Tầng Phía Dưới Bầu Trời

Chương 33: Ngoại truyện 1: Qua giông bão

 

Tôi chôn mọi thứ vào một vùng kí ức cũ.

 

Đau thương, vui vẻ, tuyệt vọng, tất cả rồi cũng sẽ qua…

 

---oo0oo---

 

Đang mê man trong mộng đẹp, tôi bỗng bị đánh thức bởi bàn tay ai đó cọ cọ vào mặt mình. Hé mắt nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tường mới chỉ bảy giờ, tôi kéo chặt chăn che kín lấy đầu, ngái ngủ lèm bèm nói: “Phi, đừng đùa nữa, chưa tới giờ đi làm mà”.

 

Thế nhưng, chẳng những không dừng lại, người nào đó còn chẳng chút e dè nào mà nhảy lên giường, lấy mái đầu cọ cọ vào lồng ngực tôi nữa. Tôi gầm gừ, dùng dằng đến lúc chịu hết nổi mới mở chăn ra, song chưa kịp quát thét tiếng nào đã nhìn thấy ánh mắt rưng rưng kia đang uất ức nhìn mình.

 

“Mẹ… mẹ Dĩnh Ngôn không thương Dương Dương nữa”.

 

Tôi cau mày bối rối. Cơn tức giận vì bị phá giấc ngủ bay biến đâu mất, chẳng còn cách nào khác đành phải ôm thằng bé vào lòng.

 

“Ngoan ngoan. Mẹ Dĩnh Ngôn không biết là con. Mẹ tưởng là ba Phi mà”. Tôi líu ríu nói. “Sao Dương Dương lại ở đây? Giờ này không đi học sao?”.

 

Chẳng ngờ Dương Dương còn khóc to hơn. Tôi nhìn nó gãi đầu gãi tai một lúc mới nghe ra mấy thứ âm thanh lèm bèm này chính là: “Mẹ lại quên rồi, con đang nghỉ hè mà”.

 

Biết chẳng ngủ nghê gì được nữa, tôi đành kéo thằng bé xuống giường. Dương Dương vòng tay ôm bụng tôi có vẻ rất thỏa mãn. Tôi bế nó lên, cười cười chọc: “Sao hả? Lại muốn nịnh mẹ cái gì sao?”.

 

“Không phải đâu. Mẹ Dĩnh Ngôn, gần đây mẹ rất có da có thịt. Ôm vào rất thích”.

 

Ánh mắt biết cười của thằng bé khiến tôi hơi sững lại. Haiz. Chỉ trách Dĩnh Hân sinh khéo thế. Thằng bé vừa khéo hòa hợp tất cả nét đẹp của cha mẹ, nửa phần ngây thơ của Dĩnh Hân, tám phần đẹp đẽ của Hi Văn, thành ra một tên quỷ nhỏ đáng yêu thế này cơ chứ.

 

Nhớ tới lời Dương Dương vừa nói, tôi nhìn mình trong gương, cau mày: “Dương Dương , gần đây mẹ Dĩnh Ngôn mập lên sao?”.

 

“Vâng, Dương Dương thích bụng mẹ tròn tròn. Ôm rất thích!”.

 

Lại cọ cọ vào bụng tôi rồi. Tôi để mặc thằng bé làm nũng, tự nhìn mình trong gương. Mặt vẫn thế cơ mà, chỉ có vòng hai dường như hơi phát triển thì phải. Trước giờ tôi vốn thuộc dạng ăn bao nhiêu cũng không mập, sao lại thế này?

 

Không được rồi. Trông chẳng có tí cân bằng nào cả.

 

“Mẹ Dĩnh Ngôn, chiều mai con được nghỉ. Chúng ta cùng đi thăm mẹ nhé”.

 

Dương Dương cọ cọ vào người tôi, ra vẻ nũng nịu. Nhắc tới Dĩnh Hân tôi chỉ còn cách xoa đầu thằng bé, cố nén để cay nồng trong mũi không tuôn trào ra.

 

Bốn năm rồi. Dương Dương cũng đã lớn thế này, nấm mồ của Hi Văn cũng xanh um cỏ, thế nhưng em gái tôi thì vẫn mãi nằm im lìm thế kia, dường như chẳng bao giờ muốn tỉnh dậy nữa.

 

Lúc rảnh rỗi, tôi thường dẫn Dương Dương đi thăm mẹ nó. Có lẽ do máu thịt tương lân, dù chỉ được ngắm nhìn Dĩnh Hân, song thằng bé vẫn dành nhiều tình cảm cho người mẹ này. Tôi kể với nó về Dĩnh Hân của trước đây, về chuyện tình như tiểu thuyết của cha mẹ nó, dĩ nhiên đã được lọc đi khá nhiều tình tiết. Những lúc ấy Dương Dương lại ôm lấy chân tôi, nài nỉ tôi kể nhiều thêm nữa. Có lẽ trong tâm trí nó, Dĩnh Hân chính là công chúa ngủ trong rừng, còn Hi Văn là một hoàng tử mãi mãi cũng không bao giờ có thể chạm tới được.

 

Lo ngại vì thân hình càng lúc càng phì nhiêu của mình, lại nhớ tới Phi đang công tác ở nước ngoài chưa về, chiều hôm đó tôi lôi Dương Dương đi đánh cầu. Thằng bé rất hiếu động, thỉnh thoảng lại vây lấy người tôi, nài nỉ thế này thế kia. Tôi từ chối mãi cũng không được, đành phải biểu diễn một màn lộn mèo cho nó. Ôi dào, phụ nữ cũng sắp ba mươi rồi, lộn mèo cũng khó khăn thế đấy. Tôi lộn mấy vòng, đoạn đứng cười cười nhìn thằng bé, bỗng chốc thấy bụng cồn cào khó chịu. Không lẽ càng lớn tuổi sức khỏe càng kém thế thật sao?

 

Có tiếng mở cửa, tôi thấp thoáng thấy tài xế của Phi dừng lại bên ngoài. Người đàn ông của tôi bước xuống xe, dáng vẻ vẫn bệ vệ như ngày nào. Trừ vài cọng râu có lẽ do bận rộn chưa kịp cạo, gương mặt anh khiến tôi có chút suýt xoa, tự sờ sờ lại mặt mình.

 

Khỉ thật, bao nhiêu năm rồi, sao tôi tăng cân thấy rõ, còn anh ấy vẫn phong độ thế cơ chứ?!

 

Vừa nhìn thấy tôi, Phi đã chạy đến nhấn tôi vào lòng mình. Mùi nước hoa thoang thoảng khiến sống mũi tôi ngưa ngứa. Tôi cười cười, giật giật cà vạt của anh, ra dấu cặp mắt ngây ngô của Dương Dương vẫn đang nhìn.

 

“Ba! Ba, con cũng muốn ôm”.

 

Dương Dương vừa cười vừa vỗ tay. Phi cúi xuống, bế xốc thằng bé lên, sau đó lại dịu dàng đặt vào má nó một cái hôn rõ tiếng. Giọng anh ấm áp đến lạ.

 

“Dương Dương của ba, ở nhà mẹ Dĩnh Ngôn có bắt nạt con không?”.

 

Tôi đứng sau lưng anh, không ngừng đưa tay ra dấu với thằng bé. Nó cười khúc khích, sau đó mới dụi đầu vào lòng anh, liếng thoắt nói: “Không ạ. Nhưng mẹ không nghe lời ba, còn thức rất khuya để xem phim nữa”.

 

Được rồi, tôi nghiến răng trèo trẹo. Thằng nhóc này lại dám bán đứng đồng minh. Hãy đợi đấy.

 

 

Nghe nói hôm nay ngoài trời giông bão cấp tám.

 

Trong phòng, ánh đèn mờ ảo soi rọi lên hai bóng người đang hòa quyện vào nhau. Hơi thở gấp gáp, thanh âm cuồng nhiệt. Cuối cùng, khi hoan ái đã qua đi, Phi mới thở dốc thả người xuống bên cạnh tôi. Ánh mắt anh trầm ổn, nụ cười nửa môi nhếch lên đầy thỏa mãn.

 

Anh thì thỏa mãn rồi, chỉ tội cho tôi mệt chết đây. Tên ngốc biến thái này có bao nhiêu trò hay không trừng phạt, mỗi lần tôi không nghe lời lại chỉ biết dùng cách này để răn đe tôi. Tôi cả ngày bề bộn, đến tối còn bị anh ta tra tấn thì thể lực cách nào cũng bị bào mòn chết mất thôi.

 

Nghĩ thế, tôi đưa tay lên bờ ngực săn chắc của người đàn ông bên cạnh, véo nhẹ.

 

“Á!”. Anh rên lên một tiếng thảm thiết, đoạn ngồi bật dậy xoa xoa ngực vẻ đáng thương. “Em muốn ám sát chồng sao?”.

 

Tôi bĩu môi, cũng không thèm nói gì, chỉ lẳng lặng xoay người lại, quay lưng về phía anh. Đột nhiên lại nhớ tới Phi của trước đây không giống thế này. Thời gian sống chung nhà, thời gian ở Phuket, anh đều thể hiện một bộ mặt rất khác. Không phải có ai đó bắt cóc chồng tôi rồi phẫu thuật thẩm mĩ để thay thế anh ấy đấy chứ?

 

Nghĩ thế, tôi đột nhiên xoay người lại, sờ sờ tay lên mặt Phi. Anh có vẻ cũng khó hiểu trước hành động của tôi, cau mày hỏi: “Sao vậy?”.

 

Tôi không nói không rằng, đưa tay véo mạnh. Anh lại hét lên một tiếng. Tôi cau mày, đa nghi vơi đi quá nữa.

 

“Em mà không nói rõ lí do thì đừng hòng ngủ”. Phi gầm lên, đôi mắt ánh lửa tức giận. Chẳng hiểu sao tôi lại thích vẻ mặt anh lúc này đến lạ. Đấy, anh chồng đích thực của tôi là đây rồi.

 

“Em đang nghĩ anh có phải Đường Phi mà em gặp lần đầu không”. Tôi thú thật.

 

“Sao tự nhiên lại nghĩ vậy?”.

 

“Vì anh… biến thái hơn hẳn anh ấy”.

 

Tôi bật người, cũng không nói gì nữa mà lại xây lưng về phía anh, cảm nhận người bên cạnh thơ thẩn mất một lúc, sau đó mới nằm xuống, nhẹ nhàng sấn đến gần tôi hơn.

 

Vòng tay của anh rất ấm, lúc anh đặt cằm lên vai tôi, cảm giác ấm áp khiến tôi an tâm đến lạ.

 

“Đồ ngốc, anh chỉ thể hiện thế này trước mặt vợ yêu của anh mà thôi”.

 

Tôi vờ như đã ngủ, nhưng trên môi lại nở một nụ cười không sao ẩn giấu được.

 

Hạnh phúc, chỉ thế này thôi đã đủ.

 

Nửa đời trước, chúng tôi đã từng đau khổ, từng tuyệt vọng, từng vì sinh tồn mà trả giá. Bao nhiêu năm ngoảnh lại, cuối cùng vẫn chỉ có người đàn ông này tình nguyện nắm lấy tay tôi, che chở tôi đi qua nửa cuộc đời còn lại.

 

Đau thương, vui vẻ, và tuyệt vọng của trước đây, tôi chôn tất cả vào một vùng kí ức cũ.

 

Để rồi thật lâu, thật lâu sau nhìn lại, tôi mới nhận ra rằng toàn bộ rồi cũng đã qua. Cuộc đời luôn rất công bằng. Trước đây tôi yêu một người, sống hết mình vì tình yêu đó, song đáp lại chỉ là sự phản bội. Tôi tưởng như thế giới đã sụp đổ. Thế nhưng tôi sai rồi. Thế giới không vì sự vấp ngã của tôi mà sập xuống, nó vẫn vận hành như nó phải thế. Rồi thì tôi gặp một người khác, anh ấy dùng thời gian của mình, dùng lòng chân thành và tình yêu nhẫn nại của mình, từng chút, từng chút một vá lành vết thương cho tôi.

 

Vậy nên vì anh, vị sự che chở và khoan dung của anh, vì cả chặng đường thật dài của chúng tôi sau này, tôi chắc chắn phải sống thật hạnh phúc.

 

Vòng ôm của anh dần siết chặt lại, Chúng tôi cứ nằm đó một lúc lâu, nhưng có lẽ vì mấy ngày không gặp, cảm giác nhung nhớ khiến không ai có thể ngủ được. Biết tôi còn thức, anh mới hạ giọng đùa.

 

“Gần đây em béo lên à? Có da có thịt ôm thật thích”.

 

“…”.

 

Nghe đến đó như đúng ổ kiến, tôi bật dậy, sửng cồ nhìn anh.

 

“Cả anh cũng thấy em béo lên?”.

 

“Ừ, có chuyện gì sao?”. Anh cau mày, vẫn chưa hiểu.

 

Tôi cũng mặc kệ ánh mắt lúng túng của anh, tay lại tùy tiện xoa bụng mình, nghèn nghẹn như muốn khóc: “Rõ ràng trước đây em ăn bao nhiêu cũng không mập, sao lại thế này? Cả anh lẫn Dương Dương đều thấy em béo lên. Huhu, có phải có thai đâu chứ”.

 

Vừa dứt lời, đột nhiên tôi như bị á khẩu, ánh mắt sửng sốt chạm phải Phi. Đến lúc này thì cả anh cũng ngồi bật dậy, lật chăn ra để nhìn chằm chằm vào bụng tôi.

 

“Em nói gì, nói lại anh xem?!”.

 

Tôi cắn môi, không nói được gì, có gì đó đong đưa như sắp đổ.

 

Lúc mới cưới, vì lí do giữ vững Star Sky nên cả hai chúng tôi đều dụng biện pháp an toàn. Sau đó, còn phải chăm sóc Dương Dương. Đợi đến khi Dương Dương lớn một chút, Phi nói rất muốn có con, chúng tôi mới bỏ việc phòng tránh đi. Thế nhưng cày cấy mãi cả năm trời cũng không có kết quả gì. Chẳng lẽ…

 

Không đợi tôi lúng túng quá lâu, Phi đã ngồi bật dậy, với tay lấy điện thoại. Tôi nghe lời anh dặn dò với tài xế mà mặt đỏ tía tai.

 

Kết quả tôi thật sự có thai, hơn nữa đã hơn một tháng rồi.

 

Chu kì của tôi thường không đều cho lắm, thế nên tôi cũng không mấy chú ý đến việc này, cứ nghĩ là do bản thân tăng cân bình thường thôi. Chẳng ngờ…

 

Phi đứng bên cạnh tôi trong bệnh viện, cứ nghe được vài lời dặn dò của bác sĩ, ánh mắt sắc lẹm của anh lại liếc nhìn tôi như ăn tươi nuốt sống.

 

Cuối cùng, khi vị bác sĩ cứu tinh đi khỏi, anh mới quay lại nghiến răng trèo trẹo.

 

“Dĩnh Ngôn, may mà con anh không sao. Nếu không em đừng hòng sống mà ra khỏi đây”.

 

Tôi gần như đổ mồ hôi hột. Thật ra cũng như anh, lúc bác sĩ nói, tôi gần như có cảm giác mình vừa qua được ải môn quan. Ôi chao, tôi có thai, thế mà còn đi lộn nhào cho Dương Dương xem nữa chứ. May mà đứa bé không sao.

 

Không được, không được. Đà này phải dặn dò Dương Dương trước mới được, không thì nó lại liếng thoắng với Phi thì tôi không bị thương cũng tàn phế mất.

 

Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Tôi và Phi sải chân qua ngã rẽ, suýt chút đâm sầm vào Dương Dương. Phi kéo tôi lại ngay, anh bảo vệ bụng tôi như thể cả kho tàng trong đó, rất thận trọng mà nhìn Dương Dương đang đầm đìa mồ hôi.

 

“Dương Dương , con không trò chuyện với mẹ con mà lại ra đây làm gì?”.

 

Anh vẫn giữ được sự điềm tĩnh vốn có. Nên nhớ khoa thần kinh và khoa sản cách nhau những hai tầng lận.

 

“Ba, mẹ Dĩnh Ngôn, hai người không tin được đâu…”. Dương Dương vẫn mặc kệ mồ hôi nhễu nhại, gương mặt sáng bừng nhìn chúng tôi. “Mẹ, mẹ con tỉnh rồi”.

 

Tôi và Phi sửng sốt nhìn nhau. Bao nhiêu niềm vui đồng loạt ập đến trong lòng tôi, tôi gần như không thở nổi. Rồi oành một phát, tôi lăn ra ngất xỉu.

 

Sau đó, Phi mới nói cho tôi biết, lần đó tôi phấn khích đến mức suýt bị sẩy thai, may mà đứa bé không sao.

 

Đúng vậy, cũng với bầu trời quang đãng sau cơn bão cấp tám năm đó, bên kia khoa não của bệnh viện, tất cả y tá và bác sĩ đang tụ lại trước phòng bệnh của em tôi, đón nhận một kì tích không ai ngờ tới.

 

Sau bốn năm, Dĩnh Hân của tôi, em gái của tôi, rốt cuộc cũng đã trở lại rồi.

 

Ngoại truyện 2: Khắc cốt ghi tâm

 

Có người nói, thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương.

 

Thế nhưng, nếu trái tim đã chết, còn phải hao tổn tâm sức để vá lành nó sao?

 

---oo0oo---

 

DĨNH HÂN

 

Rất nhiều năm sau này nhìn lại, tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên không biết mình đã vượt qua quãng đường đó thế nào.

 

Dường như tôi đã ngủ một giấc rất dài. Trong mơ, tôi nhìn thấy Hi Văn, thấy Chí Bân và những đứa trẻ trong cô nhi viện năm nào, thấy gương mặt hiền hòa của mẹ tôi xoa xoa mái tóc mềm, hình ảnh bà rõ ràng đến lạ, dù tôi cam đoan hai mươi năm qua tôi thậm chí chẳng nhớ nổi mặt bà ra sao nữa.

 

Đó là thế giới đáng mơ ước của tôi, bên những người tôi thương yêu. Lúc đó tôi thậm chí đã nghĩ, cứ ở bên họ thế này cả đời cũng là chuyện tốt lắm rồi.

 

Thế nhưng, mộng thì phải tỉnh. Tiếc thay tất cả cảnh tượng đó đều không phải sự thật. Lúc tôi mở mắt ra đã là một quãng thời gian dài, bốn năm sau đó.

 

Tôi vẫn chưa thích ứng được với việc đi lại, ăn uống. Một số cơ quan ngừng hoạt động quá lâu dẫn đến đình trệ, nhưng tôi cũng chẳng mấy quan tâm. Tôi trơ mắt nhìn vị bác sĩ đang tất bật khám cho mình, đôi môi nhẹ nhàng mấp máy.

 

“Hi Văn…”.

 

Tôi cứ gọi như thế, nhưng thanh âm cứ nghẹn lại trong cổ họng không cách nào thoát ra được. Cảm giác uất ức khiến tôi gần như nghẹn ngào, nước mắt tuôn ra ướt đẫm, toàn bộ kí ức đều là một màn mây trống rỗng. Tôi chỉ nhớ duy nhất được cái tên đó.

 

Làm ồn ào một lúc, cuối cùng bác sĩ mới để người thân vào gặp tôi. Đó là một cặp vợ chồng trẻ, dẫn theo một đứa bé chừng bốn tuổi. Vừa nhìn thấy đứa bé, có chút gì đó trong tim tôi như vỡ vụn. Từng nét, từng nét trên gương mặt này đều rất thân thuộc, nhưng tôi lại không tài nào nhớ được.

 

Đứa bé đứng trước mặt tôi, mắt rưng rưng nhưng môi lại nở ra nụ cười như ánh mặt trời. Lúc nó gọi một tiếng ‘mẹ’, nước mắt tôi lại rơi ra nhiều hơn.

 

Bác sĩ nói tôi mất trí nhớ tạm thời do đình trệ hoạt động quá lâu, dần dần sẽ hồi phục. Người phụ nữ đứng cạnh đó liền rơi nước mắt. Tôi nhìn vẻ đau khổ của cô ấy, bỗng nhiên có cảm giác quả tim mình réo lên từng hồi. Dường như cô ấy từng liên quan đến cả sinh mạng tôi.

 

Nhưng trong lúc ấy, tôi cũng chẳng mảy may có chút cảm giác nào với những người còn lại. Môi tôi mấp máy, mãi mà chỉ lẩm bẩm được một cái tên: Hi Văn.

 

Tôi không nhớ ra ai cả, nhưng cảm giác trong lòng nói cho tôi biết, người đàn ông này là cả bầu trời của tôi.

 

Phải một thời gian dài sau đó, cùng với tiến trình trị liệu và trí nhớ dần dần khôi phục, bọn họ mới dám nói cho tôi biết, Hi Văn đã chết cách đó bốn năm rồi.

 

Khi đó, Dĩnh Ngôn ôm chặt lấy tôi, không ngừng bảo tôi đừng quá xúc động, còn có chị ấy, còn có Dương Dương ở bên, nhưng bên tai tôi thực ra không nghe được gì cả.

 

Tôi nghĩ đến cậu bé ở cô nhi viện năm đó, chàng trai với nụ cười tỏa nắng rạng rỡ dưới vòm cây, người con trai đã bảo đợi mọi thứ qua đi sẽ dẫn tôi cùng đi du lịch vòng quanh thế giới.

 

Suốt cuộc đời này, mọi người đều nghĩ tôi sống vì gia đình, vì ba, vì chị gái mà phải chịu nhún nhường. Chẳng qua họ không thể nào biết được, tôi thu mình lại bao nhiêu năm là vì một lời hứa, đợi người đó đến đón tôi.

 

Tôi đã đợi hai mươi năm, nhưng kết cuộc cuối cùng cũng là bỏ lỡ.

 

Trước đây, cho dù yêu anh hay là hận anh, tôi vẫn có thể nhàn nhã sống. Đó là bởi vì tôi biết anh đang ở đâu đó ngoài kia, chỉ cần là chúng tôi cùng sống dưới một bầu trời, cùng nhau hít thở, trái tim của chúng tôi cũng cùng một nhịp đập.

 

Thế nhưng anh chết rồi, thế giới bao nhiêu năm qua tôi xây dựng quanh mình cũng vỡ ra thành từng mảnh. Người tôi yêu nhất, người yêu tôi nhất trên thế gian này, rốt cuộc cũng bỏ tôi mà đi.

 

Tôi đứng trước mộ anh, nét môi khẽ mỉm cười. Ánh mắt người con trai trên bia mộ vẫn ấm áp như thế, cứ như ánh mắt ấy sinh ra là vì tôi.

 

Ráng chiều vẽ một nét chấm phá trên bầu trời quang đãng. Khoảnh khắc ngã xuống, tôi mơ hồ cảm nhận được nét cười của anh thoáng nở trên môi. Cánh tay tôi vươn ra, tưởng như đã chạm được tới bầu trời.

 

Trong cơn mơ, tôi thấy anh đưa tay về phía tôi. Kết cuộc thế này có lẽ cũng là điều cả hai chúng tôi mong muốn.

 

Lần mở mắt ra sau đó, Chí Bân đứng trước mặt tôi, vẻ mặt như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi cũng chẳng có sức lực nào đáp lại cậu ấy, chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc thật dài. Bởi chỉ trong mơ tôi mới có thể gặp lại Hi Văn.

 

Chí Bân không cho tôi ngủ, cậu ấy kéo cả người tôi dậy ép buộc mắt tôi nhìn vào mắt cậu. Bốn năm không gặp, ở Chí Bân đã mang thêm một nét phong trần mà trước đây chưa từng có, tóc cậu ấy dài hơn, đôi môi run rẩy.

 

“Cậu nói mình nghe Dĩnh Hân, rốt cuộc cậu có trái tim hay không?”.

 

Tôi liếc mắt, cũng không thèm nhìn cậu ấy. Trong mắt tôi, trong tim tôi lúc này chỉ tràn ngập nụ cười và ánh mắt của người con trai kia. Mọi người nghĩ tôi điên cũng chẳng sao, bởi thực tế bao nhiêu năm qua, có bao giờ họ hiểu được tôi?

 

Hi Văn mất đi, với bọn họ mà nói chỉ là mất một người bạn. Cái chết của anh ấy không khiến trái đất này quay chậm lại một chút nào, mỗi người đều tự bước tiếp con đường của chính mình. Có lẽ mỗi lần quay lại, họ sẽ có chút hoài niệm, chút tiếc nuối, thế nhưng tình cảm nếu có cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.

 

Tôi không giống họ, Hi Văn là toàn bộ thế giới của tôi. Tôi có thể cầm dao giết anh ấy, sau đó tự sát theo. Song lại không thể sống mà không có anh ấy.

 

Yêu một người, giống như không khí. Dù không nhìn thấy nhau, nhưng chỉ cần cảm nhận được sự tồn tại của anh ấy vẫn có thể khiến bạn sống tốt. Nhưng anh ấy đi rồi, mất không khí thì làm sao có thể sống đây?

 

Mắt Chí Bân đỏ ngầu nhìn vẻ bất cần của tôi, sau đó cậu ta đột ngột buông tôi ra, phóng như bay ra ngoài. Vài mươi giây sau lại xách cổ một đứa bé lôi vào.

 

Là Dương Dương, tôi thấy mắt nó ươn ướt đỏ, lại thấy Chí Bân thô bạo nắm tay nó hằn một đường bầm tím. Tôi đau lòng, vội dùng chút sức lực kéo thằng bé về phía mình.

 

“Cậu làm gì vậy? Đây là chuyện của người lớn, không liên quan đến thằng bé”.

 

“Cậu đau lòng sao?”. Chí Bân cười giễu cợt. “Đây là con của cậu và Hi Văn. Sao cậu không nghĩ tới, bốn năm qua cậu đã chăm sóc cho thằng bé được chút nào chưa? Dương Dương đã không có cha, vừa tỉnh lại, suy nghĩ đầu tiên của cậu là rời xa thằng bé. Có bao giờ cậu nghĩ tới Dương Dương không hả? Cậu chết rồi, Dương Dương sẽ sống ra sao? Phi và Dĩnh Ngôn dù thương nó như con ruột, nhưng sau này lớn lên, nó sẽ nghĩ sao khi biết mẹ nó thà chết cũng không muốn ở bên cạnh nó? Dĩnh Hân, ai cũng bảo cậu lí trí, sao cậu lại có thể làm ra những chuyện điên rồ như thế hả?”.

 

Dương Dương không hiểu Chí Bân nói gì, nhưng thái độ của cậu ta làm thằng bé run rẩy ôm chặt lấy tôi. Tôi dỗ nó một lúc, lại đau lòng nhìn Chí Bân, không nói được lời nào.

 

Cậu ta thở hắt, mãi một lúc mới lên tiếng: “Hân, mình biết hiện tại cậu rất đau khổ, nỗi đau này bản thân mình cũng từng trải qua. Hi Văn đi đã bốn năm rồi, với cậu chỉ là một giấc ngủ dài. Cậu cứ nằm đó, an an tĩnh tĩnh mà để thời gian trôi đi, song cậu có bao giờ tự hỏi bốn năm qua mình, Khải Nam, hay thậm chí là Dĩnh Ngôn sống thế nào không?”.

 

“Sự kiện năm đó, bọn mình chẳng ai thanh thản cả. Không chỉ phải chấp nhận thực tế, bọn mình còn phải thu dọn tàn cuộc để lại. Chí Bân bây giờ ở trước mặt cậu không bao giờ có thể là Chí Bân của trước đây nữa. Cả Phi, Ngôn cũng thế. Tất cả bọn mình đều có một vết thương, bọn mình không nói ra không có nghĩa là nó đã mất đi. Nhưng bốn năm rồi, thứ gì đã qua hãy để nó qua đi được không? Bọn mình chẳng có gì cả, nhưng cậu thì khác, ít ra cậu còn Dương Dương. Chẳng lẽ cậu không nhớ lúc đó tại sao lại có Dương Dương hay sao? Là chính cậu nói, cậu muốn có con của Hi Văn để nuôi hi vọng tiếp tục sống. Tại sao cậu nói được mà không làm được?”.

 

Từng lời cậu ta nói, tôi lại ôm lấy thân mình nhỏ bé trong lòng chặt hơn, nướt mắt chẳng biết sao lại tuôn ra như mưa. Dương Dương không hiểu chuyện, chỉ im thin thít nhìn chúng tôi.

 

“Cái này Hi Văn để lại cho cậu…”. Chí Bân lôi từ trong túi ra một cuốn sổ nhỏ, đặt vào tay tôi. “Mình từ Pháp nghe tin cậu tỉnh lại bèn lập tức bay về đây. Vốn là còn muốn gây bất ngờ cho cậu, nào ngờ lại chứng kiến cảnh cậu uống thuốc tự sát. Dĩnh Ngôn nghe tin thì ngất lên ngất xuống, giờ vẫn còn nằm ở phòng tĩnh dưỡng kìa. Dĩnh Ngôn đang có thai, cậu có thể khiến người khác an tâm một chút được không?”.

 

Nói xong, cũng không đợi tôi phản ứng, cậu ta đã hằn học bước ra cửa, trước khi đi còn không quên kéo Dương Dương ra khỏi vòng tay tôi. Tôi nhìn cậu ta ôm Dương Dương càng đi càng xa, bất giác bàn tay lại chạm phải cuốn sổ trong lòng.

 

Đây là thứ Hi Văn để lại cho tôi sao?

 

Vừa giở trang đầu tiên, nước mắt chưa kịp khô lại rơi ra lần nữa. Tôi ôm lấy mặt, run rẩy nhìn bức ảnh vuông vức được kẹp ở góc sổ. Trong ảnh, tôi vẫn đang ngủ say, vùi mặt vào lồng ngực Hi Văn. Anh cầm máy ảnh, vừa tự chụp vừa nhẹ nhàng đặt một chiếc hôn lên tóc tôi, khung cảnh nhẹ nhàng mà thanh tĩnh.

 

Bên ngoài vẫn im ắng là thế, cuối cùng chỉ còn nghe được tiếng khóc của tôi nức nở như mưa.

 

 

Baby của anh!

 

Hẳn em cũng không tin được chuyện anh đang làm đâu. Anh đang ngồi cạnh em, một tay nắm lấy tay em, còn tay còn lại, là viết thư cho em.

 

Nghe có vẻ rất buồn cười nhỉ? Bác sĩ nói với anh, nếu như muốn nói gì đó với em thì có thể nói trực tiếp, có thể em sẽ nghe. Nhưng anh không có lòng tin vào chữ ‘có thể’ đó. Nói cách khác, anh biết rằng mình không có cơ hội thứ hai. Cho dù em có nghe được anh nói hay không, anh cũng không có cách nào cho em biết tâm tình của anh được nữa.

 

Vì thế, lúc đứng cùng Chí Bân dưới quầy tạp phẩm, anh quyết định mua cuốn sổ này. Chí Bân huýt vai chọc anh một lúc, cứ như là cả đời cậu ấy cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ nhìn thấy anh viết thư vậy đó.

 

Chỉ là, cậu ấy lẫn em đều không thể biết được, đây không phải lần đầu tiên anh viết thư. Bắt đầu từ năm anh chín tuổi, nhìn thấy em từ từ rời khỏi anh mà đi, anh đã quyết định mỗi ngày đều phải viết một bức thư cho em.

 

Ở cô nhi viện, trừ tên Trà Sữa Chí Bân ra, anh chẳng có người bạn nào khác cả. Vì vậy trừ việc đi học và làm tạp vụ trong viện, việc anh thường bỏ thời gian nhiều nhất chính là viết thư cho em.

 

Thế nhưng đến cả anh cũng không hiểu, tại sao nửa năm trời, sáu tháng, tám mươi mấy lá thư của anh đều chưa từng được hồi âm.

 

Anh bắt đầu hoang mang tự hỏi, có phải cô bé ngốc nghếch như em đã đưa sai địa chỉ hay không. Anh đến tìm viện trưởng hỏi thăm, đến lúc biết đó đúng là địa chỉ của em, anh mới thở phào nhẹ nhõm được một nửa, song nửa còn lại trong anh lại có cảm giác lo sợ.

 

Vấn đề không phải địa chỉ, vậy có phải là… do em?

 

Em chưa từng trả lời anh, không phải gia đình mới làm khó em chứ? Hay bản thân em đã quên béng mất anh rồi?

 

Thời gian trôi đi, nỗi hoài nghi trong anh dần trở thành tuyệt vọng. Rồi Lạc Quân đến thâu tóm cô nhi viện. Sống trong sự hành hạ đến dã man của tập đoàn sát thủ đó, mỗi đêm anh đều không ngủ được. Những lúc ấy, anh nghĩ đến sinh mạng của mình và các bạn, đến tương lai mù mịt không nhìn thấy được, và nhớ đến em.

 

Anh thừa nhận, anh đã rất oán hận em, hận em bỏ rơi anh, hận em không cho anh ngay cả một chút hi vọng để bám víu.

 

Suốt một quãng thời gian dài, anh không biết mình sống vì điều gì. Nếu không có mối thù với cha các em, không phải vẫn còn một lí do để sống và tồn tại, anh nghĩ bản thân mình đã sớm chôn vùi dưới ba tấc đất rồi.

 

Nhiều năm sau đó, chiếc chảo nhuộm khổng lồ đầy mùi máu đó đã nhuộm hết thảy lòng chân thành của anh, lương tâm của anh. Anh trở thành sát thủ, vốn còn nghĩ rằng mình không còn trái tim, vô ái vô tri, có thể thư thả mà thực hiện mục tiêu của cuộc đời mình. Rồi Lạc Quân nhận lại anh. Nhiệm vụ đầu tiên ông ta muốn anh thực hiện chính là tiếp cận em.

 

Khi đó, hình bóng Hân Hân trong lòng anh đã nhạt đi rất nhiều rồi. Thậm chí anh không nhớ nụ cười của em như thế nào nữa, chỉ nhớ dường như em có một đồng tiền rất nhỏ bên trái. Mỗi khi em cười, anh lại thấy bầu trời của anh rạng rỡ là thế.

 

Tiếc là, thời gian hạnh phúc đó chỉ kéo dài đến năm chín tuổi oan nghiệt…

 

Rồi thì anh tiếp cận em, con gái Dương Thái. Mỗi ngày anh đều theo dõi em đến trường, nhìn em tách mình ra khỏi các bạn cùng lứa. Khi đó anh đã nghĩ, thì ra em là một cô gái có cá tính lạ lùng đến vậy.

 

Em của lúc đó và Hân Hân hoàn toàn khác xa nhau. Nếu như Hân Hân lúc nào cũng thật rạng rỡ như hoa hướng dương, em lại trầm tĩnh như dòng nước bên suối. Hân Hân cười hồn nhiên đến lóa mắt, còn em không khóc, nhưng khóe mi lúc nào cũng như ẩn chứa một hàng sương.

 

Anh không rõ mình yêu em từ lúc nào. Có lẽ là vì để ý, nên dần dần đã để tâm, vì để tâm nên càng lúc càng không thể rời bỏ được.

 

Dần dần, vì gánh nặng của nhiệm vụ, cũng là vì chính bản thân mình, sau chuyện nhặt cầu trên cây hôm đó, anh công khai theo đuổi em.

 

Cả trường gần như ồn ào về việc này. Em vốn kín tiếng, cũng chẳng hay xuất hiện nơi công cộng, đến mức nhắc đến em người ta chỉ nhớ đến một cô gái không được công chúa Dĩnh Ngôn để vào mắt.

 

Em lặng lẽ một mình, chẳng sao. Dù sao anh cũng chỉ có một mình. Dùng cơm ở căn tin anh sẽ gọi thêm một phần cho em. Trời bất chợt đổ cơn mưa, anh sẽ mang theo ô cùng em đứng chờ tài xế. Mọi người bận việc, không ai rước em về nhà, anh sẽ lặng lẽ bảo em cùng ngồi sau yên xe anh.

 

Vẫn nhớ dáng vẻ em thẹn thùng là thế lần đầu ngồi sau anh. Thú thật anh thích cặp mắt của em lúc cụp xuống lắm, môi mím lại như thể rất ủy khuất. Trời ạ, anh chỉ muốn đưa em về nhà thôi mà.

 

Sau đó, anh mới biết em chính là Hân Hân. Lúc báo tin này cho anh, Chí Bân còn khen ngợi anh không ngớt, cậu ta không ngờ anh đóng kịch đến mức xuất thần như thế. Chỉ có anh biết được, anh không hề diễn kịch. Có lẽ là vì kinh nghiệm non nớt ở nhiệm vụ đầu tiên, anh thật sự đã yêu em, yêu em của hiện tại, chứ không phải là Hân Hân mười năm trước.

 

Dần dà, chúng ta chỉ thiếu điều danh chính ngôn thuận trở thành một đôi. Đến mức anh đã quen ăn sáng thì mua hai phần, đến căn tin cũng kêu trước một phần cho em, sẽ mặt dạn mày dày đến trước chỗ tự học của em trong thư viện, ra về thì chỉ như chầu chực mong chờ tài xế em sẽ không đến đón.

 

Thế nhưng, trước tất cả nhiệt tình đó của anh, em chỉ đáp lại bằng bộ mặt lãnh đạm, khiến anh thật sự suy nghĩ về sức hút của mình. Không lẽ anh làm bao nhiêu chuyện, cuối cùng cũng không thu hút được sự chú ý của em?

 

Lạc Quân không hề hối thúc anh. Ông ta chỉ lẳng lặng bảo anh tiếp tục, chậm rãi, nhưng hoàn toàn có lòng tin rằng anh sẽ chinh phục được em. Chỉ anh mới biết, lúc đó anh đã nản chí như thế nào rồi.

 

Cho đến buổi tập bóng rổ hôm đó. Em nhớ không? Anh va vào cậu bạn lớp trên trong lúc đang tung người lên rổ. Lúc ngã xuống, khớp gối gần như vỡ vụn. Trong lúc đau đớn nhất ấy, anh vẫn giương mắt cố tìm kiếm bóng dáng em trên khán đài. Trước đó anh đã đưa em vé rồi, còn dặn đi dặn lại là trận đấu rất quan trọng, em nhất định phải đến đó. Giờ ra thế này, anh tuyệt đối không muốn em nhìn thấy dáng vẻ thảm thương của anh.

 

Thế nhưng cho đến khi được đưa ra cáng, khiêng đến trạm y tế, anh cũng không nhìn thấy em. Lúc đó một nửa trong anh thở phào nhẹ nhõm, nửa kia lại thất vọng không thôi.

 

Rốt cuộc thì, anh cũng chẳng là gì trong cuộc đời em cả.

 

Anh nằm viện một tuần chẵn, lần lượt có rất nhiều nữ sinh lui tới tặng hoa thăm hỏi, nhưng trong số đó không hề có bóng dáng em.

 

Lúc này anh đã hoàn toàn buông xuôi rồi. Nào ngờ ngày xuất viện, giáo viên y tế lại đột ngột đến thăm, hỏi anh có sao không. Còn nhờ anh trả cho em một cuốn sách đánh rơi mà theo lời cô ấy là của ‘bạn gái anh’.

 

Đến lúc ấy anh mới biết, mỗi ngày em đều đến ngồi trong hành lang phòng bệnh, cả cháo mọi hôm y tá đem vào cũng là do em mang đến. Anh gọi y tá vào hỏi, cô ta còn bảo em thường ngồi đó từ lúc tan học đến tối mịt mới về, lúc anh ngủ thì sẽ tận dụng thời gian đọc sách bên ngoài. Anh nghe đến đó mà không kìm được run rẩy.

 

Anh biết, trong lòng em có anh, vậy là đủ rồi.

 

Ra viện, anh vẫn tiếp tục hành trình như cũ, mặc kệ em ngạc nhiên vì anh thế nào, anh cũng chỉ muốn làm một bờ vai bên cạnh em mà thôi. Em một mặt thì ngạc nhiên, song mặt khác lại dần xuôi theo anh. Cuối cùng, nhìn em đã có thể thoải mái tựa vai anh mà ngủ ngon lành, anh thật sự có cảm giác thỏa mãn.

 

Lúc đó anh đã nghĩ, nếu em chấp nhận theo anh thì cơ nghiệp của ba trước đây, mối thù với gia đình em, anh chấp nhận bỏ qua tất cả.

 

Có thể chúng ta sẽ trải qua những ngày thật sự khó khăn, có thể anh không cho em được cuộc sống như em mong muốn, nhưng chắc chắn, ở cạnh anh em sẽ hạnh phúc.

 

Hè đến, mưa rả rích suốt mấy ngày. Một mình anh nằm co quắp trong phòng trọ, sốt nhẹ, chẳng muốn đoái hoài tới điều gì nữa.

 

Trong lúc mơ màng đột nhiên lại nghĩ đến em, không biết nếu lúc này em có vì anh mà đội mưa đến không. Nghĩ đến đó anh lại làm một trò đáng buồn cười nhất trong cuộc đời là gọi cho em, sau đó vờ như nói hết nổi, cả điện thoại cũng ngắt.

 

Không ngờ em lại đến thật.

 

Nhìn thấy em cả người ướt sũng đứng trước cửa, anh như không tin vào mắt mình. Chân em lấm tấm bùn đất, vừa nhìn đã biết chạy bộ mà đến. Đột nhiên anh lại có cảm giác rất đau lòng.

 

Em nấu cháo cho anh ăn, sau đó mượn đỡ áo anh thay tạm. Có trời mới biết, anh chẳng còn hơi sức nào để ăn nữa, khi nhìn thấy em trong bộ quần áo đó.

 

Nếu cho đến giờ em vẫn còn trách anh về ngày hôm đó, anh thật sự rất xin lỗi. Nhưng em biết không, nếu anh có thể lựa chọn một lần nữa, anh sẽ không thể bỏ qua cơ hội đó, anh sẽ biến em thành người phụ nữ của anh.

 

Em không vùng vẫy cũng không thuận theo, chỉ đơn giản để anh mặc ý làm bừa. Song em biết không, chỉ cái nhíu mày của em khi đó thôi cũng đủ để trái tim anh sa lầy hết lần này đến lần khác rồi. Ôm em vào lòng, anh đã tự nói với mình, anh muốn cao chạy xa bay, dẫn em rời xa khỏi nơi tàn khốc này, để em có thể cùng anh an ổn sống cuộc đời còn lại.

 

Và nếu khi đó em vẫn còn muốn biết, anh sẽ nói với em anh chính là Lạc Bân.

 

Chỉ là phản ứng sau đó của em lại rất lạ. Mấy ngày liền đều tránh né anh. Anh đến biệt thự tìm em, đứng trước nhà mấy đêm liền cũng không có kết quả.

 

Chú Tần nhận ra anh, anh cũng không giấu bí mật nào với chú ấy, có điều, trong tim anh thật sự có vướng bận.

 

Anh không hiểu sao em lại phải tránh né anh. Cái anh muốn là được cùng em cao chạy xa bay. Còn cái em muốn chẳng phải là được ở bên anh sao? Vậy tại sao chúng ta lại ra nông nổi này?

 

Nếu em cho rằng lòng thành của anh chưa đủ tốt, anh sẽ chứng minh cho em thấy. Vì thế, anh học người ta mua chín mươi chín bông hoa hồng rải khắp sân trường, đứng ở nơi đó, nói rằng anh yêu em, tin rằng em sẽ cảm động.

 

Tiếc rằng đời thực mãi mãi cũng không như phim ảnh. Em chỉ lạnh lùng bước đến, cúi xuống, bẻ từng bông, từng bông hoa hồng một. Thế nhưng tất cả những hành động đó cũng không khiến anh đau xót bằng một câu nói: Hi Văn à, chúng ta như trước đây cũng rất tốt rồi.

 

Khoảnh khắc đó, anh thật sự thấy thế giới này đảo chiều. Đúng vậy, vô ích. Anh chỉ toàn làm những việc vô ích. Anh chấp nhận gạt bỏ thù hận thì thế nào? Chấp nhận trốn tránh cả đời thì đã sao? Tất cả mọi chuyện đó chẳng có nghĩa lí gì khi em không yêu anh.

 

Vì vậy, anh đã nói với mình. Vô ích thôi, cho dù là nhiệm vụ hay là vì tình cảm của mình, anh cũng nên buông tay rồi.

 

Chiều hôm đó, anh nói với Lạc Quân anh muốn thay đổi mục tiêu, em không thể là đích đến của anh nữa. Anh muốn thu mình lại đợi chờ cơ hội. Tất cả thông tin liên lạc, địa chỉ trước đây đều được xóa sạch. Anh hài lòng nhìn khoảng trắng xóa sau lưng mình, biết rằng quãng đường về sau sẽ chẳng ai có thể cản trở con đường của anh nữa.

 

Chỉ là, nhiều năm về sau mới có một người nói cho anh biết, em từ chối anh chỉ vì không muốn chị gái mình bị tổn thương hơn nữa, em đứng ba ngày trước cửa nhà đợi anh, gọi di động cho anh cả trăm lần, và thậm chí sau đó vì đuổi theo anh mà bị tai nạn xe phải nằm viện cả tháng trời.

 

Những chuyện đó anh hoàn toàn không hay biết gì cả. Anh giữ vững định kiến của mình, cứ nghĩ rằng em chẳng hề yêu anh.

 

Người ta chỉ nhìn thấy anh yêu em, nhưng ngay cả anh cũng không nhìn thấy được, em đã thầm lặng yêu anh như thế nào.

 

Anh thật sự rất muốn mắng em ngốc. Nếu em có dũng khí hơn một chút, nếu em không quá để tâm đến cảm nhận của Dĩnh Ngôn, có lẽ nào, chúng ta sẽ không đi đến ngày hôm nay?

 

Nhưng những gì xảy ra thì không thể quay lại. Cuối cùng anh cũng nhận ra điều đó, chính xác là khi Chí Bân nói với anh cậu ta đã tiếp cận được em chỉ bằng hai chữ Lạc Bân.

 

Buồn cười thay, anh trăm phương ngàn kế, bỏ bao công sức tiếp cận đều bị em bài xích, trong khi đó Chí Bân chỉ tốn hơn một ngày đã có thể thuyết phục em, cậu ta mới là Lạc Bân. Nên trách em quá để ý đến anh của ngày trước, hay trách em không hiểu được anh của hiện tại đây?

 

Tiệc mừng em vào đại học, anh đang ở Anh Quốc, nhưng vì kế hoạch, anh nhất quyết phải trở về cho bằng được. Mọi người đều nghĩ anh nôn nóng trả mối thù này, chỉ Chí Bân thật sự biết được, anh không muốn ai khác chạm vào em.

 

Thật ra cậu ta cũng chẳng tài tình gì đâu. Chẳng qua là khoảnh khắc anh đẩy cửa bước vào căn hầm, nhìn thấy cậu ta chỉ còn một bước nữa là đã xâm hại được em, anh suýt nổi điên.

 

Sau này, Chí Bân nói cậu ta phải khâu sáu mũi trên gương mặt long lanh của mình ngày hôm đó, song anh cũng chẳng để ý. Anh nhìn em giằng co đến bất tỉnh, lương tâm đột nhiên lại không muốn em phải chịu thêm tổn thương nào nữa.

 

Nhưng kế hoạch thì vẫn phải diễn ra, mà anh cũng không thể ngừng hận em, vậy nên anh dùng tất cả những thủ đoạn hạ tiện nhất mà mình có thể dùng. Anh tưởng em chỉ có thể ngoan cường chịu đựng, nào ngờ em lại có một chiêu cao tay hơn cả, em quyến rũ Chí Bân.

 

Anh thật sự muốn xem em giở trò thế nào. Chỉ tiếc là khoảnh khắc nhìn thấy em, vì tự do bản thân mình mà không tiếc dụ hoặc cậu ta, thậm chí còn tình nguyện trao cái hôn nồng nhiệt như thế, anh đã không chịu đựng được nổi.

 

Hân, đến giờ phút này, anh vẫn còn nợ em một lời xin lỗi. Xin lỗi đã làm em khủng hoảng đến phát điên, xin lỗi vì đã khiến em mất năm năm của cuộc đời, và xin lỗi, vì lẽ ra anh phải đứng ra bảo vệ em sớm hơn.

 

Ba năm ở nước Anh, anh thật sự muốn quên em, nhưng trong giấc mơ anh vẫn thường trông thấy ánh mắt em quật cường nhìn anh, trong đó không chỉ có căm hờn, mà là cả thất vọng.

 

Anh biết bản thân mình đã sai, nhưng lại không có cách nào quay đầu nữa rồi.

 

Ngày gặp lại em trên đảo, anh thật sự rất kích động. Đã bao lần anh nghĩ đến tình cảnh chúng ta gặp lại nhau, thầm nghĩ không biết sự xuất hiện của anh có khiến em nhớ lại chút gì đó không, song đáp lại chỉ là sự vô cảm.

 

Em không nhận ra anh, hoàn toàn không. Cô bé trước mặt anh không phải là Dĩnh Hân của tuổi mười bảy, nhìn vào anh mắt em, không chỉ anh mà cả Chí Bân cũng thảng thốt nhận ra em chính là Hân Hân.

 

Anh thừa nhận, không cần biết em thế nào, chỉ cần là em thì anh hoàn toàn bị đổ sụp. Biết rằng nhiệm vụ chính của mình là tiếp cận Dĩnh Ngôn, nhưng anh vẫn không cách nào ngăn được ước muốn gần gũi với em hơn.

 

Mỗi lần em phát bệnh, trái tim anh đau như dao cắt. Trước đây em không hề mắc căn bệnh đáng ghét này, có phải anh là một trong những tác nhân chính hay không?

 

Anh không thể quá tiếp cận em, nhưng lại nổi điên khi thấy Khải Nam đùa giỡn với em, thấy em có thể vô tư nằm cạnh Chí Bân, thấy em có thể làm gã cù lần như Thiên Luân cũng nở nụ cười.

 

Lần đầu tiên bày mưu tiếp cận Dĩnh Ngôn lại bị em nhìn thấy, trái tim anh như vỡ nát thành từng mảnh, song anh không thể quay ngược trở lại. Anh chỉ còn cách nhìn em càng lúc càng rời xa vòng tay anh.

 

Những tưởng anh thực sự đã quên, những tưởng anh có thể đặt thù hận lên trên tất thảy, không ngờ nhìn thấy em và Khải Nam hôn nhau, anh lại trở nên kích động đến thế.

 

Anh không thể chịu được làn môi em sưng đỏ vì người khác. Thậm chí khi vắng nhà, tâm trí anh cũng sẽ nghĩ đến không biết em có cùng Khải Nam làm những gì quá phận hay không. Anh biết tính mạng mình không còn bao nhiêu thời gian, anh không sợ trời, không sợ đất, không sợ mất em. Nhưng anh sợ, một ngày nào đó trái tim em hoàn toàn không còn chỗ dành cho anh.

 

Vì vậy, tha thứ cho anh đã cùng Tử Kiệt giở trò. Có lẽ đây là lời xin lỗi chân thành nhất anh muốn dành cho em. Hôm chúng ta đến quán bar, chỉ có mỗi mình em bị hạ thuốc. Phần anh vốn dĩ chỉ là một li rượu bình thường.

 

Có phải em đang nghĩ anh rất hạ lưu không? Nhưng vì yêu em, anh không còn lựa chọn nào khác. Thậm chí giữa yêu em và hận em, anh không biết phần nào chiếm nhiều hơn trong trái tim của mình? Dưới thân anh, nhìn em đờ đẫn như không có sức sống, anh thật sự rất giận, lại trộm nghĩ nếu anh là Khải Nam, có phải em sẽ nhiệt tình hơn không?

 

Thế nên, anh đã tàn nhẫn nhắc đến Dĩnh Ngôn. Không phải anh muốn làm tổn thương em, anh chỉ muốn em khắc sâu nỗi đau mà anh phải chịu đựng thôi.

 

Chẳng ai ngờ được, bức bách ngày hôm đó lại khiến trí nhớ của em trở lại. Chú Tần báo cho anh biết em đã nhớ ra tất cả, nhưng lại vờ như không biết gì. Anh thật sự rất muốn cười. Em nghĩ em thông minh, nhưng thực ra lại không vượt qua được lòng người. Em muốn diễn một vở kịch hoàn hảo, anh cùng diễn với em.

 

Qua Chí Bân, anh biết rõ lịch uống thuốc của em, anh lén đánh tráo một chút thành phần thuốc, rồi lại có mặt lúc em bức bách nhất, vui sướng nhìn em vì kích thích mà tình nguyện phối hợp với anh.

 

Em vờ là công chúa ngây thơ, không thể tố giác cũng chẳng thể phản kích, anh lại thỏa thuê như thể vô tội bị em cám dỗ. Hai chúng ta lừa gạt lẫn nhau, cuốn nhau vào vòng xoáy của dục vọng.

 

Lạc Quân muốn giết bọn em. Anh bèn tương kế tựu kế bảo Chí Bân bảo bọc em trên đảo, chẳng ngờ cậu ta lại để em lọt vào tay Khả Vi, khiến em dở sống dở chết.

 

Làm sao em biết được vết sẹo trên mặt em khiến anh đau xót thế nào?

 

Em không tin anh, muốn dùng một dao để kết liễu cuộc đời anh. Anh biết, nhưng cũng không hề trách em.

 

Anh sống nửa đời thật sự rất mệt mỏi. Chỉ có khoảng thời gian ở bên cạnh em mới khiến anh có thể nở nụ cười thật sự. Nếu chết dưới tay em, hẳn cũng không tệ lắm.

 

Chỉ là, người không chết được lại phải sống tiếp, mà chẳng ngờ ông trời lại ban cho anh một món quà đặt biệt: sự tha thứ của em.

 

Biết chẳng thể ở bên nhau đến đầu bạc răng long, chỉ cần có thể nhìn nhau thêm một ngày, ngày đó cũng là thiên đường của hạnh phúc.

 

Tử Kiệt là bạn thân của anh. Cho dù em bị Lạc Quân bắt, chỉ cần có cậu ta bên cạnh thì anh có thể an tâm hơn một chút. Thế nhưng cuộc đời chẳng ai nói được chữ nếu như. Anh thật sự rất muốn yêu em, nhưng chỉ tình yêu thì chẳng thể nào là đủ.

 

Khoảnh khắc nhìn thấy em ngã xuống, gương mặt tràn đầy máu tươi, anh đã nghĩ đến cái chết cho bản thân mình. Cuộc đời anh chẳng có gì đáng ghi dấu, chiến công duy nhất mà anh dành được có lẽ là yêu em và được em yêu.

 

Trước đây là bản thân anh ấu trĩ, là anh chấp nhất một câu nói yêu từ em, chấp nhất đến sáu năm trời, vậy mà lại không nhận ra được em yêu anh đến thế nào. Có lẽ em quá mức khép kín, đến cả anh cũng chẳng biết trong cái đầu ngốc nghếch của em đang nghĩ gì, nhưng có một điều anh có thể chắc chắn được: em yêu anh.

 

Vì yêu anh, nên mới cam tâm tình nguyện dâng hiến lần đầu tiên cho anh, vì yêu anh mà nhẫn nại tha thứ mọi lỗi lầm anh gây ra. Thậm chí anh cuối cùng cũng hiểu được, em yêu anh đến mức nếu không có anh, có lẽ em cũng không nhẫn nhịn được nhiều năm như vậy.

 

Kể lể nãy giờ chắc cũng làm em nhức đầu rồi phải không. Giờ để anh báo cho em biết một tin vui nhé. Hôm nay Lạc Quân đến tìm anh, lão ta cuối cùng cũng bị màn kịch của anh đánh lừa, thậm chí còn lấy em ra khiêu khích anh nữa. Nhưng Baby của anh, em tuyệt đối phải nhẫn nhịn, anh càng muốn khiến lão nghĩ rằng anh đã hoàn toàn là một kẻ tàn phế nữa kìa. Chỉ có như thế, lão mới buông lỏng đề phòng anh, để anh có thể tự xuống tay trả thù cho cha mẹ được.

 

Nếu ngày mai em tỉnh dậy, có lẽ chúng ta vẫn còn cơ duyên gặp mặt nhau lần cuối. Nếu em không bao giờ tỉnh dậy nữa, cũng đừng lo nhé, sẽ luôn có anh ở bên cạnh em. Cho dù em không thể nhìn thấy anh, nhưng hãy tin rằng anh luôn ở đâu đó ngoài kia, luôn dõi theo mẹ con em.

 

Nhắc đến con, bác sĩ nói con trong bụng em phát triển rất tốt, còn là con trai nữa. Anh đặt tên cho nó rồi, em thấy tên Thái Dương nghe có được không? Lúc còn nhỏ anh đã rất thích cái tên này, hi vọng con của chúng ta khi trưởng thành có thể rực rỡ như thần mặt trời vậy. Sẽ bất công khi anh không thể nhìn thấy con chào đời, vì thế em phải càng bỏ thời gian ra chăm sóc con nhiều hơn đó biết không? Nếu em làm chuyện gì có lỗi với con, hoặc giả để nó chịu tủi nhục, uất ức, thì nhớ đấy Hân Hân, anh nhất định sẽ không tha thứ cho em.

 

Chí Bân vừa gọi anh đến lần thứ ba rồi, rốt cuộc anh vẫn phải đi thôi. Sáng mai anh sẽ lại ghé thăm em lần nữa nhé, còn sau sáng mai, thật sự anh cũng không biết lần tiếp gặp em phải mất bao lâu nữa.

 

Nếu có thời gian, anh muốn dùng cả đời còn lại của mình, để mỗi sáng tỉnh dậy đều có thể nhìn thấy em đang ngủ trong vòng tay anh, để được nấu bữa ăn sáng cho em trước khi đi làm, tối đến lại cùng em chìm vào mộng đẹp.

 

Nhưng anh đã làm sai quá nhiều chuyện, anh phải trả giá. Sinh mệnh ngắn ngủi như vậy, song anh lại không hề oán giận ông trời. Bởi vì, ít ra đã để anh gặp được em.

 

Baby, yêu em là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời anh. Cho dù ở đâu đi nữa, anh vẫn luôn hi vọng em sống thật tốt, từ từ mà già đi. Sau khi anh đi rồi, còn có Dĩnh Ngôn, có Thái Dương, có Chí Bân ở bên cạnh em, em sẽ không phải thấy cô đơn. Chờ đến khi tóc đã bạc, răng cũng rụng hết thì hãy đến tìm anh nhé. Đời này anh đã để em chờ quá lâu rồi, thế nên bây giờ hãy để anh đợi em. Anh không vội đâu. Thật đấy, cho nên em cũng đừng sốt ruột có được không?

 

Baby ngốc, anh chưa từng yêu cầu em điều gì cả, nhưng chuyện này em nhất định phải đồng ý. Phải sống thật hạnh phúc. Nếu không, linh hồn anh cũng tuyệt đối không tha thứ cho em đâu.

 

Nhớ đấy!

 

Gửi Kẹo Chanh.

 

Anh yêu em.”

 

 

Tôi không nhớ mình đã ôm mặt khóc bao lâu sau khi đọc đi đọc lại bức thư đó. Cứ đến những dòng cuối cùng, khóe mi lại không nhịn được run rẩy.

 

Trong căn phòng thinh lặng, thi thoảng vẫn vang lên những tiếng nấc nghẹn ngào.

 

Hi Văn, xin lỗi, nếu biết anh chấp nhất một tiếng ‘yêu’ đến như vậy, em đã nói yêu anh sớm hơn.

 

Cả đời này, em vốn chỉ yêu mỗi mình anh.

 

Chẳng biết qua bao lâu, cánh cửa trước mặt chợt hé ra, Dương Dương ló đầu vào nhìn tôi, gương mặt bầu bĩnh của nó lộ suy tư một lúc, sau đó mở miệng líu ríu nói: “Mẹ, có phải mẹ giận Dương Dương không?”.

 

Tôi lắc đầu, nước mắt vung vãi ra đó, đoạn nhẹ nhàng ôm nó vào lòng. Dương Dương rất ngoan ngoãn trong lòng tôi, không hiểu sao lại có biến chuyển lớn như thế.

 

Bao lâu rồi, tôi mới được ôm thằng bé vào lòng?

 

“Dương Dương, mẹ xin lỗi, sau này mẹ sẽ không bao giờ bỏ rơi con nữa”.

 

Dương Dương im lặng không hiểu, nhưng thấy tôi đang khóc, nó cũng vòng tay ôm chặt lấy tôi. Sinh mệnh nhỏ bé này là con trai của tôi và Hi Văn, là kết tinh tình yêu của chúng tôi. Sao tôi lại có thể vô trách nhiệm như vậy? Muốn bỏ mặc nó một mình trên cõi đời này.

 

Bên ngoài cửa sổ, vài áng mây hồng lấp ló che khuất tà dương, có vẻ sẽ lại là một trận mưa nặng hạt. Nhưng ôm Dương Dương trong lòng, tôi biết không còn gì có thể khiến tôi lo sợ nữa.

 

Hi Văn, em nhất định sẽ sống tốt, bởi em biết anh vẫn còn đâu đó ngoài kia, sẽ mãi bảo vệ mẹ con em có phải không?

back top