Tận thế song sủng

Chương 86: Hội nghị

Đại viện của đoàn xe cùng đại viện ở đây nhìn bề ngoài thì giống nhau nhưng bên trong lại có rất nhiều điểm bất đồng, trụ sở của quân đội có tổng cộng 5 tòa biệt thự, bên ngoài bao gồm rất nhiều đất đai, trên đất trống lại dùng dị năng hệ thổ xây dựng rất nhiều nhà một tầng.

Từng phòng ốc đều phải phân loại, phía trên có các dấu hiệu dựng lên cho dễ nhận biết.

Trước tận thế, những người trong đoàn xe cũng chưa từng nhìn qua trụ sở lớn của quân đội, bây giờ tới xem, mặc dù cảm thấy mới lạ, nhưng nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có vậy, đất đai sử dụng một cách eo hẹp, có vẻ như còn không tốt bằng đại viện nhà mình, vì vậy ngừng lại ánh mắt dò xét, theo mọi người đi đến tòa biệt thự số 18 bên kia thì dừng lại.

Bên trên tòa biệt thự số 18 có gắn một tấm bảng “Nghị sự đường”.

Tiền Kim Hâm chỉ vào ghế dài bên ngoài nói: “Các cậu phải ở chỗ này đợi một lát, nhiều người như vậy, không thể mang tất cả vào được.”

Nói xong mang theo bọn người Bạch Thất đi vào tòa biệt thự số 18.

Trong sảnh lớn của biệt thự, có một bàn hội nghị bằng gỗ lim cực lớn, mà vốn một số đồ nội thất dùng để bày trí cũng bỏ cũ thay mới.

Đường Nhược mở to mắt xem xét, phát hiện mới có hai ngày trôi qua, nơi này đã được bố trí lại không khác gì với phòng họp của chính phủ mà kiếp trước cô thấy trên TV.

Đương nhiên, ngoại trừ một việc là nơi này nhỏ hơn rất nhiều.

Có rất nhiều người mặc quân phục đã ngồi sẵn ở đó.




Tiền Kim Hâm cùng cha Hồ cũng đi đến vị trí của mình ngồi xuống.

Đám người Bạch Thất đi theo bọn họ, thấy trước mỗi ghế ngồi đều có bảng tên, có lẽ những bảng tên này đã được gắn cố định, vì vậy không dám ngồi xuống bên cạnh mà chỉ đứng ở đằng sau.

Rất nhanh, có binh sĩ chuyển thêm mấy cái ghế vào để cho ba người Bạch Thất ngồi phía sau Tiền Kim Hâm.

Bên kia, Chu đại tướng và Chu thiếu cũng có một vị trí trên bàn hội nghị, Tào tiến sĩ thì giống với bọn Bạch Thất, để binh sĩ chuyển ghế tới mới ngồi xuống.

Một lúc sau, tất cả những nhà chính trị của thành phố A còn sống, quan chức quân đội cũng đến đông đủ.

Thời điểm Vệ Lam đi vào, thấy ba người Bạch Thất ngồi ở phía sau Tiền Kim Hâm, đầu tiên là sửng sốt, sau lại thấy Bạch Thất cúi đầu chào, vì vậy cũng cúi đầu đáp lại, coi như là chào hỏi lẫn nhau.

Sau khi mọi người đến đông đủ, chủ hội nghị- Nguyên Chủ tịch vẫy vẫy tay về phía sau, binh sĩ phía sau được lệnh liền bưng lên một xấp giấy A4 phát ‘Truyền đơn’ cho mấy người đang ngồi.

Tiền Kim Hâm cầm tờ giấy xem một lúc rồi truyền ra phía sau cho Bạch Thất.

Những người ngồi ở đây cũng làm y như vậy, xem xong rồi thì truyền cho người ngồi phía sau mình.

Bạch Thất cầm tờ giấy nhìn nhìn, phát hiện ở phía trên ghi số nhân viên tổn thất, đạn dược cùng với số lượng Zombie giết chết được khi quân đội tấn công một bệnh viện.

“Hiện tại tình hình không khả quan cho lắm, ngày hôm qua chỉ đi đánh chiếm một bệnh viện mà đã tổn thất hơn 100 nhân lực, số lượng đạn dược tổn thất cũng tăng thêm đáng kể... Cứ tiếp tục như vậy, nhân lực và vũ khí sẽ trở thành vấn đều khó khăn nhất của chúng ta.” Nguyên Chủ tịch thấy mọi người cũng đã xem qua nội dung trên tờ giấy một lần, liền bắt đầu hội nghị, “Trận chiến này không biết phải đánh tới khi nào mới dừng lại, tình huống như vậy đối với chúng ta mà nói cực kỳ bất lợi, xem ra trước kia chúng ta vẫn chưa chuẩn bị đủ.”

Chu đại tướng nhíu lông mày: “Trước kia ở khu Tây, còn bàn bạc nói muốn lấy nơi này làm trung tâm, tập trung binh lực chiếm lại nội thành, thoạt nhìn tình hình hôm nay, muốn chiếm lại được nội thành chỉ sợ là rất khó khăn.”

“Lần hành động này hi sinh nhiều người như vậy, là do chúng ta đánh giá thấp số lượng Zombie trong bệnh viện, hay là do các chiến sĩ còn chưa kịp thích ứng?”

“Về kế hoạch đánh chiếm lại nội thành, bây giờ còn phải tỉnh táo suy nghĩ một chút, không nên lại cứng rắn xông vào, toàn bộ thành phố có khoảng 500 vạn người, cũng không biết được có bao nhiêu người còn sống sót... Giả dụ như không có ai còn sống, thì muốn chúng ta đối mặt với khoảng 500 vạn Zombie trong tình huống binh lực của chúng ta chỉ còn khoảng 4 vạn, dùng một chống đỡ một trăm chính là cùng đi đến chỗ chết...”

Trước đó trong quân đội cũng có không ít chiến sĩ bị nhiễm virus, sau khi tập hợp tất cả lại ở trụ sở quân đội bên phía khu Tây, mới phát hiện ra thành phố A chỉ còn lại hơn 4 vạn binh lực.

Nguyên Chủ tịch gật đầu: “Bây giờ cũng chỉ có thể củng cố lại căn cứ, sau lại suy nghĩ thêm về kế hoạch đánh chiếm lại nội thành.” Nói xong nhìn chung quanh một vòng, phát hiện Tiền Kim Hâm dẫn theo hai gương mặt mới, cũng không lộ ra biểu cảm ngạc nhiên gì, chỉ tiếp tục bàn bạc những việc khác.

Nội dung chủ yếu của phần việc tiếp theo là nhiệm vụ ở nhà máy điện hạt nhân, Nguyên chủ tịch hỏi có đại tướng nào ở đây muốn nhận nhiệm vụ này không.

Nhưng câu trả lời nhận được lại là sự trầm mặc của tất cả mọi người.

Tình hình bây giờ không rõ ràng, các đại tướng này khẳng định không muốn để cấp dưới của mình đi ném đá dò đường, tự tìm chỗ chết.

Sau khi thương lượng nhiều biện pháp, cũng không tìm được một biện pháp nào thích hợp.


Chu đại tướng nói: “Ba ngày sau thì tường vây của căn cứ có thể xây dựng xong, nội bộ sẽ an toàn tuyệt đối, nếu không thì ngày mai chúng ta lại tới bàn bạc một lần nữa, bây giờ nhân lực khan hiếm, cũng có thể thông báo nhiệm vụ ra bên ngoài, để cho dị năng giả trong căn cứ tham gia vào nhiệm vụ nhà máy điện hạt nhân lần này.”

Nguyên Chủ tịch mấp máy miệng, trên mặt giống như vừa bôi một lớp mực, hơi đen lại.

Nhưng ông ấy cũng không phản bác lại ý kiến của Chu đại tướng, bây giờ nhân lực dưới tay ông tổn thất nghiêm trọng, không thể chống lại Chu đại tướng được.

Nếu không thì Chu đại tướng làm sao dám đạp lên mặt mũi của ông.

Ngược lại, cha Hồ nghe được lời này, cười lạnh một tiếng: “Chu đại tướng cũng biết bây giờ nhân lực khan hiếm sao?”

Nguyên Chủ tịch quay đầu nhìn cha Hồ.

Ông xác thực cũng rất tò mò, điều gì có thể khiến cho Hồ bí thư bình thường luôn im lặng hôm nay lại lạnh giọng với cấp trên.

“Hồ bí thư, ông có ý gì...” Chu đại tướng cau mày nói, “Nghe giọng điệu của ông giống như là rất bất mãn đối với tôi, chúng ta đều là người đem sức lực phục vụ cho đất nước, mọi người có chuyện gì thì cứ nói thẳng, không cần phải ngại.”

Cha Hồ cũng không sợ việc xé tầng da mặt này, nói: “Chu đại tướng, người sáng mắt không nói tiếng lóng, ban nãy Nguyên Chủ tịch cũng đã nói hiện tại nhân lực khan hiếm, Chu thiếu thân là tuần tra viên của căn cứ, hôm nay có người ở trong căn cứ gây gổ, tại sao không bắt mấy người đó mà lại thả ra, đây không phải là cổ vũ kẻ xấu làm càn sao?”

“Ồ?” Nguyên Chủ tịch quay đầu sang nhìn Chu thiếu, hỏi: “Có chuyện này?”

Mặc dù binh lực của ông tổn thất nghiêm trọng, quyền lực suy yếu, nhưng tốt xấu gì vẫn là người lãnh đạo cả một quốc gia, uy nghiêm trước đây vẫn còn.

“Tôi...” Dù sao Chu thiếu cũng là sau khi tận thế xảy ra mới tham gia vào chính quyền hội nghị quân sự, trước đó ở trong hội nghị đều sẽ im lặng, chưa từng lên tiếng bao giờ, đột nhiên bị Nguyên Chủ tịch khí định thần nhàn hỏi, trong đầu thoáng cái phiêu lên, thiếu chút nữa không nói ra được.

“Thụ Quang, thật sự có chuyện như vậy?” Chu đại tướng hỏi.

Cha Hồ nói: “Chẳng lẽ tôi rảnh rỗi tới mức ở trong hội nghị nói giỡn với các ông?”

“Có phải cấp dưới chưa có sự cho phép của con đã làm việc không đúng đắn hay không?” Chu Đại tướng hạ cho con trai mình một bậc thang.

Chu thiếu lập tức phản ứng kịp: “Đúng, con cũng không biết chuyện này, hôm qua con lúc nào cũng tuần tra ở tường ngoài bên kia, đến tối mới trở về đại sảnh của căn cứ, cấp dưới cũng không thông báo chuyện này cho con...”

Chu đại tướng nói: “Quản lý lại cấp dưới của con cho tốt đi, bây giờ con cũng là một Thiếu úy rồi, không thể lại làm việc lỗ mãng được.”

Chu thiếu biết vâng lời: “Vâng.”

Vì vậy Chu đại tướng ngẩng đầu nhìn Nguyên Chủ tịch nói: “Khi trở về tôi sẽ cho người điều tra thêm, tình hĩnh bên ngoài không rõ, vật tư thiếu thốn, căn cứ vừa mới thành lập, mọi người còn chưa tìm hiểu rõ nội quy, khó tránh khỏi sẽ có một số kẻ bí quá hóa liều mà phạm pháp, coi thường pháp luật.”




Nguyên Chủ tịch miễn cưỡng gật đầu: “Hôm nay tất cả công trình thiết bị của căn cứ vẫn còn đang trong giai đoạn xây dựng, lòng người chưa ổn định, không cần thiết phải làm việc lỗ mãng, các cậu đều là những người gương mẫu, nếu như các cậu chấp pháp không nghiêm, như vậy sau này tất cả mọi người sẽ không coi đạo đức pháp luật ra gì rồi.”

Hồ Hạo Thiên nhìn về phía Bạch Thất, bĩu môi.

Hành động này chính là muốn nói với Bạch Thất, bản thân không hài lòng với kết quả này.

Nhưng anh cũng biết, lời nói của bọn họ ở nơi này tạm thời không có trọng lượng, có thể bằng mấy câu nói của cha Hồ mà đạt được kết quả như vậy, cũng được rồi.

Bạch Thất nhìn thấy ánh mắt Hồ Hạo Thiên, mỉm cười.

Bình tĩnh một chút, không cần vội.

Hồ Hạo Thiên cảm thấy mình đọc được ý tứ này từ cái mỉm cười của Bạch Thất.

Vì vậy anh lại bình tĩnh ngồi xuống.

Chuyện này qua đi, mọi người lại bàn bạc một chút về việc xây dựng căn cứ, lắp đặt thiết bị.

Cái gì mà xây dựng một cái rạp lớn, gieo trồng rau quả, rồi thì loại bỏ độc tố trong nước...

Bọn Hồ Hạo Thiên nghe mà đầu óc đau nhức…, những điều này đối với bọn họ mà nói, tựa như nghe một chút công thức toán học chuyên nghiệp vậy.

Thật sự, làm người đứng đầu chính phủ không dễ dàng gì, so với việc làm dân chúng bình thường thì khó hơn gấp mấy lần.

Câu nói này coi như không tệ, ‘ tố quán thất cái lại tố quan’ ( làm ăn mày thành thói quen rồi nên không muốn làm quan)

Nếu như được chọn lại, vẫn sẽ làm một người tự do tự tại.

Bàn bạc xong mọi chuyện, Chu đại tướng lại để cho binh sĩ phân phát cho mỗi người một tờ giấy A4 khác.

“Trong tờ giấy này là nội dung một tháng nghiên cứu Zombie của Tào tiến sĩ.” Chu đại tướng nói, “Tào Mẫn, cô đứng dậy giải thích cho mọi người một chút.”

back top