Thần Y Thánh Thủ

Chương 329: Cuộc sống yên bình

Tiêu Bân ngơ ngác nhìn mọi người.
Chỉ một kì nghỉ hè, tính đi tính lại cũng chỉ hai tháng. Những người bạn hiện nay, không ngờ ai cũng có những điểm khiến anh ta không thể hiểu được.
Tiêu Bân lúc này, đúng là choáng váng.
Chủ tịch hội sinh viên, nghe thật đáng tự hào. Nhưng hiện nay chẳng bằng Hồ Hâm và Cố Thành. Lúc bọn họ nói chuyện, Hồ Hâm lại nhận mấy cuộc điện thoại, đều là chuyện sắp xếp xe của công ty hậu cần của bọn họ.
Công ty lớn gần cả triệu, ở thời đại này, đối với sinh viên mà nói, tuyệt đối là ông chủ lớn. Lại càng không phải nói, phía dưới Hồ Hâm và Cố Thành, hiện có mười mấy chiếc xe lớn nhỏ.
Mười mấy chiếc xe, còn anh ta thì một chiếc xe cũng chưa từng chạm tới, cũng không biết lái.
Đây chỉ là hai người Hồ Hâm và Cố Thành. Còn cả quán ăn của bọn Tiểu Ngốc, Nam Nam và Mễ Tuyết, quy mô thứ hạng của nó không kém Khải hoàn lâu bao nhiêu. Khải hoàn lâu, là nơi anh ta từng tới ăn một lần, đã cảm giác rất kiêu ngạo.
Về phần Trương Dương, anh ta càng không biết nên nghĩ sao.
Hai chục triệu, là con số trước nay anh ta chưa từng nghĩ, cũng không dám nghĩ tới. Ném ra đơn giản như vậy, còn không hỏi qua, anh ta đã không thể dùng lời để biểu đạt tâm tình lúc này rồi.
Đột nhiên anh ta có chút hối hận, hối hận mùa hè này đã về nhà.
Anh ta cũng hối hận khi làm chức Chủ tịch hội sinh viên này. Chủ tịch hội sinh viên nhìn thì rất đáng tự hào, nhưng trên thực tế thì kém xa bọn họ.
Chức Chủ tịch này của anh ta, nhiều nhất cũng chỉ có một năm. Sau một năm, anh ta chính là một người bình thường.
- Không nói chuyện này nữa, Tiêu Bân, buổi trưa cậu bận không?
Trương Dương cười nói một câu. Hắn đã chú ý tới bộ dạng của Tiêu Bân, biết suy nghĩ này của Tiêu Bân.
Giữa những người bạn vốn tương đương nhau, đột nhiên có sự chênh lệch rất lớn. Khiến Tiêu Bân trước đây còn rất tự hào trong giây lát có một loại cảm giác bị rớt lại, cảm giác này thật sự rất khó chịu.
Trước kia anh ta là Chủ tịch hội sinh viên, cho dù cùng chơi với mọi người, nhưng cũng vẫn có chút kiêu ngạo. Bây giờ, chức Chủ tịch này của anh ta chẳng đáng gì đối với mọi người.
Trương Dương hiểu những điều này, cũng biết những điều này. Khúc mắc của Tiêu Bân phải để tự anh ta hóa giải. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Về chuyện tranh thủ suất được giữ lại trường cho anh ta, Trương Dương chưa có ý định nói cho anh ta biết lúc này. Chuyện này Trương Dương chưa nắm chắc 100%. Tiểu tử Chu Dật Trần kia vốn không phải một người giữ chữ tín lắm, sau này chắc chắn còn phải dây dưa, đợi lúc ăn chắc rồi nói cũng không muộn.
- Tôi không bận gì, bây giờ khai giảng rồi, việc cần làm tôi cũng làm rồi, để xem bọn họ làm thế nào.
Tiêu Bân vội vàng lắc đầu, bình tĩnh lại, lúc này hối hận cũng vô ích. Anh ta chỉ có thể làm tốt những việc hiện nay của mình.
- Không bận thì trưa mọi người cùng ăn cơm, lát nữa liên lạc với mọi người.
Trương Dương khẽ nói. Khai giảng cũng không phải không có việc gì. Bọn họ đều phải về phòng học của mình, mấy người cũng không cùng khoa, lát nữa sẽ gặp nhau.
- Được rồi, buổi trưa cùng tụ tập.
Tiêu Bân gật đầu. Anh ta lúc này không vội, nhưng cũng không ít việc. Anh ta không phải về phòng học điểm danh, nhưng những nơi khác còn rất nhiều việc cần tới anh ta.
Cái chức Chủ tịch hội sinh viên này của Tiêu Bân nhìn thì có vẻ phóng khoáng, kỳ thật nói trắng ra chính là một quản gia. Chỉ là bản thân anh ta thích làm, thích hưởng thụ thứ quyền lợi này.
Xa cách hai tháng, rất nhiều bạn học gặp lại nhau đều rất nhiệt tình, cũng có rất nhiều người chào hỏi Trương Dương.
Vài nữ sinh cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Tia Chớp trên người Trương Dương. Con vật này sống chết không chịu ở nhà, Trương Dương chỉ có thể tạm mang nó đi cùng.
Kết quả chính là, nhiều người chào hỏi Trương Dương như vậy, kỳ thật đều là nhằm vào Tia Chớp, rất nhiều nữ sinh còn đòi ôm Tia Chớp.
Điều này cũng khiến trong lòng Trương Dương cần bằng lại. Vừa rồi hắn còn đang buồn bực, từ lúc nào nhân duyên giữa mình và các nữ sinh lại tốt như vậy, thì ra người ta cũng không phải là nhằm vào mình.
Cả buổi sáng trôi qua rất nhanh, buổi trưa không đợi liên lạc, gần như tất cả đều tới chỗ Mễ Tuyết.
Bọn họ cũng đều biết, Trương Dương nhất định sẽ tới đón Mễ Tuyết, vậy chẳng bằng tập hợp bên học viện ngoại ngữ, dù sao học viện ngoại ngữ cũng là nơi cách cổng lớn của trường gần nhất.
Buổi trưa vẫn ăn ở Khải hoàn lâu, ở đó còn gặp mấy người quen.
Phạm Tư Triết và Hồ Đào đều ăn ở đó. Phạm Tư Triết nhìn thấy Trương Dương còn chào hỏi rất lễ phép. Thái độ lần này của anh ta khác một trời một vực so với lần trước lái xe gặp Trương Dương.
Đây không chỉ bởi vì Trương Dương đã cứu anh ta, trong khoảng thời gian này anh ta cũng nhận ra, Trương Dương rất không tầm thường, người mà cả ngày có thể lái Mercedes, sao có thể bình thường.
Người nhìn cách ăn mặc, ngựa nhìn yên. Có lúc không thể không thừa nhận tính quan trọng của vẻ bên ngoài.
Ít nhất Phạm Tư Triết cũng coi Trương Dương là cùng đẳng cấp với mình. Hơn nữa Trương Dương từng cứu mình, coi như khiến anh ta hoàn toàn thay đổi thái độ.
Trương Dương không biết, hiện giờ trong trường, đặc biệt là trong mắt một số sinh viên đặc thù, hắn đã thành một "nhân vật" rồi. Ít nhất không giống lúc trước chỉ là một cán bộ hội sinh viên bình thường, ai cũng chẳng coi ra gì.
Bạn bè cũ cùng tụ tập lại, náo nhiệt vô cùng. Đồ ăn vừa mang lên, bọn Hồ Hâm và Cố Thành lại bắt đầu tranh giành.
Tiêu Bân cũng gia nhập vòng chiến. Mấy món ăn đặc sắc của Khải hoàn lâu, hầu như đều hết nhẵn.
Trương Dương nếu không nhanh tay, gắp cho Mễ Tuyết hai miếng, phỏng chừng bọn họ chẳng tranh được gì.
Về phần Long Phong, vẫn luôn cầm đũa, ăn đồ bên ngoài mà không ai tranh. Bộ dạng tranh giành của mấy người này, có thể nói là khiến cho cao thủ nội kình này sợ quá.

Cả ngày vui vẻ mau chóng qua đi, mấy ngày sau khai giảng, ai nấy lại bận rộn.
Hồ Hâm và Cố Thành tặng rất nhiều đồ cho người hướng dẫn. Người hướng dẫn vui quá bật đèn xanh cho bọn họ. Lên hay không lên lớp không sao, miễn là không ngoẻo là được.
Các thầy giáo khác, cũng tặng đồ cho. Kết quả là, cho dù thầy điểm danh mà không ai trả lời, cũng thông qua tuốt.
Không thể nói những năm 60, thời đại này cũng như vậy.
Nhận đồ của người ta thì phải giúp người ta. Những thứ mà Hồ Hâm và Cố Thành tặng đều là họ dùng xe chở về những đặc sản có giá trị của các nơi.
Thời gian chầm chậm trôi, hơn mười ngày sau khai giảng, tinh huyết đan kia Trương Dương đã hấp thu hoàn toàn.
Nội kình của hắn hiện nay đã củng cố ở thời kỳ sơ sơ tam tầng. Hoàn toàn không có vẻ tiến lên cấp mới, tam tầng sơ giai. Trương Dương đã rất vừa lòng rồi. Vốn hắn nghĩ phải cần mấy năm mới đạt tới trình độ này, không ngờ dưới sự trợ giúp của hệ thống và linh dược, chỉ mấy tháng đã đạt tới.
Ba tầng thuộc loại cao cấp, trong những người tu luyện nội kình trong cả nước, Trương Dương cũng được coi là người tu luyện cao cấp, có danh hiệu của mình.
Tiến bộ của Long Phong cũng không tệ. Anh ta cũng hấp thu hết tinh huyết đan rồi.
Nội kình của anh ta ổn định ở mức đỉnh cao của nhị tầng trung kỳ. Anh ta có thể đột phá ngưỡng này rất nhanh, tiến vào nhị tầng hậu kỳ.
Nhị tầng hậu kỳ, phỏng chừng trong gia tộc, Long Phong là đệ tử không ai đạt tới. Nhị tầng trung kỳ đỉnh cao này của anh ta, tuyệt đối là đệ nhất trong số những đệ tử cùng thời.
Nếu anh ta dùng tiên quả đan, khẳng định có thể vượt qua ngưỡng này, trực tiếp tấn công lên nhị tầng hậu kỳ, anh ta như vậy, khi trở về gia tộc cũng sẽ khiến rất nhiều người bất kỳ, đồng thời cũng rất tự hào.
Tuy nhiên do dự mãi, cuối cùng anh ta vẫn không ăn linh dược này, anh ta giữ lại định dùng vào việc khác.
Trong hơn mười ngày này, Mễ Tuyết thu dọn nhà mới rất tinh tươm. Tất cả đồ dùng gia đình cũng đầy đủ cả, có thể đến ở luôn.
Chỉ là vì để tiện đến trường, bọn họ trước mắt vẫn ở gần trường.
Ở đây, cũng không ảnh hưởng tới việc dọn nhà mới. Hiện nay ngay cả quán cơm cô cũng không tới được. Ngày nào cũng vừa tan học là về nhà mới, còn thường xuyên hỏi Trương Dương trang trí nhà mới như nào. Đối với cô mà nói, nơi này còn quan trọng hơn việc kinh doanh của quán cơm.
Thời gian qua rất nhanh, trong nháy mắt, đã khai giảng được một tháng.
Một tháng này, mọi người đều dần dần thích ứng với cuộc sống hiện nay. Cố Thành và Hồ Hâm có thể kinh doanh mà không bỏ lỡ việc học. Tiểu Ngốc và Nam Nam cũng có thể điều hành quán cơm tốt hơn.
Chỉ có Trương Dương có chút buồn bực, đã một tháng rồi. Không ngờ hệ thống không xuất hiện lại lần nào, khiến suy nghĩ muốn nhận nhiệm vụ mới của hắn vẫn không thể thực hiện được.
Đây là lần đầu hắn chủ động nhận nhiệm vụ, hệ thống lại không nể mặt, thật sự khiến Trương Dương có chút thất vọng.
Thật đúng như câu nói, càng muốn cái gì, lại càng không đến.
Trong một tháng này, đáng nhắc đến chính là Tô Triển Đào và Dương Linh. Ngay từ đầu Tô Thiệu Hoa biết Dương Linh tự mình mở đại lý xe, có chút không vừa ý, ông không muốn cháu dâu mình lại làm kinh doanh.
Sau đó Tô Triển Đào nói chuyện Trương Dương chẩn đoán bệnh cho Tô Thiệu Hoa, Tô Thiệu Hoa lại xác nhận từ chỗ Trương Dương, mới coi như tán thành Dương Linh.
Lớn tuổi chút không sao, có thể giữ mình trong sạch rất khó. Tô gia không cần cô gái này có năng lực lớn như nào, nhưng con người nhất định phải tốt, nếu không đừng mong vào được Tô gia.
Tô Thiệu Hoa chấp nhận Dương Linh, cửa của Tô Thiệu Cường dễ hơn nhiều.
Mấy ngày nay Tô Triển Đào cười suốt. Ngoài việc thỉnh thoảng tới tìm Trương Dương, còn lại đều dính với Dương Linh.
Anh ta còn rất ít đến công ty, nhiều nghiệp vụ đều giao cho trợ lý.
Hiện nay có thể nói tất cả đểu rất yên ổn. Cuộc sống yên ổn này Trương Dương không thể nói không hài lòng, nhưng dù sao cũng có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó. Đáng tiếc hiện nay hắn không dễ thay đổi mọi thứ.
Ngoài việc đến trường, hắn phụ trách mấy bệnh nhân trước kia. Tô Thiệu Hoa, cha cục trưởng Triệu, Tạ lão gia tử, còn cả Triệu Chí ở Tiêu Ấp và Ngô lão ở Hỗ Hải.
Bệnh của bọn họ, hồi phục cũng khá tốt. Sau khi Triệu Chí phẫu thuật, chỉ cần trị liệu hồi phục, Trương Dương không ra mặt cũng được.
Tô Thiệu Hoa, còn cả cha cục trưởng Triệu, một tháng hắn tới một lần. Tạ lão gia thì nhiều nhất cũng không quá hai lần, sau này có thể giảm số lần tới nhà khám bệnh.
Ngô lão còn chưa tới thời gian điều trị, trong khoảng thời gian này có thể nói Trương Dương sống một cuộc sống thanh nhàn.
- Trương Dương, chủ nhiệm Lý tìm cậu.
Đang gục mặt độc sách trong phòng học, một bạn học đột nhiên tới nói với Trương Dương.
Ở trường, ngoài trừ bọn Hồ Hâm, Trương Dương rất ít giao lưu với các bạn học khác. Mọi người cũng chỉ biết tên của Trương Dương, quan hệ không thân lắm.
Người tới gọi Trương Dương lần này, là lớp trưởng trong lớp. Lớp trưởng còn có chút ghen tị nhìn Trương Dương, hắn chẳng hiểu ra sao.
- Tôi đi ngay.
Trương Dương gật đầu, miệng nói vậy, nhưng hắn cất sách vào trước, rồi mới từ từ đứng dậy.
Chủ nhiệm khoa họ Lý của bọn hắn, " Trương Dương" trước kia thật ra có nhiều liên hệ với ông. Trương Dương bây giờ trái lại chưa từng liên hệ gì với ông ta. Trương Dương cũng không biết chủ nhiệm tìm hắn làm gì.

back top