp, trước cứ đổi đã rồi nói sau.
Vật tư bọn họ không thiếu, chỉ muốn vũ khí.
Làm tốt tất cả các công tác chuẩn bị, liền mang Chu Minh Hiền đã rửa mặt thay quần áo ra ngoài căn cứ thành phố H.
Năm chiếc xe việt dã, một cỗ xe hạng nặng từ cửa bắc đi ra.
Sau khi bọn họ đi ra khỏi căn cứ, một người lính chạy ra cầm bản khai hỏi người giữ cửa: “Anh có biết một người đàn ông thế chấp một chiếc xe ô tô ngày hôm qua ở chỗ nào không?”
Tài ăn nói của anh vẫn rất cao minh, mấy câu cũng có thể nói ra sự việc rành mạch và rõ ràng.
Chu Minh Hiền nghe xong liền sững sờ, một lúc sau cả người vẫn còn đang ở trong trạng thái hoảng hốt.
Sau tận thế anh ở trên đường ngây người chừng một tháng, đối với thế giới này không thể nói là hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng kỳ thật phương diện kiến thức so với tiến sĩ Lâm cũng không hơn bao nhiêu.
Trước đó anh ta thường xuyên ở trong xưởng làm việc lúc phát hiện virus tràn lan liền trốn ở trong gara ô tô. Cũng may bên cạnh hắn là quầy bán đồ ăn vặt, lúc trước để dùng cho tiện lợi hắn đục thông tường với quán bán đồ ăn vặt.
Sau tận thế chủ quán đồ ăn vặt bất hạnh bị lây, biến thành zombie anh liền ở trong phòng mình không ra ngoài.
Bởi vậy làm cho Chu Minh Hiền không bị chết đói, ngây người ba tháng truyền kỳ.
Sau khi ăn hết đồ ăn, anh ta đợi mãi cũng không thấy chính phủ cho người cứu viện, liền lái xe đã cải biến tốt đi ra ngoài tìm đồ ăn.
Có điều dưới tình huống không còn trật tự xã hội, không có dị năng lại lái xe sang trọng như vậy thì anh ta trở thành đối tượng để người khác cướp bóc.
Cho nên Chu Minh Hiền trên đường đến thành phố H vẫn khóa cửa một mạch, ăn uống ngủ đều ở trên xe.
Cho đến đi vào căn cứ bởi vì không có vật tư nộp phí vào cửa nên mới phải thế chấp chiếc xe.
Chiếc xe kia cho dù hao tốn phần lớn tinh lực của Chu Minh Hiền nhưng ngược lại anh không cảm thấy đáng tiếc.
Dù sao xe của bản thân trước đó cũng không tốt lắm, cho dù về sau có cải biến trang bị nhưng cũng chỉ là loại bình thường. Mà năm chiếc xe trong đoàn Tùy Tiện cũng không giống với xe của anh. Anh ta có lòng tin dưới điều kiện đầy đủ, anh hoàn toàn có thể đem năm chiếc xe trong đội biến thành xe cải biến siêu cấp.
“Anh, không phải.” Chu Minh Hiền vốn muốn nói các người, nghĩ đến bản thân cũng là một thành viên liền đổi lại, hạ giọng nói: “Chúng ta đi ăn cướp kho vàng ngân hàng thành phố H?”
Anh sống đến nay đã 30 tuổi rồi, ngay cả trốn thuế còn chưa từng làm qua.
Hiện tại lại có thể đi cướp ngân hàng rồi hả?
Nghĩ lại còn có chút kích động?
Từ trong xương con người đã có bản chất tiện và có khuynh hướng mạo hiểm sao?
Chu Minh Hiền đầu đầy hắc tuyến.
“Đúng vậy, sau khi chúng ta trở lại thành phố A thì có rất nhiều chỗ cần dùng tiền, hiện tại cũng muốn đi thu hoạch món tiền đầu tiên sau tận thế.” Hồ Hạo Thiên nói: “Thừa dịp thời gian còn sớm, chúng ta trước đi đại sảnh của căn cứ đổi mua một ít gì đó, cậu trước đi tắm rồi đổi một bộ quần áo thoải mái đi.”
Hình ảnh kẻ lang thang này rất đánh vào thị giác của mọi người, làm cho mọi người không đành lòng nhìn thẳng.
Mười hai người từ cửa phía bắc quay trở lại trong căn cứ.
Đi đến ngã tư mọi người tách ra thành hai tốp rời đi.
Phan Đại Vĩ, Phan Hiểu Huyên, Chu Minh Hiền cùng đi, bọn họ không trả lại phòng thuê mà vào đó để rửa mặt.
Mặt khác mọi người muốn lấy điểm tích lũy lần trước cứu được tiến sĩ Lâm để đổi mua một ít vũ khí.
Bởi vì bọn họ muốn đi phá tường kho vàng.
Bọn họ cũng không biết tường bảo vệ kho cứng rắn tới trình độ nào, nhưng trước khi đi phải chuẩn bị cho đầy đủ, vạn nhất kho vàng kia được bảo mật tất cả bằng điện tử thì đây là sai lầm rồi.
Cũng phải nên đi trước nhìn xem thế nào, không được sẽ nghĩ biện pháp khác.
Khu vực nhận nhiệm vụ trong đại sảnh đông như trẩy hội, người đi tới đi lui nối liền không dứt.
Nhiệm vụ chớp động trên màn hình không ngừng nhấp nháy.
Có tuyên bố của chính phủ: thu thâp các loại hạt giống gieo trồng nông nghiệp, thu thập các loại máy móc cỡ lớn…
Có tư nhân tuyên bố: cầu giải cứu người nào đó ở XX cư xá, cầu đội tìm người…
Những nhiệm vụ này mọi người trong đội đều không có tâm tư chú ý, chín người đi thẳng đến cửa trao đổi tích lũy.
Ngày hôm qua nhiệm vụ giải cứu tiến sĩ Lâm không tính thiểu điểm tích lũy, tổng cộng 2 vạn điểm.
Toàn bộ điểm tích lũy của cả đoàn trong một cái thẻ bỏ vào bên trong đầu đọc thẻ của căn cứ.
Đối với việc ký thác toàn bộ vào một tấm thẻ nhỏ như vậy, các cư dân trong căn cứ rất lo lắng đấy.
Cho dù có in tên lên tấm thẻ, nhưng trước nay vẫn không tránh khỏi tình trạng trộm cắp nguy hiểm.
Trước kia chi phiếu còn có thể bị trộm lấy, huống chi là một tấm thẻ nhỏ như vậy.
Nhưng theo như ý định của chính phủ để lộ ra, thì tấm thẻ này chỉ là tạm thời. Căn cứ cũng đang tận lực nghiên cứu làm ra máy liên lạc phổ thông cho mọi người sử dụng.
Trước mắt các nhà khoa học cũng không biết được bao trùm bên ngoài tầng khí quyển là cái gì.
Vệ tinh không tiếp nhận được.
Nhưng mà mạng internet cũng không phải chỉ dựa vào vệ tinh mới có thể dùng.
Hôm nay trong căn cứ sử dụng toàn bộ sóng điện từ để trao đổi thông tin.
Như Phan Đại Vĩ ngày hôm qua đã nói, một quốc gia đã từng có trình độ công nghệ cao như vậy, thì vẫn còn ở đấy sẽ không thể nào lật ngược thành tựu lại được.
Đối với những thứ đồ công nghệ cao đoàn Tùy Tiện cũng không biết, chỉ cần chính phủ nghiên cứu ra nhóm của mình mua lấy là được.
Bởi vậy cũng không có xoắn xuýt gì về vấn đề của tấm thẻ nhỏ.
Trong tình huống một tinh hạch cấp 1 đổi một điểm tích lũy, bọn họ đã tích lũy được 2 vạn điểm đã là rất nhiều rồi. Hôm nay hai điểm có thể đổi 1 gói mỳ tôm, 2 vạn điểm tích lũy có thể đổi được 1 vạn gói mỳ tôm.
Đối với căn cứ bình thường mà nói, đây đã là một món tiền khổng lồ.
Đương nhiên cái này chỉ là giá cả trước mắt, điểm tích lũy sẽ không bị giảm giá trị mà tinh hạch sẽ bị giảm giá trị, mì tôm các loại còn có thể còn tăng giá.
Cả đội đã có ý nghĩ buôn bán cầm tinh hạch đổi rất nhiều mì tôm.
Trước kia mọi người cũng hiểu được quy tắc giá cả đổi mua của căn cứ, mặt khác bọn họ không cần trao đổi như vậy, chỉ cần xăng và súng ống.
Mà hai loại này lại bị hạn chế mua đấy.
Những thứ khác cũng có hạn chế mua, nhưng riêng hai thứ này lại hạn chế càng lớn cho từng đoàn đội mua.
Một vạn điểm tích lũy cộng thêm lên cấp D ngoài ra còn cần đoàn trưởng ký tên mới có thể đổi được hai quả lựu đạn.
Nếu không thực hiện nhiệm vụ mà đoạt đi thành quả của đội khác thì ngoài danh hiệu cấp D này thì bọn họ cũng không có tư cách trao đổi vũ khí.
Nhìn giá tiền bên ngoài, Lưu Binh líu lưỡi nói: “Tất cả các loại vũ khí đề đắt như vậy, cái này thực sự là cướp bóc nha.”
Bọn người Hồ Hạo Thiên cũng nghĩ như vậy.
Với cái này làm mua bán thì tốt hơn.
Ngươi muốn ăn thì phải đi đánh Zombie trước, đối mặt với nhiều Zombie như vậy thì có dị năng thôi là chưa đủ, phải có được vũ khí. Mà vũ khí là thứ đắt tiền nhất có ở trong căn cứ.
Bạch Thất nói: “Đây đại khái là phòng ngừa một số ít người cầm vũ khí sử dụng lung tung trong căn cứ.”
Bạch Thất phân tích tự nhiên là có đạo lý.
Nếu lựu đạn các loại tùy ý đổi mua, thì trong căn cứ mỗi người muốn tranh chấp lại lôi ra giết người cả lũ, hở ra một cái là ném lựu đạn cùng ngươi đồng quy vu tận,…
Như vậy trong căn cứ làm sao còn phát triển được nữa.
Cho nên muốn giá cao đảm bảo hạn chế các đoàn đội.
Một ngày một đoàn cấp độ D mới đủ đổi lấy hai phần…
Không có biện pháp, trước cứ đổi đã rồi nói sau.
Vật tư bọn họ không thiếu, chỉ muốn vũ khí.
Làm tốt tất cả các công tác chuẩn bị, liền mang Chu Minh Hiền đã rửa mặt thay quần áo ra ngoài căn cứ thành phố H.
Năm chiếc xe việt dã, một cỗ xe hạng nặng từ cửa bắc đi ra.
Sau khi bọn họ đi ra khỏi căn cứ, một người lính chạy ra cầm bản khai hỏi người giữ cửa: “Anh có biết một người đàn ông thế chấp một chiếc xe ô tô ngày hôm qua ở chỗ nào không?”