Thần Y Thánh Thủ

Chương 248: Ngưỡng mộ đại danh đã lâu

Xem qua bên trong biệt thự một lượt, Trương Dương đưa ra ý kiến cải tạo.
Ngôi nhà này đã là của hắn, đương nhiên muốn thay đổi một chút. Bố cục ban đầu nếu thích có thể giữ lại, không thích thì thay đổi đi, cải tạo cần tiền, tuy nhiên Trương Dương cũng không thiếu tiền.
Là bất động sản đầu tiên của mình, lại là ngôi nhà lớn như vậy, Trương Dương tất nhiên muốn làm cho bản thân hoàn toàn hài lòng.
Nói tất cả những ý kiến này cho Nam Thành, Trương Dương trực tiếp lái xe rời đi.
Có một quản gia có năng lực thật rất tốt. Nam Thành không chỉ đưa ra rất nhiều kiến nghị hay, còn tiến hành những công việc này.
Trương Dương chỉ đưa ra một kiến nghị, ông ta liền biết mục đích của Trương Dương.
Dựa theo yêu cầu của Trương Dương, ngôi nhà mới phải xây thêm hai bể bơi một trong một ngoài. Bố cục của vườn hoa cũng phải thay đổi. Đình hóng mát Tô Thiệu Hoa kia cũng rất được, Trương Dương muốn xây thêm một cái.
Ngoài ra còn có bố cục của phòng khách, phòng ngủ và một số phòng khác
Trương Dương thay đổi không ít. Đây trước kia là nơi ở tạm thời của Ngô lão. Sở thích của Ngô lão lại có chút khác với Trương Dương, không thể khiến hắn vừa lòng.
Những thay đổi này, cần khoảng hai triệu. Trương Dương để lại chi phiếu ba triệu. Đây vẫn là lúc lần trước trở về từ chỗ lão gia Mễ Tuyết, tài khoản chi phiếu cá nhân mà Trương Dương làm, chính là để cho một vài chi dùng cá nhân lớn.
Có số tiền này, việc cải tạo biệt thự hoàn toàn không thành vấn đề. Hơn nữa còn có thể giữ lại được một khoản chi phí bảo trì khá lớn.
Trở lại khách sạn Trương Dương không ra khỏi cửa, dùng dược liệu mua khi trước lại luyện một lò thuốc viên mới.
Những thuốc này đều là hắn chuẩn bị cho Ngô lão. Bệnh của Ngô lão cần phải điều trị trước một chút, cũng không cần dùng châm gấp như vậy.
Những viên thuốc này có thể để ông dùng trong một tháng. Sau một tháng tới hành châm, hiệu quả sẽ càng tốt.
Đây cũng là phương pháp xử lý ổn thỏa nhất. Cơ thể ông hiện nay vẫn còn chút áp lực với dược vật. Hành châm và uống giúp đều có thể đem lại tác dụng giống nhau. Trương Dương đương nhiên chọn việc uống thuốc, sẽ đơn giản hơn một chút.
Như vậy hắn sẽ không phải ngày nào cũng tới hạ châm cho Ngô lão.
Buổi tối Long Thành và Hoàng Hải đều đã trở lại. Bọn họ còn lái về chiếc xe mua từ triển lãm xe lúc trước.
Cả ngày hôm nay hai người đều đi thử xe. Còn tới Tân Tái Đạo thử xe, vừa có thể làm quen những tính năng mới của xe, vừa có thể quen chút đường xá, nhất cử lưỡng tiện.
Hai người rất hài lòng với chiếc xe mới. Tay nghề của Vương lão ngũ thật không tồi, xe đã qua cải tạo và xe lúc đầu hoàn toàn trông như hai chiếc khác nhau.
Ba người cùng nhau ăn tối, Vương Thần và Lý Á vẫn chưa về.
Nhắc đến hai người kia, Long Thành lắc đầu, tự chủ của Vương Thần này thật quá kém. Trong số nhiều người như vậy, kỳ thật Vương Thần mới là người khiến anh ta bận tâm nhất.
Đừng thấy Trương Dương nhỏ tuổi nhất, sau khi so sánh, Long Thành phát hiện hắn mới là người trầm tĩnh nhất.
Triển lãm xe còn hai ngày cuối cùng, hai ngày này Trương Dương đều không ra khỏi cửa.
Trước đây giúp Ngô Yến chữa bệnh, đã tiêu hao của hắn không ít tinh lực, thậm chí tổn thương cả một phần nguyên khí.
Tuy có nhân sâm ngàn năm bổ sung, tổn thương nguyên khí dù sao cũng không phải chuyện nhỏ, hai ngày này Trương Dương đều ở trong phòng mình điều trị, cuối cùng cũng khôi phục trạng thái bình thường.
Hai ngày cuối cùng của triển lãm xe, Tô Triển Đào và Dương Linh cũng quay lại. Lúc bọn họ quay lại, Trương Dương, Long Thành còn cả Hoàng Hải đều đang ăn trưa. Người này cũng không khách sáo, trực tiếp kéo Dương Linh ngồi xuống.
Nhìn lúc họ bước vào, Dương Linh thân mật khoác tay Tô Triển Đào, Trương Dương biết ngay, lần hàng thành này Tô Triển Đào thu hoạch không tệ, ít nhất cũng được cha mẹ hai bên chấp nhận.
Hai người này cũng coi như đã ở bên nhau, tốc độ còn nhanh hơn Trương Dương nghĩ một chút.
- Tôi chẳng phải đã gọi điện sao? Sao mọi người lại ăn nhanh vậy?
Tô Triển Đào sau khi ngồi xuống liền oán trách một câu.
- Cậu gọi điện, nhưng cậu chỉ nói là sắp đi, tôi hỏi lúc nào cậu tới, cậu lại không trả lời rồi cúp điện thoại, bây giờ còn trách tôi?
Trương Dương dở khóc dở cười lắc đầu. Tô Triển Đào gọi điện thật, cả cuộc điện thoại cũng chưa đến ba mươi giây. Trừ một câu tôi sắp về, sau đó đều chỉ ừ ừ à à, rõ ràng đang nói chuyện với người khác.
Đợi lúc Trương Dương hỏi rõ, anh ta đã cúp điện thoại.
- Lúc Trương Dương nhận điện thoại, tôi cũng ở bên cạnh. Việc này đúng là không thể trách người ta được, chỉ có thể trách bản thân cậu.
Long Thành cười nói một câu, lúc đó quả thực anh ta đang ở cùng Trương Dương.
Không chỉ anh ta, còn cả Hoàng Hải cũng thế. Hôm nay ba người bọn họ đều không ra ngoài, chơi điện tử trong phòng Trương Dương.
Hai ngày này lúc nghỉ ngơi, Trương Dương chán quá, liền ra ngoài mua notebook.
Máy tính thời đại này tuy đơn giản, nhưng cũng có rất nhiều trò chơi. Kiếm tiên kinh điển, còn cả các loại hồng cảnh, lúc nhàm chán có thể giết thời gian.
Hắn đang chơi điện tử, Long Thành và Hoàng Hải đún lúc đến tìm hắn. Hai người đã nhìn thấy máy tính từ lâu, công ty bọn họ cũng có, đáng tiếc rất ít dùng máy tính để chơi game.
Thấy Trương Dương chơi khá hay, hai người cũng học chơi, sau đó chơi rất vui vẻ.
- Đúng thế, tôi cũng có thể chứng minh. Cuộc điện thoại kia của cậu, thật sự không biết là bảo chúng tôi đợi hai người.
Hoàng Hải nói theo một câu. Tô Triển Đào lúc này đã nhét đầy đồ ăn vào miệng. Buổi sáng bọn họ chuẩn bị về, điểm tâm cũng chưa ăn. Kết quả người nhà Dương Linh tiễn có chút không nỡ, mẹ cô lại không muốn để bọn họ đi, thế nên mới muộn một chút, kết quả bọn họ giờ mới về tới Hỗ Hải.
Bọn Trương Dương vì chơi game vốn đã ăn hơi muộn, Tô Triển Đào đi cả đoạn đường, anh ta cũng đói bụng lắm rồi.
- Được, là tôi không nói rõ. Trước kia sao không phát hiện, đồ ăn của khách sạn làm ngon vậy nhỉ.
Tô Triển Đào miệng ăn, nói chuyện cũng không rõ, ba người Trương Dương nhìn nhau, cùng cười.
Anh ta đói bụng nên ăn gì cũng thấy ngon. Nếu là bụng no rồi, anh ta phỏng chừng đã oán giận đồ ăn ở đây làm sao mà khó ăn thế.
- Ăn chậm một chút, nhìn bộ dạng của anh kìa.
Dương Linh cũng hơi ngượng, vỗ vỗ Tô đại công tử. Tô đại công tử quay đầu lại, miệng đầy dầu mỡ, gật đầu nhưng lại không quên cố nuốt đống thức ăn vào bụng.
- Được, anh ăn từ từ.
Anh ta vừa nói liền bị nghẹn, vội uống một cốc nước lớn, bộ dạng của anh ta lại khiến mọi người bật cười.
Tô Triển Đào kỳ thật là một người rất thật thà. Mặc dù có gia thế không tồi, nhưng chưa từng coi đó là chỗ dựa vững chắc, càng không coi bối cảnh gia đình là niềm kiêu hãnh của bản thân.
Dương Linh cũng chính là thích anh ta ở điểm này, mới nguyện ở bên anh ta.
Buổi chiều, mấy người cùng đi dạo phố, mỗi người đều mua một chiếc notebook.
Đây cũng vì nguyên nhân Trương Dương, mua máy tính rồi mọi người đều nhờ Trương Dương giúp cài đặt trò chơi.

Kỳ thật trong nhà Tô Triển Đào có hai chiếc máy tính, một máy bàn, một notebook. Anh ta mở công ty , không thể không có máy tính.
Đây thuần túy là anh ta giúp vui, tuy nhiên công ty của anh ta cũng dùng tới, mua cũng không phải là lãng phí.
Đợi sau khi ăn tối, Vương Thần và Lý Á mới về, lần này chỉ có hai người bọn họ.
Vương Thần đôi mắt thâm quầng, ánh mắt trùng xuống. Trương Dương vừa nhìn đã không ngừng lắc đầu. Tiểu tử này không nghe khuyên bảo, tiếp tục như vậy sớm hay muộn cũng tự hủy hoại bản thân.
Đáng tiếc những lời này Trương Dương nói cũng vô dụng. Vương Thần ngoài mặt thì nghe, trên thực tế không thể thay đổi bản thân. Anh ta chính là loại người thấy gái đẹp là không đi nổi.
Ngày hôm sau triển lãm xe liền kết thúc hoàn toàn. Hiệu quả của triển lãm xe lần này khá tốt, bán được nhiều xe sang trọng, mua những chiếc xe này cơ bản đều là các công tử
Xe của mấy người bọn họ toàn bộ đều sửa xong rồi, Mercedes của Trương Dương cũng lái về. Xe này khỏe hơn xe con. Trăm km gia tốc nhanh hơn, có thể khiến người ta trong nháy máy hưởng thụ được khoái cảm như bay.
Trương Dương rất hài lòng với chiếc xe, nhưng hắn cũng không có ý định đua xe.
Nói cho cùng, hắn đã không còn hứng thú với trò chơi này, chỉ đơn thuần là hứng thú với xe. Đi cùng mọi người thì có thể, ở bên cạnh trợ uy thì không thành vấn đề, nhưng sẽ không đích thân tham gia trận đấu.
Năm giờ chiều, mấy người bắt đầu ăn tối, Long Thành có chút hưng phấn.
Người thích đua xe nhất chính là anh ta. Năm nào cũng phải tới. Hơn nữa trình độ của anh ta cũng rất giỏi. Anh ta từng nhiều lần nói với người khác, đua xe là sở thích lớn nhất đời này của mình, cũng là hứng thú duy nhất.
Vương Thần và Lý Á vì muốn tìm sự kích thích, cũng đều gọi các mỹ nữ ăn mặc thời thượng tới, cũng không biết dụ dỗ tới từ đâu, vừa nhìn đã biết ngay không phải phụ nữ đàng hoàng.
Ăn xong chưa tới năm giờ, mấy người liền nhảy lên xe mới, cùng đi ra ngoại ô.
Đua xe ngầm, đã kèm theo từ "ngầm", đó chính là không nhìn thấy ánh sáng.
Thường thì, bọn họ đều chọn địa điểm khá nghiêng, dòng xe cộ khá ít, chỉ có nơi đó mới khiến bọn họ phát huy toàn bộ khả năng.
Đường thi đấu chính của Hỗ Hải lần này, ngay tại đường cao tốc mới xây xong chưa lâu ở ngoại ô phía tây.
Đoạn quốc lộ này thuộc loại vòng ốc tròn, tình hình giao thông tốt, người lại ít, khoảng cách vừa phải, là địa điểm đua xe thích hợp nhất.
Nơi này hơi nghiêng. Bảy người bọn họ, sáu chiếc xe. Lúc đến thì trời đã tối. Ở bên trong một khu phục vụ chưa đưa vào sử dụng của cao tốc, đã tụ tập không ít xe, còn có người cầm mấy chiếc đèn pha lớn, khiến nơi này sáng như ban ngày.
Chỉ nhìn cảnh tượng này, căn bản không nhìn ra đây là đua xe, người không biết còn tưởng đây là đang tổ chức hoạt động gì.
Land rover của Long Thành đi trước, mang theo một tiếng động nặng nề trực tiếp đỗ lại một bên.
Xe của những người khác đều dừng lại theo thứ tự. Mấy chiếc xe của bọn họ vừa tới, liền hấp dẫn không ít ánh mắt. Xe của mấy người không phỉa là chiếc xe thể thao đại việt dã, vừa nhìn liền biết cũng là người tới chơi. Rất nhiều người còn đều đoán những người lần này tới là ai, bọn họ quen hay không.
Trong số đó, người quen biết càng nhiều, đó là chuyện càng vẻ vang. Rất nhiều người đều còn đắc ý chào hỏi với những người xung quanh, thể hiện mạng lưới quan hệ của mình rộng.
- Lão Long, lần này sao tới muộn vậy. Tôi còn tưởng mấy người Trường Kinh bọn cậu không đến cơ đấy.
Bọn Long Thành vừa xuống xe, một người thanh niên hơn ba mươi tuổi đi tới, đang vẫy tay chào hỏi Long Thành. Nghe khẩu khí có vẻ anh ta không có quan hệ tốt với Long Thành
Trương Dương cũng quan sát xung quanh vài lần. Hắn không ngờ phát hiện, phía xa đỗ mấy chiếc xe cảnh sát, còn có mấy cảnh sát đứng bên cạnh hút thuốc. Những cảnh sát này cũng không tới gần, cũng không đi khỏi.
Lúc mới đầu Trương Dương còn có chút kinh ngạc, sau khi suy nghĩ liền bình thường lại.
Cuộc đua xe dưới đất lớn như vậy, nếu nói các quan chức cấp trên không biết tí gì thì cũng không thể. Dù sao cũng là việc dự trù rất lâu, rất nhiều người biết.
Biết bọn họ cũng không quản được, nhiều công tử như vậy vốn không dễ trêu vào.
Không quản được cũng không thể không hỏi tí gì. Chỉ có thể phái vài người trước tiên tới quan sát, ít nhất là nếu có chuyện gì, cũng có thể nhanh chóng giải quyết, thế nên mới có cảnh sát tại hiện trường.
Trương Dương đoán không hoàn toàn đúng, nhưng ý cũng đại khái vậy.
Đoạn sân đấu đường cao tốc này, thật ra có người bỏ tiền thuê, đã thông qua với người quản lý đường cao tốc, đêm nay chỉ mở cho bọn họ.
Vốn chính là đường mở rộng đối ngoại, chỉ cần không cho người khác biết, cho bọn họ cũng chẳng sao. Lần đua xe này chỉ chọn con đường cao tốc dài hơn hai mươi kim. Thêm vào mấy quốc lộ, tổng cộng không tới năm mươi km.
Khoảng cách này, cũng có thể thể hiện được tài năng đích thực của bọn họ.
Tuy đường đã dành cho bọn họ, nhưng người ở trên cũng lo lắng, nhóm công tử này hình như ai cũng có lai lịch, xảy ra vấn đề thì bọn họ cũng sợ.
Đáng tiếc bọn họ cũng không dám từ chối. Chỉ có thể phái những người này tới đây nhìn, thực sự xảy ra chuyện cũng có người ứng đối kịp thời.
Những cảnh sát này, nói trắng ra là, bọn họ đều bị kéo tới làm cu li. Chỉ có thể nhìn, không thể nói, còn không được tiến lên. Lúc mấy công tử này không nói đạo lý, đánh bọn họ cũng không có chỗ mà nói lý.
- Làm sao mà không đến được, người của Trường Kinh lần này tới đây, ai cũng mua xe, cậu cũng không phải không biết.
Long Thành cười lớn, nói với người nói chuyện với mình. Lần này triển lãm xe tổng cộng bán được bao nhiêu xe sịn, những người này chưa từng quan tâm. Tuy nhiên công tử ở đâu tới mua xe sang trọng, bọn họ đều biết rành mạch.
Chủ lực tiêu phí cho những chiếc xe sịn lần này, chủ yếu là đám công tử bọn họ mua.
Mà tin tức người tới từ Trường Kinh lần này, đều mua xe khá tốt, đã sớm truyền ra ngoài.
- Tôi biết, lão Long, có bạn mới cậu cũng phải giới thiệu một chút chứ.
Anh ta mỉm cười gật đầu, quan sát mấy người bên cạnh Long Thành, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Trương Dương và Tô Triển Đào. Truyện Tiên Hiệp -
Những người khác anh ta đều từng gặp rồi. Chỉ có hai người này là không có ấn tượng gì.
- Điều này chỉ có thể trách tôi, tận giờ vẫn toàn cậu hỏi tôi nói, tôi còn chưa kịp giới thiệu.
Long Thành cười lớn một chút, kéo Trương Dương qua, nhẹn giọng nói:
- Lão Thái, đây là cậu em nhỏ tuổi nhất của chúng tôi. Anh đừng tưởng cậu ta còn trẻ, thật ra lợi hại hơn tôi nữa đấy, ngoài ra còn có một y thật thần kỳ.
Hóa ra đây chính là Trương huynh đệ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu
Người đàn ông ánh mắt sán lên, đi tới phía trước chủ động bắt tay Trương Dương, mặt cười cười.
Trương Dương có chút nghi hoặc, người này chắc chắn hắn chưa từng gặp, không biết vì sao anh ta lại quen mình vậy.
- Trương huynh đệ, cậu lấy một địch sáu, còn giáo huấn tên tiểu tử Thì Phong một trận, chuyện này bọn tôi đều nghe qua. Tên tiểu tử Thì Phong tôi đã nhìn không thuận mắt từ lâu, không ngờ cậu ra tay trước, còn khiến gã ỉu xìu chạy về, thật là thích thú.
Nhìn thấy vẻ mặt của Trương Dương, người đàn ông lại nói một câu, nói xong còn phá lên cười.
Trên mặt bọn Long Thành cũng đều có vẻ giật mình. Lúc người đàn ông này nói ngưỡng mộ đại danh đã lâu, bọn họ còn có chút nghi hoặc, không ngờ lại là vì chuyện này.

back top