Tầng Phía Dưới Bầu Trời

Chương 24: Cá lọt lưới

Bạn cho rằng, mình chẳng bao giờ học được cách tàn nhẫn với người khác sao? Đó chỉ là vì bản thân bạn chưa đủ tuyệt vọng mà thôi.

 

Rời khỏi hầm ngầm, tôi không vội trở về văn phòng của mình mà quay lại cổng chính. Tôi cứ đứng đó, từ xa xa nhìn ngắm căn nhà tôi đã sinh ra và trải qua mấy năm đầu đời. Hai mươi năm, cuộc đời cướp đi của tôi quá nhiều thứ, đến mức có một số thời điểm tôi không nhớ mình đã trải qua thế nào, làm sao có thể đi đến hiện tại lúc này. Có lúc nhìn ngắm đôi bàn tay đầy máu tanh của mình, tôi cũng cảm thấy tự khinh bỉ. Thế nhưng, giống như anh Kiện - gã sát thủ năm đó huấn luyện tôi - đã nói: Thế giới này vốn là chiến trường, cá lớn nuốt cá bé, nếu tôi thương xót cho người khác, liệu có ai thương xót cho tôi đây?

 

Tôi ngồi trên xích đu trắng, thuận tay rút gói thuốc ra rít một hơi. Mỗi khi trong lòng có chút lay động nào đó, tôi thường sẽ hút thuốc. Anh Kiện dạy cho tôi biết, sát thủ không thể có tim, bởi vì một ngày nào đó, phần người trong trái tim này sẽ giết chết chúng tôi. Muốn sinh tồn, điều quan trọng nhất không chỉ có tàn nhẫn, mà còn phải biết vô tình với mọi thứ trên đời này.

 

Ví dụ điển hình nhất mà nói, nếu như năm đó ông Dương Thái đuổi cùng giết tuyệt giọt máu cuối cùng là tôi đây, vậy thì ông ta đã không có kết cuộc như ngày hôm nay. Nếu cho ông ta lựa chọn lại một lần nữa, tôi nghĩ tôi cũng không có cơ hội để được báo thù.

 

Khói nhẹ lan ra thành từng cuộn tròn mỏng. Tôi nhăn mày. Căn nhà này, khu vườn trước sân, từng gốc cây mảnh cỏ đều thuộc về nhà chúng tôi. Trước đây ba tôi rất thích trồng mai, mỗi khi xuân đến, hương mai sẽ lan tỏa khắp vườn, dâng lên một mùi hương nhàn nhạt. Nhưng giờ chỉ còn lại lác đác con đường sỏi cho xe vào. Cả hòn non bộ mà mẹ tôi thích nhất cũng không còn nữa.

 

Đứng nơi này, kí ức một lần nữa như tái hiện.

 

Năm nào đó, ba tôi đứng trên tầng thượng công ty ông, gieo mình xuống trong ánh mắt kinh hoàng của mẹ con tôi.

 

Năm nào đó, tôi gõ cửa phòng mẹ, trơ mắt nhìn thấy bà nằm trên mặt đất, đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ, nhưng tôi biết đôi mắt đó không bao giờ có thể nhìn tôi một lần nữa.

 

Năm nào đó, tôi nhìn người ta niêm phong căn nhà mình, ngơ ngác để họ đưa mình vào cô nhi viện. Bắt đầu từ thời khắc đó, tôi biết mình đã không còn nhà.

 

Giờ đây nghĩ lại, tất cả trôi qua thoáng như một giấc mơ, đến lúc tôi hầu như cũng chẳng còn nhớ mấy đến hình ảnh ba mẹ, đến thời gian hạnh phúc mà họ đã dành cho tôi. Cái tôi nhớ đến phần nhiều vẫn chỉ là máu tanh và nước mắt.

 

Giống như năm đó, tôi nằm co ro trong bãi mìn tập huấn ở Campuchia, trơ mắt nhìn các bạn cùng trang lứa với mình ngã xuống từng người, từng người một. Người đội trưởng khi đó đã hi sinh thân mình để cứu tôi. Tôi dẫn theo em gái anh ấy mở đường máu xông ra ngoài. Lúc sắp thoát được thì lại bị phục kích bắn trúng. Sau đó tôi nằm li bì trên giường cả tháng trời với một viên đạn ghim trong đầu. Bác sĩ của tổ chức nói tôi còn sống đã là một điều rất thần kì, đừng nói đến việc trở thành một sát thủ.

 

Sống trong tổ chức này, tôi dần hiểu rằng, kẻ không hữu dụng lập tức sẽ bị đem ra làm bia tập bắn. Tôi không thể để mặc số phận bản thân mình cho người khác. Để có thể được vật lí trị liệu, tôi sử dụng hết phương thức có thể để chứng minh cho họ thấy rằng mình hữu dụng. Những đợt tập huấn sau khi lành hẳn, tôi thẳng tay tàn sát bất cứ ai cản đường mình. Bởi vì đó cũng là lựa chọn duy nhất mà tôi có thể.

 

Về phần viên đạn, nó vĩnh viễn sẽ nằm lại trong đầu tôi. Tôi không có đủ dũng cảm để leo lên bàn mổ với chỉ với mười phần trăm cơ hội, cho dù một ngày tôi chết đi, tôi cũng muốn kéo cả nhà họ Dương theo cùng.

 

Khi đó tôi đã nói với lòng, mối thù của cha mẹ, ba năm tủi hờn trong cô nhi viện, sinh mệnh của chính bản thân mình, tôi sẽ trả cho họ cả vốn lẫn lời.

 

 

Tôi hút đến điếu thuốc thứ ba, theo quán tính, lại ngẩng lên nhìn lên căn phòng lớn trên lầu. Đó là phòng của người đó trước đây.

 

Có lẽ, không ai nghĩ bảy năm trước, khi vừa bước chân trở lại thế giới này, tôi đã thật sự dao động. Có trời mới biết, khi nhìn thấy cô ấy, tôi đã thật sự khao khát về một tương lai tươi sáng cho cả hai chúng tôi đến thế nào. Nhưng một lần nữa, đáp lại tình cảm của tôi vẫn là phản bội và phản bội. Khi đó, tôi mới hiểu ra lời anh Kiện nói đúng bao nhiêu phần. Bạn cho rằng, mình chẳng bao giờ học được cách tàn nhẫn với người khác sao? Đó chỉ là vì bản thân bạn chưa đủ tuyệt vọng mà thôi.

 

Bắt đầu từ khoảnh khắc cô ấy quay lưng lại với tôi, bắt đầu từ lúc cô dùng cách tàn nhẫn nhất để giẫm lên toàn bộ tự tôn mà tôi có, từ chối tình cảm của tôi ngay trước tất cả mọi người, cô ấy cũng đã giết chết Lạc Bân của trước đây rồi. Một con người kiêu ngạo và có cuộc sống sung túc như cô lúc đó làm sao có thể hiểu được, tôi sống đến chừng này tuổi đầu, hai tay vẫn là bàn tay trắng, cái chết lại treo lơ lửng trên đầu. Trừ tự tôn ra, tôi chẳng có gì cả.

 

Thế nhưng, cô ấy đã nhẫn tâm đạp lên nó. Cô ấy đi rồi, trái tim tôi cũng không cách nào vá lại được.

 

Tôi vẫn nhớ lần đó, khi chú Quân bảo chúng tôi bắt cóc cô ấy. Thời điểm ấy, Dĩnh Ngôn có nhận được con chip hay không, không ai biết, nhưng tin tức về món trang sức gia truyền ấy đã lan truyền trên hầu hết các trang báo lá cải. Hân là cô gái chịu cứng không chịu mềm, nửa tháng sau đó nếu cô sang nước ngoài du học như Dĩnh Ngôn, có thể coi là đã ngoài tầm với của chúng tôi. Thế nên trước yêu cầu bắt cóc của chú Quân, tôi hoàn toàn tán đồng.

 

Chí Bân hỏi tôi có thể xuống tay không? Tôi bảo cậu ấy: có gì là không thể?

 

Trong hai chúng ta, người quay lưng phản bội là em trước. Vì vậy tôi cũng không ở nơi này đợi em nữa.

 

Mải nghĩ, tôi không nhận ra lão quản gia đã đến gần từ lúc nào. Lúc tôi quay lại, ánh mắt lão hơi phức tạp nhìn tôi.

 

Tôi cắn môi, khó khăn bật thành tiếng: “Chú Tần”.

 

Chú Tần, lão quản gia của nhà họ Dương thực chất cũng là quản gia cũ của Lạc gia chúng tôi. Cha lão là người chăm sóc cây cảnh trong nhà, ông nội tôi đã bỏ tiền ra cho lão ăn học trưởng thành. Lão và cha gần như học cùng lớp, cùng nhau lớn lên. Cha tôi là con một, thậm chí ông xem lão như em trai của mình.

 

Năm đó sau vụ việc của cha, lão đã định nhận nuôi tôi, nhưng vì không có quan hệ thân thích cũng như không có điều kiện nên đơn nhận nuôi của lão đã bị tòa án gạt sang một bên. Sau đó tổ chức sát thủ kia mua lại cô nhi viện, tôi cùng cả đám trẻ bị mang đi tập kết ở Trung Đông nên cũng không còn cơ hội gặp lại lão nữa.

 

Cho đến tận sáu năm trước đây, lão nhìn thấy tôi đưa Hân về nhà, chỉ cái liếc mắt là có thể nhận ra. Lão nói tôi có gương mặt giống cha như đúc, nhưng lại có đôi mắt hút hồn của mẹ, không lẫn đi đâu được. Sáu năm nay lão và tôi luôn liên lạc qua lại. Kế hoạch lần này lão cũng góp công sức không nhỏ. Thử hỏi không có lão mật báo, tôi làm sao biết cô gái kia đã phục hồi trí nhớ rồi chứ?

 

“Cậu chủ”. Lão cung kính gọi, ánh mắt phức tạp nhìn về phía hầm rượu. “Cô Dĩnh Ngôn…”.

 

“Có phải cả chú cũng cảm thấy tôi làm như vậy rất tàn nhẫn không?”. Tôi nhếch môi đùa.

 

Chỉ hành động này thôi cũng khiến lão phải lo lắng xua tay.

 

“Không phải, không phải. Họ Dương đối với ông chủ và bà chủ như vậy, cậu trả thù là đúng. Thế nhưng… cho dù là gì đi nữa, người có lỗi cũng không phải cô ấy. Cậu đối với cô ấy như vậy…”.

 

“Chú Tần!”. Tôi cắt lời lão, giọng cũng chẳng mấy kiên nhẫn. Thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt áy náy của lão tôi mới chợt nhớ ra, lão cũng đã ở bên cạnh Dĩnh Ngôn và Dĩnh Hân hai mươi năm, thời gian đó cũng chẳng phải là ngắn, nếu nói không có cảm tình thì hoàn toàn là giả dối. Đối với tôi chỉ gần gũi vài năm, có lẽ trong lòng lão vẫn thiên về hai cô gái kia hơn. Lão giúp tôi, đơn giản chỉ vì chính lão cũng coi mình là người họ Lạc mà thôi.

 

Nghĩ thế, tôi đặt tay lên vai lão, hạ giọng hết mức có thể: “Cho dù là hình phạt thế nào đi nữa, cô ta vẫn sống, không phải sao? Nhưng cháu thì không có nhiều thời gian như vậy nữa”.

 

Chú Tần biết tình trạng sức khỏe của tôi, đây cũng là một trong những lí do chính lão nhận lời giúp đỡ chúng tôi thực hiện kế hoạch. Lợi dụng lòng thương xót của người khác vốn không phải là phong cách của tôi trong quá khứ, nhưng tôi không thể mất sự ủng hộ của người này. Để đạt được mục đích, đôi khi bạn phải chấp nhận bỏ một số thứ.

 

Quả nhiên, chẳng mấy chốc ánh mắt chú Tần trở nên kiên định hơn. Tôi mỉm cười nhìn lão, nhẹ nhàng tiếp: “Chú tìm cháu có việc?”.

 

“Tôi đã theo lời cậu điện tín cho Chí Bân, nhưng cậu ấy nói tạm thời chưa thể về được”.

 

Tôi cau mày. Chí Bân đã trễ lộ trình ba tháng so với kế hoạch, cho dù là thu dọn tàn cuộc từ vụ đánh nổ ở biệt thự hay sắp xếp công việc riêng gì đó thì cũng phải xong rồi chứ? Chí Bân là bạn thân nhất của tôi, cậu ấy biết kế hoạch lần này quan trọng đến thế nào, vậy vì sao lại có sự chậm trễ này?

 

“Còn Vi Vi? Chú có tin gì của cô ấy không?”.

 

“Cô Vi gần đây cũng không liên lạc được. Tháng trước cô ấy bảo có một số việc cần thu xếp, nếu cần cậu chủ cứ gọi”.

 

Vi Vi là em gái của người đội trưởng năm đó cứu tôi. Anh ấy hơn tôi một tuổi. Năm đó sau khi đưa Vi Vi ra khỏi bãi phục kích, tôi đổi theo họ anh ấy, phần để tưởng nhớ, cũng là tránh để lộ thân phận sau này. Mấy năm nay, Vi Vi cùng Chí Bân vẫn theo tôi đồng sinh cộng tử. Sau này, tôi nhận lại chú Quân, chú đồng ý để Vi Vi có thể có một cuộc sống bình thường. Tôi đã hứa với đội trưởng sẽ bảo vệ em gái anh ấy an toàn, những gì tôi có thể làm được cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi.

 

Ánh nắng chiếu qua kẽ lá mỗi lúc một gay gắt hơn. Tôi đưa tay che mắt, lại tiếp tục nghĩ đến kế hoạch của mình. Chỉ một thời gian nữa thôi, tôi có thể hoàn toàn trả thù cho cha rồi.

 

“Tin tức của Dĩnh Ngôn, chú đã làm như cháu nói chưa? Cháu muốn ở nơi xa nhất, lão già đó cũng biết tin mà mò về đây”. Tôi hỏi.

 

“Đã làm theo ý cậu chủ, sự việc này không chỉ kinh động cả thành phố mà sẽ lan truyền ra cả nước, cái chết của cô Hân cũng vậy”.

 

Mấy từ cuối cùng chú Tần thốt ra làm môi tôi hơi mấp máy. Muốn nói lại thôi, tôi ra hiệu bảo lão lui ra ngoài, nhưng lão vẫn ngập ngừng đứng đó, khóe mắt hơi đỏ.

 

“Cậu chủ, tôi muốn hỏi… cô Dĩnh Hân… cô ấy thật sự chết rồi sao?”.

 

Tôi cau mày, cũng không muốn nói nhiều: “Cảnh sát nói vậy, chú bảo cháu phải làm sao?”.

 

“Nhưng… cô Dĩnh Hân… cô ấy rất tốt. Tôi đã trông coi cô ấy ngay từ khi còn nhỏ…”.

 

“Chú Tần!”. Tôi hạ giọng, nhẹ nhàng thở hơi ra. “Trước đến giờ, cháu chưa từng muốn cô ấy chết. Tai nạn của cô ấy thế nào, cháu cũng không biết”.

 

Tôi không đợi chú Tần nói tiếp mà vội vã rẽ sang một hướng khác, bước đi như chạy.

 

Hai tháng trước đây, trong khi tôi vẫn còn loay hoay với việc đưa Dĩnh Ngôn vào bẫy, việc liên lạc với Chí Bân bị gián đoạn thì lại được cảnh sát báo tin tìm thấy chiếc xe của Khải Nam dưới vực. Trước đây, tôi vốn sắp xếp để Khải Nam đưa Hân đi, qua đó có thể theo dõi họ hòng tìm ra con chip còn lại, song không ngờ họ chưa rời đảo thì lại xảy ra chuyện. Mà điều lạ là số người tôi cử đi theo dõi cũng không có chút tin tức gì.

 

Tôi lao đến tủ lạnh, tự rót cho mình một cốc nước để bình tâm lại. Trước giờ đều bận suy tính chuyện của Dĩnh Ngôn nên tôi đã không tra xét kĩ chuyện này, giờ nghĩ lại đúng là có nhiều điểm khả nghi. Thiên Luân và Đường Phi đều đang ở thành phố H. Khải Nam và Hân sau khi tạm trú ở chỗ Khả Vi thì mất tích, cảnh sát tìm được xác chiếc xe dưới vực, trong khi đó Chí Bân lại lần lữa ý định quay về. Xâu chuỗi tất cả các sự kiện này làm một, phải chăng…

 

Tôi ngập ngừng nghĩ tới một kết luận không ai ngờ tới. Có lẽ, bản thân tôi cũng phải trở về đảo một chuyến.

 

Trong lòng tôi không hề để tâm đến sống chết của người đó, chẳng qua chỉ không muốn con cá quan trọng nhất bị lọt lưới mà thôi.

 

Tôi tự trấn an bản thân mình, song chẳng hiểu sao trong lòng vẫn dâng lên một nỗi chua xót.

back top