Thần Y Thánh Thủ

Chương 284: Việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài

Hoàng Hải nhìn thấy Chủ tịch quận Lương đang nổi giận đùng đùng, đột nhiên nhăn mặt lại.
Công ty của y là một tập đoàn giáo dục, mở rất nhiều trường học ở Trường Kinh, ở khu này cũng mở không ít trường. Chủ tịch quận Lương là người phụ trách về Giáo dục và Y tế. Hoàng Hải từng quen biết hắn ta.
- Chủ tịch quận Lương, sao ông cũng ở đây?
Hoàng Hải nhẹ nhàng hỏi, trên mặt y có vẻ ngạc nhiên nhưng không hề có vẻ lo lắng gì.
Có thể kinh doanh lớn như vậy, ai lại không có quan hệ. Cho dù là Hoàng Hải thì bình thường cũng có mối quan hệ rộng lớn.
- Hoàng tổng?
Chủ tịch quận Lương nhìn thấy Hoàng Hải, trên mặt cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên. Vừa nãy hắn ta chỉ chú ý đến những người kiêu ngạo nhất là Tô Triển Đào và Lý Á, mà không chú ý tới sự có mặt của Hoàng Hải.
Nhưng một tổng giám đốc cỡ lớn như Hoàng Hải cũng không thực sự kính nể một Phó chủ tịch quận như hắn ta, cho dù là lãnh đạo của hắn ta cũng không.
Tập đoàn giáo dục Xuân Huy đều có quan hệ với Bộ giáo dục, những ban ngành trên tỉnh đều bật đèn xanh cho họ. Không chỉ có thế, tập đoàn giáo dục Xuân Huy đều có những cổ đông lớn có quan hệ sâu sắc với nhiều lãnh đạo trên tỉnh. Đây mới là điều đáng nể nhất của bọn họ.
Đương nhiên, Chủ tịch quận Lương cũng có thể gây khó khắn cho công ty của Hoàng Hải hoặc là làm khó một chút. Vấn đề là liệu hắn ta có thể chịu đựng được sự tức giận của cổ đông lớn của tập đoàn người ta hay không.
- Trương Dương, rốt cuộc là chuyện gì? Ai bắt nạt cậu, hãy nói cho mấy anh em biết, chúng tôi sẽ giúp cậu trút giận!
Tô Triển Đào hét to một tiếng với Trương Dương, điệu bộ vô cùng hách dịch.
Cái điệu bộ này của y cũng làm cho Trương Dương không kìm nổi lắc lắc đầu.
Nếu Tô Thiệu Hoa nhìn thấy y như vậy, chắc là sẽ mắng cho y một trận nên thân. Lúc này Tô Triển Đào cũng là muốn thể hiện bản lĩnh ở trước mặt Dương Linh, hơn nữa lại là chuyện của Trương Dương, cho nên biểu hiện có chút hơi bốc đồng.
Long Thành còn đang ngây ra đó, Long Phong cũng chú ý tới y, nhưng không nói gì.
Gã vẫn không xem trọng một đệ tử ngoại môn như Long Thành. Nếu cần thì gã tìm đến tận nơi, nhưng không cần thì sẽ phản ứng dửng dưng như đối với người bình thường.
Điều này là sự khác biệt giữa nội môn và ngoại môn của Long gia, như sự phân biệt rạch ròi giữa chủ và tớ vậy.
- Các người, các người làm gì vậy hả?
Hoàng Trạch cuối cùng cũng kêu lên một tiếng, chỉ tiếc là giọng của gã không đủ lớn và chẳng có uy gì cả. Đối với chủ nhân của những chiếc xe sang trọng thế này, gã không bao giờ dám đắc tội.
Hoàng Trạch hiểu rất rõ rằng có một số công tử quyền quý mà gã không dây vào nổi, nếu động chạm đến họ thật thì có khi chết lúc nào cũng không biết.
- Sở trưởng Hoàng, thật ngại quá, bọn họ là bạn bè của tôi, có vấn đề gì tôi sẽ gánh vác hết.
Trương Dương trả lời trước một câu, rồi nói với bọn Tô Triển Đào:
- Các anh đều đi tắt đèn xe trước đi. Đây là đồn Công an, không phải chỗ khác!
- Không thành vấn đề, tắt đèn rồi cậu phải nói cho tôi biết chuyện là thế nào đấy.
Tô Triển Đào đồng ý trước tiên, lập tức chạy về đi tắt đèn, Lý Á nhún vai, cũng quay đi.
Hoàng Hải càng không có vấn đề gì, Long Thành đang ngẩn người này cuối cùng cũng phản ứng lại. Y không biết Long Phong tại sao lại đi cùng với Trương Dương. Nhưng vấn đề này y hiển nhiên không nên hỏi, sau này chỉ có thể hỏi Trương Dương khi có cơ hội thôi.
Thái độ của Trương Dương cũng làm cho Hoàng Trạch cảm kích ra mặt. Đọc Truyện Online Tại
Vừa nãy gã không có cách nào mới hỏi như vậy. Dù sao đây là địa bàn của gã, những người kiêu ngạo xa lạ kia đến đây, nếu không hỏi không để ý gì thì uy tín của gã cũng sẽ mất hết.
Nhưng nếu gã hỏi thái quá thì cũng hơi mạo hiểm. Ai cũng biết đây là những công tử quyền quý kiêu ngạo đấy, nếu thực sự đắc tội với họ thì gã gánh vác không nổi.
Hành động của Trương Dương coi như là tôn trọng gã. Hắn đối với mình như vậy còn hơn gấp vạn tên Chủ tịch quận Lương kia đã dùng lái xe để mắng chửi gã.
Đèn xe vừa tắt hết, sân trong đồn Công an liền tối sầm lại. Nhưng những cảnh sát kia lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Vừa nãy bật đèn sang choang, những anh chàng con ông cháu cha không nể nang gì ai xông vào đây, thật sự đã gây cho bọn họ nhiều áp lực.
- Mễ Tuyết, em kể lại những chuyện vừa xảy ra đi. Anh nói ra không tiện.
Trương Dương quay đầu nói với Mễ Tuyết. Việc này liên quan đến chuyện hai cô gái bị ức hiếp, Mễ Tuyết nói ra sẽ thích hợp hơn là hắn nói.
Mễ Tuyết gật đầu, lập tức thuật lại những chuyện vừa xảy ra.
Cô nói rất đơn giản, nhưng vô cùng rõ ràng, kể ra toàn bộ chuyện Nam Nam và Tiểu Ngốc chịu ức hiếp, lúc nói mắt của cô còn hoe đỏ và rớt nước mắt.
Dáng vẻ này của cô càng khiến cho mọi người dễ đồng cảm.
Đừng nói là bọn Tô Triển Đào, ngay cả những cảnh sát kia cũng bắt đầu rủa thầm bọn người của Lương tổng là lũ súc sinh, uống nhiều rượu quá còn đánh đập cô bé ở nhà hàng, còn muốn cưỡng bức cô bé, không bằng cầm thú.
- Trương Dương, mấy em Tiểu Ngốc và Nam Nam chịu ức hiếp như vậy sao không nói sớm? Mấy thằng kia đâu rồi? Hôm nay tôi không trị cho chúng một trận, tôi sẽ không mang họ Tô!
Mễ Tuyết vừa mới nói xong, Tô Triển Đào liền kêu lớn lên.
Y đều quen biết Nam Nam và Tiểu Ngốc, còn từng ăn cơm cùng nhau vài lên. Tuy rằng quan hệ không thân thiết lắm nhưng y cũng có ấn tượng tốt về hai cô bé.
Dù là người không quen biết, bình thường nghe được chuyện như vậy đều cảm thấy vô cùng căm phẫn. Người không quen biết còn phản ứng như vậy, Tô đại công tử lúc này đã phát hỏa nóng lên tận đầu rồi.
- Người đã bị Trương Dương đánh phải nhập viện rồi, bây giờ có người muốn thả bọn chúng ra.
Mễ Tuyết lập tức nói. Cô biết Tô Triển Đào có thế lực. Nếu việc này Tô Triển Đào thực sự ra mặt, Tiểu Ngốc và Nam Nam nhất định có thể đòi lại được công bằng.
- Thả, tôi xem ai dám thả, tôi lập tức gọi điện thoại!
Tô công tử gào lên tức giận, nói xong liền lấy điện thoại ra.

- Đừng gọi điện thoại nữa, tôi đã gọi luật sư Hồ đến chính là muốn ông ta giúp kiện vụ này ra tòa. Tôi biết có người làm chứng cứ giả, nhưng không sao. Sự thật nhất định sẽ được phơi bày ra rõ ràng, đến lúc đó tôi sẽ truy cứu những người ngụy tạo chứng cớ giả.
Trương Dương lắc lắc đầu nói với Tô Triển Đào. Ông chủ nhà hàng kia vẫn chưa đi, nghe thấy câu này liền rùng mình một cái.
Những công tử nhà giàu này vừa đến, ông ta cũng cảm giác có gì đó không ổn. Sau khi biết đó đều là bạn bè của Trương Dương thì ông ta đều sợ đến lạnh toát.
Chỗ dựa lớn nhất của ông ta chỉ có Chủ tịch quận Lương, hiện tại Chủ tịch quận Lương ở đây rõ ràng cũng trấn áp được những người này. Một khi Trương Dương truy cứu trách nhiệm của ông ta thì chắc là không ai cản được hắn.
Lúc này, ông ta thật sự sợ hãi.
- Chủ tịch quận Lương, thật sự như vậy sao? Em trai của ông gây ra những chuyện này, còn ông đến đây để thả bọn chúng ra?
Hoàng Hải lúc này quay đầu lại, nói với lương Chủ tịch quận Lương.
Y quen biết Chủ tịch quận Lương nhưng không hề sợ hắn ta. Một mình y còn không sợ, khỏi cần phải nói là có nhiều người của y ở đây như vậy rồi.
Nhiều người như vậy cùng ở đây, đừng nói là Phó chủ tịch quận, cho dù là Chủ tịch quận cũng phải nhượng bộ vài ba phần, quan hệ của một mình Long Thành cũng đủ làm được như vậy rồi.
Đệ tử ngoại môn của Long gia so với đệ tử nội môn chỉ có thể được coi là hàng vãn bối sinh sau đẻ muộn. Nhưng ở thế giới bên ngoài, nhất là thế giới bình thường thì không ai có thể coi thường bất kì đệ tử ngoại môn nào.
Bằng không Long Thành sao có thể trở thành người cầm đầu đám công tử Trường Kinh được.
- Hiểu lầm, đây chỉ là hiểu lầm thôi. Em trai của tôi không thể làm những chuyện như vậy đâu.
Chủ tịch quận Lương vội vàng lắc đầu đáp, tình thế rất bất lợi đối với hắn ta. Nhưng hắn ta còn không ngốc đến mức đi thừa nhận những hành vi phạm tội này.
Bây giờ hắn ta đang thầm chửi thằng em trai mắc dịch kia, sao lại đắc tội với những người như vậy, thậm chí sau lưng còn cả đống người thế kia.
Những người khác không nói, hắn ta chỉ nhận ra một mình Hoàng Hải. Một mình Hoàng Hải cũng đủ làm hắn ta phải đau đầu rồi và cũng là người hắn ta không dễ dàng động chạm đến được.
- Có phải là hiểu lầm hay không, điều tra rõ ràng là biết ngay. Sở trưởng Hoàng, tôi nghĩ anh nên đưa những người ở bệnh viện về đây rồi.
Trương Dương lắc lắc đầu nói, Hoàng Trạch ngây ngẩn người ra, vội vàng gật đầu.
Gã đã sớm biết Trương Dương có hậu thuẫn, không ngờ lại lợi hại đến như vậy. Những người này ngay cả Chủ tịch quận Lương cũng không quen biết, nhưng rõ ràng bọn họ không nể nang gì ông Chủ tịch quận này.
Có thể có quan hệ như vậy, người ta còn cố ý chạy đến, điều này chứng tỏ phe cánh của Trương Dương rất cứng. Lúc này Hoàng Trạch có vẻ phấn khởi vì trước đó không làm gì đắc tội với Trương Dương.
Gã chỉ sợ bị dồn ép quá thì sẽ phải động chạm đến bản thân Trương Dương.
Gã cảm giác đây dường như là một thiện duyên của mình.
Hoàng Trạch vẫn chưa nhúc nhích, một cảnh sát của đồn Công an vội vã chạy đến, nói thầm thì gì đó vào tai gã.
- Cái gì, thuốc phiện?
Hoàng Trạch vừa mới nghe xong liền thất thanh kêu lên, sau đó quay đầu kinh hãi nhìn sang Chủ tịch quận Lương.
Chủ tịch quận Lương nghe được tiếng kêu thất thanh kia, lông mày lập tức giật giật.
- Tôi biết rồi, nếu đội trưởng Lưu đã ở đó thì chúng ta sẽ không đi đến đó nữa. Rút người của chúng ta về đi, hỏi xem Cục Công an thành phố cần gì thì chúng ta sẽ hết sức phối hợp.
Hoàng Trạch chậm rãi nói dặn dò anh cảnh sát kia. Anh này lập tức chạy ra ngoài.
Hoàng Trạch đi đến, nhẹ nhàng nói với Trương Dương:
- Cậu Trương, Lương tổng mà mấy người kia đều bị phát hiện là có hít thuốc phiện. Đội trưởng Cục Công an thành phố Lưu đã ở bệnh viện phá án, phát hiện trên người bọn họ có cất dấu thuốc phiện. Những người này đều bị Cục Công an thành phố dẫn đi rồi, chúng tôi không xen vào được.
- Thuốc phiện?
Trương Dương đột nhiên ngẩn ra, cũng có vẻ hơi ngạc nhiên hỏi.
Hoàng Trạch nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Đều là thuốc phiện có tinh khiết cao, ốn người bọn họ đều bị phát hiện hít lượng thuốc phiện lớn. Nghe nói là Đội trưởng Lưu đúng lúc có phạm nhân ở bệnh viện đó nên đã bắt gặp chuyện này.
Nói xong, gã còn nhìn Trương Dương hơi là lạ.
Đội trưởng Lưu chính là đội trưởng Lưu Hiếu Đường của đội cảnh sát hình sự. Lúc trước gã luôn cho rằng anh ta là chỗ dựa vững chắc của Trương Dương. Trương Dương đánh người ở đây, Lưu Hiếu Đường lại xuất hiện ở bệnh viện, điều này chẳng rõ ràng quá sao.
Nhưng lần này gã thực sự đã đoán sai.
Quan hệ của Trương Dương và Lưu Hiếu Đường cũng không thân cho lắm. Lần Lưu Hiếu Đường đến bệnh viện này cũng chỉ là ngẫu nhiên. Anh ta căn bản không biết mấy người vừa hít thuốc phiện kia vừa bị Trương Dương đánh.
Là do kết quả kiểm tra của bệnh viện đã tố cáo bọn chúng, sau đó họ lại bị thu giữ thuốc phiện trên người nên mới xảy ra việc này.
Sở dĩ Chủ tịch quận Lương đích thân đến đây, thực ra cũng là vì điều này.
Em trai của hắn ta đã hít thuốc phiện từ trước, bảo mãi không nghe. Chủ tich quận Lương vẫn giữ thái độ việc xấu trong nhà không thể để truyền ra ngoài nên vẫn bao che cho gã. Không ngờ gã còn làm trầm trọng thêm, không chỉ có hít thuốc phiện còn buôn lậu thuốc phiện.
Bọn họ sở dĩ ở nhà hàng lâu như vậy cũng chính là để hít thuốc phiện.
Khi bị đưa vào bệnh viện điều trị thì cần phải lấy máu làm xét nghiệm. Lúc ấy bọn họ vẫn không có cảm giác gì, mãi sau khi lấy máu xong mới nghĩ ra có gì không ổn, thấy sợ hãi nên Lương tổng mới gọi điện thoại cho anh trai mình, nhờ hắn ta cứu ra gấp.
Biết em trai vẫn đang hít thuốc phiện, Chủ tịch quận Lương tức giận mắng chửi vài câu, nhưng không thể không cứu người ra. Nên hắn ta mới đích thân đến đồn Công an, nhiều lần yêu cầu đồn Công an rút người ở bệnh viện về.
Đồn Công an rút người về thì em trai hắn ta tất nhiên cũng có thể đi ra được.

back top