Gió có mạnh, cũng không thể thay đổi số mệnh trời định; kiếm có sắc, cũng không thể làm ngừng thời gian năm tháng.
Tiểu Xuân nhìn chằm chằm người đàn ông trước măt, mắt hơi chua xót.
“Các hạ có thể buông tay ra trước không?”
Lại bị hỏi thêm lần nữa, Tiểu Xuân cuối cùng cũng bừng tỉnh. Nàng hít thật sâu, thản nhiên nói: “Huynh không buông, việc gì ta phải buông tay trước.”
Thiếu nữ bị Tiểu Xuân cầm chặt tay lập tức trừng mắt bảo: “Làm càn!”
“Nhược Hoa.”
Lý Thanh hơi há miệng, giọng nói trầm thấp mang theo ý cảnh cáo.
“Tôn Giả….”
Nhược Hoa cảm nhận được giọng điệu của Lý Thanh, không dám lớn tiếng nói chuyện nữa.
Lý Thanh trầm giọng nói: “Chuyện vừa rồi ta biết rõ, ta cho phép ngươi ỷ thế hiếp người như thế khi nào?”
Nhược Hoa cúi đầu oan uổng nói nhỏ: “Hoa Nhi chỉ là sợ quấy rầy Tôn Giả, nhất thời gấp gáp mới…”
Tiểu Xuân ở bên cạnh cười khan, thả tay ra.
Lý Thanh nói với Nhược Hoa: “Ngươi về trước đi.”
“Tôn Giả…”
Lý Thanh không nói nữa, Nhược Hoa liếc Tiểu Xuân một cái, hành lễ với Lý Thanh, xoay người rời đi.
Lúc này, trong sân chỉ còn lại Lý Thanh và Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân liếc nhìn Lý Thanh một cái, hắn khẽ cúi thấp đầu, mặt hướng về một khoảng không, không biết đang suy nghĩ gì.
Tiểu Xuân đợi cả buổi trời cũng không thấy hắn nhúc nhích, rốt cuộc ho khan một tiếng.
“À này….”
Nàng vừa lên tiếng, Lý Thanh đã hướng mặt về phía nàng, lòng Tiểu Xuân hơi run lên, run run nói: “Gì… gì vậy?”
Hóa ra cổ tay của Tiểu Xuân vẫn đang bị Lý Thanh nắm.
“Không phải huynh nói huynh đã biết ban nãy có chuyện gì sao, ta không cố ý đánh thị nữ của huynh, là nàng ta ra tay trước.”
“Ta biết.” Lý Thanh rốt cuộc mở miệng, nhưng tay vẫn không buông.
Tiểu Xuân: “Đã biết mà còn không chịu buông ra?”
Lý Thanh: “….”
Tiểu Xuân khẽ cắn răng, cố sức kéo tay ra.
Mặc dù nàng cũng không hy vọng gì, nhưng dùng hết sức lực vẫn không thể tránh thoát khiến Tiểu Xuân hết sức căm tức.
“Buông tay ra!”
Bàn tay Lý Thanh cứ như một cái vòng sắt, khóa chặt Tiểu Xuân bên trong, dù Tiểu Xuân có động đậy thế nào cũng không tránh thoát.
Tiểu Xuân vùng vẫy cả buổi trời, mệt mỏi đến cả mặt đều đỏ bừng. Khi nàng đang chuẩn bị há miệng cắn hắn, Lý Thanh rốt cuộc lên tiếng.
Giọng nói của hắn vẫn trầm thấp.
“Cô là ai?”
Tiểu Xuân hơi giật mình, giương mắt nhìn Lý Thanh.
Tay Lý Thanh hơi nhúc nhích, Tiểu Xuân bị hắn kéo lại gần thêm một chút.
“Cô là ai?”
Hắn lại hỏi một lần nữa, Tiểu Xuân không hiểu tại sao lại hơi căng thẳng. Nàng há miệng, nhưng không biết nên đáp lại hắn thế nào.
Vì sao hắn lại hỏi như thế…. có phải hắn nhớ ra điều gì không….
Lý Thanh đợi mãi không nghe được đáp án, chân mày nhíu lại, giọng nói cũng hơi tỏ vẻ khó chịu.
“Ta đang hỏi cô đó.”
Tiểu Xuân: “….” Lòng Tiểu Xuân vốn đang run rẩy thầm suy đoán đủ kiểu, ai ngờ Lý Thanh vừa nói xong câu đó, mặt của nàng lập tức trầm xuống.
Huynh dám dùng gương mặt này, giọng điệu này nói chuyện với ta?
Tiểu Xuân liếm liếm răng, cảm thấy mình cần một thời gian để thích ứng.
Lý Thanh: “Cô rốt cuộc…“
“Lục Tiểu Xuân.”
Lý Thanh: “Hả?”
Tiểu Xuân: “Ta nói, ta tên là Lục Tiểu Xuân, đệ tử của Kiếm Các.” Nói rồi, nàng lại bổ sung thêm một câu: “Là kiếm khách nổi tiếng.”
Lý Thanh: “Ồ?”
Tiểu Xuân: “Còn không mau thả tay ta ra, ta cho huynh biết, dù huynh có phô trương thanh thế ra sao, đây cũng là địa bàn của ta. Nếu huynh dám kiếm chuyện ở Kiếm Các, đại sư huynh tuyệt đối sẽ không tha cho huynh!”
Sau khi uy hiếp xong, Lý Thanh vẫn không hề nhúc nhích tí nào, cả người hắn cứ như tảng đá, yên lặng đứng vững.
Tiểu Xuân thử đá hắn một cái.
Lý Thanh: “….”
“Cô là kiếm khách nổi tiếng?”
Sau khi mấy cái đá dừng lại, Lý Thanh rốt cuộc cũng quý hóa mở miệng.
Tiểu Xuân dõng dạc đáp: “Đúng vậy.”
Lý Thanh: “Vậy cô biết ta là ai không?”
“Ngốc…” Tiểu Xuân vừa mở miệng, vội cắn môi, ho khan nói: “Biết chứ, là Thái Âm Kiếm Tôn, nổi danh vô cùng.”
Lý Thanh: “Cô đã biết thân phận của ta, nên biết rằng kiếm khách khắp thiên hạ đều quy thuận ta. Kiếm lẫn kiếm khách nổi danh trên cõi đời này, đều nằm trong lòng bàn tay ta, sao ta chưa từng biết cô chứ?”
“Hứ…” Tiểu Xuân trề môi, liếc mắt: “Huynh không ra ngoài đã vài năm, chuyện huynh không biết còn nhiều lắm.”
Thái Âm Kiếm Tôn nhập thế đã hơn hai năm, đây là lần đầu tiên bị kẻ khác giễu cợt như thế.
“Cô….”
“Được rồi.” Tiểu Xuân xen ngang lời Lý Thanh nói: “Kiếm Tôn đại nhân, đến đây chấm dứt được rồi. Mau buông tay ra, nếu chậm trễ ta đốn củi, cơm trưa của các người cũng không kịp ăn đâu.”
Lý Thanh: “Ta không ăn cơm.”
“A….” Tiểu Xuân nói “Vậy có phải Hạ Chưởng môn cũng tuyệt thực chung với huynh không hả?”
Lý Thanh: “….”
“Buông ra nhanh.”
Nói cả buổi trời, Lý Thanh vẫn không chịu buông tay, Tiểu Xuân đã hơi mất kiên nhẫn.
“Ta nói này, rốt cuộc là huynh muốn sao…”
“Cô rốt cuộc là ai?”
Tiểu Xuân không thể nhịn được quát lên: “Ta cũng đã nói bao nhiêu lần rồi! Sao huynh ngu ngốc quá vậy hả!”
Sau tiếng quát to, cả hai người đều im lặng.
Gió thổi dữ dội, áo đen của Lý Thanh cũng bay theo.
“Cô biết ta.”
Tiểu Xuân: “Thiên hạ này có mấy người không biết huynh chứ.”
Tay Lý Thanh khẽ dùng sức: “Cô biết ta của trước kia.”
Tiểu Xuân cảm thấy mình sắp không kìm nén được nữa.
“Huynh có thôi ngay không, nói mới nửa câu đã bảo ta biết huynh? Ta nói huynh ngốc là vì huynh và Hạ Hàm Chi lại dùng xe ngựa lớn như thế để lên núi, có liên quan gì đến chuyện ta biết huynh.”
Lý Thanh không nói.
Tiểu Xuân: “Ta thật sự phải làm việc, nếu không đại sư huynh sẽ tức giận.”
Lý Thanh vẫn không nói.
Tiểu Xuân bị hắn hành hạ đến không còn sức lực nữa, nói giọng mềm mỏng: “Đại nhân, ta van ngài được không…. Ngài đường đường là Kiếm Tôn, đừng chấp nhặt với một nhân vật nhỏ như ta. Vừa rồi ta ăn nói vô lễ, ngài coi như…”
“Kiếm khí.”
“Gì cơ?”
“Kiếm khí.” Động tác nhẹ nhàng của Lý Thanh, càng kéo Tiểu Xuân lại gần hơn. Tiểu Xuân cứ như một con gà nhỏ bị hắn dễ dàng kéo qua, ngẩng đầu nhìn lên, Lý Thanh trước mắt trông hệt như một ngọn núi.
Tiểu Xuân nghi ngờ nói: “Huynh nói gì thế?”
Lý Thanh: “Nếu cô không biết ta, vậy kiếm khí Thái Âm trên người cô, từ đâu mà có?”
“…”
Tiểu Xuân thật sự hoang mang rồi.
“Kiếm khí của Thái Âm? Trên người ta?”
Lý Thanh giơ tay lên, khẽ nói: “Nếu không, cô cho là vì sao mình có thể chống đỡ được mấy thứ này?”
Tiểu Xuân nhìn sang tay Lý Thanh, kinh ngạc phát hiện tay hắn có tản ra luồng khí trắng nhàn nhạt. Khí trắng kia vây xung quanh bàn tay Lý Thanh, chậm chạp chuyển động, nhưng vẫn không đi quá xa. Tiểu Xuân cảm thấy luồng khí trắng kia bao quanh tay mình có hơi lạnh nhưng cũng không khó chịu, Lý Thanh tạo ra nó lúc nào, nàng hoàn toàn không phát hiện.
“Đây đây…. đây là cái gì?”
Lý Thanh: “Cô cảm thấy thế nào?”
Tiểu Xuân thăm dò nói: “Thái…. Thái Âm kiếm khí?”
Lý Thanh không nói, xem như chấp nhận đáp án.
Tiểu Xuân cũng sợ ngây người, nàng trừng mắt, đầu nhanh chóng nhớ lại.
Lý Thanh thả tay xuống, khẽ nói: “Cô là ai?”
Giọng nói của hắn truyền vào tai Tiểu Xuân, không thể nói rõ là cảm giác gì.
Nàng rõ ràng cảm nhận được sự lạnh lùng của Lý Thanh. Lý Thanh không hề cảm nhận được sự tò mò của hắn đối với nàng, thậm chí đối với kiếm khí trên người hắn, nàng cũng chỉ hờ hững chịu đựng.
Giữa âm thanh lạnh lùng của hắn, không biết vì sao, Tiểu Xuân đột nhiên nhớ đến khoảng thời gian cuối cùng ấy.
Khi đó họ rời khỏi Kiếm Các đến Mẫn Kiếm sơn trang, thân thể Lý Thanh dọc đường đi càng lúc càng suy yếu, rất nhiều lần Tiểu Xuân tỉnh giấc đều cảm giác được bàn tay to của hắn ở trên cổ nàng.
Khi đó, tay hắn thật lạnh, nhưng Tiểu Xuân lại cảm thấy thoải mái lạ thường.
“Cô giải thích thế nào?” Lý Thanh thản nhiên nói.
Tiểu Xuân không nói, Lý Thanh thả tay Tiểu Xuân, đứng chắp tay.
Tiểu Xuân giơ tay lên, vuốt vuốt cổ tay đã đỏ của mình.
Trong đầu nàng là gương mặt tái nhợt của Lý Thanh, nàng không nói nên lời.
Gió vẫn thổi vù vù, giống như ông trời đang nói với nàng… chuyện trên đời này, có những chuyện không cần phải biết, có khi, biết còn không bằng không biết gì cả.
Tiểu Xuân giơ tay lên, đè lên lồng ngực mình. Sau đó nàng đột nhiên nhớ đến, lúc mới quen, hắn đã từng làm động tác như thế. Lúc ấy nàng chỉ cảm thấy hắn thật ngốc, làm gì cũng ngốc, nhưng bây giờ nghĩ lại, khi đó hắn đã có tâm trạng như thế nào chứ?
Sớm biết như thế, ban đầu nên đối xử với hắn tốt hơn một chút….
Tay Tiểu Xuân cứng đờ, mặc kệ sự chua xót khó nhịn trong lồng ngực, từ trên xuống dưới đều không khỏe.
“Huynh đi đi được không….”
Lý Thanh: “Cái gì?”
Lời của Tiểu Xuân đứt quãng, không còn sức lực gì.
“Huynh đi đi…. nếu không thì ta đi….”
Lý Thanh khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Cô vẫn chưa trả lời ta.”
Tiểu Xuân khẽ nói: “Là món quà… do một người khác tặng…..”
“Quà?” Lý Thanh dừng một lúc, lại nói: “Là ai tặng cho cô?”
Tiểu Xuân: “Không liên quan đến huynh.”
Lý Thanh: “Đây là chân khí của ta, vì sao lại không liên quan đến ta?”
Tiểu Xuân khẽ nói: “Khi nguyên thần của huynh chưa hoàn chỉnh, có một bộ phận đã tách ra. Người nọ có duyên nên có được, sau đó hắn….”
“Sau đó hắn thế nào?”
“Hắn truyền lại cho ta.”
Lý Thanh thản nhiên nói: “Một phần kiếm phách của ta tương ứng với trăm năm công lực, kẻ đó vì sao lại muốn truyền kiếm khí cho cô?”
Tiểu Xuân nhẹ giọng lẩm bẩm: “Bởi vì hắn ngốc….”
“Cái gì?”
“Bởi vì hắn ngốc.”
“A.” Lý Thanh khẽ bật cười “Đúng là nói bậy.”
Tiểu Xuân cúi đầu.
Lý Thanh: “Không cần căng thẳng, ta hỏi chuyện này cũng không phải vì muốn đoạt lại kiếm khí. Bất kể cô đã dùng thủ đoạn gì, có được tức là duyên phận.”
Tiểu Xuân: “Dùng thủ đoạn gì….”
Lý Thanh: “Cô chỉ cần nói cho ta biết, người tặng cô kiếm khí hiện đang ở đâu?”
Tiểu Xuân ngẩng đầu, nhìn Lý Thanh.
“Tại sao lại hỏi hắn?”
Lý Thanh: “Cô không cần biết.”
Tiểu Xuân: “Hắn không có ở đây.”
“Hả?” Vẻ mặt Lý Thanh rốt cuộc hơi thay đổi, hắn quay đầu, đối mắt với Tiểu Xuân: “Hắn không có đây?”
Tiểu Xuân khẽ ừ một tiếng.
Tay sau lưng Lý Thanh khẽ nắm chặt.
“Hắn đi đâu?”
Tiểu Xuân nhìn người trước mặt, nhẹ giọng nói: “Đi rất xa.”
Lý Thanh: “Đối với ta mà nói, trên đời không có chỗ nào là quá xa, cô chỉ cần nói cho ta biết hắn đang ở đâu.”
Tiểu Xuân nghe thấy lời Lý Thanh nói, khóe môi lại nở nụ cười.
“Cho dù huynh có thần thông quảng đại hơn nữa cũng có nơi không thể đến được.”
Lý Thanh: “….”
Tiểu Xuân phủi phủi bụi trên người nói: “Ta đi đây.”
Lý Thanh nói: “Ta có quen với người đó không?”
Tiểu Xuân yên lặng một chút, nói: “Có quen.”
Nói rồi, Tiểu Xuân cất bước rời đi, đi ngang qua Lý Thanh.
Khi nàng đi đến cổng viện, Lý Thanh bỗng nhiên nói: “Hắn có quan hệ gì với cô?”
Tiểu Xuân nhìn chằm chằm cây Vân Đào ngoài cửa, mấy cánh hoa Vân Đào bay bay trong gió. Ánh mắt Tiểu Xuân vẫn nhìn theo mấy đóa hoa ấy, khi đóa hoa rơi xuống đất, Tiểu Xuân đột nhiên hiểu rõ. Nàng xoay người, nói với Lý Thanh.
“Hắn thích ta.”
Lý Thanh ngơ ngẩn.
Vừa dứt lời, Tiểu Xuân chợt thấy trong lòng như thông suốt, nàng ngẩng đầu, cằm nhỏ nâng cao, hóa thành nụ cười, trong giọng nói có sự kiêu ngạo nho nhỏ…
“Hắn thích ta, trong hàng ngàn hàng vạn người trong cõi đời này, hắn chỉ thích một mình Lục Tiểu Xuân ta, cả đời không đổi.”
Tiểu Xuân nhìn chằm chằm người đàn ông trước măt, mắt hơi chua xót.
“Các hạ có thể buông tay ra trước không?”
Lại bị hỏi thêm lần nữa, Tiểu Xuân cuối cùng cũng bừng tỉnh. Nàng hít thật sâu, thản nhiên nói: “Huynh không buông, việc gì ta phải buông tay trước.”
Thiếu nữ bị Tiểu Xuân cầm chặt tay lập tức trừng mắt bảo: “Làm càn!”
“Nhược Hoa.”
Lý Thanh hơi há miệng, giọng nói trầm thấp mang theo ý cảnh cáo.
“Tôn Giả….”
Nhược Hoa cảm nhận được giọng điệu của Lý Thanh, không dám lớn tiếng nói chuyện nữa.
Lý Thanh trầm giọng nói: “Chuyện vừa rồi ta biết rõ, ta cho phép ngươi ỷ thế hiếp người như thế khi nào?”
Nhược Hoa cúi đầu oan uổng nói nhỏ: “Hoa Nhi chỉ là sợ quấy rầy Tôn Giả, nhất thời gấp gáp mới…”
Tiểu Xuân ở bên cạnh cười khan, thả tay ra.
Lý Thanh nói với Nhược Hoa: “Ngươi về trước đi.”
“Tôn Giả…”
Lý Thanh không nói nữa, Nhược Hoa liếc Tiểu Xuân một cái, hành lễ với Lý Thanh, xoay người rời đi.
Lúc này, trong sân chỉ còn lại Lý Thanh và Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân liếc nhìn Lý Thanh một cái, hắn khẽ cúi thấp đầu, mặt hướng về một khoảng không, không biết đang suy nghĩ gì.
Tiểu Xuân đợi cả buổi trời cũng không thấy hắn nhúc nhích, rốt cuộc ho khan một tiếng.
“À này….”
Nàng vừa lên tiếng, Lý Thanh đã hướng mặt về phía nàng, lòng Tiểu Xuân hơi run lên, run run nói: “Gì… gì vậy?”
Hóa ra cổ tay của Tiểu Xuân vẫn đang bị Lý Thanh nắm.
“Không phải huynh nói huynh đã biết ban nãy có chuyện gì sao, ta không cố ý đánh thị nữ của huynh, là nàng ta ra tay trước.”
“Ta biết.” Lý Thanh rốt cuộc mở miệng, nhưng tay vẫn không buông.
Tiểu Xuân: “Đã biết mà còn không chịu buông ra?”
Lý Thanh: “….”
Tiểu Xuân khẽ cắn răng, cố sức kéo tay ra.
Mặc dù nàng cũng không hy vọng gì, nhưng dùng hết sức lực vẫn không thể tránh thoát khiến Tiểu Xuân hết sức căm tức.
“Buông tay ra!”
Bàn tay Lý Thanh cứ như một cái vòng sắt, khóa chặt Tiểu Xuân bên trong, dù Tiểu Xuân có động đậy thế nào cũng không tránh thoát.
Tiểu Xuân vùng vẫy cả buổi trời, mệt mỏi đến cả mặt đều đỏ bừng. Khi nàng đang chuẩn bị há miệng cắn hắn, Lý Thanh rốt cuộc lên tiếng.
Giọng nói của hắn vẫn trầm thấp.
“Cô là ai?”
Tiểu Xuân hơi giật mình, giương mắt nhìn Lý Thanh.
Tay Lý Thanh hơi nhúc nhích, Tiểu Xuân bị hắn kéo lại gần thêm một chút.
“Cô là ai?”
Hắn lại hỏi một lần nữa, Tiểu Xuân không hiểu tại sao lại hơi căng thẳng. Nàng há miệng, nhưng không biết nên đáp lại hắn thế nào.
Vì sao hắn lại hỏi như thế…. có phải hắn nhớ ra điều gì không….
Lý Thanh đợi mãi không nghe được đáp án, chân mày nhíu lại, giọng nói cũng hơi tỏ vẻ khó chịu.
“Ta đang hỏi cô đó.”
Tiểu Xuân: “….” Lòng Tiểu Xuân vốn đang run rẩy thầm suy đoán đủ kiểu, ai ngờ Lý Thanh vừa nói xong câu đó, mặt của nàng lập tức trầm xuống.
Huynh dám dùng gương mặt này, giọng điệu này nói chuyện với ta?
Tiểu Xuân liếm liếm răng, cảm thấy mình cần một thời gian để thích ứng.
Lý Thanh: “Cô rốt cuộc…“
“Lục Tiểu Xuân.”
Lý Thanh: “Hả?”
Tiểu Xuân: “Ta nói, ta tên là Lục Tiểu Xuân, đệ tử của Kiếm Các.” Nói rồi, nàng lại bổ sung thêm một câu: “Là kiếm khách nổi tiếng.”
Lý Thanh: “Ồ?”
Tiểu Xuân: “Còn không mau thả tay ta ra, ta cho huynh biết, dù huynh có phô trương thanh thế ra sao, đây cũng là địa bàn của ta. Nếu huynh dám kiếm chuyện ở Kiếm Các, đại sư huynh tuyệt đối sẽ không tha cho huynh!”
Sau khi uy hiếp xong, Lý Thanh vẫn không hề nhúc nhích tí nào, cả người hắn cứ như tảng đá, yên lặng đứng vững.
Tiểu Xuân thử đá hắn một cái.
Lý Thanh: “….”
“Cô là kiếm khách nổi tiếng?”
Sau khi mấy cái đá dừng lại, Lý Thanh rốt cuộc cũng quý hóa mở miệng.
Tiểu Xuân dõng dạc đáp: “Đúng vậy.”
Lý Thanh: “Vậy cô biết ta là ai không?”
“Ngốc…” Tiểu Xuân vừa mở miệng, vội cắn môi, ho khan nói: “Biết chứ, là Thái Âm Kiếm Tôn, nổi danh vô cùng.”
Lý Thanh: “Cô đã biết thân phận của ta, nên biết rằng kiếm khách khắp thiên hạ đều quy thuận ta. Kiếm lẫn kiếm khách nổi danh trên cõi đời này, đều nằm trong lòng bàn tay ta, sao ta chưa từng biết cô chứ?”
“Hứ…” Tiểu Xuân trề môi, liếc mắt: “Huynh không ra ngoài đã vài năm, chuyện huynh không biết còn nhiều lắm.”
Thái Âm Kiếm Tôn nhập thế đã hơn hai năm, đây là lần đầu tiên bị kẻ khác giễu cợt như thế.
“Cô….”
“Được rồi.” Tiểu Xuân xen ngang lời Lý Thanh nói: “Kiếm Tôn đại nhân, đến đây chấm dứt được rồi. Mau buông tay ra, nếu chậm trễ ta đốn củi, cơm trưa của các người cũng không kịp ăn đâu.”
Lý Thanh: “Ta không ăn cơm.”
“A….” Tiểu Xuân nói “Vậy có phải Hạ Chưởng môn cũng tuyệt thực chung với huynh không hả?”
Lý Thanh: “….”
“Buông ra nhanh.”
Nói cả buổi trời, Lý Thanh vẫn không chịu buông tay, Tiểu Xuân đã hơi mất kiên nhẫn.
“Ta nói này, rốt cuộc là huynh muốn sao…”
“Cô rốt cuộc là ai?”
Tiểu Xuân không thể nhịn được quát lên: “Ta cũng đã nói bao nhiêu lần rồi! Sao huynh ngu ngốc quá vậy hả!”
Sau tiếng quát to, cả hai người đều im lặng.
Gió thổi dữ dội, áo đen của Lý Thanh cũng bay theo.
“Cô biết ta.”
Tiểu Xuân: “Thiên hạ này có mấy người không biết huynh chứ.”
Tay Lý Thanh khẽ dùng sức: “Cô biết ta của trước kia.”
Tiểu Xuân cảm thấy mình sắp không kìm nén được nữa.
“Huynh có thôi ngay không, nói mới nửa câu đã bảo ta biết huynh? Ta nói huynh ngốc là vì huynh và Hạ Hàm Chi lại dùng xe ngựa lớn như thế để lên núi, có liên quan gì đến chuyện ta biết huynh.”
Lý Thanh không nói.
Tiểu Xuân: “Ta thật sự phải làm việc, nếu không đại sư huynh sẽ tức giận.”
Lý Thanh vẫn không nói.
Tiểu Xuân bị hắn hành hạ đến không còn sức lực nữa, nói giọng mềm mỏng: “Đại nhân, ta van ngài được không…. Ngài đường đường là Kiếm Tôn, đừng chấp nhặt với một nhân vật nhỏ như ta. Vừa rồi ta ăn nói vô lễ, ngài coi như…”
“Kiếm khí.”
“Gì cơ?”
“Kiếm khí.” Động tác nhẹ nhàng của Lý Thanh, càng kéo Tiểu Xuân lại gần hơn. Tiểu Xuân cứ như một con gà nhỏ bị hắn dễ dàng kéo qua, ngẩng đầu nhìn lên, Lý Thanh trước mắt trông hệt như một ngọn núi.
Tiểu Xuân nghi ngờ nói: “Huynh nói gì thế?”
Lý Thanh: “Nếu cô không biết ta, vậy kiếm khí Thái Âm trên người cô, từ đâu mà có?”
“…”
Tiểu Xuân thật sự hoang mang rồi.
“Kiếm khí của Thái Âm? Trên người ta?”
Lý Thanh giơ tay lên, khẽ nói: “Nếu không, cô cho là vì sao mình có thể chống đỡ được mấy thứ này?”
Tiểu Xuân nhìn sang tay Lý Thanh, kinh ngạc phát hiện tay hắn có tản ra luồng khí trắng nhàn nhạt. Khí trắng kia vây xung quanh bàn tay Lý Thanh, chậm chạp chuyển động, nhưng vẫn không đi quá xa. Tiểu Xuân cảm thấy luồng khí trắng kia bao quanh tay mình có hơi lạnh nhưng cũng không khó chịu, Lý Thanh tạo ra nó lúc nào, nàng hoàn toàn không phát hiện.
“Đây đây…. đây là cái gì?”
Lý Thanh: “Cô cảm thấy thế nào?”
Tiểu Xuân thăm dò nói: “Thái…. Thái Âm kiếm khí?”
Lý Thanh không nói, xem như chấp nhận đáp án.
Tiểu Xuân cũng sợ ngây người, nàng trừng mắt, đầu nhanh chóng nhớ lại.
Lý Thanh thả tay xuống, khẽ nói: “Cô là ai?”
Giọng nói của hắn truyền vào tai Tiểu Xuân, không thể nói rõ là cảm giác gì.
Nàng rõ ràng cảm nhận được sự lạnh lùng của Lý Thanh. Lý Thanh không hề cảm nhận được sự tò mò của hắn đối với nàng, thậm chí đối với kiếm khí trên người hắn, nàng cũng chỉ hờ hững chịu đựng.
Giữa âm thanh lạnh lùng của hắn, không biết vì sao, Tiểu Xuân đột nhiên nhớ đến khoảng thời gian cuối cùng ấy.
Khi đó họ rời khỏi Kiếm Các đến Mẫn Kiếm sơn trang, thân thể Lý Thanh dọc đường đi càng lúc càng suy yếu, rất nhiều lần Tiểu Xuân tỉnh giấc đều cảm giác được bàn tay to của hắn ở trên cổ nàng.
Khi đó, tay hắn thật lạnh, nhưng Tiểu Xuân lại cảm thấy thoải mái lạ thường.
“Cô giải thích thế nào?” Lý Thanh thản nhiên nói.
Tiểu Xuân không nói, Lý Thanh thả tay Tiểu Xuân, đứng chắp tay.
Tiểu Xuân giơ tay lên, vuốt vuốt cổ tay đã đỏ của mình.
Trong đầu nàng là gương mặt tái nhợt của Lý Thanh, nàng không nói nên lời.
Gió vẫn thổi vù vù, giống như ông trời đang nói với nàng… chuyện trên đời này, có những chuyện không cần phải biết, có khi, biết còn không bằng không biết gì cả.
Tiểu Xuân giơ tay lên, đè lên lồng ngực mình. Sau đó nàng đột nhiên nhớ đến, lúc mới quen, hắn đã từng làm động tác như thế. Lúc ấy nàng chỉ cảm thấy hắn thật ngốc, làm gì cũng ngốc, nhưng bây giờ nghĩ lại, khi đó hắn đã có tâm trạng như thế nào chứ?
Sớm biết như thế, ban đầu nên đối xử với hắn tốt hơn một chút….
Tay Tiểu Xuân cứng đờ, mặc kệ sự chua xót khó nhịn trong lồng ngực, từ trên xuống dưới đều không khỏe.
“Huynh đi đi được không….”
Lý Thanh: “Cái gì?”
Lời của Tiểu Xuân đứt quãng, không còn sức lực gì.
“Huynh đi đi…. nếu không thì ta đi….”
Lý Thanh khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Cô vẫn chưa trả lời ta.”
Tiểu Xuân khẽ nói: “Là món quà… do một người khác tặng…..”
“Quà?” Lý Thanh dừng một lúc, lại nói: “Là ai tặng cho cô?”
Tiểu Xuân: “Không liên quan đến huynh.”
Lý Thanh: “Đây là chân khí của ta, vì sao lại không liên quan đến ta?”
Tiểu Xuân khẽ nói: “Khi nguyên thần của huynh chưa hoàn chỉnh, có một bộ phận đã tách ra. Người nọ có duyên nên có được, sau đó hắn….”
“Sau đó hắn thế nào?”
“Hắn truyền lại cho ta.”
Lý Thanh thản nhiên nói: “Một phần kiếm phách của ta tương ứng với trăm năm công lực, kẻ đó vì sao lại muốn truyền kiếm khí cho cô?”
Tiểu Xuân nhẹ giọng lẩm bẩm: “Bởi vì hắn ngốc….”
“Cái gì?”
“Bởi vì hắn ngốc.”
“A.” Lý Thanh khẽ bật cười “Đúng là nói bậy.”
Tiểu Xuân cúi đầu.
Lý Thanh: “Không cần căng thẳng, ta hỏi chuyện này cũng không phải vì muốn đoạt lại kiếm khí. Bất kể cô đã dùng thủ đoạn gì, có được tức là duyên phận.”
Tiểu Xuân: “Dùng thủ đoạn gì….”
Lý Thanh: “Cô chỉ cần nói cho ta biết, người tặng cô kiếm khí hiện đang ở đâu?”
Tiểu Xuân ngẩng đầu, nhìn Lý Thanh.
“Tại sao lại hỏi hắn?”
Lý Thanh: “Cô không cần biết.”
Tiểu Xuân: “Hắn không có ở đây.”
“Hả?” Vẻ mặt Lý Thanh rốt cuộc hơi thay đổi, hắn quay đầu, đối mắt với Tiểu Xuân: “Hắn không có đây?”
Tiểu Xuân khẽ ừ một tiếng.
Tay sau lưng Lý Thanh khẽ nắm chặt.
“Hắn đi đâu?”
Tiểu Xuân nhìn người trước mặt, nhẹ giọng nói: “Đi rất xa.”
Lý Thanh: “Đối với ta mà nói, trên đời không có chỗ nào là quá xa, cô chỉ cần nói cho ta biết hắn đang ở đâu.”
Tiểu Xuân nghe thấy lời Lý Thanh nói, khóe môi lại nở nụ cười.
“Cho dù huynh có thần thông quảng đại hơn nữa cũng có nơi không thể đến được.”
Lý Thanh: “….”
Tiểu Xuân phủi phủi bụi trên người nói: “Ta đi đây.”
Lý Thanh nói: “Ta có quen với người đó không?”
Tiểu Xuân yên lặng một chút, nói: “Có quen.”
Nói rồi, Tiểu Xuân cất bước rời đi, đi ngang qua Lý Thanh.
Khi nàng đi đến cổng viện, Lý Thanh bỗng nhiên nói: “Hắn có quan hệ gì với cô?”
Tiểu Xuân nhìn chằm chằm cây Vân Đào ngoài cửa, mấy cánh hoa Vân Đào bay bay trong gió. Ánh mắt Tiểu Xuân vẫn nhìn theo mấy đóa hoa ấy, khi đóa hoa rơi xuống đất, Tiểu Xuân đột nhiên hiểu rõ. Nàng xoay người, nói với Lý Thanh.
“Hắn thích ta.”
Lý Thanh ngơ ngẩn.
Vừa dứt lời, Tiểu Xuân chợt thấy trong lòng như thông suốt, nàng ngẩng đầu, cằm nhỏ nâng cao, hóa thành nụ cười, trong giọng nói có sự kiêu ngạo nho nhỏ…
“Hắn thích ta, trong hàng ngàn hàng vạn người trong cõi đời này, hắn chỉ thích một mình Lục Tiểu Xuân ta, cả đời không đổi.”