Quách Tương tỏ vẻ thất vọng, nói:
- Muội đang mời linh hồn Lỗ lão bá về gặp, tỷ tỷ xông vào, linh hồn làm sao còn dám đến? Tỷ tỷ cứ về trước đi, muội nhất định sẽ về sau.
Quách Phù nói:
- Muội lại hồ thuyết bát đạo rồi, cái đầu bé nhỏ của muội chứa toàn những ý nghĩ rồ dại. Linh hồn Lỗ Hữu Cước tại sao phải đến đây gặp muội?
Quách Tương nói:
- Bình nhật Lỗ lão bá rất thân với muội, huống hồ muội còn đáp ứng sẽ nói cho Lỗ lão bá nghe một bầu tâm sự của muội trước ngày sinh nhật của muội, lẽ nào Lỗ lão bá không đến?
Nói đến đây, bất giác cảm thấy đau lòng.
Quách Phù nói:
- Mẹ không thấy bóng muội, liền đoán ngay là muội tới đây. Con khỉ nhỏ là muội thoát sao nổi bàn tay của mẫu thân? Mẫu thân mắng muội là kẻ ngày càng to gan, không chừng Hoắc Đô còn lẩn quất đâu đây, muội đêm hôm khuya khoắt một mình đến chốn này, chẳng nguy hiểm quá sao?
Quách Tương thở dài, nói:
- Muội nhớ Lỗ lão bá, nên cũng quên cả nguy hiểm. Tỷ tỷ hãy ngồi xuống chờ một chút, không chừng linh hồn Lỗ lão bá sẽ đến gặp muội thật đó. Có điều là tỷ tỷ đừng lên tiếng, để hồn khỏi sợ.
Quách Phù bình thời không coi trọng Lỗ Hữu Cước, cho rằng sở dĩ Lỗ Hữu Cước làm bang chủ Cái Bang hoàn toàn là nhờ mẫu thân nàng nâng đỡ, linh hồn Lỗ Hữu Cước có đến thật thì cũng không đáng sợ.
Nàng lại biết tính khí của muội muội, nó đã muốn ở đây chờ, trừ phi đích thân cha mẹ đến gọi, chứ nàng thì không cách gì khuyên nó về được. Bèn ngồi xuống, thở dài, nói:
- Nhị muội, muội càng lớn, càng không hiểu gì cả. Năm nay muội mười sáu tuổi rồi, hai năm nữa là về nhà chồng, chẳng lẽ về nhà chồng vẫn cứ điên điên khùng khùng thế này hay sao?
Quách Tương nói:
- Có gì khác kia chứ. Tỷ tỷ thành thân với tỷ phu, vẫn cứ tự do tự tại như thời khuê nữ đó thôi?
Quách Phù nói:
- Ồ, làm sao muội có thể lấy người ngoài so sánh với tỷ phu của muội được? Chàng là hào kiệt thời nay, thuộc vào hàng đệ nhất cao nhân, nên không hề câu thúc ta. Chàng văn tài võ lược, những người cùng trang lứa, đâu có ai sánh nổi chàng? Trượng phu tương lai của muội hãy được bằng nửa chàng, thì cha mẹ đủ tâm mãn ý túc rồi.
Quách Tương nghe tỷ tỷ nói ngạo mạn, thì bĩu môi, nói:
- Tỷ phu dĩ nhiên tài giỏi, nhưng muội không tin trên thế gian không có ai sánh kịp.
Quách Phù nói:
- Muội không tin, để rồi xem!
Giọng nói vẫn ngạo mạn. Quách Tương nói:
- Muội biết có một người hơn tỷ phu gấp mười lần.
Quách Phù tức giận, nói:
- Là ai? Muội thử nói ta coi.
Quách Tương nói:
- Tại sao muội phải nói kia chứ. Muội tự biết trong lòng là được rồi.
Quách Phù cười khẩy, nói:
- Là Chu tam đệ phải không? Hay là Vương Kiếm Dân?
Quách Phù kể tên vài gã thiếu niên anh hiệp.
Quách Tương liên tiếp lắc đầu, nói:
- Bọn họ đến tỷ phu còn chưa bằng, làm sao có thể hơn tỷ phu gấp mười lần.
Quách Phù nói:
- Trừ phi muội bảo đó là mấy vị tiền bối anh hùng như ông ngoại, cha mẹ, Chu đại thúc.
Quách Tương nói:
- Không, người muội nói tuổi còn ít hơn tỷ phu, diện mạo cũng anh tuấn hơn tỷ phu, võ công thì cao hơn nhiều lần, một trời một vực, tỷ phu không thể sánh nổi.
Nghe nàng nói, Quách Phù cứ xì xì liên tiếp. Quách Tương mặc kệ, nói tiếp:
- Tỷ tỷ tin hay không là tùy. Người đó phẩm hạnh cực tốt, người khác gặp nạn, bất kể quen biết hay không, chàng cũng tận lực cứu giúp.
Nói rồi nàng hơi ngửa mặt lên, nhìn đăm đăm ra xa.
Quách Phù tức giận, nói:
- Muội toàn là nghĩ những thứ vớ vẩn trong đầu thôi. Lỗ Hữu Cước chết, Cái Bang khuyết chức bang chủ. Mẫu thân vừa bảo nhân dịp anh hùng đại yến, quần hào tụ hội, mọi người tỷ võ quyết thắng, cử một vị võ công cao nhất đảm nhiệm chức bang chủ, tránh cho hai phái áo sạch áo dơ tranh chấp nhau. Anh chàng mà muội nói lợi hại như thế, thì bảo y đến đấu võ với tỷ phu của muội, xem ai đoạt được chức bang chủ nà
Quách Tương phì cười, nói:
- Chàng chẳng thiết làm bang chủ Cái Bang đâu.
Quách Phù tức giận, nói:
- Tại sao muội dám coi thường chức bang chủ? Trước kia Hồng lão công công từng làm, mẫu thân cũng từng làm, không lẽ muội dám coi thường cả Hồng lão công công lẫn mẫu thân ư?
Quách Tương nói:
- Muội nói coi thường hồi nào? Tỷ tỷ biết muội chơi thân nhất với Lỗ lão bá mà.
Quách Phù nói:
- Thôi được! Muội hãy gọi vị đại anh hùng của muội đến đấu võ một trận với tỷ phu của muội. Hiện thời hảo hán đương thế đều tề tựu ở thành Tương Dương, ai là anh hùng, ai là gấu chó, chỉ cần đấu một trận là lộ rõ tức thì.
Quách Tương nói:
- Đại tỷ, đại tỷ nói hớ lắm, muội không bao giờ muốn tỷ phu là gấu chó cả. Nếu tỷ phu là gấu chó, hóa ra đại tỷ cũng là đồ súc sinh mất hay sao? Tỷ và muội cùng một mẹ sinh ra, muội cũng chẳng vẻ vang gì.
Quách Phù nghe giận không được mà cười cũng chẳng xong, đứng dậy nói:
- Ta không rỗi hơi đấu khẩu với muội. Nếu muội không chịu về, đừng có lôi thêm ta ở lại đây để ta bị mắng lây.
Quách Tương miệng lưỡi sắc sảo, rất thích đấu khẩu với tỷ tỷ, nói:
- Úi chao, đại tỷ là cô nãi nãi đã xuất giá, được cha mẹ cưng chiều nhất đời. Đại tỷ lại sắp thành phu nhân bang chủ, ai dám mắng đại tỷ kia chứ.
Quách Phù nghe muội tử bảo mình sắp thành phu nhân bang chủ, thì rất thích, nói:
- Có nhiều anh hùng hảo hán nhòm ngó chức vụ bang chủ, tỷ phu của muội chưa chắc đã giành được, đừng có nói trước mà người ta cười cho đấy.
Quách Tương xuất thần hồi lâu, nhìn vầng trăng sắp tròn treo ở bên trời, thở dài, nói:
- Xem chừng linh hồn của Lỗ lão bá không đến rồi. Đại tỷ, đừng vội nhắc đến tân bang chủ làm gì, hãy để mọi người tưởng nhớ Lỗ lão bá có hơn không?
Quách Phù nói:
- Muội lại nói như một đứa trẻ, Cái Bang là bang lớn nhất trên giang hồ, làm sao có thể để quần long vô thủ kia chứ.
Quách Tương hỏi:
- Mẹ bảo hôm nào chọn bang chủ?
Quách Phù nói:
- Ngày mười lăm khai mạc anh hùng đại hội, điều quan trọng nhất là thương nghị làm thế nào liên hợp hào kiệt bốn bể chung sức chống Mông Cổ. Việc đó mất tối thiểu dăm sáu ngày, có khi tám chín ngày, vậy việc chọn bang chủ sẽ vào khoảng ngày hai mươi ba, hai mươi bốn.
Quách Tương "à" một tiếng.
Quách Phù hỏi:
- Cái gì?
Quách Tương nói:
- Không có gì, hai mươi bốn chính là sinh nhật của muội. Các vị chọn lựa bang chủ, mẫu thân bận bịu, sẽ không còn bụng dạ nào làm sinh nhật cho muội.
Quách Phù cười ha hả, nói:
- Làm sinh nhật cho một đứa nhóc con như muội thì hệ trọng lắm sao? Làm sao có thể so sánh với đại sự lựa chọn bang chủ kia chứ? Nói ra chỉ sợ người ta cười rụng răng. Thế gian có lẽ chỉ một mình muội để tâm đến những chuyện vặt vãnh như vậy.
Quách Tương đỏ mặt, nói:
- Phụ thân có thể không nhớ, mẫu thân nhất định phải nhớ, tỷ tỷ bảo là chuyện vặt vãnh, thế muội tròn mười sáu tuổi, tỷ tỷ có biết hay không?
Quách Phù càng buồn cười, châm biếm nói:
- Đến hôm ấy, mấy ngàn vị anh hùng hảo hán trong thành Tương Dương sẽ tới chúc thọ nhị tiểu thư nhà ta, người nào cũng tặng lễ vật thật hậu hĩ. Bởi lẽ Quách nhị tiểu thư tròn mười sáu tuổi, không còn là trẻ con nữa, đã thành đại cô nương! Ha ha, hô hô!
Nghiêng đầu một bên, Quách Tương nói:
- Người ngoài tất nhiên không để ý, nhưng tối thiểu cũng có một vị đại anh hùng nhớ sinh nhật của muội, chàng đã đáp ứng sẽ đến gặp muội vào hôm đó.
Nàng nói câu này với vẻ kiêu hãnh.
Quách Phù nói:
- Vị đại anh hùng nào thế? À, là cái vị thiếu niên anh hùng hơn tỷ phu của muội gấp mười lần. Ta nói cho muội biết, thứ nhất, chẳng có nhân vật nào như thế, tất cả chỉ là do cái đầu vớ vẩn của muội bịa ra. Thứ hai, coi như có thật đi, thì người đó chẳng thiếu gì đại sự để làm, chẳng rỗi hơi đến chúc mừng sinh nhật của một cô bé nhóc con. Trừ phi người đó đi dự anh hùng đại yến, thì mới đến thành Tương Dương.
Quách Tương bị tỷ tỷ châm biếm cơ hồ phát khóc lên được, giậm chân nói:
- Chàng đã đáp ứng sẽ đến mà. Chàng cũng không đi dự anh hùng đại yến, không đến tranh chức bang chủ đâu.
Quách Phù nói:
- Y không phải là anh hùng, phụ thân tất nhiên không gửi thiếp mời y. Y có muốn đi dự anh hùng đại yến, cũng hoàn toàn chưa đủ tư cách.
Quách Tương lấy khăn tay ra chấm nước mắt, nói:
- Đã thế, anh hùng đại yến của các vị, muội cũng thèm vào dự, các vị chọn bang chủ hay làm gì có vui mấy, muội cũng chẳng thèm xem.
Quách Phù cười khẩy, nói:
- Thôi chết, Quách nhị tiểu thư mà không đến, anh hùng đại yến còn ra thể thống gì nữa? Làm tân bang chủ Cái Bang còn vinh hạnh gì nữa? Không thể thiếu muội được đâu!
Quách Tương đưa hai tay bịt tai, chạy ra cổng miếu.
Bỗng một bóng đen vụt hiện, chắn ngay giữa cổng miếu. Quách Tương giật mình, vội nhảy lùi mới không ngã vào lòng người đó. Dưới ánh trăng, thấy người kia thân hình cực cao, mặt mũi đen sì, nửa thân trên rất ngắn, ngưng thần nhìn, thì ra người kia cụt cả hai chân, hai nách tựa vào hai cây quải trượng dài sáu thước, hai ống quần dài thượt, đung đưa bên dưới đôi cà kheo, thành một người khổng lồ. Quách Phù kinh ngạc, nói:
- Các hạ là Ni Ma Tinh phải không?
Người kia chính là Ni Ma Tinh, lần này hoàng đế Mông Cổ thân chinh ngự giá, các dũng sĩ Tây Vực đều đi theo, ai cũng muốn hiển lộ thân thủ trong chiến dịch này để được hưởng công danh phú quý. Ni Ma Tinh tuy bị cụt hai chân, võ công không mất, trải qua mười mấy năm khổ luyện, cặp thiết trượng còn lợi hại hơn cả khi chân hắn còn nguyên lành. Đại quân Mông Cổ còn cách thành Tương Dương mấy trăm dặm, nhưng bọn võ sĩ như Ni Ma Tinh đã đến trước xung quanh thành thăm dò. Đêm nay Ni Ma Tinh định ghé vào miếu Dương Thái Phó trú một đêm, ở ngoài cổng nghe tỷ muội Quách Phù đối đáp thì mừng như vớ được của báu, nghĩ bụng Quách Tĩnh tuy không phải là chủ soái trấn thủ thành Tương Dương, nhưng số phận thành này liên quan mật thiết tới Quách Tĩnh, nếu bắt được hai ái nữ của Quách Tĩnh, thì dù không thể buộc Quách Tĩnh đầu hàng, cũng làm Quách Tĩnh rối loạn tâm trí, quả là một đại kỳ công. Hắn thấy Quách Phù nhận ra mình, bèn nói:
- Quách đại cô nương nhãn lực khá lắm, lâu năm không gặp, cô nương trông càng xinh tươi. Hai người muốn yên lành, hãy ngoan ngoãn đi theo ta?
Quách Phù vừa sợ vừa tức, biết tên này võ công cao cường, hai tỷ muội cùng chống chọi cũng không địch nổi hắn, không nhịn được tức giận nhìn Quách Tương một cái, nghĩ: "Tại muội gây nên mối họa này, không biết phải làm sao đây?". Quách Tương thì hỏi Ni Ma Tinh:
- Hai chân của các hạ sao trông kỳ vậy? Khi chưa bị cụt cũng dài ngoằng thế ư?
Ni Ma Tinh hừ một tiếng, không đếm xỉa đến nàng, nói với Quách Phù:
- Hai tỷ muội cô nương hãy đi trước ta, đừng có dại dột tính chuyện bỏ chạy!
Giọng nói rõ ràng là muốn bắt tỷ muội Quách Phù làm tù binh. Quách Tương cười, nói:
- Các hạ nói năng kỳ quái, bán dạ tam canh đòi bắt tỷ muội bổn cô nương đi đâu kia chứ?
Ni Ma Tinh tức giận nói:
- Nhóc con chớ nhiều lời, mau đi theo ta.
Hắn sợ trong thành có người ra tiếp ứng, dễ bị xôi hỏng bỏng không.
Quách Phù nói nhỏ:
- Nhị muội, gã lùn này là võ sĩ Mông Cổ, công phu cao cường lắm, ta đánh bên trái, muội hãy tấn công bên phải.
Đoạn rút soạt trường kiếm khỏi bao, đâm tới eo lưng Ni Ma Tinh.
Quách Tương ra khỏi thành không mang theo binh khí, đồng thời nghĩ rằng người này cụt hai chân, hoàn toàn dựa vào đôi quải trượng, tỷ tỷ dùng kiếm đâm hắn, hắn địch sao nổi? Bèn gọi:
- Tỷ tỷ, người này đáng thương, không nên đả thương người ta!
Lời chưa dứt, Ni Ma Tinh tả trượng chống xuống đất, hữu trượng quét ngang, "cạch" một tiếng, trúng kiếm của Quách Phù, trong bóng đêm tia lửa tung tóe, thanh kiếm chút nữa tuột khỏi tay. Quách Phù cảm thấy cánh tay tê dại, ngực hơi nhoi nhói, bèn tay trái giữ kiếm quyết thi triển "Việt nữ kiếm pháp" đấu với Ni Ma Tinh. "Việt nữ kiếm pháp" là công phu Hàn Tiểu Oanh trong Giang Nam thất quái truyền thụ cho Quách Tĩnh, sau Hàn Tiểu Oanh không may bị thảm tử, Quách Tĩnh tưởng niệm ân sư, liền đem truyền thụ cho hai nữ nhi.
Kiếm pháp này nguồn gốc sâu xa, biến hóa tinh vi, vốn là một đại tông trong kiếm học, nếu do Quách Tĩnh thi triển, tất nhiên uy lực sấm sét, nhưng Quách Phù công lực có hạn, kiếm pháp tuy tinh, song không thể đối phó với đôi thiết trượng của Ni Ma Tinh.
Quách Tương thấy Ni Ma Tinh lần lượt sử dụng đôi thiết trượng, tả trượng ra đòn thì hữu trượng chống xuống đất, tiến thoái mẫn tiệp, chẳng kém gì người có hai chân nguyên lành, đã vậy thiết trượng lại dài, hắn từ trên cao vung thiết trượng đánh xuống, càng thêm uy lực, tỷ tỷ dĩ nhiên không địch nổi, lúc này mới kinh hãi. Quách Phù cảm thấy áp lực cây thiết trượng của kẻ địch càng lúc càng nặng, cứ đè ép trường kiếm của nàng, mũi kiếm đâm tới cứ bị chếch đi. Quách Tương lo cho tỷ tỷ, song chưởng liền đánh tới Ni Ma Tinh. Chỉ nghe Ni Ma Tinh quát:
- Coi đây!
Tả trượng đẩy xuống đất một cái, thân hình lơ lửng trong không trung, song trượng cùng xuất kích, nhanh như cắt, hữu trượng điểm trúng vai trái của Quách Tương, tả trượng điểm trúng ngực Quách Phù.
Quách Tương lảo đảo lùi mấy bước. Quách Phù bị đòn không nhẹ, kêu hự một tiếng, ngã xuống đất. tại
Ni Ma Tinh vọt lên thụp xuống một cách ma quái, đã nhanh lại hiểm, thiết trượng hơi nhún, đã vọt tới trước mặt Quách Phù, cười khẩy, nói:
- Ta đã bảo hãy ngoan ngoãn đi theo ta...
Quách Phù vọt dậy, nói:
- Nhị muội mau chạy ra lối cửa hậu!
Ni Ma Tinh giật mình, thiết trượng rõ ràng đã điểm trúng huyệt Thần Tàng của Quách Phù, làm sao nàng ta lại vẫn cử động như thường? Hắn không thể biết Quách Phù có mặc Nhuyễn vị giáp, hắn ngỡ đó là tuyệt kỹ bế huyệt gia truyền nhà họ Quách.
Kỳ thực huyệt đạo của Quách Phù không hề bế, nàng bị trúng thiết trượng cũng rất đau đớn, không thể sử kiếm linh hoạt được nữa. Quách Tương thi triển "Lạc Anh chưởng pháp" bảo vệ sau lưng cho tỷ tỷ, gọi:
- Tỷ tỷ, tỷ tỷ đi trước đi!
Cây thiết trượng bên tay trái Ni Ma Tinh đánh thẳng tới mặt Quách Tương, chỉ còn cách chót mũi nàng chưa đầy ba tấc, kình phong làm rát cả mặt. Hắn quát:
- Không đứa nào được chạy đâu hết!
Quách Tương tức giận:
- Bổn cô nương cứ tưởng ngươi đáng thương, hóa ra ngươi quá ngang ngược đáng ghét!