Lúc ấy bỗng nghe trên đỉnh núi phía đông bắc có tiếng cười man rợ, nghe như tiếng cú kêu. Dương Quá buột miệng nói:
- Là Cầu Thiên Xích? Sao mụ ta lại leo được lên đỉnh núi?
Tiểu Long Nữ nói:
- Chúng ta thử lên hỏi lão thái bà, liệu có còn viên Tuyệt Tình đơn nào chăng?
Dương Quá cười khổ, nói:
- Long nhi, Long nhi, đến lúc này mà nàng vẫn chưa hiểu ư?
Hoàng Dung, Võ Tam Thông, Chu Tử Liễu nghe Tiểu Long Nữ nói thế, đều nghĩ: "Thì cứ hỏi thử mụ ta xem, nếu xin được Tuyệt Tình đơn, nhất định phải buộc Dương Quá uống thuốc, chứ không được hủy giải dược chịu chết như vậy". Mọi người cùng nghĩ thế, cùng nói:
- Lên đó thử coi.
Cha con họ Võ, Gia Luật Tề, Hoàn Nhan Bình chạy luôn lên trước. Dương Quá thở dài, lắc đầu nhè nhẹ, nghĩ thầm: "Trừ phi các vị tìm được tiên đơn linh dược mới đồng thời cứu mạng được hai vợ chồng ta".
Trình Anh vẫn lẳng lặng nhìn chàng, đột nhiên nói:
- Dương đại ca, đại ca không nên từ chối hảo tâm của mọi người. Chúng ta hãy cùng lên đó xem sao!
Nàng đối với Dương Quá một mực hậu tình, Dương Quá trong lòng vô cùng cảm kích, tuy tình có một mối, không thể di ái, song đối với vị hồng nhan tri kỷ này chàng hết sức kính nể. Từ ngày hai người quen biết, Trình Anh chưa hề nhờ chàng việc gì, lúc này nghe nàng nói thế, Dương Quá không thể khước từ, đành gật đầu nói:
- Được, chúng ta cùng lên xem lão thái bà giở trò quỷ gì trên đỉnh núi.
Mọi người theo tiếng cười của Cầu Thiên Xích chạy lên đỉnh núi. Dương Quá thấy thảo mộc tiêu điều, kia chính là nơi hôm nào chàng đã cùng Công Tôn Lục Ngạc và Cầu Thiên Xích từ dưới hầm đá leo lên thoát thân, hôm nay cảnh vật vẫn như cũ, mà Công Tôn Lục Ngạc đã không còn, bản thân chàng cũng chỉ còn được sống vài ngày trên thế gian.
Mọi người còn cách đỉnh núi một quãng xa, đã nhìn rõ Cầu Thiên Xích ngồi trên một cái ghế thái sư, ngửa mặt cuồng tiếu như một kẻ điên. Lục Vô Song nói:
- Có lẽ lão thái bà phát điên rồi.
Hoàng Dung nói:
- Mọi người chớ lại gần, mụ già tâm địa độc ác, phải đề phòng mụ ta có quỷ kế. Chưa chắc mụ ta phát điên đâu.
Mọi người biết công phu phun hạt táo của Cầu Thiên Xích lợi hại thế nào, nên đều dừng chân ở xa. Hoàng Dung hít một hơi, đang định lên tiếng, bỗng thấy từ sau sườn núi đối diện có một người chạy ra, áo lam khăn vuông, chính là Công Tôn Chỉ.
Công Tôn Chỉ cởi trường bào, cầm nơi tay phải, phất tay một cái, trường bào vươn thẳng lên trời như một cây bút. Chỉ nghe hắn cười to, rồi quát:
- Lão phụ ác độc kia, mụ phóng hỏa đốt sạch cơ nghiệp mấy trăm năm của tổ tiên ta, hôm nay làm sao có thể tha thứ cho mụ?
Đoạn chạy về phía Cầu Thiên Xích.
Nghe "véo" một tiếng, Cầu Thiên Xích đã phun một hạt táo về phía Công Tôn Chỉ. Tiếng bay của hạt táo từ trên đỉnh núi phát đi, xạ trình lại xa, nghe đầy uy mãnh. Công Tôn Chỉ phất trường bào, cuộn lấy hạt táo. Kình lực của hạt táo tuy mạnh, nhưng lực phất trường bào đủ làm nó chệch đi, xuyên thủng lớp vải, song không chạm tới người Công Tôn Chỉ. Công Tôn Chỉ ban đầu cũng chưa biết trường bào có thể ngăn được hạt táo hay không, chỉ là hắn vô cùng tức giận, thấy Cầu Thiên Xích ngồi một mình trên đỉnh núi, cô lập vô viện, chính là cơ hội giết mụ, nên hắn mạo hiểm xông lên. Khi thấy hạt táo không đả thương được mình thì hắn chạy nhanh hơn. Cầu Thiên Xích thấy hắn tới gần, hoảng sợ kêu to:
- Mau cứu người!
Quách Phù nói:
- Mẫu thân, Công Tôn Chỉ sắp giết người kìa!
Hoàng Dung trong bụng chưa hiểu: "Mụ già rõ ràng không điên, cớ sao mụ cuồng tiếu để dụ hắn đến?". Chỉ nghe véo véo hai tiếng, Cầu Thiên Xích phun liên tiếp hai hạt táo. Khoảng cách đôi bên rất gần, hạt táo bắn đi cực nhanh, Công Tôn Chỉ dùng trường bào gạt được cả, bỗng hắn rú lên một tiếng to, thân hình biến mất như độn thổ. Cầu Thiên Xích cười phá lên hô hố.
Tiếng cười của mụ vừa phát ra, thì từ dưới đất bỗng có trường bào vung lên chụp lấy chiếc ghế mụ đang ngồi mà kéo xuống, tiếng cười của Cầu Thiên Xích biến thành tiếng rú, hòa với tiếng rú kinh hoàng của Công Tôn Chỉ từ dưới lòng đất vọng lên. Thanh âm ấy kéo dài hồi lâu, rồi tất cả chìm vào cảnh tĩnh mịch hoàn toàn.
Mọi người từ lưng chừng núi nhìn và nghe thấy rõ, cứ đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác.
Chỉ có Dương Quá biết nguyên do, bất giác than thầm: "Báo ứng, báo ứng!". Mọi người chạy nhanh lên đỉnh núi, thấy thi thể bốn nữ tì nằm ngổn ngang, bên cạnh một cái lỗ hổng lớn, nhìn xuống dưới tối mò mò không thấy đáy.
Nguyên Cầu Thiên Xích từng bị hãm nhiều năm dưới hốc đá, oán độc tích tụ trong lòng quá sâu. Mụ phóng hỏa đốt Tuyệt Tình trang, rồi sai bốn nữ tì khiêng mụ lên đỉnh núi này. Tháng trước Dương Quá đã cứu Công Tôn Lục Ngạc và mụ từ dưới hầm đá lên. Mụ sai bốn nữ tì bẻ cành lá gác ngang trên lỗ hổng, phủ lên trên một lớp cỏ ngụy trang, rồi mụ giết bốn nữ tì. Mụ cười như điên dại, rồi việc un hạt táo, kinh sợ kêu cứu toàn là giả bộ, để Công Tôn Chỉ khỏi nghi ngờ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Công Tôn Chỉ không biết trên đỉnh núi hoang này lại có một cái hốc đá, khi phi thân chạy tới đã đạp vào lỗ hổng, nhưng khi rớt xuống, hắn còn giãy giụa, kịp quăng trường bào lên chụp cái ghế Cầu Thiên Xích đang ngồi để kéo mình lên, ai ngờ vừa kéo một cái thì cả hai người cùng rơi xuống qua lỗ hổng. Hai người khi sống căm hận nhau như kẻ thù, rốt cuộc lại cùng chết một lúc, một chỗ. Rơi từ trên cao hơn trăm trượng xuống đáy hốc đá, hai người sẽ thịt nát xương tan lẫn vào nhau, muốn tách ra cũng chẳng được.
Dương Quá kể xong nguyên do, mọi người ai cũng thở dài. Bọn Trình Anh, huynh muội Gia Luật Tề đào một cái hố mai táng bốn nữ tì. Thấy Tuyệt Tình cốc đang cháy lớn, đã không còn chỗ an cư, mọi người nội trong một ngày đã thấy không ít người bỏ mạng, cảm thấy chỗ nào trong cốc cũng có nguy cơ rình rập, đều muốn sớm rời khỏi chốn này.
Chu Tử Liễu nói:
- Dương huynh đệ trúng độc chưa có giải dược, chúng ta cần mau đi tìm danh y chữa trị cho Dương huynh đệ.
Ai nấy khen phải, riêng Hoàng Dung lại nói:
- Không, hôm nay chưa đi được.
Chu Tử Liễu hỏi:
- Quách phu nhân có cao kiến gì chăng?
Hoàng Dung cau mày, nói:
- Ta bị chấn thương bởi đòn hạt táo của Cầu Thiên Xích, nội tức vẫn chưa thể điều hòa, phiền các vị đêm nay tá túc trong sơn cốc một đêm, sáng mai hãy khởi hành được chăng?
Mọi người nghe Hoàng Dung bảo sức khỏe có chuyện, dĩ nhiên không dị nghị gì, chia nhau tìm hang hốc nào đó để nghỉ đêm.
Tiểu Long Nữ và Dương Quá sánh vai nhau, định đi xuống núi thì Hoàng Dung gọi:
- Long gia muội muội, hãy lại đây, ta có vài lời muốn nói.
Đoạn giao bé Quách Tương cho Quách Phù ẵm, cầm tay Tiểu Long Nữ, mỉm cười với Dương Quá, nói:
- Quá nhi, cứ yên tâm, Long nhi đã thành hôn với ngươi, ta sẽ không khuyên nàng ly dị với ngươi đâu.
Dương Quá cười không đáp, thầm lấy làm lạ: "Quách bá mẫu nói gì với Long nhi kia chứ?". Thấy hai người dắt nhau tới ngồi xuống một gốc đại thụ, chàng tuy lo ngại, nhưng nghĩ: "Long nhi sẽ không giấu gì ta, lo gì nàng không kể lại?".
Hoàng Dung kéo Tiểu Long Nữ ngồi xuống, nói:
- Long gia muội muội, đứa con thô lỗ của ta đắc tội không ít với Quá nhi và muội muội, ta thật muôn phần áy náy.
Tiểu Long Nữ nói:
- Không có gì.
Trong bụng nghĩ: "Quách Phù phóng độc châm định lấy mạng hai chúng tôi, phu nhân chỉ bảo muôn phần áy náy, phỏng có ích gì?".
Hoàng Dung thấy thần sắc lạnh nhạt của Tiểu Long Nữ, thì càng cảm thấy có lỗi. Hôm ấy Hoàng Dung không vào trong tòa cổ mộ, không rõ nguyên do, chỉ biết ngân châm tuy độc, cũng không khó chữa, hồi trước Võ Tam Thông, Dương Quá từng bị trúng độc ngân châm, sau chữa trị đều khỏi, không ngờ Tiểu Long Nữ đang lúc nghịch vận kinh mạch thì bị Quách Phù phóng trúng ngân châm, quả thực là đòn trí mạng, nên nói:
- Có một điều ta không rõ, muốn thỉnh giáo muội muội. Muội muội khổ sở biết bao mới đoạt được Tuyệt Tình đơn, Dương Quá đã không chịu uống, lại đem ném xuống vực sâu vạn trượng, là vì lẽ gì?
Tiểu Long Nữ thở dài nhè nhẹ, nghĩ: "Mình đã chẳng còn sống được mấy ngày, Quá nhi đối với mình tình ý sâu nặng, há chịu sống một mình? Nhưng đến nước này, mình hà tất nói nhiều, gây thêm sóng gió làm gì?". Chỉ nói:
- Tính nết Quá nhi có phần cổ quái.
Hoàng Dung nói:
- Quá nhi là người chí tính chí tình, có lẽ Quá nhi thấy Công Tôn cô nương đã xả thân vì Tuyệt Tình đơn, nên không nỡ uống, cốt lấy đó báo đáp hồng nhan tri kỷ. Muội muội, Quá nhi nghĩ thế cố nhiên khiến người ta kính nể, nhưng người chết rồi đâu có thể phục sinh, Quá nhi cố chấp như vậy hóa ra lại trái với ý muốn xả thân cầu thuốc của Công Tôn cô nương.
Tiểu Long Nữ gật gật đầu.
Hoàng Dung lại nói:
- Quá nhi chỉ nghe lời một mình muội, muội hãy khuyên Quá nhi vài lời.
Tiểu Long Nữ buồn bã nói:
- Dù chàng có chịu nghe lời tiểu muội, trên thế gian làm gì còn có Tuyệt Tình đơn nữa?
Hoàng Dung nói:
- Tuyệt Tình đơn tuy không còn, nhưng chất độc hoa Tình trong người Quá nhi không phải là không có cách chữa trị, khó là Quá nhi không chịu uống thuốc mà thôi.
Tiểu Long Nữ vừa kinh ngạc, vừa vui mừng, đứng bật dậy, nói:
- Có... vẫn có thuốc giải độc ư?
Hoàng Dung kéo tay nàng, nói:
- Muội hãy ngồi xuống đây.
Rồi lấy trong túi ra một nhúm cỏ màu tím sẫm, nói:
- Đây là Đoạn Trường thảo, vị Thiên Trúc cao tăng lúc chết có cầm trong tay thứ thảo dược này. Chu Tử Liễu đại ca nói rằng vị Thiên Trúc cao tăng đang tìm giải dược thì bị trúng châm mà chết. Muội có hiểu một người chết mà vẫn nở nụ cười rất tươi là vì sao không? Là vì vị cao tăng đã tìm ra giải dược. Sư phụ của ta là Hồng Thất Công từng dạy: phàm chỗ hang rắn độc qua lại trong vòng bảy bước tất có thảo dược giải cứu nọc độc của rắn. Các chất độc khác cũng vậy cả, đó là cái lý vạn vật sinh khắc nhau trong trời đất. Đoạn Trường thảo này mọc đầy ngay dưới gốc cây hoa Tình, tuy chứa chất cực độc, nhưng ta nghĩ đi nghĩ lại, cho rằng nên lấy độc trị độc, Đoạn Trường thảo chính là khắc tinh của hoa Tình.
Chỉ thấy Tiểu Long Nữ gật đầu lia lịa. Hoàng Dung nói:
- Uống Đoạn Trường thảo dĩ nhiên là rất mạo hiểm, nhưng hiện thời đã vô dược khả cứu, chúng ta đành tử lý cầu sinh, phải thử một phen. Theo ta suy đoán, chín phần mười sẽ khỏi.
Tiểu Long Nữ biết Hoàng Dung đa trí, đã suy đoán thế chắc không sai, hơn nữa cũng chẳng còn cách nào khác. Chứng kiến chất độc hoa Tình phát tác trên cơ thể Lý Mạc Sầu đáng sợ như thế nào, vạn nhất Đoạn Trường thảo không trị nổi chất độc hoa Tình, Dương Quá có bị chết vì Đoạn Trường thảo thì vẫn còn dễ chịu hơn là chết vì chất độc hoa Tình phát tác. Nàng cúi đầu ngẫm nghĩ, tâm ý đã quyết, nói:
- Được, tiểu muội sẽ khuyên chàng uống.
Hoàng Dung lấy trong bọc ra một nắm Đoạn Trường thảo, đưa cho Tiểu Long Nữ, nói:
- Ta nhặt ngần này là đủ dùng. Muội hãy cho Quá nhi uống một ít trước đã, vận khí bảo hộ tâm tạng, xem công hiệu thế nào để tăng giảm liều lượng.
Tiểu Long Nữ cất vào trong túi, quỳ xuống vái Hoàng Dung, nói nhỏ:
- Quá nhi... Quá nhi một đời cô khổ, hành sự tùy hứng. Xin nhờ Quách phu nhân để tâm săn sóc chàng.
Hoàng Dung vội đưa tay đỡ dậy, nói:
- Muội săn sóc cho Quá nhi sẽ tốt hơn ta hàng trăm lần. Đợi sau khi giải vây thành Tương Dương, chúng ta hãy cùng nhau đến đảo Đào Hoa nghỉ ngơi một thời gian.
Hoàng Dung tuy thông minh, song không biết rằng Tiểu Long Nữ tự biết mình chẳng còn sống được mấy ngày, câu nói vừa rồi là hoàn toàn thật lòng mong Hoàng Dung săn sóc cho Dương Quá. Hoàng Dung ngẩng đầu lên, thấy Dương Quá đứng ở phía xa đang ngóng chờ Tiểu Long Nữ.
Dương Quá ngóng chờ Tiểu Long Nữ, không biết nàng và Hoàng Dung nói với nhau chuyện gì, thấy Hoàng Dung đi rồi, chàng mới thong thả lại gần. Tiểu Long Nữ đứng dậy, nói:
- Hôm nay đã gặp nhiều chuyện bi thảm, ngày tháng của đôi ta cũng chẳng còn nhiều. Quá nhi, việc của người khác, chúng mình tạm không nhắc đến, chàng hãy đưa thiếp đi nào.
Dương Quá nói:
- Chính ta cũng đang nghĩ thế.
Hai người dắt tay nhau đi theo con đường mòn lưng núi.
Đi một quãng, thấy một đôi nam nữ ngồi kề vai nhau trò chuyện trên một phiến đá, là Võ Đôn Nhu và Gia Luật Yến. Dương Quá mỉm cười, rảo bước ngang qua phía sau hai người. Bỗng nghe từ bụi cây phía trước vọng lại tiếng cười vui vẻ, rồi Hoàn Nhan Bình chạy ra, có một người đuổi theo sau, cười nói:
- Xem muội chạy đi đâu nào?
Hoàn Nhan Bình thấy Dương, Long hai người thì đỏ mặt, gọi:
- Dương đại ca, đại tẩu!
Đoạn chạy vào cánh rừng bên trái, có Võ Tu Văn chạy theo.
Dương Quá thấp giọng ngâm:
- Tình là chi hỡi thế gian...
Ngừng một lát, nói:
- Cách đây chưa lâu, huynh đệ họ Võ vì Quách cô nương à quyết một phen sống chết, vậy mà bây giờ cả hai đều đã hướng sang người khác. Có người cả đời chỉ chung tình với một người. Lại có những kẻ như Công Tôn Chỉ, Cầu Thiên Xích. Ôi, tình là chi hỡi thế gian? Câu này quả là đáng hỏi lắm.
Tiểu Long Nữ cúi đầu trầm tư, không nói gì. Hai người đi xuống chân núi, ngoảnh nhìn lên chỉ thấy tịch dương nhuộm hồng nửa bầu trời, nửa còn lại là màu lam phía trên đỉnh núi phủ tuyết trắng, cảnh đẹp thật khó tả, hai người còn được sống trên thế gian không lâu, nhìn cảnh đẹp ấy càng thêm lưu luyến.