Cách ngã rẽ không xa, sau khi chạy qua đó, Trương Dương lập tức hiểu được vì sao xe tắc xi lại xảy ra tai nạn rồi.
Đây là một con đường lớn, bình thường thì dù có quay xe ngược lại cũng không sao, con đường này vẫn đủ rộng để cho ô tô quay xe. Nhưng khi quay xe mà bên đường có một chiếc xe chở hàng đỗ ở đó thì không ổn.
Chiếc tắc xi đâm đầu vào chiếc xe tải lớn, sau đó lật xe trên mặt đất, nằm thẳng đứng ở đó.
Bên cạnh chiếc xe tắc xi đã có vài người. Những người này không cứu người ngay, mà còn đứng ở đó chỉ chỉ trỏ trỏ. Có người sau khi nhìn thấy còn chạy biến đi rất xa, không qua bên đó nữa.
Trương Dương bước chân lại nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đến bên chiếc tắc xi.
Chiếc xe bị lật ngửa, bên trong có tất cả bốn người nhưng không ai còn tỉnh táo.
Người lái xe phía trước, ba người còn lại là hai nam một nữ bị ngã nhào cùng một chỗ. Những điều này thì không sao, vấn đề lớn nhất là hai người đàn ông kia đều mang mặt nạ khủng bố màu đen, trên tay còn cầm đao.
Một trong số hai người đó còn bị dao đâm vào người mình, máy chảy lênh láng, bản thân lúc này đang bị hôn mê bất tỉnh.
Đeo mặt nạ đen, cầm dao sắc nhọn, vừa nhìn thấy bộ dạng như vậy đã biết ngay không phải là người tốt, khó trách không có ai kéo bọn họ ra khỏi xe, có người còn chạy tránh đi.
Khi nhìn thấy hai người đàn ông này, Trương Dương liền ngẩn người ra.
Đây rõ ràng là cô bé đã làm mất con chồn cưng của mình, chạy đi tìm lại nó. Bây giờ cô cũng đang bị hôn mê bất tỉnh, nằm lên một người trong số đó.
Cô bé này bị bắt cóc?
Trương Dương trong nháy mắt đã hiểu chuyện gì đã xảy ra, chẳng trách chiếc tắc xi này không bật đèn báo hiệu có người ngồi, cũng không dừng lại mà còn chạy nhanh như vậy. Hóa ra là bọn họ đều là cướp, mục đích là bắt cóc cô bé này.
Cô bé này bị bắt cóc, Trương Dương cũng không có gì bất ngờ.
Cả người cô đều mặc hàng hiệu, lại lái chiếc xe Ferrari. Đến kẻ mù mờ nào nhìn cũng biết ngay cô nàng là con gái nhà giàu, không bắt cóc cô thì bắt ai.
Nhìn thấy có người đã báo cảnh sát, Trương Dương cũng không còn ý nghĩ báo cảnh sát nữa, đi thẳng đến trước cửa xe, nhìn vào bên trong.
Trong bốn người thì có ba người đang hôn mê, người còn tỉnh duy nhất thì lại bị đè ở dưới cùng, không nhúc nhích được, hét lớn xin cứu mạng. Tiếc là gã bị đè đến nỗi không cử động được, giọng nói cũng rất hụt hơi.
Xe bị lật nghiêng, Trương Dương cũng không dám động chạm lung tung, chỉ có thể quan sát trước rồi tính.
Bốn người, kẻ bị thương nặng nhất là người bị dao của gã đâm vào người. Gã coi như bị xui xẻo, bị dao đâm vào vai bị thương, qua một thời gian nữa sẽ bị mất máu quá nhiều mà nguy hiểm đến tính mạng.
Người cứu ra dễ nhất chính là anh tài xế kia.
Anh ta ở phía trước, chỉ vướng vô lăng một chút, ngoài ra không có bất cứ vật gì vướng víu cơ thể anh ta.
- Cùng đến đây giúp một tay đi nào, mặc kệ bọn họ là ai, cứu người trước đã. Bọn họ trong tình trạng này cũng cũng không thể hành hung được đâu.
Trương Dương nói với đám đông tò mò xung quanh. Hắn vừa nói thì đã có mấy người chần chừ một chút rồi cũng lập tức đứng dậy, đi đến hỗ trợ.
Bọn họ vốn đã nghĩ đến việc cứu người. Nếu không phải người bên trong trông rất đáng sợ thì bọn họ đã sớm thực hiện rồi.
Dưới sự chỉ huy của Trương Dương, hai người kia đến cứu lái xe ra trước, Trương Dương thì dẫn những người khác đi kéo mấy người ngồi đằng sau ra, nhất là người đang chảy máu kia chính là đối tượng cần được chăm sóc nhiều nhất.
- Rầm!
Những người đứng bên cạnh Trương Dương đều ngạc nhiên nhìn hắn.
Trương Dương mới vừa khẽ vươn tay đã kéo rời được cửa chiếc xe ra. Không ai ngờ rằng một thanh niên trông thư sinh lại khỏe đến như vậy.
Chẳng trách người ta không hề sợ mấy kẻ ở trong xe này.
Tháo rời cửa xe ra, đây cũng là biện pháp xử lý bất đắc dĩ của Trương Dương. Khí lực của hắn rất lớn, nhưng còn không đủ lớn đến mức trực tiếp kéo rời được cánh cửa. Đây là do hắn vận khí dùng nội lực nữa.
Cứu người quan trọng hơn, lúc này Trương Dương cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Cửa xe bị kéo rời ra, bên trong có thể nhìn rõ ràng hơn, sau khi nhìn kỹ mắt, Trương Dương thở phào nhẹ nhõm.
Người chảy máu nhiều nhất này bị cái ghế kẹp vướng một chút nhưng cũng không nhiều lắm, có thể lôi gã ta ra được.
Trương Dương lấy từ chiếc túi vải đeo trên vai ra hộp kim châm cứu, rút ra bốn cây kim, châm vào người tên kia.
Đây là châm cứu cầm máu. Người đàn ông vẫn còn mắc chiếc dao trên người, đáng tiếc là chiếc dao quá lớn, lại không có dụng cụ nên Trương Dương cũng không dám rút bừa ra, chỉ có thể giúp hắn cầm máu trước, đợi cầm máu xong rồi tính.
Sau mấy nhát châm, không lâu sau, tốc độ chảy máu của người đàn ông đã giảm đi nhiều.
Những người xung quanh lại càng tròn mắt ngạc nhiên. Họ không ngờ người thanh niên này không chỉ khỏe như voi mà còn là bác sĩ, chí ít là một bác sĩ châm cứu rất hiệu quả.
- Các anh ôm đầu, tôi giữ phía dưới, phải cẩn thận một chút, nhất thiết đừng chạm vào dao trên người hắn ta!
Trương Dương căn dặn mấy người đứng bên cạnh một chút. Cách cứu trợ tốt nhất lúc này là tìm nhân viên chuyên nghiệp đến, tiếc là bọn họ không đợi được lâu đến vậy.
Trương Dương châm cứu cầm máu chỉ có thể làm máu chảy chậm lại chứ không thể toàn cầm máu. Một chiếc dao lớn ở trên như vậy, không thể dựa vào châm cứu là cầm máu được, nhất định phải xử lý miệng vết thương.
Trương Dương là thần y, nhưng hắn không phải thần tiên.
Hai người lập tức đồng ý, lôi đầu người kia ra, kéo hắn ta ra ngoài. Những người đằng trước đã kéo được anh tài xế ra ngoài và đặt anh ta nằm trên mặt đất.
- Một hai ba!
Khi mọi người gắng sức kéo, lòng bàn tay Trương Dương đột nhiên vỗ xuống ghế lái phía trên, chiếc ghế lập tức đổ về phía trước mấy phần, người vốn bị kẹp cũng mở rộng ra hơn nên mọi người kéo gã ngoài được dễ dàng hơn.
Người này sau khi được kéo ra ngoài cũng được đặt nằm trên đất. Mấy thanh niên nóng lòng còn đang thương lượng xem có phải tìm dây thừng trói họ lại không.
Những đạo tặc này còn cầm dao, nhìn thế nào thì cũng không phải người tốt, tất cả đều là những tên cướp trên ti vi.
Cũng may Trương Dương ngăn bọn họ lại, người này mất máu quá nhiều, cho dù hắn ta có tỉnh lại thì cũng không có bất kỳ nguy hiểm gì. Nếu đem trói hắn ta lại, máu chảy càng nhiều, không cẩn thận thì hắn ta sẽ toi đời.
Đến lúc đó lại thành làm ơn mắc oán, những người có ý tốt lại thành tội phạm giết người rồi.
Trên đầu cô bé cũng có một vết thương, cũng đang chảy máu nhưng không nhiều. Trương Dương cầm lấy chiếc khăn tay lau lau cho cô bé, cầm một miếng vải bông băng bó lại. Nhìn bộ dạng của cô bé thì chắc là đã bị thương ở đầu khi xe bị đâm.
Về phần vải bông, vẫn là do Trương Dương mang theo tùy thân.
Vị trí của cô thì không vướng mắc gì, sau khi lôi người ra thì kéo được cô bé ra ngoài. Bây giờ mọi người phát hiện, cánh tay của cô bị trói về phía sau, nhưng buộc cũng không chặt lắm, hiển nhiên là vừa mới bị trói.
Bây giờ thì không cần Trương Dương phải nói, mọi người cũng đều hiểu tại sao lại như vậy.
Những người bịt mặt đen kia tất nhiên là người xấu, còn người bị trói tất nhiên phải là người bị hại.
Nhìn thấy người bị hại lại là cô bé còn trẻ như vậy, mấy người phụ nữ bên cạnh thương xót đứng lên, cẩn thận giúp đỡ cô, gọi liên tục xem cô có tỉnh lại hay không.
Người cuối cùng được cứu ra là một người tỉnh táo, nhưng tình trạng của gã cũng không tốt lắm.
Khi kéo người gã ra, gã cực kì phối hợp, không ngừng kêu đau, nói là chân gã đã bị gãy. Con dao kia của gã đã bị Trương Dương lấy ra, dùng túi nhựa bọc lại rồi giao cho người chuyên trách cất giữ.
Con dao này cũng là hung khí đây.
Tiếng còi cảnh sát vang lên, cảnh sát Hỗ Hải làm việc rất nhanh nhẹn, nhân được tin báo sau mấy phút đã lập tức có mặt. :
Đối với tất cả ngay trước mặt, cảnh sát cũng có chút buồn bực, vừa nhìn cũng biết là những kẻ bắt cóc. Chẳng qua là bọn chúng đen đủi, người bị trói lại tự gây ra tai nạn.
Bọn chúng đều bị thương, tạm thời không thể di chuyển được nữa. Cảnh sát cũng cùng với những người này đợi xe cứu thương.
Ngoài ra cũng có nhân viên cảnh sát khác bắt đầu hỏi tình hình cụ thể. Những người này không ngừng nhắc đến một thanh niên trẻ tuổi ôm một con chồn yêu quý của mình là người đầu tiên cứu người, phương án hắn đưa ra rất hợp lý nên đã cứu được người trên xe ra một cách nhanh chóng.
Người thanh niên này còn có thể châm cứu, cầm máu cho nạn nhân. Hắn còn rất khỏe, bẻ rời được cả cửa xe ra.
Mọi người đều nhắc đến người này, nhưng khi cảnh sát tìm thì không thấy hắn đâu nữa. Hắn rời đi lúc nào thì không ai hay biết.
Người mà cảnh sát đang tìm theo miêu tả của mọi người dĩ nhiên là Trương Dương.
Khi cảnh sát vừa tới, hắn đã thu dọn xong mọi thứ, lặng lẽ rời đi.
Người đã không sao, nhiệm vụ của hắn cũng coi như đã hoàn thành. Khi cứu người lúc nãy, hắn đều đã kiểm tra, tất cả những người đó đều chỉ bị ngoại thương, không có gì đáng lo ngại.
Nếu nói có vấn đề thì chắc là cô bé kia, đầu bị va chạm nên chắc sẽ bị chấn động một chút.
Đây cũng không phải là vấn đề lớn gì, đi đến bệnh viện thì tất nhiên đều có thể giải quyết.
Trương Dương rời đi cũng là vì tránh phiền phức.
Nếu ở lại sẽ bị những cảnh sát này mang về đồn công an làm điều tra, mặc kệ là bao lâu nhưng nói tóm lại là phiền phức. Những nơi như đồn Công an, Trương Dương từ trước đến nay đều tôn trọng nhưng vẫn giữ khoảng cách.
Gọi xe, một người trở lại khách sạn, tâm trạng của Trương Dương coi như không tệ.
Khả năng tìm kiếm bảo vật của Vô Ảnh đã được kiểm chứng, lại còn mang lại cho hắn khoản tiền lên tới hai mươi triệu.
Hai mươi triệu, đối với Trương Dương mà nói cũng không phải là con số nhỏ, chẳng khác nào hắn đến Hỗ Hải mua xe lần này đã không uổng công, còn có thêm được hơn mười triệu tiền mặt.
Lúc này, tài khoản của Trương Dương trong ngân hàng đã vượt qua con số năm mươi triệu.
Hắn bây giờ chính là một tỷ phú thực sự.
Trương Dương tự mình dùng một bữa cơm trưa đơn giản. Những người khác đều rất bận rộn. Buổi chiều Trương Dương còn muốn đi đến các các tiệm thuốc lớn một chút, xem thử có thể tìm được các dược liệu tốt lâu năm hay không.
Trước đây chỉ có Tia Chớp, Trương Dương bào chế thuốc đan làm đồ ăn vặt cho nó còn tạm đủ. Bây giờ có thêm Vô Ảnh, hai nhóc con này đều tham ăn như quỷ. Những viên thuốc trong tay Trương Dương liền giảm đi số lượng rất nhanh chóng.
Vì hai nhóc con này mà hắn phải vất vả một chút, đi tiệm thuốc ngó ngó nghiêng nghiêng, mua một số các dược liệu tốt mang về.
Chợ thuốc Đông y Hỗ Hải không thể so sánh với Tiêu Ấp. Tiêu Ấp là cơ sở dược liệu Đông y lớn nhất trong nước, tiếc là hắn không thể đi đến Tiêu Ấp được, chỉ có thể chọn những thứ thích hợp ở đây trước.
Sau khi đi từ khách sạn ra, Trương Dương cũng không lái xe, trực tiếp gọi xe tắc xi để tự mình đi đến tiệm thuốc đầy đủ nhất, lớn nhất chợ thuốc Đông y Hỗ Hải.
Ở đây không phải Tiêu Ấp, không có một chợ lớn như vậy, nhưng có thể đi vào bên trong chọn lựa cẩn thận. Muốn cái gì là có cái đó, Trương Dương chỉ có thể tự mình tìm kiếm trong các tiệm thuốc. Bình thường mà nói, bên trong những tiệm thuốc lớn vẫn có thể chọn ra được các dược liệu tốt.
Đây là một con đường lớn, bình thường thì dù có quay xe ngược lại cũng không sao, con đường này vẫn đủ rộng để cho ô tô quay xe. Nhưng khi quay xe mà bên đường có một chiếc xe chở hàng đỗ ở đó thì không ổn.
Chiếc tắc xi đâm đầu vào chiếc xe tải lớn, sau đó lật xe trên mặt đất, nằm thẳng đứng ở đó.
Bên cạnh chiếc xe tắc xi đã có vài người. Những người này không cứu người ngay, mà còn đứng ở đó chỉ chỉ trỏ trỏ. Có người sau khi nhìn thấy còn chạy biến đi rất xa, không qua bên đó nữa.
Trương Dương bước chân lại nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đến bên chiếc tắc xi.
Chiếc xe bị lật ngửa, bên trong có tất cả bốn người nhưng không ai còn tỉnh táo.
Người lái xe phía trước, ba người còn lại là hai nam một nữ bị ngã nhào cùng một chỗ. Những điều này thì không sao, vấn đề lớn nhất là hai người đàn ông kia đều mang mặt nạ khủng bố màu đen, trên tay còn cầm đao.
Một trong số hai người đó còn bị dao đâm vào người mình, máy chảy lênh láng, bản thân lúc này đang bị hôn mê bất tỉnh.
Đeo mặt nạ đen, cầm dao sắc nhọn, vừa nhìn thấy bộ dạng như vậy đã biết ngay không phải là người tốt, khó trách không có ai kéo bọn họ ra khỏi xe, có người còn chạy tránh đi.
Khi nhìn thấy hai người đàn ông này, Trương Dương liền ngẩn người ra.
Đây rõ ràng là cô bé đã làm mất con chồn cưng của mình, chạy đi tìm lại nó. Bây giờ cô cũng đang bị hôn mê bất tỉnh, nằm lên một người trong số đó.
Cô bé này bị bắt cóc?
Trương Dương trong nháy mắt đã hiểu chuyện gì đã xảy ra, chẳng trách chiếc tắc xi này không bật đèn báo hiệu có người ngồi, cũng không dừng lại mà còn chạy nhanh như vậy. Hóa ra là bọn họ đều là cướp, mục đích là bắt cóc cô bé này.
Cô bé này bị bắt cóc, Trương Dương cũng không có gì bất ngờ.
Cả người cô đều mặc hàng hiệu, lại lái chiếc xe Ferrari. Đến kẻ mù mờ nào nhìn cũng biết ngay cô nàng là con gái nhà giàu, không bắt cóc cô thì bắt ai.
Nhìn thấy có người đã báo cảnh sát, Trương Dương cũng không còn ý nghĩ báo cảnh sát nữa, đi thẳng đến trước cửa xe, nhìn vào bên trong.
Trong bốn người thì có ba người đang hôn mê, người còn tỉnh duy nhất thì lại bị đè ở dưới cùng, không nhúc nhích được, hét lớn xin cứu mạng. Tiếc là gã bị đè đến nỗi không cử động được, giọng nói cũng rất hụt hơi.
Xe bị lật nghiêng, Trương Dương cũng không dám động chạm lung tung, chỉ có thể quan sát trước rồi tính.
Bốn người, kẻ bị thương nặng nhất là người bị dao của gã đâm vào người. Gã coi như bị xui xẻo, bị dao đâm vào vai bị thương, qua một thời gian nữa sẽ bị mất máu quá nhiều mà nguy hiểm đến tính mạng.
Người cứu ra dễ nhất chính là anh tài xế kia.
Anh ta ở phía trước, chỉ vướng vô lăng một chút, ngoài ra không có bất cứ vật gì vướng víu cơ thể anh ta.
- Cùng đến đây giúp một tay đi nào, mặc kệ bọn họ là ai, cứu người trước đã. Bọn họ trong tình trạng này cũng cũng không thể hành hung được đâu.
Trương Dương nói với đám đông tò mò xung quanh. Hắn vừa nói thì đã có mấy người chần chừ một chút rồi cũng lập tức đứng dậy, đi đến hỗ trợ.
Bọn họ vốn đã nghĩ đến việc cứu người. Nếu không phải người bên trong trông rất đáng sợ thì bọn họ đã sớm thực hiện rồi.
Dưới sự chỉ huy của Trương Dương, hai người kia đến cứu lái xe ra trước, Trương Dương thì dẫn những người khác đi kéo mấy người ngồi đằng sau ra, nhất là người đang chảy máu kia chính là đối tượng cần được chăm sóc nhiều nhất.
- Rầm!
Những người đứng bên cạnh Trương Dương đều ngạc nhiên nhìn hắn.
Trương Dương mới vừa khẽ vươn tay đã kéo rời được cửa chiếc xe ra. Không ai ngờ rằng một thanh niên trông thư sinh lại khỏe đến như vậy.
Chẳng trách người ta không hề sợ mấy kẻ ở trong xe này.
Tháo rời cửa xe ra, đây cũng là biện pháp xử lý bất đắc dĩ của Trương Dương. Khí lực của hắn rất lớn, nhưng còn không đủ lớn đến mức trực tiếp kéo rời được cánh cửa. Đây là do hắn vận khí dùng nội lực nữa.
Cứu người quan trọng hơn, lúc này Trương Dương cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Cửa xe bị kéo rời ra, bên trong có thể nhìn rõ ràng hơn, sau khi nhìn kỹ mắt, Trương Dương thở phào nhẹ nhõm.
Người chảy máu nhiều nhất này bị cái ghế kẹp vướng một chút nhưng cũng không nhiều lắm, có thể lôi gã ta ra được.
Trương Dương lấy từ chiếc túi vải đeo trên vai ra hộp kim châm cứu, rút ra bốn cây kim, châm vào người tên kia.
Đây là châm cứu cầm máu. Người đàn ông vẫn còn mắc chiếc dao trên người, đáng tiếc là chiếc dao quá lớn, lại không có dụng cụ nên Trương Dương cũng không dám rút bừa ra, chỉ có thể giúp hắn cầm máu trước, đợi cầm máu xong rồi tính.
Sau mấy nhát châm, không lâu sau, tốc độ chảy máu của người đàn ông đã giảm đi nhiều.
Những người xung quanh lại càng tròn mắt ngạc nhiên. Họ không ngờ người thanh niên này không chỉ khỏe như voi mà còn là bác sĩ, chí ít là một bác sĩ châm cứu rất hiệu quả.
- Các anh ôm đầu, tôi giữ phía dưới, phải cẩn thận một chút, nhất thiết đừng chạm vào dao trên người hắn ta!
Trương Dương căn dặn mấy người đứng bên cạnh một chút. Cách cứu trợ tốt nhất lúc này là tìm nhân viên chuyên nghiệp đến, tiếc là bọn họ không đợi được lâu đến vậy.
Trương Dương châm cứu cầm máu chỉ có thể làm máu chảy chậm lại chứ không thể toàn cầm máu. Một chiếc dao lớn ở trên như vậy, không thể dựa vào châm cứu là cầm máu được, nhất định phải xử lý miệng vết thương.
Trương Dương là thần y, nhưng hắn không phải thần tiên.
Hai người lập tức đồng ý, lôi đầu người kia ra, kéo hắn ta ra ngoài. Những người đằng trước đã kéo được anh tài xế ra ngoài và đặt anh ta nằm trên mặt đất.
- Một hai ba!
Khi mọi người gắng sức kéo, lòng bàn tay Trương Dương đột nhiên vỗ xuống ghế lái phía trên, chiếc ghế lập tức đổ về phía trước mấy phần, người vốn bị kẹp cũng mở rộng ra hơn nên mọi người kéo gã ngoài được dễ dàng hơn.
Người này sau khi được kéo ra ngoài cũng được đặt nằm trên đất. Mấy thanh niên nóng lòng còn đang thương lượng xem có phải tìm dây thừng trói họ lại không.
Những đạo tặc này còn cầm dao, nhìn thế nào thì cũng không phải người tốt, tất cả đều là những tên cướp trên ti vi.
Cũng may Trương Dương ngăn bọn họ lại, người này mất máu quá nhiều, cho dù hắn ta có tỉnh lại thì cũng không có bất kỳ nguy hiểm gì. Nếu đem trói hắn ta lại, máu chảy càng nhiều, không cẩn thận thì hắn ta sẽ toi đời.
Đến lúc đó lại thành làm ơn mắc oán, những người có ý tốt lại thành tội phạm giết người rồi.
Trên đầu cô bé cũng có một vết thương, cũng đang chảy máu nhưng không nhiều. Trương Dương cầm lấy chiếc khăn tay lau lau cho cô bé, cầm một miếng vải bông băng bó lại. Nhìn bộ dạng của cô bé thì chắc là đã bị thương ở đầu khi xe bị đâm.
Về phần vải bông, vẫn là do Trương Dương mang theo tùy thân.
Vị trí của cô thì không vướng mắc gì, sau khi lôi người ra thì kéo được cô bé ra ngoài. Bây giờ mọi người phát hiện, cánh tay của cô bị trói về phía sau, nhưng buộc cũng không chặt lắm, hiển nhiên là vừa mới bị trói.
Bây giờ thì không cần Trương Dương phải nói, mọi người cũng đều hiểu tại sao lại như vậy.
Những người bịt mặt đen kia tất nhiên là người xấu, còn người bị trói tất nhiên phải là người bị hại.
Nhìn thấy người bị hại lại là cô bé còn trẻ như vậy, mấy người phụ nữ bên cạnh thương xót đứng lên, cẩn thận giúp đỡ cô, gọi liên tục xem cô có tỉnh lại hay không.
Người cuối cùng được cứu ra là một người tỉnh táo, nhưng tình trạng của gã cũng không tốt lắm.
Khi kéo người gã ra, gã cực kì phối hợp, không ngừng kêu đau, nói là chân gã đã bị gãy. Con dao kia của gã đã bị Trương Dương lấy ra, dùng túi nhựa bọc lại rồi giao cho người chuyên trách cất giữ.
Con dao này cũng là hung khí đây.
Tiếng còi cảnh sát vang lên, cảnh sát Hỗ Hải làm việc rất nhanh nhẹn, nhân được tin báo sau mấy phút đã lập tức có mặt. :
Đối với tất cả ngay trước mặt, cảnh sát cũng có chút buồn bực, vừa nhìn cũng biết là những kẻ bắt cóc. Chẳng qua là bọn chúng đen đủi, người bị trói lại tự gây ra tai nạn.
Bọn chúng đều bị thương, tạm thời không thể di chuyển được nữa. Cảnh sát cũng cùng với những người này đợi xe cứu thương.
Ngoài ra cũng có nhân viên cảnh sát khác bắt đầu hỏi tình hình cụ thể. Những người này không ngừng nhắc đến một thanh niên trẻ tuổi ôm một con chồn yêu quý của mình là người đầu tiên cứu người, phương án hắn đưa ra rất hợp lý nên đã cứu được người trên xe ra một cách nhanh chóng.
Người thanh niên này còn có thể châm cứu, cầm máu cho nạn nhân. Hắn còn rất khỏe, bẻ rời được cả cửa xe ra.
Mọi người đều nhắc đến người này, nhưng khi cảnh sát tìm thì không thấy hắn đâu nữa. Hắn rời đi lúc nào thì không ai hay biết.
Người mà cảnh sát đang tìm theo miêu tả của mọi người dĩ nhiên là Trương Dương.
Khi cảnh sát vừa tới, hắn đã thu dọn xong mọi thứ, lặng lẽ rời đi.
Người đã không sao, nhiệm vụ của hắn cũng coi như đã hoàn thành. Khi cứu người lúc nãy, hắn đều đã kiểm tra, tất cả những người đó đều chỉ bị ngoại thương, không có gì đáng lo ngại.
Nếu nói có vấn đề thì chắc là cô bé kia, đầu bị va chạm nên chắc sẽ bị chấn động một chút.
Đây cũng không phải là vấn đề lớn gì, đi đến bệnh viện thì tất nhiên đều có thể giải quyết.
Trương Dương rời đi cũng là vì tránh phiền phức.
Nếu ở lại sẽ bị những cảnh sát này mang về đồn công an làm điều tra, mặc kệ là bao lâu nhưng nói tóm lại là phiền phức. Những nơi như đồn Công an, Trương Dương từ trước đến nay đều tôn trọng nhưng vẫn giữ khoảng cách.
Gọi xe, một người trở lại khách sạn, tâm trạng của Trương Dương coi như không tệ.
Khả năng tìm kiếm bảo vật của Vô Ảnh đã được kiểm chứng, lại còn mang lại cho hắn khoản tiền lên tới hai mươi triệu.
Hai mươi triệu, đối với Trương Dương mà nói cũng không phải là con số nhỏ, chẳng khác nào hắn đến Hỗ Hải mua xe lần này đã không uổng công, còn có thêm được hơn mười triệu tiền mặt.
Lúc này, tài khoản của Trương Dương trong ngân hàng đã vượt qua con số năm mươi triệu.
Hắn bây giờ chính là một tỷ phú thực sự.
Trương Dương tự mình dùng một bữa cơm trưa đơn giản. Những người khác đều rất bận rộn. Buổi chiều Trương Dương còn muốn đi đến các các tiệm thuốc lớn một chút, xem thử có thể tìm được các dược liệu tốt lâu năm hay không.
Trước đây chỉ có Tia Chớp, Trương Dương bào chế thuốc đan làm đồ ăn vặt cho nó còn tạm đủ. Bây giờ có thêm Vô Ảnh, hai nhóc con này đều tham ăn như quỷ. Những viên thuốc trong tay Trương Dương liền giảm đi số lượng rất nhanh chóng.
Vì hai nhóc con này mà hắn phải vất vả một chút, đi tiệm thuốc ngó ngó nghiêng nghiêng, mua một số các dược liệu tốt mang về.
Chợ thuốc Đông y Hỗ Hải không thể so sánh với Tiêu Ấp. Tiêu Ấp là cơ sở dược liệu Đông y lớn nhất trong nước, tiếc là hắn không thể đi đến Tiêu Ấp được, chỉ có thể chọn những thứ thích hợp ở đây trước.
Sau khi đi từ khách sạn ra, Trương Dương cũng không lái xe, trực tiếp gọi xe tắc xi để tự mình đi đến tiệm thuốc đầy đủ nhất, lớn nhất chợ thuốc Đông y Hỗ Hải.
Ở đây không phải Tiêu Ấp, không có một chợ lớn như vậy, nhưng có thể đi vào bên trong chọn lựa cẩn thận. Muốn cái gì là có cái đó, Trương Dương chỉ có thể tự mình tìm kiếm trong các tiệm thuốc. Bình thường mà nói, bên trong những tiệm thuốc lớn vẫn có thể chọn ra được các dược liệu tốt.