Thần Điêu Hiệp Lữ

Chương 181: Cái Tình Là Cái Chi Chi

Khi Hoàng Dung, Nhất Đăng đại sư và những người khác bị nhốt trong đại sảnh, Dương Quá và Tiểu Long Nữ sánh vai nhau trò chuyện ở gần hoa viên, không lâu thì Trình Anh và Lục Vô Song đến. Tiểu Long Nữ thấy Trình Anh dịu dàng nhã nhặn, rất hợp với mình, liền kéo tay nàng ta mà trò chuyện. Lục Vô Song kể lại cho Dương Quá cuộc tỷ võ vừa rồi với Quách Phù, việc mình châm chọc khiến cho Quách Phù dở cười dở khóc như thế nào, Trình Anh búng rơi kiếm của Quách Phù ra sao. Dương Quá lần này gặp lại Trình, Lục hai nàng, nghĩ hai nàng tình ý thâm trọng đối với chàng, mà chàng không thể đền đáp, trong lòng không khỏi áy náy như kẻ có lỗi, thấy Lục Vô Song đã biết rõ chàng thành thân với Tiểu Long Nữ mà không hề tỏ vẻ oán trách, cứ luôn miệng nói phải trừng phạt Quách Phù cho chàng bõ tức, còn Trình Anh cũng thân thiết với Tiểu Long Nữ, thì chàng rất mừng.

 

Bốn người ngồi trên một phiến đá, Tiểu Long Nữ trò chuyện với Trình Anh, Dương Quá thì nói chuyện với Lục Vô Song. Nhưng Long, Trình hai nàng tính nết đều trầm tĩnh, ít lời, chỉ nói vài câu đã ngừng. Dương Quá và Lục Vô Song thì cứ "Chàng Ngốc" với "Tức phụ nhi" luôn miệng, Trình Anh bỗng chen vào, nói:

 

- Dương đại ca, hiện thời đại ca đã có Dương đại tẩu, nên thay đổi cách xưng hô với biểu muội của muội đi thôi.

 

Dương Quá kêu "Ôi", vội đưa tay bịt miệng. Lục Vô Song cũng đột nhiên hiểu ra, xấu hổ đỏ bừng cả mặt. Trình Anh thầm ân hận, nghĩ: "Hai người họ cười nói tự nhiên, không có ý gì khác, mình đi nhắc nhở họ, hóa ra họ có lỗi không bằng", vội nói chữa:

 

- Dương đại ca, đại ca bị trúng độc hoa Tình, bây giờ cảm thấy thế nào?

 

Dương Quá nói:

 

- Không sao. Quách bá mẫu túc trí đa mưu, nhất định sẽ có cách xin được linh dược cho ngu huynh, ngu huynh chỉ lo cho thương thế của người này thôi.

 

Đoạn chàng chỉ Tiểu Long Nữ.

 

Trình Anh và Lục Vô Song thất kinh, cùng hỏi:

 

- Sao? Dương đại tẩu bị thương thế nào mà muội không hay biết?

 

Tiểu Long Nữ mỉm cười, nói:

 

- Cũng không sao. Muội vận nội lực khu trú chất độc, không để nó phát tác, trong vài ngày chưa có gì đáng ngại...

 

Lục Vô Song nói:

 

- Là chất độc gì, có phải trúng độc hoa Tình hay không?

 

Tiểu Long Nữ nói:

 

- Không, là bị trúng Băng phách ngân châm của sư tỷ muội.

 

Lục Vô Song nói:

 

- Lại là nữ ma đầu Lý Mạc Sầu. Chàng... Dương đại ca, đại ca đã đọc quyển "Ngũ độc bí truyền" rồi. Chất độc Băng phách ngân châm tuy lợi hại, nhưng cũng có thể giải độc kia mà.

 

Dương Quá thở dài, nói:

 

- Chất độc ngấm vào tạng phủ, giải dược thông thường không trị nổi.

 

Đoạn chàng kể lại việc Tiểu Long Nữ trị thương bằng cách nghịch hành kinh mạch, bị Quách Phù tưởng lầm là Lý Mạc Sầu, đã phóng Băng phách ngân châm trúng người nàng như thế nào. Lục Vô Song vỗ mạnh tay xuống phiến đá, tức giận nói:

 

- Quách Phù ỷ thế cha mẹ, cứ vô pháp vô thiên như thế. Biểu tỷ, hai ta không thể để yên cho Quách Phù được. Cha mẹ nó là đại hiệp đương thời thì sao kia chứ?

 

Tiểu Long Nữ nói:

 

- Việc này kể cũng không thể trách Quách cô nương, không giống như lần nàng ta chém mất cánh tay Quá nhi.

 

Trình Anh nói:

 

- Dương đại tẩu, sư phụ của muội từng bảo rằng vận nội lực khu trú chất độc, tuy có thể làm cho nó nhất thời chưa phát tác, song chất độc ở lâu trong cơ thể rất có hại, phải sớm tìm cách giải độc mới được.

 

Tiểu Long Nữ ậm ừ. Dương Quá nghĩ: "Sau khi Thiên Trúc cao tăng tỉnh lại, thật không biết có cách giải độc hay chăng?". Chàng không muốn nói thêm về chuyện này, để khỏi làm cho Tiểu Long Nữ thêm buồn và chàng thêm đau đớn, bèn nói:

 

- Quách bá mẫu và Nhất Đăng đại sư đối phó với lão hòa thượng điên điên khùng khùng thế nào rồi không biết, chúng ta thử vào xem sao.

 

Bốn người liền trở về đại sảnh, cách đại sảnh mươi trượng chợt thấy có bóng người lướt trên mái nhà, nhận ra chính là Công Tôn Chỉ, tiếp đó thấy hắn phá thủng mái sảnh rầm rầm mà nhảy xuống, Dương Quá sợ hắn sẽ bố trí ngư võng trận để hãm hại mọi người, chàng bèn dùng Huyền thiết trọng kiếm dộng mạnh cánh cửa sắt mà xông vào trước.

 

Công Tôn Chỉ lấy được Tuyệt Tình đơn rồi, tuy thấy bọn hảo thủ Hoàng Dung tụ tập, hắn cũng chẳng lo, nghĩ bụng: "Ta đánh không lại chúng, chẳng lẽ chạy không thoát hay sao?". Hắn đang tìm cách cướp đường thoát ra, thì bỗng thấy Dương Quá tông cửa xông vào, thanh thế quá mạnh. Hắn hốt hoảng, nhún hai chân một cái, phi thân qua lỗ hổng trên mái để thoát đi, nghĩ rằng việc cần kíp trước hết là mang viên Tuyệt Tình đơn đi cho Lý Mạc Sầu uống giải độc, còn việc giết Cầu Thiên Xích, đoạt lại Tuyệt Tình cốc thì để vài hôm sau cũng chưa vội.

 

Hắn vừa vọt lên, thì Hoàng Dung đã nhảy cao, dùng cây Đả cẩu bổng thi triển tự quyết chữ "Triền" mà kéo chân hắn xuống. Cầu Thiên Xích quát:

 

- Lão tặc!

 

Vèo một tiếng, một hạt táo cứng bắn thẳng tới bụng dưới Công Tôn Chỉ. Hắn đã sớm đề phòng chiêu này, giơ đao gạt hạt táo, thế phi thân lên vẫn không chậm lại chút nào, tai nghe tiếng gió rít, hạt táo thứ hai bắn chếch tới. Kim đao hắn đã gạt ra ngoài, chưa kịp thu về để gạt tiếp, cây Đả cẩu bổng của Hoàng Dung lại móc tới, thà để cho hạt táo xuyên qua đùi còn hơn nó xuyên vào bụng dưới, hắn bèn nghiêng mình dùng đùi hất hạt táo ra.

 

Nào ngờ hạt táo này của Cầu Thiên Xích không phải nhắm bắn Công Tôn Chỉ, mà là nhằm vào Hoàng Dung. Biến cố bất ngờ này ngay cả Hoàng Dung cũng không dự liệu được, vội dùng Đả cẩu bổng đỡ gạt, nhưng kình lực của hạt táo quá mạnh, Hoàng Dung cảm thấy toàn thân chấn động, cánh tay tê dại, cây Đả cẩu bổng rơi xuống đất, Hoàng Dung cũng đáp xuống theo. Công Tôn Chỉ lực nhảy lên cũng đã hết đà, hắn đáp xuống gần chỗ Hoàng Dung, lập tức vung kim đao chém ngang.

 

Dương Quá chĩa thẳng Huyền thiết trọng kiếm thật nhanh, một luồng kình phong thốc tới, đẩy bạt kim đao của Công Tôn Chỉ ra xa ba thước. Công Tôn Chỉ cảm thấy kình lực của Huyền thiết trọng kiếm như bài sơn đảo hải thì cả kinh, không ngờ sau hơn một tháng tên tiểu tử kia tuy đã bị mất một cánh tay, mà võ công lại tinh tiến như vậy.

 

Công Tôn Lục Ngạc đứng giữa phụ thân và mẫu thân, nàng vốn rất sợ phụ thân, chưa bao giờ dám nói thêm với cha một lời, nhưng từ lúc ở "Đoạn Trường nhai" nghe những lời lẽ Công Tôn Chỉ nói với Lý Mạc Sầu thì nàng vô cùng đau khổ, không còn sợ gì hắn nữa, hỏi Công Tôn Chỉ:

 

- Gia gia, gia gia đã làm cho mẫu thân tứ chi tàn phế, rồi bỏ xuống hầm đá, thật là tàn ác hiếm thấy. Tối nay ở "Đoạn Trường nhai" gia gia lại còn nói gì với Lý Mạc Sầu vậy?

 

Công Tôn Chỉ chột dạ, những điều hắn nói với Lý Mạc Sầu ở chỗ kín đáo không ai lui tới, không ngờ lại lọt vào tai kẻ khác. Hắn tuy tàn ác, nhưng bày mưu hãm hại con gái mình như thế thì không tránh khỏi bị cắn rứt lương tâm, đột nhiên nghe con hỏi trước mặt mọi người, bất giác tái mặt, chối:

 

- Cái... cái gì? Ta chẳng nói gì cả.

 

Công Tôn Lục Ngạc lạnh lùng nói:

 

- Gia gia muốn hãm hại nữ nhi, để lấy lòng một nữ tử hoàn toàn xa lạ với gia đìnha. Nữ nhi là thân sinh của gia gia, gia gia muốn nữ nhi chết, nữ nhi cũng không dám trái lời, nhưng Tuyệt Tình đơn mà gia gia đang cầm trong tay là mẫu thân đã đáp ứng cho người khác, gia gia hãy trả lại cho nữ nhi.

 

Công Tôn Chỉ cất cái bình dược vào trong túi, cười khẩy, nói:

 

- Hai mẹ con ngươi lòng hướng người ngoài, một kẻ phản phu, một kẻ nghịch phụ, đều không tốt. Hôm nay ta tạm chưa hỏi tội hai ngươi. Mai này đến lúc báo ứng, mẹ con ngươi sẽ hiểu.

 

Đoạn gõ đao kiếm vào nhau choang một tiếng, sải bước đi ra.

 

Dương Quá nghe Công Tôn Lục Ngạc chỉ trích Công Tôn Chỉ, chàng chưa rõ nguyên do, bèn giơ Huyền thiết trọng kiếm chặn đường Công Tôn Chỉ, hỏi Công Tôn Lục Ngạc:

 

- Công Tôn cô nương, tại hạ có điều muốn biết.

 

Công Tôn Lục Ngạc nghe câu đó, một cảm giác tự thương mình bỗng trào lên trong lòng, nghĩ thầm: "Muội xả thân lấy linh dược cho chàng, quyết không để chàng hay biết. Nhiều năm về sau, chàng con cái đầy nhà, đã quên biến đứa con gái bạc mệnh đáng thương này rồi. Thôi, chàng còn muốn biết làm gì cho áy náy suốt đời kia chứ?". Bèn nói:

 

- Dương đại ca có điều gì sai bảo?

 

Dương Quá nói:

 

- Cô nương vừa bảo, lệnh tôn định hãm hại cô nương để lấy lòng một nữ tử hoàn toàn xa lạ, nữ tử đó là ai vậy?

 

Công Tôn Lục Ngạc đáp:

 

- Nữ tử ấy là Lý Mạc Sầu, còn tại sao thì...

 

Nàng ngập ngừng, rồi tiếp:

 

- Gia gia muội đối với muội tuy tệ hại, nhưng vẫn là phụ thân của muội, chuyện đó muội phận nữ nhi, không tiện nói ra...

 

Cầu Thiên Xích quát:

 

- Ngươi cứ việc nói! Lão tặc làm được, mà ngươi không dám nói ra ư?

 

Công Tôn Lục Ngạc lắc đầu, nói:

 

- Dương đại ca, nửa viên Tuyệt Tình đơn đang ở trong túi áo gia gia muội. Muội... muội là một đứa con bất hiếu.

 

Rồi không nhịn thêm được nữa, nàng gọi "Mẹ!" và chạy đến sà vào lòng Cầu Thiên Xích. Câu "muội là một đứa con bất hiếu", Cầu Thiên Xích nghe lại tưởng là chỉ việc nàng không vâng lời phụ thân, kỳ thực Công Tôn Lục Ngạc muốn nói rằng nàng đã không tuân lệnh mẫu thân. Mấy chục người trong sảnh, chỉ một mình Hoàng Dung hiểu chân ý của Công Tôn Lục Ngạc.

 

Công Tôn Chỉ thấy cường địch vây quanh, trong bụng sớm nghĩ cách đối phó: "May quá, mụ ác phụ đúng thời khắc quyết định lại bắn Quách phu nhân một hạt táo. Ta chỉ cần làm cho hai kẻ ấy đánh nhau, là có thể thừa cơ thoát thân". Bèn cười phá lên, nói:

 

- Hay, hay lắm, nữ nhi ngoan ngoãn quá, không uổng công gia gia yêu thương con. Con hãy cùng mẫu thân canh chừng phía bên ấy, hôm nay gia đình ta phải làm cho những kẻ đến cốc thì được, chứ rời khỏi cốc thì đừng hòng.

 

Đoạn hắn vung đao kiếm lao tới tấn công Hoàng Dung đang ngồi trên ghế.

 

Hoàng Dung cánh tay phải bị tê dại, không nhấc nổi cây Đả cẩu bổng, đành nghiêng mình né tránh. Quách Phù vẫn cẫm thanh kiếm của Gia Luật Tề, liền vung kiếm bảo vệ mẹ. Hắc kiếm của Công Tôn Chỉ đâm nhanh tới cổ họng Quách Phù, Quách Phù đưa kiếm gạt đi. Hoàng Dung kêu lên:

 

- Cẩn thận!

 

"Cạch" một cái, trường kiếm của Quách Phù gãy đôi, hắc kiếm của Công Tôn Chỉ không dừng lại, cứ đâm thẳng tới cổ nàng, Hoàng Dung tim tưởng chừng nhảy ra khỏi lồng ngực, vì nghĩ khoảnh khắc này không có cách nào giải cứu. Lục Vô Song ở bên cạnh quát:

 

- Giơ tay phải mà gạt đi!

 

Quách Phù thấy mũi kiếm đã gần tới cổ, đâu còn phân biệt tiếng quát vừa rồi là của ai, bất giác đưa cánh tay gạt đi.

 

Trình Anh quát: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

 

- Biểu muội, sao lại...

 

Trình Anh biết Lục Vô Song giận Quách Phù chém mất cánh tay Dương Quá, cố ý làm cho Quách Phù rối trí, bảo nàng ta giơ cánh tay đỡ đòn, thể nào Quách Phù cũng sẽ bị thương vào cánh tay. Trình Anh đối với việc Dương Quá bị mất cánh tay cũng mười phần đau đớn, lúc nãy trong bóng đêm nàng đã khóc lén một hồi, nhưng nàng chỉ nghĩ đấy là một điều bất hạnh, tuy rất giận Quách Phù hạ độc thủ, song không hề muốn chém một cánh tay Quách Phù để trả thù, cho nên khi nghe tiếng quát của Lục Vô Song, nàng vội ngăn lại, nhưng đã không kịp, mũi kiếm của Công Tôn Chỉ đâm sượt qua cánh tay của Quách Phù.

 

Chỉ nghe soạt một tiếng, ống tay áo của Quách Phù bị rách một vệt dài, đồng thời thân hình nàng cũng bị kiếm lực làm cho đứng không vững, phải nhảy sang bên cạnh. Nhưng lạ thay, cánh tay nàng không hề bị đâm chém, máu tươi cũng không chảy một giọt. Trình Anh và Lục Vô Song kinh ngạc, Công Tôn Chỉ và Cầu Thiên Xích cũng giật mình. Quách Phù nhảy vài bước, đứng vững lại, còn cho rằng Lục Vô Song có hảo ý giải cứu, lòng thầm cảm kích, nói:

 

- Đa tạ tỷ tỷ! Vì sao tỷ tỷ lại biết...

 

Dương Quá vội tiếp lời:

 

- Công Tôn Chỉ không biết cô nương võ công cao siêu đâu!

 

Chàng biết Hoàng Dung có một tấm áo giáp lông nhím không hề bị tổn thương bởi đao kiếm. Quách Phù giữ được cánh tay chắc là nhờ tấm áo giáp ấy, Quách Phù hỏi "Vì sao tỷ tỷ lại biết..." tất sẽ tiếp đến câu "muội có tấm áo giáp hộ thân?". Dương Quá nghĩ thanh kiếm sắc bén của Công Tôn Chỉ đã không thể đả thương nổi Quách Phù thì hắn sẽ khiếp sợ, vậy không nên để cho hắn biết nguyên do thật sự, nên chàng mới nói với hắn:

 

- VỠcô nương này là nữ nhi của Quách đại hiệp và Hoàng bang chủ, là ngoại tôn nữ của Đào Hoa đảo chủ Hoàng Dược Sư, Quách cô nương có tuyệt nghệ gia truyền, khắp người đao kiếm không làm gì được, cái thanh kiếm gỉ của lão thì làm gì nổi kia chứ?

 

Công Tôn Chỉ tức giận nói:

 

- Hừ, vừa rồi ta thủ hạ lưu tình, chẳng lẽ không đủ sức đả thương nó.

 

Đoạn vung hắc kiếm, phát ra tiếng "oăng oăng". Quách Phù nghĩ: "Mình đã không sợ đao kiếm của hắn, cứ xông vào tấn công là được. Đấu với hắn chỉ có thắng không thua, tội gì không đấu?". Bèn nói:

 

- Tiểu Võ ca ca, hãy cho muội mượn kiếm. Lão già này không tin công phu gia truyền của đảo Đào Hoa, thì để bổn cô nương cho lão ta nếm mùi.

 

Võ Tu Văn đưa kiếm cho nàng. Quách Phù nhận kiếm, múa tít, nói:

 

- Lão già kia, tiến lại đi chứ!

 

Vẻ dương dương đắc ý, không sợ gì cả, tựa hồ một cao thủ đứng trước một kẻ võ công tầm thường vậy.

 

Công Tôn Chỉ trông nàng múa kiếm thì biết kiếm thuật của nàng chưa tới mức hỏa hầu, liền quát:

 

- Được, để ta lĩnh giáo!

 

Hắn chém một đao trước mặt, Quách Phù né tránh, đánh trả một kiếm. Hắc kiếm của Công Tôn Chỉ bật lại dón đường kiếm của nàng. Quách Phù nghĩ: "Không ổn! Thân ta có tấm áo giáp, chứ thanh kiếm thì không, song kiếm đụng nhau, kiếm của ta ắt gãy", bèn thu kiếm về né tránh. Công Tôn Chỉ chập hai tay vào nhau, đao và kiếm đều đã cầm bên tay phải, tả chưởng đánh ra. Quách Phù cả mừng, nghĩ: "Chưởng của lão mà giáng vào tấm áo giáp của ta thì khốn cho lão đó!". Nhưng nàng sợ chưởng lực lợi hại, giáng trúng người sẽ làm chấn thương nội tạng, nên né tránh chưởng thứ nhất đang rất mạnh mẽ của đối phương, chờ chưởng sau yếu hơn sẽ tiếp nhận.

 

Nào ngờ Công Tôn Chỉ sử chưởng giữa chừng bỗng nhảy lùi về hơn một trượng, nói:

 

- Con a đầu kia, ngươi ám tiễn thương nhân!

 

Quách Phù kinh ngạc nói:

 

- Bổn cô nương đâu đã đả thương lão?

back top