Thần Y Thánh Thủ

Chương 256: Trường hợp đặc biệt

Hồ Giáo Thụ đến rất nhanh, đi cùng với gã còn có Vương Dũng.
- Viện trưởng, rốt cuộc là tình hình thế nào rồi?
Mới vừa vào đến, Hồ Giáo Thụ còn chưa ngồi xuống đã hỏi, gã có vẻ nóng ruột.
- Đừng sốt ruột, ngồi xuống đi rồi nói!
Lưu Chấn đi ra khỏi làm việc, mời Hồ Giáo Thụ và Vương Dũng ngồi ở ghế sô pha, lúc này mới kể lại đầu đuôi những điều mà Chủ nhiệm văn phòng đã nói với y.
Những điều y nói đều rất đơn giản, không sinh động như vị kia đã miêu tả, giống y như được tận mắt chứng kiến.
Tuy đơn giản, nhưng y vẫn nói được tất cả những điều quan trọng.
- Châm cứu? Điều đó thật không thể nào, châm cứu có thể làm lưu thông vết máu tụ ư? Nhưng đó là với trường hợp bình thường thôi, còn kiểu xuất huyết trong vì tai nạn xe cộ thì không thể nào dùng châm cứu để làm như vậy được.
Lưu chấn nói xong, Vương Dũng liền phản ứng đầu tiên.
Hồ Giáo Thụ nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi:
- Viện trưởng, đó có phải là một người hành nghề châm cứu không? Còn những người khác không làm được?
Gã chú ý tới điểm mấu chốt này của vấn đề. Như Lưu Chấn đã miêu tả, theo như lời y nói thì gã thanh niên kia chỉ châm cứu cho nạn nhân bị thương nặng nhất, còn những điều khác thì không nhắc đến.
Lưu chấn thoáng sửng sốt, nói tiếp:
- Vấn đề này còn không rõ lắm, vừa nãy tôi cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng mặc kệ là châm cứu cho mấy người, châm cứu tất nhiên có tác dụng đối với phương diện này.
Lần này Hồ Giáo Thụ không hỏi nữa, gã cũng gật đầu.
Châm cứu châm nhất định sẽ có tác dụng, bằng không vì sao người ta lại làm như vậy. Chỉ là bây giờ không biết quá trình chữa trị, châm cứu lại có tác dụng đến như vậy.
- Vương dũng, anh thấy thế nào?
Lưu Chấn lại quay đầu hỏi Vương Dũng. Y cũng là Phó chủ nhiệm khoa ngoại, từng học Trung y một thời gian ngắn nên hiểu nhiều về Trung y hơn hai người kia một chút.
Vương Dũng nhíu chặt mày, ngẫm nghĩ một lát rồi mới chậm rãi nói:
- Tôi vẫn có cảm giác là không thể nào. Đây là tai nạn giao thông, nhất là bệnh nhân Vương Thần kia, nói anh ta bị lệch vị trí lục phủ ngũ tạng cũng không ngoa. Một người bị thương nặng như vậy sao có thể chỉ dùng vài cây kim là có thể hồi phục được? Tôi thực sự không hiểu?
- Điều anh nói cũng là điểm mà tôi không hiểu.
Lưu Chấn khe khẽ thở dài nói. Trước khi gọi cho bọn họ, y không sao hiểu được tại sao châm cứu lại có thể chữa khỏi một ca bị thương bên ngoài nặng như vậy được.
Nặng như vậy, đến Tây y cũng chưa nắm chắc sẽ chữa khỏi. Nếu thực sự như vậy thì còn cần đến Tây y làm gì, các bệnh viện bây giờ đều phát triển châm cứu rất thịnh vượng rồi.
- Điều này đơn giản thôi. Đã có người như vậy thì chỉ cần tìm ra anh ta và hỏi han một chút là được rồi.
Hồ Giáo Thụ nói, Lưu Chấn và Vương Dũng đều nhìn gã một cái, cùng nhau lắc đầu.
Vấn đề không đơn giản như Hồng Giáo Thụ nghĩ. Thứ mà bọn họ muốn chính là kỹ thuật trị bệnh cứu người của người ta. Người ta có bằng lòng nói cho bọn họ biết hay không thì vẫn còn là một ẩn số.
Tuy nhiên lời nói của Hồ Giáo Thụ cũng không phải là không có lý, muốn biết rốt cuộc là chuyện gì thì biện pháp tốt nhất vẫn là trực tiếp đi tìm người.
- Cũng được, tôi thấy cho người đi tìm người này, nếu tìm được thì chúng ta sẽ tự đi thăm hỏi!
Lưu Chấn nhẹ nhàng nói, lại gọi điện thoại cho Chánh văn phòng để ông ta tra ra xem rốt cuộc kẻ đã cứu người là ai, tốt nhất là có thể xác định xem người này ở đâu để tiện bề đi gặp mặt.
Chuyện lần này không làm cho rõ ràng, chắc là mấy người bọn họ sau này đều ngủ không ngon rồi.
Trương Dương không hề hay biết mình đang bị người ta để ý, lúc này vừa mới cùng Long Thành trở về bệnh viện, xe được để trong xưởng sửa xe, xử lý thế nào thì lát nữa bọn hắn sẽ hỏi ý kiến chủ nhân của nó.
Trong bệnh viện, Lý Á và Hoàng Hải đều bình phục khá nhanh.
Hoàng Hải đã có thể đi bộ chầm chậm với sự dìu dắt của một cô y tá. Lý Á không thể xuống giường, nhưng tình trạng rất tốt, còn ăn rất nhiều hoa quả.
Gã còn cười vui vẻ rằng mình lần gặp đại nạn không chết, ắt sẽ có phúc về sau.
Gã rất lạc quan, ở trên giường bệnh không ngờ còn nghiên cứu tình hình thị trường chứng khoán bây giờ. Gã còn đặc biệt nhờ Tô Triển Đào cầm máy vi tính đến cho để gã tiện bề nghiên cứu.
Khi Trương Dương và Long Thành trở lại phòng bệnh, gã đang cắm mặt vào máy vi tính, còn lớn tiếng bàn luận sự thay đổi của thị trường chứng khoán với Tô Triển Đào. Tô công tử đang nói cũng ngây người ra, muốn bỏ tiền ra để mời gã hỗ trợ đầu cơ cổ phiếu nữa cơ đấy.
Nhưng nói gì thì nói, Lý Á có năng lực về lĩnh vực tài chính.
- Tôi quyết định rồi, tôi muốn mở một công ty đầu tư, không thể cứ vô công rồi nghề như thế này mãi được.
Lý Á đột nhiên nói, những lời này cũng đúng lúc bị Long Thành vừa mới bước vào phòng bệnh nghe được.
- Cậu nên làm như vậy từ sớm rồi mới phải. Đi làm thuê cho người khác thì cậu không bằng lòng. Để cho cậu mở công ty, cậu còn kêu phiền toái, một năng lực tốt như vậy đã bị uổng phí rồi.
Long Thành cười nói tiếp. Trước đây bọn họ không phải là không từng khuyên Lý Á, tuy nhiên gã này thích tự do, tiền kiếm cho mình đủ tiêu là được, không muốn đi làm chuyện phiền phức như thế.
Điều này thực ra có điểm giống với Trương Dương.
- Đúng vậy, chuyện lần này đã làm tôi tỉnh ngộ, vẫn là muốn làm chút chuyện gì đó để sau này không phải hối hận!
Lý Á cười cười với Long Thành, còn nói thêm:
- Anh Thành, nếu tôi muốn mở công ty thì anh có muốn tham gia đóng góp cổ phần không?
- Vớ vẩn, có tiền mà không kiếm là thằng ngu. Cậu mở công ty thì tôi nhất định sẽ góp cổ phần. Cậu mà dám không cho tôi tham gia thì tôi sẽ không để cho cậu được yên đâu.
Long Thành trừng mắt lườm Lý Á rồi lập tức lại mỉm cười. Lời nói của Lý Á khiến nỗi buồn trong bọn họ vơi bớt đi rất nhiều. Tuy rằng lần này xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng nhưng tất cả bọn họ vẫn rất may mắn đấy.

Mấy người đều bị thương, cũng may không có vấn đề gì lớn, cho dù là Vương Thần, sau khi điều dưỡng cũng đi cũng có thể khôi phục, không có bất kỳ tàn tật hay di chứng gì.
Tai nạn giao thông nghiêm trọng như vậy mà có kết quả như thế đã là quá tốt rồi. - www.
Gã cũng hiểu được, sở dĩ có thể như vậy, tất cả đều là nhờ Trương Dương. Gã hoàn toàn tâm phục khẩu phục y thuật và năng lực của Trương Dương rồi, đồng thời cũng rất nể Trương Dương.
Nội công của Trương Dương cao hơn của gã nhiều. Gã nghĩ mãi mà vẫn không hiểu làm thế nào mà Trương Dương có thể luyện được nội công cao thâm như vậy.
- Tôi cũng muốn đóng cổ phần, Lý Á, mỗi người cần bao nhiêu tiền, hai mươi triệu có đủ không?
Tô Triển Đào ở bên cạnh cũng nhảy lên. Vừa nãy y đã bị Lý Á làm cho dao động rồi, bây giờ nghe được Lý Á muốn mở công ty, lập tức ngồi không yên được nữa.
- Hai mươi triệu cũng đủ rồi, hai mươi triệu tính là một phần đi. Lần này tôi đã làm là phải làm lớn, đầu tư ra 200 triệu để làm.
Lý Á khẽ mỉm cười nói. Tô Triển Đào đóng góp cổ phần, gã cũng không phản đối. Gã không biết thân phận cụ thể củaTô Triển Đào, nhưng cũng đã hiểu được, Tô công tử cũng không phải là người đơn giản.
Điểm ấy, gã có thể nhìn ra được từ thái độ của Vương Thần.
Vương Thần là kẻ không sợ trời không sợ đất. Y có thái độ tôn trọng hơn bình thường với Tô Triển Đào.
Vương Thần rất ít khi như thế với người khác. Người có thể làm cho y như vậy tất nhiên phải có lai lịch lớn. Ngoài ra, Vương Thần cũng là người nổi tiếng có tin tức nhanh nhạy trong bọn họ.
- Có thể thêm người nữa không, nếu được thì tôi cũng muốn góp một chân!
Trương Dương cười cười, nói với theo.
Hắn cũng biết một chút về năng lực của Lý Á, thực sự là rất giỏi. Nếu gã mở công ty thì nhất định sẽ rất có triển vọng.
Ngành tài chính là một trong những ngành kiếm nhiều lợi nhuận nhất trong tương lai. Ở hậu thế, mỗi lần thống kê tiền lương thì ngành tài chính luôn dẫn đầu vượt trội, tiền lương của công nhân viên còn cao như vậy thì của ông chủ càng khỏi cần phải nói.
Dù sao bây giờ hắn cũng có tiền, chưa có dự định đầu tư dài hạn gì, đúng lúc Lý Á kêu gọi thì tham gia.
Có thể kiếm bao nhiêu tiền, hắn cũng không nghĩ nhiều. Dù sao tiền với hắn mà nói thì chỉ cần đủ tiêu sài là được. Trên thế giới này vĩnh viễn không thể kiếm hết tiền được, hắn cũng không muốn làm cho mình cả ngày chỉ muốn kiếm tiền.
- Được, Trương Dương cũng coi như góp một chân. Chị Linh, chị có muốn tham gia không?
Lý Á cười to một tiếng, lại hỏi tiếp Dương Linh. Trong những người này, nếu muốn nói là tiền ít nhất thì chính là Dương Linh rồi. Sau khi tốt nghiệp đại học. cô dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dốc sức làm đến bây giờ và có được thành tích như vậy thật không dễ dàng.
Quy mô đại lý xe của cô cũng rất lớn, nhưng đều là dựa vào vốn vay ngân hàng mà có. Tiền mặt của cô cũng không nhiều, đến mười triệu cũng không có nổi.
Lúc nàu mà bảo cô góp cổ phần thì thực sự cô không làm được.
- Cậu không biết tình hình của tôi rồi. Cổ phần này, tạm thời tôi không tham gia được.
Dương Linh lắc lắc đầu nói. Tô Triển Đào vừa mới muốn mở miệng thì Lý Á bên kia đã mỉm cười:
- Chị Linh, tôi đương nhiên biết tình hình của chị. Như vậy đi, chị góp một nửa chỗ đó cũng được, tôi cam đoan có thể kiếm tiền cho chị. Tuy nhiên nếu cả hai người đều trở thành cổ đông, đến lúc đó cũng không được câu kết với nhau ức hiếp tôi đấy nhé!
- Ha ha!
Lý Á vừa dứt lời, Long Thành liền phá lên cười, Dương Linh mặt lập tức đỏ lên, thầm mắng vài tiếng, bước nhanh ra ngoài.
Cô chuẩn bị đi ra ngoài tìm Hoàng Hải, thuận tiện đến chỗ của anh ta trốn.
- Xin hỏi, vị nào là anh Trương Dương?
Long Thành đang cười thì mấy người từ bên ngoài đi đến, người đi đầu chính là Lưu Chấn. Gã nghi hoặc nhìn Long Thành, không rõ Long Thành vì sao vui mừng đến vậy.
- Là tôi đây, các anh tìm tôi có chuyện gì?
Trương Dương đã đi tới. Lưu Chấn, Hồ Giáo Thụ và Vương Dũng đều đến thật, ba người lập tức đều tập trung nhìn vào người Trương Dương.
Ánh mắt của cả ba người đều hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Tin tức mà bọn họ tìm hiểu trước đó đã nói Trương Dương rất trẻ tuổi, nhưng bọn họ không ngờ Trương Dương lại trẻ tuổi như vậy, trông chỉ như thanh niên không quá hai mươi tuổi. Người trẻ tuổi như vậy thì cùng lắm vẫn đang học đại học.
Lần này bọn họ thật đúng là không nghĩ sai, Trương Dương chính là cũng đang đi học.
- Trương, cậu Trương, chúng tôi có một số chuyện muốn nói. Chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện được không?
Nhìn quanh phòng bệnh nhân, Lưu Chấn lại nhẹ nhàng nói. Ở đây có rất nhiều người, không phải là chỗ nói chuyện phù hợp.
- Không thành vấn đề, chúng ta đi thôi!
Trương Dương quay đầu lại, mắt nhìn Lý Á, nhẹ nhàng gật đầu, rồi chào bọn Long Thành. Hắn đi theo đám của Lưu Chấn cùng nhau rời khỏi phòng bệnh.
Bọn hắn cũng chẳng đi bao xa, đi thẳng đến phòng làm việc của y tá.
Nơi đó gần nhất, có một phòng riêng khép kín, cũng thích hợp cho bọn họ nói chuyện.
- Cậu Trương, hôm qua cậu đã ở hiện trường vụ tai nạn giao thông hôm qua phải không? Chúng tôi muốn biết, cậu đã dùng biện pháp gì, khiến tình trạng của bọn họ đều trở nên tốt như vậy, phương tiện điều trị cho bọn họ là gì?
Sau khi ngồi xuống, Hồ Giáo Thụ thẳng tính liền hỏi thẳng Trương Dương. Lông mày của Lưu Chấn khẽ giật giật, trong lòng cũng khẽ thở dài.
Hỏi gấp gáp quá, nên uyển chuyển một chút thì tốt hơn, nhưng Hồ Giáo Thụ đã hỏi như vậy thì gã cũng không nên nói thêm cái gì.
- Hôm qua tôi có mặt ở đó, nhưng trường hợp hôm qua rất đặc biệt, câu hỏi này của các anh, tôi không tiện trả lời.
Trương Dương chậm rãi nói. Thực ra hắn cũng đoán được phần nào mục đích của những người đến bệnh viện này. Thủ pháp cứu người của hắn hôm qua, người bình thường sẽ không chú ý, nhưng người của bệnh viện nhất định sẽ hoài nghi.
Những thứ khác thì không nói khác, Vương Thần kia chính là một ví dụ khiến người ta khó lý giải, điểm ấy hắn rất rõ ràng.

back top