Thần Châu Kỳ Hiệp

Quyển 4 - Chương 7: Trận chiến núi Đan Hà

Hai chưởng của hòa thượng Đại Đỗ chắt chặt lấy thân kiếm của ông lão sử dụng Đoạn môn kiếm pháp, nhưng thế công của bốn người kia lại càng thêm sắc bén.

 

Hai chưởng của hòa thượng Đại Đỗ khống chế kiếm của một ông lão, nhìn thì có vẻ hay nhưng vốn võ công hòa thượng Đại Đỗ còn cao hơn Tiêu Thu Thủy, ít nhất cũng có thể kiềm chế thế công của hai người, bây giờ hai chưởng hợp lại, cùng với ông lão kia đều phải dừng lại.

 

Nhưng một mình Tiêu Thu Thủy làm thế nào chống lại sự hợp kích của bốn ông lão kia?

 

Đúng lúc đó, chợt nghe một tiếng hét vang, phát ra từ trên đỉnh núi, kéo dài xuống sường núi, trong chớp mắt đã tới sau lưng Tiêu Thu Thủy. Tiêu Thu Thủy chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên: Áo vải xanh, tất trắng, giày đen!

 

Lương Đấu!

 

Lương Đấu vừa tới đã đưa tay bắt lấy một thanh kiếm.

 

Năm người cùng hô lên, ba thanh kiếm nhất tề đâm vào Lương Đấu.

 

Lương Đấu xuất đao. Ánh đao lóe lên rồi vụt biến mất.

 

Năm người cùng quát tháo, dịch người lùi lại bảy tám bước, thiếu chút nữa thì đã cùng nhau rơi xuống dưới vách đá.

 

Chỉ có ông lão trường kiếm đang bị giữ là không thể thoát thân, biến thành trước cửa Đan Hà quan, một mình ông ta đối đầu với hòa thượng Đại Đỗ, Tiêu Thu Thủy cùng đại hiệp Lương Đấu.

 

Trong mắt Lương Đấu chợt lóe lên sát khí, bỗng nghe sau lưng có người nói:

 

- Dừng tay!

 

Năm ông lão kia giống như nghe thấy thánh chỉ, lập tức dừng lại, ông lão đang giằng co kiếm với hòa thượng Đại Đỗ không ngờ cũng bỏ kiếm lùi về sau. Năm người đứng thẳng, chắp tay trước ngực, ngón giữa tay phải dựng lên, ngón út tay trái cong lại, cung kính hô:

 

- Thủy thượng long vương, thiên thượng nhân vương.

 

Chỉ thấy người tới là Ung học sĩ, ông ta cũng đứng thẳng, đọc hai câu:

 

- Thượng thiên hạ địa, duy ngã thị vương.(*)

 

Người ngoài nhìn vào hiển nhiên là thấy địa vị của Ung học sĩ cực cao, thần sắc của năm ông lão kia vô cùng cung kính. Lương Đấu bỗng cười nói:

 

- Huynh quả nhiên là...

 

Ung học sĩ khẽ cười lạnh:

 

- Huynh đoán không sai.

 

Lương Đấu ánh mắt chớp động:

 

- Vậy năm vị này chính là “Ngũ kiếm Thần tẩu” trứ giang hai bờ Trường Giang rồi?

 

Tiêu Thu Thủy thất thanh:

 

- Ngũ kiếm Thần tẩu, là Ngũ kiếm trong Tam anh Tứ côn, Ngũ kiếm Lục chưởng, Song thần quân dưới trướng Chu đại thiên vương?!

 

Năm người kia hừ lạnh không đáp, Lương Đấu cười nói:

 

- Chính là bọn họ. Còn vị này thì chính là Nhu Thủy thần quân đại danh đỉnh đỉnh trong Song thần quân. Ông ta và Liệt Hỏa thần quân là cao thủ đắc lực nhất của Chu đại thiên vương, suốt một dải Trường Giang, Ung tiên sinh quả thực là vô cùng nổi danh.

 

Nhu Thủy thần quân Ung học sĩ cười lạnh nói:

 

- Nghe nói tại Tỷ Quy, ngươi cùng mấy tên thủ hạ giết Trường Giang tam anh, hơn nữa còn ở Cao Yếu xung đột với Trường Giang tứ côn...

 

Tiêu Thu Thủy bỗng ngắt ngời ông ta:

 

- Không phải thủ hạ, mà là anh em.

 

Nhu Thủy thần quân biến sắc, ông ta hoành hành giang hồ, làm gì có ai dám bất kính như vậy bao giờ. Càng huống hồ đối với ông ta mà nói, Tiêu Thu Thủy chỉ là loại vãn bối của vãn bối, vậy mà cũng dám nói năng với ông ta như vậy! Nhu thủy thần quân đang muốn phát tác, Lương Đấu đã nói:

 

- Chỉ không biết tại sao Quyền Lực bang cũng liệt cả Ung thần quân vào đối tượng phải tiêu diệt?

 

Nhu Thủy thần quân nặng mặt đáp:

 

- Quyền Lực bang trước nay luôn coi người của Chu đại thiên vương là cây gai độc trong thịt.

 

Lương Đấu cười nói:

 

- Chu đại thiên vương há lại chỉ là một cây gai độc với Lý Trầm Chu!

 

Sắc mặt Nhu Thủy thần quân hơi hòa hoãn lại:

 

- Tôi nói là gai độc, là trí mạng, trí mạng với Quyền Lực bang!

 

Lương Đấu hỏi:

 

- Vậy thì tại chùa Biệt Truyện, Hỏa vương trong Bát đại thiên vương của Quyền Lực bang vốn tới để phục kích huynh?

 

Nhu Thủy thần quân trầm giọng đáp

 

- Ban đầu tôi cũng nghĩ Lưỡng Quảng thập hổ đều là người của Quyền Lực bang. Chúng ta tụ hợp lại ở đây, có thể nói là hoàn toàn trùng hợp.

 

Lương Đấu nói:

 

- Có điều vậy cũng khiến Kiếm vương và Hỏa vương tập trung lại.

 

Hòa thượng Đại Đỗ cười lạnh:

 

- Sợ cái gì, chúng ta liều với chúng một trận!

 

Lương Đấu cười nói:

 

- Bây giờ Ngũ kiếm cũng tới rồi, với võ công của năm vị lão tiền bối, tự nhiên là tăng cường thực lực cho chúng ta rất nhiều. Nhưng kỳ lạ là tại sao Quyền Lực bang lại để các vị lên được trên núi?

 

Ông lão dùng Hồ điệp kiếm đáp:

 

- Chúng ta lên núi, cũng không gặp phải cản trở gì.

 

Ông lão dùng Uyên ương kiếm cũng nói:

 

- Chuyện đó khiến ta cũng thấy rất kỳ lạ.

 

Lương đấu nhìn sắc trời, chiều tà đang xuống.

 

Sương mù dày lên.

 

Chùa Biệt Truyện nằm trong sương mù dày đặc, như ẩn như hiện. Vách núi khí thế trầm trọng giống như đang đè nặng xuống.

 

Tại sao Quyền Lực bang lại chẳng có chút động tĩnh nào?

 

Vừa không phát động, lại càng không tấn công.

 

Rút cuộc là bọn chúng đã xâm nhập vào xung quanh chùa Biệt Truyện, hay là vẫn chỉ triển khai bao vây quanh sườn núi?

 

Trên núi tĩnh lặng, đến một tiếng chim kêu cũng không có, trong núi sương chiều bao phủ.

 

Buổi chiều. Sáo, nhị hồ, đàn cầm.

 

Rút cuộc là Quyền Lực bang đang ở đau? Bọn chúng đang làm cái gì?

 

Tiêu Thu Thủy nhìn màn sương dày từ từ bốc lên, bao trùm Hải Sơn môn, trong lớp sương này rút cuộc là có bao nhiêu kẻ địch?

 

Nhưng Tiêu Thu Thủy nhìn sương mù, lại thấy ẩn hiện ra hình bóng Đường Phương.

 

... Đường Phương, Đường Phương, Đường Phương.

 

Đột nhiên tinh quan lóe lên từ trong màn sương, bắn thẳng về phía Tiêu Thu Thủy.

 

... Chẳng lẽ là Đường Phương tới đây?

 

Tiêu Thu Thủy ngẩn ra, không ngờ lại quên cả tránh né. Bỗng thấy một bóng người lướt tới, áo vài xanh, tất trắng, giày đen, đưa tay bắt lấy ám khí, vung tay lên, bắn ngược ám khí vào trong sương mù, trong màn sương truyền ra một tiếng kêu thảm.

 

Cùng lúc tiếng kêu thảm vang lên, trong sương mù liên tiếp truyền ra tiếng hô hét rối loạn, kỳ lạ. Chỉ thấy không ngừng có bóng người cao thấp, tiến lùi, thân pháp nhanh nhẹn, cũng không biết là có bao nhiêu kẻ địch kéo tới.

 

Tiêu Thu Thủy chỉ cảm thấy rùng mình sởn gai ốc, tay không khỏi nắm chặt chuôi kiếm. Đúng đó, Lương Đấu chợt đưa tay kéo hắn đi, trong nháy mắt đã vượt ra ngoài năm sáu trượng, Chỉ thấy trước cửa Hải Sơn quan chỗ hắn vừa đứng bỗng “ầm” một tiếng, bùng lên một ngọn lửa mãnh liệt!

 

Thế lửa cực mạnh, nhưng khói lại rất dày, cộng thêm sương mù đậm đặc, căn bản không thể thấy được động tĩnh của kẻ địch.

 

Lửa lan đi rất nhanh, thoáng cái hai phía đông nam đã đồng thời bốc lửa, nhanh chóng lan tràn, hơn nữa do trong núi ẩm thấp, lửa mạnh mang theo khói đặc càng không thể thấy rõ công thế của lửa.

 

Ngay lúc đó, đột nhiên đổ mưa.

 

Kỳ thực không phải trời mưa, mà là nước suối.

 

Nước suối từ trên trời đổ xuống, bao phủ khắp nơi.

 

Thế lửa bị nước bao trùm, sức lửa giảm mạnh, chỉ thấy ở chỗ hòa thượng Đại Đỗ đứng lúc nãy trên sườn núi có một ngọn thác đổ xuống. Lương Đấu mừng rỡ nói:

 

- Nhu Thủy thần quân dẫn nước suối theo kênh đào tới đây!

 

Thế lửa bị kiềm chế, đột nhiên có một người vọt ra từ trong ánh lửa, người đó giống như đang mặc một đám lửa, toàn thân ánh lửa lập lòe, ngay cả đầu tóc cũng sáng bừng.

 

Người này vừa hiện, ánh lửa lại bùng lên, lại sáng lên, thế lửa lại càng mạnh mẽ. Cùng lúc đó, một người bỗng nhảy xuống từ trên vách đá, mặt hình chữ quốc, ăn mặc như nho sinh, ông ta vừa xuống liền giống như hắt một chậu nước, lướt ngang qua người trong lửa đang ở giữa không trung kia. Người sáng bừng ánh lửa kia lập tức ảm đạm, còn Nhu Thủy thần quân ăn mặt như nho sinh thì biến thành một đám lửa, gào lên một tiếng lao về phía đỉnh núi.

 

Hai người bọn họ một nước một lửa, giao đấu một chiêu đều cùng bị thương.

 

Hỏa vương vừa lùi, thế lửa lập tức tắt ngấm, nhưng lại nghe có tiếng bước chân vừa nhẹ vừa gấp truyền tới, từ trong sương mù khói đậm, ba người đã xông lên Hải Sơn môn! Lương Đấu hét lớn một tiếng, Tiêu Thu Thủy lao ra, ánh kiếm biến thành một làn nước thu, khóa chặt ba người. Ba người đó dùng ba loại binh khí khác nhau, phản công lại, một tràng tiếng binh khí va chạm, Tiêu Thu Thủy đại hiển thần uy, không ngờ lại sử ra kiếm pháp của Đỗ Nguyệt Sơn, nhất thời đẩy lùi cả ba người kia xuống.

 

Ba người vừa lùi, lại có hai người khác lao lên, Tiêu Thu Thủy không hề lùi lại nửa bước, mượn ưu thế địa lợi, tranh giành vị trí với người của Quyền Lực bang.

 

Hai người đó giao đấu với Tiêu Thu Thủy bảy chiêu, lại bị Tiêu Thu Thủy dùng thế mượn lực đánh lực do Lương Đấu chi viện, ép lùi về sau. Lúc này lại có hai người một trước một sau xông lên.

 

Tiêu Thu Thủy kiếm quang lóe lên, dùng chiêu Thiên tế Trường Giang, ngăn chặn người đi trước, người đó bị đẩy xuống dưới. Người đằng sau xông lên, vung đao chém xuống, Tiêu Thu Thủy thu kiếm đâm ra, chính là Mãn thiên hoa vũ của Hoán Hoa kiếm phái, người đó kêu thảm, trúng kiếm rơi xuống vách đá.

 

Tiêu Thu Thủy xuất kiếm thắng lợi, trong lòng đắc ý, một người khác lại xông lên vách đá. Tiêu Thu Thủy vừa xuất kiếm, đang muốn ra chiêu thì đột nhiên từ trong sương mù lóe lên ánh kiếm, kiếm của Tiêu Thu Thủy gãy đôi. Ánh kiếm lại lóa lên, Tiêu Thu Thủy không kịp chống đỡ, kiếm thế cực nhanh, không gì cản nổi, đúng lúc này, ánh đao chợt bùng lên, đao kiếm giao kích, hai bên cùng phát ra một tiếng hừ lạnh.

 

Lúc này kẻ lao lên đoạt Hải Sơn môn, thần sắc âm lãnh, sát khí bừng bừng, lưng quay về vách đá, chính là Kiếm vương Khuất Hàn Sơn!

 

Người xuất đao chính là đại hiệp Lương Đấu, ông đang giằng co với Khuất Hàn Sơn.

 

Tiêu Thu Thủy kinh hồn chưa định, lại có ba người tiến lên trên núi.

 

Tiêu Thu Thủy phấn chấn tinh thần, dùng một đôi tay thịt ngăn chặn, chợt nghe tiếng sáo u nhã, tiếp đó là đàn cầm, nhị hồ đau thương, Tiêu Thu Thủy không khỏi thoáng ngẩn ra, ba người đã xông vào Đan Hà quan.

 

Tiêu Thu Thủy thì thào nói:

 

- Là các vị...

 

“Xoẹt”, chợt có một thanh kiếm bay tới, Tiêu Thu Thủy vung tay tiếp được, chỉ nghe có người trầm giọng nói:

 

- Chính là chúng ta, tuy từng quen biết, hôm nay gặp lại đã là tử địch, ngươi không cần nhường nhịn.

 

Tiêu Thu Thủy giơ ngang kiếm trước ngược, thở dài nói:

 

- Đúng, mời ba vị ra chiêu đi.

 

Ba người này không phải ai khác, chính là Tam Tài kiếm khách “Nhị hồ, sáo, đàn cầm” mà Tiêu Thu thủy từng gặp tại Quế Hồ sau khi xông ra khỏi Hoán Hoa kiếm lư Thành Đô.

 

Đăng Điêu Lương, Giang Tú Âm, Ôn Diễm Dương.

 

Sương mù càng lúc càng đậm, Tiêu Thu Thủy cố sức nhìn kỹ nhưng lại không thấy được rõ ràng.

 

Trong sương trắng, cô gái vung động sáo ngọc, thế tay nàng cũng không phải quá nhanh, nhưng lỗ sáo lại phát ra tiếng “huýt huýt” sắc gọn, so với kiếm phong còn chấn động lòng người hơn.

 

Mặt khác Đăng Điêu Lương cũng rút trường kiếm ra khỏi nhị hồ, Ôn Diễm Dương rút ra bảo kiếm dưới đáy đàn, khi kiếm rời vỏ phát ra một tiếng đàn cầm trong trẻo.

 

Đúng lúc này, tiếng kiếm sáo của Giang Tú Âm đột nhiên tăng nhanh, phá sương đâm ra, Tiêu Thu Thủy cúi đầu tranh qua, nhanh chóng trả lại bốn kiếm, nhưng bốn kiếm này của hắn lập tức bị cản lại, kiếm phong của Đăng Điêu Lương, Ôn Diễm Dương đồng thời đánh tới!

 

Bây giờ Tiêu Thu Thủy đã lịch lãm giang hồ hơn nhiều, một thân võ công được Lương Đấu chỉ điểm, lại tự tiềm tu kiếm pháp của Đỗ Nguyệt Sơn, quyết không phải như võ công lúc mới xông ra khỏi nhà họ Tiêu Tứ Xuyên có thể so bì được. Hắn lấy một địch ba, không ngờ lại càng chiến càng dũng, tuy trước đây hắn từng bại dưới sự hợp công của Tam Tài kiếm khách nhưng hiện tại lại có thể chiến đấu tương đương, không đến mức thất bại.

 

Nhưng khi hắn phản kích mới biết tiến cảnh của đàn cầm, hồ, sáo ba kiếm cũng không phải bình thường, trong lòng thoáng giật mình. Kiếm vung như bay, Tiêu Thu Thủy sử ra toàn bộ tinh yếu của Hoán Hoa kiếm pháp lại, thêm cả Mông Giang kiếm pháp của Đỗ Nguyệt Sơn, cố sức cầm cự ba người, không để cho ba người đàn cầm, sáo, nhị hồ chiếm được cửa quan.

 

Nhưng Tiêu Thu Thủy đã không thể phân thân ngăn địch nữa, chỉ nghe một tiếng huýt dài, lại có hai người xông vào quan, chính là Sư công Hổ bà bờm sư mặt hổ. Chợt nghe một tiếng hét lớn, một người từ trên trời phóng xuống, đầu trọc bụng to, chính là hòa thượng Đại Đỗ, quấn lấy Sư công Hổ bà.

 

Lúc này, tiếng hô hét vang lên không dứt, bao trùm khắp bốn mặt núi, nhưng để lên vách đá lại chỉ có một đường, trong nháy mắt đã có sáu bảy nhóm người muốn xông lên nhưng đều bị các cao thủ từ trong chùa Biệt Truyện, Lý Hắc, Hồ Phúc, A Thủy, Phong nữ, xông ra chặn đánh ở trước thang sắt, bên sườn núi, ngoài sơn môn.

 

Bấy giờ trước Đan Hà quan đang đánh tới sôi trào, nếu không thủ được cửa quan này thì sẽ không còn đường lui, chỉ có bị vây tại chùa Biệt Truyện, bốn phía thụ địch. Mọi người đều hiểu, chỗ này không thể để mất dù chỉ một tấc, phải liều mạng tử thủ.

 

Trước sơn môn chùa Biệt Truyện, tại Thiên thê thiết tỏa, mọi người tử thủ vững như vòng sắt, nhưng kẻ địch càng lúc càng đông, thế công càng lúc càng mạnh, đánh cho đất đỏ rơi xuống rào rào. Tiêu Thu Thủy khổ chiến Tam Tài kiếm khách, lúc bắt đầu ba thanh kiếm của đối phương giống như cửu thiên thần long, tiếp đó lại cảm thấy ngay cả đàn, nhị hồ, sáo của đối phương cũng là vũ khí, là ba thanh kiếm khác.

 

Tiếp tục chiến đấu, kiếm phong dẫn theo tiếng gió, nhạc khí dẫn theo âm vận, lại là sáu thanh kiếm khác, kiếm kiếm hoa mắt váng tai!

 

... Không thể chiến đấu thêm nữa!

 

Tiếng đàn thê lương đó, tiếng sáo cao vút đó, tiếng nhị hồ vấn vít đó, đan xen nhau thành một bức tranh đau buồn. Đường Phương, lần đó ở Quế Hồ, Đường Phương, Tả Khâu, Ngọc Hàm tới chi viện!

 

....Các anh em, mọi người đang ở đâu?

 

Tiêu Thu Thủy dần dần bị ánh kiếm làm mê loạn, bị tiếng nhạc làm rối rắm, kiếm pháp từ từ chậm lại. Chợt nghe một tiếng quát nhẹ, nhị hồ, sáo cùng áp chặt kiếm trong tay phải Tiêu Thu Thủy, đàn cầm chắn chưởng trái Tiêu Thu Thủy, ba kiếm chỉ thẳng vào cổ họng Tiêu Thu Thủy!

 

Ba mũi kiếm sắc nhọn đột nhiên dừng lại, ở cách cổ họng Tiêu Thu Thủy chưa tới một phân.

 

Da cổ Tiêu Thu Thủy cũng cảm nhận được hơi lạnh từ ánh kiếm truyền tới, toàn thân nổi da gà. Tiêu Thu Thủy thở dài một tiếng, giống như trận đánh ở Linh Hương các, từ từ nhắm mắt lại.

 

... Tài không bằng người, còn gì để nói nữa đâu?

 

Nhưng ba người lại không hề đâm xuống.

 

Ba người đều nói, nói rất vội vàng, thanh âm cũng rất thấp.

 

Giang Tú Âm nói:

 

- Lần trước tại Linh Hương Các, bọn ta bại dưới tay bạn bè ngươi, ngươi cũng không giết bọn ta.

 

Ôn Diễm Dương nói:

 

- Vì thế bọn ta cũng không giết ngươi. Càng huống hồ nếu lấy một đấu một, bọn ta đều không phải đối thủ của ngươi.

 

Đăng Điêu Lương nói:

 

- Bọn ta phụng mệnh đoạt quan, không thể không đánh. Bọn ta tìm tới ngươi, là không muốn ngươi chết trong tay người khác, cho dù thế nào đi nữa thì ngươi cũng coi như tri âm của bọn ta.

 

... Nếu Tiêu Thu Thủy không phải là tri âm của họ thì cũng sẽ hai lần đều bị tiếng nhạc mê hoặc, thất bại thảm hại.

 

Trong lòng Tiêu Thu Thủy vô cùng cảm kích nhưng hắn có chuyện muốn hỏi: Rút cuộc là họ có biết rằng Tam Tuyệt kiếm ma Khổng Dương Tần đã chết trong tay bọn hắn hay không?

 

Khổng Dương Tần chính là chưởng môn của Tam Tài kiếm khách!

 

Hắn đang định mở miệng hỏi thì bỗng nhiên bên vách núi vang lên một tiếng huýt gió!

 

Tiếng huýt gió vang lên, Tam Tài kiếm khách đưa mắt nhìn nhau, ba thanh kiếm chỉ vào cổ họng Tiêu Thu Thủy liền đột ngột biến mất.

 

Chỉ còn lại nhị hồ, sáo, đàn cầm.

 

Loáng cái, đến cả nhị hồ, sáo, đàn cầm cũng đều biến mất.

 

Chỉ còn lại ba người.

 

Loáng cái, đến cả ba người cũng không thấy đâu nữa, mà không chỉ có ba người này, tất cả những người tấn công đều đột ngột biến mất, rút lui, ẩn vào trong sương mù. Thoáng cái đã chỉ còn lại những cao thủ trên vách đá, khẩn trương phòng ngự, từ từ lùi lại, cùng về trước Đan Hà quan, sơn muôn chùa Biệt Truyện.

 

Mọi ngưởi thủ chắc phía sau sơn môn chủa Biệt Truyện, Quyền Lực bang tấn công hung hãn, mạnh mẽ như hổ báo lang sói, trong lúc tử thủ may không mất mất người nào nhưng bị thương mất mấy người, khiến cho người ta phải run sợ.

 

Mọi người lùi về đến sơn môn chủa Biệt Truyện, sương mù càng đậm, mang theo ánh tịch dương chiếu vào vách đá, hóa ra đã tới hoàng hôn rồi.

 

Hoàng hôn, rút lui.

 

Tà dương phủ núi, chỉ chốc lát nữa mặt trời sẽ lặn.

 

Mặt trời lặn sẽ là một khoảng thâm trầm.

 

Mọi người vẫn nhìn sâu vào trong làn dương dày, không khỏi có chút lo lắng, chẳng biết lúc nào sẽ lại có một tiếng huýt gió, sẽ lại xuất hiện một đám sát thủ.

 

Đại hiệp Lương Đấu bỗng trầm giọng nói:

 

- Phải rút lui rồi.

 

Lao Cửu khàn khàn hỏi:

 

- Rút lui?

 

... Rút khỏi mảnh đất khổ chiến mới tranh giành được này!

 

Lương Đấu thần sắc bình thản, đáp:

 

- Đúng vậy.

 

Hồ Phúc không nhịn được hỏi:

 

- Sao lại làm vậy?

 

Lương Đấu hướng tầm mắt ra xa, như dừng lại trên đỉnh núi Đan Hà, ánh tà dần tắt:

 

- Đến lúc trời tối sẽ chẳng nhìn thấy gì nữa, ở đây không phòng thủ được, hơn nữa còn trở thành trọng điểm công kích, không bằng lùi vào trong chùa.

 

Chợt nghe một người khác tiếp lời:

 

- Đúng thế. Trong chùa Biệt Truyện, chúng ta tập trung lại, ít nhất cũng tốt hơn ở lại vách núi này bị người ta chia cắt tấn công.

 

Người nói là Nhu Thủy thần quân.

 

Nhu Thủy thần quân lúc này chẳng có chút nào là “nhu thủy” nữa, đơn giản là đã bị đốt tới tối tăm mặt mũi.

 

... Nhưng chính ông ta đã đánh lui Hảo vương.

 

Nếu không nhờ ông ta, thế lửa lan tràn, Quyền Lực bang đã sớm thừa cơ tấn công lên, thế không thể cản.

 

Lương Đấu từ từ quay lại, mỉm cười nhìn Nhu Thủy thần quân, nói:

 

- Ung huynh cao kiến, đệ rất tán đồng. Vừa rồi nguy hiểm, nếu không phải có Ung huynh đẩy lùi Hỏa vương, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

 

Nhu Thủy thần quân không ngờ cũng ôn hòa đáp:

 

- Vừa rồi áp trận toàn nhờ vào cả Lương đại hiệp, nếu không phải Lương đại hiệp giữ chặt Kiếm vương thì ở đây đã không có phần cho chúng tôi nói chuyện rồi.

 

Hai người trải qua chiến dịch này đều không khỏi thân thiện với nhau hơn một chút.

 

Lương Đấu nói:

 

- Trận tiếp theo còn chưa biết thế nào đây! Chúng ta cứ quay về trước đã, đến tối....

 

Ông cười cười một chút rồi tiếp:

 

- sợ rằng sẽ còn có một trận tử chiến nữa.

 

Ánh tà vàng ối nhanh chóng chìm xuống, hoàng hôn so với sương mù còn thâm trầm hơn, gió đêm thổi qua, Tiêu Thu Thủy lại phát hiện sau lưng áo Lương Đấu đã ướt đầm mồ hôi.

 

... Tuy trong trận đánh vừa rồi, trên vách đá, đại hiệp Lương Đấu đối đầu với Kiếm vương Khuất Hàn Sơn, hai người chỉ giao chiến có một chiêu rồi một mực giằng co, không hề ra đến chiêu thứ hai.

 

Bọn họ tử chiến một trận, bảo vệ được Đan Hà quan nhưng lại phải lập tức rút lui.

 

Bởi vì đêm đen như tóc rối, sắc núi dần tối lại, ngay cả sương mù cũng chuyển ngược lại.

 

Hoàng hôn đã qua.

 

Đêm tối, khúc hát quanh lò.

 

Trong chùa Biệt Truyện.

 

Họ đốt một chậu lửa, để ở đại điện, lại nhóm một lò lửa ở trong viện.

 

Người ở trong điện, trong điện, bốn phía, chỗ nào cũng đề phòng chuẩn bị chiến đấu. Họ đều biết, lúc này Quyền Lực bang đã bao vây quanh họ rồi.

 

Bên ngoài chùa Biệt Truyện, trong màn đêm sâu thẳm có vô số kình địch.

 

Trong trận chiến Hải Sơn môn, đã đẩy lùi kẻ địch nhưng bên phía họ cũng có năm người bị thương.

 

Hồ điệp kiếm tẩu cùng Thiếu Lâm Hồng Hoa cùng bị chút thương nhẹ, Châu Giang Sát Tử, Yết Dương Ngô Tài cùng Đoạn môn kiếm tẩu đều bị thương hơi nặng.

 

Sát Tử do quá liều mạng, đánh lùi Khang Xuất Ngư sát lực lăng lệ nên không để ý bị Khang Kiếp Sinh ở bên cạnh đánh lén đả thương. Đoạn môn kiếm tấu trong một chiêu liều mạng, chém bị thương một người trong Trường Thiên ngũ kiếm nhưng bị mất thăng bằng, ngã xuống dưới vách đá, may nhờ Nhu Thủy thần quân kịp thời ném dây lưng xuống kéo lại nhưng vẫn bị đá núi sắc nhọn làm bị thương. Ngô Tài thì lại vừa đánh vừa chời, chơi đến quên mình, bị Đỗ Tuyệt ở bên cạnh chém trúng một đao. May mà hắn kịp thời xuất cước, đá văng Đao ma ra nếu không cả cánh tay trái đã bị phế đi rồi.

 

Ba người này thương thế không nhẹ. Sát Tử trời sinh thần dũng, bị thương vẫn có thể chiến đấu. Đoạn môn kiếm tẩu bị thương vài chỗ nhưng phần nhiều là va đập thành thương, không quá lo ngại. Ngô Tài bị thương tới tận xương nhưng là tay trái, ảnh hưởng cũng không lớn.

 

Để có một điểm ánh sáng giữa trời đất, họ nhóm lên một lò lửa hừng hực, ngồi vây quanh lò lửa, nói chuyện, hạ giọng ca một khúc hát quanh lò của hảo hán giang hồ, lãnh khách thiên nhai...

 

Lương Đấu nhìn sắc trời, nói:

 

- Quyền Lực bang tấn công một lần, sẽ còn quay lại. Chúng thấy chúng ta bày kế không thành ở Đan Hà quan, mới đầu chưa chắc đã dám tiến lên, nhưng sau khi bao vây bố trí ổn thỏa xong, bọn chúng chắc chắn sẽ lại tiếp tục tấn công mạnh.

 

Lao Cửu bỗng đấm một quyền xuống đất, giận giữ nói:

 

- Mẹ nhà chúng nó chứ, bọn chúng người đông, không dứt khoát tụ cả đám xông lên quyết chiến thì thôi, lại còn...

 

Hảo nhân Hồ Phúc lại xua tay nói:

 

- Không chắc, không chắc. Bọn chúng cũng chưa chắc là người đông, nếu không đã sớm xông cả lên, ăn thịt chúng ta rồi.

 

Lương Đấu cười nói:

 

- Chúng ta đánh bậy đánh bạ lại tới được chỗ này, cùng liên thủ với tâm phúc bên cạnh Chu đại thiên vương.

 

Lý Hắc cười “khặc khặc”:

 

- Cũng đủ cho chúng bận rộn rồi.

 

Nhu Thủy thần quân cười lạnh:

 

- Có điều chúng ta cũng không dễ dàng. Vốn Hỏa vương vây giết chúng ta lại vì thế mà liên thủ cùng Kiếm vương ra tay.

 

Lương Đấu cười đáp:

 

- Dù gì chúng ta cũng cùng kề vai tác chiến rồi.

 

La Hải Ngưu cười hắc hắc:

 

- Cùng nhau xông cả lên, thống khoái, thống khoái!

 

Uyên ương kiếm tẩu nghiêm mặt nói:

 

- Xem ra lúc này, Quyền Lực bang đang vượt qua Đan Hà quan, tiến hành bao vây chùa Biệt Truyện.

 

Lương đấu cũng chỉnh sắc:

 

- Vì thế chúng ta phải lập tức gia tăng phòng thủ.

 

Đoạn quay sang phía Nhu Thủy thần quân, vái dài, nói:

 

- Có chuyện xin thỉnh giáo.

 

Sau trận ở Đan Hà quan, Nhu Thủy thần quân cùng đại hiệp Lương Đấu đã trọng tài lẫn nhau, cũng không khỏi khách khí hơn. Nhu thủy thần quân đáp:

 

- Lương đại hiệp có gì xin cứ nói.

 

Lương Đấu nói:

 

- Lần này huynh đài bị khốn ở Đan Hà, mà Kiếm vương lại giết chiết Trường Giang tứ côn ở Cao Yếu. Đệ biết giữa Chu đại thiên vương và Lý Trầm Chu đã có thù oán, tình hình như thế này rõ ràng là hai hổ tranh. Chỉ không biết Quyền Lực bang ngoài Kiếm vương, Hỏa vương ra, chẳng thấy sáu vương còn lại trong Bát đại thiên vương tới chi viện, với chí hiệu lệnh thiên hạ của Quyền Lực bang, đáng lẽ phải không như vậy. Còn về Chu đại thiên vương danh chấn hai đường thủy bộ, hảo hán lục lâm không ai không thần phục, nhưng không biết tại sao một Thần quân bị truy sát tới đây, cứu binh không đến, ngay cả Liệt Hỏa thần quân cùng tề danh với Ung huynh cũng không tới, rút cuộc là có nguyên nhân gì?

 

Sắc mặt Nhu Thủy thần quân tối sầm lại, một lúc sau mới đáp:

 

- Lương đại hiệp hỏi rất hay.

 

Đúng lúc đó, đột nhiên bên ngoài tường bao chùa Biệt Truyện có một cái đầu nhô lên, bắn ra một mũi phi tiễn, nhanh như sao băng, hướng thẳng vào Nhu Thủy thần quân.

 

Nhu Thủy thần quân chập hai tay lại, bắt lấy mũi tên, thần sắc không đổi, nói:

 

- Người đâu, lấy rượu.

 

Bốn người chưa bị thương trong Ngũ kiếm Thần tẩu đồng thanh đáp lời, rót đầy các chén. Đại Đỗ hòa thượng không nhịn được nói:

 

- Quyền Lực bang tới nhanh quá!

 

Lương Đấu cười đáp:

 

- Đúng là rất nhanh.

 

Nói đoạn nâng chén nhìn Nhu Thủy thần quân, nói:

 

- Mời.

 

Cùng lúc đó, chợt nghe “rầm” một tiếng, tường bao bị đánh thủng một lỗ, một nắm tay thò vào bên trong, hóa thành chưởng, đảo lại, “xoẹt, xoẹt xoẹt”, ba đốm sáng lạnh bắn thẳng vào Lương Đấu.

 

Lương Đấu thần sắc như thường, ngẩng đầu uống cạn chén rượu, rồi đưa tay lên, xoay vòng ba lần, “binh” một tiếng, hạ chén xuống bàn đá. Ba mũi ám khí đều bị thu hết vào trong chén rượu, đáy chén thì đã khảm nhập vào trong đá.

 

Trong mắt Nhu Thủy thần quân thoáng hiện vẻ tán thưởng:

 

- Nội lực cao cường.

 

Lương Đấu cười đáp:

 

- Ám khí có độc, không chạm vào được, chỉ có thể lưu lại trong chén.

 

Nhu Thủy thần quân cười nói:

 

- Đến đây, tôi mời huynh.

 

Lương Đấu đáp:

 

- Đa tạ.

 

Một hơi uống cạn, nhưng lại rót đầy một chén, vung ra phía ngoài, cao giọng nói:

 

- Đêm ngay trăng sáng sao thưa, bọn ta ở trong chùa uống rượu luận anh hùng, các vị lại ở bên ngoài ăn sương nuốt gió, thực là vất vả, mời uống một chén.

 

Nói đoạn lại ngửa cổ uống cạn.

 

Bên ngoài viện quả là một đêm trăng thanh gió mát.

 

Hóa ra đêm đen đã phủ xuống rồi.

 

Đêm muộn, đoạn hành lanh vừa xa vừa dài.

 

Nguyệt minh tinh hi,

 

Ô thước nam phi;

 

Nhiễu thụ tam táp,

 

Vô chi khả tê. (**)

 

Tiêu Thu Thủy bỗng nhiên cao giọng hát, tiếng ca bi tráng. Những hảo hán giang hồ lưu lạc giang hồ, những lãng tử lang bạt thiên nhai cũng hòa vào cầm đũa gõ nhịp hát theo.

 

Tiếng hát chấm dứt, Lương Đấu vỗ tay khen:

 

- Hay! Hay!

 

Nhu Thủy thần quân cũng không khỏi có chút tán thưởng, nhất thời cảm thấy vô cùng tâm đầu ý với với những anh hùng hào kiệt ở đây.

 

Lương Đấu chợt nói:

 

- Ung huynh, huynh bán mạng cho Chu đại thiên vương, là tự nguyện, hay bị ép.

 

Nhu Thủy thần quân biến sắc hỏi:

 

- Lương đại hiệp sao lại nói như vậy?

 

Lương Đấu nghiêm mặt đáp:

 

- Tôi ăn nói thẳng thán, không giấu gì Ung huynh. Trong võ lâm, Ung huynh tuy khong phải bậc đại hiệp, nhưng cũng rất ít khi làm ác, nhiều lần trừ bạo giúp yếu, duy có một mạch Chu đại thiên vương lại thanh danh tàn tạ, chẳng từ việc ác nào. Ung huynh cam tâm làm thuộc hạ dưới trướng Chu đại thiên vương, thực chẳng phải phúc của võ lâm, cũng không phải chí nguyện của huynh đệ.

 

Ngũ kiếm Thần tẩu ở đằng sau đồng loạt biến sắc, rục rịch muốn trở mặt, sắc mặt Nhu Thủy thần quân khẽ đổi, đưa tay ngăn lại, chậm rãi nói:

 

- Tôi là một trong Song thần quân dưới trướng Thiên vương, có thể nói là dưới một người mà trên vạn người. Tôi thật sự phải cảm tạ Thiên vương tài bồi, còn về công danh đời sau, thực chẳng bằng quyền vị lúc sống. Lương đại hiệp đã có lời, huynh đệ xin tâm lĩnh vậy thôi.

 

Đoạn hai tay kính Lương Đấu một chén, nói tiếp:

 

- Hôm nay chúng ta tương ngộ nơi đất chết, kề vai tác chiến, quả là có duyện. Nhưng ngày sau nếu có thể thoát khỏi chốn này, tương kiến giang hồ, chúng ta lập trường bất đồng, Lương huynh tự nhiên có thể lấy binh khí gặp lại, không cần cố kỵ hay quyến luyến tình cảm hôm nay làm gì. Còn về huynh đệ tôi, vốn tâm ngoan thủ lạt, giang hồ biết tiếng, Lương đại hiệp nếu có thể giết tôi thì cứ giết đi, không cần lưu tình. Nếu tôi giết được Lương huynh thì cũng như vậy, Lương đại hiệp không cần khuyên nhủ nữa.

 

Lương Đấu cười khổ:

 

- Đáng tiếc, đáng tiếc.

 

Một hơi uống cạn chén rượu rồi nhìn mọi người nói:

 

- Nào nào nào, chúng ta không nói những chuyện mất hứng đó nữa, vì tiêu diệt Quyền Lực bang, mọi người cùng uống rượu đi.

 

Mọi người cũng sinh hứng thú, lần lượt rót đầy chén, sảng khoái uống cạn, Nhu Thủy thần quân nói:

 

- Tôi biết trong nhà bếp còn có ít thức ăn, để làm đồ nhắm cũng tốt.

 

Tiêu Thu Thủy vốn không uống rượu, lập tức nói:

 

- Để tôi đi lấy.

 

Đằng lôi kiếm tẩu từng đánh với Tiêu Thu Thủy trong trận Đan Hà quan, rất tán thưởng tinh thần anh dũng không lùi của hắn, sợ hắn đi một mình gặp chuyện, liền nói:

 

- Ta cũng đi.

 

A Thủy cũng nói:

 

- Vậy ba người chúng ta đi.

 

Nhà bếp cách đại điện một đoạn không ngắn.

 

Ánh trăng như nước.

 

Ai cũng biết ba người đi chuyến này không chỉ vì để lấy thức ăn mà càng quan trọng hơn là do thám tình hình bao vây quanh chùa Biệt Truyện.

 

Họ đi qua hành lang thật dài.

 

Hành lang không một bóng người, bên ngoài cây cỏ đung đưa, là bóng cây, hay bóng người?

 

A Thủy vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên cao:

 

- Nếu lần này có thể sống sót thoát ra, tôi nhất định phải thật quý trọng cuộc đời này, làm một vài chuyện, không thể lang bạt giang hồ suốt nhày như trước nữa.

 

Tiêu Thu Thủy nhìn nghiêng sang khuôn mặt kiên định dưới ánh trăng của chị ta, gật đầu nói:

 

- Kỳ thực với tài năng của Lưỡng Quảng thập hổ, cứ ở một góc đông nam này quả là đại tài tiểu dụng.

 

Đằng lôi kiếm tẩu lại cười lạnh:

 

- Trong ngoài viện này không biết có bao nhiêu kẻ địch, các ngươi còn nói tới cái gì tương lai?

 

A Thủy trừng mắt sắp sửa muốn phát tác, Tiêu Thu Thủy cười nói:

 

- Vậy thì tiền bối muốn nói chuyện gì?

 

Đằng lôi kiếm tẩu mỉm cười hung ác:

 

- Nói chuyện giết người!

 

Tiêu Thu Thủy hỏi:

 

- Giết người?

 

Đăng lôi kiếm tẩu ung dung nói:

 

- Ngươi biết ta giết người phải mất bao lâu không?

 

Tiêu Thu Thủy đáp:

 

- Ồ?

 

Đằng lôi kiếm tẩu cười tàn độc:

 

- Bình thường ta bắt sống một người, muốn giết hắn, ít nhất có thể giết trong sáu ngày, nhiều thì có thể giết trong mười sáu ngày. Có một lần ta bắt được một tên, mỗi ngày cắt một miếng thịt, rắc một nắm muối, nấu lên ăn ngay trước mặt hắn.

 

Nói đoạn Đằng lâu kiếm tẩu hướng về phía bụi cỏ đen rậm, lạnh lẽo nói:

 

- Kẻ nào dám phạm ta, ta quyết không tha cho hắn!

 

Tiêu Thu Thủy khẽ thở dài, hắn biết Đằng lâu kiếm tẩu cố ý nói cho người của Quyền Lực bang nghe, nhưng hắn cũng biết Đằng lôi kiếm tẩu kinh nghiệm giang hồ lõi đời này, trong lòng cũng đã cảm thấy sợ hãi.

 

Chỉ có người trong lòng sợ hãi mới mở miệng đe dọa người khác.

 

Ánh trăng như sương.

 

Chùa Biệt Truyện nhìn trong bóng đêm huy hoàng có vẻ vừa trầm mặc, vừa an tường.

 

Vì thế họ đẩy cửa tiến vào nhà bếp.

 

Trong nhà bếp có thức ăn, trong thức ăn không có độc.

 

Đằng lôi kiếm tẩu lịch duyệt giang hồm vừa tiến vào đã dùng châm bạc thử xam thức ăn có độc hay không.

 

Chuyện này lại khiến Tiêu Thu Thủy nhớ tới Đường Phương. Đường Phương là người của Đường gia, người Đường gia đều rất cẩn thận, cho nên rất khó hạ độc được người Đường gia.

 

... Ngoại trừ một lần, trên lầu giáp tú...

 

Đằng lôi kiếm tẩu đang muốn mở cửa bước ra ngoài thì đột nhiên, sáu đốm sáng lam bắn tới. Đằng lôi kiếm tẩu giật chỏ đánh lùi A Thủy đang sắp bước ra ngoài, vụt đóng cửa lại. Bụp bụp bụp, bụp bụp bụp, ám khí đánh ngậm vào cửa.

 

Cửa đóng sập lại, trong nhà bếp tối đen.

 

A Thủy tức giận quát:

 

- Ông đánh ta....

 

Tiêu Thu Thủy bỗng nói:

 

- Không ổn.

 

Đằng lôi kiếm tẩu hỏi:

 

- Cái gì không ổn?

 

Tiêu Thu Thủy đáp:

 

- Không thể bị vây ở đây.

 

Đằng lâu kiếm tẩu nói:

 

- Đi ra làm bia ngắm cho ám khí?

 

Tiêu Thu Thủy đáp:

 

- Làm bia ngắm cho ám khí cũng phải ra phối hợp với Lương đại hiệp.

 

A Thủy nói:

 

- Tôi tán thành!

 

Tiêu Thu Thủy gói hết thức ăn vào trong giấy dầu, lần lượt cất vào trong áo. Đằng lôi kiếm tẩu cuối cùng cũng nói:

 

- Được rồi, bị khốn ở đây cũng chỉ có một đường chết.

 

Tiêu Thu Thủy đẩy tung cửa ra, ánh trăng như nước, hành lang như một đoàn trường chinh dài đằng đẵng. Tiêu Thu Thủy vụt hít vào một hơi khí lạnh, quyết đoán nói:

 

- Xông ra ngoài!

 

Bên Tiêu Thu Thủy vừa ra khỏi cửa, đối phương đã phát động thế công.

 

Hai chỗ cửa sổ phòng bếp đóng kín đồng loạt bị phá vỡ.

 

Ánh trăng như kiếm mang, chiếu sáng phòng bếp, đao phong lóe sáng, ít nhất có sáu người từ cửa sổ nhảy vào.

 

Nhưng cùng lúc đó, ba người Tiêu Thu Thủy đã đều lao ra ngoài.

 

Nhóm Tiêu Thu Thủy đi được một đoạn, hành lang rất dài, ít nhất có ba bốn mươi món ám khí đồng loạt đánh về phía họ.

 

Tiêu Thu Thủy nhảy, tránh, né, dịch, hai tay bắt, kéo, đánh, đẩy tránh khỏi cùng đánh văng hơn mười món ám khí, hành lang đài đằng đẵng, thế xông của Tiêu Thu Thủy không giảm.

 

Bấy giờ bỗng nhiên có hai người xông ra, một thanh quỷ đầu đao, một cây lưu kim đáng, trái phải giáp kích. Tiêu Thu Thủy hạ người xuống, lưu kim đáng suýt soát sượt qua người. Hắn hạ thấp người nhưng vẫn không hề dừng lại, “binh” một tiếng, hoa lửa bắn tung, đỡ lấy quỷ đầu đao, mượn thế đẩy qua, ném người đó ra ngoài.

 

Lúc này Tiêu Thu Thủy đã tới gần cuối hành lang, chạy thêm mười bước sẽ vào trong điện, trong điện có cường viện là mấy người Lương Đấu. Cùng lúc đó,mộtđoàn kiếm mang sáng chói như mặt trời vụt bùng lên trong đêm tối.

 

Quan Nhật thần kiếm!

 

Mặt trời không quá gắt, nhưng trong bóng tối cũng vô cùng sáng lạn.

 

Nhát kiếm này hiển nhiên không phải Khang Xuất Ngư ra tay, mà là Khang Kiếp Sinh.

 

Tiêu Thu Thủy biết không thể hàm chiến, một khi bị Khang Kiếp Sinh ngăn cản, người của Quyền Lực bang nhất định sẽ tới vây giết. Hắn nối máu lên, phóng hết tất cả ám khí bắt được ra!

 

Khang Kiếp Sinh giật mình hoảng sợ, vội vàng múa kiếm đánh văng ám khí, Tiêu Thu Thủy đã xông qua, lao vào trong cửa, đá tung cửa ra, hét lớn:

 

- Có địch tấn công.

 

Bấy giờ hắn vốn có thể xông vào trong viện, Quyền Lực bang tuy sắp trọng binh bốn phía nhưng tạm thời vẫn chưa dám xâm nhập vì sợ hãi uy danh của các cao thủ do đại hiệp Lương Đấu dẫn đầu. Nhưng cùng lúc ấy, Tiêu Thu Thủy bỗng nghe thấy A Thủy ở đằng sau chưa tới mười bước, phát ra một tiếng kêu thảm!

 

Tiêu Thu Thủy lập tức lao ngược ra.

 

Hắn không thể chờ mấy người Lương Đấu chạy tới rồi mới tính. Cứu người như cứ mạng, Tiêu Thu Thủy thà đi chịu chết, biết rõ sức mình bọ ngựa chống xe nhưng cũng không thể thấy chết không cứu!

 

(*) Dưới nước là long vương, trên trời là nhân vương. Trên trời dưới đất chỉ có ta là vương.

 

(**) Một đoạn trong bài "Đoạn ca hành", hình như là của Tào Tháo =.="

 

月明星稀,

 

乌鹊南飞;

 

绕树三匝,

 

无枝可栖.

 

Trăng sáng sao thưa,

 

Chim thước về nam;

 

Lượn quanh ba vòng,

 

Chẳng cành đáng đậu.

back top