Công Tôn cốc chủ cười khẩy, nói:
- Thắng được đao kiếm trong tay ta, ta sẽ để cho hai ngươi xử trí, còn nếu các ngươi thua, thì hôn ước cứ làm như đã định.
Tiểu Long Nữ cười nhạt, nói:
- Chúng tôi thua, hai chúng tôi sẽ bỏ mạng ở sơn cốc này.
Công Tôn cốc chủ không nói thêm, cây kim đao trong tay trái tức thì vung chém về phía Dương Quá. Dương Quá giơ kiếm sử chiêu "Bạch hạc lượng xí" là kiếm pháp chính tông của phái Toàn Chân. Công Tôn cốc chủ nghĩ: "Chiêu này tuy pháp độ nghiêm cẩn, cũng chỉ là bình ổn mà thôi". Thanh hắc kiếm bên tay phải đâm thẳng tới đầu vai chàng, như thế là đao kiếm cùng tấn công Dương Quá, chưa lý đến Tiểu Long Nữ. Dương Quá ngưng thần ứng chiến, nghiêm thủ môn hộ, tiếp liền ba chiêu.
Tiểu Long Nữ đợi cốc chủ sử xong ba chiêu, mới chĩa kiếm tiến lên. Công Tôn cốc chủ không dùng kim đao đối phó với nàng, thấy lai thế quá nhanh, mới dùng thanh hắc kiếm đỡ gạt, chiêu số rõ ràng có ý nhường nhịn.
Kim Luân pháp vương xem bảy, tám chiêu, mỉm cười, nói:
- Công Tôn cốc chủ, cứ thương hoa tiếc ngọc như thế, chỉ e sẽ nguy to đấy.
Công Tôn cốc chủ nói: Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
- Đại hòa thượng, nếu lão còn xem thường tại hạ, thì cứ đợi cuối trận hãy hay, bây giờ chớ phí công chỉ điểm.
Nói đoạn vung đao kiếm, tạo tiếng gió mạnh dần trong sảnh.
Lại đấu vài hiệp, Dương Quá sử chiêu "Hoành hành mạc bắc" trong kiếm pháp phái Toàn Chân, Tiểu Long Nữ sử chiêu "Thái bút họa mi" của "Ngọc nữ kiếm pháp", chiêu số của hai người hợp thành một chiêu "Liêm hạ sơ trang" thuộc "Ngọc nữ tố tâm kiếm pháp". Công Tôn cốc chủ hơi lạ, dùng hắc kiếm gạt trường kiếm của Dương Quá, dùng kim đao thu ngang trước mặt. Kiếm của Tiểu Long Nữ chém tới trán cốc chủ, choang một tiếng, đao kiếm đụng nhau, lưỡi kim đao bị mẻ một miếng.
Người xem thảy đều kinh ngạc, không ngờ thanh kiếm cùn bình thường lại lợi hại như vậy. Dương Quá và Tiểu Long Nữ cũng bất ngờ, họ chọn hai thanh kiếm này chỉ vì thích tên gọi của nó, ai ngờ lại vớ được bảo kiếm, thế là tinh thần đại chấn, song kiếm ào ạt tấn công.
Công Tôn cốc chủ cũng thầm kinh ngạc: "Liễu muội và tên tiểu tử võ công đều không bằng ta, hai người hợp lực, ta chẳng ngại gì, tại sao song kiếm hợp bích, lại lợi hại như thế, xem chừng lão hòa thượng kia nói không sai. Nếu hôm nay bị hai ngươi đánh bại... Nếu hôm nay bị hai ngươi đánh bại...". Nghĩ tới đây, kim đao hữu công, hắc kiếm tả kích, Công Tôn cốc chủ sử dụng đến tuyệt học bình sinh "Âm dương đảo loạn nhẫn pháp". Hắc kiếm vốn âm nhu, lúc này đột nhiên chém mạnh, biến thành đao pháp dương cương, còn cây kim đao lưỡi cưa nặng nề lại đánh nhứ chọc nhẹ theo kiểu kiếm pháp linh động, đao thành kiếm, kiếm biến đao, thật là kỳ ảo muôn phần.
Kim Luân pháp vương, Tiêu Tương Tử, Doãn Khắc Tây ba người đều kiến thức quảng bá, nhưng cái môn đảo ngược Âm dương song nhẫn về đao pháp và kiếm pháp thế này thì họ chưa từng thấy, chưa từng nghe. Mã Quang Tá kêu lên:
- Chà, lão cốc chủ già đời gớm thật, có công phu cổ quái gì thế này? Lão già... lão đúng là gừng càng già càng cay.
Công Tôn cốc chủ bất quá bốn mươi tuổi, chưa gọi là già, hôm nay định bái đường thành thân với Tiểu Long Nữ, bây giờ cứ bị kẻ khác gọi lão này lão nọ, trong bụng làm sao không tức? Nhưng hiện tại chưa có thời gian đối phó với Mã Quang Tá, phải dốc toàn lực thi triển môn võ công y đã khổ luyện hơn hai chục năm nay, quyết ý đánh bại Dương, Long hai người, rồi sẽ tính sau.
Dương Quá và Tiểu Long Nữ song kiếm hợp bích, đang dần dần chiếm thượng phong, nhưng đối phương bỗng nhiên đao kiếm thác loạn, chiêu số kỳ dị, hai người không khỏi chân tay luống cuống, lập tức liên tiếp gặp hiểm chiêu. Dương Quá thấy uy lực của thanh hắc kiếm mạnh hơn kim đao, bèn đón đỡ các đòn kiếm, để Tiểu Long Nữ chống đỡ kim đao, nghĩ thầm thanh kiếm của nàng chiếm được lợi thế, kim đao không dám đụng vào kiếm "Thục nữ", thì nàng không bị nhiều nguy hiểm.
Nhưng làm thế, hai người thành ra độc lập tác chiến, "Ngọc nữ tố tâm kiếm pháp" giảm hẳn uy lực. Công Tôn cốc chủ cả mừng, vung kiếm chém mạnh ba nhát, cây đao bên tay trái cũng sử bốn chiêu "Định dương châm", "Hư tức phân kim", "Kinh Kha thích Tần", "Cửu phẩm liên đài". Bốn chiêu phiêu dật lưu chuyển, phối hợp với ba nhát chém của thanh kiếm theo lối đao pháp, Dương Quá chỉ gắng gượng chống đỡ, Tiểu Long Nữ thì tâm ý rối loạn, muốn vung kiếm chém kim đao, nhưng cây kim đao thế như phượng bay, kiếm chém không tới.
Dương Quá biết không ổn, liều mạng sử chiêu "Mã tựu lạc hoa" trong kiếm pháp Toàn Chân, đưa mũi kiếm chếch lên, tiếp đỡ cả đao lẫn kiếm của đối phương. Tiểu Long Nữ liền thu kiếm về che ngực cho Dương Quá, thế là hai người lại trở về "Ngọc nữ tố tâm kiếm pháp". Điều cốt yếu của bộ kiếm pháp này là hai người sử kiếm phải một lòng như nhau, vì nhau. Chiêu của Dương Quá là xả thân cứu người, chính là tâm pháp tối cao của kiếm thuật. Tiểu Long Nữ thấy chàng lăn xả cứu nàng, không thủ môn hộ, sợ chàng bị hại, vội giơ kiếm bảo vệ thay cho chàng, thế là hai người tuy không thủ mà đều là thủ, uy thế của song kiếm lại tăng lên.
Đấu thêm mấy chiêu, Công Tôn cốc chủ trán lấm tấm mồ hôi, đao kiếm chống đỡ lúng túng, bại trận đã rõ. Tiểu Long Nữ v Dương Quá thì càng đánh càng thuận tay. Dương Quá tay trái miết kiếm quyết, tay phải đâm kiếm vào sườn bên trái của địch, Tiểu Long Nữ hai tay giữ chuôi kiếm, giơ kiếm lên, chiêu này gọi là "Cử án tề mi". Lòng nàng tràn đầy nhu tình mật ý, âu yếm ngoảnh nhìn Dương Quá, đột nhiên ngực như bị chùy sắt giáng mạnh, ngón tay bên phải nhức buốt, tưởng chừng không cầm nổi kiếm được nữa, bất giác tái mặt, nhảy lùi ba bước.
Công Tôn cốc chủ cười khẩy, nói:
- Ô, hoa Tình, hoa Tình!
Y mừng thầm, song cũng ghen tức. Tiểu Long Nữ không hiểu ý, Dương Quá thì biết chất độc của hoa Tình phát tác, ban nãy trong kiếm thất nàng bị gai hoa Tình đâm vào ngón tay, bây giờ động tình, lập tức bị đau đớn. Chàng đã bị khổ tương tự, nên rất thương Tiểu Long Nữ, dịu dàng hỏi:
- Đau lắm phải không?
Công Tôn cốc chủ thừa cơ gấp gấp tấn công Dương Quá một trận. Tiểu Long Nữ đã bớt đau, giơ kiếm tiến lại. Dương Quá bảo nàng:
- Cô cô cứ nghỉ thêm chút nữa đi!
Đâu ngờ vừa động nhu tình, ngón tay chàng cũng lại đau nhói.
Công Tôn cốc chủ thừa dịp chàng sơ hở, hắc kiếm chém gấp, keng một tiếng, thanh kiếm "Quân tử" của Dương Quá bị văng xuống đất, Công Tôn cốc chủ tức thì chĩa mũi kiếm tới trước ngực chàng. Tiểu Long Nữ cả kinh, lao tới cứu, nhưng kim đao của y không để cho nàng tiếp cận. Công Tôn cốc chủ quát:
- Tóm cổ tên tiểu tử cho ta!
Bốn đệ tử áo xanh vâng lệnh, tung lưới chụp xuống người Dương Quá, quấn lại mấy vòng. Công Tôn cốc chủ hỏi:
- Liễu muội, muội định thế nào?
Tiểu Long Nữ biết một mình nàng đã không thể địch nổi y, bèn quăng kiếm "Thục nữ" xuống đất, chỉ nghe "cạch" một cái, kiếm "Thục nữ" và kiếm "Quân tử" tự nhảy lại gần, rồi hút dính vào nhau, thì ra hai thanh kiếm đều có nam châm cực mạnh. Tiểu Long Nữ nói:
- Kiếm còn như thế, người há không bằng kiếm? Cốc chủ cứ việc giết hai chúng tôi đi.
Công Tôn cốc chủ nói:
- Hừ, muội hãy theo ta.
Y chắp tay nói với bọn Kim Luân pháp vương:
- Xin chờ cho!
Rồi y đi vào nội đường, Bốn đệ tử khiêng Dương Quá nằm trong lưới theo sau. Tiểu Long Nữ cũng đi theo họ.
Mã Quang Tá nói:
- Đại hòa thượng, Tiêu huynh, chúng ta hãy tìm cách cứu người.
Kim Luân pháp vương mỉm cười không đáp. Tiêu Tương Tử cười khẩy, nói:
- Mã huynh liệu có địch nổi lão ta không?
Mã Quang Tá vò đầu bứt tai, chưa nghĩ ra cách gì, chỉ nói:
- Địch không nổi cũng phải đánh, địch không nổi cũng phải đánh!
Công Tôn cốc chủ hiên ngang đi vào một gian thạch thất nhỏ hẹp, nói:
- Ngắt hoa Tình mang vào đây.
Dương Quá và Tiểu Long Nữ đã quyết ý cùng chết, hai người nhìn nhau mỉm cười, chẳng buồn để tâm đến việc Công Tôn cốc chủ làm gì, nói gì. Lát sau, từ cửa phòng tràn vào mùi hoa thơm ngây ngất, hai người nhìn ra, thấy mười mấy đệ tử áo xanh mang vào những bông hoa Tình ngũ sắc, nổi bật màu đỏ tươi và màu vàng chanh. Họ đeo các bao tay bằng da bò để khỏi bị gai hoa Tình đâm vào tay. Công Tôn cốc chủ hất tay phải, lạnh lùng nói:
- Ném cả xuống người tên tiểu tử!
Lập tức toàn thân Dương Quá như bị hàng ngàn con ong đốt, tứ chi bách hạch đau nhức khó chịu, phải kêu rống lên. Tiểu Long Nữ vừa thương chàng, vừa căm tức, quát với Công Tôn cốc chủ:
- Ngươi giở trò gì vậy?
Nàng bước tới định hất các bông hoa Tình ra khỏi người Dương Quá.
Công Tôn cốc chủ giơ tay cản lại, nói:
- Liễu muội, hôm nay lẽ ra là ngày ta với muội động phòng hoa chúc, bị tên tiểu tử này xông vào phá đám. Ta và hắn vốn không quen biết, không thù oán gì, hơn nữa hắn là người quen cũ của muội, chỉ cần hắn giữ phép tắc tân khách, đương nhiên ta sẽ dùng lễ đãi hắn. Bây giờ việc đến nước này...
Y hất tay, các đệ tử lui cả ra ngoài, y nói tiếp:
- Là phúc hay họa, hoàn toàn tùy muội.
Dương Quá bị gai hoa Tình vây quanh đâm vào người, đau đớn vô cùng, nhưng không muốn để Tiểu Long Nữ phải khổ sở vì chàng, nên chỉ nghiến răng im lặng, không để ý nghe Công Tôn cốc chủ nói gì.
Tiểu Long Nữ nhìn thần tình khổ sở của chàng, vừa cảm thấy thương chàng quá đỗi, thì ngón tay lại nhức buốt vì chất độc của hoa Tình phát tác, nàng nghĩ: "Mình bị gai hoa Tình đâm hai, ba chỗ, đã đau như thế, chàng bị hàng trăm cái gai đâm, làm sao chịu nổi?".
Công Tôn cốc chủ đoán biết tâm ý nàng, nói:
- Liễu muội, ta thành tâm thành ý muốn kết mối lương duyên trăm năm với muội, đối với muội, ta chỉ có lòng ái mộ, tuyệt không tà ý, điều đó hẳn muội biết rõ.
Tiểu Long Nữ gật đầu, buồn bã nói:
- Tiên sinh đối với tiểu nữ rất tốt, chưa nói chuyện có ơn cứu mạng, hai tuần qua tiên sinh lúc nào cũng tỏ ra ân cần chu đáo, chỉ sợ làm cho tiểu nữ không vui lòng.
Nàng cúi đầu, thở dài não nuột, nói:
- Công Tôn tiên sinh, hôm ấy giá như tiên sinh đừng gặp tiểu nữ ngoài hoang sơn, không cứu mạng tiểu nữ, cứ để tiểu nữ chết đi không ai hay biết, có phải là cả ba chúng ta đều dễ chịu hơn không. Tiên sinh cưỡng ép tiểu nữ thành thân với tiên sinh, thừa biết tiểu nữ sẽ suốt đời buồn khổ, thế thì có hay ho gì cho tiên sinh kia chứ?
Công Tôn cốc chủ hai lông mày lại từ từ dựng ngược, nói gằn giọng, rành mạch từng lời:
- Ta xưa nay nói một là một, nói hai là hai, quyết không cho phép kẻ nào khinh thường vũ nhục. Muội đã đáp ứng thành thân với ta, thì phải thành thân. Còn chuyện sướng hay khổ, thế sự vốn khó đoán, việc ngày mai ai biết thế nào? Chờ đó sẽ biết sau.
Y phẩy tay áo, nói:
- Kẻ này bị gai hoa Tình đâm khắp người, cứ sau mỗi canh giờ, cái đau lại tăng một phần, ba mươi sáu ngày sau toàn thân sẽ đau nhức mà chết. Trong vòng mười hai canh giờ, ta có diệu dược bí truyền chữa khỏi, chứ sau một ngày đêm thì thần tiên khó cứu. Hắn sống hay chết, là tùy ở Liễu muội.
Nói xong, y thong thả đi ra, mở cửa, ngoảnh đầu lại nói:
- Nếu muội thà để cho hắn đau đớn rồi chết, thì muội cứ ở đây mà xem hắn ra sao trong ba mươi sáu ngày, muội có thể yên tâm là ta quyết sẽ không gia hại muội. Trong vòng mười hai canh giờ, nếu muội hồi tâm chuyển ý, chỉ cần nói một tiếng, ta sẽ đem giải dược cứu sống hắn.
Nói đoạn định bước ra khỏi phòng.
Tiểu Long Nữ thấy Dương Quá toàn thân run rẩy, cắn môi đến bật máu, đôi mắt vốn sáng long lanh giờ đây đờ dại hẳn đi, nghĩ đến nỗi đau nhức đang ghê gớm, vậy mà cứ sau mỗi canh giờ, cái đau lại tăng một phần, phải chịu ba mươi sáu ngày, thì chỉ e dưới địa ngục cũng không có hình phạt nào khủng khiếp hơn thế, nàng bèn nghiến răng, nói:
- Công Tôn cốc chủ, tiểu nữ đáp ứng thành thân với tiên sinh. Tiên sinh mau thả chàng ra, đưa thuốc cứu chàng.
Công Tôn cốc chủ một mực truy bức, chỉ cốt Tiểu Long Nữ nói câu vừa rồi, nhưng nghe nàng nói, y vừa mừng vừa ghen tức, biết rằng từ nay trở đi, thiếu nữ này đối với y chỉ có lòng oán hận, chứ không có nửa phần tình ý, bèn gật đầu, nói:
- Liễu muội biết hồi tâm chuyển ý, là tốt cho mọi người. Đêm nay hai ta động phòng hoa chúc, sáng mai ta sẽ đem giải dược cứu hắn.
Tiểu Long Nữ nói:
- Tiên sinh hãy cứu người đi đã.
Công Tôn cốc chủ thở dài, nói:
- Liễu muội, muội coi thường ta quá. Dễ gì được muội đáp ứng kia chứ? Muội không hề chân tâm tình nguyện, ta có ngu mấy cũng thừa biết. Tội gì ta phải trị thương cho hắn trước?
Nói rồi y quay người đi ra khỏi phòng.
Tiểu Long Nữ và Dương Quá nhìn nhau ảm đạm, không nói gì. Dương Quá chậm rãi nói:
- Cô cô, Quá nhi được cô cô khuynh tâm tương ái, dẫu ở nơi chín suối, cũng sung sướng vô cùng. Cô cô hãy đánh cho Quá nhi một chưởng chết luôn đi thôi.
Tiểu Long Nữ nghĩ: "Mình đánh chết chàng, rồi tự tận theo". Thế là giơ tay lên, tiềm vận nội kình.
Dương Quá mỉm cười, mục quang nhu hòa, âu yếm nhìn nàng, nói nhỏ:
- Đây có khác gì lúc hai ta động phòng hoa chúc kia chứ.
Tiểu Long Nữ nhìn thần thái thanh thản của chàng, nghĩ: "Một lang quân tuấn tú thế này, sao ông trời nỡ tàn nhẫn, bắt chàng phải chết oan chết uổng?". Ngực đột nhiên nong nóng, cổ họng ngòn ngọt, tựa hồ sắp thổ huyết, kình lực ở cánh tay lập tức tiêu tan. Nàng đột nhiên sà xuống ôm lấy Dương Quá, để cho hàng trăm chiếc gai hoa Tình đâm vào người nàng, nàng nói:
- Quá nhi, hai ta cùng chịu khổ với nhau.
Chợt nghe có tiếng kêu của Công Tôn cốc chủ ở sau lưng:
- Ối, muội... muội...
Rồi y lạnh lùng nói:
- Tội gì chịu khổ như thế? Muội bị đau đớn, nỗi đau trên người hắn có giảm bớt được chút nào đâu kia chứ?