Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 1281: Dạ Phác Ân bi thúc


Trong lòng Khương Tư Nam có chút hiểu rõ, chỉ sợ Dạ Phác Ân này cũng không phải tu luyện thành công Thập Tự Quang Trảm, bởi vì vừa rồi Thập Tự Quang Trảm đánh tới, Khương Tư Nam cảm thấy một tia khí tức chí bảo.

Chẳng lẽ Dạ Phác Ân trong lúc vô tình lấy được chí bảo, hắn luyện hóa liền có được uy lực của Thập Tự Quang Trảm, lại có được ba viên Thiên Kiếm Tâm kim sắc.

Hiện tại xem ra, Cổ Kiếm pháp tắc, Hủy Diệt pháp tắc, Khoái Kiếm pháp tắc cùng Huyết Kiếm pháp tắc có lẽ có ba loại đều thuộc về kiếm đạo pháp tắc trước 100, giờ khắc này, coi như là Khương Tư Nam cũng nhịn không được có chút đỏ mắt.

Dạ Phác Ân này đã không có mạnh như trong tưởng tượng, vậy còn chờ cái gì? Đoạt hắn a!

Khương Tư Nam nghĩ tới đây, rốt cuộc chẳng muốn phản ứng Dạ Phác Ân, song kiếm như rồng, lập tức ngang trời đánh về phía Dạ Phác Ân.

- Tiểu tử, ngươi thật sự muốn chết sao?

Dạ Phác Ân vừa sợ vừa giận, hắn thật không ngờ Khương Tư Nam không sợ hãi Thập Tự Quang Trảm của hắn, lại lao đến.

Đồng thời, trong lòng của hắn cũng có chút sợ hãi, chỉ sợ là Khương Tư Nam đã nhìn ra, Tứ đại kiếm đạo pháp tắc của hắn cũng không phải mình lĩnh ngộ thành, mà là luyện hóa được bảo vật nào đó.

Ầm ầm!

Lôi Đình mênh mông vô tận, Khương Tư Nam nhận lấy một kích của Thập Tự Quang Trảm, giống như không có việc gì, tiếp tục đánh về phía Dạ Phác Ân, kiếm quang sáng chói đến cực hạn.

Cổ kiếm kim sắc trong tay Dạ Phác Ân khẽ run lên, có Tiên quang thần bí bị kích phát, cũng ngang trời chém về phía Khương Tư Nam.

Một kiếm này cực kỳ sáng chói, nhưng chỉ có một loại Khoái Kiếm pháp tắc bình thường nhất, để cho một kiếm này nhanh đến cực hạn, phát sau mà đến trước, cắt tới cổ của Khương Tư Nam.


Xem ra, coi như là Dạ Phác Ân cũng không dám lại cùng một lúc phát ra Tứ đại kiếm đạo pháp tắc, nhất định là ngay cả hắn cũng không thể thừa nhận.

Loong coong!

Khương Tư Nam thấy lạnh cả người, không cần suy nghĩ, Thái Sơ Tiên Kiếm trong tay vung lên, trực tiếp cùng cổ kiếm kim sắc của Dạ Phác Ân đụng vào nhau.

Thần quang nổ tung, phù văn sáng chói, Khương Tư Nam cảm giác được lực lượng của một kiếm này, đã không có mạnh như trước, trong lòng của hắn đại định, công kích càng mãnh liệt.

Khương Tư Nam chiến ý dâng trào, thân hình trở nên vô cùng quỷ dị, ở trong hư không lập tức tạo thành hơn một ngàn thân ảnh, mỗi một đạo đều thoạt nhìn vô cùng chân thật, kiếm quang rậm rạp chằng chịt, che đậy thương khung.

Ầm ầm!

Dạ Phác Ân càng đánh khí thế càng yếu, hơn nữa đến cuối cùng trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, hắn căn bản không nghĩ đến Khương Tư Nam mạnh như vậy, ngay cả Thập Tự Quang Trảm cũng không làm gì được.

- Chủ nhân, chúng ta đi nhanh đi! Tiểu tử này nhất định là đệ nhất cường giả của Thái Sơ Đại Thế Giới, hôm nay trạng thái của chủ nhân ngươi không tốt, chúng ta ngày khác lại đến tìm hắn tính sổ!

Kim Chính Hi ở một bên cũng xem trợn mắt há hốc mồm, đến cuối cùng mắt thấy Dạ Phác Ân rơi vào hạ phong, vội vàng la lớn.

- Tốt!

Dạ Phác Ân đáp ứng, cổ kiếm kim sắc trong tay xuất kích, từng đạo kiếm quang sắc bén, Khương Tư Nam ở trong hư không biến ảo hư ảnh, toàn bộ bị chém vỡ, sau đó lập tức hóa thành một đạo hào quang sáng chói, chạy thục mạng mà đi.

- Muốn đi? Nào có dễ dàng như vậy!

Ánh mắt của Khương Tư Nam lóe lên, đã nhìn ra Dạ Phác Ân này là hổ giấy, lúc này không đánh chó mù đường, còn đợi khi nào?

Nhưng lúc này, một đạo kiếm quang sáng chói hạo hạo đãng đãng, tung hoành ngàn vạn trượng, lập tức phong bế đường lui của Dạ Phác Ân cùng Kim Chính Hi!

Ầm ầm!

Mộng Thương Sinh một kiếm chém rụng, như đế vương chúa tể vận mệnh thương sinh, lăng không mà đứng, chắn ở trước mặt hai người.

Cảm nhận được trên người Mộng Thương Sinh phát ra Kiếm Ý vô cùng cường đại, thần sắc của Dạ Phác Ân cùng Kim Chính Hi lập tức thay đổi, vừa rồi bọn hắn cũng nhìn thấy Mộng Thương Sinh đối phó quái xà, nhưng quái xà kia cũng cực kỳ cường đại, thật không ngờ Mộng Thương Sinh nhanh như vậy liền chém giết quái xà.

Vèo!

Thân hình Khương Tư Nam như tia chớp, lập tức rơi vào trước mặt Dạ Phác Ân cùng Kim Chính Hi, cười mỉm nhìn hai người bọn họ.


Hai người có chút sợ hãi, Dạ Phác Ân cố tự trấn định nói:

- Thăng Tiên Thảo đã trả lại cho các ngươi rồi, hôm nay bổn tọa còn có việc, chẳng lẽ các ngươi còn ý định cường lưu bổn tọa sao?

- Thăng Tiên Thảo vốn chính là của chúng ta, là các ngươi quá vô sỉ, cướp đi Thăng Tiên Thảo, nhưng các ngươi đánh không lại ta, bị ta cướp về mà thôi, làm sao còn nói cho chúng ta? Cứ như vậy đi rồi, các ngươi không cảm giác quá tiện nghi sao?

Khương Tư Nam đánh giá Dạ Phác Ân, cười mỉm nói.

Người từ Dạ Lang Đại Thế Giới đi ra rất có ý tứ, Khương Tư Nam cũng không có muốn giết hắn, chỉ là đối với bảo vật có thể phát ra Thập Tự Quang Trảm kia rất ngạc nhiên mà thôi.

- Ngươi muốn như thế nào? Không nên khinh người quá đáng, chọc giận bổn tọa, ta liền làm thịt toàn bộ bọn ngươi!

Dạ Phác Ân biến sắc, ở đâu cảm giác không thấy, Khương Tư Nam là coi trọng bảo vật có thể dung hợp kiếm đạo pháp tắc của mình.

Nhưng kiện bảo vật kia là căn bản của hắn, hắn làm sao cũng khó có khả năng giao ra.

- Tiểu tử, ngươi không nên kiêu ngạo như vậy! Lúc này Dạ Lang Đại Thế Giới chúng ta trọn vẹn đến bảy mươi cường giả, đến lúc đó toàn bộ xuất động, giết sạch tất cả mọi người của Thái Sơ Đại Thế Giới bọn ngươi! Thức thời liền để cho chúng ta ly khai!

Kim Chính Hi cũng nhảy ra ngoài, hung dữ nói, chỉ là vẻ sợ hãi trong ánh mắt hắn như thế nào cũng không che dấu được.

- Ta sợ a!

Khương Tư Nam cười ha ha nói:

- Các ngươi thật đúng là ếch ngồi đáy giếng! Chỉ có bảy viên Thiên Kiếm Lệnh, ta thật sự không biết thế giới của các ngươi đến cùng nhỏ yếu đến tình trạng gì! Ta nói thiệt cho các ngươi biết, Thái Sơ Đại Thế Giới chúng ta tổng cộng có 100 Thiên Kiếm Lệnh!

- Không có khả năng!


Dạ Phác Ân cùng Kim Chính Hi đều trăm miệng một lời nói, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc không tin.

- Thái Sơ Đại Thế Giới các ngươi nhỏ yếu như vậy, sắp bị thế giới khác công phá, có thể có một hai viên Thiên Kiếm Lệnh, đã là Chân Tiên giật dây rồi! Bớt ở chỗ này khoác lác!

Dạ Phác Ân một bộ đánh chết ta cũng không tin.

- Ta quản ngươi có tin hay không! Đã rơi vào trong tay ta, không giao ra ít đồ, liền muốn đi? Nào có chuyện dễ dàng như vậy!

Thần sắc của Khương Tư Nam bỗng nhiên nghiêm túc, Phong Lôi cùng Thái Sơ song kiếm chỉ hai người, sát khí đằng đằng.

Sắc mặt của Dạ Phác Ân cùng Kim Chính Hi có chút trắng bệch, tiểu tử đối diện này thật đúng là nhân vật tâm ngoan thủ lạt, xem bộ dạng như vậy chỉ sợ nếu không phải giao ra chút gì đó, hắn thật sự dám hạ tử thủ.

Tuy Mộng Thương Sinh không nói lời nào, nhưng trên người phát ra Kiếm Ý cường đại, để cho hai người cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Sau một lát, Dạ Phác Ân rốt cục ủ rũ nói:

- Được rồi, ngươi muốn cái gì?

Chứng kiến Dạ Phác Ân rốt cục chịu thua, Khương Tư Nam trở mặt còn nhanh hơn lật sách, lập tức treo đầy dáng tươi cười nói:

- Phác Ân huynh, sớm như vậy không phải tốt sao? Ta muốn không nhiều lắm, ngươi cho ta bảo vật có thể phát ra Thập Tự Quang Trảm kia, ta liền để cho hai người các ngươi một mạng!

back top