Tận thế song sủng

Chương 232: Việc lạ lúc nào cũng có

Đồ mang theo đều thay đổi một lần, bọn họ chuẩn bị đến trong tiệm nhìn tiến trình hôm nay, thuận tiện đem chỗ cá cùng thịt còn lại đưa cho bọn họ thêm đồ ăn.

Dị năng giả trắng trợn đi ra ngoài lại để cho người đi đường trên đường số 2 đều không bằng ngày hôm qua.

Nguyên nhân vì đường đi trống trải hơn nên mọi người trong đội Tùy Tiện rất nhanh phát hiện phía trước Chu Thụ Quang.

“Xem, ai kìa!” Lưu Binh chỉ vào phía trước chấn động, “Thằng này trước làm chuyện ngu xuẩn, sao còn không có bị cha nó đánh chết, vẫn ôm gái vui vẻ thế?”

Giữa ban ngày, việc lạ lúc nào cũng có.

Phía trước 100 m, Chu Thụ Quang đang ôm lấy một cô gái đi ở phía trước, xem phương hướng ước chừng là khu cao ốc mà đi.

Bởi vì đưa lưng về phía mọi người, tất nhiên là không phát hiện mọi người đội Tùy Tiện

“Cô gái kia nhìn như không phải tiểu thư nhà Tư Đồ ah.” Phan Hiểu Huyên mắt sắc, rất nhanh phát hiện ra chỗ bất đồng của hai cái cô gái, “Thấp hơn tiểu thư Tư Đồ rất nhiều.”

Đối với chủ đề cô gái đó là ai, Chu Minh Hiền rất cảm thấy hứng thú: “Chẳng lẽ là Thẩm Bích Ngọc trong miệng bọn họ?”

Phan Hiểu Huyên kỳ quái nói: “Sao anh ta dám quang minh chính đại hẹn hò với tiểu tam thế, chẳng lẽ Tư Đồ gia đều mặc kệ hay sao?”




Lưu Binh nói: “Trước tận thế Chu thiếu chính là người trái ôm phải ấp đấy, Tư Đồ gia gả con gái cho người ta cũng đã tiếp nhận chuyện này chứ.”

Phan Đại Vĩ nói: “Tư Đồ gia khẳng định biết đến, nhưng nhìn thực lực Chu gia không tầm thường, còn con gái mình là nhị hôn, kém một bậc, cho nên ý định một mắt nhắm một mắt mở.”

Đường Nhược nghĩ đến Tư Đồ Thường mình nhìn thấy trước đó: “Tư Đồ tiểu thư ôn nhu hiền lành cũng là một trong những nguyên nhân để cho Chu thiếu trắng trợn như vậy.”

Giống như nữ tử cổ đại hiền lương thục đức, trượng phu ba vợ bốn nàng hầu cũng sẽ không hỏi đến, còn có thể đối xử tử tế với những thiếp thất kia.

Phan Hiểu Huyên nói nhỏ một tiếng: “Tiện nam!”

Phan Đại Vĩ vỗ vỗ con gái nhà mình: “Chu Du đánh Hoàng Cái, một cái nguyện đánh một cái nguyện bị đánh, chúng ta cũng đừng để ý đến.”

Hồ Hạo Thiên không có hứng thú với bát quái, anh vui vì chuyện khác, một bên xắn tay áo một bên cười nói: “Haha, đúng là oan gia đối đầu.”

Dư Vạn Lý lôi kéo anh, không xác định nói: “Hồ đội, dưới ban ngày ban mặt, anh sẽ không phải muốn một cục gạch chụp chết anh ta chứ?”

“Chụp chết nó thì dễ dàng cho nó quá, cậu phải tin tưởng chỉ số thông minh của tôi.” Hồ Hạo Thiên không nhanh không chậm nói, động tác xắn tay áo cũng quý khí nhã nhặn, “Tôi chính là đội trưởng thần kỳ của các cậu!”

Dứt lời, mọi người thật sự trông thấy trong tay anh xuất hiện một cái cục gạch.

“...”

Mọi người mang tâm tình lo sợ bất an, tùy thời chuẩn bị chạy, cùng ở đằng sau vị đội trưởng thần kỳ này.

“Chu thiếu!” Trên đường vắng người, bước chân Hồ Hạo Thiên rất nhanh, đuổi theo Chu Thụ Quang cách đó 1 m, nhảy dựng lên, dùng cục gạch đập xuống đầu hắn, “Nhân sinh nào không gặp lại, tôi thật sự rất vui khi thấy anh ở chỗ này!”

Chứng kiến hình ảnh này mọi người đội Tùy Tiện lập tức thấp giọng thảo luận.

“Bà mẹ nó, Hồ đội phen này là thật đồng đội ngu như heo, tôi quả thực không đành lòng nhìn thẳng.”

“Nghĩ đến hình ảnh anh ta đập chết Chu Thụ Quang, hiện tại trong lòng tôi rõ ràng có một tia không hiểu mừng rỡ.”

“Chú Phan, ông quá không phải người tốt rồi.”

Bên kia Chu Thụ Quang đã bụm lấy đầu quay lại.

Hắn vừa rồi đã trúng một cục gạch, hiện tại trên đầu đang nóng rát đau nhức, trước mắt sao Kim cùng quạ đen đều hỗn hợp cùng một chỗ, đau đớn suýt nữa ngất đi.

Chậm rãi nháy hai mắt trông thấy là Hồ Hạo Thiên, cái mặt trắng nhợt kia thản nhiên, khóe miệng kia hiện lên đường cong giống như đang cười, Chu Thụ Quang một hơi thiếu chút nữa tựu bị nghẹn ở chỗ này: “Tao, mày, thằng chó, đồ con rùa!”


Rõ ràng là đánh lén!

“Chu thiếu, bọn họ là bạn của anh sao?” Cô gái bên cạnh nghiêng đầu hỏi.

“Đúng vậy.”

“Không phải.”

Hồ Hạo Thiên và Chu Thụ Quang trăm miệng một lời.

Khuôn mặt cô gái quét qua Hồ Hạo Thiên, lúc này khóe miệng nhếch lên nụ cười rất nhỏ: “Anh kéo quan hệ với Chu thiếu à?”

Cô ta quét nhìn Hồ Hạo Thiên xong cảm giác khí thế đối phương như đầy tớ nhân dân lộ với vẻ mặt chơi xấu đầu đường, tuy ăn mặc hàng hiệu, tinh thần diện mạo cũng không tệ, nhưng cô ta vẫn không tin Hồ Hạo Thiên là người có thực lực có quyền lực.

Hôm nay chỉ cần có dị năng cường đại, ai mà không đã đi ra bên ngoài đánh Zombie chứ.

Chính mình nếu như không phải muốn ở bên Chu Thụ Quang cầm điểm ngon ngọt ra, nơi nào sẽ đợi ở chỗ này.

Thẩm Bích Ngọc thức tỉnh chính là dị năng hê Băng, dị năng này để cho cô ta ở trong một đám dị năng giả cực kỳ nổi bật, người theo đuổi vô số, nếu không phải nhìn trúng thế lực sau lưng Chu Thụ Quang, thì cô ta cũng không chọn Chu Thụ Quang.

Đồng đội đằng sau nghe nói như thế lần nữa nói nhỏ ra.

“Nhìn xem, nhìn xem, Hồ đội bị con gái cười nhạo.”

“Không hiểu sao có một cảm giác sảng khoái?”

“Hắc hắc hắc.”

“Chú Phan, chú đừng quá khoa trương, chị Dương còn ở nơi này đây này.”

“Đúng vậy.” Hồ Hạo Thiên học bộ dạng cô gái, ngả ngớn cười cười, “Tôi đã kính ngưỡng Chu thiếu như nước sông cuồn cuộn không ngớt không dứt. Cho nên lần này gặp trên đường liền không nhịn được tới chào hỏi rồi.”

Chào hỏi đến đại gia mày!

Có ai như mày một cục gạch gõ tới chào hỏi sao?

Cừu hận của Chu Thụ Quang càng thổi càng lớn, mấy lần ân oán thêm cùng một chỗ, cộng thêm tiền lãi đều đủ lại để cho oán khí che khuất bầu trời đấy.




Lửa giận trong lòng Chu thiếu đỏ bừng, ôm lấy đầu, âm hiểm trên mặt rét lạnh: “Hồ đội, anh có coi trọng quy định trong căn cứ không, trắng trợn dùng dị năng trong căn cứ có ý định đả thương người, thân là nhân viên tuần tra, nhất định phải đưa anh đến đại sảnh nhiệm vụ kết tội!”

“Chu thiếu, ngài không có chứng cớ không thể nói lung tung, bằng không thì coi chừng tôi cáo ngài phỉ báng!” Hồ Hạo Thiên nói xong, một tay phất lên, “Tay tôi đang chào chào đấy, có người chứng kiến tôi dùng dị năng sao?” Nói xong hướng về sau vừa quay đầu, hỏi đồng bạn, “Trông thấy tôi dùng dị năng sao?”

11 người thi nhau lắc đầu: “Không có.”

Chu Thụ Quang bốc hỏa: “Không có dùng dị năng? Nếu như không có sử dụng dị năng thì sao đầu của tôi sẽ bị anh gõ sưng lên?”

Hồ Hạo Thiên quyết định tiếp tục tinh thần vô lại vô tội người vô tội nói: “Cái này phải hỏi đầu của anh tại sao lại thế rồi.”

“Anh...”

Hồ Hạo Thiên khoát khoát tay, gọi đến đồng đội: “Chu thiếu, tôi cũng đã chào hỏi qua, nếu có người chứng kiến tôi dùng dị năng trong căn cứ, hoan nghênh tới tìm tôi, tôi nghỉ ngơi ở đâu anh cũng biết đấy, như vậy chúng ta hẹn gặp lại nhá.”

Chu Thụ Quang đen mặt hỏi Thẩm Bích Ngọc bên cạnh: “Em cũng không có trông thấy dùng dị năng?”

Miệng Thẩm Bích Ngọc vểnh lên lắc đầu: “Còn thật không có trông thấy.”

Thẩm Bích Ngọc khác Tư Đồ Thường, cô ta gợi cảm nóng bỏng, dám nói dám làm, Chu Thụ Quang cũng không thể vung tức giận đến trên người cô ta, liền nói ngay: “Xem tôi ngày nào đó giết chết bọn hắn!”

“Thế nào, sao lại tức như thế?”

Chu Thụ Quang và Thẩm Bích Ngọc chậm rãi đi đến khu cao ốc, Hồ Hạo Thiên mang theo tâm tình sung sướng cũng đến cửa hàng nhà mình.

Hiệu suất đám người Trương Lực rất tốt, hiện tại đã đem địa phương trong tiệm nên đánh thông thì thông

Bọn họ lại tìm đến các loại ống nước, lắp tốt.

Không chỉ có là ống nước, liền bồn cầu đều cho lắp tốt rồi.

Tóm lại thời điểm bọn người Hạo Thiên bước vào cửa hàng đã giống y như mô hình.

back top