Thâm Thâm Lam

Chương 51: Đối mặt

Tác giả nhắn lại

 

Yêu phải nói ra miệng, không yêu cũng nhất định không thể giấu diếm

 

Trong đêm yên tĩnh đêm, hai người tri kỷ, lẳng lặng xúc động, chia sẻ.

 

Đột nhiên, một trận “Đô đô……” tiếng điện thoại từ máy tính truyền ra, trong lòng Trạch Viễn cả kinh, Tiêu Tiếu cũng đồng thời nhìn về phía anh, lòng anh trầm xuống, đã tới, cuối cùng cũng phải đối mặt.

 

“Tiêu Tiếu, mỗi buổi tối Tú Viện đều chat video với anh.” Trạch Viễn thật sự giải thích, không hy vọng lừa cô.

 

“Cô ta còn quản anh chặt thế?” Tiêu Tiếu nhẹ nhàng cười,“Đáng tiếc cô ta không thể quản nổi tráu tim của anh.”

 

“Tiêu Tiếu, anh sẽ giải thích với cô ấy, nhưng là, anh hy vọng trước mắt em đừng kích thích cô ấy.” Trạch Viễn kiên nhẫn nói, cũng không hy vọng hai người lại có xung đột.

 

Tiêu Tiếu nhìn khẩn cầu trong mắt anh, trong lòng nghĩ ngợi, đúng vậy, sao phải khó xử cô ta, Trạch Viễn đã ở bên người cô, gật gật đầu,“Chỉ cần cô ta không chọc em!”. Dù sao, anh kính tôi một thước, tôi kính anh một trượng.

 

Trạch Viễn khẽ mỉm cười, ôm cô một cái. Tiêu Tiếu nâng anh dậy chậm rãi chuyển qua bàn làm việc, dìu anh ngồi xong. Nhìn anh một cái thật lâu, Tiêu Tiếu an vị về ngồi trên sô pha, xem TV.

 

Trong lòng Trạch Viễn cảm kích cười cười, cô cũng không phải quá bá đạo. Anh đem tấm che che camera đi, trong lòng vẫn là không hy vọng kích thích đến Tú Viện, dù sao, dù sao cũng nên nói trước, nếu lúc này để cho cô ấy nhìn thấy Tiêu Tiếu ngay tại bên người anh, Tú Viện nhất định không thể chấp nhận được. Sau đó, mới mở cửa sổ MSN, bấm “Nhận”, giọng nói thông suốt.

 

Chỉ chốc lát, thanh âm vội vàng của Tú Viện đã rõ ràng từ trong máy tính truyền đến đây.“Anh Trạch Viễn, anh Trạch Viễn.” Tú Viện nhất định rất sốt ruột, tối hôm qua anh không có mở máy tính.

 

Trạch Viễn nhìn nhìn về phía Tiêu Tiếu, cô lẳng lặng nhìn chằm chằm TV, bóng dáng vẫn không nhúc nhích, anh biết cô nghe được.

 

“Tú Viện, anh đây.” Trạch Viễn nghĩ, hôm nay liền đem mọi chuyện nói rõ ràng đi, còn kéo dài nữa, chỉ tạo thành thương tổn lớn hơn nữa.

 

“Anh Trạch Viễn, sao lại không thể nhìn thấy hình ảnh bên phía anh?” Thanh âm của Tú Viện lộ ra một chút hờn giận.

 

“Chắc là sóng có khả năng có vấn đề.” Trong lòng anh có chút nghĩ ngợi, như vậy có tính là nói dối không?

 

“Vậy a, ngày hôm qua thế nào không lên mạng?” Tú Viện làm nũng thầm oán,“Làm hại người ta nhớ anh đều cả đêm không ngủ được.”

 

Trạch Viễn giơ tay vò vò tóc, nên nói từ đâu mới phải đây? Làm thế nào mới khiến cô ấy thương tổn ít nhất, nếu không nói rõ ràng, đối với cả hai người con gái đều là thương tổn a!

 

“Tú Viện, anh có việc muốn nó với em.” “Anh Trạch Viễn, em hỏi anh một chuyện” Hai người đồng thời mở miệng.

 

Nghe được lời nói của đối phương, hai người đều dừng một chút, Trạch Viễn vẫn là bình thản mở miệng,“Em nói trước đi.”

 

“Anh Trạch Viễn, anh trai em gần đây có phải đã xảy ra chuyện hay không?” Tú Viện nói ra nghi vấn trong lòng.

 

Trạch Viễn cả kinh, giương mắt nhìn về phía Tiêu Tiếu, đầu cô cũng đang hơi hơi nghiêng lại đây, Ngôn Sơ, ai, còn có Ngôn Sơ!

 

“Ngôn Sơ làm sao vậy?” Anh cũng không biết Ngôn Sơ thế nào, sáng nay căm giận như vậy rời đi, anh biết trong lòng Ngôn Sơ nhất định đang trách anh.

 

“Không biết a, vừa rồi cùng mẹ chat MSN, nói anh trai em uống rượu rồi một mình giam tại trong phòng, còn đập phá này nọ, ai kêu cũng không nghe, khiến ba mẹ sợ hãi, phải hỏi em là có chuyện gì.” Tú Viện lo lắng nói.

 

Trạch Viễn đau đầu không biết nói như thế nào, chẳng lẽ lại nói nguyên nhân tức giận của Ngôn Sơ là do bản thân mình? Nói đi, đều là phải nói,“Tú Vện, thực xin lỗi! Ngôn Sơ là vì anh mà như vậy.”

 

“Vì anh?” Tú Viện kinh ngạc, cao âm điệu.“Anh Trạch Viễn, đây là có chuyện gì?”

 

“Ngôn Sơ quen Đinh Tiêu Tiếu, cậu ấy thích Tiêu Tiếu.” Trạch Viễn không biết phải mở miệng như thế nào, để giải thích chuyện buổi sáng với cô ấy, trong lòng đang do dự.

 

“Lại là cô gái hư hỏng kia? Cư nhiên cô ta dám quyến rũ anh trai em?” Tú Viện tức giận ở bên kia mắng Tiêu Tiếu.

 

“Tú Viện!” ngữ khí của Trạch Viễn tăng thêm nói lại cô,“Tiêu Tiếu từ chối anh trai em, Ngôn Sơ là không tiếp nhận được, cho nên mới như vậy.” Tú Viện đã cho rằng Tiêu Tiếu chính là cô gái hư hỏng, anh nên mở miệng cùng cô nói như thế nào đây?

 

“Hừ, anh trai em mới không thèm thích loại con gái như cô ta, cô ta nếu dám trêu chọc anh trai em nữa, em nhất định làm cho cô ta đẹp mặt!” Tú Viện không thể làm bộ dịu ngoan như bình thường nữa, nghĩ đến Đinh Tiêu Tiếu, lòng của cô đều không thể bình tĩnh trở lại.

 

Tiêu Tiếu cười lạnh, không hé răng, anh trai cô ta không thích? Tôi đây còn cầu trời anh ta thích ít một chút đấy. Nhớ tới Ngôn Sơ, trong lòng Tiếu Tiếu cũng có một tia áy náy, tuy rằng, chính mình chưa bao giờ cho anh hy vọng gì, nhưng là, nhớ tới buổi sáng khi anh rời đi, ánh mắt bi thương kia, trong lòng vẫn là trầm xuống. Tình yêu chỉ có thể là thế giới của hai người, hơn một chỉ là tăng thêm bi thương.

 

“Tú Viện, em bình tĩnh hãy nghe anh nói, có chuyện, anh phải nói cho em biết.” Trách nhiệm của chính mình nhất định phải chính mình gánh vác, trong lòng Trạch Viễn quyết định, nếu đã quyết định, sẽ không cho phép bản thân lại lùi bước nữa.

 

“Anh Trạch Viễn……” Thanh âm của Tú Viện nghe ra có một tia bất an, có lẽ, trong lòng cô sớm đã có dự cảm, dự cảm điềm xấu.“Em…… em còn có việc, chúng ta về sau nói là được rồi!” Cô vội vàng tựa như muốn ngắt lời nói của Trạch Viễn, cô đang sợ hãi.

 

“Tú Viện, anh phải nói cho em biết. Anh…… anh đã yêu người khác.” Lòng Trạch Viễn cứng rắn, còn cứ kéo dài nữa, thương tổn chỉ có lớn hơn nữa.

 

Trong Máy tính một mảnh trầm mặc, giống như thanh âm đều tiêu biến, chỉ có đại sảnh truyền đến tiếng TV mơ hồ, nhẹ nhàng mà truyền phát tin âm nhạc. Ngoài ra, không một tiếng động nào vang lên, tất cả mọi người đều im lặng, cùng đợi, thương tổn những lời này mang đến, ai cũng không thể đoán trước, nhưng là, đã muốn nói ra, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.

 

Tiêu Tiếu ngồi thẳng thắt lưng, khẩn trương ngồi ở trên sô pha, cô không biết mình có thể làm cái gì? Bọn họ nói, tất cả cô đều nghe được, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng, Trạch Viễn có phải rất khó xử hay không, anh có thể hối hận hay không? Nhưng là, cô rõ ràng nghe được anh nói, Kiều Tú Viện sẽ phản ứng như thế nào? Mảnh trầm mặc này lại làm cho người ta có cảm giác căng thẳng hít thở không thông, trái tim cũng vì chờ đợi mà như bị giày vò.

 

Trạch Viễn nhìn chằm chằm chỗ trống màn hình đối phương, thanh âm điều là những tín hiệu ngắt quãng phập phồng, chỉ có thời gian vẫn hiển thị, để cho anh biết cô còn đang nghe, nhưng là, cô vẫn trầm mặc.

 

“Tú Viện,” Trạch Viễn nhẹ nhàng mà gọi tên của cô.

 

Rốt cục, nhìn đến màn hình âm thanh có chút biến hóa, truyền ra cũng là thanh âm xa lạ như thế,“Anh Trạch Viễn,” dịu dàng, như là không chút độ ấm. Thanh âm của Tú Viện không có một chút khí lực,“Anh đang nói giỡn với em phải không?”

 

Lòng Trạch Viễn hung hăng bị nhéo, Tú Viện, thực xin lỗi.“Anh nói, anh đã yêu người khác.” Nếu đây là một sai lầm, vậy hãy để cho anh một mình gánh vác chỉ trích đi.

 

“Người khác? Còn có thể có người nào người khác? Anh trực tiếp nói rõ ra, anh đã yêu chính con kia hồ ly tinh kia đúng không?” Thanh âm của Tú Viện có chút không ổn, chợt cao chợt thấp.

 

“Tú Viện, em đừng kích động.” Trạch Viễn biết cô nhất định không thể tiếp thụ được.“Em hãy nghe anh nói……”

 

“Em không thích nghe!” Tú Viện kích động đánh gãy lời nói của anh,“Có phải cô ta lại đến dây dưa với anh hay không?”

 

“Tú Viện, không liên quan đến cô ấy.” Trạch Viễn vô lực cãi lại, Tú Viện một mực cho rằng là Tiếu Tiếu dụ dỗ anh.

 

“Anh đang nói giúp cô ta? Cư nhiên nhanh như vậy anh đã quên hứa hẹn của anh? Anh đã nói anh sẽ không bỏ rơi em!” Tú Viện không thể chịu đựng được anh che chở cô gái kia, thanh âm bén nhọn, nhắc nhở lời hứa anh từng nói qua.

 

“Tú Viện, là anh thực có lỗi với em, nhưng là, anh không muốn lừa em nữa, anh không muốn tương lai chúng ta đều hối hận.” Anh biết chính mình nên làm thế nào, cho dù là một tội danh mà tất cả mọi người không thể chấp nhận, anh cũng nguyện ý làm một tội nhân, chỉ vì cô. Mắt anh nhìn về phía Tiêu Tiếu, cô cũng đang quay sang, lẳng lặng nhìn anh,biểu tình trên mặt bình tĩnh không có một tia kinh sợ, ánh mắt cũng là yên lặng duy trì nhìn anh, cô tin tưởng anh! Đã quá đủ rồi, có ánh mắt này của cô, anh biết bản thân mình có dũng khí đi gánh vác tất cả.

 

“Hối hận? Anh hiện tại nói hối hận?” Tú Viện kích động hoài nghi lời nói của anh, cô căn bản không thể chấp nhận,“Chúng ta cùng một chỗ nhiều năm như vậy, anh thích ăn cái gì, thích chơi cái gì, em đều biết. Em vẫn yêu anh như vậy, anh cũng đều biết. Trước khi cô ta xuất hiện, hết thảy anh đều tốt, nhưng là, cô ta mới xuất hiện chưa được bao lâu, mới hai tháng, anh liền hoàn toàn thay đổi. Căn bản anh chính là bị bề ngoài của cô ta mê hoặc! Anh Trạch Viễn, anh đừng mơ tưởng, căn bản là cô ta không thật sự yêu anh, cô ta chỉ là đang đùa giỡn anh thôi. Anh nhìn coi một hồi cô ta quyến rũ anh, một hồi lại đi dụ hoặc anh trai em, cái thứ đàn bà coi cuộc sống là trò chơi như cô ta, căn bản không có khả năng giống như em toàn tâm toàn ý yêu anh, chờ có một ngày, cô ta chơi chán, sẽ một phát đá văng anh.” Trong lòng Tú Viện hung hăng nguyền rủa Đinh Tiêu Tiếu, con đàn bà đáng giận, nếu không có cô ta, Trạch Viễn căn bản là sẽ không thay đổi lòng, bọn họ cũng tuyệt không xuất hiện vấn đề gì.

 

Tiêu Tiếu cắn răng, lạnh lùng cười, cô gái này căn bản là không phải người tỉnh táo, nhìn xem cô ta có thể chơi cái gì?

 

“Tú Viện, Tiêu Tiếu không phải là người như thế. Anh trước kia vẫn nghĩ đến, chúng ta sẽ như vậy cả đời, cùng em cùng một chỗ thực thoải mái, không có nhiều kích động lắm. Nhưng là, anh biết, chúng ta trong lúc đó đều thiếu giống nhau, thiếu tình yêu.” Trạch Viễn kiên nhẫn nói, phải đem tất cả nói rõ ràng.

 

“Sẽ không, em biết anh yêu em.” Tú Viện không chịu nghe, anh thế nào có thể khinh địch như vậy liền phủ định tất cả trước kia,“Nếu anh không thương em, anh sao lại hội đối xử dịu dàng với em như vậy, thế nào vẫn trân trọng em, bảo vệ em, thậm chí còn đồng ý tương lai sẽ kết hôn cùng em!” Những lời từng hứa hẹn này, vẫng còn vang vọng ở bên tai, hiện tại anh lại xoay người rời đi, bảo cô làm sao có thể thu lại lòng của mình, tình yêu của cô sao có thể dừng lại?

 

“Tú Viện, là anh trước kia quá ích kỷ, vẫn nghĩ đến không có tình yêu cũng có thể cho em hạnh phúc. Nhưng là anh không muốn lừa em, anh không muốn ở bên cạnh em, trong lòng lại nghĩ một người khác. Đó đối với em là không công bằng.” Anh chỉ có thể công bằng với một người, với những người khác đều là mắc nợ.

 

“Anh Trạch Viễn, nhất định là anh đã trúng độc của cô ta! Có phải mỗi ngày cô ta đều quấn quýt lấy anh? Em đã sớm kêu anh nhanh sang đây cùng em, cái hạng mục kia có cái gì tốt chứ. Em biết anh không đi, nhất định lại sẽ bị cô ta bò lên người.” Tú Viện vô luận thế nào cũng không tin tưởng, anh Trạch Viễn vẫn luôn yêu thương mình như vậy có thể tàn nhẫn như thế, trong lòng nảy sinh ác độc oán hận Đinh Tiêu Tiếu, đều do cô ta, hết thảy đều là do cô ta làm ra. Nếu anh Trạch Viễn cùng cô xuất ngoại, sẽ không xuất hiện loại sự tình này.

 

Trạch Viễn nặng nề thở dài một hơi,“Tú Viện, thật sự đây chỉ là chuyện của chúng ta lúc đó, cô ấy không liên quan gì cả.”

 

“Em không nghe, em không nghe, anh Trạch Viễn, em biết anh vẫn là yêu em. Đều do con đàn bà hư hỏng kia, nhất định là cô ta làm cho anh lạc đường, cô ta đã hại anh em thương tâm, em tuyệt đối không cho phép cô ta hại đến anh. Em nhất định sẽ giúp anh tách khỏi con hồ ly tinh kia.” Trong lòng Tú Viện chỉ biết làm một việc, chỉ cần cô ta rời đi, anh Trạch Viễn của cô nhất định sẽ trở lại bên cạnh chính mình.

 

Trạch Viễn bất đắc dĩ khẽ lắc đầu, xem ra, hiện tại cùng Tú Viện nói cái gì, cô cũng nghe không vào. Anh nâng tầm mắt, nhìn đến Tiêu Tiếu đã muốn đi tới, trong lòng cả kinh, lắc đầu, ánh mắt ám chỉ cô đừng tức giận, đừng đi kích động Tú Viện.

 

Tiêu Tiếu mím miệng, nghiêng mặt, nhẹ nhàng mà tựa vào lưng ghế dựa của anh, rốt cục vẫn là không có ra tiếng.

 

“Anh Trạch Viễn, em tin tưởng anh, anh tuyệt đối sẽ không bỏ rơi em. Dì cũng tuyệt đối sẽ không cho phép, anh bị cô ta lừa.” Tú Viện cuối cùng vẫn là xuất đòn sát thủ, cô biết trong lòng dì Bùi chỉ có cô, đây là bảo bối cuối cùng của cô, cô nhất định có thể làm cho anh Trạch Viễn quay đầu lại.

 

Trạch Viễn vừa nghe được, trầm mặc trong chốc lát, Tú Viện biết rõ mẹ anh có tầm ảnh hưởng thế nào với anh.“Tú Viện, đây chỉ là chuyện của chúng ta, anh hy vọng em đừng lôi những người khác vào.”

 

“Anh Trạch Viễn, anh yên tâm, em nhất định sẽ không cho phép anh lạc đường, chỉ có chúng ta cùng một chỗ, mới là con đường mọi người đều hy vọng nhất.” Tú Viện nghe ra lòng anh không thoải mái, trong lòng đắc ý cười khẽ, cô biết cái gì là nhược điểm của anh, cô rất hiểu biết anh.

 

Tiêu Tiếu đột nhiên tức giận!

 

Cô cúi mạnh người xuống, gắt gao che lấy môi anh, nhiệt liệt dây dưa anh, Trạch Viễn trở tay không kịp, bị động thừa nhận cô đánh úp, lửa giận trong lòng Tiêu Tiếu lại như là hoàn toàn phát tiết tại nụ hôn nnày, cô hung hăng hôn anh, anh là của cô, ai cũng không ngăn cản được, anh là của cô, cô chỉ có thể ở trong lòng điên cuồng mà la lên, Trạch Viễn yêu cô.

 

Cuồng dã cướp đoạt, chậm rãi chuyển biến vì những cái cắn khẽ, cô tham lam khẽ cắn môi anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm ánh môi anh, cảm thụ hô hấp dồn dập kịch liệt phập phồng của anh, Tiêu Tiếu mỉm cười bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh, tất cả trong mắt anh đều là cô, rõ ràng, phóng đại, vẫn khắc vào đáy lòng anh.

 

Trong đầu Trạch Viễn cực loạn, trong mắt tất cả đều là mỉm cười thâm tình của Tiêu Tiếu, khuôn mặt tươi cười đột nhiên phóng đại kia, giờ phút này dán gần như thế, môi còn dán trên môi anh, kịch liệt đánh úp làm cho tim anh vẫn kinh hoàng không thôi, tiếng tim đập như sấm đã chiếm toàn bộ màng tai anh, anh đã muốn không thể suy nghĩ, chỉ có thể hít thở thật sâu.

 

“Anh Trạch Viễn……” Tai nghe truyền đến thanh âm bất an của Tú Viện, Trạch Viễn trong lòng giật mình, Tú Viện đang nghe, bọn họ lại…… Anh vừa định giải thích.

 

Tiếu Tiếu đè lại môi anh, nhẹ nhàng cười, xoay người ở bàn phím rất nhanh gõ một câu,“Anh có việc bận, mai nói chuyện tiếp.” Sau đó, khẽ nhích chuột, bỏ dở trò chuyện, đóng lại khung đối thoại!

 

“Tiêu Tiếu,” Trạch Viễn đau đầu nhìn cô, anh biết cô tức giận. Tuy rằng cô không có mở miệng, nhưng là, cô vẫn làm cho Tú Viện miên man suy nghĩ.

 

Nhìn khung cửa sổ MSN lại sáng lên, Tú Viện lại phát ra lời mời,“Không cần để ý đến cô ta.” Tiếu Tiếu trực tiếp đem cửa sổ đóng lại, sau đó đem máy tính cũng tắt đi, hừ, để cho cô ta tức giận một mình đi.

 

Trạch Viễn không thể không nhìn khuôn mặt tức giận của Tiêu Tiếu, cô cũng tức giận! Tú Viện đêm nay khẳng định không ngủ được, quên đi, nói thêm gì đi nữa, Tú Viện cũng sẽ không nghe. Đành phải mặc cô đem máy tính tắt đi.

 

Nhìn màn hình rốt cục hoàn toàn đen đi, Trạch Viễn mới nhẹ lay động lắc đầu nhìn Tiêu Tiếu, cô gái này tuyệt đối sẽ không tha cho người đắc tội với mình.

 

“Tiêu Tiếu, em như vậy, Tú Viện nhất định sẽ bị tức đến điên mất.” Trạch Viễn xem như mở mang đầu óc, Tiêu Tiếu a, chính là một người ân oán rõ ràng như vậy.

 

“Hừ, ai kêu cuối cùng cô ta lại đem mẹ anh ra uy hiếp anh! Cô ta dám dùng chiêu này!” Tiêu Tiếu nghĩ đến đều tức giận, trừ bỏ lợi dụng người nhà của Trạch Viễn, cô ta còn có thể có cái gì, có bản lĩnh liền tự mình đến kéo lại Trạch Viễn a.

 

“Được rồi, máy tính em cũng đã đóng rồi, cô ấy còn có thể thế nào?” Trạch Viễn cười khẽ, thủ đoạn của cô chính là kịch liệt như thế, một đường lui cũng không cho.

 

“Nếu cô ta dám gọi điện thoại, em cũng sẽ cắt luôn cả điện thoại.” Tiêu Tiếu bĩu môi, trừng mắt nhìn Trạch Viễn.

 

Điện thoại lại ở phía sau, thật sự vang lên đến đây. Hai người nhìn nhau cười, thật đúng là gọi tới?

 

Tiếu Tiếu chạy tới, vừa thấy dãy số, dãy số kỳ quái, cô báo số cho Trạch Viễn, Trạch Viễn cười khổ gật gật đầu, quả thật là Tú Viện. Nhất định là gọi di động của anh không có người tiếp, mới điện thoại bàn.

 

Tiếu Tiếu đem dây nguồn rút ra, thực sự ngắt luôn điện thoại.

 

“Tiêu Tiếu!” Trạch Viễn sốt ruột kêu, cô gái này đúng là không nói hai lời nha.

 

Tiêu Tiếu rút dây nguồn điện thoại, nhìn Trạch Viễn,“Như vậy thì cũng có làm được gì chứ, đêm nay anh có nói thêm gì nữa, cô ra cũng nghe không vào. Để cho chính cô ta ngẫm lại, ngày mai nói tiếp.” Vốn chính là vậy, nói nữa vẫn là những lời này, cũng là cho cô ta cơ hội nghĩ biện pháp đến đối phó chính mình, xem cô ta còn có thể loạn cái gì? Tiêu Tiếu hướng Trạch Viễn nháy mắt mấy cái.

 

Trạch Viễn thở dài thật mạnh, cũng chỉ có thể như thế, Tú Viện hiện tại là cái gì cũng nghe không vào. Chính là, vừa rồi cô ấy nghe được bọn họ…… Trong lòng khẳng định lại đang suy đoán. Anh còn có thể giải thích như thế nào đây? Càng nói càng sai.

 

Đêm nay, thẳng thắn lòng mình, có người vui mừng có người buồn đau, đã muốn không thể tiếp tục lừa gạt nữa, chỉ có thể để cho nó cuồng phá, chân thật giãi bày, thương tâm đi theo, yêu cùng không thương, thủy chung là không thể dùng lời nói dối đến thay thế.

back top