Thần Y Thánh Thủ

Chương 344: Cuối cùng cậu đã mở máy rồi!

Cúi đầu trầm tư một lúc, Trương Dương lại thầm hỏi trong lòng:
- Có tư liệu gì về lão Kiều này không?
- Tạm thời không có, sau khi nhân vật xuất hiện mới có.
Giọng nữ của hệ thống nhẹ nhàng đáp.
Trương Dương lại chau mày thật chặt.
Nhiệm vụ này thật sự được giới thiệu quá ít, không biết phải cứu ai, không biết bất cứ thông tin gì về ông ta cũng như ông ta bị bệnh tật gì. Đối với nhiệm vụ như vậy, Trương Dương thật sự không có gì là chắc chắn.
Trương Dương có y thuật cao, có thể nói thần y, nhưng hắn cũng không dám bảo đảm chữa được tất cả các loại bệnh trong thiên hạ.
Nếu chẳng may lão Kiều này bị mắc bệnh tâm lý, tự mình nghĩ không thông thì Trương Dương cũng bó tay không có cách nào. Hắn cũng không phải là bác sĩ tâm lý.
- Nhiệm vụ này ngoài được cộng thêm năm điểm thưởng năng lực còn có cơ hội tăng thêm phần thưởng. Theo tính toán của tôi, nếu ngài hoàn thành nhiệm vụ này thì giá trị năng lực có thể tăng thêm nhiều nhất là tám điểm.
Giọng nói nữ lại vang lên, Trương Dương có vẻ hơi ngạc nhiên.
Cám dỗ, hệ thống này như hiểu được mình đang cần nâng cao thực lực, tăng cường khí công Trương gia nên số điểm năng lực này là cố ý nói ra như vậy để cám dỗ hắn.
Tuy nhiên không thể không thừa nhận, hệ thống lần này có sức hấp dẫn không nhỏ, nếu nâng cao năng lực lên tám điểm thật thì còn hiệu quả hơn việc hắn ăn linh dược nhiều, tương đương với việc hắn hấp thụ được vài viên linh dược liên tiếp.
- Được, tôi nhận nhiệm vụ này.
Cắn chặt răng, Trương Dương rốt cục gật đầu đáp. Nhiệm vụ cấp năm là rất khó, nhưng không phải hắn chưa từng hoàn thành lần nào, chỉ cần cố gắng, chỉ cần chú tâm là có hi vọng hoàn thành được.
Chỉ có điều cái hệ thống chết tiệt này cũng rất đáng giận, mỗi lần hiển thị nhiệm vụ cao cấp thì đều không cung cấp thông tin rõ ràng khiến cho hắn không thể chuẩn bị tốt được.
Tám điểm giá trị năng lực quá hấp dẫn đối với Trương Dương. Lợi ích luôn tồn tại song hành cùng nguy hiểm, hắn cũng hiểu được nhiệm vụ này khẳng định không đơn giản, có thể tưởng tượng nâng cao năng lực một cách rất nhanh chóng như vậy thì nhất định phải đối diện với mấy cái này.
- Chủ nhân đã nhận nhiệm vụ cấp năm "Cứu vớt lão Kiều", trong vòng mười lăm ngày chủ nhân không được rời khỏi thành phố Hỗ Hải, nếu không coi như tự bỏ nhiệm vụ, nhiệm vụ thất bại.
Giọng nữ lại vang lên, dường như còn có vẻ khoái trá.
Đã tiếp nhận nhiệm vụ lần này, Trương Dương muốn đổi ý cũng không còn cơ hội nữa. May mà nhiệm vụ lần này chỉ cần hắn không được rời khỏi Hỗ Hải, so với nhiệm vụ " Sự nguy hiểm của Mễ Tuyết" lần trước thì nhiệm vụ lần này vẫn đỡ hơn việc trông chừng Mễ Tuyết nhiều.
Hỗ Hải lớn như vậy, ở lại đây nửa tháng cũng sẽ không nhàm chán.
- Cái nhiệm vụ cấp ba "Trở thành tâm điểm trong đám bạn học" là thế nào?
Trương Dương đột nhiên lại hỏi một câu, như là đã tiếp một nhiệm vụ rồi thì nhận nốt nhiệm vụ này cũng không sao.
Tuy nói nhiệm vụ này không thể gia tăng giá trị năng lực nhưng nếu hoàn thành thì dù sao cũng có thể cải thiện một số chi tiết của hắn, sau này chẳng sợ có nhiệm vụ thất bại thì cũng có thứ để mà hệ thống trừ đi.
Ngoài ra, việc gia tăng các chỉ số cũng rất tốt cho Trương Dương, ít nhất hắn cũng đã cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, đồng thời kiểm nghiệm được những cải thiện này mang lại được điều tốt đẹp gì cho hắn.
- Nhiệm vụ này, đơn giản mà nói, chính là khiến ngài trong một khoảng thời gian ngắn có thể làm cho các bạn học tâm phục khẩu phục ngài. Những bạn học này chỉ bao gồm những sinh viên trường đại học Trường Kinh tham gia hoạt động giao lưu lần này.
Trương Dương trong lòng hơi dao động một chút, lập tức hỏi:
- Chỉ bao gồm những sinh viên trường đại học Trường Kinh, nói cách khác là chỉ cần làm cho năm người bọn họ phục tôi sát đất là được?
- Đúng vậy, chỉ cần trước khi hoạt động giao lưu lần này kết thúc, năm người này công nhận ngài triệt để thì coi như nhiệm vụ lần này đã hoàn thành.
Trương Dương lại gật đầu, nói:
- Được, tôi hiểu rồi. Tôi nhận cả nhiệm vụ này nữa, có thể nhận hai nhiệm vụ cùng lúc phải không? Truyện Sắc Hiệp - https://
- Không thành vấn đề, chủ nhân đã nhận thêm một nhiệm vụ cấp ba.
Âm thanh của hệ thống lại chậm rãi vang lên. Trên màn hình lập thể trước mắt Trương Dương, nội dung ở cột nhiệm vụ chưa hoàn thành đều biến mất toàn bộ, trực tiếp hiện ra ở cột nhiệm vụ đang tiến hành.
Đây cũng chính là hai nhiệm vụ tiếp theo mà Trương Dương phải hoàn thành.
Hoàn thành cả hai nhiệm vụ này thì những điểm tốt mà hắn có được càng khỏi phải nói. Nâng cao giá trị năng lực, cộng thêm với việc dùng linh dược tu luyện của bản thân, nội công của Trương Dương sẽ còn tiến bộ nhanh hơn trước đây nhiều.
- Trương Dương, cậu làm sao vậy?
Trương Dương vừa mới phục hồi lại tinh thần thì nhìn thấy ngay bàn tay của Long Phong không ngừng xua qua xua lại trước mặt hắn, Long Phong đang nhìn hắn với ánh mắt kì lạ.
Nhóm ba người của Triệu Cường đang ngồi trên ghế sô pha cũng đã đi đến, đang lo lắng nhìn hắn.
- Tôi không sao, vừa nãy là đang mải suy nghĩ chút vấn đề quá thôi.
Trương Dương lập tức lắc lắc đầu nói, trong lòng cũng âm thầm tự trách bản thân.
Sự xuất hiện của hệ thống làm hắn vui quá mà quên khuấy rằng hắn đang giao tiếp với hệ thống trước mặt bao nhiêu người như vậy. Hắn có thể trốn về phòng hoặc mượn cớ đi vệ sinh cũng được, cứ mãi như thế này chỉ sợ rằng sau này sẽ bị người ta nghi ngờ.
Lần này cũng rất lâu rồi hệ thống mới xuất hiện nên hắn thời sơ sẩy, lần sau tuyệt đối sẽ không ở có chuyện như vậy phát sinh.
- Cái đề tài kia của cậu thật sự làm người ta quá kinh ngạc đấy, nếu là tôi thì ngày nào tôi cũng phải nghĩ đến nó.
Triệu Cường rất đồng ý gật đầu. Y còn tưởng rằng Trương Dương nghĩ đến đề tài diễn thuyết, chính là đề tài mà Viện Trung Y đã phê duyệt được nghiên cứu chuyên nghiệp.
- Trương Dương, chúng tôi đều tin tưởng vào khả năng của cậu. Cậu cũng không cần vì Viện Trung Y phê chuẩn mà tạo cho mình quá nhiều áp lực.
Thi Nhan nói tiếp lời, trong mắt của cô còn có vẻ rất ngưỡng mộ. Không chỉ có cô mà Vương Lộ và Triệu Cường cũng có vẻ ngưỡng mộ như thế.
Đề tài của Viện Trung Y, nếu nói không nghĩ gì đến nó thì tuyệt đối là gạt người.

Long Phong cười cười, chỉ nhìn hắn, cũng không nói lời nào.
Gã rất hiểu thực lực của Trương Dương. Bất luận là đề tài gì thì cũng không có khả năng khiến Trương Dương có phản ứng như vậy. Nhưng Trương Dương không muốn nói, gã cũng không nên tiếp tục hỏi.
- Tôi biết rồi, thật ngại quá, đã làm mọi người lo lắng. Thế này đi, tối nay tôi mời cơm, gọi các bạn của chúng ta đi cùng, sẽ không ăn cơm ở khách sạn này nữa.
Trương Dương khẽ mỉm cười, vẻ mặt hắn lúc này đã cũng hoàn toàn hồi phục.
Mới đó mà đã đến giờ ăn cơm tối, vừa hay vớ được cơ hội này tiếp xúc với các bạn học một chút, nhiệm vụ cấp ba cũng không phải dễ dàng gì. Nhiệm vụ "Sự nguy hiểm của Mễ Tuyết" lần trươc cũng chỉ là một nhiệm vụ cấp ba mà thôi.
- Thật à? Thế thì tốt quá, đúng lúc muốn ăn cơm thì gặp ngay những kẻ đáng ghét làm người ta ghê tởm quá, mất cả hứng. Chúng ta ra ngời ngoài ăn thì không cần nhìn thấy bọn họ nữa.
Triệu Cường vui vẻ reo lên. Đồ ăn của khách sạn cũng khá ngon, chỉ có điều mỗi lần nhìn đám Lưu Khải là cậu ta lại cảm thấy ăn không được ngon.
Không phải chỉ có riêng mình cậu ta mà cả bọn Thi Nhan cũng cảm thấy như thế.
Cả đám vô cùng vui vẻ, cũng nhờ phúc của mấy người này mà bọn họ được đi ra ngoài ăn.
- Đương nhiên là thật, Vương Lộ hãy thông báo của đám của Cao Phi, Triệu Cường yểm trợ tôi đi ra ngoài.
Trương Dương cười ha hả nói, đứng lên nhìn nhìn ra bên ngoài.
Cao Phi là một sinh viên khác của khoa tai mũi họng, vóc dáng không cao, dáng người hơi ục ịch.
Còn một người nữa tên là Ân Dũng, học cùng khoa với Vương Lộ, đều là đại diện được cử đến từ khoa y học dự phòng.
Hệ thống đã xuất hiện nhiệm vụ lần này chứng minh rằng những sinh viên này chưa hoàn toàn bái phục hắn. Trương Dương cũng không ngốc nghếch mà nghĩ rằng chỉ nhờ vào một bài diễn thuyết đã thuyết phục được bọn họ.
Tiếp theo chỉ có thời gian vài ngày mà làm cho bọn họ bái phục mình, Trương Dương vẫn rất có lòng tin có thể làm được điều này.
Kiếp trước Trương Dương đã làm giáo sư đại học, biết phải ứng phó với những sinh viên này như thế nào để làm cho bọn họ khâm phục mình.
Lúc đi ra rất thuận lợi, lúc này các chuyên gia này cũng đều đi ăn cơm, không thể cứ làm phiền Chu Đạo Kỳ mãi.
Long Phong cũng đi theo ra ngoài. Gã vừa định đi lấy xe thì Triệu Cường đã vẫy xe tắc xi, còn gọi liền hai cái và không ngừng vẫy tay với gã.
Do dự một lát, Long Phong sẽ không đi lấy xe nữa mà cùng mọi người ngồi lên xe tắc xi.
Không lâu sau, Chu Đạo Kỳ và hai nam sinh khác đều xuất hiện ở cửa khách sạn. Bọn họ lên chiếc tắc xi thứ hai xong thì hai chiếc xe lập tức phóng đi.
Nơi Trương Dương mời khách vẫn là nhà hàng khi hắn đến Hỗ Hải lần trước.
Lần trước là Tô Triển Đào mời khách ở đây, bị Trương Dương làm thịt cho một chầu khá đau.
Nhà hàng cấp cao, trang hoàng hết sức xa hoa. Mọi người đi theo Trương Dương, lúc tiến vào đều có vẻ ngạc nhiên.
Mắt của đám Triệu Cường còn không ngừng đảo như rang lạc, tò mò nhìn tất cả xung quanh.
Lần đầu tiên bọn họ được đến một nơi xa hoa lộng lẫy như vậy.
Hai cô gái Thi Nhan và Vương Lộ thì đỡ hơn một chút vì khép nép giữ thể diện con gái hơn, bọn họ trông ngây ngô như lần đầu tiên đến Khải Hoàn Lâu vậy.
Ngay đến Phó hiệu trưởng như Chu Đạo Kỳ cũng hơi giật mình, không ngờ Trương Dương lại đưa bọn họ đến những nơi sang trọng như vậy.
Là Phó hiệu trưởng một trường đại học, khẳng định ông ta ít nhiều cũng ra vào một số nhà hàng, một số nhà hàng sang trọng của Trường Kinh, ông ta đều đã từng đến.
Bao gồm cả Khải Hoàn Lâu ở gần trường học và cả Vọng Nguyệt Lâu nơi mà bọn Trương Dương từng nhiều lần đến.
Nhưng những nơi trên hiển nhiên đều không thể so sánh với nơi này. Nhà hàng nhìn xa hoa như Khải Hoàn Lâu nếu đem so sánh với nơi đây thì chỉ như một chiếc bao đất thôi, cho dù tương đối sang trọng như Vọng Nguyệt Lâu, bất kể là quy mô hay độ thẩm mỹ thì đều kém xa so với nơi này.
Ở nơi như thế này, ngay cả một Phó hiệu trưởng như ông ta cũng có chút bất ngờ.
Không có đặt trước, nhà hàng không thể chuẩn bị món tủ của nhà hàng, nhưng Trương Dương vừa gọi điện thoại cho Tô Triển Đào cho nên muốn một phòng riêng không phải vấn đề gì lớn.
Không lâu sau, giám đốc nhà hàng liền chạy đến, nhiệt tình đón tiếp bọn họ vào một phòng cao cấp.
Trong gian phòng trang nhã và xa hoa hơn, thằng nhóc Triệu Cường sau khi ngồi xuống không ngừng quan sát xung quanh không chớp mắt.
- Giáo sư Chu, thầy muốn ăn gì xin cứ chọn trước!
Trương Dương bảo nhân viên phục vụ đem thực đơn đưa cho Chu Đạo Kỳ, dù sao ông ta cũng là thầy giáo của bọn hắn, cần được tôn trọng.
- Trương Dương, hôm nay chúng ta chúc mừng trò, hay là trò chọn đi!
Chu Đạo Kỳ lập tức lắc lắc đầu nói. Trương Dương vừa định nói thì điện thoại đột nhiên reo lên.
Sau khi hắn bảo nhân viên phục vụ để cho mọi người chọn đồ ăn xong mới một mình ra ngoài nhận điện thoại.
- Trương Dương, điện thoại di động của cậu cuối cùng cũng mở máy rồi.
Vừa mới nhận điện thoại, giọng nói của Vương Quốc Hải đã vang lên từ đầu dây bên kia. Vương Quốc Hải đã nhanh chóng đến Hỗ Hải, dọc đường đi không ngừng gọi điện thoại cho Trương Dương, cuối cùng cũng đến lúc gọi được cho Trương Dương.
Trương Dương vừa nãy đặt phòng mới mở điện thoại. Hắn không ngờ Vương Quốc Hải lại tìm hắn gấp gáp như vậy.
- Tôi bây giờ đang ở Hỗ Hải, tham gia một hoạt động, ở đó yêu cầy tắt máy.
Trương Dương thoại nhẹ giọng giải thích. Thực ra hắn có thể đoán được mục đích Vương Quốc Hải tìm hắn. Việc Viện Trung Y phê duyệt đề tài đăng báo của Tam Viện, nói Tam Viện sẽ không liên lạc với hắn thì đến chính bản thân hắn cũng không tin.

back top