Tác giả nhắn lại:
Tiêu Tiếu cũng học được cái gì là che giấu, che giấu đau đớn cùng mong muốn trong lòng mình.
Ngày hôm sau, Điền Mật thay Tiêu Tiếu xin nghỉ một ngày phép, chính mình cũng xin nghỉ một ngày, ở lại nhà chăm sóc Tiêu Tiếu, Tiêu Tiếu mê man một ngày, rốt cục đến chạng vang cũng tỉnh lại.
Điền Mật nhìn khuôn mặt tiều tụy của Tiêu Tiếu, đau lòng vuốt ve đôi mắt đã hõm sâu xuống kia, “Tiêu Tiếu, khá hơn chút nào không?”
Khóe miệng Tiêu Tiếu nhẹ nhàng nhếch lên, khẽ gật đầu, cô cảm giác rất đói nha, trong bụng đang thiêu đốt, ngày hôm qua nhất định là đã uống rất nhiều, cả miệng đều đắng ngoét.
A Mật giúp đỡ cô dựa vào đầu giường, đưa cho cô một ly nước, than nhẹ một tiếng, “Tiêu Tiếu cậu tội gì phải vậy? Bùi ….” Không đợi cho cô nói xong, Tiêu Tiếu đã giơ tay ngăng cô lại, “Hiện tại mình rât đói, có cái gì để ăn không?”
Điền Mật nhìn chằm chằm cô, trên mặt cô ngay cả một chút biểu tình cũng không có, ánh mắt nhìn chằm chằm cái ly, A Mật than nhẹ một tiếng, nhất định là cô ấy không muốn nhắc lại, có phải là bản thân cô ấy đã nghĩ thông suốt hay không, đúng thôi, vì cái loại đàn ông như vậy đáng giá sao? Anh ta cùng bọn họ rốt cục có phải cùng thuộc một thế giới hay không, Tiêu Tiếu thực rất tốt, đấy là anh ta không biết thưởng thức, đó chính là thiệt thòi của anh ta, Tiêu Tiếu cần gì phải cưỡng cầu? “À, có một ít cháo, mình sẽ lấy cho cậu một chén.” Điền Mật quay đầu đi ra ngoài.
Tiêu Tiếu nhìn thấy bóng dáng A Mật rời đi, tay nhanh chóng siết chặt ly nước, trái tim dần dần băng lạnh lại. Không nên muốn nữa, về sau cũng không được muốn nữa. Trừ bỏ anh, cô còn rất nhiều, rất nhiều người quan tâm, sẽ không vì anh rời khỏi mà chết được. Lúc đó là do mình đề cao sức hút của bản thân, tự rước lấy nhục, người ta đã bảo là không cùng một thế giới với mày, mày cần gì phải đâm đầu vào tường, đừng để bị đâm đến khi đầu rơi máu chảy mới cam tâm.
Điền Mật vừa tiến vào, nhìn thấy Tiêu Tiếu hướng mình mỉm cười, trong lòng vui mừng đi đến bên giường. “Tiêu Tiếu, mau ăn đi, ngày hôm qua cậu uống nhiều như vậy, lại nôn ra hết cả, dạ dày nhất định đều trống rỗng.”
Tiêu Tiếu tiếp nhận cái bát, từng ngụm từng ngụm đút vào miệng, đem cả miệng đều nhét ngập đầy, trong mắt lại vẫn mỉm cười nhìn Điền Mật. A Mật nhìn thấy Tiêu Tiếu lại khôi phục sức sống, vui mừng vỗ vỗ đầu cô, như vậy không phải tốt hơn sao? Một người đàn ông mà thôi, không cần phải làm cho chính mình chật vật như vậy. Đối với người có điều kiện tốt như cô, chỉ cần cô nguyện ý, đàn ông tuyệt xếp xe dài dài. Huống chi, cô ấy còn có Quân Tường nha, người này vẫn tuyên bố là thần bảo hộ của cô, bọn họ cùng một chỗ nhất định sẽ rất hoàn mỹ. Trong lòng Điền Mật cười khẽ, đây là kết cục tốt nhất đi.
Tiêu Tiếu đã trở lại, một ngày sinh bệnh, toàn bộ nhân viên nam trong công ty đều lo lắng vô cùng. Ngày hôm sau, Tiêu Tiếu tinh thần sảng khoái xuất hiện ở công ty, tất cả mọi người đều ân cần vui vẻ hỏi han, Tiêu Tiếu vẫn mỉm cười đáp lại sự quan tâm của mọi người, cô thực đã tốt hơn rất nhiều.
Hết thảy đã khôi phục lại vui vẻ cùng yên lặng như trước đây, tất cả mọi người đều chuyên tâm xử lý giai đoạn cuối cùng của hạng mục, hiện tại đã hoàn thành được khoảng 80%, Tiêu Tiếu cũng nghe ba mình nói qua, Liên Viễn rất hài lòng đối với quá trình vận hành. Cô đem những lời này nói cho Lưu Tuấn Huy, Lưu Tuấn Huy vui vẻ vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nhiều ngày vất vả như vậy rốt cục cũng sắp nhìn thấy bình minh.
Nhân viên trong công ty đều vì hạng mục này hoàn thành mà phấn chấn, càng ra sức hoàn thành công tác, đều chờ mong hạng mục này có thể nhanh chóng hoàn thành.
Bùi Trạch Viễn cũng rất chờ mong hạng mục này có thể hoàn thành trước thời hạn. Anh vẫn như thường, lao đầu vào công việc, anh phát hiện từ sau khi cô khỏi bệnh, liền trở lên khác thường.
Cô không chủ động nói chuyện với anh, mỗi lần đề cập đến công việc, cũng chỉ là đơn giản nói vài câu, không có tranh chấp cùng đề nghị nào. Cô an tĩnh nghe anh nói xong, sau đó mắt cũng không nâng mà gật đầu đáp ứng, tiếp tục làm công việc của cô. Khi mà anh vẫn còn hoài nghi, ngày hôm sau cô đã đem những kết quả giao ra. Ánh mắt cô không hề gặp mắt anh, làm cho anh không thể nắm bắt được cảm xúc trong mắt cô.
Cô trở lên càng chuyên tâm làm việc, mỗi ngày thường ở công ty tăng ca tới 9 hoặc thậm chí là 10 giờ, vẫn im lặng mà làm công việc của chính mình, đồng nghiệp quan tâm cô, bảo cô đừng để mệt quá, cô cũng chỉ mỉm cười mà gật đầu.
Mỗi lần Trạch Viễn thu thập cặp xách về nhà, cô vẫn còn kiểm tra bản vẽ trên máy tính, sửa chữa mấy thứ. Vài lần, Trạch Viễn đều muốn đi qua hỏi cô, có muốn cùng nhau về hay không, Chẳng qua là nhìn biểu tình không chút thay đổi của cô, anh lại lùi bước, cùng mọi người rời khỏi công ty trở về nhà.
Mỗi buổi tối anh đều có thể nge được tiếng cô mở cửa trở về. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, lại là 9 rưỡi đêm. Có điều là, chỉ chốc lát sau lại nghe thấy tiếng đóng cửa phía đối diện,s au đó thang máy cũng vang lên một tiếng ‘Đinh’. 10h cô còn đi đâu?
Trạch Viễn kiềm chế tâm tư, khẽ cười một cái, có lẽ là cô đi tụ tập cùng bạn bè, không phải trời sinh cô đã là người thích náo nhiệt sao? Trước đây vẫn quấn quýt lấy mình, chắc là đã phải nhịn rất lâu không có đi ra ngoài chơi đi. Hiện tại, rốt cục cũng có thể khôi phục lại cuộc sống trước kia rồi.
Ban ngày, vẫn trước sau như một mỉm cười làm việc, cũng giống như trước đây, điều khác biệt duy nhất chính là, tay cô có thêm một ly café đen. Ngày nào café cũng không rời khỏi tay cô, đặc biêt là khi ngồi máy tính lâu, cô luôn cầm café uống, Cao Quân cũng từng khuyên cô, đừng uống quá nhiều, sẽ không tốt cho cơ thể. Tiêu Tiếu lại thản nhiên cười, “Hương vị đắng chát mới thích hợp với em.”
Trạch Viễn nghe thấy được, ánh mắt khẽ run lên, cô cũng đã thay đổi thói quen.
Đêm nay lại là một đêm nóng nực, Trạch Viễn nhìn đồng hồ trên tường đã sắp đến 12h, anh cầm ly trà uống một ngụm, phía đối diện vẫn chưa nghe được động tĩnh gì? Chẳng lẽ cô đều trở về muộn như vậy sao?
Hôm nay, anh cũng không biết chính mình làm sao vậy, rất muốn chuyên tâm làm việc, nhưng lại không thể tập trung, nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, trong lòng lại cảm thấy hoàn toàn hỗn loạn. Anh ở trong phòng thong thả đi lại, nhớ tới lúc mở cửa ban nãy, nhìn thấy bóng dáng diễm lệ của cô bước vào thang máy. Một thân màu đỏ rực lửa, áo sơ mi bó sát, váy siêu ngắn mê hoặc ánh mắt người khác, một đôi chân trắng nõn mê người. Cô đi chơi cũng đã vài giờ rồi?
Vấn đề này vẫn quấy rầy anh, làm cho anh không thể chuyên tâm làm việc. Mỗi ngày 11 giờ anh đều đi ngủ, cho tới bây giờ cũng chưa thấy cô trở về sớm trước giờ đó? Vậy rốt cục ngày ngày cô mấy giờ mới trở về? Anh lẩm bẩm, giở loạn tạp chí, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ trên tường, vẫn còn chưa trở về sao?
Kim đồng hồ chậm rãi đảo quanh, chia ra từng phút từng giây chậm rãi hướng về phía 2h30. Trạch Viễn cảm giác mí mắt mình sắp không thể trụ vững được nữa, lại hớp một ngụm trà lớn, hương vị đắng chát kích thích thần kinh, mí mắt lại cố gắng mở ra. Cánh cửa đối diện cũng chưa hề có động tĩnh, trong lòng cảm thấy kỳ quái, ngày nào cô cũng đều trở về muộn như vậy sao? Khó trách ban ngày cô đều phải dùng café để chống đỡ.
Rốt cục, cũng nghe được tiếng cửa thang máy mở ra.
Tiêu Tiếu dựa người vào tường hướng cửa nhà đi tới, ách, thật là khó chịu, rượu hôm nay thật mạnh. Tiêu Tiếu lấy chìa khóa ra, cắm vào ổ khóa trên cửa, nửa ngày đều không thể cắm vào, không mở được cửa. Tức giận mà đạp cửa ầm ầm. Mau mở ra, tôi muốn đi vào, vừa càu nhàu, vừa cố gắng đem chìa khóa cắm vào.
Đương lúc rốt cục cô cũng vất vả cắm vào được, đang chuẩn bị vui vẻ muốn đi vào. Lại nghe phía sau có tiếng động, Tiêu Tiếu thấy kỳ quái chậm rãi xoay người lại, anh đang im lặng mà đứng ở cạnh cửa.
Tiêu Tiếu cố gắng nâng cặp mắt mơ hồ lên, vì sao lại còn có người chưa ngủ nha? Hay là hôm nay trở về sớm quá? Tiêu Tiếu nửa ngày mới nhìn rõ bóng dáng của anh ta, là anh, trong lòng Tiêu Tiếu cười lạnh một tiếng, chậm rãi cụp mắt, xoay người đi vào phòng, cánh cửa nặng nề đóng lại.
Trạch Viễn ngơ ngác đứng ở cửa, trong mắt đều là ánh mắt cười nhạt của cô. Cô nhìn thấy anh.
Sáng sớm Trạch Viễn đã đi tới công ty, ngủ muộn khiến cho tinh thần anh có chút uể oải. Khi anh đi vào văn phòng, không ngờ đã nhìn thấy Tiêu Tiếu ngồi ở vị trí, mặt trang điểm cẩn thận, hoàn toàn không thể nhìn ra đối mắt mệt mỏi của cô, một chút cô cũng không thấy mệt sao?
Trạch Viễn thu hồi ánh mắt, bắt đầu chuyên tâm làm việc, Trong lòng vẫn mơ hồ lo lắng cho cô, lại một ngày uống café.
Hôm nay là cuối tuần, Lưu tổng nói ngày mai sẽ để mọi người nghỉ ngơi một ngày. Hạng mục đã sắp đi vào giai đoạn kết thúc, cũng hy vọng mọi người có thể bảo tồn thực lực, tiếp tục cùng nhau chiến đấu đến cùng. Mọi người vừa nghe xong đều hoan hô ầm ĩ, đều tận dụng thời gian hoàn thành công việc, tối đi thư giãn một trận.
Trạch Viễn nhìn thấy Tiêu Tiếu vừa đúng giở đã cầm lấy túi xách rời đi. Mọi người mời cô đi chơi, cô cũng nhẹ nhàng từ chối. Trạch Viễn bắt đầu thu thập vật dụng, tính toán về nhà thư giãn một chút.
Lúc này, di động của anh lại vang lên. Là Ngôn Sơ. Anh bắt máy, “Alô, Ngôn Sơ.” Người này đã lâu lắm không có liên lạc với mình, ngày hôm qua Tú Viện còn tức giận trong điện thoại, người anh trai này càng ngày càng ít quan tâm đến cô.
“Trạch Viễn, hôm nay có rảnh hay không? Đi ra ngoài chơi chút đi, mỗi ngày cậu đều tăng ca, đều sắp thành kẻ cuồng công việc rồi.” Trong điện thoại Ngôn Sơ hưng phấn nói.
“Rất mệt, nghĩ muốn trở về sớm chút để nghỉ ngơi.” Trạch Viễn bóp bóp trán, phỏng chừng là do ngày hôm qua ngủ không đủ, cảm thấy đầu có chút đau.
“Ai nha, đừng từ chối. Mỗi ngày cậu đều ở trong nhà, đều sắp thành kẻ lỗi thời rồi.” Ngôn Sơ cũng không dễ dàng mà buông tha cho anh, “Được rồi, cậu mau tới đi chúng mình ở 1881, cậu đến nơi trực tiếp gọi di động cho mình, mình ra đón cậu, nhanh lên đấy.”
Trạch Viễn còn chưa có nói xong, Ngôn Sơ đã cúp máy. Anh nhìn tòan thân mình, áo sơ mi, quần bò, như vậy đi được không? Ai da, quên đi, đi đến ngồi đại vậy, nếu không quen lại nói với Ngôn Sơ một tiếng, hẳn là sẽ không có việc gì.
Trạch Viễn giơ tay tắt máy tính, trực tiếp gọi taxi đi tới. Vừa đến cửa, đã nghe thấy tiếng nhạc mãnh liệt động đất động trời, ngay cả ở bên ngoài cũng cảm thấy chấn động.
Anh gọi điện cho Ngôn Sơ, nửa ngày mới có người tiếp, Ngôn Sơ nói sẽ lập tức đi ra.
Nhìn đến Ngôn Sơ, một thân ăn mặt chỉnh tề khí suất, trên trán toát chút mồ hôi, nhất định chơi rất vui vẻ.
“Trạch Viễn, bên này.” Ngôn Sơ nhìn thấy anh, hưng phấn ôm vai anh, “Mau vào đi thôi, đêm nay sẽ khiến cậu vui vẻ.”
Trạch Viễn đi vào, liền cảm giác tim mãnh liệt chấn động, âm nhạc sống động, tiết tấu ào ào, làm cho anh cảm giác hô hấp có chút khó khăn, anh thật là không có thói quen đến những nơi như thế này.
Ngôn Sơ kéo anh đi xuyên qua đám người, đi tới một băng ghế dài tận cùng bên trong, bên đó đã ngồi rất nhiều người, đều là những người anh không biết, Mọi người nhìn thấy người thanh niên ôn hòa này, cư nhiên còn mang theo máy tính đến quá bar, nhịn không được giơ tay chỉ anh, “Ngôn Sơ, bạn thân cậu lại khác người như vậy? Đến quán bar để lên mạng.”
Ngôn Sơ nhanh nhảu giới thiệu, “Đây là Bùi Trạch Viễn, kỹ sư cao cấp máy tính, người ta là người chuyên nghiệp, lịch sự chút.” Làm cho bọn họ ngồi dồn lại, lôi kéo Trạch Viễn ngồi xuống.
Trạch Viễn cười khẽ gật đầu: “Chào mọi người.” Mọi người lại nhìn thấy anh lịch sự như vậy, phỏng chừng cho tới lúc này cũng không dám đùa anh nữa, tiếp tục vui đùa.
Ngôn Sơ ghé sát vào bên tai anh, tăng thanh âm nói lớn: “Trạch Viễn, cậu đừng gò bó quá, đi ra ngoài chơi đùa vui vẻ chút.” âm thanh bên cạnh rất lớn, Trạch Viễn cũng không thể không hét lớn nói: “Cậu biết rõ mình không có uống rượu, còn gọi mình tới để làm gì?”
“Em gái mình oán hận mình không quan tâm đến nó, cũng không quan tâm cậu, hiện tại mình liền đem cậu ra ngoài thư giãn một chút, bằng không làm sao có thể báo cáo kết quả với nó đây?” Ngôn Sơ cười khẽ vỗ vỗ vai anh, “Không uống rượu đi cảm thụ một chút cũng đã nghiền nha.”
Trạch Viễn mỉm cười khẽ lắc lắc đầu, anh không biết cái thể loại nhạc khiến tim đập mãnh liệt bị kích thích này sẽ có cái gì đáng để nghiền nữa, còn không bằng để anh ở nhà nghe một chút nhạc, càng thư giãn hơn.
Anh nhìn một chút bốn phía xung quanh, mọi người trên ghế dài nếu không phải là chăm chú tận lực lắc lư, thì cũng là chụm đầu quanh bàn chơi đùa, anh biết đây là trò chơi phạt rượu. Những người này đều sống mơ mơ màng màng, giống như nhất định phải ở trong này phải thiêu đốt toàn bộ kích tích của mình vậy. Thế giới này không thuộc về anh, anh cũng không có cách nào để bước chân vào.
Đột nhiên một bóng dáng thu hút ánh mắt anh, bóng dáng quen thuộc như vậy, sẽ không nhầm lẫn, nhất định là cô ấy. Cô chính là đang đi về phía bọn họ, anh kinh ngạc nhìn về phía Ngôn Sơ, Ngôn Sơ lại mỉm cười đứng lên, đã đứng dậy nghênh đón, đi đến bên cạnh cô, lớn tiếng nói: “Tiêu Tiếu, em đi đâu vậy? Trạch Viễn vừa mới tới.”
Anh ngây dại, không ngờ Tiêu Tiếu cùng Ngôn Sơ lại cùng một chỗ? Tiêu Tiếu nhẹ nhàng ngẩng mặt lên, quét mắt liếc anh một cái, rất nhanh lại quay lại nhìn Ngôn Sơ, giơ tay túm lấy cánh tay anh ta, “Chúng ta đi nhảy đi.” Mặt nghiêng sang một bên, không hề nhìn anh.
Ngôn Sơ hướng anh mỉm một nụ cười cáo lỗi, bị Tiêu Tiếu kéo đến một bên, cùng cô mặt đối mặt, hòa nhập vào tiết tấu, chậm rãi lắc lư.
Trong lòng Trạch Viễn giống như đánh đổ một lọ tương ngũ vị, phức tạp khiến anh không thể nói rõ thành lời, anh hoàn toàn không nghĩ tới, trong khi anh không biết, Ngôn Sơ cùng Tiêu Tiếu đã chín đến như vậy, thậm chí thái độ của Tiêu Tiếu so với cậu ấy còn thân mật hơn chính mình.
Cả buổi tối Trạch Viễn ngơ ngác ngồi một chỗ, ánh mắt không hề rời khỏi thân ảnh của cô, mà ánh mắt cô không hề đả động đến anh. Đêm nay, anh lần đầu tiên nhận thức một Tiêu Tiếu như vậy. Cô mỉm cười khiêu gợi, uốn éo vòng eo, ánh mắt quyến rũ. Nhìn thấy cô ở trước mặt đàn ông phô diễn vẻ kiều diễm ; ngón tay kẹp một điếu thuốc nhỏ dài, chậm rãi nuốt vào nhả ra khói ; sảng khoái chơi đoán xúc xắc cùng đám đàn ông, bưng cái bát chơi hết mình.
Đây mới chân chính là cô sao? Thì ra hành vi khiến anh không thể chấp nhận này, ở trong thế giới của cô, có lẽ chẳng tính là gì cả. Thì ra, cô vẫn luôn tạo áp lực cho chính mình! Hiện tại bọn họ chính là lui về thế giới của chính mình!