Edit: tctvan
Tác giả:
Cuối cùng cũng đến lần đầu tiên ba người mặt đối mặt.
Đinh Tiêu Tiếu quay đầu nhìn chằm chằm vào bức ảnh của mình trên tường, ánh mắt trong trẻo như vậy nhưng lại lạnh lùng. Ôi, thật quá thuận lợi, cô chợt hưng phấn mà nhảy dựng lên. Ai da, cô liền cảm giác chân mình rất đau đớn, vừa rồi nhất thời cao hứng mà quên mất chân mình chưa khỏi hẳn. Cô ngồi xuống sô pha, nhẹ nhàng nâng chân lên, chân đã gần hết sưng, nhưng do bị trật khớp nên không thể hết nhanh được. Hôm nay khi đi ra ngoài cô chỉ dám mang giày đế bằng, đi đứng cũng hết sức cẩn thận.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến cô có thể từng bước tiếp cận hắn nhanh chóng như vậy, cô lại rất vui vẻ mà cười hi ha. Đinh Tiêu Tiếu quay đầu nhìn về phía cửa, thầm nghĩ nếu ngày mai hắn thấy cô không biết sẽ có biểu hiện gì, nghĩ đến đó thì cảm thấy rất hưng phấn. Xoa nhè nhẹ mắt cá chân còn hơi đau, trong lòng nhớ tới ngày hôm qua khi hắn tự tay lấy đá và rượu thuốc cho mình với ánh mắt quan tâm.
Đinh Tiểu Tiếu xoay hẳn người nhìn về phía cửa, trong đầu thầm đoán hắn đang làm gì? Bình thường buổi tối hắn ở nhà làm gì? Trong lòng dâng lên một loại xúc động, đột nhiên rất muốn biết hiện tại hắn đang làm gì? Tối hôm qua hắn cứ như vậy ra về, sẽ nghĩ thế nào về cô? Có cho rằng cô phóng túng không? Trong lòng suy nghĩ lung tung, cảm giác thật phiền toái, mặc kệ, ở trong này suy nghĩ lung tung làm gì, trực tiếp đi qua không phải là được rồi sao. Dù sao ngày hôm qua hắn đã giúp cô, cô cũng rất muốn nói lời cảm ơn. Đinh Tiêu Tiếu trong lòng đã quyết định liền mở cửa đi tới hướng cánh cửa đối diện đang đóng chặt. Hôm nay cô không chú ý hắn về khi nào, chỉ mơ hồ nghe được cửa đối diện có động tĩnh.
Đinh Tiêu Tiếu đứng trước cửa 1802, trong lòng thoáng có chút do dự, nên nói thế nào? Nói cảm ơn? Cần phải nói cái gì khác nữa? Hắn còn chưa biết tên cô, cô có thể nhân tiện nói lời cảm ơn, rồi giới thiệu tên với hắn. Hay là, hắn thấy chân cô bị đau mà có lòng tốt mời cô vào nhà ngồi. Trong đầu Đinh Tiêu Tiếu xuất hiện vô số khả năng, cuối cùng cô khẽ cắn môi dưới, đưa tay lên bấm chuông cửa, trong lòng không hiểu sao lại hơi khẩn trương, Đinh Tiêu Tiếu thật muốn tự mắng chính mình vì sao phải khẩn trương vậy, bình tĩnh, không phải chỉ cùng hắn nói lời chào hỏi thôi sao? Nói không chừng hắn còn khẩn trương hơn mình, nhớ đến ngày hôm qua hắn chạy trối chết, không khỏi cười thầm trong bụng.
Chuông cửa vang lên một hồi lâu, cửa nhẹ nhàng mở ra. Hắn điềm tĩnh xuất hiện trước mắt cô. Đinh Tiêu Tiếu mỉm cười nhìn hắn, bắt gặp được trong chớp nhoáng có sự khiếp sợ lướt qua mắt của hắn.
Nhìn hắn bình tĩnh mỉm cười, Đinh Tiêu Tiếu lên tiếng trước: “Xin chào, ngày hôm qua rất cám ơn anh. Tôi chân thành đến nói lời cảm tạ.” Mặt hắn điềm đạm, đường nét rất dịu dàng, ánh đèn trong phòng chiếu vào phía sau hắn, những tia sáng nhỏ mềm mại tinh tế xuyên qua cổ hắn. (Gary: ý của đoạn này là – khi BTV đứng ở cửa, ánh đèn trong phòng hắt ra chiếu vào cổ anh í bị chặn lại, bên cạnh đó còn có những tia sáng nhỏ phản xạ ra hai bên, mọi người cứ tưởng tượng kiểu như ở chùa hay ở nhà có bức tượng quan âm có ánh đèn nháp nháy như có vòng ánh sáng ở trên đầu í. Ặc, Tg miêu tả thiệt tinh tế, anh BTV này khuôn mặt điềm tĩnh, đường nét nhu hòa, trên đầu lại có vòng hào quang – Amen – A di đà phật ^^)
Bùi Trạch Viễn cúi đầu nhìn về phía chân của cô, đôi dép màu đen đi trong nhà vô cùng đối lập với đôi chân trắng nõn. Mắt cá chân bị thương đã không còn đỏ như ngày hôm qua, chỉ hơi sưng, xem ra đã đỡ hơn rất nhiều. Hắn ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Không cần khách sáo, không có gì.”
Đinh Tiêu Tiếu nhìn nét mặt của hắn, trong lòng do dự không biết nên mở miệng nói cái gì. Xem chừng hắn cũng không có ý định mời cô vào nhà ngồi.
Đang lúc hai người đều chìm trong giây phút trầm mặc ngắn ngủi, thì một giọng nói ở sau lưng hắn vang lên: “Anh Trạch Viễn, là ai vậy?” Khuôn mặt tươi cười của Đinh Tiêu Tiếu có chút cứng lại, hoàn toàn không nghĩ tới cô ta lại ở nhà hắn?
Bùi Trạch Viễn xoay người, quay đầu lại. Phía sau hắn xuất hiện một dáng người yểu điệu, Kiều Tú Viện, bạn gái dịu dàng của Bùi Trạch Viễn. Đúng vậy, sao cô lại mà không nghĩ ra, hiện tại người có tư cách xuất hiện bên cạnh hắn nhất, ngoài Kiều Tú Viện ra thì còn có thể là ai. Nét cười trong mắt Đinh Tiêu Tiếu từ từ mất đi, từ ngữ định nói ra đến miệng đều nuốt trở vào.
“Là hàng xóm mới.” Bùi Trạch Viễn bình tĩnh giới thiệu, giọng nói không mang theo bất kỳ cảm xúc cũng không lộ ra một chút tin tức dư thừa nào. Đinh Tiểu Tiếu đột nhiên cảm thấy buồn cười, đúng vậy, bọn họ ngoài quan hệ hàng xóm thì còn có gì nữa đâu? Việc gặp nhau tối hôm qua đối với hắn mà nói là việc bình thường, chỉ tiện tay giúp đỡ. Trong lòng cô có một chút giận dỗi, chợt rất chán ghét thái độ bình thản khách khí này của hắn.
Đinh Tiêu Tiếu cười lạnh: “Xin chào, tôi là người mới đến, ở đối diện. Ngày hôm qua bạn trai chị đã giúp đỡ, tôi đến cảm ơn anh ấy.” Nói xong, ánh mắt còn cố tình liếc qua hắn một cái, không nhận thấy trong mắt hắn có một tia dao động nào. Cô thu hồi ánh mắt quay về hướng Kiều Tú Viện, ý cười trên mặt càng đậm: “Về sau xin chiếu cố nhiều hơn.”
“À, ra là vậy.” Kiều Tú Viện nhẹ nhàng nói,là chất giọng êm ái của người phương nam, ánh mắt dịu dàng nhìn Bùi Trạch Viễn giống như đang nói chuyện với hắn, sau đó mới chuyển hướng sang Đinh Tiêu Tiếu cười: “Đừng khách sáo, đây chính là thật tâm của anh Trạch Viễn.” Vừa nói xong, ánh mắt dừng hẳn trên người hắn, nét yêu thương trong mắt hiện lên rõ ràng.
Đinh Tiểu Tiếu đột nhiên cảm thấy thật buồn nôn, lại còn anh Trạch Viễn, tưởng đang đóng phim Đài Loan chắc, nghe thực chói tai. Mắt cô quét về phía Bùi Trạch Viễn nhưng hắn không nhìn cô mà mỉm cười nhìn lại Kiều Tú Viện. Đúng là một hình ảnh ấm áp khiến người ta cảm động, bản thân mình lại trở thành người dư thừa nực cười nhất.
Đinh Tiểu Tiếu vẫn cố gắng mỉm cười, gật nhẹ đầu: “Đúng vậy, từ nay về sau xin quan tâm lẫn nhau. Tôi không quấy rầy nữa, lần sau có rảnh lại trò chuyện.” Kiều Tú Viện nhẹ nhàng gật đầu, Bùi Trạch Viễn từ đầu đến cuối vẫn duy trì điệu cười thản nhiên, sau cùng khi nghe cô nói chào tạm biệt thì giương mắt nhìn cô một cái. Đinh Tiêu Tiếu yên lặng nhìn anh, ánh mắt anh rất nhanh liền tránh đi, tiếp tục duy trì thói quen bình thản.
Đinh Tiêu Tiếu mỉm cười, xoay người chậm rãi đi về phòng mình. Phịch, nghe tiếng cửa nặng nề đóng lại sau lưng. Đinh Tiêu Tiếu có chút mệt mỏi tựa vào cửa, cảm giác thật phiền não. Tại sao mình lại có cảm giác buồn bực, nhưng khi nhìn thấy cô ta xuất hiện trong nhà hắn, cô thấy giống như là vừa ăn phải bánh ngọt quá hạn, trong lòng không hề thoải mái, rất khó chịu.
Biết rõ Kiều Tú Viện mới là bạn gái chính thức của hắn nhưng trong kế hoạch của cô hoàn toàn không hề lo lắng đến cô gái này. Vẫn nghĩ chỉ cần cô muốn tiếp cận, sớm hay muộn gì hắn cũng sẽ hướng tới gần cô. Có lẽ cô đã xem nhẹ Kiều Tú Viện, thực vậy, cô gái này sẽ chắn ngang giữa hai người, khi cô quyến rũ Bùi Trạch Viễn phải tính toán đến Kiều Tú Viện có khả năng trở thành trở ngại.
Đinh Tiêu Tiếu từ từ đi đến, dựa vào thành ghế sô pha. Hừ, cho dù cô ta có là bạn gái chính thức nữa thì sao, đàn ông không phải chỉ dựa vào dịu dàng là có thể giữ được, nếu như không thể ngăn được cám dỗ bên ngoài, đàn ông cuối cùng không phải đều dễ dàng phản bội cả sao. Nhớ đến vừa rồi trong mắt Kiều Tú Viện tràn đầy yêu thương, Đinh Tiểu Tiếu càng thấy xem thường, người đàn ông này thật sự tốt như vậy, đáng để yêu thương như vậy? Cô thử xem khi cô phá vỡ được sự ôn hòa cùng bình tĩnh của hắn, nếu Kiều Tú Viện thấy Bùi Trạch Viễn chạy về phía cô, không biết cô ta còn có thể giữ được sự thanh nhã hiện tại không.
Bên trong một cánh cửa khác, Bùi Trạch Viễn vẫn duy trì vẻ bình thản, trên mặt thản nhiên mỉm cười không một chút dao động. Trên thực tế, trong giây phút mở cửa anh thấy Đinh Tiêu Tiếu, trong lòng đã có chút lay động. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, đêm nay cô không giống như tối hôm qua, mặc đơn giản một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, dưới vạt áo như ẩn như hiện chiếc quần ngắn ở bên trong, phô bày đường nét hoàn mỹ của cặp đùi đẹp động lòng người.
Nhìn chiếc áo sơ mi đơn giản mềm mại sát trên người, mơ hồ hiện ra dáng người cô ấy. Bùi Trạch Viễn không thể không nghĩ đến hình ảnh thấy ngày hôm qua, thực khó khăn lắm mới điều khiển được não bộ không cho những hình ảnh này xuất hiện. Cả ngày hôm nay anh cố tình ngăn cản không cho mình nhớ tới nhưng khi vừa nhìn thấy mặt cô, cố gắng cả ngày của anh đều uổng phí, thì ra vẫn nhớ rất rõ ràng.
Anh chỉ có thể cố hết sức duy trì khoảng cách, mới có thể ổn định không để những ý niệm trong đầu thoát ra ngoài. Anh đã nhìn thấy ý đồ rõ ràng trong mắt Đinh Tiêu Tiếu, không khỏi nhớ đến yêu cầu tối qua của cô, có chút lo lắng hôm nay cô lại đưa ra yêu cầu gì khiến anh không thể đáp ứng được. Vừa hay, Tú Viện xuất hiện đúng lúc phá tan sự lung túng lúc đó của bọn họ.
Bùi Trạch Viễn nâng ánh mắt lên suy nghĩ xa xăm nhằm chống lại ánh mắt của Tú Viện. Cô ấy luôn luôn nhìn chăm chú vào anh.
Bùi Trạch Viễn nhẹ nhàng mỉm cười với cô, đợi cô mở miệng hỏi anh, anh biết cô nhất định rất tò mò.
Kiều Tú Viện nhẹ nhàng nói: “Anh Trạch Viễn, cô gái này là người mới đến?” Quả nhiên trong lòng cô có rất nhiều nghi vấn.
“Ừ.” Bùi Trạch Viễn gật nhẹ đầu. Ngày hôm qua, cũng là lần đầu tiên anh gặp cô, chỉ là lần đầu gặp mặt lại xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn.
“À, ngày hôm qua anh đã giúp cô ấy chuyện gì vậy?” Sâu thẳm trong giọng nói của Kiều Tú Viện có chút lo lắng.
“Chân cô ấy bị thương, vừa lúc gặp anh, liền giúp đỡ cô ấy một chút.” Bùi Trạch Viễn cũng không muốn giải thích nhiều lắm, không nên tăng thêm lo lắng không cần thiết cho Tú Viện.
Nhưng cách giải thích này không thể nào làm cho Kiều Tú Viện yên tâm. Cô im lặng nhìn mặt Bùi Trạch Viễn, muốn tìm trong mắt anh có một tia bất ổn nào không nhưng anh vẫn bình thường như vậy, vẫn thản nhiên mỉm cười, nhìn không ra một chút bất ổn nào.
Nhưng Kiều Tú Viện thật sự cảm thấy trong lòng có chút lo lắng, cô gái kia quá đẹp, kiều diễm đến mức người khác phải lóa mắt, đặc biệt ánh mắt của cô ta lóe sáng khiến Tú Viện có cảm giác bị uy hiếp. Cô gái này nhất định không đơn giản, cô ta lại ở đối diện anh Trạch Viễn. Cô cảm giác mối nguy hiểm tiểm ẩn ở bên cạnh nhưng những lời này sao có thể nói với Trạch Viễn, nhìn anh biểu hiện điềm tĩnh thế kia, lại không có gì biến đổi.
Bùi Trạch Viễn thấy cô trầm mặc nhìn anh, trong mắt hiện lên rất nhiều phân vân cùng lo lắng. Anh nhẹ nhàng cười, đi qua khẽ vuốt tóc cô: “Suy nghĩ gì vậy?”
Kiều Tú Viện sợ hãi, thở nhẹ: “Cô gái kia thật khá.” Cô lo lắng, trên người cô gái ấy mang theo một loại tín hiệu nguy hiểm làm cho lòng cô không thể yên ổn.
Bùi Trạch Viễn tươi cười càng rõ ràng: “Em cũng rất đẹp.” Anh biết cô đang lo lắng cái gì, cô bé ngốc này lại bắt đầu suy nghĩ miên man.
“Anh Trạch Viễn, anh không biết là cô ấy xinh đẹp sao?” Tú Viện vẫn lo lắng, cô biết đàn ông đối với những cô gái như vậy bình thường đều khó cưỡng lại. Anh Trạch Viễn của cô sẽ thế nào?
“Ừ, rất được. Nhưng lại rất lòe loẹt diêm dúa.” Bùi Trạch Viễn hơi cúi đầu, che dấu dao động hiện lên trong mắt. Trong đầu lại hiện lên dáng người cô xinh đẹp, hấp dẫn, cô còn hơn cả xinh đẹp, quả thực là bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra sự mê hoặc chết người.
Tú Viện rốt cục nở nụ cười, mắt lộ ý vui mừng, cảm giác trút được một hơi nhẹ nhõm trong lòng, cô chỉ biết anh Trạch Viễn sẽ không giống vậy, anh sẽ không thích những cô nàng xinh đẹp kiểu này. “Ừ, em cũng thấy được cô ấy lẳng lơ quá mức.”
Bùi Trạch Viễn hơi gật đầu, không nói gì.
Tú Viện nhẹ nhướng mày: “Anh Trạch Viễn, về sau tốt nhất anh vẫn nên ít tiếp xúc với cô ấy. Những cô gái kiểu này nếu bị dính đến nhất định sẽ rất phiền phức.” Cho dù anh Trạch Viễn tốt nhất nhưng vẫn nên tránh xa cô ấy ra.
Bùi Trạch Viễn cười, gật nhẹ đầu đáp ứng: “Được.” Trong lòng anh nghĩ, bọn họ chắc sẽ không tiếp xúc nữa. Việc ngày hôm qua là ngoài ý muốn, anh sẽ không lại bước vào không gian của cô, sẽ không bị cô âm thầm làm rung động. Bọn họ thuộc hai thế giới khác nhau, khả năng gặp nhau gần như bằng không, chỉ cần anh duy trì khoảng cách, chắc chắn không thành vấn đề.
Tú Viện nghe được Trạch Viễn đồng ý, vui vẻ níu nhẹ cánh tay anh: “Em biết anh Trạch Viễn tốt nhất.” Trong lòng hạnh phúc, dựa sát vào nhau, anh Trạch Viễn là một người dịu dàng biết bao, sao có thể thích kiểu sôi nổi khiến người ta nghẹt thở. Chỉ có mình mới thích hợp nhất với anh, anh nhất định chỉ thích kiểu con gái nhu mì ít nói.
Bùi Trạch Viễn để tùy ý cô, nhẹ nhàng dựa sát vào nhau, thấy ánh mắt của mình qua kính cửa sổ, theo kiểu trên mặt thản nhiên không có chút biểu hiện nào. Đúng vậy, mình không thích hợp với vẻ hừng hực thái quá, quá mức kích thích làm cho tim anh không đảm nhiệm nổi. Anh vẫn quen với thế giới bình thản, an nhiên, chậm rãi, anh thuận theo tiết tấu này để sống. Đây là điều anh hướng tới.
Bùi Trạch Viễn nhẹ nhàng nâng đầu Tú Viện, thân thiết nói: “Không còn sớm, anh đưa em về.” Tú Viện mỉm cười, gật gật đầu. Mới đó đã trễ, mẹ cô cũng mới nhắc. Tuy mỗi lần đều có anh Trạch Viễn đưa cô về, ba mẹ vẫn nhắc nhở cô nên về sớm một chút, hiện tại bên ngoài an ninh không tốt, về nhà quá muộn vô cùng không an toàn.
Bùi Trạch Viễn cùng Kiều Tú Viện đi ra, khép cửa lại. Lúc xoay người vẫn không nhịn được khẽ liếc mắt nhìn cửa đối diện đang đóng chặt, rất nhanh anh thu hồi tầm mắt mỉm cười nhìn Tú Viện, cùng nhau đi về hướng thang máy. Trong chốc lát, thang máy đến hai người cùng nhau đi vào thang máy, xuống lầu.
Mắt Đinh Tiêu Tiếu vẫn không rời khỏi mắt mèo trên cửa, nhìn hắn nhẹ ôm cô ta đi vào thang máy. Đột nhiên trong lòng thấy là lạ, cảm giác giống như bị cái gì đó đè nặng lên, rất buồn không nói nên lời. Đinh Tiêu Tiếu nghĩ không ra, chỉ cảm giác như là món đồ chơi của mình vừa mới bị người khác đoạt đi mất. Cô chỉ có thể cố gắng giải thích với bản thân mình Bùi Trạch Viễn là vật thí nghiệm của cô. trong lúc cô chưa thử nghiệm xong, hắn chỉ có thể phối hợp cùng cô, không thể để cho người con gái khác quấy rầy, không thể.
Đinh Tiêu Tiếu chỉ có thể tự lừa bản thân mình một cách vô lý, việc Kiều Tú Viện xuất hiện làm cho cô bị cảm giác việc thử nghiệm bị nghẽn lại, mà không ý thức được cô đã mãnh liệt biểu hiện ra tham muốn chiếm giữ Bùi Trạch Viễn, giống như anh là con rối của chính mình, chỉ thuộc về mình, không cho phép người khác tới chia sẻ hoặc cùng có được.