Ngô Hữu Đạo, Vương Quốc Hải đều chạy từ trên tầng xuống.
Bảo vệ không nhường đường cho họ, cuối cùng chỉ có Cao Phi và Ân Dũng chen vào được, đứng trước mặt Trương Dương
- Sức chịu đựng của Phong ca tôi cũng có có hạn thôi, đây là cơ hội cuối cùng của cô
Tên thanh niên kiêu ngạo căn bản mặc kệ đối phương có bao nhiêu người, thấy Mễ Tuyết không trả lời lại chẳng nói câu nào, trên mặt gã có chút không kiên nhẫn được nữa
- Đúng đấy, biết thân phận của Phong ca là gì không? Một câu nói là chỗ này của các người sẽ phải đóng cửa luôn Truyện Sắc Hiệp - https://
Cậu thanh niên bên cạnh nói thêm vào, tên Phong ca này thì mặt vênh lên
Gã tin cô gái trước mặt này sẽ đưa ra lựa chọn chính xác. Ở Trường Kinh này, chuyện gã không làm được chẳng có bao nhiêu, chút tự tin này gã vẫn có
- Anh ta có quyền gì mà bắt chúng tôi đóng cửa?
Tiểu Ngốc tức giận hét to một tiếng, ánh mắt còn hơi đỏ lên
Cảnh tượng trước mắt rất giống khi trước, lại gợi lên kí ức không vui trong cô. Cô hận nhất loại người cậy mạnh hiếp yếu, bắt nạt con gái này
- Quyền? Phong ca tôi chính là quyền. Tôi nói cho cô biết, mấy người chúng tôi đây, mỗi người một câu, ngày mai cục Thuế, cục cảnh sát, cục công thương, cục y tế đều tới điều tra mấy người, muốn tiếp tục kinh doanh à, nằm mơ đi
Cậu thanh niên lại nói, lúc nói càng có vẻ mất kiên nhẫn
Dường như gã đã nhẫn nại tới cực hạn rồi
Cục thuế, cục cảnh sát, cục công thương, cục y tế, giọng điệu người này thật sự huênh hoang. Tuy nhiên nếu thực sự kinh động tới những cơ quan này, quán ăn của họ thật sự khó mà kinh doanh tiếp
Ngày nào cũng gây phiền phức, chỉnh đốn việc kinh doanh của họ, có kinh doanh tốt đến đâu cũng không thể tiếp tục được
Cậu thanh niên nói xong, thấy Mễ Tuyết không có phản ứng, trên mặt lộ vẻ tức giận. Gã đã nói lâu như vậy, xem ra đối phương nhất định không nể mặt gã
Nghĩ đến đây, gã không ngờ trực tiếp giơ tay ra, định dùng sức kéo Mễ Tuyết tới
Quán ăn có bảo vệ, còn cả cảnh sát của đồn công an, nhiều người như vậy mà gã không để ý, không coi ai ra gì, liền giơ móng vuốt hướng về phía Mễ Tuyết
Đối với gã, mấy tên bảo vệ này không đáng để ý, chỉ cần dọa cho một tẹo là không có chuyện gì nữa
Về phần những cảnh sát kia, có Lý Trạch ở đây, nói không chừng còn thành người của mình, Lý Trạch là con của Phó cục trưởng cục cảnh sát
Sự chịu đựng của gã đã hết mức, lát còn có một vị khách quý tới. Trước khi khách quý tới, gã phải xử lý tốt mọi việc
Thực ra, sở dĩ hôm nay bọn họ yêu cầu nhất định phải ăn ở đây, chính là do sự sắp xếp của vị khách quý
Đẳng cấp quán ăn của Mễ Tuyết khá cao, nhưng ở Trường Kinh cũng có rất nhiều nơi khác cao cấp hơn. Bọn họ từ xa tới, không có nguyên nhân đặc biệt thì sẽ không tới
Tới đây, sau khi nhìn thấy Mễ Tuyết, gã mới hiểu ra. Nhất định là vị khách kia ngắm trúng Mễ Tuyết, cho nên mới khiến bọn họ đi từ xa tới, để ủng hộ cho cô giám đốc xinh đẹp này
Hiểu ra điều này, gã liền chủ động mời Mễ Tuyết vào tiếp rượu, không ngờ đối phương không nể mặt chút nào, không vòng vo gì trực tiếp từ chối, khiến gã không làm sao hạ đài được
Những người này bình thường toàn quen bắt nạt người khác, nên lập tức tức giận
Gã lúc này không chỉ vì vị khách quý kia, mà còn vì thể diện của mình, bất kể như nào cũng phải kéo được Mễ Tuyết vào
- Ba
Tay gã vừa giơ ra, còn chưa chạm tới Mễ Tuyết, cả người liền quay một vòng
Tiếng vang chát chúa khiến đại sảnh đang huyên náo im ắng lại. Rất nhiều người đều nhìn về phía Trương Dương đang giơ tay ra, lúc này tay Trương Dương đã hạ xuống
Người được gọi là Phong ca kia thân thể quay hai vòng, sau đó lập tức ngã vào lòng người đằng sau, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, trong máu còn có hai cái răng hàm
Người vừa ra tay chính là Trương Dương. Phong ca bị hắn tát cho một cái, trực tiếp rụng mất hai cái răng hàm
Mễ Tuyết là ai, chính là bạn gái hắn. Vợ tương lai của hắn, người này mở miệng đùa giỡn thì thôi đi, lại còn dám giơ tay ra, tâm tình Trương Dương vốn đang rất tốt, bị gã tới làm mất cả hứng
Đã không vui rồi, hắn đương nhiên không cho đối phương dễ sống, ra tay liền mạnh hơn một chút
- Hỏng rồi
Phó sở trưởng Hoàng đột nhiên cúi thấp đầu xuống. Kỳ thật vừa rồi Trương Dương ra tay anh ta cũng cảm thấy có vấn đề gì
Trương Dương là ai, đó cũng là một công tử. Tuy anh ta không biết thân phận thật của Trương Dương, nhưng đối với một người không nể mặt Phó cục trưởng chút nào, lại có bao nhiêu bạn là công tử thế lực mạnh như vậy, năng lượng chắc chắn không nhỏ
Trương Dương lợi hại, nhưng người đối diện vừa bị hắn đánh cũng không kém. Ngoài Lý Trạch là con của lãnh đạo cục, người gọi là Phong ca này, hình như rất có quan hệ trong vụ thuế
Chắc hẳn người trong nhà cũng là quan lớn, bằng không không dám một câu mà bảo vụ thuế tới kiểm tra bọn họ
Nếu cơ quan thuế ngày nào cũng tới kiểm tra, vậy quán ăn này thực sự không dễ sống
Lúc này đúng là lưỡng hổ tương tranh, lưỡng cường tương đấu. Phó sở trường Hoàng lại bắt đầu hối hận sao mình lại đưa người tới đây. Một khi làm không thỏa đáng, mình cũng bị tai bay vạ gió, ai bảo anh ta chỉ là một Phó cục trưởng nhỏ nhoi, vừa không quan hệ lại chẳng có bối cảnh gì
Tuy nhiên còn may anh ta rất lý trí, biết mình và Trương Dương cũng coi như là có giao tình, lúc này không nói gì, không giúp được hắn thì cũng không nên thêm phiền. Về phần chuyện Trương Dương đánh người, anh ta coi như không nhìn thấy
- Mày dám đánh tao?
Khoảng hai phút trôi qua, cậu thanh niên tên Phong ca kia mới run rẩy nói rõ từng từ, trên mặt gã còn lộ rõ vẻ nhục nhã và phẫn nộ vô cùng
Không chỉ gã, mười mấy người phía sau cũng trừng trừng nhìn Trương Dương. Bọn họ chẳng ai ngờ đối phương dám động thủ đánh người trước
- Phong ca bị đánh, mọi người cầm vũ khí
Một người phản ứng lại, mười mấy người dường như trong nháy máy biết mình nên làm gì, đều quay đầu nhìn xung quanh
Vũ khí, đương nhiên không phải mang tùy thân, những người này cũng không phải xã hội đen, sẽ không mang các loại vũ khí như ống tuýp, khảm đao bên người. Bọn họ chỉ nhìn xung quanh tìm kiếm, tìm vật hữu dụng cho mình
Hai người chạy như bay tới một bên của đại sảnh, ở đó có một cái bể, trong bể có rất nhiều đá cuội lớn nhỏ
Mỗi người cầm một viên đá khá to, to gần bàng cục gạch, chạy lại trong tiếng kêu sợ hãi của nhân viên
Còn có mấy người, đi thẳng tới quầy bar
Quầy bar có rất nhiều rượu, bọn họ tiến lên cướp, lại vang lên những tiếng thét chói tai ở đây
Hành động của họ khiến Hoàng Trạch hơi sửng sốt, anh ta còn chưa kêu cấp dưới của mình đi ngăn lại, bên phía Trương Dương đã bắt đầu có động tĩnh
- Các anh em, mau, cầm vũ khí
Người nói những lời này chính là Cao Phi, người của đối phương đã muốn động thủ với Trương Dương, bọn họ đương nhiên sẽ không thờ ơ. Lúc đó ngoại trừ ba người, Vương Quốc Hải, Chu Chí Tường và Ngô Hữu Đạo không nhúc nhích, những người khác đều chạy tới
Chỉ cần nhìn thấy thứ gì tiện tay, đều định tới lấy
- Mọi người thất thần ra đó làm gì vậy?
Tiểu Ngốc khiển trách một câu, những nhân viên bảo vệ lúc này mới như tỉnh mộng, cầm côn cảnh sát tiến đến
Hiện trường trong nháy mắt trở nên rất hỗn loạn
Cũng không phải tất cả mọi người đều đi tìm vũ khí, mấy người phía Phong ca đánh trực tiếp về phía Trương Dương, định đấu tay không với hắn
Động tác của mấy người này rất nhanh, hơn nữa khoảng cách lại gần. Lúc người khác còn chưa phản ứng, bọn họ đã tiếp cận Trương Dương
Tiếp cận, nhưng không có nghĩa là giành phần thắng, bọn họ đối mặt với Trương Dương, kết quả không cần phải nghĩ. Trước khi bảo vệ khua côn tới, Trương Dương một tay một người, ném mấy người bọn họ ra ngoài
Không còn mục tiêu này, tất cả mọi người đều nhắm vào những người khác, đại sảnh khách sạn như nơi luyện võ
Có tầm mười bảo vệ, bọn Cao Phi cũng có mười mấy người, người của đối phương lại bị Trương Dương xử lý mấy tên. Hơn nữa Trương Dương liền chạy tới giúp xử lý thêm mấy người khác. Hỗn chiến vừa bắt đầu, không đánh bao lâu đã kết thúc
Mười mấy người, bao gồm cả Phong ca, đều đang chất đống trên đất kêu thảm
- Khốn kiếp, mấy người không có mắt à, không thấy bọn họ đánh người à, ai ôi. Đau chết mất, tôi sẽ bảo cha tôi cách chức các người, đuổi
Một người chừng hai mươi, hai mốt tuổi đang kêu to, trên mặt gã còn sưng một cục tướng
Phó sở trưởng Hoàng lại choáng váng há hốc mồm, đứng đó không biết phải làm sao
Cậu thanh niên kia đang nói với anh ta, đương nhiên cũng là nói anh ta. Lời này của gã cũng không chỉ là bắn tiếng đe dọa, cha gã thật sự có khả năng này
Cho dù không đuổi, cũng có thể điều họ tới chốn hẻo lánh nào đó, khiến họ không chịu nổi
Cục trưởng cục thành phố, điều động người của đồn công an nhỏ của bọn họ, chỉ là điều dễ như trở bàn tay
Mười mấy người, sau khi toàn bộ bị đánh chất đống lên nhau, có mấy người vẫn hùng hùng hổ hổ, cũng có mấy người nhát gan sợ hãi nhìn người đối diện
Còn có hai người đang khóc
Đây đều là những công tử ca bình thường sống an nhàn sung sướng, cho dù có chuyện cũng là họ đi bắt nạt người khác, làm gì từng trải qua việc bị người khác đánh
- Trương, Trương tiên sinh
Hoàng Trạch không đứng ra không được, nhưng anh ta không dám trực tiếp đi giải quyết mấy người này, mà lại đi tới trước mặt Trương Dương
Mấy công tử này không thể trêu vào, nhưng Trương Dương anh ta cũng không thể trêu vào. Anh ta biết một phó cục trưởng đắc tội bọn họ không có kết cục tốt đẹp gì, hiện này còn đang bị giam
- Phó sở trưởng Hoàng, lại phiền các anh, chuyện mấy người này gây hấn, anh nhìn thấy mà
Trương Dương khẽ mỉm cười, khóe miệng Hoàng Trạch lại co rúm
Anh ta tới từ nãy, nguyên nhân sự tình đã rất rõ ràng, những người này quả thực có chút gây hấn, nhưng đây chẳng phải là chưa kịp gây sự gì thì đã bị mọi người ra tay dạy bảo đó sao
Theo hiểu biết của anh ta về Trương Dương, anh ta rất hiểu, đây là Trương Dương tố cáo trước, áp cho mấy người này tội khiêu khích
- Tôi, tôi biết, tôi thấy rồi, cậu xem, có phải hiểu lầm gì không?
Phó sở trưởng Hoàng lấy lại bình tĩnh, từ từ nói một câu, ở trước mặt Trương Dương anh ta không chút lo lắng gì
Nhưng lời đe dọa của vị công tử kia anh ta không thể không nghe, chỉ có thể làm người kẹp ở giữa chịu khổ
- Phó sở trưởng Hoàng, anh không phải lo, có chuyện gì đã có tôi, anh chỉ cần nhìn là được
Trương Dương mỉm cười, lắc đầu, đột nhiên quay đầu, lại có mấy người từ bên ngoài vào khách sạn
Lúc này người tới dùng cơm đã không nhiều, người vào lúc này chắc chắn sẽ khiến mọi người chú ý
Có ba người vào, điều khiến Trương Dương giật mình chính là, lần này có người quen tới. Người này nhìn cảnh hỗn loạn ở đại sảnh cũng hơi giật mình, bước nhanh về phía trước
Trương Dương chú ý tới bọn họ, đám người bị bảo vệ và bọn Cao Phi dạy dỗ cũng chý ý tới bọn họ. Những người này sau khi nhìn thấy người vừa vào ánh mắt lập tức sáng ngời, càng có vẻ oan ức.
Bảo vệ không nhường đường cho họ, cuối cùng chỉ có Cao Phi và Ân Dũng chen vào được, đứng trước mặt Trương Dương
- Sức chịu đựng của Phong ca tôi cũng có có hạn thôi, đây là cơ hội cuối cùng của cô
Tên thanh niên kiêu ngạo căn bản mặc kệ đối phương có bao nhiêu người, thấy Mễ Tuyết không trả lời lại chẳng nói câu nào, trên mặt gã có chút không kiên nhẫn được nữa
- Đúng đấy, biết thân phận của Phong ca là gì không? Một câu nói là chỗ này của các người sẽ phải đóng cửa luôn Truyện Sắc Hiệp - https://
Cậu thanh niên bên cạnh nói thêm vào, tên Phong ca này thì mặt vênh lên
Gã tin cô gái trước mặt này sẽ đưa ra lựa chọn chính xác. Ở Trường Kinh này, chuyện gã không làm được chẳng có bao nhiêu, chút tự tin này gã vẫn có
- Anh ta có quyền gì mà bắt chúng tôi đóng cửa?
Tiểu Ngốc tức giận hét to một tiếng, ánh mắt còn hơi đỏ lên
Cảnh tượng trước mắt rất giống khi trước, lại gợi lên kí ức không vui trong cô. Cô hận nhất loại người cậy mạnh hiếp yếu, bắt nạt con gái này
- Quyền? Phong ca tôi chính là quyền. Tôi nói cho cô biết, mấy người chúng tôi đây, mỗi người một câu, ngày mai cục Thuế, cục cảnh sát, cục công thương, cục y tế đều tới điều tra mấy người, muốn tiếp tục kinh doanh à, nằm mơ đi
Cậu thanh niên lại nói, lúc nói càng có vẻ mất kiên nhẫn
Dường như gã đã nhẫn nại tới cực hạn rồi
Cục thuế, cục cảnh sát, cục công thương, cục y tế, giọng điệu người này thật sự huênh hoang. Tuy nhiên nếu thực sự kinh động tới những cơ quan này, quán ăn của họ thật sự khó mà kinh doanh tiếp
Ngày nào cũng gây phiền phức, chỉnh đốn việc kinh doanh của họ, có kinh doanh tốt đến đâu cũng không thể tiếp tục được
Cậu thanh niên nói xong, thấy Mễ Tuyết không có phản ứng, trên mặt lộ vẻ tức giận. Gã đã nói lâu như vậy, xem ra đối phương nhất định không nể mặt gã
Nghĩ đến đây, gã không ngờ trực tiếp giơ tay ra, định dùng sức kéo Mễ Tuyết tới
Quán ăn có bảo vệ, còn cả cảnh sát của đồn công an, nhiều người như vậy mà gã không để ý, không coi ai ra gì, liền giơ móng vuốt hướng về phía Mễ Tuyết
Đối với gã, mấy tên bảo vệ này không đáng để ý, chỉ cần dọa cho một tẹo là không có chuyện gì nữa
Về phần những cảnh sát kia, có Lý Trạch ở đây, nói không chừng còn thành người của mình, Lý Trạch là con của Phó cục trưởng cục cảnh sát
Sự chịu đựng của gã đã hết mức, lát còn có một vị khách quý tới. Trước khi khách quý tới, gã phải xử lý tốt mọi việc
Thực ra, sở dĩ hôm nay bọn họ yêu cầu nhất định phải ăn ở đây, chính là do sự sắp xếp của vị khách quý
Đẳng cấp quán ăn của Mễ Tuyết khá cao, nhưng ở Trường Kinh cũng có rất nhiều nơi khác cao cấp hơn. Bọn họ từ xa tới, không có nguyên nhân đặc biệt thì sẽ không tới
Tới đây, sau khi nhìn thấy Mễ Tuyết, gã mới hiểu ra. Nhất định là vị khách kia ngắm trúng Mễ Tuyết, cho nên mới khiến bọn họ đi từ xa tới, để ủng hộ cho cô giám đốc xinh đẹp này
Hiểu ra điều này, gã liền chủ động mời Mễ Tuyết vào tiếp rượu, không ngờ đối phương không nể mặt chút nào, không vòng vo gì trực tiếp từ chối, khiến gã không làm sao hạ đài được
Những người này bình thường toàn quen bắt nạt người khác, nên lập tức tức giận
Gã lúc này không chỉ vì vị khách quý kia, mà còn vì thể diện của mình, bất kể như nào cũng phải kéo được Mễ Tuyết vào
- Ba
Tay gã vừa giơ ra, còn chưa chạm tới Mễ Tuyết, cả người liền quay một vòng
Tiếng vang chát chúa khiến đại sảnh đang huyên náo im ắng lại. Rất nhiều người đều nhìn về phía Trương Dương đang giơ tay ra, lúc này tay Trương Dương đã hạ xuống
Người được gọi là Phong ca kia thân thể quay hai vòng, sau đó lập tức ngã vào lòng người đằng sau, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, trong máu còn có hai cái răng hàm
Người vừa ra tay chính là Trương Dương. Phong ca bị hắn tát cho một cái, trực tiếp rụng mất hai cái răng hàm
Mễ Tuyết là ai, chính là bạn gái hắn. Vợ tương lai của hắn, người này mở miệng đùa giỡn thì thôi đi, lại còn dám giơ tay ra, tâm tình Trương Dương vốn đang rất tốt, bị gã tới làm mất cả hứng
Đã không vui rồi, hắn đương nhiên không cho đối phương dễ sống, ra tay liền mạnh hơn một chút
- Hỏng rồi
Phó sở trưởng Hoàng đột nhiên cúi thấp đầu xuống. Kỳ thật vừa rồi Trương Dương ra tay anh ta cũng cảm thấy có vấn đề gì
Trương Dương là ai, đó cũng là một công tử. Tuy anh ta không biết thân phận thật của Trương Dương, nhưng đối với một người không nể mặt Phó cục trưởng chút nào, lại có bao nhiêu bạn là công tử thế lực mạnh như vậy, năng lượng chắc chắn không nhỏ
Trương Dương lợi hại, nhưng người đối diện vừa bị hắn đánh cũng không kém. Ngoài Lý Trạch là con của lãnh đạo cục, người gọi là Phong ca này, hình như rất có quan hệ trong vụ thuế
Chắc hẳn người trong nhà cũng là quan lớn, bằng không không dám một câu mà bảo vụ thuế tới kiểm tra bọn họ
Nếu cơ quan thuế ngày nào cũng tới kiểm tra, vậy quán ăn này thực sự không dễ sống
Lúc này đúng là lưỡng hổ tương tranh, lưỡng cường tương đấu. Phó sở trường Hoàng lại bắt đầu hối hận sao mình lại đưa người tới đây. Một khi làm không thỏa đáng, mình cũng bị tai bay vạ gió, ai bảo anh ta chỉ là một Phó cục trưởng nhỏ nhoi, vừa không quan hệ lại chẳng có bối cảnh gì
Tuy nhiên còn may anh ta rất lý trí, biết mình và Trương Dương cũng coi như là có giao tình, lúc này không nói gì, không giúp được hắn thì cũng không nên thêm phiền. Về phần chuyện Trương Dương đánh người, anh ta coi như không nhìn thấy
- Mày dám đánh tao?
Khoảng hai phút trôi qua, cậu thanh niên tên Phong ca kia mới run rẩy nói rõ từng từ, trên mặt gã còn lộ rõ vẻ nhục nhã và phẫn nộ vô cùng
Không chỉ gã, mười mấy người phía sau cũng trừng trừng nhìn Trương Dương. Bọn họ chẳng ai ngờ đối phương dám động thủ đánh người trước
- Phong ca bị đánh, mọi người cầm vũ khí
Một người phản ứng lại, mười mấy người dường như trong nháy máy biết mình nên làm gì, đều quay đầu nhìn xung quanh
Vũ khí, đương nhiên không phải mang tùy thân, những người này cũng không phải xã hội đen, sẽ không mang các loại vũ khí như ống tuýp, khảm đao bên người. Bọn họ chỉ nhìn xung quanh tìm kiếm, tìm vật hữu dụng cho mình
Hai người chạy như bay tới một bên của đại sảnh, ở đó có một cái bể, trong bể có rất nhiều đá cuội lớn nhỏ
Mỗi người cầm một viên đá khá to, to gần bàng cục gạch, chạy lại trong tiếng kêu sợ hãi của nhân viên
Còn có mấy người, đi thẳng tới quầy bar
Quầy bar có rất nhiều rượu, bọn họ tiến lên cướp, lại vang lên những tiếng thét chói tai ở đây
Hành động của họ khiến Hoàng Trạch hơi sửng sốt, anh ta còn chưa kêu cấp dưới của mình đi ngăn lại, bên phía Trương Dương đã bắt đầu có động tĩnh
- Các anh em, mau, cầm vũ khí
Người nói những lời này chính là Cao Phi, người của đối phương đã muốn động thủ với Trương Dương, bọn họ đương nhiên sẽ không thờ ơ. Lúc đó ngoại trừ ba người, Vương Quốc Hải, Chu Chí Tường và Ngô Hữu Đạo không nhúc nhích, những người khác đều chạy tới
Chỉ cần nhìn thấy thứ gì tiện tay, đều định tới lấy
- Mọi người thất thần ra đó làm gì vậy?
Tiểu Ngốc khiển trách một câu, những nhân viên bảo vệ lúc này mới như tỉnh mộng, cầm côn cảnh sát tiến đến
Hiện trường trong nháy mắt trở nên rất hỗn loạn
Cũng không phải tất cả mọi người đều đi tìm vũ khí, mấy người phía Phong ca đánh trực tiếp về phía Trương Dương, định đấu tay không với hắn
Động tác của mấy người này rất nhanh, hơn nữa khoảng cách lại gần. Lúc người khác còn chưa phản ứng, bọn họ đã tiếp cận Trương Dương
Tiếp cận, nhưng không có nghĩa là giành phần thắng, bọn họ đối mặt với Trương Dương, kết quả không cần phải nghĩ. Trước khi bảo vệ khua côn tới, Trương Dương một tay một người, ném mấy người bọn họ ra ngoài
Không còn mục tiêu này, tất cả mọi người đều nhắm vào những người khác, đại sảnh khách sạn như nơi luyện võ
Có tầm mười bảo vệ, bọn Cao Phi cũng có mười mấy người, người của đối phương lại bị Trương Dương xử lý mấy tên. Hơn nữa Trương Dương liền chạy tới giúp xử lý thêm mấy người khác. Hỗn chiến vừa bắt đầu, không đánh bao lâu đã kết thúc
Mười mấy người, bao gồm cả Phong ca, đều đang chất đống trên đất kêu thảm
- Khốn kiếp, mấy người không có mắt à, không thấy bọn họ đánh người à, ai ôi. Đau chết mất, tôi sẽ bảo cha tôi cách chức các người, đuổi
Một người chừng hai mươi, hai mốt tuổi đang kêu to, trên mặt gã còn sưng một cục tướng
Phó sở trưởng Hoàng lại choáng váng há hốc mồm, đứng đó không biết phải làm sao
Cậu thanh niên kia đang nói với anh ta, đương nhiên cũng là nói anh ta. Lời này của gã cũng không chỉ là bắn tiếng đe dọa, cha gã thật sự có khả năng này
Cho dù không đuổi, cũng có thể điều họ tới chốn hẻo lánh nào đó, khiến họ không chịu nổi
Cục trưởng cục thành phố, điều động người của đồn công an nhỏ của bọn họ, chỉ là điều dễ như trở bàn tay
Mười mấy người, sau khi toàn bộ bị đánh chất đống lên nhau, có mấy người vẫn hùng hùng hổ hổ, cũng có mấy người nhát gan sợ hãi nhìn người đối diện
Còn có hai người đang khóc
Đây đều là những công tử ca bình thường sống an nhàn sung sướng, cho dù có chuyện cũng là họ đi bắt nạt người khác, làm gì từng trải qua việc bị người khác đánh
- Trương, Trương tiên sinh
Hoàng Trạch không đứng ra không được, nhưng anh ta không dám trực tiếp đi giải quyết mấy người này, mà lại đi tới trước mặt Trương Dương
Mấy công tử này không thể trêu vào, nhưng Trương Dương anh ta cũng không thể trêu vào. Anh ta biết một phó cục trưởng đắc tội bọn họ không có kết cục tốt đẹp gì, hiện này còn đang bị giam
- Phó sở trưởng Hoàng, lại phiền các anh, chuyện mấy người này gây hấn, anh nhìn thấy mà
Trương Dương khẽ mỉm cười, khóe miệng Hoàng Trạch lại co rúm
Anh ta tới từ nãy, nguyên nhân sự tình đã rất rõ ràng, những người này quả thực có chút gây hấn, nhưng đây chẳng phải là chưa kịp gây sự gì thì đã bị mọi người ra tay dạy bảo đó sao
Theo hiểu biết của anh ta về Trương Dương, anh ta rất hiểu, đây là Trương Dương tố cáo trước, áp cho mấy người này tội khiêu khích
- Tôi, tôi biết, tôi thấy rồi, cậu xem, có phải hiểu lầm gì không?
Phó sở trưởng Hoàng lấy lại bình tĩnh, từ từ nói một câu, ở trước mặt Trương Dương anh ta không chút lo lắng gì
Nhưng lời đe dọa của vị công tử kia anh ta không thể không nghe, chỉ có thể làm người kẹp ở giữa chịu khổ
- Phó sở trưởng Hoàng, anh không phải lo, có chuyện gì đã có tôi, anh chỉ cần nhìn là được
Trương Dương mỉm cười, lắc đầu, đột nhiên quay đầu, lại có mấy người từ bên ngoài vào khách sạn
Lúc này người tới dùng cơm đã không nhiều, người vào lúc này chắc chắn sẽ khiến mọi người chú ý
Có ba người vào, điều khiến Trương Dương giật mình chính là, lần này có người quen tới. Người này nhìn cảnh hỗn loạn ở đại sảnh cũng hơi giật mình, bước nhanh về phía trước
Trương Dương chú ý tới bọn họ, đám người bị bảo vệ và bọn Cao Phi dạy dỗ cũng chý ý tới bọn họ. Những người này sau khi nhìn thấy người vừa vào ánh mắt lập tức sáng ngời, càng có vẻ oan ức.