Thần Y Thánh Thủ

Chương 132: Oan gia ngõ hẹp

- Đại ca, ở đây cũng cách đồn công an đủ xa rồi đấy, cũng được rồi nhỉ.
Một trong những người thanh niên đi theo sau Trương Dương nói nhỏ.
Cảm giác của Trương Dương là đúng, mấy người này thực sự đang đi theo hai người họ, mục tiêu chính là họ.
- Bảo lão Tứ cùng mấy người tiến lên, đánh gãy hai chân hắn rồi đi, nơi này không thể ở lâu.
Trong bóng tối tên đại ca đang hút thuốc, quăng đầu thuốc đi, hung dữ nói.
- Vâng!
Người nói lúc trước lập tức chạy lại phía sau, cách họ không xa còn có mười mấy người, Trương Dương chỉ chú ý đến mấy người theo sau, không ngờ còn một đám người ở phía xa hơn này.
Bọn họ sợ Trương Dương phát hiện nên lúc đầu không dám đi nhiều người như vậy.
- Dám đánh anh Hồ, em thấy đánh gãy chân nó là còn nhẹ đấy, ít nhất cũng phải đánh cho nó tàn phế.
Lại có một người nữa nó nhỏ, tên đại ca gật đầu, nói nhỏ:
-Làm theo dặn dò của anh Hồ là được, đánh gãy chân nó trước, ở đây cách đồn công an không xa, quan hệ giữa anh Hồ và bọn họ rất tốt, tên tiểu tử này đánh anh Hồ mà vẫn được thả ra, chứng tỏ hắn cũng có chút năng lực, tất cả đều phải cẩn thận.
- Em hiểu, đại ca!
Người vừa nói lập tức gật đầu, vài người nay, đều là mấy tay du côn thuộc hạ của tên họ Hồ.
Tên họ Hồ này đã từng vào tù ra tội, sau khi biết việc kinh doanh kiếm tiền của mình rất dễ đắc tội với người khác nên đã nuôi một nhóm du côn, đám du côn này thực sự cũng giúp anh ta không ít, những người bị lừa, báo công an đã bị họ dọa cho chạy mất.
Lần này sau khi bị Trương Dương đánh, trong lòng phẫn nộ liền gọi mấy tay đàn em đến, để họ giúp mình báo thù, đánh cho tên tiểu tử này gãy một chân trước, đợi nó từ bệnh viện về lại đánh gãy tiếp nốt chân còn lại, như vậy mới hả giận.
Trong lòng tên họ Hồ này đã hận Trương Dương thấu xương.
Mười mấy người, nhanh chống chạy đến, họ có tổng cộng mười bảy mười tám tay du côn, tất cả đều tập trung lại.
Tên đại ca vẫy tay, tất cả đám du côn đều chạy về phía trước, một vài đứa lấy côn, xích, thậm chí hai thanh đao giấu trong người ra,
Nhiều người như vậy cùng lúc xông đến, Trương Dương mới phát hiện ra, bọn họ đều nhằm vào mình, Trương Dương mà không hiểu chuyện gì thì hắn thật sự quá ngốc rồi.
Mễ Tuyết đi bên cạnh hắn hình như cũng nhận ra điều gì đó, nhanh chóng xoay người, đồng thời bịt miệng lại, sợ hãi nhìn phía trước.
Mười mấy người cầm vũ khí không chỉ dọa người ta, mà còn rất hoành tráng, lại có rất ít người đi trên đường, tất cả những người khác sợ hãi đã tránh đi, mấy người này rõ ràng nhằm vào Trương Dương, bọn họ lại chạy.
Lông mày của Trương Dương nhíu lại rất chặt, hắn không ngờ có nhiều người như vậy theo sau hắn, điểm này là hắn có chút sai sót.
Nhiều người hắn không sợ, quan trọng là Mễ Tuyết đang đứng bên cạnh hắn, Trương Dương sợ không cẩn thận sẽ làm Mễ Tuyết bị thương.
Trương Dương tính toán một chút, lập tức nhìn thấy một cây lau nhà ở cửa một cửa hàng nhỏ bên đường, mà cán gỗ của cây lau đó lại khá dày, Trương Dương không lưỡng lự nữa, lập tức chạy đến giật lấy cây lau nhà bên đường, cầm cây cán gỗ dài tầm hơn nửa mét trong tay.
Hắn một tay kéo Mễ Tuyết, một tay cầm cây gậy gỗ, lập tức đi thẳng về phía trước.
Mấy tên du côn thấy mục tiêu trước mặt không hề bỏ chạy, còn cầm lấy cây gậy chủ động bước tới, lập tức kêu lên, hành động của Trương Dương như thể khiêu khích họ.
Tên lão đại nhìn thấy Trương Dương như vậy, thì lại hứng phấn vô cùng.
Ở đây, rất gần đồn công an, họ sẽ không thể đánh lâu được, Trương Dương chủ động nghênh chiến là ý muốn của họ, như vậy càng dễ tốc chiến tốc thắng.
- Em yêu, có sợ không?
Mễ Tuyết luôn đi theo Trương Dương, Trương Dương bất ngờ quay đầu lại mỉm cười hỏi một câu.
Tiếng "em yêu" mà Trương Dương nói, làm trái tim Mễ Tuyết rung động, nhưng đáng tiếc đây không phải thời điểm cảm nhận sự ngọt ngào.
Có điều cô ấy vẫn lắc đầu, thật ra lúc nãy cô ấy thực sự rất sợ hãi, nhưng không biết tại sao, khi nghe Trương Dương hỏi câu đó, trong lòng cô lại không còn lo lắng nữa, nụ cười của Trương Dương cho cô một cảm giác an toàn vô cùng.
- Ha ha!
Trương Dương đột nhiên cười lên một tiếng, cây gậy trong tay trực tiếp hướng về phía mấy tên chạy đến, hắn không có thời gian nói những câu khác, mười bảy mười tám tên du côn đã chạy đến cạnh hắn.
Trương Dương đối mặt với một thanh niên thân hình lực lưỡng vừa xông tới, chỉ kém Hồ Hâm một chút, hắn là tên côn đồ chủ lực, mỗi lần đánh nhau hắn đều chạy lên trước tiên.
Lần này cũng không ngoài lệ, tên động thủ đầu tiên với Trương Dương chính là hắn.
Tên này cầm chiếc ông tuýp gang dài tầm nửa mét, lúc Trương Dương vung gậy lên, tên đó cũng vung gậy, gậy gang và gậy gỗ đập vào nhau.
- Phịch!
Một âm thanh rất trầm vang lên, tên cầm gậy gang bị về phía sau, gậy của gã rơi xuống đất, ngoài ra, máu trong gan bàn tay gã không ngừng chảy ra.
Có Mễ Tuyết đang gặp nguy hiểm, Trương Dương sợ làm cô ấy bị thương, lần này ra tay còn mạnh hơn lần trước, hình như không một chút nương tay, tên này không chỉ bị vỡ gan bàn tay, rơi gậy xuống đất. mà lúc ngã còn kéo hai tên khác ngã theo.
- Rầm, rầm, rầm!
Trương Dương một tay cầm cây gậy gỗ, khua một vòng, tốc độ của hắn rất nhanh, những người chạy phía sau hắn căn bản không kịp phản ứng, đã bị gậy gỗ của hắn đánh bay ra.
Tên đại ca ở phía sau cũng sững sờ, gã không ngờ, vừa giao đấu, đối phương đã quật ngã bốn năm người rồi.
Mười mấy người còn lại, lúc đó đều vây lại, những tên côn đồ còn non đánh người chủ yếu dựa vào lực lượng đông đông, những tên du côn này đánh nhau nhiều rồi, rất biết cách phối hợp, ra tay cũng không nương tình.
Ít nhất cũng có đến bảy tám người cùng lúc xông đến chỗ Trương Dương.

Đến Mễ Tuyết đứng bên cạnh hắn cũng bị nằm trong vòng tấn công, những người này đã không cần biết là nam hay nữ đều đánh.
Họ không biết, hành động như vậy càng chọc giận Trương Dương.
Mễ Tuyết bây giờ như một phần cơ thể của Trương Dương, có người muốn lừa gạt cô ấy đã bị đánh cho một trận, đừng nói là muốn trực tiếp làm cô ấy bị thương.
Mễ Tuyết bị hắn lôi đến trước mặt, hắn đổi cây gậy từ tay phảii qua tay trái, đồng thời lùi một bước, Trương Dương cũng đang cầm trên tay ống tuýp gang dài nửa mét vừa bị rơi.
Mỗi tay một gậy, bên cạnh Trương Dương đột nhiên xuất hiện một ảo ảnh.
Tất cả những tên gần hắn, đều bị hắn đều bị hắn đánh trúng bay ra, mặt đất xung quanh thêm bảy tám tên nằm rên rỉ, mười mấy người, lúc đó chỉ còn sót lại tên đại ca và mấy tên bên cạnh gã.
Tên đại ca này cầm một dây xích sắt trên tay, đang định tiến tới để đánh tập thể, nhưng vừa chạy đến, gã sững sờ cả người tại đó.
Gã còn không dám tin như vậy, mười mấy tên đàn em của gã, không bao lâu, không biết có đến một phút không, đã bị người thanh niên trước mắt quật ngã cả rồi, đây rút cuộc là quái vật gì.
Lúc này điều tên đại ca nghĩ không phải là giúp anh Hồ báo thù mà là nghĩ làm thế nào để qua ải này đây.
Mười mấy người đều đã bị quật ngã, trong đó có cả tay chủ lực, chỉ dựa vào mấy người như gã, kết quả thế nào thì nghĩ cũng đã rõ.
- Là bọn họ
Mễ Tuyết đột nhiên kêu lên một tiếng, còn chỉ chỉ ngón tay về phía tên đại ca kia.
Trương Dương cũng chăm chăm nhín gã, Trương Dương có cảm giác rất quen người này, nhưng không nghĩ ra là đã gặp ở đâu.
- Truơng Dương, lần trước đánh anh chính là bọn họ.
Mễ Tuyết lại nói thêm một câu, cô ấy nói xong, trong đầu Trương Dương lập tức xuất hiện một cảnh tượng, ở trên đường phía ngoài ktv, bảy tám tên du côn đang trêu chọc Mễ Tuyết, sau đó còn vây hắn lại, nếu như hắn không liều mạng chống lại, bày ra trận thế Tam Lang, thì hôm đó hắn đoán sẽ vô cùng thảm hại, thậm chí Mễ Tuyết sẽ bị ức hiếp.
- Oan gia ngõ hẹp!
Trương Dương cười lạnh lùng một tiếng, thù mới hận cũ, đúng lúc tính sổ với họ luôn một thể. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://
- Đại ca, hóa ra là nó!
Tên đối diện với Trương Dương cũng nhận ra hắn, kinh ngạc hô lên một tiếng.
Lần trước dáng vẻ liều mạng của Trương Dương để lại ấn tượng sâu sắc với bọn chúng, bảy tám người không sót một tên nào, cũng là một trong số ít lần bọn chúng bị mất mặt, nên nhớ rất rõ Trương Dương.
- Nhận ra bọn tao rồi, vậy càng tốt!
Trương Dương bỏ hai cây gậy xuống, kéo Mễ Tuyết, cứ như vậy đi về phía trước một bước.
Hắn chỉ đi một bước, trong tay không cầm gì cả, đối mặt với năm tên, có điều năm tên này chân đang run lên cầm cập, nắm thật chặt vũ khí trên tay.
Đặc biệt là tên đại ca, lúc đó nhìn Trương Dương vô cùng căng thẳng, gã cũng nhận ra Trương Dương.
Có điều gã không thể ngờ, tên tiểu tử lúc trước bị bọn chúng đánh, nhờ vào tư thế liều mạng khiến chúng lùi bước, hôm nay lại trở nên lợi hại như vậy.
Hôm nay người của gã nhiều hơn lần trước rất rất nhiều, lại có thể đánh ngã nhiều người đến như vậy.
Tên đại ca bỗng nghĩ ra một câu tục ngữ, "sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tuơng khán"(kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải chống mắt lên mà xem), nhưng lần chống mắt này quả thực quá triệt để, sự thay đổi của Trương Dương thực sự quá lớn.
- Ngươi, ngươi muốn làm gì!
Tên đại ca cố ý muốn ra oai, đáng tiếc giọng nói của gã lộ rõ không đủ dũng khí, thậm chí gã đang run lên.
- Tao muốn làm gì, câu này nên hỏi chúng mày mới đúng, nói, tại sao lại đến đối phó với tao?
Trương Dương chầm chậm nói một câu, cuối cùng hắn trừng mắt lên.
- Là anh Hồ, anh Hồ bảo bọn tao đến, hôm nay mày đánh anh ấy, anh ấy muốn bộn tao đánh gãy chân mày, khi nào mày ra viện lại đánh gãy tiếp chân còn lại.
Bị Trương Dương trừng mắt nhìn như vậy, gã lập tức nói hết sự việc ra, Trương Dương bây giờ trông như sát thần, trong lòng gã chỉ muốn nhanh chóng tránh xa Trương Dương.
- Hồ công tử, tốt lắm!
Trong mắt Trương Dương lóe lên một tia sáng lạnh lùng, tên họ Hồ này vốn dĩ hắn đã không muốn bỏ qua, bây giờ đúng lúc, quay lại dạy dỗ gã.
Đến trong mắt Mễ Tuyết cũng mang theo một tia oán hận, cô ấy trước đây còn nghĩ Trương Dương đã làm lớn chuyện nhỏ, ra tay hơi quá hung dữ, lúc này cô ấy lại nghĩ Trương Dương đánh quá nhẹ, ít nhất cũng phải đánh gãy chân của gã.
Phụ nữ là vậy, khi yêu rồi, người mình yêu cái gì cũng tốt, không thể chấp nhận bị người khác ức hiếp một chút.
Thật ra việc này đối với đàn ông là bình thường.
- Rầm rầm rầm rầm!
Trương Dương đột nhiên đi đến, đá vài đá, mấy tên còn lại lập tức ngã lăn ra trên mặt đất rên la, mấy người này có thù oán với hắn, lần này lại còn dám đánh gãy chân hắn, Trương Dương ra tay không một chút nương tình.
Mười bảy mười tám tên côn đồ, lúc đó đều ngã lăn dưới đất.
Không bao lâu, tiếng xe cảnh sát vang lên, mấy tên du côn này muốn tốc chiến tốc thắng, có điều Trương Dương không biết rằng, lúc họ đang nói, đồn công an đã nhận được báo án và xuất phát, đây lại là nơi phồn hoa, không xuất phát kịp thời, thật sự xảy ra chuyện, họ cũng không gánh nổi trách nhiệm.
Vẫn là mấy người cảnh sát vừa rồi, nhìn thấy một đám côn đồ nằm trên mặt đất, còn có Trương Dương đang kéo Mễ Tuyết, họ lại trợn tròn mắt lên.

back top