Du thuyền đi không nhanh, hai ngày sau mới đến thành phố Du Thành, rồi đổi tàu ở trạm Du Thành, bọn họ muốn đi Nhạc Châu (Lạc Châu) thì nhất định phải đổi tàu. Tuy nhiên lúc này Trương Dương và Long Phong đều không có hứng ngồi tàu, ngồi liên tục vài ngày, mới đầu thì thấy hay hay, nhưng ngồi mãi cũng chán, mà trên tàu không thể thoải mái được như ở dược đất liền.
Đến cả Tia Chớp và Vô Ảnh cũng không muốn ngồi tàu nữa
- Tiễn vạn dặm rồi cũng có lúc phải cha tay, anh Trương, anh Long, không cần tiễn nữa rồi.
Đến đường cao tốc thành phố Du Thành, Lý Trường Phong cười nói với Trương Dương và Long Phong, đây đã là ngày thứ hai họ đến thành phố Du Thành, ngày đầu tiên vừa mới xuống thuyền mấy người đã ngồi uống với nhau một trận
Trương Dương và Long Phong muốn đi đường bộ đến Nhạc Sơn, Lý Trường Phong thì lại phải trực tiếp đi đến núi Thanh Thành, hàng trình của bọn họ không giống nhau.
- Không phải tiễn anh mà là nhắc nhở anh, đừng quên Hầu Nhi tửu mà anh thua cuộc chúng tôi đấy nhé.
Trương Dương cười ha hả nói. Hôm trước Lý Trường Phong thua hắn và Long Phong mỗi người hai vò Hầu Nhi tửu. Trương Dương và Long Phong đều nhớ rất rõ hương vị tuyệt vời của Hầu Nhi tửu.
- Anh Trương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa đến tận tay các anh mà. Đọc Truyện Online Tại
Lý Trường Phong cười khổ nói. Lần này gã thua rất thảm, lại còn phải tìm cách để xin thêm hai vò rượu nữa chứ.
- Nhớ là được rồi, đi thôi!
Long Phong cũng cười nói một câu, Lý Trường Phong không nói gì, trực tiếp nhảy lên xe của gã.
Xe của gã là chiếc Wrangler việt dã, xe này đỗ ở thành phố Du Thành, sau khi xuống tàu thì có người mang đến tận nơi cho gã.
Tiên Lý Trường Phong xong, Trương Dương và Long Phong mới trở về khách sạn.
Từ việc đi tiễn của bọn họ cũng có thể nhìn ra, mấy ngày hôm nay ba người ở với nhau rất tốt, cũng trở nên quen thuộc với trước kia hơn rất nhiều.
Lý Trường Phong là người rất biết ăn nói, chỉ cần không vi phạm quy định của gia tộc, gã đều nói ra những điều rất hữu dụng đối với Trương Dương và Long Phong trong khi tu luyện.
Trương Dương và Long Phong cũng không phải là những kẻ khó ở cùng, chỉ mấy ngày thôi quan hệ tự nhiên cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Long Thành không đi cùng để tiễn, gã đã sớm nhận ra Lý Trường Phong đối đãi đặc biệt với Trương Dương và Long Phong, chứ không phải bình thường như với gã.
Gã cũng tự biết mình, tu vi của mình như vậy, chênh lệch quá lớn với bọn họ, chi nên mấy ngày hôm nay Long Thành đều cố ý né tránh.
Trương Dương phát hiện điểm ấy, đối với điều này cũng là có chút bất đắc dĩ.
Bất kỳ ở đâu cũng có sự phân chia giai tầng như vậy, trong giới tu luyện cũng không phải ngoại lệ, ở đây giai tầng được phân chia rất rõ ràng, không phải ai cũng có thể trở thành bạn bè của nhau được.
Người tu luyện nội kình từ trước đến nay đều là tôn thờ kẻ mạnh.
- Nghỉ ngơi một ngày nữa, rồi này mau xuất phát đi Nhạc Sơn.
Ở trong khách sạn, Long Phong ra quyết định, Du Thành là một trong số ít những thành phố lớn ở Tây Nam, cũng là thành phố trực thuộc TW giống như Hỗ Hải.
Phong cảnh ở thành phố Du Thành không tệ, bọn họ còn rất nhiều thời gian, cho nên cũng không cần phải vội vã.
Trên đường đi vẫn thì Long Phong vẫn là người sắp xếp, gã quyết định thì Trương Dương và Long Thành cũng sẽ không phản đối.
Ở Du Thành nghỉ ngơi thêm một ngày cũng tốt, dù sao đây cũng là thành phố lớn, Trương Dương kiếp trước cũng chưa đến nơi này, lần này có cơ hội đến thì phải ở lâu lâu một chút.
Du Thành còn có một cái tên khác nữa là Sơn Thành, ý nghĩa chính là thành phố ở dưới chân núi.
Cái tên này hình dung rất chuẩn các, đi ra ngoài đường phố, ngẩng đầu lên nhìn se thấy có rất nhiều nhà ở được xây dựng ở dưới chân núi, trình tự cảm vô cùng rõ ràng.
Món lẩu ở Du Thành nổi tiếng cả nước, buổi tối, ba người tìm một nhà hàng lẩu nổi tiếng nhất để thưởng thức.
- Trương Dương, làm sao thế?
Vừa mới xuống xe, lúc đi vào nhà hàng, Trương Dương liền quay đầu lại, trong mắt như phát hiện điều gì đó bất thường.
Ngày đầu tiên xuất phát, Trương Dương luôn có cảm giác như bị người khác theo dõi, nhưng hắn không phát hiện ra điều gì, cảm giác đo cũng dần biến mất, nhưng vừa rồi, trong giây lát hắn lại có cảm giác đó.
Người vừa rồi hỏi hắn có chuyện gì chính là Long Phong, biểu hiện của Trương Dương có chút khác thường, cho nên gã mới hỏi như vậy.
- Không có chuyện gì, đi vào đi.
Nhìn xung quanh một lúc, Trương Dương mới khẽ lắc đầu, lập tức đi vào cùng với Long Phong.
Vô Ảnh từ trên người Trương Dương nhảy xuống, Vô Ảnh không dễ dàng khiến người khác chú ý, vì nó có sự bảo vệ của màu tự vệ. Trương Dương để nó lại là để nó quan sát xem có phải có người theo dõi hay không, nếu như có thì người theo dõi là ai.
Năm phút sau, Vô Ảnh chạy vào trong phòng ăn, tốc độ của nó rất nhanh, không khiến người khác chú ý có một con chuột đang chạy trong nhà hàng.
Chit chit…
Leo lên trên người Trương Dương, Vô Ảnh không ngừng kêu lên, nói cho hắn biết kết quả quan sát bên ngoài.
Bên ngoài nó không có phát hiện nào, cũng đã dò xét rất nhiều người, căn bản là không phát hiện ra ai đang theo dõi, Vô Ảnh còn như đang cười nhạo Trương Dương đã cảm giác sai.
"Lời" của Vô ảnh khiến Trương Dương cũng có chút yên tâm, nhưng cũng chỉ là yên tâm, sự cảnh giác của hắn vẫn chưa buông xuống.
- Nhóc con này, không ngờ lại nhạy bén như vậy, ngay cả ta mà cũng phát hiện ra được, còn để Tầm Bảo Thử lại nữa chứ. Ha ha, cũng may mà lão phu thông minh, tuy nhiên sự cảnh giác của thằng nhóc này nhạy bén như vậy, nếu như bị nó phát hiện ra thì xấu mặt quá…
Ở bên đường cách nhà hàng không xa, một lão già đang nhìn về phía nhà hàng, miệng còn lẩm bẩm mấy câu.
Một lúc sau, lão liền đi thẳng đến một quán ven đường cách đó không xa.
- Các người có bữa tiệc lớn, thì lão phu cũng phải làm một bữa cho hoành tráng, nếu không thì đâu có công bằng.
Miệng lẩm bẩm, nhưng tốc độ ăn của lão cũng rất nhanh, chỉ loáng cái đã ăn xong, lúc này mới nhàn nhã đi ra khỏi quán, miệng lại còn hát bài hát không biết là của niên đại nào.
Món lẩu ở Du Thành này quả không tệ chút nào, khiến cho Long Phong cũng muốn ở lại thêm một ngày nữa để tận hưởng cho đã món ngon nơi đây.
Đáng tiếc việc ở lại thêm nữa là không có khả năng, ở đây ba người cũng mua rất nhiều thứ tốt.
Long Thành rất thông minh, chiếc xe jeep của bọn họ đã không thể nhét thêm đồ được nữa, gã liền thuê một chiếc xe ngựa lớn đi theo để kéo hàng, có xe này đi theo, mua nhiều hơn nữa cũng không phải lo lắng.
Long Thành lại đi mua không ít lễ vật quý giá, lễ nhiều người không trách, muốn để lại ấn tượng tốt, thì nên chuẩn bị quà cáp cho tử tế một chút.
Nhạc Sơn là trạm tiếp theo trong kế hoạch, Nhạc Sơn Đại Phật rất nổi tiếng, Long Phong không tín Phật, nhưng đã từng nghe rất về chỗ này mà chưa có dịp ghé thăm.
Lần này, trên đường về nhà, nhất định phải đến đó một chút.
Con người đôi khi rất kỳ lạ, một nơi nào đó bất luận là có nổi tiếng hay không, chỉ cần để ý rồi là muốn đến xem một chút.
Long Phong cũng là người, chỉ có điều là người hùng mạnh một chút mà thôi, cho nên gã cũng có cảm tình giống như những người bình thường khác.
Long Thành lái xe, Trương Dương và Long Phong ngồi phía sau tu luyện.
Thời gian ngồi xe là thời gian vô cùng nhàm chán, nhân lúc này để tu luyện một chút cũng tốt, hai người đều là ở hậu kỳ rồi, trong lúc này không được có bất kỳ sự buông lỏng nào, nói không chừng lại có thể gặp được cơ hội đột phá.
Két…
Long Thành đột nhiên phanh xe lại, xe chở hàng phía sau cũng dừng lại, cũng may mà xe chở hàng cách khá xa, nếu không thì hai xe đã đụng phải nhau rồi.
Gã đột ngột dừng xe như vậy cũng khiến cho Trương Dương và Long Phong đều tỉnh lại.
Trương Dương không hỏi Long Thành có chuyện gì mà liền ngoái ra đằng sau nhìn.
Hắn biết tay lái của Long Thành rất khá, nếu không có tình huống đặc biệt thì tuyệt đối sẽ không như thế, quả nhiên, phía trước là một khúc quanh, có hai chiếc xe tông vào nhau nên đã tạo thành hỗn loạn.
- Tôi xuống xem thế nào, mọi người cứ đợi ở đây nhé.
Nhìn thoáng qua, Trương Dương liền trực tiếp mở cửa xe nhảy xuống.
Xảy ra tai nạn có thể có người bị thương, Trương Dương đi qua là xem có người cần hến hắn hay không.
Người ở trước mặt không ít, phía sau là mấy chiếc xe chở hàng lớn, xe bị tông phía trước chính là chiếc Santana.
Hai chiếc xe này cũng đỡ hơn một chút, chỉ là tông vào đuôi xe bình thường, phía sau xe Santana chỉ bị méo một chút, chứ không ai bị thương cả.
Chiếc Santana phía trước cũng có chút không ổn, phía trước đó mười mét, lại có mấy chiếc xe đụng nhau, vô cùng thảm.
Chiếc Santana chính là xe lúc nhìn thấy xe bị nạn ở khúc quanh nên phanh xe lại, thì đột nhiên bị một chiếc xe lửa khác tông vào đuôi xe, nói ra thì bọn họ chính là xe bị tai nạn của vụ thứ hai.
- Cứu mạng, xin mọi người hãy cứu mạng anh ấy…
Trương Dương còn chưa đến, chợt nghe bên trong có tiếng kêu khóc thảm thiết, nghe thấy tiếng khóc này, hắn không kìm nổi càng bước nhanh hơn.
Long Phong, Long Thành cũng xuống xe, đi lên cùng với Trương Dương.
Phía trước là bốn chiếc xe đụng nhau, thảm nhất chính là chiếc Jetta bị kẹp ở giữa, dưới đất còn có một vũng máu tươi.
Người kêu khóc là một phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, mặt cô cũng dính đầy máu, quần áo thì bị rách nát, quỳ rạp xuống đường mà kêu khóc.
Bên cạnh xe Jetta còn có mấy người đang đứng đó, từ bên ngoài cũng có thể nhìn thấy trên ghế lái có một người đang nằm ở đó, mấy người kia đang bàn nhau xem cứu anh ta ra như thế nào.
Người bên trong đó không biết sống chết thế nào, nhưng nhìn hiện trường thì có thể thấy tình trạng của anh ta không ổn lắm, bị kẹp ở trong xe khiến anh ta càng trở nên nguy hiểm hơn.
Nhìn thấy như vậy, Trương Dương không hề do dự mà đi nhanh về phía trước, trực tiếp đi đến chỗ xe Jetta, nhìn kỹ người bị kẹp kia.
Người bị kẹp là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, trên mặt đang chảy rất nhiều máu, anh ta vẫn còn đang thở, tim vẫn còn đập, điều này cũng khiến cho Trương Dương thở phào một cái.
Đến cả Tia Chớp và Vô Ảnh cũng không muốn ngồi tàu nữa
- Tiễn vạn dặm rồi cũng có lúc phải cha tay, anh Trương, anh Long, không cần tiễn nữa rồi.
Đến đường cao tốc thành phố Du Thành, Lý Trường Phong cười nói với Trương Dương và Long Phong, đây đã là ngày thứ hai họ đến thành phố Du Thành, ngày đầu tiên vừa mới xuống thuyền mấy người đã ngồi uống với nhau một trận
Trương Dương và Long Phong muốn đi đường bộ đến Nhạc Sơn, Lý Trường Phong thì lại phải trực tiếp đi đến núi Thanh Thành, hàng trình của bọn họ không giống nhau.
- Không phải tiễn anh mà là nhắc nhở anh, đừng quên Hầu Nhi tửu mà anh thua cuộc chúng tôi đấy nhé.
Trương Dương cười ha hả nói. Hôm trước Lý Trường Phong thua hắn và Long Phong mỗi người hai vò Hầu Nhi tửu. Trương Dương và Long Phong đều nhớ rất rõ hương vị tuyệt vời của Hầu Nhi tửu.
- Anh Trương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa đến tận tay các anh mà. Đọc Truyện Online Tại
Lý Trường Phong cười khổ nói. Lần này gã thua rất thảm, lại còn phải tìm cách để xin thêm hai vò rượu nữa chứ.
- Nhớ là được rồi, đi thôi!
Long Phong cũng cười nói một câu, Lý Trường Phong không nói gì, trực tiếp nhảy lên xe của gã.
Xe của gã là chiếc Wrangler việt dã, xe này đỗ ở thành phố Du Thành, sau khi xuống tàu thì có người mang đến tận nơi cho gã.
Tiên Lý Trường Phong xong, Trương Dương và Long Phong mới trở về khách sạn.
Từ việc đi tiễn của bọn họ cũng có thể nhìn ra, mấy ngày hôm nay ba người ở với nhau rất tốt, cũng trở nên quen thuộc với trước kia hơn rất nhiều.
Lý Trường Phong là người rất biết ăn nói, chỉ cần không vi phạm quy định của gia tộc, gã đều nói ra những điều rất hữu dụng đối với Trương Dương và Long Phong trong khi tu luyện.
Trương Dương và Long Phong cũng không phải là những kẻ khó ở cùng, chỉ mấy ngày thôi quan hệ tự nhiên cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Long Thành không đi cùng để tiễn, gã đã sớm nhận ra Lý Trường Phong đối đãi đặc biệt với Trương Dương và Long Phong, chứ không phải bình thường như với gã.
Gã cũng tự biết mình, tu vi của mình như vậy, chênh lệch quá lớn với bọn họ, chi nên mấy ngày hôm nay Long Thành đều cố ý né tránh.
Trương Dương phát hiện điểm ấy, đối với điều này cũng là có chút bất đắc dĩ.
Bất kỳ ở đâu cũng có sự phân chia giai tầng như vậy, trong giới tu luyện cũng không phải ngoại lệ, ở đây giai tầng được phân chia rất rõ ràng, không phải ai cũng có thể trở thành bạn bè của nhau được.
Người tu luyện nội kình từ trước đến nay đều là tôn thờ kẻ mạnh.
- Nghỉ ngơi một ngày nữa, rồi này mau xuất phát đi Nhạc Sơn.
Ở trong khách sạn, Long Phong ra quyết định, Du Thành là một trong số ít những thành phố lớn ở Tây Nam, cũng là thành phố trực thuộc TW giống như Hỗ Hải.
Phong cảnh ở thành phố Du Thành không tệ, bọn họ còn rất nhiều thời gian, cho nên cũng không cần phải vội vã.
Trên đường đi vẫn thì Long Phong vẫn là người sắp xếp, gã quyết định thì Trương Dương và Long Thành cũng sẽ không phản đối.
Ở Du Thành nghỉ ngơi thêm một ngày cũng tốt, dù sao đây cũng là thành phố lớn, Trương Dương kiếp trước cũng chưa đến nơi này, lần này có cơ hội đến thì phải ở lâu lâu một chút.
Du Thành còn có một cái tên khác nữa là Sơn Thành, ý nghĩa chính là thành phố ở dưới chân núi.
Cái tên này hình dung rất chuẩn các, đi ra ngoài đường phố, ngẩng đầu lên nhìn se thấy có rất nhiều nhà ở được xây dựng ở dưới chân núi, trình tự cảm vô cùng rõ ràng.
Món lẩu ở Du Thành nổi tiếng cả nước, buổi tối, ba người tìm một nhà hàng lẩu nổi tiếng nhất để thưởng thức.
- Trương Dương, làm sao thế?
Vừa mới xuống xe, lúc đi vào nhà hàng, Trương Dương liền quay đầu lại, trong mắt như phát hiện điều gì đó bất thường.
Ngày đầu tiên xuất phát, Trương Dương luôn có cảm giác như bị người khác theo dõi, nhưng hắn không phát hiện ra điều gì, cảm giác đo cũng dần biến mất, nhưng vừa rồi, trong giây lát hắn lại có cảm giác đó.
Người vừa rồi hỏi hắn có chuyện gì chính là Long Phong, biểu hiện của Trương Dương có chút khác thường, cho nên gã mới hỏi như vậy.
- Không có chuyện gì, đi vào đi.
Nhìn xung quanh một lúc, Trương Dương mới khẽ lắc đầu, lập tức đi vào cùng với Long Phong.
Vô Ảnh từ trên người Trương Dương nhảy xuống, Vô Ảnh không dễ dàng khiến người khác chú ý, vì nó có sự bảo vệ của màu tự vệ. Trương Dương để nó lại là để nó quan sát xem có phải có người theo dõi hay không, nếu như có thì người theo dõi là ai.
Năm phút sau, Vô Ảnh chạy vào trong phòng ăn, tốc độ của nó rất nhanh, không khiến người khác chú ý có một con chuột đang chạy trong nhà hàng.
Chit chit…
Leo lên trên người Trương Dương, Vô Ảnh không ngừng kêu lên, nói cho hắn biết kết quả quan sát bên ngoài.
Bên ngoài nó không có phát hiện nào, cũng đã dò xét rất nhiều người, căn bản là không phát hiện ra ai đang theo dõi, Vô Ảnh còn như đang cười nhạo Trương Dương đã cảm giác sai.
"Lời" của Vô ảnh khiến Trương Dương cũng có chút yên tâm, nhưng cũng chỉ là yên tâm, sự cảnh giác của hắn vẫn chưa buông xuống.
- Nhóc con này, không ngờ lại nhạy bén như vậy, ngay cả ta mà cũng phát hiện ra được, còn để Tầm Bảo Thử lại nữa chứ. Ha ha, cũng may mà lão phu thông minh, tuy nhiên sự cảnh giác của thằng nhóc này nhạy bén như vậy, nếu như bị nó phát hiện ra thì xấu mặt quá…
Ở bên đường cách nhà hàng không xa, một lão già đang nhìn về phía nhà hàng, miệng còn lẩm bẩm mấy câu.
Một lúc sau, lão liền đi thẳng đến một quán ven đường cách đó không xa.
- Các người có bữa tiệc lớn, thì lão phu cũng phải làm một bữa cho hoành tráng, nếu không thì đâu có công bằng.
Miệng lẩm bẩm, nhưng tốc độ ăn của lão cũng rất nhanh, chỉ loáng cái đã ăn xong, lúc này mới nhàn nhã đi ra khỏi quán, miệng lại còn hát bài hát không biết là của niên đại nào.
Món lẩu ở Du Thành này quả không tệ chút nào, khiến cho Long Phong cũng muốn ở lại thêm một ngày nữa để tận hưởng cho đã món ngon nơi đây.
Đáng tiếc việc ở lại thêm nữa là không có khả năng, ở đây ba người cũng mua rất nhiều thứ tốt.
Long Thành rất thông minh, chiếc xe jeep của bọn họ đã không thể nhét thêm đồ được nữa, gã liền thuê một chiếc xe ngựa lớn đi theo để kéo hàng, có xe này đi theo, mua nhiều hơn nữa cũng không phải lo lắng.
Long Thành lại đi mua không ít lễ vật quý giá, lễ nhiều người không trách, muốn để lại ấn tượng tốt, thì nên chuẩn bị quà cáp cho tử tế một chút.
Nhạc Sơn là trạm tiếp theo trong kế hoạch, Nhạc Sơn Đại Phật rất nổi tiếng, Long Phong không tín Phật, nhưng đã từng nghe rất về chỗ này mà chưa có dịp ghé thăm.
Lần này, trên đường về nhà, nhất định phải đến đó một chút.
Con người đôi khi rất kỳ lạ, một nơi nào đó bất luận là có nổi tiếng hay không, chỉ cần để ý rồi là muốn đến xem một chút.
Long Phong cũng là người, chỉ có điều là người hùng mạnh một chút mà thôi, cho nên gã cũng có cảm tình giống như những người bình thường khác.
Long Thành lái xe, Trương Dương và Long Phong ngồi phía sau tu luyện.
Thời gian ngồi xe là thời gian vô cùng nhàm chán, nhân lúc này để tu luyện một chút cũng tốt, hai người đều là ở hậu kỳ rồi, trong lúc này không được có bất kỳ sự buông lỏng nào, nói không chừng lại có thể gặp được cơ hội đột phá.
Két…
Long Thành đột nhiên phanh xe lại, xe chở hàng phía sau cũng dừng lại, cũng may mà xe chở hàng cách khá xa, nếu không thì hai xe đã đụng phải nhau rồi.
Gã đột ngột dừng xe như vậy cũng khiến cho Trương Dương và Long Phong đều tỉnh lại.
Trương Dương không hỏi Long Thành có chuyện gì mà liền ngoái ra đằng sau nhìn.
Hắn biết tay lái của Long Thành rất khá, nếu không có tình huống đặc biệt thì tuyệt đối sẽ không như thế, quả nhiên, phía trước là một khúc quanh, có hai chiếc xe tông vào nhau nên đã tạo thành hỗn loạn.
- Tôi xuống xem thế nào, mọi người cứ đợi ở đây nhé.
Nhìn thoáng qua, Trương Dương liền trực tiếp mở cửa xe nhảy xuống.
Xảy ra tai nạn có thể có người bị thương, Trương Dương đi qua là xem có người cần hến hắn hay không.
Người ở trước mặt không ít, phía sau là mấy chiếc xe chở hàng lớn, xe bị tông phía trước chính là chiếc Santana.
Hai chiếc xe này cũng đỡ hơn một chút, chỉ là tông vào đuôi xe bình thường, phía sau xe Santana chỉ bị méo một chút, chứ không ai bị thương cả.
Chiếc Santana phía trước cũng có chút không ổn, phía trước đó mười mét, lại có mấy chiếc xe đụng nhau, vô cùng thảm.
Chiếc Santana chính là xe lúc nhìn thấy xe bị nạn ở khúc quanh nên phanh xe lại, thì đột nhiên bị một chiếc xe lửa khác tông vào đuôi xe, nói ra thì bọn họ chính là xe bị tai nạn của vụ thứ hai.
- Cứu mạng, xin mọi người hãy cứu mạng anh ấy…
Trương Dương còn chưa đến, chợt nghe bên trong có tiếng kêu khóc thảm thiết, nghe thấy tiếng khóc này, hắn không kìm nổi càng bước nhanh hơn.
Long Phong, Long Thành cũng xuống xe, đi lên cùng với Trương Dương.
Phía trước là bốn chiếc xe đụng nhau, thảm nhất chính là chiếc Jetta bị kẹp ở giữa, dưới đất còn có một vũng máu tươi.
Người kêu khóc là một phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, mặt cô cũng dính đầy máu, quần áo thì bị rách nát, quỳ rạp xuống đường mà kêu khóc.
Bên cạnh xe Jetta còn có mấy người đang đứng đó, từ bên ngoài cũng có thể nhìn thấy trên ghế lái có một người đang nằm ở đó, mấy người kia đang bàn nhau xem cứu anh ta ra như thế nào.
Người bên trong đó không biết sống chết thế nào, nhưng nhìn hiện trường thì có thể thấy tình trạng của anh ta không ổn lắm, bị kẹp ở trong xe khiến anh ta càng trở nên nguy hiểm hơn.
Nhìn thấy như vậy, Trương Dương không hề do dự mà đi nhanh về phía trước, trực tiếp đi đến chỗ xe Jetta, nhìn kỹ người bị kẹp kia.
Người bị kẹp là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, trên mặt đang chảy rất nhiều máu, anh ta vẫn còn đang thở, tim vẫn còn đập, điều này cũng khiến cho Trương Dương thở phào một cái.