Nhìn Trương Dương trả lại chìa khoá xe cho mình, Cổ Phương lập tức có vẻ không vui.
Anh ta không nhận chiếc chìa khoá xe mà Trương Dương đưa, nói thẳng:
- Trương Dương, quà đã tặng đi, tôi không bao giờ nhận lại, cậu không tin có thể hỏi Thi Cường, bọn họ đều biết tính khí này của tôi. Nếu xe này cậu không cần thì cứ vứt đi, dù sao tôi cũng không cần nó.
Khi Cổ Phương nói còn nháy mắt với Thi Cường.
Thi Cường bất đắc dĩ, đành đứng lên nói:
- Trương Dương, Cổ Phương không nói sai đâu. Anh ta đã tặng ai cái gì thì không bao giờ nhận lại. Nếu cậu không cần thì cứ vứt bỏ đi.
- Đúng đấy, Thi Cường cũng đã nói như vậy, cậu hãy nhận lấy chiếc xe này đi.
Cổ Phương lập tức bồi tiếp một câu. Anh ta tặng quà là muốn kết giao hữu hảo với Trương Dương.
Trước kia anh ta chẳng qua chỉ cảm thấy con người Trương Dương rất được, lại từng giúp đỡ anh ta vài lần nên cư xử với hắn khá lễ độ.
Bây giờ thì không như thế nữa, Trương Dương cứu sống ông ngoại của anh ta, hơn nữa người nhà cũng đều nói với anh ta là phải giữ gìn quan hệ với Trương Dương.
- Trương Dương, nếu như cậu thật sự không cần thì có thể tặng cho tôi.
Thiệu Ngọc Bình đột nhiên nói, Trương Dương thản nhiên nhìn cô một cái, lập tức khẽ lắc lắc đầu.
- Cổ Phương, anh đã nói như vậy thì tôi sẽ nhận chiếc xe này. Đồ mà anh tặng tôi sẽ không tuỳ tiện tặng cho người khác.
Lời này của hắn khiến Thiệu Ngọc Bình ngạc nhiên, lập tức tỏ vẻ hơi tức giận.
Lời này của Trương Dương chẳng khác nào đã từ chối cô ta thẳng thừng. Bản thân cô ta rất ít khi chủ động mở miệng đòi hỏi người khác cái gì, tuy xe này rất đắt tiền nhưng cô ta cũng chẳng xem trọng.
Trương Dương cự tuyệt như vậy, làm cho cô ta cảm giác thật mất mặt và cũng rất tức giận.
- Trương Dương nói rất đúng, đây là quà mà Cổ Phương đã tặng cho cậu nên tất nhiên không thể tặng bừa cho người khác.
Thi Cường vội vàng nói giảng hoà. Nếu anh ta còn không nói câu nào thì em gái họ của anh ta sắp nổi đoá lên rồi. Anh ta đau đầu nhức óc vì cái tính cách này của cô ta từ rất lâu rồi. - https://
Cổ Phương tặng Trương Dương chiếc xe Bugatti ngay tại bệnh viện. Khi đến, Trương Dương và Long Phong cùng đi một xe, lúc trở về thì biến thành hai chiếc xe.
Chiếc xe này giá trị cũng không thấp, giá trị còn nhiều hơn cả chiếc Mercedes-Benz của hắn. Món quà này của Cổ Phương không hề nhỏ, sau này có cơ hội thì sẽ tặng cho anh ta chút quà đáp lễ.
Sau khi Trương Dương đi khỏi, Cổ Phương và Thi Cường quay lại phòng bệnh.
Thiệu Ngọc Bình rõ ràng không vui, không lâu sau đã chào từ biệt rồi về thẳng. Thi Cường đành bất đắc dĩ chào Cổ Phương, hiện giờ anh ta giống như một bảo mẫu vậy.
Hai người bọn họ đi rồi, Kiều Quan Hải vội vàng đi tới phòng bệnh.
Ông ta là lão nhị của Kiều gia. Lão Đại vùi đầu nghiên cứu học vấn, vì ông Kiều lâm trọng bệnh nên mới ở bệnh viện trông nom ra thì ông ta chẳng ra ngoài bao giờ.
Đại diện đối ngoại tạm thời của Kiều gia cũng có thể nói là Kiều Quan Hải.
- Thưa ba, đã dò la ra được Trương Dương đúng là của con trai của người đó.
Kiều Quan Hải ngồi ở trước giường bệnh, mỉm cười nói. Khi nói chuyện, ông ta có vẻ rất háo hức.
- Con của ai?
Ông Kiều hơi mỉm cười, khẽ hỏi. Ông ta đọc từng chữ nghe không rõ ràng lắm nhưng mọi người có thể đoán ý được.
Kiều Quan Hải gật đầu cười nói:
- Trương Dương chính là con trai của Khắc Cần. Ba nói xem có bất ngờ không cơ chứ?
- Khắc Cần?
Ông Kiều hơi sững sờ, có vẻ thật sự rất bất ngờ hỏi. Cha của Trương Dương là Khắc Cần thì ông Kiều không xa lạ gì, năm đó Trương Khắc Cần còn đi cùng với ông ta một thời gian ngắn.
- Đúng vậy, nhưng con nghe nói hình như Trương Dương và Khắc Cần có hiểu lầm gì đó, nhiều năm nay không qua lại với nhau rồi. Cậu ta rất hận Khắc Cần.
Kiều Quan Hải lại nói, Trương Dương là ân nhân cứu mạng của cha mình nên ông ta tất nhiên muốn tìm hiểu gốc gác của ân nhân.
Sau khi biết được cha ruột của Trương Dương chính là Trương Khắc Cần, Kiều Quan Hải cười tươi roi rói, liền gọi điện thoại cho Trương Khắc Cần để xác nhận lại chuyện này.
Trương Khắc Cần là bạn thân của ông ta nên ông ta cũng biết chuyện gia đình của Khắc Cần.
Nói như vậy, đối với bọn họ mà nói Trương Dương căn bản cũng không phải là người ngoài.
- Ta cũng từng nghe nói về hiểu lầm này trước đây, không ngờ con trai của Khắc Cần đã lớn như vậy, còn lợi hại như vậy. Thế này đi, có dịp con hãy mời Khắc Cần tới nhà ngồi chơi một chút, ta cũng đã nhiều năm không gặp nó.
Ông Kiều cúi đầu suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói. Ông nói rất chậm để Kiều Quan Hải có thể nghe rõ ràng được.
Khi cha nói xong, Kiều Quan Hải gật gật đầu. Ông Kiều tuy sức khoẻ không tốt nhưng vẫn rất có địa vị, những người được ông ta mời rất là ít.
Khi bọn họ bàn bạc với nhau thì Trương Dương đã đến đường Kim Lăng.
Đường Kim Lăng nối liền với bãi song, là con đường dành riêng cho người đi bộ nổi tiếng nhất ở Hỗ Hải. Ở đây có rất nhiều cửa hàng quán xá, là thiên đường mua sắm của mọi người.
Khi Trương Dương đến, Thi Nhan và mấy người bạn đã đứng ở bãi sông ngắm phong cảnh sông Hoàng Phổ.
Không phải lần đầu tiên bọn họ đến đây, bọn họ vẫn còn nhớ như in thời điểm gặp nhau vô tình thấy tiệc rượu ngoài trời ở đây.
Vương Lộ và Quách Vĩ Á nảy sinh mâu thuẫn và còn bị người ta kích cho lỗ mãng nhảy vào trong nơi tổ chức tiệc rượu của người ta.
Sau đó Vương Lộ thiếu chút nữa còn bị người ta lẳng ra ngoài.
Sự xuất hiện của Trương Dương đã thay đổi tất cả, không chỉ làm cho Vương Lộ không việc gì mà còn tổ chức cho họ một bữa tiệc rượu long trọng khiến rất nhiều sinh viên suốt đời ấn tượng không bao giờ quên được.
Điều này cũng làm cho bọn họ nghĩ tốt hơn về Trương Dương rất nhiều, hắn có tầm quan trọng lớn lao trong suy nghĩ của bọn họ. Bây giờ bọn họ đều biết rằng thân phận của Trương Dương không hề đơn giản, ít nhất cũng hơn bọn họ nhiều. Hắn thực sự là một công tử có tiền.
Một công tử quyền quý người lại đối xử rất hoà đồng với bọn họ, càng làm cho bọn họ cảm động nhiều hơn.
Trong lòng của họ đều đã công nhận Trương Dương, hắn đã trở thành người mà bọn họ có thể tin tưởng. Nhiệm cụ cấp ba của Trương Dương đã thu hoạch được không chỉ là những chỉ số mà cả tấm lòng chân thành của những người bạn này.
- Trương Dương đến rồi!
Đỗ xe xong, Trương Dương đi ra bãi sông tìm bọn họ. Vương Lộ tinh mắt nhất, đã nhìn thấy ngay Trương Dương.
Nhìn thấy Trương Dương, cô liền vui vẻ chạy tới.
Bọn Thi Nhan, Ân Dũng cũng đã đi tới. Trương Dương chính là người đáng tin cậy nhất của bọn họ. hắn vừa đến, bọn họ đều cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
- Ngại quá, tôi đã đến muộn.
Trương Dương vẫy vẫy tay nói. Trước khi đến, hắn còn đi đến ngân hàng một chuyến để chuyển tiền từ chi phiếu vào tài khoản.
Cầm chi phiếu dù sao cũng không tiện, hai trăm nghìn đối với Trương Dương cũng không phải con số nhỏ. Hắn có thể dùng số tiền này mua một căn nhà thật tốt ở Trường Kinh, nếu không thì mua đất rồi tự mình xây dựng.
- Không sao, muộn gì đâu, chúng ta bây giờ sẽ đi đường dành riêng cho người đi bộ đi!
Vương Lộ cười ha hả, chạy tới kéo tay Trương Dương nói. Mấy người kia nhìn thấy thế cũng đều mỉm cười.
Đây không phải là lần đầu tiên Vương Lộ lôi kéo cánh tay của Trương Dương. Lúc trước Cao Phi còn từng trêu chọc cô là muốn cướp bạn trai của Mễ Tuyết.
Nhưng nói thế thì oan cho Vương Lộ vì cô là người rất trong sáng, cô chỉ đơn thuần nghĩ Trương Dương như một người anh trai nên đôi khi thân mật như em gái. Trương Dương cũng không có ý gì khác với cô bé.
Bọn họ đi cùng nhau như anh em ruột trong gia đình.
Nhìn Vương Lộ, Thi Nhan cũng có vẻ thầm ngưỡng mộ. Vương Lộ tính tình thật là tốt, muốn làm cái gì thì làm cái đó, lại còn không khiến người khác hiểu lầm.
Cô thì không được, cô muốn nhiều lắm nhưng không thể nào cởi mở và tự nhiên như Vương Lộ được, càng không thể làm những chuyện mà mình thích như Vương Lộ.
Con đường đi bộ Kim Lăng rất dài, có rất nhiều cửa hàng và chợ.
Bọn họ tổng cộng có bảy người, sau khi tập trung liền xuất phát đi ra đường Kim Lăng. Sáu người đi ở phía trước, Long Phong đi một mình, ôm lấy Tia Chớp theo ở phía sau.
Long Phong đã tôn trọng bạn bè của Trương Dương thêm vài phần, nhưng bắt gã cư xử với người bình thường hoà đồng giống như Trương Dương thì gã vẫn không làm được. Tính cách của gã đã nhiều năm như vậy rồi, không dễ gì mà thay đổi được.
- Chiếc vòng cổ ngọc trai này đẹp quá, bao nhiêu tiền vậy?
Vương Lộ đứng trước một quầy hàng, đột nhiên chỉ tay vào một chuỗi vòng cổ ngọc trai ngạc nhiên reo lên.
Thi Nhan và Ân Dũng không khỏi lắc lắc đầu, Vương Lộ quá ngây thơ rồi, cứ reo lên như vậy thì khác gì đã nói cho người ta biết là mình rất thích món hàng này, chẳng khác nào khoe ra cho người ta chặt chém.
Bên đường Kim Lăng có rất nhiều cửa hàng bình thường, giá cũng không niêm yết công khai, có rất nhiều mặt hàng có thể mặc cả được.
- Cô thật tinh mắt, đây là chuỗi vòng cổ tốt nhất của chúng tôi đấy, giá chỉ một trăm tệ thôi.
Nhân viên bán hàng khẽ cười và lấy chuỗi vòng ra cho Vương Lộ xem.
- Một trăm tệ, đắt như vậy à?
Vương Lộ thè lưỡi ra một cách đáng yêu nói. Bây giờ là năm 98, một trăm tệ có thể mua được rất nhiều thứ. Chuỗi vòng cổ này rất được nhưng hạt ngọc trai rất nhỏ, một trăm tệ thì hơi đắt thật.
- Cô à, đây là ngọc trai tự nhiên đấy, đeo nó sẽ rất có lợi cho sức khoẻ, một trăm tệ thật sự không đắt đâu!
Nhân viên bán hàng cười cười nói. Hàng ngày cô đều gặp bao nhiêu loại khách hàng, đã sớm nhìn ra đâu là người có thể mua hàng và bóp giá được.
- Năm mươi, năm mươi tệ, bán được thì chúng tôi sẽ mua!
Vương Lộ còn đang do dự, Trương Dương đột nhiên nói một câu.
Bọn Thi Nhan, Ân Dũng đều quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Trương Dương.
Không ai ngờ Trương Dương lại giúp Vương Lộ mặc cả. Đây không phải là Trương Dương trong ấn tượng của bọn họ.
- Đúng, năm mươi, năm mươi tệ, bán được thì chúng tôi sẽ mua ngay!
Nghe Trương Dương vừa nói như vậy, Vương Lộ lập tức gật đầu theo. Cô cũng cảm thấy một trăm tệ thì hơi đắt, năm mươi tệ là đúng giá vừa tầm tay.
- Cô à, những hạt ngọc trai này đều là ngọc trai tự nhiên đấy, một trăm tệ đã là giá thấp nhất rồi.
Nhân viên bán hàng vội vàng giải thích. Trương Dương không thèm nói gì, kéo tay Vương Lộ hướng đi đến chỗ khác.
- Đừng đi, năm mươi tệ, bán cho các anh chị năm mươi tệ.
Thấy người ta muốn đi thật, nhân viên bán hàng lập tức gọi lại. Giá thật của chiếc vòng này thực ra cũng không đắt vì hạt ngọc trai quá bé và còn là loại bình thường.
Đối với bọn họ mà nói có lãi là bán được, nếu để bọn Trương Dương đi đến chỗ khác thì nhất định có thể mua được chiếc vòng cổ như vậy với giá năm mươi tệ.
Vương Lộ trả tiền, vô cùng vui mừng đeo vòng lên cổ, còn bảo Thi Nhan ngắm cho.
Cô cười vô cùng vui vẻ, nhìn nụ cười rộng đến tận mang tai của cô, Trương Dương cũng mỉm cười.
Giúp Vương Lộ trả giá, hắn chỉ là không muốn cô bị người bán hàng chặt chém. Hắn cũng rất thích Vương Lộ nhưng không phải là tình yêu nam nữ mà là tình cảm anh em.
Mua thứ này thứ kia, mấy người lại đi về phía trước, Trương Dương nói xen vào trả giá giúp nhưng mọi người cũng đã học được cách mặc cả để sau này đi mua hàng.
Một lúc sau, trên tay mỗi người đều cầm thứ gì đó làm quà, ngay cả Trương Dương cũng mua đi một vài thứ làm quà tặng cho Mễ Tuyết.
Anh ta không nhận chiếc chìa khoá xe mà Trương Dương đưa, nói thẳng:
- Trương Dương, quà đã tặng đi, tôi không bao giờ nhận lại, cậu không tin có thể hỏi Thi Cường, bọn họ đều biết tính khí này của tôi. Nếu xe này cậu không cần thì cứ vứt đi, dù sao tôi cũng không cần nó.
Khi Cổ Phương nói còn nháy mắt với Thi Cường.
Thi Cường bất đắc dĩ, đành đứng lên nói:
- Trương Dương, Cổ Phương không nói sai đâu. Anh ta đã tặng ai cái gì thì không bao giờ nhận lại. Nếu cậu không cần thì cứ vứt bỏ đi.
- Đúng đấy, Thi Cường cũng đã nói như vậy, cậu hãy nhận lấy chiếc xe này đi.
Cổ Phương lập tức bồi tiếp một câu. Anh ta tặng quà là muốn kết giao hữu hảo với Trương Dương.
Trước kia anh ta chẳng qua chỉ cảm thấy con người Trương Dương rất được, lại từng giúp đỡ anh ta vài lần nên cư xử với hắn khá lễ độ.
Bây giờ thì không như thế nữa, Trương Dương cứu sống ông ngoại của anh ta, hơn nữa người nhà cũng đều nói với anh ta là phải giữ gìn quan hệ với Trương Dương.
- Trương Dương, nếu như cậu thật sự không cần thì có thể tặng cho tôi.
Thiệu Ngọc Bình đột nhiên nói, Trương Dương thản nhiên nhìn cô một cái, lập tức khẽ lắc lắc đầu.
- Cổ Phương, anh đã nói như vậy thì tôi sẽ nhận chiếc xe này. Đồ mà anh tặng tôi sẽ không tuỳ tiện tặng cho người khác.
Lời này của hắn khiến Thiệu Ngọc Bình ngạc nhiên, lập tức tỏ vẻ hơi tức giận.
Lời này của Trương Dương chẳng khác nào đã từ chối cô ta thẳng thừng. Bản thân cô ta rất ít khi chủ động mở miệng đòi hỏi người khác cái gì, tuy xe này rất đắt tiền nhưng cô ta cũng chẳng xem trọng.
Trương Dương cự tuyệt như vậy, làm cho cô ta cảm giác thật mất mặt và cũng rất tức giận.
- Trương Dương nói rất đúng, đây là quà mà Cổ Phương đã tặng cho cậu nên tất nhiên không thể tặng bừa cho người khác.
Thi Cường vội vàng nói giảng hoà. Nếu anh ta còn không nói câu nào thì em gái họ của anh ta sắp nổi đoá lên rồi. Anh ta đau đầu nhức óc vì cái tính cách này của cô ta từ rất lâu rồi. - https://
Cổ Phương tặng Trương Dương chiếc xe Bugatti ngay tại bệnh viện. Khi đến, Trương Dương và Long Phong cùng đi một xe, lúc trở về thì biến thành hai chiếc xe.
Chiếc xe này giá trị cũng không thấp, giá trị còn nhiều hơn cả chiếc Mercedes-Benz của hắn. Món quà này của Cổ Phương không hề nhỏ, sau này có cơ hội thì sẽ tặng cho anh ta chút quà đáp lễ.
Sau khi Trương Dương đi khỏi, Cổ Phương và Thi Cường quay lại phòng bệnh.
Thiệu Ngọc Bình rõ ràng không vui, không lâu sau đã chào từ biệt rồi về thẳng. Thi Cường đành bất đắc dĩ chào Cổ Phương, hiện giờ anh ta giống như một bảo mẫu vậy.
Hai người bọn họ đi rồi, Kiều Quan Hải vội vàng đi tới phòng bệnh.
Ông ta là lão nhị của Kiều gia. Lão Đại vùi đầu nghiên cứu học vấn, vì ông Kiều lâm trọng bệnh nên mới ở bệnh viện trông nom ra thì ông ta chẳng ra ngoài bao giờ.
Đại diện đối ngoại tạm thời của Kiều gia cũng có thể nói là Kiều Quan Hải.
- Thưa ba, đã dò la ra được Trương Dương đúng là của con trai của người đó.
Kiều Quan Hải ngồi ở trước giường bệnh, mỉm cười nói. Khi nói chuyện, ông ta có vẻ rất háo hức.
- Con của ai?
Ông Kiều hơi mỉm cười, khẽ hỏi. Ông ta đọc từng chữ nghe không rõ ràng lắm nhưng mọi người có thể đoán ý được.
Kiều Quan Hải gật đầu cười nói:
- Trương Dương chính là con trai của Khắc Cần. Ba nói xem có bất ngờ không cơ chứ?
- Khắc Cần?
Ông Kiều hơi sững sờ, có vẻ thật sự rất bất ngờ hỏi. Cha của Trương Dương là Khắc Cần thì ông Kiều không xa lạ gì, năm đó Trương Khắc Cần còn đi cùng với ông ta một thời gian ngắn.
- Đúng vậy, nhưng con nghe nói hình như Trương Dương và Khắc Cần có hiểu lầm gì đó, nhiều năm nay không qua lại với nhau rồi. Cậu ta rất hận Khắc Cần.
Kiều Quan Hải lại nói, Trương Dương là ân nhân cứu mạng của cha mình nên ông ta tất nhiên muốn tìm hiểu gốc gác của ân nhân.
Sau khi biết được cha ruột của Trương Dương chính là Trương Khắc Cần, Kiều Quan Hải cười tươi roi rói, liền gọi điện thoại cho Trương Khắc Cần để xác nhận lại chuyện này.
Trương Khắc Cần là bạn thân của ông ta nên ông ta cũng biết chuyện gia đình của Khắc Cần.
Nói như vậy, đối với bọn họ mà nói Trương Dương căn bản cũng không phải là người ngoài.
- Ta cũng từng nghe nói về hiểu lầm này trước đây, không ngờ con trai của Khắc Cần đã lớn như vậy, còn lợi hại như vậy. Thế này đi, có dịp con hãy mời Khắc Cần tới nhà ngồi chơi một chút, ta cũng đã nhiều năm không gặp nó.
Ông Kiều cúi đầu suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói. Ông nói rất chậm để Kiều Quan Hải có thể nghe rõ ràng được.
Khi cha nói xong, Kiều Quan Hải gật gật đầu. Ông Kiều tuy sức khoẻ không tốt nhưng vẫn rất có địa vị, những người được ông ta mời rất là ít.
Khi bọn họ bàn bạc với nhau thì Trương Dương đã đến đường Kim Lăng.
Đường Kim Lăng nối liền với bãi song, là con đường dành riêng cho người đi bộ nổi tiếng nhất ở Hỗ Hải. Ở đây có rất nhiều cửa hàng quán xá, là thiên đường mua sắm của mọi người.
Khi Trương Dương đến, Thi Nhan và mấy người bạn đã đứng ở bãi sông ngắm phong cảnh sông Hoàng Phổ.
Không phải lần đầu tiên bọn họ đến đây, bọn họ vẫn còn nhớ như in thời điểm gặp nhau vô tình thấy tiệc rượu ngoài trời ở đây.
Vương Lộ và Quách Vĩ Á nảy sinh mâu thuẫn và còn bị người ta kích cho lỗ mãng nhảy vào trong nơi tổ chức tiệc rượu của người ta.
Sau đó Vương Lộ thiếu chút nữa còn bị người ta lẳng ra ngoài.
Sự xuất hiện của Trương Dương đã thay đổi tất cả, không chỉ làm cho Vương Lộ không việc gì mà còn tổ chức cho họ một bữa tiệc rượu long trọng khiến rất nhiều sinh viên suốt đời ấn tượng không bao giờ quên được.
Điều này cũng làm cho bọn họ nghĩ tốt hơn về Trương Dương rất nhiều, hắn có tầm quan trọng lớn lao trong suy nghĩ của bọn họ. Bây giờ bọn họ đều biết rằng thân phận của Trương Dương không hề đơn giản, ít nhất cũng hơn bọn họ nhiều. Hắn thực sự là một công tử có tiền.
Một công tử quyền quý người lại đối xử rất hoà đồng với bọn họ, càng làm cho bọn họ cảm động nhiều hơn.
Trong lòng của họ đều đã công nhận Trương Dương, hắn đã trở thành người mà bọn họ có thể tin tưởng. Nhiệm cụ cấp ba của Trương Dương đã thu hoạch được không chỉ là những chỉ số mà cả tấm lòng chân thành của những người bạn này.
- Trương Dương đến rồi!
Đỗ xe xong, Trương Dương đi ra bãi sông tìm bọn họ. Vương Lộ tinh mắt nhất, đã nhìn thấy ngay Trương Dương.
Nhìn thấy Trương Dương, cô liền vui vẻ chạy tới.
Bọn Thi Nhan, Ân Dũng cũng đã đi tới. Trương Dương chính là người đáng tin cậy nhất của bọn họ. hắn vừa đến, bọn họ đều cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
- Ngại quá, tôi đã đến muộn.
Trương Dương vẫy vẫy tay nói. Trước khi đến, hắn còn đi đến ngân hàng một chuyến để chuyển tiền từ chi phiếu vào tài khoản.
Cầm chi phiếu dù sao cũng không tiện, hai trăm nghìn đối với Trương Dương cũng không phải con số nhỏ. Hắn có thể dùng số tiền này mua một căn nhà thật tốt ở Trường Kinh, nếu không thì mua đất rồi tự mình xây dựng.
- Không sao, muộn gì đâu, chúng ta bây giờ sẽ đi đường dành riêng cho người đi bộ đi!
Vương Lộ cười ha hả, chạy tới kéo tay Trương Dương nói. Mấy người kia nhìn thấy thế cũng đều mỉm cười.
Đây không phải là lần đầu tiên Vương Lộ lôi kéo cánh tay của Trương Dương. Lúc trước Cao Phi còn từng trêu chọc cô là muốn cướp bạn trai của Mễ Tuyết.
Nhưng nói thế thì oan cho Vương Lộ vì cô là người rất trong sáng, cô chỉ đơn thuần nghĩ Trương Dương như một người anh trai nên đôi khi thân mật như em gái. Trương Dương cũng không có ý gì khác với cô bé.
Bọn họ đi cùng nhau như anh em ruột trong gia đình.
Nhìn Vương Lộ, Thi Nhan cũng có vẻ thầm ngưỡng mộ. Vương Lộ tính tình thật là tốt, muốn làm cái gì thì làm cái đó, lại còn không khiến người khác hiểu lầm.
Cô thì không được, cô muốn nhiều lắm nhưng không thể nào cởi mở và tự nhiên như Vương Lộ được, càng không thể làm những chuyện mà mình thích như Vương Lộ.
Con đường đi bộ Kim Lăng rất dài, có rất nhiều cửa hàng và chợ.
Bọn họ tổng cộng có bảy người, sau khi tập trung liền xuất phát đi ra đường Kim Lăng. Sáu người đi ở phía trước, Long Phong đi một mình, ôm lấy Tia Chớp theo ở phía sau.
Long Phong đã tôn trọng bạn bè của Trương Dương thêm vài phần, nhưng bắt gã cư xử với người bình thường hoà đồng giống như Trương Dương thì gã vẫn không làm được. Tính cách của gã đã nhiều năm như vậy rồi, không dễ gì mà thay đổi được.
- Chiếc vòng cổ ngọc trai này đẹp quá, bao nhiêu tiền vậy?
Vương Lộ đứng trước một quầy hàng, đột nhiên chỉ tay vào một chuỗi vòng cổ ngọc trai ngạc nhiên reo lên.
Thi Nhan và Ân Dũng không khỏi lắc lắc đầu, Vương Lộ quá ngây thơ rồi, cứ reo lên như vậy thì khác gì đã nói cho người ta biết là mình rất thích món hàng này, chẳng khác nào khoe ra cho người ta chặt chém.
Bên đường Kim Lăng có rất nhiều cửa hàng bình thường, giá cũng không niêm yết công khai, có rất nhiều mặt hàng có thể mặc cả được.
- Cô thật tinh mắt, đây là chuỗi vòng cổ tốt nhất của chúng tôi đấy, giá chỉ một trăm tệ thôi.
Nhân viên bán hàng khẽ cười và lấy chuỗi vòng ra cho Vương Lộ xem.
- Một trăm tệ, đắt như vậy à?
Vương Lộ thè lưỡi ra một cách đáng yêu nói. Bây giờ là năm 98, một trăm tệ có thể mua được rất nhiều thứ. Chuỗi vòng cổ này rất được nhưng hạt ngọc trai rất nhỏ, một trăm tệ thì hơi đắt thật.
- Cô à, đây là ngọc trai tự nhiên đấy, đeo nó sẽ rất có lợi cho sức khoẻ, một trăm tệ thật sự không đắt đâu!
Nhân viên bán hàng cười cười nói. Hàng ngày cô đều gặp bao nhiêu loại khách hàng, đã sớm nhìn ra đâu là người có thể mua hàng và bóp giá được.
- Năm mươi, năm mươi tệ, bán được thì chúng tôi sẽ mua!
Vương Lộ còn đang do dự, Trương Dương đột nhiên nói một câu.
Bọn Thi Nhan, Ân Dũng đều quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Trương Dương.
Không ai ngờ Trương Dương lại giúp Vương Lộ mặc cả. Đây không phải là Trương Dương trong ấn tượng của bọn họ.
- Đúng, năm mươi, năm mươi tệ, bán được thì chúng tôi sẽ mua ngay!
Nghe Trương Dương vừa nói như vậy, Vương Lộ lập tức gật đầu theo. Cô cũng cảm thấy một trăm tệ thì hơi đắt, năm mươi tệ là đúng giá vừa tầm tay.
- Cô à, những hạt ngọc trai này đều là ngọc trai tự nhiên đấy, một trăm tệ đã là giá thấp nhất rồi.
Nhân viên bán hàng vội vàng giải thích. Trương Dương không thèm nói gì, kéo tay Vương Lộ hướng đi đến chỗ khác.
- Đừng đi, năm mươi tệ, bán cho các anh chị năm mươi tệ.
Thấy người ta muốn đi thật, nhân viên bán hàng lập tức gọi lại. Giá thật của chiếc vòng này thực ra cũng không đắt vì hạt ngọc trai quá bé và còn là loại bình thường.
Đối với bọn họ mà nói có lãi là bán được, nếu để bọn Trương Dương đi đến chỗ khác thì nhất định có thể mua được chiếc vòng cổ như vậy với giá năm mươi tệ.
Vương Lộ trả tiền, vô cùng vui mừng đeo vòng lên cổ, còn bảo Thi Nhan ngắm cho.
Cô cười vô cùng vui vẻ, nhìn nụ cười rộng đến tận mang tai của cô, Trương Dương cũng mỉm cười.
Giúp Vương Lộ trả giá, hắn chỉ là không muốn cô bị người bán hàng chặt chém. Hắn cũng rất thích Vương Lộ nhưng không phải là tình yêu nam nữ mà là tình cảm anh em.
Mua thứ này thứ kia, mấy người lại đi về phía trước, Trương Dương nói xen vào trả giá giúp nhưng mọi người cũng đã học được cách mặc cả để sau này đi mua hàng.
Một lúc sau, trên tay mỗi người đều cầm thứ gì đó làm quà, ngay cả Trương Dương cũng mua đi một vài thứ làm quà tặng cho Mễ Tuyết.