Tận thế song sủng

Chương 304: Thả con tép, bắt con tôm

Tinh thần lực trải rộng một đường dài, luôn luôn kéo dài đến 1000m: – “Phía Tây Nam phía trước cách 1000m, chỉ có một ít Zombie.” Sau khi ra đa Đường Nhược dò xét, cô báo cáo cho Bạch Thất: – “Cũng không trông thấy con đường nào.”

Bạch Thất đột nhiên hiểu nếu sử dụng tinh thần lực dò đường như vậy thì không ổn, anh nắm lấy bàn tay cô, lắc đầu nói: -“Không cần sử dụng tinh thần lực, dọc theo con đường này chúng ta đã chuẩn bị tốt, trừ phi giống như thành phố A xuất hiện Zombie triều, bằng không không cần sử dụng tinh thần lực.”

Lần này bọn họ trải qua sự rèn luyện của “chiến tranh”, trừ Bạch Thất trực tiếp đột phá, những người khác trong đoàn đội chưa tấn cấp. Nhưng thật ra mọi người cũng đã đến giới hạn đột phá, chỉ còn thiếu một cơ hội mà thôi. Đường Nhược cũng như thế, thật ra anh rất lo lắng vấn đề tấn cấp của cô, lo lắng đến nỗi có thể vô cùng ích kỷ bỏ xuống nhiệm vụ này!

Đường Nhược cũng hiểu sự lo lắng của Bạch Thất, gật đầu đáp ứng: – “Được, em không dùng tinh thần lực.” cô thoáng do dự rồi lại nói thêm: – “Không đến lúc nguy cơ trước mắt, em không sử dụng.”

Bạch Thất biết tính tình của cô, nhìn như mềm mại nhưng cũng vô cùng cố chấp, anh cũng không mạnh mẽ yêu cầu gì thêm.

Tất cả mọi người chấp hành sách lược tốc chiến tốc thắng của Bạch Thất, cho dù trên đường nhìn thấy một ít vật tư hữu dụng cũng đều không xuống xe đi lấy, toàn bộ đội viên đều tuân thủ nghiêm chỉnh quy định ba nghỉ của Bạch Thất trong một ngày. Nghĩa là mỗi ngày sáu giờ xuất phát, mười giờ nghỉ ngơi, mười giờ rưỡi xuất phát, hai giỡ rưỡi nghỉ ngơi, ba giờ lại tiếp tục xuất phát, năm giờ hoặc chậm nhất sáu giờ nhất định phải đến được chỗ nghỉ ngơi đã xác định trước đó. Cho dù có người ở giữa đường bị đau bụng tiêu chảy cũng chỉ có thể giải quyết ở trong xe.

Đi được 15 đến 16 km, mọi người bắt đầu nâng cao tính cảnh giác. Bởi vì ở đây đã nhìn thấy đường quốc lộ và đường cao tốc rồi, cũng nhìn thấy các công trình cao ốc. Điều này có nghĩa là bọn họ đã đi qua biên giới an toàn. Zombie ở đây không tham gia vào đợt Zombie triều trước đó, cũng có nghĩa từ nơi này trở đi bắt đầu có nguy cơ bốn phía. Trong xe Tùy Tiện toàn bộ đều thay đổi lá cờ màu đỏ chót. Màu đỏ tượng trưng cho sự hung hiểm!



Dị năng giả quay kiếng xe xuống, chuẩn bị đón địch, đồng thời cũng chuẩn bị chiến đấu với khả năng hình thành bầy Zombie quy mô nhỏ. Để cho tiện từ Bạch Thất dẫn đầu bắn ra một đóa băng liên, tiếng súng cùng với những dị năng khác đều hướng ra ngoài xuất kích.

Trận chiến bắt đầu mở màn!

Sự thật chứng minh, tuy Zombie triều là một lần tai nạn nhưng cũng là một lần rèn luyện thực chiến, kết quả của việc trải qua một lần rèn luyện mọi người đã không còn là một đám ô hợp nữa. Những con Zombie cấp hai bị mọi người áp đảo là chứng minh tốt nhất.

Toàn bộ đoàn xe một đường vẫn bảo trì tốc độ 60 km/giờ, một bên vừa đánh vừa đi mạnh mẽ như sói như hổ, tất cả đều rất thuận lợi. Buổi tối năm giờ, bọn họ đúng theo kế hoạch đến khu phục vụ qua đêm.

Khu phục vụ bị người ta cướp đoạt quá nhiều lần, tan hoang vô cùng, mấy ngàn người đi thẳng vào nhà hàng, trong phòng bếp đều chật ních người với người. Với tư cách là Trưởng quan chấp hành quả nhiên có đặc quyền, Bạch Thất mang theo Đường Nhược cùng những người khác còn chưa chọn được chỗ thì mọi người đã nhường nhà kho trong siêu thị nhỏ cho bọn anh.

Bên ngoài, xe quay quanh thành vòng lớn, bao vây toàn bộ lối vào của khu phục vụ. Sau khi ăn xong bữa tối, tất cả mọi người lấy túi ngủ nằm xuống ngủ, toàn bộ đội ngũ còn kỷ luật hơn quân đội, thỉnh thoảng cũng có vài người nằm đó sẽ nhỏ giọng hát những ca khúc lưu hành trước tận thế. Hát hay không bằng hay hát, ở đây cũng có nhiều người hát theo.

Đường Nhược ngồi trong kho hàng nhỏ nghe ca khúc cô chưa từng nghe qua, cũng hay hay. Bạch Thất nghe những ca từ kia… những lời ca càng lúc càng lệch đi xa, chân khẽ đá qua Hồ Hạo Thiên đang ngồi bên cạnh: – “Đi ra hát, đội trưởng.”

– “Hát?” Hồ Hạo Thiên quay đầu nhìn mọi người rồi nhìn lại Bạch Thất, anh chỉ vào chính mình đầy ngạc nhiên nói: – “Tôi? Tôi đi hát, đội ca hát?”

– “Ừ.” Bạch Thất nói: – “Đi hát mấy bài ca để lòng người phấn chấn.”

Hồ Hạo Thiên lập tức hiểu rõ.

Hoàn cảnh như vậy, ý chí chiến đấu của dị năng giả cùng binh sĩ cần phải đảm bảo thành công! Thời gian ban đêm lại càng đúng thời điểm lòng người phấn chấn. Mà Bạch Thất đã có ý định tranh quyền, muốn kết nạp vào trong tay mình tự mình quản!

– “Xưa có tướng quân tự mình rửa chân cho binh sĩ để binh sĩ trung thành đến chết, bây giờ có tôi Hồ Hạo Thiên hát để cho chúng dị năng giả vô tư kính dâng!” Hồ Hạo Thiên đứng lên, xắn tay áo, nắm tay hình thành nắm đấm làm tạo hình cố gắng vừa nói: – “Nhóm người ở phía ngoài sẽ thấy cảm kích nè, run rẩy nè, từng người từng người sẽ vô cùng biết ơn vị CEO tài ba kiếm mấy vạn một ngày, giờ đây đứng lên khởi xướng ca hát cho bọn họ!”


Sau đó anh nện từng bước chân như dũng sĩ ra trận, oai phong hùng dũng bước ra bên ngoài. Đường Nhược kéo tay áo Bạch Thất, quýnh quáng nói: – “Như thế nào em cứ cảm giác đội trưởng Hồ không giống với lúc trước.”

Trước đây là một người khách quan thực tế như thế, mà hôm nay…

Bạch Thất nói: – “Ở lâu với người hay trêu chọc, tổng sẽ bị lây một ít bệnh của người đó đấy.”

Tất cả mọi người nghe được câu này, đều tự giác giữ vững khoảng cách với Phan Đại Vĩ, ánh mắt nhìn qua lộ ra xem thường.

Phan Đại Vĩ: – “…” Mẹ kiếp nhà nó! Anh già của mấy đứa đã giảm thấp cảm giác tồn tại đến như vậy rồi, vì sao các người còn muốn ép tôi tái xuất giang hồ nữa hả!

Trước mắt Hồ Hạo Thiên phải làm chuyện quan trọng nên vô cùng nghiêm túc. Chọn ca khúc cũng vô cùng phóng khoáng hào hùng, vốn là một bài “đại anh hùng”: Cho dù trước mặt có nhiều chướng ngại, đồng tâm hiệp lực sẽ không còn gì phải sợ…

Lại thêm một bài《quốc gia》Đã có nước mạnh, mới có nhà giàu…

Mọi người vốn dĩ còn đang nằm cũng ngồi dậy, đến cuối cùng khi hát đến bài Việt Quốc quốc ca.

Nhiệt tình yêu ta nhiệt tình yêu!

Cừu hận ta cừu hận!

Quốc gia ta quốc gia! …

Cuối cùng, mọi người như lần đầu tiên xuất chinh vậy, từng người đứng lên, kích động đặt tay lên ngực, lớn tiếng hát ca cùng chỉ huy dàn nhạc. Khàn cả giọng mà hát!

Lòng yêu nước, chúng ta đều có!



Bạch Thất dùng chiến lươc thả con tép, bắt con tôm hiệu quả vô cùng hoàn mỹ, không hề có chút sơ hở.

Ngày hôm sau trên đường, không một người thương vong, mà hiệu suất còn nhanh hơn ngày đầu tiên rất nhiều.

Hồ Hạo Thiên hoàn toàn vứt bỏ thân phân chủ tịch cao lãnh của công ty trước tận thế, hoàn toàn hóa thân thành đội ngũ văn nghệ. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, anh cũng vô sự tự thông (*không thầy cũng tự thông tỏ), vậy mà còn học xong cách chỉ huy âm nhạc! Anh hiểu rõ đạo lý trong hát kịch đều cần có một người diễn vai ác, một người diễn vai hiền.

Bạch Thất với tư cách dị năng giả có thực lực, nếu như cũng hòa lẫn vào những binh lính cùng dị năng này hát hát cười cười, đến lúc đó nếu phạm phải sai lầm, hình tượng của Bách Thất đều bị mất hết, không thể dùng quân uy chấp hành “quân pháp”. Cho nên vì để cho Bạch Thất bảo trì hình ảnh không ăn khói lửa của nhân gian, anh đứng ra bảo trì không khí sinh động hào hùng trong đội ngũ, để cho mọi người đều cảm thấy vinh dự. Đây mới là biện pháp tốt nhất.

Nói chung, bây giờ quyền lực của anh vẫn không ít hơn trước tận thế là mấy, nhân viên vẫn mấy ngàn người đều nghe hiệu lệnh của anh chỉ huy.

Người gặp việc vui tinh thần thoải mái.

Liên tục một tuần lễ trôi qua, không người tử vong, lại để cho mọi người càng ngày càng tin tưởng đội ngũ của mình quả thực có thể trăm trận trăm thắng!

Cách căn cứ Biên Hòa càng gần, Zombie càng ngày càng nhiều.

Kinh nghiệm sau sáu tháng tận thế, mọi người đều đã sớm dự kiến được chuyện này.

Đoàn xe tốc độ từ từ chậm lại, hệ Hỏa, hệ Thủy, hệ Băng, hệ Lôi… cộng thêm súng đạn của quân đội, cũng thay ca trước Zombie triều, các loại dị năng phối hợp lẫn nhau, hơn nữa mỗi người đều thay phiên lẫn nhau, đến cả tài xế cũng không ngoại lệ, thi hành chế độ luân phiên, bảo đảm không có người nào mệt nhọc chống đỡ.

back top