Nhà ăn số 5 của trường học có không ít người.
Căng tin của trường đại học là nơi hoàn toàn không giống những nơi khác. Trương Dương đã không còn nhớ việc trước kia mình ở Căng tin trường học ăn cơm nữa rồi. Từ sau khi hắn được giữ lại trường làm giảng viên, thì đều ở trong phòng của riêng mình. Hoặc là có người đưa thức ăn đến tận nơi cho hắn.
Sau khi gặp Cố Thành, mấy người bọn họ liền đi xuống căng tin, một lúc sau Mễ Tuyết và Nam Nam cũng tới. Sáu người cùng ngồi với nhau, nói chuyện của buổi sáng.
- Trương Dương, để thưởng cho việc hôm nay cậu đã cho Chu Dật Trần một bài học, hôm nay mình sẽ khao, cậu muốn ăn cái gì thì cứ tự nhiên.
Tiểu Ngốc vui vẻ tỏ ý sẽ khao buổi ăn uống hôm nay. Trong ba cô gái này, Tiểu Ngốc là người có gia cảnh tốt nhất, bình thường cô cũng không ít lần chủ động mời mọi người.
Đương nhiên, người mời nhiều nhất vẫn là đám nam sinh như Trương Dương rồi. Tuy nhiên, việc ăn uống ở căng tin này quá nhỏ nhặt, cho nên chẳng ai đi tranh giành chuyện trả tiền với mấy cô gái làm gì.
Trương Dương cười ha ha, lập tức nó:
- Thật à, vậy thì tốt quá, cho hai suất thịt kho tàu đi.
Món thịt kho tàu ở căng tin này quả thật không đến nỗi nào. Tuy nhiên, ở thời năm 98 thì thì những món ăn thế này cũng không hề đắt, chỉ khoảng bốn tệ một suất mà thôi, mà lại được rất nhiều thịt nữa.
Tiểu Ngốc ngay lập tức liền đi gọi đồ ăn, Hồ Hâm đi cùng cô, Cố Thành và Trương Dương cũng đi ra mua một số đồ ăn khác.
Chỉ còn lại Mễ Tuyết và Nam Nam.
Một lúc sau, có hai tên nghênh ngang đi đến, hỏi có thể được ngồi cạnh hai mỹ nữ hay không? Và tất nhiên bọn họ đều bị Mễ Tuyết cự tuyệt một cách không thương tiếc.
Bên cạnh Mễ Tuyết không còn chỗ để ngồi nữa, nhưng cũng không ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Không lâu sau, mấy bàn xung quanh Mễ Tuyết đều đã được ngồi chật ních, rất nhiều nam sinh trong lúc ăn cơm cũng đều liếc mắt ngắm Mễ Tuyết.
Mỹ nữ quả nhiên ở chỗ nào thì cũng vẫn có lực hấp dẫn lớn. - https://
Những trường hợp thế này đã không còn là chuyện lạ đối với Mễ Tuyết nữa rồi. Nhưng người cô để ý nhất vẫn là Trương Dương, lúc này cô vẫn hướng đôi mắt về phía Trương Dương đang mua đồ.
Khoảng 10 phút sau đám Tiểu Ngốc và Trương Dương đều đã quay lại. Hai suất thịt kho tàu và mấy món ăn khác nóng hổi, thơm lừng đã được bày lên bàn.
Điều khiến cho Mễ Tuyết ngạc nhiên chính là Trương Dương có hứng thú với món thịt kho tàu hơn cô nhiều. Thịt vừa đem lên hắn đã tranh giành với Hồ Hâm miếng thịt to nhất rồi, mấy người lại trở nên náo động.
Món thịt kho tàu này không phải là món ăn ưa thích của Trương Dương ở kiếp trước, hắn cũng rất ít khi ăn món này.
Tuy nhiên, trong trí nhớ của mình, hắn phát hiện "Trương Dương của trước kia" rất thích ăn món này. Khi Tiểu Ngốc nói sẽ mời thì hắn lập tức gọi thịt kho tàu. Ăn được vài miếng, quả nhiên phát hiện hương vị rất tuyệt vời. Ít nhất là có cảm giác không giống với "hương vị" của kiếp trước.
Những thói quen "trước đây" của Trương Dương hiện đối với hắn vẫn có ảnh hưởng rất lớn.
Sau bữa trưa, đám Mễ Tuyết đề nghị đi ra tháp Tùng Thạch sau trường học dạo một chút. Tháp Tùng Thạch là một địa điểm du lịch nổi tiếng ở đây. Thực ra trước kia tháp này thuộc trường đại học Trường Kinh, sau được tách ra trở thành một công viên.
Mấy người đều đồng ý. Trương Dương nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, nên cũng cùng đi với mọi người.
Công viên Tùng Thạch Tháp có một cái hồ không nhỏ. Trong ký ức của mình, Trương Dương của "trước kia" vẫn thường thích đến đây ngồi đọc sách một mình mỗi khi rảnh rỗi.
Đối với môi trường như vậy, cho đến bây giờ hắn vẫn rất thích.
- Trương Dương
Mấy người vừa đi đến sau trường học, bỗng một giọng nói quen thuộc gọi Trương Dương.
- Tiểu Bân, cậu đi đâu đấy?
Trương Dương quay đầu, phát hiện một nam sinh dáng người mập mạp đang đi đến, trên tay còn cầm một ít giấy tờ. Mấy người Hồ Hâm nhìn thấy nam sinh này cũng đều mỉm cười chào hỏi.
Thấy Trương Dương vừa hỏi, Tiêu Bân lập tức dài mặt xuống, tức giận nói:
- Hôm nay hội sinh viên họp, Chủ tịch Chu bảo mình chuẩn bị một số tài liệu. Vì thông báo gấp quá, nên mình vẫn chưa làm xong.
Trương Dương hỏi:
- Chuẩn bị tài liệu gì thế? Thông báo cho cậu từ bao giờ?
- Buổi sáng hôm nay. Cái thằng khốn nạn Nhị Cẩu Tử tới thông báo cho mình. Nói là cần những tài liệu về hoạt động của các xã đoàn trong thời gian gần đây.
Tiêu Bân lắc lắc đầu. Trương Dương thuận tay cầm một bản tài liệu từ tay cậu ta, mở ra xem xem.
Nhìn một lúc mới trả lại Tiểu Bân.
Tiêu Bân này, chính là người mà trước đây cùng đi với đám người Hồ Hâm đến bệnh viện thăn Trương Dương. Hiện giờ, cậu ta cũng là người duy nhất ủng hộ Trương Dương trong hội sinh viên và cũng là người bị đám của Chu Dật Trần không chào đón nhất.
Trương Dương ngẩng đầu, khẽ cười nói:
- Không sao, những tài liệu này không cần phải thu thập nữa.
- Không thu thập, không phải là lý do để có thể trả lời với bọn họ.
Tiêu Bân hơi sững sờ, lập tức nói. Cậu ta trong hội sinh viên không được cao như Trương Dương. Hiện tại nhiệm vụ chủ yếu là thu thập một số tài liệu. Lần này nếu như không hoàn thành, e rằng Chu Dật Trần sẽ cướp luôn cái phần này của cậu ta.
Thậm chí có thể lợi dụng lý do này để buộc cậu ta phải rời khỏi hội sinh viên.
Tiêu Bân vốn rất ghét Chu Dật Trần, nhưng cậu ta cũng không muốn rời khỏi hội sinh viên, bởi có kinh nghiệm trong hội sinh viên thì sau này thi tốt nghiệp ra trường sẽ được cộng điểm.
Tiêu Bân chỉ là một người đi lên từ một gia đình bình thường.
Trương Dương cười nói:
- Một rưỡi sẽ họp, bây giờ còn một tiếng đồng hồ nữa, lại là giữa trưa. Cậu có thể chuẩn bị xong những tài liệu này không?
- Không thể.
Tiêu Bân bất đắc dĩ nói. Thời gian quá gấp, buổi sáng cậu ta còn phải xin nghỉ học để ra, mà cũng mới chỉ thu thập được một nửa. Bây giờ chỉ còn hơn 1 tiếng đồng hồ, chắc chắn là không thể kịp rồi.
- Đằng nào cũng không kịp rồi thì còn mất công chuẩn bị làm cái gì nữa? Hơn nữa, bọn họ đang chơi đểu cậu, cho dù cậu có thu thập được đầy đủ thì bọn họ cũng sẽ tìm lý do khác để đối phó với cậu thôi. Các xã đoàn của trường nhiều lắn, lại có nhiều người trong số đó lại có quan hệ tốt với bọn họ.
Trương Dương cười nói. Đương nhiên những lời hắn nói đều không sai chút nào. Lần này Chu Dật Trần bắt Tiêu Bân làm việc này thực ra cũng là để chơi đểu Tiêu Bân mà thôi.
Những hội trưởng của hội thư họa, hội quyền anh…đều có quan hệ rất tốt với Chu Dật Trần. Y đã sớm bắt chuyện với họ để khiến Tiêu Bân khó xử, để Chu Dật Trần có thể lợi dụng mà sinh sự.
Tiêu Bân có chút do dự, nói:
- Cậu nói không sai, nhưng…
- Không nhưng nhị gì cả, chúng ta cùng đi đi, một lúc nữa họp còn có tôi đây, cậu đừng có lo.
Trương Dương nói một cách tự tin.
Hắn không còn là Trương Dương của trước đây nữa. Đối phó với người của hội sinh viên, đối với hắn mà nói dễ như ăn cơm.
Những người này nếu như không biết điều, thì Trương Dương cũng không ngại mà khiến cho họ xui xẻo một lần, giống như Chu Dật Trần.
- Đi, tôi nghe cậu, không thèm làm nữa.
Tiêu Bân thấy Trương Dương nói vậy nên cũng gật đầu nghe theo. Dù sao cũng không thể thu thập đủ thì cũng không thèm thu thập nữa.
Về phần buổi họp chiều này, có Trương Dương nên cậu ta cũng không phải sợ. Không biết vì sao lúc này cậu ta lại có cảm giác tin tưởng Trương Dương như vậy. Cảm thấy Trương Dương có thể giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.
Căng tin của trường đại học là nơi hoàn toàn không giống những nơi khác. Trương Dương đã không còn nhớ việc trước kia mình ở Căng tin trường học ăn cơm nữa rồi. Từ sau khi hắn được giữ lại trường làm giảng viên, thì đều ở trong phòng của riêng mình. Hoặc là có người đưa thức ăn đến tận nơi cho hắn.
Sau khi gặp Cố Thành, mấy người bọn họ liền đi xuống căng tin, một lúc sau Mễ Tuyết và Nam Nam cũng tới. Sáu người cùng ngồi với nhau, nói chuyện của buổi sáng.
- Trương Dương, để thưởng cho việc hôm nay cậu đã cho Chu Dật Trần một bài học, hôm nay mình sẽ khao, cậu muốn ăn cái gì thì cứ tự nhiên.
Tiểu Ngốc vui vẻ tỏ ý sẽ khao buổi ăn uống hôm nay. Trong ba cô gái này, Tiểu Ngốc là người có gia cảnh tốt nhất, bình thường cô cũng không ít lần chủ động mời mọi người.
Đương nhiên, người mời nhiều nhất vẫn là đám nam sinh như Trương Dương rồi. Tuy nhiên, việc ăn uống ở căng tin này quá nhỏ nhặt, cho nên chẳng ai đi tranh giành chuyện trả tiền với mấy cô gái làm gì.
Trương Dương cười ha ha, lập tức nó:
- Thật à, vậy thì tốt quá, cho hai suất thịt kho tàu đi.
Món thịt kho tàu ở căng tin này quả thật không đến nỗi nào. Tuy nhiên, ở thời năm 98 thì thì những món ăn thế này cũng không hề đắt, chỉ khoảng bốn tệ một suất mà thôi, mà lại được rất nhiều thịt nữa.
Tiểu Ngốc ngay lập tức liền đi gọi đồ ăn, Hồ Hâm đi cùng cô, Cố Thành và Trương Dương cũng đi ra mua một số đồ ăn khác.
Chỉ còn lại Mễ Tuyết và Nam Nam.
Một lúc sau, có hai tên nghênh ngang đi đến, hỏi có thể được ngồi cạnh hai mỹ nữ hay không? Và tất nhiên bọn họ đều bị Mễ Tuyết cự tuyệt một cách không thương tiếc.
Bên cạnh Mễ Tuyết không còn chỗ để ngồi nữa, nhưng cũng không ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Không lâu sau, mấy bàn xung quanh Mễ Tuyết đều đã được ngồi chật ních, rất nhiều nam sinh trong lúc ăn cơm cũng đều liếc mắt ngắm Mễ Tuyết.
Mỹ nữ quả nhiên ở chỗ nào thì cũng vẫn có lực hấp dẫn lớn. - https://
Những trường hợp thế này đã không còn là chuyện lạ đối với Mễ Tuyết nữa rồi. Nhưng người cô để ý nhất vẫn là Trương Dương, lúc này cô vẫn hướng đôi mắt về phía Trương Dương đang mua đồ.
Khoảng 10 phút sau đám Tiểu Ngốc và Trương Dương đều đã quay lại. Hai suất thịt kho tàu và mấy món ăn khác nóng hổi, thơm lừng đã được bày lên bàn.
Điều khiến cho Mễ Tuyết ngạc nhiên chính là Trương Dương có hứng thú với món thịt kho tàu hơn cô nhiều. Thịt vừa đem lên hắn đã tranh giành với Hồ Hâm miếng thịt to nhất rồi, mấy người lại trở nên náo động.
Món thịt kho tàu này không phải là món ăn ưa thích của Trương Dương ở kiếp trước, hắn cũng rất ít khi ăn món này.
Tuy nhiên, trong trí nhớ của mình, hắn phát hiện "Trương Dương của trước kia" rất thích ăn món này. Khi Tiểu Ngốc nói sẽ mời thì hắn lập tức gọi thịt kho tàu. Ăn được vài miếng, quả nhiên phát hiện hương vị rất tuyệt vời. Ít nhất là có cảm giác không giống với "hương vị" của kiếp trước.
Những thói quen "trước đây" của Trương Dương hiện đối với hắn vẫn có ảnh hưởng rất lớn.
Sau bữa trưa, đám Mễ Tuyết đề nghị đi ra tháp Tùng Thạch sau trường học dạo một chút. Tháp Tùng Thạch là một địa điểm du lịch nổi tiếng ở đây. Thực ra trước kia tháp này thuộc trường đại học Trường Kinh, sau được tách ra trở thành một công viên.
Mấy người đều đồng ý. Trương Dương nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, nên cũng cùng đi với mọi người.
Công viên Tùng Thạch Tháp có một cái hồ không nhỏ. Trong ký ức của mình, Trương Dương của "trước kia" vẫn thường thích đến đây ngồi đọc sách một mình mỗi khi rảnh rỗi.
Đối với môi trường như vậy, cho đến bây giờ hắn vẫn rất thích.
- Trương Dương
Mấy người vừa đi đến sau trường học, bỗng một giọng nói quen thuộc gọi Trương Dương.
- Tiểu Bân, cậu đi đâu đấy?
Trương Dương quay đầu, phát hiện một nam sinh dáng người mập mạp đang đi đến, trên tay còn cầm một ít giấy tờ. Mấy người Hồ Hâm nhìn thấy nam sinh này cũng đều mỉm cười chào hỏi.
Thấy Trương Dương vừa hỏi, Tiêu Bân lập tức dài mặt xuống, tức giận nói:
- Hôm nay hội sinh viên họp, Chủ tịch Chu bảo mình chuẩn bị một số tài liệu. Vì thông báo gấp quá, nên mình vẫn chưa làm xong.
Trương Dương hỏi:
- Chuẩn bị tài liệu gì thế? Thông báo cho cậu từ bao giờ?
- Buổi sáng hôm nay. Cái thằng khốn nạn Nhị Cẩu Tử tới thông báo cho mình. Nói là cần những tài liệu về hoạt động của các xã đoàn trong thời gian gần đây.
Tiêu Bân lắc lắc đầu. Trương Dương thuận tay cầm một bản tài liệu từ tay cậu ta, mở ra xem xem.
Nhìn một lúc mới trả lại Tiểu Bân.
Tiêu Bân này, chính là người mà trước đây cùng đi với đám người Hồ Hâm đến bệnh viện thăn Trương Dương. Hiện giờ, cậu ta cũng là người duy nhất ủng hộ Trương Dương trong hội sinh viên và cũng là người bị đám của Chu Dật Trần không chào đón nhất.
Trương Dương ngẩng đầu, khẽ cười nói:
- Không sao, những tài liệu này không cần phải thu thập nữa.
- Không thu thập, không phải là lý do để có thể trả lời với bọn họ.
Tiêu Bân hơi sững sờ, lập tức nói. Cậu ta trong hội sinh viên không được cao như Trương Dương. Hiện tại nhiệm vụ chủ yếu là thu thập một số tài liệu. Lần này nếu như không hoàn thành, e rằng Chu Dật Trần sẽ cướp luôn cái phần này của cậu ta.
Thậm chí có thể lợi dụng lý do này để buộc cậu ta phải rời khỏi hội sinh viên.
Tiêu Bân vốn rất ghét Chu Dật Trần, nhưng cậu ta cũng không muốn rời khỏi hội sinh viên, bởi có kinh nghiệm trong hội sinh viên thì sau này thi tốt nghiệp ra trường sẽ được cộng điểm.
Tiêu Bân chỉ là một người đi lên từ một gia đình bình thường.
Trương Dương cười nói:
- Một rưỡi sẽ họp, bây giờ còn một tiếng đồng hồ nữa, lại là giữa trưa. Cậu có thể chuẩn bị xong những tài liệu này không?
- Không thể.
Tiêu Bân bất đắc dĩ nói. Thời gian quá gấp, buổi sáng cậu ta còn phải xin nghỉ học để ra, mà cũng mới chỉ thu thập được một nửa. Bây giờ chỉ còn hơn 1 tiếng đồng hồ, chắc chắn là không thể kịp rồi.
- Đằng nào cũng không kịp rồi thì còn mất công chuẩn bị làm cái gì nữa? Hơn nữa, bọn họ đang chơi đểu cậu, cho dù cậu có thu thập được đầy đủ thì bọn họ cũng sẽ tìm lý do khác để đối phó với cậu thôi. Các xã đoàn của trường nhiều lắn, lại có nhiều người trong số đó lại có quan hệ tốt với bọn họ.
Trương Dương cười nói. Đương nhiên những lời hắn nói đều không sai chút nào. Lần này Chu Dật Trần bắt Tiêu Bân làm việc này thực ra cũng là để chơi đểu Tiêu Bân mà thôi.
Những hội trưởng của hội thư họa, hội quyền anh…đều có quan hệ rất tốt với Chu Dật Trần. Y đã sớm bắt chuyện với họ để khiến Tiêu Bân khó xử, để Chu Dật Trần có thể lợi dụng mà sinh sự.
Tiêu Bân có chút do dự, nói:
- Cậu nói không sai, nhưng…
- Không nhưng nhị gì cả, chúng ta cùng đi đi, một lúc nữa họp còn có tôi đây, cậu đừng có lo.
Trương Dương nói một cách tự tin.
Hắn không còn là Trương Dương của trước đây nữa. Đối phó với người của hội sinh viên, đối với hắn mà nói dễ như ăn cơm.
Những người này nếu như không biết điều, thì Trương Dương cũng không ngại mà khiến cho họ xui xẻo một lần, giống như Chu Dật Trần.
- Đi, tôi nghe cậu, không thèm làm nữa.
Tiêu Bân thấy Trương Dương nói vậy nên cũng gật đầu nghe theo. Dù sao cũng không thể thu thập đủ thì cũng không thèm thu thập nữa.
Về phần buổi họp chiều này, có Trương Dương nên cậu ta cũng không phải sợ. Không biết vì sao lúc này cậu ta lại có cảm giác tin tưởng Trương Dương như vậy. Cảm thấy Trương Dương có thể giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.