Thần Y Thánh Thủ

Chương 160: Linh đan diệu dược

- Trương tiên sinh, xin mời!
Tạ Huy vì kích động mà chạy tới, nhưng Tạ Phi thì vẫn nán lại, vì nếu như hai người đều qua thì đó chính là bất kính đối với khách. Trương Dương mỉm cười gật đầu một cái, nhanh chân bước lên phía trước. Đồng thời những người theo họ lúc này cũng đều chạy tới, những người này chạy tới bên cạnh ông lão, vui vẻ kêu lên, có người gọi là ông nội, còn có người gọi là cụ nội. Trên mặt ông lão cũng tràn ngập nụ cười.
- Thật là hạnh phúc đoàn tụ!
Mễ Tuyết không nhịn được kéo tay Trương Dương, rất là ước ao nói một câu. Những người này hẳn đều là con cháu của ông lão, nhiều người vui vẻ hòa thuận tụ tập cùng nhau như vậy, quả thật làm cho người ta cảm thấy rất hạnh phúc. Trương Dương cũng nhẹ nhàng gật đầu một cái:
- Đây là một gia đình hạnh phúc!
Vào lúc này, Trương Dương lại nghĩ tới những lời của Tạ Huy trước đó, bọn họ toàn bộ cả gia tộc đều rất mực đoàn kết, trong nhà bọn họ sẽ không xuất hiện chuyện huynh đệ phản bội, hoặc là vì tiền tài mà tranh chấp. Một gia đình như vậy, cũng quả thật làm cho người ta ao ước.
- Ông nội, con xin báo cho ông một tin tức tốt, bọn con đã tìm được nhân sâm ngàn năm rồi, rốt cuộc đã tìm được rồi!
Tạ Huy khẽ kéo tay ông lão, rất hưng phấn nói, vào lúc này anh chàng làm cho người ta cảm giác so với trước đó hoàn toàn khác nhau. Lúc trước, Tạ Huy ổn trọng, thành thục, hào phóng, vừa nhìn liền biết là con nhà đại gia, hơn nữa đã có thể một mình gánh vác tinh anh nhân sĩ một phương, còn bây giờ anh ta tựa như đứa bé, chỉ vì làm chuyện khiến ông nội hài lòng mà vui vẻ như được phát kẹo.Tạ Phi mặt cũng lộ ra nụ cười, nhân sâm ngàn năm, người của gia tộc tìm lâu như vậy, rốt cục vẫn là đã tìm được, dù vẫn chưa tận mắt thấy được, nhưng anh ta vẫn tin tưởng Tạ Huy. Tìm kiếm nhân sâm đã nhiều năm như vậy, người trong gia tộc chỉ cần tham dự thì hiện tại đều là chuyên gia về nhân sâm.
- Đừng chỉ biết có mình, nhà còn có khách đấy!
Ông lão cười ha hả xoa đầu Tạ Huy, Tạ Huy đã hơn ba mươi tuổi mà tựa hồ vẫn rất hài lòng với kiểu âu yếm này của ông lão. Ông lão lúc nói chuyện vẫn đang nhìn Trương Dương, trong mắt của hắn tựa hồ mang theo chút gì khang khác.
- Ông Tạ, chào ông!
Trương Dương lúc này cũng đi lên, mỉm cười hỏi thăm ông lão một chút, đến gần càng thấy phong thái đầy nhiệt huyết của một quân nhân trên người ông lão thêm phần rõ ràng, đừng thấy ông đã qua tuổi thất tuần, vì tư thế này đã vĩnh viễn lưu lại trên người ông.
- Ông nội, vị này là Trương Dương, Trương tiên sinh, trong tay anh ấy có nhân sâm ngàn năm, lại còn là loại đã hai ngàn năm tuổi, con đã được xem qua rồi ạ!
Tạ Huy vội vàng giới thiệu Trương Dương, trọng điểm nhắc đến vẫn là nhân sâm ngàn năm, cũng không có nói lên thân phận bác sĩ của Trương Dương. Cho tới bây giờ, Tạ Huy phỏng chừng cũng không tin tưởng vào y thuật của Trương Dương, hoặc là đối với anh ta mà nói, Trương Dương có thể mang theo nhân sâm ngàn năm tới đây, như vậy là đủ rồi.
- Ông Tạ, tôi có nhân sâm ngàn năm, nhưng tôi cũng là một bác sĩ, ông có thể cho phép tôi xem bệnh giúp ông hay không!
Tạ Huy không nói, Trương Dương liền tự mình giới thiệu, trước mắt thể trạng ông lão quả không tốt lắm, chỉ quan sát mấy lần, Trương Dương cũng đã nhìn ra rất nhiều vấn đề. Đầu tiên hắn đã xác định là chứng khí hư, hơn nữa còn là khí huyết song hư, lại đã qua thời gian rất dài, muốn trị liệu cũng không dễ dàng, giống như một thân cây, tuy rằng gốc rễ vẫn còn, nhưng đã mục nát, không chịu nổi đại trị, chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng.
- Cậu cũng là bác sĩ?
Ông lão con mắt đột nhiên sáng ngời, cười ha ha hỏi một câu, câu hỏi đó của ông ta khiến Trương Dương có chút không hiểu ra sao, cũng làm cho mấy anh em Tạ gia chịu không tìm được manh mối. Ông lão hẳn là lần đầu tiên gặp Trương Dương mới đúng, không biết vì sao ông ta lại nói là "cũng".
- Ngại quá, là tôi có chút lỗ mãng, Bác sĩ Trương, xin mời vào!
Ông lão lại nói tiếp, được người bên cạnh dìu đỡ, ông ta cũng liền mọi người ra phía sau, huynh đệ Tạ gia nhìn nhau rồi cùng nhẹ nhàng lắc đầu, ai cũng không nói gì. Ngày hôm nay phản ứng của ông lão có chút không đúng lắm, nhưng họ cũng không nghĩ nhiều, có thể trị khỏi bệnh của ông lão mới là chuyện trọng yếu nhất. Đọc Truyện Online Tại
- Trương Dương, anh làm sao vậy?
Mễ Tuyết kéo tay Trương Dương, nhỏ giọng hỏi.
- Anh không sao, đi thôi!
Trương Dương lắc đầu, hắn vừa nãy có có một cảm giác rất kỳ quái, loại cảm giác này là cái gì thì không nói ra được, chỉ có thể tạm gác qua một bên, không suy nghĩ nữa. Biệt thự phía hậu viện có cái phòng khách rất lớn, bên trong phòng khách còn có tràng kỷ, ông lão được người ta đỡ chậm rãi nằm xuống ghế. Tạ Huy lúc này ghé sát Trương Dương có chút do dự, cuối cùng vẫn là ghé bên tai Trương Dương nhỏ giọng nói:
- Trương tiên sinh, trước tiên anh cứ xem bệnh giúp ông nội tôi, nếu như thấy không xong, anh chỉ cần đem nhân sâm bán cho chúng tôi là được!
Anh ta vẫn là không thể nào tin tưởng Trương Dương, trong lòng ghi nhớ vẫn chỉ là nhân sâm trong tay hắn. Điều này cũng không trách được, xem qua nhiều bác sĩ như vậy mà ai cũng không có cách, ngay cả mấy vị nổi danh nhất tất cả đều là nói dùng nhân sâm duy trì tính mạng, muốn chữa khỏi thật sự nhất định phải có nhân sâm ngàn năm. Trong lòng họ đã sớm tạo thành ý thức cố hữu rằng chỉ có nhân sâm ngàn năm mới có thể cứu mạng.

- Tạ tiên sinh, xin cứ yên tâm, lúc cứu người nếu cần đến, tôi sẽ không keo kiệt mà đem sắc nhân sâm ngàn năm ngay!
Trương Dương khẽ mỉm cười, nhanh chân tiến lên ngồi cạnh ông lão. Ông lão này từng trải qua đời chinh chiến, trên người vẫn lưu lại khí thế của anh bộ đội năm nào, nhưng không giống một số lão quân nhân vẫn mang theo tính xấu dưỡng thành từ thời còn trong bộ đội. Tính cách của ông rất tốt, rất hiền lành, đối với mọi người đều như thế, hơn nữa còn rất hay mỉm cười, Trương Dương phỏng chừng, nếu không có tâm tính phóng khoáng này của ông lão, phỏng chừng hắn cũng không kiên trì được tới giờ. Ông lão đột nhiên đưa tay ra, trực tiếp đặt trước mặt Trương Dương. Trương Dương như không có cảm giác gì, rất tự nhiên khoát tay lên bắt mạch cho ông lão, Tạ Huy và Tạ Phi lần này ngược lại là lộ ra chút kinh ngạc. Bọn họ chỉ nói Trương Dương là bác sĩ, cũng không nói hắn là bác sĩ trung y, làm sao ông nộ lại biết mà phối hợp như vậy, trực tiếp duỗi tay ra luôn. Từ tuổi tác của Trương Dương mà nói, hắn có tính là bác sĩ, cũng không giống một vị bác sĩ trung y tẹo nào. Lúc này Trương Dương cũng không chú ý tới chi tiết nho nhỏ đó, sau khi đưa ngón tay khoát lên mạch khẩu của ông lão, lông mày hắn cũng dần dần nhíu lại. Ông lão mạch đập rất nhẹ, nhẹ đến độ nhất định phải dụng tâm đi cảm nhận mới phát hiện được, đây không phải là điều trầm mạch, mạch trầm thì dùng sức còn được, còn loại mạch tượng này bất luận là dụng lực đến đâu cũng chẳng ăn thua. Mạch đập nhẹ như ngọn đèn cạn dầu, như kiểu sắp thành cành cây trên cơ thể người, có thể thấy khí sắc ông lão tuy rằng không tốt lắm, nhưng cũng còn lâu mới đến mức kia. Buông tay ông lão ra, Trương Dương lông mày vẫn nhíu lại như cũ, bản thân cứ đứng đó không tự nhiên mà lắc đầu.
- Trương tiên sinh, thế nào rồi?
Tạ Huy là người lên tiếng trước tiên, vội vã hỏi một câu.
- Tiểu Huy, đừng nóng vội, cứ nghe Bác sĩ Trương đã!
Ông lão khoát tay bảo, Tạ Huy mở to mắt nhìn ông nội, lúc này mới lui sang một bên không hỏi dò nữa. Anh ta biết Trương Dương là bác sĩ, nhưng vẫn đều gọi là Trương tiên sinh, ông lão ngày hôm nay lần đầu gặp Trương Dương, lại đã gọi hắn là "Bác sĩ Trương", cách xưng hô của hai người này là rất có ý tứ. Nhưng điểm ấy không ai đi chú ý, lúc này họ đều đang nhìn Trương Dương.
- Ông Tạ, lúc còn nhỏ có phải ông có dùng qua thiên tài địa bảo như linh dược hay nhân sâm ngàn năm không?
Trương Dương quay lại, nhẹ giọng hỏi, ông lão con mắt lần thứ hai sáng ngời, còn Tạ Phi lúc này cũng nhìn về phía Tạ Huy. Tạ Huy trên mặt trực tiếp lộ ra vẻ kinh ngạc, ông nội anh ta từ nhỏ quả thực có dùng qua một loại linh dược, không có loại linh dược này thì ông đã sớm qua đời, căn bản không có bọn họ tồn tại. Chuyện này, người của Tạ gia đều biết, rất nhiều bác sĩ trước đây cũng biết, nhưng Trương Dương thì không biết, Tạ Huy dám khẳng định, mình cũng chưa bao giờ từng nói với hắn.
- Trước đây rất lâu, bởi vì bị thương quá nặng nên tôi đã có ăn một viên Tuyết Liên đan!
Ông lão gia chậm rãi nói, lúc nói chuyện còn không ngừng đánh giá Trương Dương.
- Thì ra là như vậy, đây hẳn là viên Tuyết Liên đan hiếm có chứ?
Trương Dương gật đầu một cái, lộ ra vẻ bừng tỉnh, ông lão nói như thế, nghi ngờ của hắn cũng có thể mở ra, Tuyết Liên có rất nhiều, nhưng Tuyết Liên tốt thật sự cũng là vô cùng hiếm thấy. Như Tuyết Liên ngàn năm cũng là thứ thiên tài địa bảo hiếm có y như nhân sâm ngàn năm vậy.
- Đúng thế, lần cứu mạng đó thầy thuốc của tôi từng nói, viên Tuyết Liên đan làm vị thuốc ở đây chính là Tuyết Liên ngàn năm!
Ông lão chậm rãi gật đầu một cái, lúc nói chuyện còn nhìn xa xăm, tựa hồ đang nhớ lại điều gì.
- Ông Tạ, tôi muốn xem mạch lại cho ông kỹ hơn, liệu có được không?
Trương Dương lại lên tiếng, hắn không biết ông lão dùng qua loại linh dược này, nếu là biết thì vừa nãy cũng sẽ không bị mạch tượng của ông ta gây khó khăn. Trương Dương ngón tay lần thứ hai khoát lên mạch khẩu của ông lão, một cỗ nội kình từ đầu ngón tay Trương Dương dò ra, trực tiếp tiến vào trong cơ thể ông ta. Nơi cánh tay ông lão cảm nhận được một dòng nhiệt lưu. Ông ta đang ngưỡng vọng bầu trời bỗng lập tức thấp cúi đầu, nhìn chằm chằm vào Trương Dương, trong mắt của hắn cũng mang theo một cái nhìn khác lạ nói không ra. Lần này sau khi bắt mạch, Trương Dương còn nhẹ nhàng gật đầu một cái, tất cả bệnh trạng của ông lão hắn rốt cục đều rõ ràng. Dùng qua thiên tài địa bảo, dù cho chỉ là Tuyết Liên đan phối chế từ Tuyết Liên ngàn năm thì thể chất kia cũng không giống với người bình thường, chỉ dựa vào xem mạch phổ thông thì không được, Trương Dương phải dùng nội kình dò đường, mới có thể xem xét rõ ràng. Vừa bắt đầu, Trương Dương cũng là không nghĩ nhiều như thế, cũng là không dụng nội kình tham mạch, sau khi hỏi dò được ông lão xác nhận, hắn mới xem lại mạch tượng một lần nữa.
- Ông Tạ, ông là người có phúc!
Buông cánh tay ông lão ra, Trương Dương cười ha hả nói một câu.
- Bác sĩ Trương sao lại nói như vậy?
Ông lão cũng mỉm cười, trực tiếp hỏi một câu.Trương Dương cười nói:
- Lúc ông hơn hai mươi tuổi, có phải từng bị trọng thương, mất máu quá nhiều đến nỗi gần như tử vong hay không, nhưng ông vốn phúc lớn mạng lớn, có người cứu giúp lại cho ăn một viên Tuyết Liên đan ngàn năm!
- Làm sao cậu biết, nhất định là người khác đã cứu tôi mà không phải chính tôi chuẩn bị sẵn Tuyết Liên đan?
Ông lão nhìn Trương Dương, lại hỏi một câu.
- Cái này không thể nào, lúc đó ông thọ thương, không phải chỉ dựa vào Tuyết Liên đan liền có thể cứu trở về, linh đan diệu dược là có tác dụng rất lớn, nhưng cũng phải có phương pháp sử dụng chính xác, không ai giúp thì ông cũng có thể ăn Tuyết Liên đan, có thể kéo dài tính mạng nhất thời, nhưng cũng không thể kéo dài tính mạng một đời, ông sẽ không sống tới bây giờ!
Trương Dương lắc đầu, khẳng định một câu, lúc nói chuyện trên mặt cũng mang theo phần nào cảm khái.

back top