Lời tác giả
Tiếu Tiếu đã thích thì nhất định sẽ không dễ dàng buông tha.
Bùi Trạch Viễn cho rằng chỉ cần anh muốn thì có thể tránh né được Đinh Tiếu Tiếu. nhưng anh đã xem thường khả năng của Tiếu Tiếu. Cô quả thực có biện pháp tiếp cận anh mà khiến anh muốn tránh cũng không thể tránh được.
Nhìn các đồng sự tan sở, trong lòng anh lại bắt đầu căng thẳng. Ngày hôm nay anh đã bị ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào người, bức bách đến mất tự nhiên, mà buổi tối chỉ có hai người ở chung. Anh thật sự sợ cô lại làm cái gì khiến thần kinh anh căng thẳng.
Anh cầm điện thoại ra ngoài hành lang công ty, ngày hôm qua quay về hoàn toàn quên mất việc gọi điện thoại cho Tú Viện, không biết cô có tức giận hay không? Mở điện thoại, tiếng Tú Viện nhẹ nhàng truyền đến “Trạch Viễn ca.”
“Thật ngại quá, ngày hôm qua trở về quá muộn, sợ làm ảnh hưởng đến em nghỉ ngơi, cho nên anh không gọi điện thoại” Bùi Trạch Viễn không muốn nói nhiều, để cô không phải lo lắng. Thế nhưng, trong lòng lại vô tình nói dối với Tú Viện, anh tự an ủi bản thân, chẳng qua không muốn cô lo lắng.
“Ừ, về khuya, vậy công việc rất vất vả sao?” Tú Viện không hề hoài nghi, chỉ cảm thấy giọng nói có hơi nhỏ. “Trạch Viễn ca, đừng vì tranh thủ thời gian mà vất vả quá được không? Em thật hi vọng có thể chịu cực khổ cùng anh.”. Giọng nói yếu ớt có phần xót xa.
Trạch Viễn cười khẽ, trấn an cô “không có việc gì, chỉ hy vọng sớm hoàn thành nhiệm vụ một chút”. Anh rất muốn kết thúc sớm, anh cũng không định cùng ở một chỗ với Đinh Tiếu Tiếu tiếp nữa, sẽ lại có nhiều hậu quả khó lường, vượt khỏi sự kiểm soát của trái tim anh. Mắt anh rủ xuống nhìn chằm chằm vào giày da phía dưới, sàn nhà trơn bóng mơ hồ hiện ra khuôn mặt xinh đẹp tươi sáng kia.
“Vâng, Trạch Viễn ca, dù sao anh cũng đừng vất vả quá, bằng không bác gái và em đều rất lo lắng.” Tú Viện khôn ngoan nhắc tới mẹ Trạch Viễn. Anh biết anh vẫn luôn luôn rất hiếu thuận.
“Anh biết rồi, lúc rảnh rỗi qua thăm mẹ thay anh nhé.” Trạch Viễn nhớ tới ánh mắt lo lắng của mẹ, trong lòng càng cảm thấy có cái gì đó đè nặng, ngổn ngang khiến anh không thở nổi.
Tắt điện thoại, Trạch Viễn ngẩn ngơ nhìn tay phải nắm điện thoại di động. Tối hôm qua rõ ràng vết bỏng kia còn sưng, đụng vào vẫn cảm thấy đau, làm anh nhớ tới tình cảnh tối hôm qua, cái ôm của cô, nụ hôn của cô. Anh đè nén nguồn nhiệt trong lòng, hít 1 hơi sâu, thật vất vả khôi phục lại sự bình tĩnh như trước rồi mới xoay người quay trở lại công ty.
Quay người lại, anh lại nhìn thấy cô. Đinh Tiếu Tiếu đứng ở trong góc phía sau anh cách đó không xa, mắt nhìn thẳng anh, cô cư nhiên lại nghe trộm anh nói chuyện điện thoại. tâm tư dừng lại một chút, rất nhanh lại phục hồi bình thường. Anh đi ngang qua mà không nhìn cô, dự định quay về phòng làm việc.
Cô đến gần, kề sát bên người nói “tối hôm qua…” Đinh Tiêu Tiếu thoáng dừng lại, thấy thân thể anh bình tĩnh một chút “em rất nghiêm túc”
Bùi Trạch Viễn lẳng lặng đứng, không nói gì, cũng không xoay người lại. Tiếu Tiếu không thấy được khuôn mặt của anh, vẻ mặt của anh. Chỉ nhìn thấy bóng lưng khẩn trương của anh. Tại sao anh không nói câu nào? Hay anh không tin lời cô nói? Anh quay đầu lại, bình tĩnh nhìn cô, nhẹ nhàng nói “anh cũng rất nghiêm túc” Đinh Tiêu Tiếu mắt sáng ngời, trong lòng mừng rỡ, lẽ nào anh…..
Thế nhưng, lời anh nói kế tiếp khiến lòng cô từ thiên đàng rơi xuống địa ngục “chúng ta không có khả năng”. Nói xong, trong ánh mắt mang theo ý cười nhìn về phía cô, lại là vẻ mặt trước sau như một kia, bình tĩnh đến đáng ghét.
“Cho em một lý do” Đinh Tiêu Tiếu nghiêm túc nghếch cằm lên, trừng mắt nhìn anh.
“Chúng ta không thích hợp!” Đây là lý do duy nhất anh có thể đưa ra, bọn họ có rất nhiều điểm bất đồng, mọi thứ của cô đều khiến anh trở tay không kịp, đã không thể dùng khoảng cách để tránh xa sự hấp dẫn của cô, cứ như vậy bị cô ảnh hưởng mãnh liệt, cứ không thể hô hấp bình thường kiểu này khiến anh thấy sợ, khiến anh bất an rất nhiều. Anh không thể cùng cô chơi trò kích thích này.
A….ha ha… Tiếu Tiếu nhẹ cười châm biếm, chậm rãi, càng cười càng lớn tiếng. Con mắt híp lại theo dõi anh, gắt gao khóa trụ ánh mắt anh, giống như muốn xem thấu nội tâm anh.
“Đây là lý do của anh?” Đinh Tiêu Tiếu thoáng dừng cười, nhíu mày nhìn anh, vẻ mặt nghi ngờ của anh khiến cô cảm thấy rất vui.
“Em sẽ nói cho anh nghe lý do của em” Đinh Tiêu Tiếu chậm rãi tới gần, trong lòng Bùi Trạch Viễn không ngừng có giọng nói, mau chóng rời khỏi đây, phải rời khỏi đây, thế nhưng chân lại không chuyển động được. Cô giống như một phù thủy xinh đẹp, dùng đũa thần cố định anh lại.
“Nụ cười thản nhiên của anh, em thích; giọng nói ấm áp của anh, em thích; mùi vị trên người anh, em cũng thích” Tiếu Tiếu vừa nói, vừa từ từ lại gần anh, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, giống như một thiếu nữ ngây thơ, nhưng trong mắt lại lóe lên tia giảo hoạt “nụ hôn của anh, em càng thích”. Càng ngày càng nhìn rõ khuôn mặt anh, tim cô đập càng nhanh. Cô thực sự bắt đầu thích anh, loại cảm giác này khiến trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào, hóa ra thích một người lại đơn giản như vậy?
Trong lòng Bùi Trạch Viễn chấn động, mỗi câu nói của cô, anh rất muốn để ngoài tai, thế nhưng giọng nói của cô như xuyên qua tai trực tiếp nhảy vào đầu anh, thẳng vào tâm tư anh, như một người cầm chiếc búa nhỏ nhẹ nhàng gõ vào vị trí mềm mại nhất trong lòng anh. Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có một người nói thẳng ra như vậy trước mặt anh. Chỉ có cô, chỉ có cô gái Đinh Tiêu Tiếu to gan này mới có thể tự nhiên nói ra ý nghĩ trong lòng.
Trạch Viễn muốn mở miệng phản bác thế nhưng lại không thể nói ra được một chữ, trong lòng dường như có hai người thiện ác nói chuyện, cô là thiên sứ hay là ác ma? Anh cũng không cách nào phân biệt được.
Đinh Tiêu Tiếu đứng ở trước mặt anh, chỉ còn cách một bàn tay. Đột nhiên muốn nói với anh, giọng nói của cô nhẹ nhàng vang lên lần nữa “em thích mỗi sáng sớm nhìn thấy anh ra cửa, em thích ngồi ở xe bus nhìn bóng lưng anh, em cũng thích nghe Robbin willianms mà anh thích nghe nhiều lần, rất thích… thích cảm giác lần đầu tiên anh ôm em” cô nhớ tới lần đầu tiên gặp anh ở thang máy, bị anh ôm vào trong lòng, kia 26oC thực dễ chịu, trong lòng lại cười rộ lên ngọt ngào, nhiệt độ của anh lại có thể khiến cô càng ngày càng mê muội. không biết từ khi nào, ban đầu trong lòng chỉ vì muốn chinh phục anh nhưng dần dần lại bị anh hấp dẫn.
Bùi Trạch Viễn, trong mắt dần dần ánh lên nỗi khiếp sợ, lại chậm rãi tản ra, lan tới trái tim anh, khiến anh không cách nào đáp lại. Cô.. hóa ra cô thường lén quan sát anh, anh vẫn cho rằng cô chỉ vì ham vui thích cái lạ, cảm thấy hứng thú với sự lãnh đạm của anh, mới có thể tận lực tiếp cận anh như vậy. Thế nhưng, nhìn trong mắt cô nồng đậm ý cười, anh thấy mê hoặc. Cô thật là như vậy chăng?
“Anh…” anh khó khăn nói “xin lỗi, anh rất cảm ơn tình cảm của em, thế nhưng anh đã có bạn gái.”
“Bạn gái? Kiều Tú Viện?” Đinh Tiếu Tiếu nghĩ đến cái tên này, trong lòng không hiểu vì sao có một cỗ hỏa khí bốc lên “cô ấy là bạn gái anh?” hừ… lại là nói dối.
Cô tiến lại gần hơn, chậm rãi vươn tay, ngả ngớn vuốt nhẹ hai má anh, anh như bị điện giật, liên lục vuốt tóc. Đinh Tiếu Tiếu cười lạnh lùng “Cô ấy có giống em hôn anh như vậy không? Có giống em như vậy ôm anh không?” lừa gạt được quỷ thôi, cô nhìn qua, bọn họ ở cùng một chỗ chỉ có đơn thuần là tình cảm anh em, thậm chí anh đối với cô ấy đụng chạm cũng chỉ là cái hôn trán nhàn nhạt, an ủi.
Bùi Trạch Viễn khốn khổ liên tục vuốt tóc, lùi về phía sau vài bước, hơi thở của cô cứ lảng vảng xung quanh không cách nào thoát ra.
“Cô ấy tới gần sẽ làm tim anh đập nhanh hơn không, mặt sẽ đỏ tới tận mang tai sao?” Cô cười khẽ, trong mắt lóe lên tia đắc ý, cô biết anh đối với cô không hề có biểu hiện như vậy nhưng mỗi khi tới gần anh, trên mặt anh có vẻ không tự nhiên, trong mắt cũng thoáng chấn động. Cô biết anh cũng đã thích.
Bùi Trạch Viễn sợ, anh sợ cô lại tới gần, suy nghĩ trong đầu thúc giục anh chạy trốn khỏi đây.
Thế nhưng, lần này, Tiếu Tiếu không để anh trốn tránh. Cô gắt gao nắm lấy tay anh khi anh xoay người muốn rời đi. “Không được đi nữa” Tiếu Tiếu chặn trước người anh, nhãn thần kiên định nhìn thẳng vào mắt anh: “vì sao anh không thẳng tanh thành thực với bản thân một chút? Anh cũng thích em.”
Bùi Trạch Viễn nhướng mày, tay cô đặt tại chính vết thương của anh, có chút đau đớn. Thế nhưng, trong lòng khác biệt khiến anh không cảm nhận được. Cô không nên như vậy bức bách anh? Vì sao cô không thể buông tha anh?
“Đinh Tiêu Tiếu, chúng ta không giống nhau.” Anh bất đắc dĩ cúi đầu, rốt cuộc muốn anh giải thích làm sao, nhớ tới ánh mắt tổn thương của Tú Viện, nhớ tới vẻ mặt lo lắng của mẹ. Thế giới của anh không dung nhập nổi cô.
“Em hiện tại thầm nghĩ muốn hỏi anh một vấn đề.” Đinh Tiêu Tiếu không để ý sự do dự trong mắt anh, trong lòng thầm nghĩ bọn họ trong lúc này đang hấp dẫn nhau mãnh liệt, đây là không cách nào phủ nhận.
Bùi Trạch Viễn nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn về phía cô, khuôn mặt tự tin kiên định kia lại lộ ra vẻ đẹp khác.
“Anh thích em đúng không?” Cô mỉm cười, lẳng lặng chờ đáp án của anh, vẻ mặt tự tin.
Bùi Trạch Viễn nhìn sâu vào cô, anh thừa nhận, cô rất xinh đẹp, mê người, sự tự tin của cô mạnh mẽ phát ra”, cô vĩnh viễn giống như một người tỏa sáng, ảnh hưởng mãnh liệt đến mọi người xung quanh, cô không thích hợp yên tĩnh, cuộc sống đặc sắc đã định sẵn phía trước.
Nếu như nói, Đinh Tiêu Tiếu là lửa, thì Bùi Trạch Viễn chính là nước. Khắp người cô tản ra vẻ xinh đẹp của màu đỏ rực rỡ, còn anh mơ hồ lộ ra màu xanh sâu thẫm. Bọn họ sao có thể cùng xuất hiện đây? Nếu không phải anh bị lửa của cô làm bốc hơi đến chết, hay cô bị nước của anh dần dần tàm lụi. Đây là nguyên nhân anh không thể chấp nhận cô, anh không hy vọng sự tự tin, vẻ đẹp của cô sẽ bị phai mờ trong thế giới của mình.
Cho nên, Đinh Tiêu Tiếu không thuộc về thế giới của anh, thế giới của cô vĩnh viễn không thể hòa hợp với thế giới của anh, sự thẳng tanh tự tin của cô cần một người có màu sắc thú vị hơn làm sân khấu. Mà tất cả, anh đều không thể cho cô, anh thầm nghĩ đơn giản hưởng thụ bình yên của chính mình.
Gương mặt anh lại nổi lên nụ cười nhàn nhạt “Anh sẽ không thích em”. Đường đi của bọn họ chỉ có thể là hai đường song song, không nên có điểm chung xuất hiện, hiện tại mê hoặc chỉ là một loại ảo giác.
Khuôn mặt Đinh Tiêu Tiếu thoáng cái chùng xuống “Nói dối!” cô không tin, tuyệt đối không tin. Khuôn mặt anh kinh ngạc, trái tim anh đập dữ dội tất cả đều là giả sao?
Cô lại bình tĩnh tới gần trước mặt anh, nắm tay anh nhẹ nhành đặt lên ngực mình, tay anh ấm áp truyền tới, nóng hổi trong lòng cô. Cô ấn vào, không để anh lùi về. Vẻ mặt chăm chú nhìn anh “trái tim của em cũng không nói dối, nó nói cho em biết, em thích anh.”
Anh ngẩn ngơ, cảm nhận được nhịp đâp của cô dưới tay, thẳng đến nhịp đập kia, tiết tấu giống như một cái trống nhỏ gõ trong lòng anh. Anh rối loạn, vì sao trái tim anh bắt đầu càng ngày càng đập nhanh, hô hấp càng ngày càng nặng, bên tai nhiều lần vang lên “thích anh… thích anh…”
Tiếu Tiếu nhìn ánh mắt mơ màng của anh, chậm rãi kề sát, môi cô đặt lên đôi môi ấm áp của anh. Đùi anh bỗng truyền đến một trận tê dại đau nhức, chuông di động trong túi quần vang lên, rung động đánh vào đùi, như kích điện dọa anh nhảy lên. Anh nhẹ đẩy Tiếu Tiếu ra, cố gắng hít thở một chút, rồi mới lấy điện thoại cầm tay ra. Là điện thoại của mẹ, anh liếc mắt nhanh nhìn Tiếu Tiếu, ho nhẹ một tiếng rồi bắt máy “mẹ… vâng… đúng là rất bận… không có việc gì, con sẽ tự chăm sóc bản thân… vâng, con sẽ tìm lại xem, ngày mai để Tú Viện mang đến cho mẹ… vâng, yên tâm, hẹn gặp lại mẹ.”
Thật vất vả duy trì bình tĩnh mà nói xong điện thoại, Bùi Trạch Viễn nhìn Tiếu Tiếu. Cô yên tĩnh giống như bức tượng một đứa trẻ nhỏ, vẫn đang chờ anh nói xong điện thoại, nhãn thần kia đã không còn giống như vừa rồi gây sự, trái lại, lại toát ra một tia vô tội.
Anh nhìn cô, lẳng lặng nghiên cứu, cô cũng nhìn anh, mong muốn anh hiểu rõ tâm tư cô, cô hiện tại không hề đùa giỡn, cô là nghiêm túc.
“Anh không biết bày tỏ làm sao, anh chỉ biết là, tình cảm của em sẽ làm anh cảm thấy khó thở, khiến anh bị áp lực. Có lẽ anh đã quen với sự nhẹ nhàng, không cách nào tiếp nhận kiểu tình yêu mãnh liệt này.” Bùi Trạch Viễn lần đầu tiên nói ra cảm giác trong lòng “em rất hấp dẫn người khác, thế nhưng, không phải ai cũng có thể chịu được.” Trong mắt anh lộ ra tia trong suốt, lẳng lặng nhìn cô.
“Bởi vì em quá nhiệt tình sao?” Đinh Tiêu Tiếu không cách nào chấp nhận sự cự tuyệt của anh, có lẽ cô quá mãnh liệt, quá cường liệt khiến anh sợ, thế nhưng cô chỉ làm theo trái tim mách bảo, không muốn cảm giác áp lực trong lòng.
“Sự nhiệt tình của em sẽ làm cho nhiều đàn ông thích.” Bùi Trạch Viễn cười khẽ, đấy là mị lực của cô, có đúng không với anh cũng là một loại áp lực.
“Em không muốn bọn họ thích em, em chỉ thích anh.” Tiếu Tiếu kiên trì lắc đầu, làm sao bảo cô buông tay, lần đầu tiên cô phát hiện ra bản thân mình yêu thích một người, làm sao cô có thể buông tay.
Bùi Trạch Viễn cười khẽ “có lẽ chờ anh rời đi, em sẽ phát hiện đấy chẳng qua chỉ là một loại hấp dẫn sai lầm.” Sau khi anh hoàn thành hạng mục, rồi rời đi, tất cả mọi thứ sẽ chỉ là quá khứ, cô sẽ khôi phục sự nhiệt tình của cô, như vậy mới là bình thường.
“Em sẽ không cho anh đi.” Tiếu Tiếu cười lạnh, anh vẫn chưa hiểu “Anh cho rằng chỉ dựa vào Lưu Tuấn Huy thì có khả năng kéo dài hợp đồng?” Đúng, anh không tin cô, cô cho anh thấy cô có bao nhiêu năng lực.
Bùi Trạch Viễn cau mày nhìn cô, cô có ý gì?
Tiếu Tiếu khẽ cười. lùi lại 1 bước, nghiêng đầu đắc ý nhìn anh “Nói cho anh hay, Lưu Tuấn Huy phải cảm ơn anh. Nếu không phải để giữ lại anh, em sẽ không đi tìm ba em đề nghị cái hạng mục này, anh ta căn bản không nắm được hợp đồng này.” Bùi Trạch Viễn nhìn cô không dám tin.
Tiếu Tiếu tiếp tục nói, “Anh phải đi, anh muốn cùng cô ta xuất ngoại, hừ, điều này sao có thể?” Ánh mắt cô lộ ra tia ánh sáng lạnh, nghĩ đến anh có thể vì nữ nhân kia, ngay cả sự nghiệp cũng không cần, đáng không? Huống chi, căn bản anh không hề yêu cô ta. “em xin ba cân nhắc đến phương án này, nhưng điều kiện phải là do anh phụ trách.” Cô mỉm cười nhìn ánh mắt ngày càng khiếp sợ của anh. “Đúng vậy, chính là vì muốn giữ lại anh, mới có cái hạng mục này.” Cô không quan tâm đến anh sẽ nghĩ như thế nào, cô không muốn để anh đi, trước đây không muốn, hiện tại càng không muốn.
Bùi Trạch Viễn rối loạn trong đầu, cô gái này rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Cô cư nhiên làm nhiều chuyện sau lưng anh như vậy cũng chỉ để giữ lại anh? Trong lòng anh hiện lên một ý niệm, anh giương ánh mắt kinh ngạc, nghi ngờ hỏi cô “vậy hai ngày trước tăng ca, cũng sẽ không là yêu cầu của em chứ?”
Tiếu Tiếu không trả lời, chỉ lại mỉm cười. Anh cũng khong ngốc, rốt cuộc đã rõ, cô làm thế nào làm được như vậy, chỉ cần cô muốn thì dù thế nào cũng được.
“Đinh Tiêu Tiếu, em thật sự là quá hồ đồ.” Bùi Trạch Viễn nhẹ giọng trách cứ cô, cô cứ như vậy liên tục đem các hạng mục của Liên Viễn ra đùa giỡn, Đinh Tiêu Tiếu ngày kia nghiêm túc đàm phán đã đi đâu mất rồi?
“Em mặc kệ, em không thể chịu nổi cô ta cứ dính vào anh.” Đinh Tiêu Tiếu giận dỗi trừng mắt anh.
Bùi Trạch Viễn không biết làm sao, chỉ lắc đầu: “anh không đáng để em tốn công như vậy.” Cô luôn luôn khiến anh bất ngờ, luôn luôn vượt ngoài sức tưởng tượng của anh. Thế nhưng, nhìn vẻ mặt ngoan cố của cô, anh biết dù anh có nói cái gì, đều không thay đôi được suy nghĩ của cô. Haiz, quên đi, hiện giờ anh có nói gì cô cũng không nghe vào. Mặt nhăn nhíu, anh cũng không muốn nói nữa “Nếu căn bản không cần tăng ca, chúng ra về đi.”
Đinh Tiếu Tiếu nhìn anh không cự lại cô nữa, trong lòng thấy vui vẻ, tuy rằng hiện tại ngoài miệng anh vẫn kiên trì nói không thể chấp nhận cô, nhưng ít ra không giống như vài lần trước nữa, quay đầu đi. Có lẽ trong lòng anh đang giãy dụa, cô tin tưởng anh nhất định sẽ từ từ nhìn thấu tâm tư mình, bắt đầu tiếp nhận mình.
Cô gật đầu, cùng anh đi vào thu dọn đồ dùng, rồi sau đó cùng rời đi.