Tầm Bảo Thử Vô Ảnh rốt cục cũng đã tự nguyện đi theo, nhiệm vụ của Trương Dương xem như hoàn thành trước thời hạn.
Kết quả này khiến Trương Dương rất bất ngờ, cũng có cảm giác có chiếc bánh trên trời rơi xuống vậy, trước khi thu thập Thì Phong, hắn thật sự không hề nghĩ sẽ ảnh hưởng đến độ trung thành của Vô Ảnh, chẳng qua chỉ muốn giáo huấn tên kia một trận thôi.
Không ngờ lại vô tình cắm liễu, liễu thành bóng râm, Trương Dương rất hài lòng với niềm vui bất ngờ này.
-Trương Dương, cậu không xuống tay nhẹ một chút được à?
Long Thành cũng bước đến uống nước, không ngừng xoa nắn toàn thân, mặt vô cùng đau khổ.
Mỗi lần anh ta bị Trương Dương đấm xuống, từng thớ thịt trên cơ thể vô cùng đau đớn, cho dù anh ta chống đỡ, nhưng cánh tay ngăn cản cú đấm của Trương Dương dường như cũng mất đi cảm giác.
Nói cách khác, mỗi lần anh ta và Trương Dương tiếp xúc, nghĩa là bị Trương Dương đấm một quyền rất nặng.
Cứ như vậy làm sao anh ta có thể chịu đựng được, cũng khó trách anh ta mới chịu được 5 phút đã từ bỏ, mặt dày mặt dạn không đứng dậy nữa.
Có thể chống đỡ được 5 phút là tốt lắm rồi, 5 phút này khiến anh ta cả đời khó quên, hiện tại cả người anh ta chỗ nào cũng đau, không chỗ nào không xót, cảm giác như cả người sắp tan ra vậy.
-Là tôi không tốt, lần sau tôi dùng nửa sức thôi!
Trương Dương khẽ mỉm cười, hiện nay tâm tình của hắn rất tốt, nhiệm vụ hoàn thành bất ngờ, còn được Tầm Bảo Thử hùng mạnh trợ lực, Trương Dương có cảm giác, tương lai của hắn càng ngày càng tốt.
Long Thành không trả lời Trương Dương, cái gì gọi là dùng nửa sức, giống như anh ta chỉ bằng một nửa của hắn không bằng.
Tuy nhiên nghĩ lại, lời nói của Trương Dương không phải không có đạo lý, với sức mạnh của Trương Dương, một nửa sức của hắn cũng không biết có thể chống lại nổi không nữa.
Khí lực của Trương Dương, trong mắt anh ta thực sự quá biến thái.
Suy nghĩ một lúc, Long Thành mới phất tay buồn bực nói:
-Thôi đi, sau này không nói chuyện tôi tỷ võ với cậu nữa! Truyện Tiên Hiệp -
Long Thành coi như đã bị bại hoàn toàn rồi, từ trung tâm huấn luyện bước ra, trời đã trưa rồi.
Tô Triển Đào và Dương Linh có vẻ buổi trưa sẽ không về ăn cơm với mọi người.
Vương Thần, Lý Á không biết chạy tới câu lạc bộ nào, nói là họ có chỗ ăn rồi, mọi người không cần chờ họ.
Ngoài ra Lý Á còn ám muội nói, Vương Thần đang dụ dỗ một cô người mẫu xe hơi, không biết tối nay anh ta có phá giới không nữa.
Điều này làm Trương Dương không khỏi lắc đầu, Vương Thần mà phá giới, y thuật của hắn đối với anh ta cũng vô dụng, người không nghe lời dặn của bác sĩ sẽ gặp nhiều thua thiệt.
Bọn họ không về, ba người đành ăn cơm cùng nhau.
Ba người tùy tiện kiếm một tiệm cơm trông có vẻ không tồi, chọn vài món đơn giản, gọi thêm ba chai rượu trắng.
Sức mạnh của Long Thành không bằng Trương Dương, chuẩn bị dùng rượu để lấy lại danh dự, ba chai rượu trắng hầu như bị anh ta với Trương Dương uống hết.
Dựa vào tưởu lượng của Trương Dương, một mình hắn có thể uống nhiều nhất 1 lít rượu, nếu dùng nội lực, hoặc tự châm cứu, có thể uống gấp đôi cũng không thành vấn đề, có khi còn uống được hơn 3 lít.
Kết quả, Long Thành lại gặp phải bi kịch.
Uống xong ba chai, anh ta lại muốn gọi thêm hai chai nữa, chai thứ hai chưa uống hết anh ta đã ngã tại bàn, tửu lượng của anh ta cùng lắm uống được nửa lít, giờ đã xấp xỉ 2 lít, vượt xa số lượng bình thường của anh ta rồi.
Trương Dương cũng say khướt, nhưng vẫn còn hơn anh ta nhiều, chí ít còn có nội lực chống đỡ, Trương Dương vẫn có thể duy trì tỉnh táo, chưa đến mức chui xuống gầm bàn.
Cuối cùng Hoàng Hải phải dìu một người, đỡ một người mới đưa cả hai lên xe được.
Trương Dương còn đỡ, Long Thành to con, dưới sự hỗ trợ của nhân viên phục vụ mới đỡ được Long Thành lên xe, nhìn bộ dạng của Long Thành, suýt chút nữa là anh ta lái xe thẳng đến bệnh viện.
Cuối cùng Trương Dương nói không cần, anh ta mới không đưa Long Thành vào viện truyền dịch.
Thể chất Long Thành tốt, dù sao cũng là người luyện võ, có uống rượu say cũng không sao, anh ta vẫn có thể chịu đựng được, lúc về Trương Dương đang giúp anh ta châm cứu, chờ anh ta tỉnh dậy sẽ khoẻ như vâm.
Về phòng, Trương Dương thả Tia Chớp và Vô Ảnh ra, còn mình lập tức tĩnh tọa nghỉ ngơi, hắn một là muốn đẩy rượu ra, hai là muốn hồi phục lại trạng thái của mình, buổi tối hắn còn phải tiếp tục châm cứu cho Ngô Yến.
Liên tiếp ba ngày, sau hôm nay thêm hai ngày nữa, sức khỏe Ngô Yến sẽ khá hơn nhiều, có thể dùng được tiên quả đan.
Sau khi dùng tiên quả đơn, sức khỏe Ngô Yến đạt được hiệu quả bao nhiêu, cái này phải xem mệnh của cô ấy rốt cuộc có thể tạo được bao nhiêu hiệu quả, cái này Trương Dương không thể nào tính toán ra được, chỉ có thể tính được đại khái mà thôi.
Sáng hôm sau Long Thành mới dậy, những người khác cũng trở về, mọi người cùng nhau ăn sáng.
Trương Dương sau khi cho Tia Chớp và Vô Ảnh ăn xong mới xuống.
Bộ dạng Tia Chớp ăn không thể để họ thấy, nếu không chắc hẳn họ sẽ không dám đến gần Tia Chớp như trước đây nữa, một vật cưng sống bằng nuốt rắn, e là có đáng yêu đi nữa thì cũng khiến người khác phải sợ hãi.
-Trương Dương, thật sự hôm qua cậu đã đánh anh Thành đến mức anh ấy phải chủ động xin tha à?
Trương Dương vừa mới vào, còn chưa ngồi xuống, Lý Á vội vàng hỏi.
Long Thành ngồi cạnh anh ta, nghe thấy anh ta hỏi vậy lập tức sửng sốt, gõ đầu anh ta:
-Thằng nhóc cậu sao không nói chuyện dễ nghe một chút chứ, thế nào là chủ động xin tha, là tôi từ bỏ, từ bỏ cậu có hiểu không hả?
Lý Á ngượng ngùng sờ sờ đầu, vẻ mặt đau khổ nói:
-Đúng, đúng, anh Thành, anh từ bỏ, không xin tha!
Lời nói của anh ta, khiến mọi người xung quanh đều cười ồ lên, cuối cùng Long Thành cũng tự cảm thấy xấu hổ.
-Được rồi, xin tha thì xin tha, các cậu không biết đâu, Trương Dương chính là một tiểu quái vật, khí lực của cậu ấy, các cậu căn bản không thể nào nghiệm được đâu!
Long Thành khoát tay, lúc nói có vẻ khá bực dọc.
Đấu võ thua, thi rượu cũng thua, Long Thành đột nhiên phát hiện ra anh ta chẳng có gì có thể so sánh được với Trương Dương, chỉ còn lại sở trường đua xe, tuy nhiên đua xe bình thường đều dùng để đấu với người khác, người một nhà không thể nào so với nhau được.
-Ăn cơm trước đi, bụng tôi đói sôi cả rồi này!
Tô Triển Đào đột nhiên nói, Trương Dương phát hiện, thằng nhãi này cười rất rạng rỡ, còn có vẻ khoái trá.
Cũng chẳng biết quan hệ của anh ta với Dương Linh phát triển thế nào, tuy nhiên Dương Linh là dân kinh doanh, nhiều năm như vậy còn có thể giữ được mình, chứng tỏ cô là người biết giữ mình trong sạch, như vậy xem như cũng không tệ rồi.
-Ăn cơm, ăn cơm!
Long Thành lập tức lên tiếng, Tô Triển Đào coi như đã giải vây cho anh ta, mấy người này bắt đầu ăn uống, ăn sáng xong, hôm nay họ vẫn tự hoạt động riêng.
-Trương Dương, hôm nay cậu định đi đâu?
Ăn cơm xong, Hoàng Hải đột nhiên hỏi Trương Dương, hôm nay lại hoạt động tự do, Long Thành chuẩn bị đến chỗ gara của Vương Lão Ngũ để xem tình hình, ngày hôm qua bị Thì Phong quấy rối nên cũng bị mất hứng.
Tuy nhiên Hoàng Hải thì không có ý định đi, hôm nay anh ta muốn đi chỗ khác.
Trương Dương nói:
-Tôi cũng chẳng biết, đi đâu cũng được, rãnh rỗi thì tôi chỉ muốn đi dạo đâu đó thôi!
Hoàng Hải cười nói:
-Rãnh thì đi với tôi đến chỗ này, bọn họ chẳng ai đi cùng, một mình tôi đi cũng buồn quá!
-Được, không thành vấn đề!
Suy nghĩ một lát, Trương Dương lập tức gật đầu, hắn vốn không có kế hoạch, cũng chẳng có việc gì làm, đi với Hoàng Hải cũng được.
Vương Thần và Lý Á, hai người lại đến trung tâm triển lãm xe, hai người này quả nhiên đi ngắm người, chẳng phải đi xem xe gì cả.
Hai người này hôm qua đều dụ dỗ một cô người mẫu xe hơi, Lý Á còn được, sức khỏe của anh ta khá tốt, có chơi đùa một chút cũng không sao, nhưng Vương Thần mà chơi thì, sức khỏe sớm muộn sẽ xảy ra vấn đề.
Hôm trước khi Trương Dương xem bệnh giúp anh ta, anh ta còn thề hẹn sẽ cấm dục ba tháng, không ngờ lại phạm dục nhanh đến thế, sức khống chế của thanh niên thật sự quá thấp.
Vương Thần không nghe mình, Trương Dương cũng chẳng thể trách được, đợi đến khi thằng nhãi này nhận được bài học thì chỉ biết không, lúc đó, anh ta sẽ càng phải chịu tội nhiều hơn thôi.
Còn Tô Triển Đào và Dương Linh, họ chạy nhanh hơn bất cứ ai, mọi người chưa kịp ra khỏi cửa đã không nhìn thấy họ đâu nữa rồi, điều này khiến mọi người lắc đầu, mắng họ trọng sắc khinh bạn.
-Anh Hải, anh định đến đây?
Trương Dương đi theo Hoàng Hải đến một nơi, hai mắt hắn mở to, hắn không ngờ, Hoàng Hải dẫn hắn đến phố đồ cổ.
Năm 98 sưu tầm đồ cổ không hot như sau này, nhưng cũng đã bắt đầu manh nha, loạn thế hoàng kim, thịnh thế đồ cổ, hiện nay đang bắt đầu của thời thịnh thế, nhiều người thích sưu tầm đồ cổ hơn.
-Không phải ở đây, ở phía sau, tôi không hiểu đồ cổ, trong nhà có vài món chỉ để trang trí thôi, chúng ta đi ra phía sau!
Hoàng Hải cầm túi bước xuống xe, vừa lắc đầu vừa nói.
-Phía sau?
Trương Dương thoáng sửng sốt, tuy nhiên cũng không nói gì.
Không phải nơi này thì thôi, tuy nhiên có thời gian hắn sẽ quay lại đây một chuyến, xem xem có thể kiếm được thứ gì tốt không.
Chỗ này, Trương Dương cũng mơ hồ có chút ấn tượng, kiếp trước ban đầu nơi này rất hot, sau đó giải phóng mặt bằng, hầu hết mọi cửa hàng đều được chuyển đến thành đồ cổ, thống nhất ở đó.
Sau này ở đây vắng vẻ bớt, rồi lại trở thành một trung tâm thương mại khác, tuy nhiên cũng có vài hộ bán lẻ ở đây, nhưng đa phần là bán đồ dỏm, số lượng cũng không nhiều.
-Chúng ta đi!
Hoàng Hải cầm túi của anh ta xuống xe, đó là một túi du lịch màu đen, cũng hơi nặng.
Sau khi đậu xe xong, Hoàng Hải liền đưa Trương Dương đi ra phía sau, đường của phố đồ cổ rất nhỏ, xe không vào được, bên ngoài đều có trụ xi măng chắn lại.
Phố đồ cổ này kỳ thực không dài, đi qua phố đồ cổ là một ngã ba đường, Hoàng Hải đưa Trương Dương đi sang phố bên cạnh.
Người ở đây ít hơn so với bên kia một chút, cũng có đủ các cửa hàng, Trương Dương để ý, bên này hầu hết là bán ngọc khí, phỉ thúy, đồ cổ ngọc, bình thường mà nói những tiệm bán đồ cổ đều bán chung ngọc thạch, vừa có đồ cổ vừa có ngọc thạch.
Đi được vài bước, Hoàng Hải bước vào một cửa hàng khá lớn.
Trước khi vào, Trương Dương để ý, chỗ này có tên Nhã Ngọc Trai, vừa nghe đã biết, chỗ này là nơi chuyên kinh doanh ngọc khí.
-Hoàng tổng, đã lâu không gặp!
Trong tiệm có một người đàn ông tầm 40 tuổi, còn có sáu bảy nam nữ nhân viên bán hàng, sau khi thấy Hoàng Hải, người đàn ông kia lập tức đứng dậy, vui vẻ chào hỏi Hoàng Hải.
-Ông chủ Lục, ông cũng không phải không biết, hàng năm tôi đều đến vào thời gian này!
Hoàng Hải cười to một tiếng, người kia đã chủ động đến bắt tay Hoàng Hải, Trương Dương ôm Tia Chớp, quay đầu đánh giá cửa tiệm của họ.
Kết quả này khiến Trương Dương rất bất ngờ, cũng có cảm giác có chiếc bánh trên trời rơi xuống vậy, trước khi thu thập Thì Phong, hắn thật sự không hề nghĩ sẽ ảnh hưởng đến độ trung thành của Vô Ảnh, chẳng qua chỉ muốn giáo huấn tên kia một trận thôi.
Không ngờ lại vô tình cắm liễu, liễu thành bóng râm, Trương Dương rất hài lòng với niềm vui bất ngờ này.
-Trương Dương, cậu không xuống tay nhẹ một chút được à?
Long Thành cũng bước đến uống nước, không ngừng xoa nắn toàn thân, mặt vô cùng đau khổ.
Mỗi lần anh ta bị Trương Dương đấm xuống, từng thớ thịt trên cơ thể vô cùng đau đớn, cho dù anh ta chống đỡ, nhưng cánh tay ngăn cản cú đấm của Trương Dương dường như cũng mất đi cảm giác.
Nói cách khác, mỗi lần anh ta và Trương Dương tiếp xúc, nghĩa là bị Trương Dương đấm một quyền rất nặng.
Cứ như vậy làm sao anh ta có thể chịu đựng được, cũng khó trách anh ta mới chịu được 5 phút đã từ bỏ, mặt dày mặt dạn không đứng dậy nữa.
Có thể chống đỡ được 5 phút là tốt lắm rồi, 5 phút này khiến anh ta cả đời khó quên, hiện tại cả người anh ta chỗ nào cũng đau, không chỗ nào không xót, cảm giác như cả người sắp tan ra vậy.
-Là tôi không tốt, lần sau tôi dùng nửa sức thôi!
Trương Dương khẽ mỉm cười, hiện nay tâm tình của hắn rất tốt, nhiệm vụ hoàn thành bất ngờ, còn được Tầm Bảo Thử hùng mạnh trợ lực, Trương Dương có cảm giác, tương lai của hắn càng ngày càng tốt.
Long Thành không trả lời Trương Dương, cái gì gọi là dùng nửa sức, giống như anh ta chỉ bằng một nửa của hắn không bằng.
Tuy nhiên nghĩ lại, lời nói của Trương Dương không phải không có đạo lý, với sức mạnh của Trương Dương, một nửa sức của hắn cũng không biết có thể chống lại nổi không nữa.
Khí lực của Trương Dương, trong mắt anh ta thực sự quá biến thái.
Suy nghĩ một lúc, Long Thành mới phất tay buồn bực nói:
-Thôi đi, sau này không nói chuyện tôi tỷ võ với cậu nữa! Truyện Tiên Hiệp -
Long Thành coi như đã bị bại hoàn toàn rồi, từ trung tâm huấn luyện bước ra, trời đã trưa rồi.
Tô Triển Đào và Dương Linh có vẻ buổi trưa sẽ không về ăn cơm với mọi người.
Vương Thần, Lý Á không biết chạy tới câu lạc bộ nào, nói là họ có chỗ ăn rồi, mọi người không cần chờ họ.
Ngoài ra Lý Á còn ám muội nói, Vương Thần đang dụ dỗ một cô người mẫu xe hơi, không biết tối nay anh ta có phá giới không nữa.
Điều này làm Trương Dương không khỏi lắc đầu, Vương Thần mà phá giới, y thuật của hắn đối với anh ta cũng vô dụng, người không nghe lời dặn của bác sĩ sẽ gặp nhiều thua thiệt.
Bọn họ không về, ba người đành ăn cơm cùng nhau.
Ba người tùy tiện kiếm một tiệm cơm trông có vẻ không tồi, chọn vài món đơn giản, gọi thêm ba chai rượu trắng.
Sức mạnh của Long Thành không bằng Trương Dương, chuẩn bị dùng rượu để lấy lại danh dự, ba chai rượu trắng hầu như bị anh ta với Trương Dương uống hết.
Dựa vào tưởu lượng của Trương Dương, một mình hắn có thể uống nhiều nhất 1 lít rượu, nếu dùng nội lực, hoặc tự châm cứu, có thể uống gấp đôi cũng không thành vấn đề, có khi còn uống được hơn 3 lít.
Kết quả, Long Thành lại gặp phải bi kịch.
Uống xong ba chai, anh ta lại muốn gọi thêm hai chai nữa, chai thứ hai chưa uống hết anh ta đã ngã tại bàn, tửu lượng của anh ta cùng lắm uống được nửa lít, giờ đã xấp xỉ 2 lít, vượt xa số lượng bình thường của anh ta rồi.
Trương Dương cũng say khướt, nhưng vẫn còn hơn anh ta nhiều, chí ít còn có nội lực chống đỡ, Trương Dương vẫn có thể duy trì tỉnh táo, chưa đến mức chui xuống gầm bàn.
Cuối cùng Hoàng Hải phải dìu một người, đỡ một người mới đưa cả hai lên xe được.
Trương Dương còn đỡ, Long Thành to con, dưới sự hỗ trợ của nhân viên phục vụ mới đỡ được Long Thành lên xe, nhìn bộ dạng của Long Thành, suýt chút nữa là anh ta lái xe thẳng đến bệnh viện.
Cuối cùng Trương Dương nói không cần, anh ta mới không đưa Long Thành vào viện truyền dịch.
Thể chất Long Thành tốt, dù sao cũng là người luyện võ, có uống rượu say cũng không sao, anh ta vẫn có thể chịu đựng được, lúc về Trương Dương đang giúp anh ta châm cứu, chờ anh ta tỉnh dậy sẽ khoẻ như vâm.
Về phòng, Trương Dương thả Tia Chớp và Vô Ảnh ra, còn mình lập tức tĩnh tọa nghỉ ngơi, hắn một là muốn đẩy rượu ra, hai là muốn hồi phục lại trạng thái của mình, buổi tối hắn còn phải tiếp tục châm cứu cho Ngô Yến.
Liên tiếp ba ngày, sau hôm nay thêm hai ngày nữa, sức khỏe Ngô Yến sẽ khá hơn nhiều, có thể dùng được tiên quả đan.
Sau khi dùng tiên quả đơn, sức khỏe Ngô Yến đạt được hiệu quả bao nhiêu, cái này phải xem mệnh của cô ấy rốt cuộc có thể tạo được bao nhiêu hiệu quả, cái này Trương Dương không thể nào tính toán ra được, chỉ có thể tính được đại khái mà thôi.
Sáng hôm sau Long Thành mới dậy, những người khác cũng trở về, mọi người cùng nhau ăn sáng.
Trương Dương sau khi cho Tia Chớp và Vô Ảnh ăn xong mới xuống.
Bộ dạng Tia Chớp ăn không thể để họ thấy, nếu không chắc hẳn họ sẽ không dám đến gần Tia Chớp như trước đây nữa, một vật cưng sống bằng nuốt rắn, e là có đáng yêu đi nữa thì cũng khiến người khác phải sợ hãi.
-Trương Dương, thật sự hôm qua cậu đã đánh anh Thành đến mức anh ấy phải chủ động xin tha à?
Trương Dương vừa mới vào, còn chưa ngồi xuống, Lý Á vội vàng hỏi.
Long Thành ngồi cạnh anh ta, nghe thấy anh ta hỏi vậy lập tức sửng sốt, gõ đầu anh ta:
-Thằng nhóc cậu sao không nói chuyện dễ nghe một chút chứ, thế nào là chủ động xin tha, là tôi từ bỏ, từ bỏ cậu có hiểu không hả?
Lý Á ngượng ngùng sờ sờ đầu, vẻ mặt đau khổ nói:
-Đúng, đúng, anh Thành, anh từ bỏ, không xin tha!
Lời nói của anh ta, khiến mọi người xung quanh đều cười ồ lên, cuối cùng Long Thành cũng tự cảm thấy xấu hổ.
-Được rồi, xin tha thì xin tha, các cậu không biết đâu, Trương Dương chính là một tiểu quái vật, khí lực của cậu ấy, các cậu căn bản không thể nào nghiệm được đâu!
Long Thành khoát tay, lúc nói có vẻ khá bực dọc.
Đấu võ thua, thi rượu cũng thua, Long Thành đột nhiên phát hiện ra anh ta chẳng có gì có thể so sánh được với Trương Dương, chỉ còn lại sở trường đua xe, tuy nhiên đua xe bình thường đều dùng để đấu với người khác, người một nhà không thể nào so với nhau được.
-Ăn cơm trước đi, bụng tôi đói sôi cả rồi này!
Tô Triển Đào đột nhiên nói, Trương Dương phát hiện, thằng nhãi này cười rất rạng rỡ, còn có vẻ khoái trá.
Cũng chẳng biết quan hệ của anh ta với Dương Linh phát triển thế nào, tuy nhiên Dương Linh là dân kinh doanh, nhiều năm như vậy còn có thể giữ được mình, chứng tỏ cô là người biết giữ mình trong sạch, như vậy xem như cũng không tệ rồi.
-Ăn cơm, ăn cơm!
Long Thành lập tức lên tiếng, Tô Triển Đào coi như đã giải vây cho anh ta, mấy người này bắt đầu ăn uống, ăn sáng xong, hôm nay họ vẫn tự hoạt động riêng.
-Trương Dương, hôm nay cậu định đi đâu?
Ăn cơm xong, Hoàng Hải đột nhiên hỏi Trương Dương, hôm nay lại hoạt động tự do, Long Thành chuẩn bị đến chỗ gara của Vương Lão Ngũ để xem tình hình, ngày hôm qua bị Thì Phong quấy rối nên cũng bị mất hứng.
Tuy nhiên Hoàng Hải thì không có ý định đi, hôm nay anh ta muốn đi chỗ khác.
Trương Dương nói:
-Tôi cũng chẳng biết, đi đâu cũng được, rãnh rỗi thì tôi chỉ muốn đi dạo đâu đó thôi!
Hoàng Hải cười nói:
-Rãnh thì đi với tôi đến chỗ này, bọn họ chẳng ai đi cùng, một mình tôi đi cũng buồn quá!
-Được, không thành vấn đề!
Suy nghĩ một lát, Trương Dương lập tức gật đầu, hắn vốn không có kế hoạch, cũng chẳng có việc gì làm, đi với Hoàng Hải cũng được.
Vương Thần và Lý Á, hai người lại đến trung tâm triển lãm xe, hai người này quả nhiên đi ngắm người, chẳng phải đi xem xe gì cả.
Hai người này hôm qua đều dụ dỗ một cô người mẫu xe hơi, Lý Á còn được, sức khỏe của anh ta khá tốt, có chơi đùa một chút cũng không sao, nhưng Vương Thần mà chơi thì, sức khỏe sớm muộn sẽ xảy ra vấn đề.
Hôm trước khi Trương Dương xem bệnh giúp anh ta, anh ta còn thề hẹn sẽ cấm dục ba tháng, không ngờ lại phạm dục nhanh đến thế, sức khống chế của thanh niên thật sự quá thấp.
Vương Thần không nghe mình, Trương Dương cũng chẳng thể trách được, đợi đến khi thằng nhãi này nhận được bài học thì chỉ biết không, lúc đó, anh ta sẽ càng phải chịu tội nhiều hơn thôi.
Còn Tô Triển Đào và Dương Linh, họ chạy nhanh hơn bất cứ ai, mọi người chưa kịp ra khỏi cửa đã không nhìn thấy họ đâu nữa rồi, điều này khiến mọi người lắc đầu, mắng họ trọng sắc khinh bạn.
-Anh Hải, anh định đến đây?
Trương Dương đi theo Hoàng Hải đến một nơi, hai mắt hắn mở to, hắn không ngờ, Hoàng Hải dẫn hắn đến phố đồ cổ.
Năm 98 sưu tầm đồ cổ không hot như sau này, nhưng cũng đã bắt đầu manh nha, loạn thế hoàng kim, thịnh thế đồ cổ, hiện nay đang bắt đầu của thời thịnh thế, nhiều người thích sưu tầm đồ cổ hơn.
-Không phải ở đây, ở phía sau, tôi không hiểu đồ cổ, trong nhà có vài món chỉ để trang trí thôi, chúng ta đi ra phía sau!
Hoàng Hải cầm túi bước xuống xe, vừa lắc đầu vừa nói.
-Phía sau?
Trương Dương thoáng sửng sốt, tuy nhiên cũng không nói gì.
Không phải nơi này thì thôi, tuy nhiên có thời gian hắn sẽ quay lại đây một chuyến, xem xem có thể kiếm được thứ gì tốt không.
Chỗ này, Trương Dương cũng mơ hồ có chút ấn tượng, kiếp trước ban đầu nơi này rất hot, sau đó giải phóng mặt bằng, hầu hết mọi cửa hàng đều được chuyển đến thành đồ cổ, thống nhất ở đó.
Sau này ở đây vắng vẻ bớt, rồi lại trở thành một trung tâm thương mại khác, tuy nhiên cũng có vài hộ bán lẻ ở đây, nhưng đa phần là bán đồ dỏm, số lượng cũng không nhiều.
-Chúng ta đi!
Hoàng Hải cầm túi của anh ta xuống xe, đó là một túi du lịch màu đen, cũng hơi nặng.
Sau khi đậu xe xong, Hoàng Hải liền đưa Trương Dương đi ra phía sau, đường của phố đồ cổ rất nhỏ, xe không vào được, bên ngoài đều có trụ xi măng chắn lại.
Phố đồ cổ này kỳ thực không dài, đi qua phố đồ cổ là một ngã ba đường, Hoàng Hải đưa Trương Dương đi sang phố bên cạnh.
Người ở đây ít hơn so với bên kia một chút, cũng có đủ các cửa hàng, Trương Dương để ý, bên này hầu hết là bán ngọc khí, phỉ thúy, đồ cổ ngọc, bình thường mà nói những tiệm bán đồ cổ đều bán chung ngọc thạch, vừa có đồ cổ vừa có ngọc thạch.
Đi được vài bước, Hoàng Hải bước vào một cửa hàng khá lớn.
Trước khi vào, Trương Dương để ý, chỗ này có tên Nhã Ngọc Trai, vừa nghe đã biết, chỗ này là nơi chuyên kinh doanh ngọc khí.
-Hoàng tổng, đã lâu không gặp!
Trong tiệm có một người đàn ông tầm 40 tuổi, còn có sáu bảy nam nữ nhân viên bán hàng, sau khi thấy Hoàng Hải, người đàn ông kia lập tức đứng dậy, vui vẻ chào hỏi Hoàng Hải.
-Ông chủ Lục, ông cũng không phải không biết, hàng năm tôi đều đến vào thời gian này!
Hoàng Hải cười to một tiếng, người kia đã chủ động đến bắt tay Hoàng Hải, Trương Dương ôm Tia Chớp, quay đầu đánh giá cửa tiệm của họ.