Lý Vĩ tiếp tục xoa xoa vách đá.
Phía sau chữ Trương Tử Cố còn có ghi thời gian viết là năm Đạo Quang Canh Tử.
- Năm Đạo Quang Canh Tử? Đây là năm nào?
Những chữ nhìn được rõ này, Lý Vĩ xoa xoa vách đá, ngẩng đầu hỏi nhỏ mấy câu.
- Năm 1840, là năm Đạo Quang thứ hai mươi.
Trương Dương nhẹ nhàng giải thích. Lúc này Trương Dương vô cùng vui sướng. Đây chính là hòn đảo mà tổ tiên hắn đã từng để lại dấu tích, đối với Trương Dương thì điều này cũng có ý nghĩa rất lớn.
Lý Vĩ thoáng sửng sốt, trực tiếp ngẩng đầu lên, chợt thốt lên:
- Chính là năm chiến tranh thuốc phiện?
Năm Đạo Quang Canh Tử chính là năm Đạo Quang thứ 20, năm có sự kiện nổi tiếng nhất mà không ai không biết: chiến tranh thuốc phiện. Đó cũng là một bước ngoặt của lịch sử cận đại, từ đó trở đi, người dân trong nước bắt đầu hơn trăm năm cực khổ.
Lý Vĩ không biết Đạo Quang Canh Tử là năm nào, nhưng đối với chiến tranh thuốc phiện thì ấn tượng lại rất sâu sắc.
- Đúng, chính là năm đó!
Trương Dương khẽ mỉm cười nói, quan sát cẩn thận các chữ trên vách đá. Những chữ này trải qua hơn một trăm năm thời gian, phơi gió phơi sương, không còn là rõ nét như năm đó nữa.
Tuy nhiên vẫn có thể nhìn ra, độ sâu của các chữ đều tăm tắp, cứng cáp, có lực. Điều này cũng cho thấy vị tổ tiên kia của Trương Dương cũng có nội công thâm hậu.
- Bác sĩ Trương, ở đây phải không?
Lý Vĩ lại hỏi một câu. Anh ta chẳng hiếu kỳ chút nào về năm Đạo Quang Canh Tử, chiến tranh thuốc phiện cũng không liên quan gì đến anh ta, chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi.
Điều anh ta quan tâm nhất chính là thứ mà Trương Dương cần có thể tìm được ở đây hay không. Đó mới là điều mấu chốt.
- Đúng, tôi có thể hoàn toàn khẳng định, chính là chỗ này.
Trương Dương khẳng định gật đầu nói. Đã tìm thấy cả tên của tổ tiên hắn khắc trên đó thì đương nhiên có thể xác định, chỉ có điều nơi này còn có cỏ hoàn hồn hay không thì Trương Dương cũng không biết.
Năm 1840, đến hiện tại đã gần 160 năm trôi qua, trong khoảng thời gian lâu như vậy thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
- Bác sĩ Trương, vậy chúng ta mau khẩn trương tìm kiếm thử đi.
Lý Vĩ có vẻ rất sốt ruột, ông ngoại anh ta còn đang nằm chờ chết ở bệnh viện. Tất cả trông chờ vào Trương Dương tìm được vật này để cứu mạng.
Có thể nói, tất cả hy vọng của người trong nhà đều ký thác vào trên người của bọn hắn, còn đang chờ đợi anh ta trở về báo tin vui.
Trương Dương hơi lưỡng lự, hạ giọng nói:
- Anh Lý, có lẽ anh nên ở lại trên máy bay thì hơn. Chúng ta tìm được thứ đó sẽ lập tức quay lại, chúng ta cùng nhau trở về.
Trương Dương nói như vậy là dè chừng phần ghi lại khác trong sách quý.
Vị kia tổ tiên sở dĩ không lấy được cỏ hoàn hồn là bởi vì nơi này có một con linh thú canh giữ và còn là một linh thú rất mạnh.
Linh thú không giết được tổ tiên của Trương Dương nhưng ông ta cũng đừng hòng lấy được cỏ hoàn hồn từ tay nó, cuối cùng đành phải bỏ cuộc mà ra về, để lại niềm tiếc nuối cả đời.
- Bác sĩ Trương, cậu yên tâm. Tôi sẽ không cản trở các cậu đâu. Tôi xin thề sẽ giữ bí mật về nơi này cho các cậu và sẽ không nói cho bất cứ ai biết.
Lý Vĩ cười, vừa lắc đầu vừa nói. Anh ta còn tưởng rằng Trương Dương muốn giữ bí mật gì nên mới đuổi anh ta ra ngoài.
Lúc này trong lòng Lý Vĩ thật sự không muốn đi, anh ta cũng không có hứng thú gì với chỗ này. Đối với anh ta mà nói thì chỉ cần cứu được ông Kiều là được, cho nên mới cố ý nói như vậy để làm Trương Dương yên lòng.
- Vậy được, nhưng anh phải đi sau, nếu có gì không ổn thì phải lập tức đi ngay.
Trương Dương bất đắc dĩ gật đầu nói. Lý Vĩ đã hiểu lầm ý của hắn, hắn cũng không nên nói gì nữa.
Trong lòng Trương Dương cũng cảm thấy rất may mắn. Năm đó tổ tiên hắn phát hiện con linh thú kia rất hùng mạnh, nhất định là ở trên đỉnh núi kia. Hiện tại đã qua nhiều năm như vậy, con linh thú kia còn sống hay không cũng không biết.
Nói không chừng nó đã sớm an giấc ngàn thu rồi.
Linh thú sống rất lâu nhưng cũng có hạn, bình thường linh thú sống được 200~300 năm, như chồn đuôi cáo bình thường rất khó thọ quá 300 năm. Con trăn Kim Quan thuộc loại trường hợp đặc biệt, đó là linh thú đặc biệt hùng mạnh.
Mấy người mang theo trang bị, chuẩn bị lên đường.
Vô Ảnh đã thò cái đầu nhỏ ra ngoài dò xét, muốn tìm được cỏ hoàn hồn thì đều phải trông cậy vào nó. Cái mũi của nó rất thính, chỉ cần nơi này có cỏ hoàn hồn thì nó nhất định sẽ ngửi thấy.
Hòn đảo này không lớn lắm, dù đi bộ một vòng quanh đảo thì cũng chỉ mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Trương Dương đi tuốt ở đàng trước, Long Phong theo sát phía sau, Lý Vĩ thì đi theo sau cùng, trên tay mỗi người đều cầm một con dao dài sắc bén dùng để mở đường.
- Chít chít chít!
Đi được mấy chốc, Vô Ảnh đột nhiên kêu lên, cái mũi không ngừng ngửi ngửi hít hít.
Trương Dương trong lòng mừng rỡ, hắn tin rằng Vô Ảnh đã phát hiện ra bảo bối, bảo bối thật sự.
Chỉ cần là thứ có linh khí, đối với Vô Ảnh mà nói đều là bảo bối cả. Thứ mà nó phát hiện ra có linh khí rất yếu, nhưng cái mũi cực thính của nó cũng phát hiện ra được.
Bảo bối có linh khí yếu rất có thể chính là cỏ hoàn hồn.
Nghiêm chỉnh mà nói, cỏ hoàn hồn chưa được coi là bảo vật hiếm có trong thế gian. Nó chỉ là một loài cỏ trông rất bình thường, chỉ là sống quá lâu nên có một chút linh khí, chỉ có thể coi là thực vật có linh khí.
Cỏ hoàn hồn không có thân cây cứng cáp mà chỉ là một đám cỏ bụi, thứ có tác dụng làm thuốc chính là lá cỏ.
Những loài cỏ này, người bình thường ăn, ít nhiều sẽ cảm giác tinh thần khá hơn một chút, không có thay đổi gì đặc biệt. Nhưng nếu dùng nó cho ông Kiều thì đó lại là báu vật cứu mạng duy nhất và tốt nhất.
Chỉ cần mấy cây cỏ hoàn hồn là có thể tăng cường "thần" đang bị suy kiệt của ông ta, cường thần mà kiện thể, tiến tới có thể hồi phục cơ thể như bình thường, tiêu trừ tật bệnh.
- Chít chít chít!
Vô Ảnh tiếp tục kêu, Tia Chớp cũng nhô đầu lên nhìn ra xung quanh.
Không lâu sau, Tia Chớp cũng kêu lên. Trương Dương nghe hiểu được lời nói của nó. Nó đang nói ở gần đây không có nguy hiểm, không có linh thú khác tồn tại.
Vừa nãy Tia Chớp cố ý gây áp lực cho mình, cẩn thận cảm ứng tất cả xung quanh.
Ít nhất nó không có phát hiện có linh thú tồn tại.
Không có linh thú, cỏ hoàn hồn lại có khả năng tồn tại rất lớn, đây đối với Trương Dương mà nói, tuyệt đối là kết quả tốt nhất.
- Chúng ta đi!
Sau khi được hai nhóc con kia đánh động, Trương Dương cũng yên tâm hơn nhiều, đi nhanh về phía trước.
Lý Vĩ thì kinh ngạc nhìn hai nhãi ranh trên người Trương Dương. Ngay từ đầu anh ta đã nghĩ Tia Chớp và Vô Ảnh là thú cưng của Trương Dương. Việc hắn nuôi cả chồn và chuột như vậy làm anh ta rất ngạc nhiên.
Nhưng bây giờ anh ta chợt phát hiện ra hai nhóc con kia cực kỳ thông minh, cũng rất tài tình. Trương Dương dường như còn có chuyện gì phải dựa vào chúng nó.
Trương Dương đi rất nhanh, một chốc đã đi tới giữa sườn núi, ở trong này, Vô Ảnh kêu sốt ruột hơn.
Trương Dương hiểu đã sắp đến nơi có thứ hắn đang tìm.
- Chúng ta đến phía trước đi, có một hang động.
Trương Dương chỉ chỉ tay về phía trước. Cách đó mười mấy thước có một cái hang động rất kín đáo. Nếu không phải Vô Ảnh trên người nói cho biết thì Trương Dương cũng không phát hiện ra chỗ này.
Không có người ở hoang đảo, lại có một cái hang bí ẩn như vậy, chẳng trách cỏ hoàn hồn vẫn còn tồn tại được đến bây giờ. Lúc này Trương Dương đã cảm thấy rất nhẹ nhõm, tâm lý không còn lo lắng nặng nề nữa.
Đồng thời trong lòng của hắn còn thấy hiếu kì. Vị tổ tiên kia của hắn sao có thể tìm được đến chỗ này, phát hiện ra cỏ hoàn hồn, thật sự quá bí ẩn rồi.
Sơn động không lớn, chỉ có thể đi vào từng người một, bên trong tối đen, Lý Vĩ lấy đèn từ trong ba lô ra, mỗi người một chiếc đèn, cùng nhau đi vào bên trong.
Đi được không lâu, bọn hắn liền đi xuyên qua hang động đến một cái sơn cốc nhỏ.
Phía trên sơn cốc có ánh mặt trời xuyên qua tán cây rậm rạp, phía trên rất hẹp, còn có rất nhiều nhánh cây và dây leo, thế cho nên làm cho người ta không thể phát hiện từ trên không sự tồn tại của sơn cốc này, còn tưởng rằng phía dưới là một ngọn núi.
Từ phía dưới hướng lên trên, sơn cốc dưới to trên nhỏ, phía trên có vòm hình tròn giống như một ngọn núi lửa, nhưng trong sơn cốc có rất nhiều thứ gì đó, rõ ràng không phải miệng núi lửa.
Đứng ở cửa sơn động, nhìn thấy sơn cốc thần kì này, ngay cả Trương Dương cũng khâm phục sự diệu kì của tạo hoá.
- Chít chít chít!
Vô Ảnh lại kêu lên, ánh mắt Trương Dương nhìn theo hướng nó kêu.
Rồi ánh mắt của hắn trở nên nôn nóng.
Bên cạnh sơn cốc có một đám cỏ mọc trên mặt đất, thoáng nhìn trông rất bình thường, cao hơn hai mươi ba xen ti mét, giống như loài cỏ dại bình thường.
Nhưng sau khi nhìn kĩ thì phát hiện nó không bẩn như cỏ dại, trên lá cây không dính hạt bụi nào, lại có vẻ xanh mướt sáng ngời.
Đây chính là cỏ hoàn hồn, Trương Dương chỉ biết qua giới thiệu trong sách quí chứ chưa từng được tận mắt nhìn thấy.
- Anh Lý, ông Kiều được cứu rồi.
Trương Dương bật cười sảng khoái nói. Mới đầu không suôn sẽ nhưng kết quả lại rất tốt, thậm chí có thể nói là hoàn hảo. Cả một tảng cỏ hoàn hồn lớn như thế này thì việc cứu ông Kiều tuyệt đối không có vấn đề gì.
- Bác sĩ Trương, thật sự tìm được rồi, ở đâu?
Lý Vĩ nhìn theo Trương Dương nhưng không phát hiện ra cái gì, không kìm nổi hỏi một câu.
Khi hỏi, anh ta có vẻ hơi kích động, được cứu rồi, ông ngoại của anh ta cuối cùng đã được cứu rồi.
- Đang ở đó!
Trương Dương mỉm cười chỉ chỉ vào đám cỏ phía trước nói. Lý Vĩ thoáng sửng sốt, lúc trước, Trương Dương chỉ nói phải đến tìm kiếm một loại dược thảo, không ngờ lại là thứ nhìn giống như cỏ dại này.
Lý Vĩ còn tưởng rằng, Trương Dương muốn tìm là thứ giống như trên ti vi, sinh trưởng không phải trên vách đá thì cũng là nơi có điều kiện hiếm có khó tìm. Đám cỏ trên mặt đất kia, dù có nhìn đi nhìn lại thì cũng thấy rất bình thường.
- Để tôi đi hái!
Lý Vĩ vung dao ra, nói xong liền muốn đi đến cắt.
- Đợi một chút!
Trương Dương kéo anh ta lại và nói. Hắn hiểu được tâm trạng của Lý Vĩ, nhưng cỏ hoàn hồn không thể cắt trực tiếp như vậy được, cần có phương pháp nhất định.
Nếu là trực tiếp đi cắt thì linh khí của cỏ hoàn hồn sẽ lập tức biến mất, trở thành cỏ dại thật sự, dù có mang về cứu ông Kiều cũng không còn mấy tác dụng.
Muốn thu hái một loài thảo dược có linh khí như vậy nhất định phải nhổ tận gốc mới có thể duy trì linh khí trong nó, đồng thời sau khi nhổ lên cũng không thể dùng vật bình thường để bảo quản vì như thế cũng sẽ làm linh khí của nó tản mạn đi mất.
Thứ để bảo quản cỏ hoàn hồn tốt nhất là đồ vật được làm bằng ngọc.
Trương Dương trước khi đến cũng đã chuẩn bị bình ngọc. Hắn lấy ra một chiếc bình ngọc lướn có thể chứa được rất nhiều cỏ hoàn hồn. Sau khi gọi Lý Vĩ lại, Trương Dương liền đi nhanh hướng tới đám cỏ, , hắn muốn đích thân đi thu hái cỏ hoàn hồn.
Trước khi đi đến bụi cỏ, tim Trương Dương còn đập nhanh hơn, chợt xuất hiện một loại cảm giác bất an rất mãnh liệt.
- Ngoao ngoao ngoao! Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Chít chít chít!
Hai nhãi ranh kia gần như kêu lên cùng một lúc, Trương Dương không hề nghĩ ngợi, lập tức bật nhảy lùi lại. Trước mặt của hắn đột nhiên xuất hiện một vật thể, hắn còn chưa nhìn thấy rõ ràng, Long Phong đã đánh roi quăng đến.
Phía sau chữ Trương Tử Cố còn có ghi thời gian viết là năm Đạo Quang Canh Tử.
- Năm Đạo Quang Canh Tử? Đây là năm nào?
Những chữ nhìn được rõ này, Lý Vĩ xoa xoa vách đá, ngẩng đầu hỏi nhỏ mấy câu.
- Năm 1840, là năm Đạo Quang thứ hai mươi.
Trương Dương nhẹ nhàng giải thích. Lúc này Trương Dương vô cùng vui sướng. Đây chính là hòn đảo mà tổ tiên hắn đã từng để lại dấu tích, đối với Trương Dương thì điều này cũng có ý nghĩa rất lớn.
Lý Vĩ thoáng sửng sốt, trực tiếp ngẩng đầu lên, chợt thốt lên:
- Chính là năm chiến tranh thuốc phiện?
Năm Đạo Quang Canh Tử chính là năm Đạo Quang thứ 20, năm có sự kiện nổi tiếng nhất mà không ai không biết: chiến tranh thuốc phiện. Đó cũng là một bước ngoặt của lịch sử cận đại, từ đó trở đi, người dân trong nước bắt đầu hơn trăm năm cực khổ.
Lý Vĩ không biết Đạo Quang Canh Tử là năm nào, nhưng đối với chiến tranh thuốc phiện thì ấn tượng lại rất sâu sắc.
- Đúng, chính là năm đó!
Trương Dương khẽ mỉm cười nói, quan sát cẩn thận các chữ trên vách đá. Những chữ này trải qua hơn một trăm năm thời gian, phơi gió phơi sương, không còn là rõ nét như năm đó nữa.
Tuy nhiên vẫn có thể nhìn ra, độ sâu của các chữ đều tăm tắp, cứng cáp, có lực. Điều này cũng cho thấy vị tổ tiên kia của Trương Dương cũng có nội công thâm hậu.
- Bác sĩ Trương, ở đây phải không?
Lý Vĩ lại hỏi một câu. Anh ta chẳng hiếu kỳ chút nào về năm Đạo Quang Canh Tử, chiến tranh thuốc phiện cũng không liên quan gì đến anh ta, chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi.
Điều anh ta quan tâm nhất chính là thứ mà Trương Dương cần có thể tìm được ở đây hay không. Đó mới là điều mấu chốt.
- Đúng, tôi có thể hoàn toàn khẳng định, chính là chỗ này.
Trương Dương khẳng định gật đầu nói. Đã tìm thấy cả tên của tổ tiên hắn khắc trên đó thì đương nhiên có thể xác định, chỉ có điều nơi này còn có cỏ hoàn hồn hay không thì Trương Dương cũng không biết.
Năm 1840, đến hiện tại đã gần 160 năm trôi qua, trong khoảng thời gian lâu như vậy thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
- Bác sĩ Trương, vậy chúng ta mau khẩn trương tìm kiếm thử đi.
Lý Vĩ có vẻ rất sốt ruột, ông ngoại anh ta còn đang nằm chờ chết ở bệnh viện. Tất cả trông chờ vào Trương Dương tìm được vật này để cứu mạng.
Có thể nói, tất cả hy vọng của người trong nhà đều ký thác vào trên người của bọn hắn, còn đang chờ đợi anh ta trở về báo tin vui.
Trương Dương hơi lưỡng lự, hạ giọng nói:
- Anh Lý, có lẽ anh nên ở lại trên máy bay thì hơn. Chúng ta tìm được thứ đó sẽ lập tức quay lại, chúng ta cùng nhau trở về.
Trương Dương nói như vậy là dè chừng phần ghi lại khác trong sách quý.
Vị kia tổ tiên sở dĩ không lấy được cỏ hoàn hồn là bởi vì nơi này có một con linh thú canh giữ và còn là một linh thú rất mạnh.
Linh thú không giết được tổ tiên của Trương Dương nhưng ông ta cũng đừng hòng lấy được cỏ hoàn hồn từ tay nó, cuối cùng đành phải bỏ cuộc mà ra về, để lại niềm tiếc nuối cả đời.
- Bác sĩ Trương, cậu yên tâm. Tôi sẽ không cản trở các cậu đâu. Tôi xin thề sẽ giữ bí mật về nơi này cho các cậu và sẽ không nói cho bất cứ ai biết.
Lý Vĩ cười, vừa lắc đầu vừa nói. Anh ta còn tưởng rằng Trương Dương muốn giữ bí mật gì nên mới đuổi anh ta ra ngoài.
Lúc này trong lòng Lý Vĩ thật sự không muốn đi, anh ta cũng không có hứng thú gì với chỗ này. Đối với anh ta mà nói thì chỉ cần cứu được ông Kiều là được, cho nên mới cố ý nói như vậy để làm Trương Dương yên lòng.
- Vậy được, nhưng anh phải đi sau, nếu có gì không ổn thì phải lập tức đi ngay.
Trương Dương bất đắc dĩ gật đầu nói. Lý Vĩ đã hiểu lầm ý của hắn, hắn cũng không nên nói gì nữa.
Trong lòng Trương Dương cũng cảm thấy rất may mắn. Năm đó tổ tiên hắn phát hiện con linh thú kia rất hùng mạnh, nhất định là ở trên đỉnh núi kia. Hiện tại đã qua nhiều năm như vậy, con linh thú kia còn sống hay không cũng không biết.
Nói không chừng nó đã sớm an giấc ngàn thu rồi.
Linh thú sống rất lâu nhưng cũng có hạn, bình thường linh thú sống được 200~300 năm, như chồn đuôi cáo bình thường rất khó thọ quá 300 năm. Con trăn Kim Quan thuộc loại trường hợp đặc biệt, đó là linh thú đặc biệt hùng mạnh.
Mấy người mang theo trang bị, chuẩn bị lên đường.
Vô Ảnh đã thò cái đầu nhỏ ra ngoài dò xét, muốn tìm được cỏ hoàn hồn thì đều phải trông cậy vào nó. Cái mũi của nó rất thính, chỉ cần nơi này có cỏ hoàn hồn thì nó nhất định sẽ ngửi thấy.
Hòn đảo này không lớn lắm, dù đi bộ một vòng quanh đảo thì cũng chỉ mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Trương Dương đi tuốt ở đàng trước, Long Phong theo sát phía sau, Lý Vĩ thì đi theo sau cùng, trên tay mỗi người đều cầm một con dao dài sắc bén dùng để mở đường.
- Chít chít chít!
Đi được mấy chốc, Vô Ảnh đột nhiên kêu lên, cái mũi không ngừng ngửi ngửi hít hít.
Trương Dương trong lòng mừng rỡ, hắn tin rằng Vô Ảnh đã phát hiện ra bảo bối, bảo bối thật sự.
Chỉ cần là thứ có linh khí, đối với Vô Ảnh mà nói đều là bảo bối cả. Thứ mà nó phát hiện ra có linh khí rất yếu, nhưng cái mũi cực thính của nó cũng phát hiện ra được.
Bảo bối có linh khí yếu rất có thể chính là cỏ hoàn hồn.
Nghiêm chỉnh mà nói, cỏ hoàn hồn chưa được coi là bảo vật hiếm có trong thế gian. Nó chỉ là một loài cỏ trông rất bình thường, chỉ là sống quá lâu nên có một chút linh khí, chỉ có thể coi là thực vật có linh khí.
Cỏ hoàn hồn không có thân cây cứng cáp mà chỉ là một đám cỏ bụi, thứ có tác dụng làm thuốc chính là lá cỏ.
Những loài cỏ này, người bình thường ăn, ít nhiều sẽ cảm giác tinh thần khá hơn một chút, không có thay đổi gì đặc biệt. Nhưng nếu dùng nó cho ông Kiều thì đó lại là báu vật cứu mạng duy nhất và tốt nhất.
Chỉ cần mấy cây cỏ hoàn hồn là có thể tăng cường "thần" đang bị suy kiệt của ông ta, cường thần mà kiện thể, tiến tới có thể hồi phục cơ thể như bình thường, tiêu trừ tật bệnh.
- Chít chít chít!
Vô Ảnh tiếp tục kêu, Tia Chớp cũng nhô đầu lên nhìn ra xung quanh.
Không lâu sau, Tia Chớp cũng kêu lên. Trương Dương nghe hiểu được lời nói của nó. Nó đang nói ở gần đây không có nguy hiểm, không có linh thú khác tồn tại.
Vừa nãy Tia Chớp cố ý gây áp lực cho mình, cẩn thận cảm ứng tất cả xung quanh.
Ít nhất nó không có phát hiện có linh thú tồn tại.
Không có linh thú, cỏ hoàn hồn lại có khả năng tồn tại rất lớn, đây đối với Trương Dương mà nói, tuyệt đối là kết quả tốt nhất.
- Chúng ta đi!
Sau khi được hai nhóc con kia đánh động, Trương Dương cũng yên tâm hơn nhiều, đi nhanh về phía trước.
Lý Vĩ thì kinh ngạc nhìn hai nhãi ranh trên người Trương Dương. Ngay từ đầu anh ta đã nghĩ Tia Chớp và Vô Ảnh là thú cưng của Trương Dương. Việc hắn nuôi cả chồn và chuột như vậy làm anh ta rất ngạc nhiên.
Nhưng bây giờ anh ta chợt phát hiện ra hai nhóc con kia cực kỳ thông minh, cũng rất tài tình. Trương Dương dường như còn có chuyện gì phải dựa vào chúng nó.
Trương Dương đi rất nhanh, một chốc đã đi tới giữa sườn núi, ở trong này, Vô Ảnh kêu sốt ruột hơn.
Trương Dương hiểu đã sắp đến nơi có thứ hắn đang tìm.
- Chúng ta đến phía trước đi, có một hang động.
Trương Dương chỉ chỉ tay về phía trước. Cách đó mười mấy thước có một cái hang động rất kín đáo. Nếu không phải Vô Ảnh trên người nói cho biết thì Trương Dương cũng không phát hiện ra chỗ này.
Không có người ở hoang đảo, lại có một cái hang bí ẩn như vậy, chẳng trách cỏ hoàn hồn vẫn còn tồn tại được đến bây giờ. Lúc này Trương Dương đã cảm thấy rất nhẹ nhõm, tâm lý không còn lo lắng nặng nề nữa.
Đồng thời trong lòng của hắn còn thấy hiếu kì. Vị tổ tiên kia của hắn sao có thể tìm được đến chỗ này, phát hiện ra cỏ hoàn hồn, thật sự quá bí ẩn rồi.
Sơn động không lớn, chỉ có thể đi vào từng người một, bên trong tối đen, Lý Vĩ lấy đèn từ trong ba lô ra, mỗi người một chiếc đèn, cùng nhau đi vào bên trong.
Đi được không lâu, bọn hắn liền đi xuyên qua hang động đến một cái sơn cốc nhỏ.
Phía trên sơn cốc có ánh mặt trời xuyên qua tán cây rậm rạp, phía trên rất hẹp, còn có rất nhiều nhánh cây và dây leo, thế cho nên làm cho người ta không thể phát hiện từ trên không sự tồn tại của sơn cốc này, còn tưởng rằng phía dưới là một ngọn núi.
Từ phía dưới hướng lên trên, sơn cốc dưới to trên nhỏ, phía trên có vòm hình tròn giống như một ngọn núi lửa, nhưng trong sơn cốc có rất nhiều thứ gì đó, rõ ràng không phải miệng núi lửa.
Đứng ở cửa sơn động, nhìn thấy sơn cốc thần kì này, ngay cả Trương Dương cũng khâm phục sự diệu kì của tạo hoá.
- Chít chít chít!
Vô Ảnh lại kêu lên, ánh mắt Trương Dương nhìn theo hướng nó kêu.
Rồi ánh mắt của hắn trở nên nôn nóng.
Bên cạnh sơn cốc có một đám cỏ mọc trên mặt đất, thoáng nhìn trông rất bình thường, cao hơn hai mươi ba xen ti mét, giống như loài cỏ dại bình thường.
Nhưng sau khi nhìn kĩ thì phát hiện nó không bẩn như cỏ dại, trên lá cây không dính hạt bụi nào, lại có vẻ xanh mướt sáng ngời.
Đây chính là cỏ hoàn hồn, Trương Dương chỉ biết qua giới thiệu trong sách quí chứ chưa từng được tận mắt nhìn thấy.
- Anh Lý, ông Kiều được cứu rồi.
Trương Dương bật cười sảng khoái nói. Mới đầu không suôn sẽ nhưng kết quả lại rất tốt, thậm chí có thể nói là hoàn hảo. Cả một tảng cỏ hoàn hồn lớn như thế này thì việc cứu ông Kiều tuyệt đối không có vấn đề gì.
- Bác sĩ Trương, thật sự tìm được rồi, ở đâu?
Lý Vĩ nhìn theo Trương Dương nhưng không phát hiện ra cái gì, không kìm nổi hỏi một câu.
Khi hỏi, anh ta có vẻ hơi kích động, được cứu rồi, ông ngoại của anh ta cuối cùng đã được cứu rồi.
- Đang ở đó!
Trương Dương mỉm cười chỉ chỉ vào đám cỏ phía trước nói. Lý Vĩ thoáng sửng sốt, lúc trước, Trương Dương chỉ nói phải đến tìm kiếm một loại dược thảo, không ngờ lại là thứ nhìn giống như cỏ dại này.
Lý Vĩ còn tưởng rằng, Trương Dương muốn tìm là thứ giống như trên ti vi, sinh trưởng không phải trên vách đá thì cũng là nơi có điều kiện hiếm có khó tìm. Đám cỏ trên mặt đất kia, dù có nhìn đi nhìn lại thì cũng thấy rất bình thường.
- Để tôi đi hái!
Lý Vĩ vung dao ra, nói xong liền muốn đi đến cắt.
- Đợi một chút!
Trương Dương kéo anh ta lại và nói. Hắn hiểu được tâm trạng của Lý Vĩ, nhưng cỏ hoàn hồn không thể cắt trực tiếp như vậy được, cần có phương pháp nhất định.
Nếu là trực tiếp đi cắt thì linh khí của cỏ hoàn hồn sẽ lập tức biến mất, trở thành cỏ dại thật sự, dù có mang về cứu ông Kiều cũng không còn mấy tác dụng.
Muốn thu hái một loài thảo dược có linh khí như vậy nhất định phải nhổ tận gốc mới có thể duy trì linh khí trong nó, đồng thời sau khi nhổ lên cũng không thể dùng vật bình thường để bảo quản vì như thế cũng sẽ làm linh khí của nó tản mạn đi mất.
Thứ để bảo quản cỏ hoàn hồn tốt nhất là đồ vật được làm bằng ngọc.
Trương Dương trước khi đến cũng đã chuẩn bị bình ngọc. Hắn lấy ra một chiếc bình ngọc lướn có thể chứa được rất nhiều cỏ hoàn hồn. Sau khi gọi Lý Vĩ lại, Trương Dương liền đi nhanh hướng tới đám cỏ, , hắn muốn đích thân đi thu hái cỏ hoàn hồn.
Trước khi đi đến bụi cỏ, tim Trương Dương còn đập nhanh hơn, chợt xuất hiện một loại cảm giác bất an rất mãnh liệt.
- Ngoao ngoao ngoao! Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Chít chít chít!
Hai nhãi ranh kia gần như kêu lên cùng một lúc, Trương Dương không hề nghĩ ngợi, lập tức bật nhảy lùi lại. Trước mặt của hắn đột nhiên xuất hiện một vật thể, hắn còn chưa nhìn thấy rõ ràng, Long Phong đã đánh roi quăng đến.