Lời nhắn của tác giả
Một người đàn ông vô dục vô cầu như thế (*không có ham muốn, không có tham vọng), lại càng làm cho Đinh Tiêu Tiếu hiếu kỳ.
Bùi Trạch Viễn về tới căn nhà thoải mái của mình, nơi này có sự yên tĩnh mà anh cần. Nắm tay cầm máy tính khẽ đặt trên tủ âm tường đóng cánh cửa lại, thay dép, bỏ giày da vào tủ giày, mới đi vào trong phòng. Anh đi thẳng vào phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt. Mỗi ngày vào nhà việc đầu tiên anh làm là rửa mặt. Từ trước đến nay đều yêu thích cảm giác trên mặt khô mát, không hy vọng bụi bặm bên ngoài vẫn dính trên mặt, vô cùng hưởng thụ cảm giác nhẹ nhàng, khoan khoái, sạch sẽ này.
Anh đi tới phòng bếp, cắm ấm điện đun nước sôi. Sau đó đi đến đại sảnh, mở nhạc, âm nhạc du dương chậm rãi từ trong máy phát nhạc đi ra, anh thích nghe các bài hát trữ tình tiếng Anh.
Đi tới cửa đặt tay lấy máy tính, đặt ở trên bàn làm việc, mở ra, khởi động máy tính. Vào buổi tối mỗi ngày, anh đều tiếp tục làm việc, không cần thời gian đi ra ngoài, làm việc chính là người bạn tốt nhất.
Chỉ chốc lát, ấm điện đã sôi. Anh đi qua, gỡ phích cắm xuống. Từ trong tủ bếp lấy ra một hộp trà, đổ một ít lá trà vào ấm trà, đổ non nửa nước sôi, để cho nó ngâm một lúc, thường thì nước trà đầu tiên là phải đổ đi.
Anh đi qua, đem nồi nhỏ đặt lên bếp, đổ một ít nước sôi vào. Buổi tối anh sẽ ở nhà nấu ăn, tuy rằng không thích quá phiền phức, thế nhưng, anh không thích ra ngoài ăn. Cho nên, ở nhà sẽ thường chuẩn bị một ít đồ ăn liền. Tối nay, anh dự định ăn mì ống.
Đun nước một chút lại sôi rồi. Anh đem mì ống bỏ vào, đóng nắp nồi lại. Sau đó đi qua, đổ nước trong ấm trà đi, lại thêm vào nước sôi, đảo đảo đầy ấm, nhìn lá trà ở bên trong chậm rãi bốc lên.
Anh bưng ấm, cầm chén trà đi về phía bàn làm việc, đặt ở phía trên. Rót cho mình một chén trà, hơi nóng chậm rãi từ trong chén bốc lên.
Trong phòng an tĩnh khiến người ta rất thoải mái, âm nhạc nhẹ nhàng chậm rãi làm cho gian phòng thêm một ít sức sống.
Bùi Trạch Viễn ngồi trước máy tính, xem lướt qua tin tức online. Nhìn hình ảnh bên trên, ánh mắt chậm rãi có chút say sưa.
Anh lại nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của Đinh Tiêu Tiếu, trong lòng cũng có chút lỳ quái. Cô sao lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với mình đây? Từ lúc cô vào công ty tới nay, anh vẫn lo lắng quan hệ hàng xóm của bọn họ sẽ ảnh hưởng mọi thứ. Thế nhưng, cô vẫn không có chủ động nói chuyện, làm cho anh yên tâm. Anh thích công tư phân minh, ở nơi công cộng, trước sau đều nghĩ không để chuyện cá nhân riêng tư xuất hiện thì tiện hơn.
Thế nhưng, ngày hôm nay cô nói, lại khiến anh có chút nghi hoặc, cô hỏi vì sao lại như vậy? Có phải là mọi người trong công ty đều có câu hỏi này, cô chỉ là tương đối thẳng tính, nói ra nghi vấn của mọi người.
Anh cười khẽ lắc đầu, nhớ tới tuần trước anh em Kiều Tú Viện đến nhà ăn cơm cùng cha mẹ anh.
Bùi gia cùng Kiều gia có quan hệ thân thiết nhiều đời, anh em Kiều gia là cha mẹ nhìn lớn lên, đều là cực kỳ quen thuộc. Hơn nữa bởi vì bản thân không có anh chị em gì, mẹ lại đặc biết thích con gái, cho nên thích Tú Viện, vẫn đối xử với cô như con gái mình.
Hôm đó, cha mẹ anh vừa nhìn thấy anh em nhà họ Kiều thì vô cùng vui vẻ.
“Tú Viện à, lâu như vậy cũng không tới ăn cơm cùng dì, thật là làm dì nhớ quá.” Bùi mẹ – Lưu Phương Hoa, vừa nhìn thì biết là người đàn bà ôn nhu dịu dàng, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, trên mặt mỉm cười kéo Tú Viện ôm nhẹ lấy. Tú Viện cười khẽ, “Dì, cháu cũng nhớ dì à.”
Bùi ba – Bùi Cẩm Chương, một người cha thoạt nhìn có chút nghiêm nghị, thấy anh em Kiều gia cũng lộ ra nụ cười hiếm thấy, vỗ vỗ lên vai anh trai của Kiều Tú Viện – Kiều Ngôn Sơ, “Ngôn Sơ, các cháu thực sự là lâu rồi không có tới.”
Kiều Ngôn Sơ cùng với Bùi Trạch Viễn tuổi tác xấp xỉ, có phong cách giống Bùi Trạch Viễn, nhưng so với Bùi Trạch Viễn càng rực sáng hơn. Anh lộ ra dáng vẻ tươi cười ngập nắng, “Bác trai, chúng con cũng muốn thường đến gặp các bác, đều là do Trạch Viễn nói bận công tác.”
Bùi Cẩm Chương nhìn về phía con trai mình, khẽ gật đầu. Ông hiểu rõ Trạch Viễn, anh luôn luôn đặt công việc lên đầu, nhưng cũng không quên thường xuyên về nhà với bọn họ.
“Được rồi, để bọn trẻ ngồi vào đi, đứng hết cả làm cái gì?” Lưu Phương Hoa lôi kéo Tú Viện, dẫn bọn họ ngồi vào trước bàn ăn. Bà biết bọn họ sẽ đến, đã sớm chuẩn bị một bàn ăn lớn và thịnh soạn.
Tất cả mọi người đều ngồi vào, Bùi Trạch Viễn kéo cái ghế lại cho Tú Viện, để cô ngồi xong, mới ngồi vào chỗ đối diện với cô.
Lưu Phương Hoa nhìn người con trai ưu tú, trong ánh mắt cũng hài lòng nổi lên ngập tràn ý cười, bọn chúng đúng là rất xứng đôi.
Mọi người vừa dùng cơm, vừa nói chuyện nhà. Vô tình, lại nhắc tới việc Tú Viện xuất ngoại.
“Tú Viện, nghe nói, cháu đã xin được trường học rồi, Là trường đại học nào?” Lưu Phương Hoa nhìn Tú Viện, hiền lành hỏi.
“Đại học Manchester Anh quốc.” Tú Viện dịu dàng trả lời, nói xong ánh mắt còn nhìn thoáng qua Bùi Trạch Viễn ở phía đối diện.
Lưu Phương Hoa vừa nghe xong, hài lòng tán thưởng, “Tú Viện nhất định là có khả năng. Viễn nhi, con bên này cũng nên chuẩn bị một chút đi, đến lúc đó đi cùng Tú Viện.”
Bùi Trạch Viễn mỉm cười cúi đầu, khẽ gật nhẹ. Tuy rằng, đây là việc đã sớm định sẵn rồi. Tú Viện muốn xuất ngoại, là kế hoạch ngay từ khi cô còn học cấp ba, một năm nay anh luôn cùng cô ôn tập thi cử. Quả nhiên, thành tích IELTS của cô rất tốt, đạt được yêu cầu 7.0. Gần đây một mực giúp cô chọn trường học, cuối cùng cô chọn trường đại học Manchester của Anh. Bởi vì nơi này có chuyên ngành máy tính nổi tiếng, bản thân cô trúng tuyển vào chuyên ngành tài chính. Cô mong muốn Bùi Trạch Viễn ở bên đó cũng có thể học ngành mà mình cảm thấy hứng thú.
Kiều Tú Viện nhìn khuôn mặt tươi cười ôn hòa của Bùi Trạch Viễn, trong lòng có một chút lo lắng. Cô cảm thấy Trạch Viễn ca hình như không nghĩ muốn ra nước ngoài, thế nhưng, khi cô nói muốn anh đi cùng, anh cũng không có phản đối, vậy chắc là anh nguyện ý đi rồi.
“Đúng vậy, Viễn nhi, con chuẩn bị một chút đi, không làm ở công ty đó nữa, nói với người ta sớm một chút, không để đến lúc đó khiến cho người ta bối rối.” Bùi Cẩm Chương cũng tán thành nói. Ông nghĩ Viễn nhi hẳn là có cơ hội phát triển rất tốt, vì sao lại phải ở lại một công ty nhỏ, thực sự là lãng phí nhân tài rồi.
“Được, con hiểu mà.” Bùi Trạch Viễn nhẹ gật đầu, những chấn động mơ hồ hiện lên trong mắt bị che giấu như mọi khi.
Kiều Ngôn mới nhìn bọn họ nói chuyện, ở bên cạnh cười khẽ chen vào nói, “Trạch Viễn, công ty coi trọng con như vậy, sẽ cho con đi sao?” Ánh mắt ám chỉ nhìn về phía Bùi Trạch Viễn.
Bùi Trạch Viễn hiểu ý cười khẽ, “Hẳn là không có nhiều trở ngại, ngày mai con cùng sếp tổng nói thử xem.” An ủi nghi ngờ của mẹ cùng Tú Viện
Quả nhiên, hai người nghe anh bằng lòng từ chức, đều thở dài một hơi, hài lòng nở nụ cười. Lưu Phương Hoa hài lòng nhìn về phía Tú Viện, “Như vậy bác an tâm, có Viễn nhi đi cùng, Tú Viện sẽ ổn thôi.”
Mọi người tiếp tục vui vẻ dùng cơm, nói chuyện một ít về tình hình gần đây của hai nhà.
Bùi Trạch Viễn vui vẻ tham gia, thế nhưng, thỉnh thoảng đôi mắt cụp xuống lại lộ ra một tia khác thường, việc này là bọn họ mong muốn, chỉ cần bọn họ vui vẻ thì tốt rồi.
Phòng bếp truyền ra tiếng nước chảy, kéo mạch suy nghĩ của Bùi Trạch Viễn trở về. Anh đi tới, mở nắp, tắt lửa, bỏ mỳ lên, đặt vào trong bát, sau đó cho nước sốt, trộn đều lên, một bát mỳ ống thơm ngào ngạt liền hiện ra trước mắt.
Anh ngồi ở trước bàn ăn, chậm rãi hưởng thụ bữa tối của mình.
Bùi Trạch Viễn, chưa từng có ý nghĩ ngỗ nghịch với cha mẹ, cho dù trong lòng anh cũng không phải rất muốn ra nước ngoài, nhưng anh lại không để cho bọn họ biết.
Anh vẫn là một người vô dục vô cầu (*không có ham muốn, không có yêu cầu), có thói quen tự giấu diếm bản thân mình. Anh quá mức quen thói tiếp nhận yêu cầu của người khác, rất ít cự tuyệt, bởi vì rất dễ dàng có thể làm được, chưa bao giờ nghĩ đến yêu cầu của người khác sẽ làm anh cảm thấy khó xử. Nguyên nhân chính là vì vô dục vô cầu, mới không có cự tuyệt. Ba mẹ rất thích Viện, bọn họ thuận theo, hợp cùng một chỗ. Tú Viện rất ỷ lại anh, mà anh cũng có thói quen chăm sóc cô, anh cũng không cần tình cảm rung động quá mức mãnh liệt. Sự ấm áp giản dị của bọn họ lúc này làm cho anh rất thoải mái. Đồng nghiệp tin tưởng vào năng lực của anh, anh vui vẻ tiếp nhận, nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Anh có thói quen để những việc này chủ động đến gần mình, mà cho tới bây giờ không muốn đi nắm giữ cái gì. Rất nhiều việc, nếu như cầu không được sẽ không cưỡng cầu nữa, những việc này có thể bỏ được, vì đều cho rằng theo lý thường việc phải tới sẽ tới, cần gì phải cố sức lưu lại cái gì.
Mà anh thật sự hưởng thụ loại nội tâm yên ổn này, bình tĩnh làm cho anh cảm thấy an tâm, cũng cảm thấy được an toàn. Anh có thói quen lười biếng, không đi suy nghĩ sâu xa xem còn có gì chính bản thân mình thật sự cần không. Hiện tại không phải tốt sao? Tất cả của anh đều là bọn họ cho, mà sự ôn hòa tiếp nhận của anh biểu hiện ra ngoài cũng là điều bọn họ muốn thấy. Trong lòng anh bình an, bọn họ cũng yên tâm.
Thế nhưng, gần đây trong trái tim bình tĩnh như nước hồ thu, thỉnh thoảng lại nổi lên từng đợt rung động. Từ khi người con gái kia, người con gái tên Đinh Tiêu Tiếu tiếp cận bên cạnh anh, thế giới của anh có một ít gợn sóng nho nhỏ. Thỉnh thoảng nhớ tới lúc gặp mặt ban đầu, một người con gái đường hoàng như vậy, chính là sẽ làm cho anh nhớ tới, khẽ cười nhẹ, người con gái này quá nồng nhiệt rồi, làm cho người ta dao động mãnh liệt rồi lại thường biểu hiện ra một loại khả ái đáng yêu. Mỗi lần nhớ tới cô, anh sẽ nói với chính mình, cô chỉ là một người khách qua đường bất ngờ xuất hiện trong cuộc sống của anh.
Ánh mắt quá mức rực sáng của cô không thích hợp với cuộc sống của anh, một ít kinh ngạc của anh đối với cô cũng từ từ quen dần, người con gái như vậy hẳn là xinh đẹp, bởi vì cô xinh đẹp, tự tin, còn có tinh thần phấn chấn như vậy, đây là vẻ đẹp đáng giá huyền diệu của cô. Anh chỉ cần dùng tâm tình của một người đứng xem với cô, thì suy nghĩ trong lòng sẽ bình tĩnh nhiều hơn. Đây chính là điều anh muốn! Xuất ngoại thì xuất ngoại, ra nước ngoài cũng có thể tiếp tục học tập một vài thứ. Tuy là sẽ làm một ít nỗ lực của anh bị uổng phí, thế nhưng, không sao cả, mất đi vài thứ này, chỉ cần tất cả mọi người đều hài lòng thì tốt rồi. Nhớ tới bộ dạng tươi cười hài lòng khi nhìn thấy Tú Viện của mẹ, mất mát trong lòng cũng dần phai nhạt. Mẹ là người anh tôn trọng nhất, anh mong muốn mỗi ngày mẹ đều có thể vui vẻ như thế.
Bùi Trạch Viễn lại lần nữa dám chắc quyết định của mình là chính xác, đưa Tú Viện đi nước ngoài, một lần nữa bắt đầu một loại đời sống sinh hoạt khác.