Khúc Mỹ Lan cơ thể hơi cứng đờ, trước mắt lập tức quay cuồng lảo đảo.
Đã được xếp hạng trong số thập đại độc vật, bất luận một loại nào đều có độc tính không thể coi thường, dù cho chỉ là xác của Hắc thiết linh thù.
Người có nội kình cao thâm thì có thể chống đỡ một vài phần, nhưng chỉ là nội kình nhập môn như Khúc Mỹ Lan thì căn bản không thể đỡ nổi, sau khi độc châm nhập thể, cô ta lập tức chìm vào trong ảo giác.
Khúc Mỹ Lan chỉ cảm giác mình đang bước đi trong thâm sơn, xung quanh không có một bóng người, yên tĩnh đến đáng sợ.
Với hoàn cảnh như vậy, trong lòng cô ta chỉ biết có sợ hãi, không dám quay đầu lại nhìn, không quay đầu lại lại khiến cô ta càng thêm sợ sệt, giống như một người nhát gan giữa đêm khuya qua lại nơi hoang vắng không có bóng người hay đèn đuốc, cứ không ngừng chạy về phía trước, nhưng vẫn muốn quay đầu lại nhìn phía sau xem có thứ gì đuổi theo hay không.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ta, cô đột nhiên sửng sốt một chút, ngay sau đó thì quỳ sụp xuống đó.
- Sư phụ!
Xuất hiện ngay trước mặt cô ta chính là người cô ta bình thường sợ nhất, cũng là vị sư phụ nghiêm khắc nhất, cô ta không tự chủ được đã quỳ mọp xuống.
Vào lúc này, Long Thành đang ngồi cạnh Trương Dương thì lại bỗng nhiên trợn to hai mắt.
Ánh mắt vốn dĩ sáng ngời của Khúc Mỹ Lan giờ đã hơi có chút vẩn đục, nghiễm nhiên quỳ gối thẳng tắp trước mặt Trương Dương, trong mắt còn hiển hiện sự tôn kính xen lẫn sợ hãi.
Thấy bộ dạng này của cô ta, Trương Dương liền biết độc châm đã có tác dụng, tiếp sau đây hắn có thể sử dụng phương pháp thôi miên, hỏi vòng vèo cho ra vấn đề mình muốn biết.
- Ngẩng đầu lên, nhìn ta! - www.
Trương Dương khẽ bảo cô ta, Khúc Mỹ Lan không tự nhiên ngẩng đầu lên.
Trong mắt Trương Dương xuất hiện một sức mạnh mê hoặc khiến Khúc Mỹ Lan thân thể hơi sững sờ, ngay sau đó con mắt trở nên càng chìm đắm hơn.
Cô ta ở trong thâm sơn nhìn thấy sư phụ đột nhiên biến thành Trương Dương, ngay sau đó lại đã biến thành sư phụ của cô ta, nhưng bất kể là ai thì đều tạo cho cô ta một loại uy áp vô thượng. Làm cho cô ta không dám phản kháng, thậm chí cũng không dám có suy nghĩ phản kháng.
- Ngươi đem tất cả những chuyện mới vừa nói kia trả lời lại một lần nữa, nhất định phải khai thật!
Trương Dương mở miệng hỏi. Vừa nãy cô ta vẫn đang tỉnh táo, chính là Trương Dương cũng không dám bảo đảm mỗi lời của cô ta đều là sự thật.
Hiện tại đã thôi miên khống chế mới đơn giản hỏi lại một lần nữa.
Có độc châm phối hợp. Thời gian cho thuật thôi miên của hắn cũng có thể kéo dài hơn một ít.
- Vâng, việc này phải nhắc lại chuyện từ ba tháng trước, Ngô Chí Lượng có quen một người quản lý việc ngoài của chúng tôi. . .
Khúc Mỹ Lan gật đầu, đem tỉ mỉ mọi chuyện dần dà nói ra.
Ngô Chí Lượng trước đây rất lâu đã có chủ ý xử Ngô Chí Quốc, y phụ trách chuyện làm ăn của gia tộc mạn phía nam, vô tình nghe nói qua một vài chuyện bí ẩn nơi đây.
Những điều bí ẩn này người khác chỉ là cho là truyền thuyết, là câu chuyện lúc trà dư tửu hậu nhưng y lại coi là thật.
Từ đó về sau, y vẫn luôn tìm cơ hội. Xem có thể gặp được kỳ nhân như vậy hay không.
Trời không phụ lòng người, sau đó y đã thật sự hỏi thăm được, đồng thời liên lạc với người như vậy. Đây chính là sư môn của Khúc Mỹ Lan.
Sư môn của Khúc Mỹ Lan không lớn. Chỉ có mười mấy người, trừ cô ta và sư phụ ra thì những người còn lại đều là sư tỷ sư muội của cô ta. Nhưng trong đám sư tỷ sư muội này số thật sự được sư phụ xem là đồ đệ mà bồi dưỡng chỉ có ba vị sư tỷ lâu năm nhất.
Công phu của những cô này đều rất cao, so với những sư muội như cô bọn họ còn mạnh hơn nhiều.
Khúc Mỹ Lan thậm chí cho rằng, trong sư môn thì cô chính là hạng người làm việc vặt, bằng không thì tại sao tất cả các việc vặt mệt mỏi đều sai bọn họ đi làm, ba vị sư tỷ kia cứ việc hưởng thụ những điều kiện tốt nhất mà an tâm tu luyện.
Cô ta nói đang nói những chuyện này thì lập tức bị Trương Dương cắt ngang bảo đi vào những điểm chính.
Lời cô ta nói so với vừa nãy cũng không hề có gì khác biệt, sư phụ phái cô ta mang theo Trứ quả cổ trùng đến hạ sâu độc, cô ta chỉ biết cách hạ sâu độc, căn bản cũng không biết cách phá giải.
Cô ta nói như thế, Trương Dương cũng xác định mới rồi cô ta cũng không hề nói dối.
Tiếp theo Trương Dương lại hỏi thăm thêm vài vấn đề, thực lực của sư phụ cô ta, địa chỉ sư môn các loại.
Đối với thực lực của sư phụ mình, Khúc Mỹ Lan chỉ có một cách đánh giá, "sâu không lường được".
Lúc nói tới sư phụ, dù bị thôi miên mà cô ta cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ sợ hãi, điều này cho thấy rõ sự sợ hãi của cô ta đối với sư phụ mình đã thâm nhập vào đến tận xương tủy.
Địa chỉ sư môn cô ta cũng đàng hoàng nói ra, trong một ngọn núi tại Nam Cương.
Bọn họ thông thường muốn nuôi nhốt cổ trùng thì không thể nào sống ở trong thành thị, như vậy cổ trùng sẽ kêu thành tiếng mà tiết lộ bí mật của bọn họ.
Lại hỏi thêm mấy vấn đề rồi Trương Dương mới cúi đầu đối diện trực tiếp với Khúc Mỹ Lan nay đã hôn mê nằm lăn trên mặt đất.
Té xỉu trên đất cũng còn tốt hơn nhiều so với việc cô ta tiếp tục chịu đựng cảm giác sợ hãi mà ảo giác tạo ra.
Chứng kiến những chuyện này, Long Thành từ lâu đã không còn cảm thấy chút phản ứng kinh ngạc nào, sâu trong ánh mắt hắn chỉ có cái nhìn tôn kính đối với Trương Dương.
Đây là kẻ mạnh thật sự, tuyệt đối mạnh hơn y nhiều, có đôi khi y cũng sẽ thắc mắc, Trương Dương rốt cuộc là tu luyện như thế nào mà còn trẻ như vậy đã có thành tựu cao đến thế.
Có điều những câu này y chưa từng đi hỏi qua, y biết rõ là không nên hỏi, tuyệt đối không nên đi hỏi, bằng không sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa bọn họ.
Hiện tại Trương Dương vẫn coi y là bằng hữu như cũ, làm anh em tốt của nhau đã khiến y cực kỳ thỏa mãn rồi.
- Xem ra, chúng ta phải tới Nam Cương rồi!
Một lát sau, Trương Dương mới ngẩng đầu khẽ bảo.
Long Thành vô cùng kinh ngạc nhìn hắn một cái, rồi lập tức cũng theo đó gật đầu một cái.
Đây là cổ độc, Trương Dương không có cách nào giúp Ngô Chí Quốc trừ giải, Khúc Mỹ Lan cũng không giải được, người có thể giải độc chỉ có sư phụ của cô ta.
Không đi Nam Cương, không tìm ra tên sư phụ này giải độc cho Ngô Chí Quốc thì họ Ngô chỉ có một con đường chết.
Là bằng hữu, Long Thành không hy vọng nhìn thấy Ngô Chí Quốc xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, Trương Dương cũng là vậy, muốn cứu Ngô Chí Quốc cũng chỉ có một cách, đó chính là đi Nam Cương.
Nam Cương không phải là chỗ tốt đẹp gì, từ xưa, phần lớn người tu luyện nội kình đều không muốn đặt chân đến đó.
Nam Cương quá hoang sơ, người ở thưa thớt, rừng rậm nguyên thủy nằm dày đặc.
Ngoại trừ việc con người nơi đó rất quái lạ, có cổ độc, thứ khiến rất nhiều người tu luyện nội kình cũng đau đầu tồn tại ra, nơi đó còn có rất nhiều thú vật hung mãnh.
Dã thú còn chưa tính, linh thú ở nơi đây càng khiến người ta đau đầu.
Ai cũng muốn thu phục linh thú, nhưng linh thú không phải dễ dàng thu phục như vậy, đặc biệt là linh thú Nam Cương, sau khi gặp phải thường nghĩ tới đầu tiên là chính mình chạy trốn như thế nào, căn bản không nên nghĩ chuyện đi thu phục.
Còn nếu nói giết chết thì là càng khó, không phải người có thực lực thì tuyệt đối đừng có ý nghĩ như thế.
Có người nói đã từng có vị cao thủ nội kình trên tứ đẳng, muốn săn bắt linh thú thu lấy tinh huyết để tiện cho môn nhân tu luyện liền một thân một mình thâm nhập Nam Cương. Kết quả cũng không có đi ra.
Cao thủ nội kình tứ đẳng hàng đầu mà cũng không được thì những người khác càng là nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Nói chung, đó chính là một nơi mà ai muốn sống thì chớ có tiến vào.
Một nơi như vậy. Trương Dương cũng chấp nhận đi, có thể thấy rõ Ngô Chí Quốc ở trong lòng của hắn vẫn là rất quan trọng, cũng có thể thấy rõ bất luận là lúc nào, Trương Dương đều là một người rất coi trọng bằng hữu.
Long Thành trong lòng dịu lại rồi mới khẽ bảo:
- Cô tôi bảo tôi nên về gia tộc thăm hỏi một chút, đợi đến lúc đó tôi sẽ cùng đi với cậu!
Trương Dương gật đầu một cái, nói:
- Được, trước tiên cứ tạm quyết như vậy, tôi cũng có việc cần chuẩn bị, nhưng phải làm nhanh lên. Chí Quốc chịu không nổi mấy ngày nữa đâu!
- Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị, còn cô ta thì làm sao bây giờ?
Long Thành đáp rồi lại chỉ cô ả đã hôn mê nằm trên đất kia.
- Tôi sẽ khóa nội kình của cô ta lại. Trước tiên nhốt ở chỗ cậu, đến lúc đó còn phải dùng cô ta dẫn đường. Nếu như có thể dùng cô ta đổi lấy mạng của Ngô Chí Quốc thì không còn gì hay bằng!
Trương Dương khẽ thở dài.
Long Thành trong mắt cũng tán thành, nếu như có thể lấy mạng của cô ả này ép sư phụ của cô ta đến giải độc cho Ngô Chí Quốc, kết quả kia đối với bọn họ mà nói là tốt nhất.
Cô ả này chẳng qua chỉ là nghe lệnh hành sự, cứ như vậy mà giết cô ta quả thật có chút oan uổng.
Nhưng oan uổng ở đây cũng là với điều kiện tiên quyết khi Ngô Chí Quốc không xảy chuyện, Ngô Chí Quốc mà thật xảy ra vấn đề gì, Long Thành sẽ không khách khí với cô ta, với kẻ giết hại huynh đệ mình thì Long Thành chỉ có một cách trả thù.
- Anh Hải, bọn họ không có việc gì chứ, sao đi lâu như vậy?
Dưới lầu, Lý Á chờ lâu dã có chút sốt ruột, không nhịn được mà oán trách Hoàng Hải một câu.
Hoàng Hải nhìn cậu ta rồi đột nhiên cười cười, nói:
- Tôi thấy lạ thiệt, tính tình nôn nóng như cậu rốt cuộc là thế nào mà đặt chân vào được thị trường chứng khoán, bọn họ đi vào đó tất phải có việc, cậu cho rằng hai người chúng ta đi tới đó sẽ hữu dụng sao?
Lý Á sững sờ nhìn y rồi theo bản năng đáp luôn:
- Vô dụng!
- Biết vô dụng là được, cứ an tâm mà chờ!
Hoàng Hải mới vừa nói xong, đột nhiên lại quay đầu lại, Trương Dương cùng Long Thành đã từ trên lầu đi xuống.
Long Thành trong tay còn cầm cái rương lớn, y tìm được cái rương này trong phòng, vừa khéo có thể đem Khúc Mỹ Lan nhét vào trong đó.
Cô ả này trước mắt mà nói đối với bọn họ còn có tác dụng, chỉ có thể trước tiên mang theo đã.
- Anh Thành, Trương Dương, thế nào rồi?
Lý Á gặp lại bọn họ, lập tức đến gần hỏi một câu, Hoàng Hải không có nói oan chút nào, cậu ta chính là có cái tính nôn nóng.
- Trở về rồi hẵng nói!
Trương Dương khẽ mỉm cười, Long Thành thì lại vỗ vỗ cái rương lớn.
Hoàng Hải cùng Lý Á lập tức rõ ràng chuyện gì xảy ra, lập tức đi về.
Lên xe, Lý Á lại bắt đầu tra hỏi, biết được cô ả kia đã bị bọn họ bắt được thì đã nhếch miệng cười to, nói Ngô Chí Quốc không có việc gì.
Thấy Lý Á đang thật sự vui vẻ, Trương Dương cùng Long Thành đều không nói gì.
Bọn họ cũng không hề đem chuyện cô ả này không thể giải độc nói ra, nói ra chỉ làm mọi người thêm lo lắng, thậm chí có thể có người sẽ muốn đi theo tới Nam Cương.
Nam Cương là nơi nào chứ, ngay cả bọn họ muốn đi cũng phải cẩn thận, đám Lý Á theo tới chỉ có thể là thêm phiền phức.
So với xuất hiện loại kết quả này, còn không bằng không nói cho bọn họ biết.
Thương lượng qua giây lát, cô ả này quyết định tạm thời nhốt bên trong gác xép của biệt thự Long Thành, cũng là nơi Trương Dương bắt được Long Phong và tra hỏi y lần đầu tiên.
Cô ả bị Trương Dương điểm huyệt khóa nội kình, lúc trước nội kình của Long Phong bị hắn phong ấn không được lâu lắm, đó là bởi vì thực lực của Long Phong không kém nhiều so với hắn, hiện tại Trương Dương nội kình đã tăng mạnh, đối phó với một kẻ nội kình sơ cấp giả, căn bản không tốn mấy sức.
Hắn phong ấn một lần, chí ít có thể kéo dài ba ngày, trong ba ngày này cô ả sẽ chỉ là một cô gái bình thường.
Trở lại biệt thự, Lý Á đầu tiên là cầm cái camera, để khi Trương Dương khiến cô ả tinht lại, sau khi hỏi rõ ràng tất cả mới lại để cho cô ta hôn mê tiếp.
Đợi sau khi Trương Dương kích mấy châm vào huyệt ngủ của cô ta, mọi người lúc này mới rời khỏi.
Cô ta ở đây chí ít có thể ngủ thẳng đến sáng sớm ngày mai, thêm vào có Long Thành ở đây, căn bản không cần lo lắng chuyện cô ả sẽ trốn.
Đi Nam Cương không giống với lần trước săn thú, các thứ cần chuẩn bị quả thực rất nhiều, khí độc nơi đây cũng là một loại phiền phức, sau khi bàn giao với Long Thành vài câu, Trương Dương liền trực tiếp để Hoàng Hải đưa y về rồi trở lại làm một số bước chuẩn bị cần thiết.
Đã được xếp hạng trong số thập đại độc vật, bất luận một loại nào đều có độc tính không thể coi thường, dù cho chỉ là xác của Hắc thiết linh thù.
Người có nội kình cao thâm thì có thể chống đỡ một vài phần, nhưng chỉ là nội kình nhập môn như Khúc Mỹ Lan thì căn bản không thể đỡ nổi, sau khi độc châm nhập thể, cô ta lập tức chìm vào trong ảo giác.
Khúc Mỹ Lan chỉ cảm giác mình đang bước đi trong thâm sơn, xung quanh không có một bóng người, yên tĩnh đến đáng sợ.
Với hoàn cảnh như vậy, trong lòng cô ta chỉ biết có sợ hãi, không dám quay đầu lại nhìn, không quay đầu lại lại khiến cô ta càng thêm sợ sệt, giống như một người nhát gan giữa đêm khuya qua lại nơi hoang vắng không có bóng người hay đèn đuốc, cứ không ngừng chạy về phía trước, nhưng vẫn muốn quay đầu lại nhìn phía sau xem có thứ gì đuổi theo hay không.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ta, cô đột nhiên sửng sốt một chút, ngay sau đó thì quỳ sụp xuống đó.
- Sư phụ!
Xuất hiện ngay trước mặt cô ta chính là người cô ta bình thường sợ nhất, cũng là vị sư phụ nghiêm khắc nhất, cô ta không tự chủ được đã quỳ mọp xuống.
Vào lúc này, Long Thành đang ngồi cạnh Trương Dương thì lại bỗng nhiên trợn to hai mắt.
Ánh mắt vốn dĩ sáng ngời của Khúc Mỹ Lan giờ đã hơi có chút vẩn đục, nghiễm nhiên quỳ gối thẳng tắp trước mặt Trương Dương, trong mắt còn hiển hiện sự tôn kính xen lẫn sợ hãi.
Thấy bộ dạng này của cô ta, Trương Dương liền biết độc châm đã có tác dụng, tiếp sau đây hắn có thể sử dụng phương pháp thôi miên, hỏi vòng vèo cho ra vấn đề mình muốn biết.
- Ngẩng đầu lên, nhìn ta! - www.
Trương Dương khẽ bảo cô ta, Khúc Mỹ Lan không tự nhiên ngẩng đầu lên.
Trong mắt Trương Dương xuất hiện một sức mạnh mê hoặc khiến Khúc Mỹ Lan thân thể hơi sững sờ, ngay sau đó con mắt trở nên càng chìm đắm hơn.
Cô ta ở trong thâm sơn nhìn thấy sư phụ đột nhiên biến thành Trương Dương, ngay sau đó lại đã biến thành sư phụ của cô ta, nhưng bất kể là ai thì đều tạo cho cô ta một loại uy áp vô thượng. Làm cho cô ta không dám phản kháng, thậm chí cũng không dám có suy nghĩ phản kháng.
- Ngươi đem tất cả những chuyện mới vừa nói kia trả lời lại một lần nữa, nhất định phải khai thật!
Trương Dương mở miệng hỏi. Vừa nãy cô ta vẫn đang tỉnh táo, chính là Trương Dương cũng không dám bảo đảm mỗi lời của cô ta đều là sự thật.
Hiện tại đã thôi miên khống chế mới đơn giản hỏi lại một lần nữa.
Có độc châm phối hợp. Thời gian cho thuật thôi miên của hắn cũng có thể kéo dài hơn một ít.
- Vâng, việc này phải nhắc lại chuyện từ ba tháng trước, Ngô Chí Lượng có quen một người quản lý việc ngoài của chúng tôi. . .
Khúc Mỹ Lan gật đầu, đem tỉ mỉ mọi chuyện dần dà nói ra.
Ngô Chí Lượng trước đây rất lâu đã có chủ ý xử Ngô Chí Quốc, y phụ trách chuyện làm ăn của gia tộc mạn phía nam, vô tình nghe nói qua một vài chuyện bí ẩn nơi đây.
Những điều bí ẩn này người khác chỉ là cho là truyền thuyết, là câu chuyện lúc trà dư tửu hậu nhưng y lại coi là thật.
Từ đó về sau, y vẫn luôn tìm cơ hội. Xem có thể gặp được kỳ nhân như vậy hay không.
Trời không phụ lòng người, sau đó y đã thật sự hỏi thăm được, đồng thời liên lạc với người như vậy. Đây chính là sư môn của Khúc Mỹ Lan.
Sư môn của Khúc Mỹ Lan không lớn. Chỉ có mười mấy người, trừ cô ta và sư phụ ra thì những người còn lại đều là sư tỷ sư muội của cô ta. Nhưng trong đám sư tỷ sư muội này số thật sự được sư phụ xem là đồ đệ mà bồi dưỡng chỉ có ba vị sư tỷ lâu năm nhất.
Công phu của những cô này đều rất cao, so với những sư muội như cô bọn họ còn mạnh hơn nhiều.
Khúc Mỹ Lan thậm chí cho rằng, trong sư môn thì cô chính là hạng người làm việc vặt, bằng không thì tại sao tất cả các việc vặt mệt mỏi đều sai bọn họ đi làm, ba vị sư tỷ kia cứ việc hưởng thụ những điều kiện tốt nhất mà an tâm tu luyện.
Cô ta nói đang nói những chuyện này thì lập tức bị Trương Dương cắt ngang bảo đi vào những điểm chính.
Lời cô ta nói so với vừa nãy cũng không hề có gì khác biệt, sư phụ phái cô ta mang theo Trứ quả cổ trùng đến hạ sâu độc, cô ta chỉ biết cách hạ sâu độc, căn bản cũng không biết cách phá giải.
Cô ta nói như thế, Trương Dương cũng xác định mới rồi cô ta cũng không hề nói dối.
Tiếp theo Trương Dương lại hỏi thăm thêm vài vấn đề, thực lực của sư phụ cô ta, địa chỉ sư môn các loại.
Đối với thực lực của sư phụ mình, Khúc Mỹ Lan chỉ có một cách đánh giá, "sâu không lường được".
Lúc nói tới sư phụ, dù bị thôi miên mà cô ta cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ sợ hãi, điều này cho thấy rõ sự sợ hãi của cô ta đối với sư phụ mình đã thâm nhập vào đến tận xương tủy.
Địa chỉ sư môn cô ta cũng đàng hoàng nói ra, trong một ngọn núi tại Nam Cương.
Bọn họ thông thường muốn nuôi nhốt cổ trùng thì không thể nào sống ở trong thành thị, như vậy cổ trùng sẽ kêu thành tiếng mà tiết lộ bí mật của bọn họ.
Lại hỏi thêm mấy vấn đề rồi Trương Dương mới cúi đầu đối diện trực tiếp với Khúc Mỹ Lan nay đã hôn mê nằm lăn trên mặt đất.
Té xỉu trên đất cũng còn tốt hơn nhiều so với việc cô ta tiếp tục chịu đựng cảm giác sợ hãi mà ảo giác tạo ra.
Chứng kiến những chuyện này, Long Thành từ lâu đã không còn cảm thấy chút phản ứng kinh ngạc nào, sâu trong ánh mắt hắn chỉ có cái nhìn tôn kính đối với Trương Dương.
Đây là kẻ mạnh thật sự, tuyệt đối mạnh hơn y nhiều, có đôi khi y cũng sẽ thắc mắc, Trương Dương rốt cuộc là tu luyện như thế nào mà còn trẻ như vậy đã có thành tựu cao đến thế.
Có điều những câu này y chưa từng đi hỏi qua, y biết rõ là không nên hỏi, tuyệt đối không nên đi hỏi, bằng không sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa bọn họ.
Hiện tại Trương Dương vẫn coi y là bằng hữu như cũ, làm anh em tốt của nhau đã khiến y cực kỳ thỏa mãn rồi.
- Xem ra, chúng ta phải tới Nam Cương rồi!
Một lát sau, Trương Dương mới ngẩng đầu khẽ bảo.
Long Thành vô cùng kinh ngạc nhìn hắn một cái, rồi lập tức cũng theo đó gật đầu một cái.
Đây là cổ độc, Trương Dương không có cách nào giúp Ngô Chí Quốc trừ giải, Khúc Mỹ Lan cũng không giải được, người có thể giải độc chỉ có sư phụ của cô ta.
Không đi Nam Cương, không tìm ra tên sư phụ này giải độc cho Ngô Chí Quốc thì họ Ngô chỉ có một con đường chết.
Là bằng hữu, Long Thành không hy vọng nhìn thấy Ngô Chí Quốc xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, Trương Dương cũng là vậy, muốn cứu Ngô Chí Quốc cũng chỉ có một cách, đó chính là đi Nam Cương.
Nam Cương không phải là chỗ tốt đẹp gì, từ xưa, phần lớn người tu luyện nội kình đều không muốn đặt chân đến đó.
Nam Cương quá hoang sơ, người ở thưa thớt, rừng rậm nguyên thủy nằm dày đặc.
Ngoại trừ việc con người nơi đó rất quái lạ, có cổ độc, thứ khiến rất nhiều người tu luyện nội kình cũng đau đầu tồn tại ra, nơi đó còn có rất nhiều thú vật hung mãnh.
Dã thú còn chưa tính, linh thú ở nơi đây càng khiến người ta đau đầu.
Ai cũng muốn thu phục linh thú, nhưng linh thú không phải dễ dàng thu phục như vậy, đặc biệt là linh thú Nam Cương, sau khi gặp phải thường nghĩ tới đầu tiên là chính mình chạy trốn như thế nào, căn bản không nên nghĩ chuyện đi thu phục.
Còn nếu nói giết chết thì là càng khó, không phải người có thực lực thì tuyệt đối đừng có ý nghĩ như thế.
Có người nói đã từng có vị cao thủ nội kình trên tứ đẳng, muốn săn bắt linh thú thu lấy tinh huyết để tiện cho môn nhân tu luyện liền một thân một mình thâm nhập Nam Cương. Kết quả cũng không có đi ra.
Cao thủ nội kình tứ đẳng hàng đầu mà cũng không được thì những người khác càng là nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Nói chung, đó chính là một nơi mà ai muốn sống thì chớ có tiến vào.
Một nơi như vậy. Trương Dương cũng chấp nhận đi, có thể thấy rõ Ngô Chí Quốc ở trong lòng của hắn vẫn là rất quan trọng, cũng có thể thấy rõ bất luận là lúc nào, Trương Dương đều là một người rất coi trọng bằng hữu.
Long Thành trong lòng dịu lại rồi mới khẽ bảo:
- Cô tôi bảo tôi nên về gia tộc thăm hỏi một chút, đợi đến lúc đó tôi sẽ cùng đi với cậu!
Trương Dương gật đầu một cái, nói:
- Được, trước tiên cứ tạm quyết như vậy, tôi cũng có việc cần chuẩn bị, nhưng phải làm nhanh lên. Chí Quốc chịu không nổi mấy ngày nữa đâu!
- Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị, còn cô ta thì làm sao bây giờ?
Long Thành đáp rồi lại chỉ cô ả đã hôn mê nằm trên đất kia.
- Tôi sẽ khóa nội kình của cô ta lại. Trước tiên nhốt ở chỗ cậu, đến lúc đó còn phải dùng cô ta dẫn đường. Nếu như có thể dùng cô ta đổi lấy mạng của Ngô Chí Quốc thì không còn gì hay bằng!
Trương Dương khẽ thở dài.
Long Thành trong mắt cũng tán thành, nếu như có thể lấy mạng của cô ả này ép sư phụ của cô ta đến giải độc cho Ngô Chí Quốc, kết quả kia đối với bọn họ mà nói là tốt nhất.
Cô ả này chẳng qua chỉ là nghe lệnh hành sự, cứ như vậy mà giết cô ta quả thật có chút oan uổng.
Nhưng oan uổng ở đây cũng là với điều kiện tiên quyết khi Ngô Chí Quốc không xảy chuyện, Ngô Chí Quốc mà thật xảy ra vấn đề gì, Long Thành sẽ không khách khí với cô ta, với kẻ giết hại huynh đệ mình thì Long Thành chỉ có một cách trả thù.
- Anh Hải, bọn họ không có việc gì chứ, sao đi lâu như vậy?
Dưới lầu, Lý Á chờ lâu dã có chút sốt ruột, không nhịn được mà oán trách Hoàng Hải một câu.
Hoàng Hải nhìn cậu ta rồi đột nhiên cười cười, nói:
- Tôi thấy lạ thiệt, tính tình nôn nóng như cậu rốt cuộc là thế nào mà đặt chân vào được thị trường chứng khoán, bọn họ đi vào đó tất phải có việc, cậu cho rằng hai người chúng ta đi tới đó sẽ hữu dụng sao?
Lý Á sững sờ nhìn y rồi theo bản năng đáp luôn:
- Vô dụng!
- Biết vô dụng là được, cứ an tâm mà chờ!
Hoàng Hải mới vừa nói xong, đột nhiên lại quay đầu lại, Trương Dương cùng Long Thành đã từ trên lầu đi xuống.
Long Thành trong tay còn cầm cái rương lớn, y tìm được cái rương này trong phòng, vừa khéo có thể đem Khúc Mỹ Lan nhét vào trong đó.
Cô ả này trước mắt mà nói đối với bọn họ còn có tác dụng, chỉ có thể trước tiên mang theo đã.
- Anh Thành, Trương Dương, thế nào rồi?
Lý Á gặp lại bọn họ, lập tức đến gần hỏi một câu, Hoàng Hải không có nói oan chút nào, cậu ta chính là có cái tính nôn nóng.
- Trở về rồi hẵng nói!
Trương Dương khẽ mỉm cười, Long Thành thì lại vỗ vỗ cái rương lớn.
Hoàng Hải cùng Lý Á lập tức rõ ràng chuyện gì xảy ra, lập tức đi về.
Lên xe, Lý Á lại bắt đầu tra hỏi, biết được cô ả kia đã bị bọn họ bắt được thì đã nhếch miệng cười to, nói Ngô Chí Quốc không có việc gì.
Thấy Lý Á đang thật sự vui vẻ, Trương Dương cùng Long Thành đều không nói gì.
Bọn họ cũng không hề đem chuyện cô ả này không thể giải độc nói ra, nói ra chỉ làm mọi người thêm lo lắng, thậm chí có thể có người sẽ muốn đi theo tới Nam Cương.
Nam Cương là nơi nào chứ, ngay cả bọn họ muốn đi cũng phải cẩn thận, đám Lý Á theo tới chỉ có thể là thêm phiền phức.
So với xuất hiện loại kết quả này, còn không bằng không nói cho bọn họ biết.
Thương lượng qua giây lát, cô ả này quyết định tạm thời nhốt bên trong gác xép của biệt thự Long Thành, cũng là nơi Trương Dương bắt được Long Phong và tra hỏi y lần đầu tiên.
Cô ả bị Trương Dương điểm huyệt khóa nội kình, lúc trước nội kình của Long Phong bị hắn phong ấn không được lâu lắm, đó là bởi vì thực lực của Long Phong không kém nhiều so với hắn, hiện tại Trương Dương nội kình đã tăng mạnh, đối phó với một kẻ nội kình sơ cấp giả, căn bản không tốn mấy sức.
Hắn phong ấn một lần, chí ít có thể kéo dài ba ngày, trong ba ngày này cô ả sẽ chỉ là một cô gái bình thường.
Trở lại biệt thự, Lý Á đầu tiên là cầm cái camera, để khi Trương Dương khiến cô ả tinht lại, sau khi hỏi rõ ràng tất cả mới lại để cho cô ta hôn mê tiếp.
Đợi sau khi Trương Dương kích mấy châm vào huyệt ngủ của cô ta, mọi người lúc này mới rời khỏi.
Cô ta ở đây chí ít có thể ngủ thẳng đến sáng sớm ngày mai, thêm vào có Long Thành ở đây, căn bản không cần lo lắng chuyện cô ả sẽ trốn.
Đi Nam Cương không giống với lần trước săn thú, các thứ cần chuẩn bị quả thực rất nhiều, khí độc nơi đây cũng là một loại phiền phức, sau khi bàn giao với Long Thành vài câu, Trương Dương liền trực tiếp để Hoàng Hải đưa y về rồi trở lại làm một số bước chuẩn bị cần thiết.