Thần Y Thánh Thủ

Chương 134: Lấy bệnh nhân làm trọng!

Hôm nay thời tiết rất tốt, buổi sáng vừa có trận mưa nên thời tiết không còn oi bức như trước.
Sau cơn mưa không khí vô cùng mát mẻ, trời râm, cực kì dễ chịu. Trong vườn hoa bệnh viện Tam Viện Trường Kinh xuất hiện rất nhiều bệnh nhân. Kiểu thời tiết dễ chịu như thế này rất phù hợp để đi tản bộ trong hoa viên và nghỉ ngơi. Nhiều bệnh nhân nằm thời gian rất lâu trong phòng cũng đều đi ra ngoài cho dễ chịu.
-Nam Nam, mẹ sẽ không có chuyện gì chứ?
Đi trong hoa viên, Phương Vân không kìm nén nổi liền nắm lấy cánh tay con gái, lo lắng hỏi.
Cuộc phẫu thuật của bà sẽ được thực hiện vào ba rưỡi chiều, sắp phẫu thuật rồi. Như rất nhiều người làm phẫu thuật lần đầu tiên, cô cũng bắt đầu có tâm trạng lo lắng như thế.
-Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì đâu. Chủ nhiệm Vương cũng đã nói rồi, ca mổ của mẹ chỉ là một ca tiểu phẫu thôi. Ông ấy còn điều cho mẹ một bác sĩ giỏi nhất bệnh viện phẫu thuật cho mẹ nữa mà.
Nam Nam vừa khẽ cười vừa lắc đầu nói. Thực ra bản thân cô cũng rất lo lắng. Nhưng để an ủi mẹ, cô cố gắng kiểm soát tâm trạng của mình, không để lộ ra chút lo lắng nào trên nét mặt.
-Mẹ biết, mẹ biết là Chủ nhiệm Vương đã nói như thế!
Phương Vân cũng gật đầu theo. Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng vẻ mặt lo lắng của bà thì không có dấu hiệu gì là thoải mái hơn cả. Truyện Sắc Hiệp - https://
Vì mẹ lo lắng nên Nam Nam mới dẫn bà ra hoa viên đi dạo. Song cũng không có hiệu quả gì, lúc này Phương Vân vẫn đang tràn ngập lo lắng chuyện ca phẫu thuật.
-Cô ơi, Nam Nam ơi!
Cách đó không xa, Cố Thành chợt vẫy tay với bọn họ. Hai ngày nay, ngày nào Cố Thành cũng đến. Phương Vân có ấn tượng rất tốt về cậu bé ân cần này.
-Anh đến lúc nào thế?
Nam Nam khẽ mỉm cười hỏi. Hai ngày nay, quan hệ của bọn họ được củng cố vững chắc lên nhiều. Tuy chưa chính thức yêu nhau nhưng tóm lại hai người đã gần gũi và hòa hợp hơn rất nhiều.
-Anh đi cùng với Trương Dương đấy. Vừa nãy đi đến phòng bệnh không thấy hai người, anh đoán là hai người ở phía bên dưới.
Cố Thành cười ha hả nói.
Hôm nay là thứ Tư, cũng là ngày Trương Dương đi làm, Cố Thành liền đi nhờ xe của hắn đến đây.
Đây cũng là ngày đầu tiên hắn đi làm ở Tam viện.
Khi hắn vừa dừng xe thì thằng nhóc Cố Thành này đã chạy đi ngay. Nhìn phía sau lưng Cố Thành, Trương Dương chỉ còn biết lắc đầu.
Chẳng qua hắn rất hiểu Cố Thành. Nếu như bệnh nhân là người nhà Mễ Tuyết thì bản thân hắn sẽ còn nhiệt tình hơn cả Cố Thành nữa, nhất định phải làm cho Mễ Tuyết vừa lòng.
Đỗ xe xong, Trương Dương đi thẳng đến phòng khám của Vương Quốc Hải. Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, dù sao mình cũng phải đi chào hỏi Chủ nhiệm khoa trước.
-Trương Dương, cậu đến rồi. Mau ngồi xuống trước đi, chờ tôi một lát!
Trong phòng khám của Vương Quốc Hải đang có người. Vừa nhìn thấy Trương Dương, ông ta ánh mắt sáng ngời, vừa chào hỏi vừa bảo Trương Dương ngồi xuống trước.
Mấy phút sau, Vương Quốc Hải đã đuổi bệnh nhân trước mặt ra ngoài. Đây là người được hai người bạn của ông ta giới thiệu đến, đang chuẩn bị nhập viện. Ở bệnh viện có vô số những chuyện tương tự như thế này.
-Đi nào Trương Dương, tôi dẫn cậu đi thay áo trước, sau đó chúng ta sẽ đến phòng khám khác xem thế nào!
Thu dọn qua loa, Vương Quốc Hải lập tức đi ra, trông rất nhiệt tình.
Thay áo thực ra chỉ khoác chiếc áo blu trắng, bác sĩ trong bệnh viện đều phải mặc y phục đặc thù. Nhất là trong phòng khám, bác sĩ không mặc áo blu trắng thì người ta sẽ cảm thấy anh không chuyên nghiệp.
Hơn nữa đây cũng là quy định của bệnh viện.
Trương Dương là thực tập sinh mới nên phải đến ban Hậu cần lĩnh áo. Nhìn thấy Chủ nhiệm Vương Quốc Khải đích thân dẫn một gã thực tập sinh đến lĩnh quần áo, nhân viên hậu cần cũng có vẻ ngạc nhiên.
Nhưng sau khi biết gã thực tập sinh này chính là Trương Dương thì ai nấy đều giật mình.
Hóa ra là Trương Dương, chẳng trách lại có được đãi ngộ như thế. Trương Dương bây giờ đã nổi danh như cồn ở trong Tam viện. Hầu như ai ai cũng đều biết rằng bệnh viện đã đặc cách nhận một thực tập sinh có y thuật rất cao tên là Trương Dương.
Anh chàng thực tập sinh này đã cứu được bệnh nhân mà ngay cả nhiều chuyên gia của bệnh viện tỉnh cũng đành bó tay, khiến cho Tam viện có dịp nở mày nở mặt.
Trương Dương mặc áo khoác trắng vào, đi cùng Vương Quốc Hải. Khoan hãy nói, sau khi hắn mặc áo blu trắng vào trông khác hẳn, nhìn thoáng qua trông khí chất còn giống bác sĩ hơn cả Vương Quốc Hải.
Nếu không phải vì cái khuôn mặt của hắn trẻ tuổi đến đáng sợ thì nhiều người sẽ tin tưởng ở hắn nhiều hơn cả Vương Quốc Hải khi hai người cùng ngồi khám bệnh.
-Xin chào Chủ nhiệm Vương!
Hai người đi rất nhanh đến khoa Phụ sản. Nhìn thấy Vương Quốc Hải đích thân dẫn một bác sĩ trẻ tuổi đến, rất nhiều người khi chào hỏi cũng đều liếc nhìn Trương Dương thêm vài cái.
Vương Quốc Hải là Chủ nhiệm khoa Phụ sản. Bình thường ngoại trừ đi kiểm tra hội chẩn ra, ông ta rất ít khi trực tiếp đến đây, lại càng không bao giờ dẫn theo một bác sĩ trẻ tuổi lạ.
Trong phòng khám lớn của Khoa phụ sản lúc này đã có rất nhiều người. Nhìn thấy Vương Quốc Hải bước vào, tất cả mọi người đều đứng lên.
-Nào, tôi xin giới thiệu với mọi người một đồng nghiệp mới!
Vương Quốc Hải vẫy vẫy tay nói, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào người Trương Dương.
Ở trong những người này, còn có mấy bác sĩ từng gặp chị vợ họ Chu của Trương Dương. Trong đó có một bác sĩ vừa nhìn thấy Trương Dương xong thì lập tức quay đầu.
Những người khác đều mỉm cười thân thiện chào Trương Dương. Những người này đều biết thân phận thật sự của Trương Dương.
-Vị này chính là chúng ta bệnh viện thực tập sinh mới của bệnh viện chúng ta - bác sĩ Trương Dương. Mọi người đừng chỉ nhìn vẻ non nớt của cậu ấy, y thuật của cậu ấy không hề thua kém các anh chị đâu. Chuyện phân công công tác của Trương Dương lần này, Viện trưởng còn đặc biệt thảo luận rất lâu, cuối cùng mới quyết định để nhân tài này đến Khoa phụ sản của chúng ta.
Vương Quốc Hải từ từ nói, thể hiện rằng ông ta rất vui vì Trương Dương có thể đến chỗ bọn họ quả thật là kết quả không dễ dàng gì mà có được.

Mấy người từng gặp và từng thảo luận y thuật với Trương Dương đều gật đầu. Bọn họ và Trương Dương coi như đã quen nhau và đều biết y thuật của cậu thanh niên này thật sự rất cao siêu.
Cũng có mấy bác sĩ trẻ đều thể hiện vẻ mặt không phục. Bọn họ đều đã nghe qua cái tên Trương Dương nhưng chỉ là tin đồn. Một số người không tin rằng y thuật của mình lại có thể thua kém Trương Dương. Việc Trương Dương cứu người thuần túy chỉ là do may mắn thôi.
Các bác sĩ trẻ tuổi này bình thường cũng rất kiêu ngạo, chưa từng bái phục một ai. Trương Dương còn trẻ tuổi hơn cả họ, lại là thực tập sinh nên tất nhiên là bọn họ không phục rồi.
Nhất là khi trông Trương Dương lại có vẻ non nớt như vậy.
-Thưa Chủ nhiệm Vương, bệnh nhân giường số 67 lại gây chuyện nữa rồi!
Gã bác sĩ vừa nhìn thấy Trương Dương liền quay đầu đi, lúc này đã quay đầu này khẽ nói với Vương Quốc Hải.
Vương Quốc Hải khẽ nhếch lông mày và liếc nhìn Trương Dương đầy ngụ ý.
Ông ta kéo Trương Dương kéo đến Khoa Phụ sản chính là vì có hai bệnh nhân khó chữa trị. Mời Trương Dương đến là để giúp họ giải quyết hai vấn đề nan giải này. Nhưng ông ta chưa từng nói với Trương Dương về điều này mà còn muốn đợi đến khi Trương Dương làm quen với tất cả mọi thứ ở đây rồi mới nghĩ cách giải quyết chuyện này.
Song ông ta không ngờ, khi Trương Dương vừa tới, đã có người nhắc đến hai bệnh nhân này. Giường số 67 chính là nơi của bệnh nhân bị bệnh viện chuẩn đoán bệnh sai.
Những bác sĩ khác đều quay lại nhìn gã bác sĩ vừa đưa ra đề nghị này.
Những bác sĩ này đều không xa lạ gì với Trương Dương. Lần trước đến thăm chị Chu, có một bác sĩ đã lên mặt dạy đời hắn, nói hắn không nên ấn huyệt Hợp Cốc chính là gã bác sĩ đang đứng trước mặt hắn đây.
Trương Dương còn nhớ rõ đó chính là gã bác sĩ họ Lưu. Lúc đầu rất cao ngạo mà bây giờ gã còn có vẻ tỏ ý thù địch với mình.
-Bác sĩ Lưu, bệnh nhân giường số 67 làm sao vậy?
Vương Quốc Hải khẽ hỏi. Tình hình của bệnh nhân giường số 67, ông ta thừa biết. Cố ý hỏi như vậy là để nói với người đang ở trước mặt ông ta chứ ông ta không hề muốn nhắc đến chuyện này.
-Bệnh nhân giường số 67 nói cô ấy lại bị đau. Nếu bệnh viện chúng ta không chữa khỏi bệnh cho cô ấy thì cô ấy sẽ đi kiện chúng ta.
Bác sĩ Lưu có tên đầy đủ là Lưu Triều Cường. Hình như gã chưa hiểu ý của Vương Quốc Hải, cứ nói đến vấn đề của gã.

Vương Quốc Hải lại nhếch tràng mày lên một cái. Bây giờ ông ta cũng cảm thấy Lưu Triều Cường thực sự có thái độ thù địch với Trương Dương.
Điều này làm cho trong lòng của ông ta bắt đầu dấy lên một dự cảm không tốt.
-Chủ nhiệm Vương, nếu bác sĩ Trương Dương đã có y thuật cao như vậy, chi bằng để bác sĩ Trương đi xem thử có thể giúp bệnh nhân giải quyết nỗi thống khổ và cũng là loại bỏ một rắc rối lớn cho chúng ta.
Quả nhiên, ông ta vừa mới có dự cảm thì Lưu Triều Cường đã nói thẳng ra một đề nghị.
Tuy rằng Vương Quốc Hải vốn có ý để Trương Dương đến Khoa Phụ sản là để hắn khám và chữa cho hai bệnh nhân rắc rối này nhưng tuyệt đối không phải cách thức như đang gây hấn như thế này.
Một thực tập sinh vừa mới đến đã bắt người ta khám bệnh khó chữa trước rồi.
-Lưu Triều Cường, Trương Dương vừa mới đến hôm nay.
Vương Quốc Hải nghiêm mặt lại. Gã Lưu Triều Cường cũng là một bác sĩ giỏi của Khoa nội, một bác sĩ rất xuất sắc, nếu không thì lần hội chẩn vừa rồi đã không bảo gã đến.
Đáng tiếc người này cũng có khuyết điểm, chính là lòng dạ hẹp hòi. Lần trước cho rằng Trương Dương đã làm gã mất mặt nên hôm nay vừa nhìn thấy Trương Dương đã lập tức đưa ra một đề nghị khó khăn cho Trương Dương.
-Thật xin lỗi Chủ nhiệm Vương, là tôi sai rồi! Mấy ngày nay đều nghe mọi người trong bệnh viện nói là y thuật của bác sĩ Trương rất lợi hại nên tôi quên mất là ngày đầu tiên cậu ta đến làm và vẫn còn là thực tập sinh.
Lưu Triều Cương lập tức gật đầu cười, ba chữ thực tập sinh cuối cùng được gã nhấn thật mạnh.
Đầu lông mày Trương Dương hơi dựng lên một chút, ánh mắt cũng hơi sáng lên.
Ý tứ trong lời nói của Lưu Triều Cường, tất nhiên là Trương Dương biết rất rõ. Lần trước với Lưu Triều Cường chỉ là tranh luận về y thuật đơn thuần, không nghĩ rằng gã này lại có lòng dạ hẹp hòi như vậy. Không ngờ gã thù dai và hôm nay lại gây sự với mình như vậy.
-Cậu chỉ cần biết Trương Dương ngày đầu tiên đến là được!
Vương Quốc Hải trừng mắt nhìn Lưu Triều Cường một cái và dùng ánh mắt cảnh cáo gã một chút.
Mặc kệ Lưu Triều Cường vì lí do gì mà thù địch Trương Dương nhưng hôm nay là ngày đầu tiên người ta đến làm việc, lại là người do đích thân mình dẫn đến, ông ta nhất định phải giữ thể diện cho hắn.
Lưu Triều Cường không nói nữa nhưng lời nói vừa nãy của gã được mấy bác sĩ đồng tình.
Trương Dương không phải là rất lợi hại sao, vậy hãy chữa trị một ca bệnh nghi là nan y cho chúng tôi xem thử. Nếu có thể chữa được thì chúng tôi tất nhiên sẽ phục anh. Nếu chữa không được thì anh cao ngạo như thế chẳng qua cũng chỉ là một thực tập sinh mà thôi.
Đương nhiên, những lời này bọn họ không sẽ nói thẳng ra. Những người này đều không có trọng lượng như của Lưu Triều Cường. Những lời nói đắc tội với Vương Quốc Hải như thế đều không đáng.
-Chủ nhiệm Vương, bệnh nhân giường số 67 bị làm sao?
Trương Dương đột nhiên mỉm cười, không thèm nhìn Lưu Triều Cường mà trực tiếp hỏi Vương Quốc Hải.
Vương Quốc Hải thoáng sửng sốt, lập tức nói:
-Trương Dương, hôm nay là ngày đầu tiên cậu đến làm, cái gì cũng vẫn còn lạ lẫm, việc này chúng ta sẽ nói sau!

Vương Quốc Hải không trả lời phủ định câu hỏi của Trương Dương, chỉ nói sẽ bàn sau. Điều đó có nghĩa là sau này sẽ cần Trương Dương ra tay hỗ trợ,
-Không sao, lấy bệnh nhân làm trọng! Có bệnh nhân như vậy hẳn là nên đi khám thử trước xem sao, bác sĩ Lưu nói không sai. Chúng ta nên làm giải quyết nỗi thống khổ của bệnh nhân trước.
Trương Dương vừa mỉm cười vừa lắc đầu. Vương Quốc Hải mở to hai mắt nhìn, tất cả bác sĩ trong phòng khám đều ngạc nhiên nhìn Trương Dương.
Ngay cả Lưu Triều Cường cũng đang tròn xoe mắt ra nhìn.

back top