Hồ Diên Bằng cầm kiếm, chưa cho Trương Dương thời gian kịp phản ứng đã bắt đầu tấn công.
Trên giáo vũ đài thoáng hiện lên một bóng kiếm, kiếm này là thần binh lợi khí, uy lực lớn hơn so với thiết kiếm và mộc kiếm lúc trước. Sự tấn công của Trương Dương lập tức bị chặn lại, chỉ có thể liên tiếp tránh né, rất nguy hiểm.
Ưu thế hắn vừa có được cũng biến mất, lúc này trong lòng Trương Dương vô cùng phẫn nộ, vừa bình tĩnh chống đỡ, vừa tìm cách phá vỡ cách thức của Hô Diên Bằng.
- Đê tiện, vô sỉ.
Thấy tiếng mình gào không ai trả lời, Long Phong cắn chặt răng, cũng không biết anh ta đang mắng Hô Diên Bằng hay là mắng mấy người cố ý nhắm mắt.
Anh ta mắng, nhưng đáng tiếc là anh ta chẳng thể thay đổi tình hình.
Anh ta rất muốn đi giúp Trương Dương, tuy nhiên anh ta biết, một khi anh ta lên đài người của Hô Diên gia cũng sẽ tiếp viện.
Nếu thực sự gia tộc Hô Diên dám tiếp viện, Long gia dĩ nhiên khong thể để mình tiếp tục chịu thiệt, cũng sẽ tiếp viện, đến lúc đó cuộc tỉ thí này có thể biến thành cuộc hỗn chiến, thậm trí trong cuộc hỗn chiến này sẽ có người liên hợp lại đối phó lại được với Trương Dương.
Khả năng này không phải không có, chỉ nhìn thái độ hiện tại của họ là biết.
Điều này khiến anh ta không dám có hành động thiếu suy nghĩ nào, dù sao trưởng bối của Hô Diên gia cũng không chỉ có một người, nếu chẳng may động vào, chỉ là hại Trương Dương.
Long Phong lúc này đã không còn xúc động như trước.
Tròng mắt xoay, Long Phong đột nhiên đi khỏi.
Long Thành ngồi đó cũng rất sốt ruột, chỉ có điều Long Phong còn không giúp được gì, càng không phải nói anh ta, cũng chỉ có thể ngồi đó lo lắng suông thôi.
- Hồ đồ, ức hiếp người quá đáng.
Người không chịu được không chỉ có Long Phong, Long Chính đứng dưới đài đột nhiên nhảy dựng lên, trên tay còn xuất hiện một dây xích.
Hai tiếng giòn vang, xích của Long Chính ngăn Trương Dương lại, cuối cùng giúp Trương Dương tránh được một trận kiếm của Hô Diên Bằng.
Hô Diên Bằng tu luyện kiếm pháp, công phu kiếm của ông ta giỏi hơn công phu tay không. Sau khi ông ta dùng vũ khí, cũng khiến ưu thế Trương Dương vừa có được liền biến mất.
Nếu không phải Long Chính giúp, Trương Dương muốn thay đổi tình thế hỗn loạn chỉ e phải tốn chút công sức.
- Long Chính, ông có ý gì? Bạn đang đọc truyện được copy tại
Hô Diên Bằng sửng sốt, tạm dừng tấn công, lớn tiếng quát hỏi.
Ông ta không ngốc, cho dù có vũ khí cũng không thể đối phó với hai đối thủ đồng cấp. Nếu Trương Dương và Long Chính liên thủ, nguy hiểm chính là ông ta.
Lúc ông ta kêu to, hai vị trưởng bối tam tầng trung kỳ của Hô Diên gia cũng đều đứng lên, nhìn bộ dạng của họ là biết có thể lên đài bất cứ lúc nào.
Trưởng lão Hô Diên gia vẫn luôn nhắm mắt, cũng khẽ mở mắt ra, lập tức lại nhắm lại.
- Hai người đang đấu, Trương Dương không có vũ khí, ông dựa vào cái gì mà dùng?
Long Chính lạnh lùng nhìn ông ta một cái, còn có chút tức giận. Tính tình của Long Chính giống như tên ông, rất ngay thẳng, thấy chuyện bất bình, không kìm nổi phải hỏi.
- Long Chính, ông phải hiểu cuộc chiến của chúng tôi là một sống một chết, chỉ cần có thể thắng, tôi dùng cách gì cũng được.
Hô Diên Bằng trừng mắt nhìn Long Chính, nói rõ ràng từng từ. Long Chính bị ông ta làm cho sửng sốt.
Chiến đấu một mất một còn, Hô Diên Bằng coi như nói không sai, lúc trước bọn họ đã nói trong trận chiến này sinh tử bất luận, thời điểm thi đấu sinh tử thật sự, còn quan trọng việc không dùng vũ khí, thật sự có chút buồn cười.
Chỉ có điều Trương Dương và Long gia là đồng minh, Trương Dương lại là giúp Long gia lấy lại thể diện nên mới đứng ra. Bất kể như nào ông ta cũng không thể để Hô Diên Bằng ức hiếp Trương Dương như vậy.
- Trương Dương, kiếm của cậu.
Long Phong chạy như một cơn gió đến. Anh ta trực tiếp chạy tới phía dưới lôi đài, trực tiếp đưa vũ khí cho Trương Dương.
Hôm nay vốn là đến xem thi đấu, Trương Dương không mang vũ khí. Phệ Long Chủy và Hàn Tuyền Kiếm đều để ở nơi ở, có tam đại linh thú trông coi, hắn cũng không lo bị trộm.
Là Long Phong còn được, chứ nếu là người khác cũng khó có khả năng lấy được hai vũ khí này đi.
Không chỉ có Long Phong tới, còn cả tam đại linh thú của Trương Dương, chỉ có điều chúng đều rất thông minh, biết ở đây nhiều cao thủ, tạm thời trốn xa một chút, dựa vào tốc độ của Truy Phong, chút khoảng cách này chẳng có vấn đề gì.
- Cảm ơn, Long Phong.
Nhận hai vũ khí của mình, Trương Dương đột nhiên cười to một tiếng, cảm giác buồn bực lúc bị Hô Diên Bằng cầm vũ khí đuổi theo cũng đều biến mất, Trương Dương trong lòng mơ hồ cũng có chút sát khí.
Hô Diên Bằng này, không để ý tới thân phận của mình, động thủ với mình lại dám vô sỉ dùng vũ khí trước.
Người mặt dày như vậy cũng có thể nói là người đáng sợ nhất, song phương đã kết thù, nếu không giải quyết ông ta hoàn toàn, thậm chí còn có thể mang đến nguy hiểm và phiền toái cho người bên cạnh mình.
Trương Dương phải thể hiện thực lực của mình, phải khiến họ một lần nữa nhớ kỹ y thánh nhất mạch, có rất nhiều cách thực hiện mục đích này, trong đó có cách giết người.
Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Trương Dương, trong lòng Hô Diên Bằng bất giác run lên.
Ông ta không ngờ trong lòng lại có cảm giác sợ hãi, điều này khiến ông ta vô cùng hoảng sợ, đồng thời còn có chút hối hận.
Hối hận không phải là đã đi trêu chọc Trương Dương, hối hận chính là vừa rồi không sớm nặng tay với hắn, liều mạng bị thương cũng dùng kiếm trảm Trương Dương. Hiện tại Trương Dương có vũ khí rồi, cơ hội như thế rất khó có được.
- Hai người tiếp tục.
Thấy Trương Dương cũng lấy được vũ khí, Long Chính cười ha hả xuống đài.
Sự ngăn trở của ông ta cho Trương Dương thời gian quý báu, còn giúp Trương Dương rất nhẹ nhàng cầm được vũ khí của mình. Nếu vừa rồi Hô Diên Bằng ra tay ngăn trở, hắn đã không lấy được dễ dàng như thế.
Thoáng cảm kích nhìn Long Chính, Trương Dương lập tức quay đầu lại.
Ánh mắt của hắn, càng trở nên lạnh lùng hơn trước.
Trương Dương trực tiếp nhét Phệ Long Chủy vào người, chủy thủ là thần binh lợi khí, nhưng lại quá ngắn, hơn nửa chỉ là phỏng chế, uy lực không bằng Hàn Tuyền Kiếm.
Lúc trước Trương Dương khổ luyện kiếm pháp giờ đã có tác dụng, tuyệt thế thần binh này cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện phong thái của nó.
- Binh.
Long Chính vừa đi xuống, Hô Diên Bằng liền tấn công trước, Trương Dương trực tiếp rút Hàn Tuyền kiếm ra khỏi vỏ, va chạm với trường kiếm của Hô Diên Bằng.
Hai thanh kiếm va chạm phát ra âm thanh trong trẻo, nội kình của hai người cũng đều triển khai trên thân kiếm, cú va chạm này khiến hai người đều lùi một bước.
- Cậu, đây là kiếm gì?
Hô Diên Bằng đứng đó, không tấn công, đầy kinh ngạc hỏi. Vừa rồi hai thanh kiếm giao thủ đơn giản, ông ta cảm nhận được nội kình trên kiếm đối phương thâm hậu hơn.
Hơn nữa trường kiếm của đối phương còn có một cỗ hàn khí, hàn khí ảnh hưởng được tới cả ông ta, điều này khiến ông ta hiểu thần binh lợi khí trong tay Trương Dương tuyệt đối không phải đồ thường, thậm chí còn mạnh hơn của ông ta.
- Hàn Tuyền kiếm.
Nhẹ nhàng nói ba chữ ra, thân mình Trương Dương đột nhiên nhoáng lên, trên giáo vũ đài trực tiếp xuất hiện hai Trương Dương, một là bản thân hắn, một là tàn ảnh.
Có vũ khí, bên tấn công đổi thành Trương Dương. Tuy nhiên nghe thấy hắn nói ra ba từ kia, Lý Lương và mấy vị trưởng bối đều đứng lên.
Hàn Tuyền kiếm, đây chính là thần kiếm trên bảng thần binh, xếp thứ chín, cũng là một trong ba kiếm mạnh nhất trong thiên hạ.
Trong thập đại thần binh, loại kiếm tổng cộng có ba cái, theo thứ tự thứ nhất là Phục Thần kiếm, thứ tư là Trảm Ma kiếm và thứ chín là Hàn Tuyền Kiếm. Phục Thần kiếm và Trảm Ma kiếm đã thất truyền từ lâu, Hàn Tuyền kiếm cũng mất dấu vết, rất nhiều người đều cho rằng, ba tuyệt thế thần kiếm này đã trở thành truyền thuyết, không thể còn xuất hiện ở thế nhân nữa.
Lý gia vì vậy đã vô cùng tiếc nuối, bọn họ là Kiếm tu thế gia, sự trợ giúp của những thần kiếm này đối với họ là lớn nhất. Đáng tiếc trong số những danh kiếm họ giữ không có lợi khí trong bảng thần binh nào cả, tam đại thần kiếm thực sự không có duyên với họ.
- Binh binh binh.
Âm thanh trong trẻo lại không ngừng vang lên, tốc độ của Trương Dương nhanh hơn so với vừa rồi. Tốc độ này của hắn hoàn toàn bù đắp được sự hạn chế của việc hắn vừa tu luyện kiếm pháp. Cho dù Hô Diên Bằng đã tu luyện kiếm pháp mấy chục năm, mạnh hơn hắn, nhưng lúc này cũng bị Trương Dương chặn lại, căn bản không phát huy được sức mạnh và sự cứng rắn của mình.
Ông ta lúc này, thậm chí không nghĩ đến cái tên Hàn Tuyền kiếm, tất cả tâm tư đều tập trung ứng phó với Trương Dương.
- Hàn Tuyền kiếm, thú vị đây.
Trưởng lão Lý gia đột nhiên mở mắt, khóe miệng nở nụ cười quái lạ.
Trưởng lão của Hô Diên gia và Long gia bên cạnh cũng đều nhìn ông ta một cái.
Trưởng lão Hô Diên gia quay đầu nhìn lên đài, mày khẽ động, ông ta đã nhìn ra điểm bất lợi của Hô Diên Bằng. Cuộc tỉ thí này, Hô Diên Bằng căn bản không có hy vọng thắng, lại càng không nói chuyện giết chết Trương Dương.
Điều này khiến trong lòng ông cũng hơi chút thất vọng.
Trưởng lão Lý gia cũng không để ý, chỉ hứng thú nhìn Trương Dương, cũng không ai biết ông ta nghĩ gì.
Trên giáo vũ đài, thế cục lại thay đổi, không lâu sau Hô Diên Bằng chỉ còn lực để chống đỡ.
Người của Hô Diên gia lúc này đều sốt ruột, trừ phi bọn họ phái người lên phối hợp tác chiến, nếu không xem ra Hô Diên Bằng không thắng được rồi.
Cao thủ tam tầng hậu kì, không ngờ không đánh lại được một thanh niên 20 tuổi, nếu là khi trước thì đây là chuyện ông ta chưa từng nghĩ tới.
- Binh binh.
Liên tục chống đỡ hai cái, sắc mặt Hô Diên Bằng đột nhiên lại biến đổi.
Bởi vì nội kình tiêu hao quá lớn, mỗi lần vũ khí va chạm đều đánh tan rất nhiều nội kình ông ta thêm vào trên vũ khí. Ông ta liền buông lỏng việc thêm nội kình vào vũ khí. Thần binh lợi khí bản thân chính là không cần phải thêm quá nhiều nội kình, nếu không sao gọi là thần binh.
Ông ta vừa buông một chút, trường kiếm trên tay Trương Dương liền chém ra một vết nứt trên bảo kiếm của ông ta.
- Hàn Tuyền Kiếm, lợi khí trong bảng thần binh
Lúc này, cuối cùng ông ta đã nghĩ ra ý nghĩ của cái tên vũ khí Trương Dương nói lúc trước, ngạc nhiên lùi lại.
Trương Dương trẻ như vậy, có thực lực mạnh như thế còn chưa kể, không ngờ trên tay còn có lợi khí trong bảng thần binh. Thập đại lợi khí trong bảng thần binh phần lớn đã thất truyền, có thể có một thứ, cho dù xếp thứ mười thì cũng là chuyện rất khó.
Trong lúc ông ta kêu lên sợ hãi, trong mắt Trương Dương đột nhiên xuất hiện một tia hàn quang.
Cơ hội tốt, tâm thần Hô Diên Bằng bắt đầu rối loạn, lúc này thực lực của ông ta đã không bằng tám phần khi nãy. Trương Dương thì vẫn duy trì trạng thái tốt nhất.
Không do dự nữa, tâm niệm của Trương Dương lập tức triển khai, ánh mắt cũng nhìn về phía xa.
Xa xa, một đạo bạch quang truyền tới, gần như trong nháy mắt đã tới trên giáo vũ đài, một con bạch mã trắng nõn, trên người còn mang theo hai con vật nhỏ, trực tiếp hiện ra trước mắt mọi người.
Trên giáo vũ đài thoáng hiện lên một bóng kiếm, kiếm này là thần binh lợi khí, uy lực lớn hơn so với thiết kiếm và mộc kiếm lúc trước. Sự tấn công của Trương Dương lập tức bị chặn lại, chỉ có thể liên tiếp tránh né, rất nguy hiểm.
Ưu thế hắn vừa có được cũng biến mất, lúc này trong lòng Trương Dương vô cùng phẫn nộ, vừa bình tĩnh chống đỡ, vừa tìm cách phá vỡ cách thức của Hô Diên Bằng.
- Đê tiện, vô sỉ.
Thấy tiếng mình gào không ai trả lời, Long Phong cắn chặt răng, cũng không biết anh ta đang mắng Hô Diên Bằng hay là mắng mấy người cố ý nhắm mắt.
Anh ta mắng, nhưng đáng tiếc là anh ta chẳng thể thay đổi tình hình.
Anh ta rất muốn đi giúp Trương Dương, tuy nhiên anh ta biết, một khi anh ta lên đài người của Hô Diên gia cũng sẽ tiếp viện.
Nếu thực sự gia tộc Hô Diên dám tiếp viện, Long gia dĩ nhiên khong thể để mình tiếp tục chịu thiệt, cũng sẽ tiếp viện, đến lúc đó cuộc tỉ thí này có thể biến thành cuộc hỗn chiến, thậm trí trong cuộc hỗn chiến này sẽ có người liên hợp lại đối phó lại được với Trương Dương.
Khả năng này không phải không có, chỉ nhìn thái độ hiện tại của họ là biết.
Điều này khiến anh ta không dám có hành động thiếu suy nghĩ nào, dù sao trưởng bối của Hô Diên gia cũng không chỉ có một người, nếu chẳng may động vào, chỉ là hại Trương Dương.
Long Phong lúc này đã không còn xúc động như trước.
Tròng mắt xoay, Long Phong đột nhiên đi khỏi.
Long Thành ngồi đó cũng rất sốt ruột, chỉ có điều Long Phong còn không giúp được gì, càng không phải nói anh ta, cũng chỉ có thể ngồi đó lo lắng suông thôi.
- Hồ đồ, ức hiếp người quá đáng.
Người không chịu được không chỉ có Long Phong, Long Chính đứng dưới đài đột nhiên nhảy dựng lên, trên tay còn xuất hiện một dây xích.
Hai tiếng giòn vang, xích của Long Chính ngăn Trương Dương lại, cuối cùng giúp Trương Dương tránh được một trận kiếm của Hô Diên Bằng.
Hô Diên Bằng tu luyện kiếm pháp, công phu kiếm của ông ta giỏi hơn công phu tay không. Sau khi ông ta dùng vũ khí, cũng khiến ưu thế Trương Dương vừa có được liền biến mất.
Nếu không phải Long Chính giúp, Trương Dương muốn thay đổi tình thế hỗn loạn chỉ e phải tốn chút công sức.
- Long Chính, ông có ý gì? Bạn đang đọc truyện được copy tại
Hô Diên Bằng sửng sốt, tạm dừng tấn công, lớn tiếng quát hỏi.
Ông ta không ngốc, cho dù có vũ khí cũng không thể đối phó với hai đối thủ đồng cấp. Nếu Trương Dương và Long Chính liên thủ, nguy hiểm chính là ông ta.
Lúc ông ta kêu to, hai vị trưởng bối tam tầng trung kỳ của Hô Diên gia cũng đều đứng lên, nhìn bộ dạng của họ là biết có thể lên đài bất cứ lúc nào.
Trưởng lão Hô Diên gia vẫn luôn nhắm mắt, cũng khẽ mở mắt ra, lập tức lại nhắm lại.
- Hai người đang đấu, Trương Dương không có vũ khí, ông dựa vào cái gì mà dùng?
Long Chính lạnh lùng nhìn ông ta một cái, còn có chút tức giận. Tính tình của Long Chính giống như tên ông, rất ngay thẳng, thấy chuyện bất bình, không kìm nổi phải hỏi.
- Long Chính, ông phải hiểu cuộc chiến của chúng tôi là một sống một chết, chỉ cần có thể thắng, tôi dùng cách gì cũng được.
Hô Diên Bằng trừng mắt nhìn Long Chính, nói rõ ràng từng từ. Long Chính bị ông ta làm cho sửng sốt.
Chiến đấu một mất một còn, Hô Diên Bằng coi như nói không sai, lúc trước bọn họ đã nói trong trận chiến này sinh tử bất luận, thời điểm thi đấu sinh tử thật sự, còn quan trọng việc không dùng vũ khí, thật sự có chút buồn cười.
Chỉ có điều Trương Dương và Long gia là đồng minh, Trương Dương lại là giúp Long gia lấy lại thể diện nên mới đứng ra. Bất kể như nào ông ta cũng không thể để Hô Diên Bằng ức hiếp Trương Dương như vậy.
- Trương Dương, kiếm của cậu.
Long Phong chạy như một cơn gió đến. Anh ta trực tiếp chạy tới phía dưới lôi đài, trực tiếp đưa vũ khí cho Trương Dương.
Hôm nay vốn là đến xem thi đấu, Trương Dương không mang vũ khí. Phệ Long Chủy và Hàn Tuyền Kiếm đều để ở nơi ở, có tam đại linh thú trông coi, hắn cũng không lo bị trộm.
Là Long Phong còn được, chứ nếu là người khác cũng khó có khả năng lấy được hai vũ khí này đi.
Không chỉ có Long Phong tới, còn cả tam đại linh thú của Trương Dương, chỉ có điều chúng đều rất thông minh, biết ở đây nhiều cao thủ, tạm thời trốn xa một chút, dựa vào tốc độ của Truy Phong, chút khoảng cách này chẳng có vấn đề gì.
- Cảm ơn, Long Phong.
Nhận hai vũ khí của mình, Trương Dương đột nhiên cười to một tiếng, cảm giác buồn bực lúc bị Hô Diên Bằng cầm vũ khí đuổi theo cũng đều biến mất, Trương Dương trong lòng mơ hồ cũng có chút sát khí.
Hô Diên Bằng này, không để ý tới thân phận của mình, động thủ với mình lại dám vô sỉ dùng vũ khí trước.
Người mặt dày như vậy cũng có thể nói là người đáng sợ nhất, song phương đã kết thù, nếu không giải quyết ông ta hoàn toàn, thậm chí còn có thể mang đến nguy hiểm và phiền toái cho người bên cạnh mình.
Trương Dương phải thể hiện thực lực của mình, phải khiến họ một lần nữa nhớ kỹ y thánh nhất mạch, có rất nhiều cách thực hiện mục đích này, trong đó có cách giết người.
Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Trương Dương, trong lòng Hô Diên Bằng bất giác run lên.
Ông ta không ngờ trong lòng lại có cảm giác sợ hãi, điều này khiến ông ta vô cùng hoảng sợ, đồng thời còn có chút hối hận.
Hối hận không phải là đã đi trêu chọc Trương Dương, hối hận chính là vừa rồi không sớm nặng tay với hắn, liều mạng bị thương cũng dùng kiếm trảm Trương Dương. Hiện tại Trương Dương có vũ khí rồi, cơ hội như thế rất khó có được.
- Hai người tiếp tục.
Thấy Trương Dương cũng lấy được vũ khí, Long Chính cười ha hả xuống đài.
Sự ngăn trở của ông ta cho Trương Dương thời gian quý báu, còn giúp Trương Dương rất nhẹ nhàng cầm được vũ khí của mình. Nếu vừa rồi Hô Diên Bằng ra tay ngăn trở, hắn đã không lấy được dễ dàng như thế.
Thoáng cảm kích nhìn Long Chính, Trương Dương lập tức quay đầu lại.
Ánh mắt của hắn, càng trở nên lạnh lùng hơn trước.
Trương Dương trực tiếp nhét Phệ Long Chủy vào người, chủy thủ là thần binh lợi khí, nhưng lại quá ngắn, hơn nửa chỉ là phỏng chế, uy lực không bằng Hàn Tuyền Kiếm.
Lúc trước Trương Dương khổ luyện kiếm pháp giờ đã có tác dụng, tuyệt thế thần binh này cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện phong thái của nó.
- Binh.
Long Chính vừa đi xuống, Hô Diên Bằng liền tấn công trước, Trương Dương trực tiếp rút Hàn Tuyền kiếm ra khỏi vỏ, va chạm với trường kiếm của Hô Diên Bằng.
Hai thanh kiếm va chạm phát ra âm thanh trong trẻo, nội kình của hai người cũng đều triển khai trên thân kiếm, cú va chạm này khiến hai người đều lùi một bước.
- Cậu, đây là kiếm gì?
Hô Diên Bằng đứng đó, không tấn công, đầy kinh ngạc hỏi. Vừa rồi hai thanh kiếm giao thủ đơn giản, ông ta cảm nhận được nội kình trên kiếm đối phương thâm hậu hơn.
Hơn nữa trường kiếm của đối phương còn có một cỗ hàn khí, hàn khí ảnh hưởng được tới cả ông ta, điều này khiến ông ta hiểu thần binh lợi khí trong tay Trương Dương tuyệt đối không phải đồ thường, thậm chí còn mạnh hơn của ông ta.
- Hàn Tuyền kiếm.
Nhẹ nhàng nói ba chữ ra, thân mình Trương Dương đột nhiên nhoáng lên, trên giáo vũ đài trực tiếp xuất hiện hai Trương Dương, một là bản thân hắn, một là tàn ảnh.
Có vũ khí, bên tấn công đổi thành Trương Dương. Tuy nhiên nghe thấy hắn nói ra ba từ kia, Lý Lương và mấy vị trưởng bối đều đứng lên.
Hàn Tuyền kiếm, đây chính là thần kiếm trên bảng thần binh, xếp thứ chín, cũng là một trong ba kiếm mạnh nhất trong thiên hạ.
Trong thập đại thần binh, loại kiếm tổng cộng có ba cái, theo thứ tự thứ nhất là Phục Thần kiếm, thứ tư là Trảm Ma kiếm và thứ chín là Hàn Tuyền Kiếm. Phục Thần kiếm và Trảm Ma kiếm đã thất truyền từ lâu, Hàn Tuyền kiếm cũng mất dấu vết, rất nhiều người đều cho rằng, ba tuyệt thế thần kiếm này đã trở thành truyền thuyết, không thể còn xuất hiện ở thế nhân nữa.
Lý gia vì vậy đã vô cùng tiếc nuối, bọn họ là Kiếm tu thế gia, sự trợ giúp của những thần kiếm này đối với họ là lớn nhất. Đáng tiếc trong số những danh kiếm họ giữ không có lợi khí trong bảng thần binh nào cả, tam đại thần kiếm thực sự không có duyên với họ.
- Binh binh binh.
Âm thanh trong trẻo lại không ngừng vang lên, tốc độ của Trương Dương nhanh hơn so với vừa rồi. Tốc độ này của hắn hoàn toàn bù đắp được sự hạn chế của việc hắn vừa tu luyện kiếm pháp. Cho dù Hô Diên Bằng đã tu luyện kiếm pháp mấy chục năm, mạnh hơn hắn, nhưng lúc này cũng bị Trương Dương chặn lại, căn bản không phát huy được sức mạnh và sự cứng rắn của mình.
Ông ta lúc này, thậm chí không nghĩ đến cái tên Hàn Tuyền kiếm, tất cả tâm tư đều tập trung ứng phó với Trương Dương.
- Hàn Tuyền kiếm, thú vị đây.
Trưởng lão Lý gia đột nhiên mở mắt, khóe miệng nở nụ cười quái lạ.
Trưởng lão của Hô Diên gia và Long gia bên cạnh cũng đều nhìn ông ta một cái.
Trưởng lão Hô Diên gia quay đầu nhìn lên đài, mày khẽ động, ông ta đã nhìn ra điểm bất lợi của Hô Diên Bằng. Cuộc tỉ thí này, Hô Diên Bằng căn bản không có hy vọng thắng, lại càng không nói chuyện giết chết Trương Dương.
Điều này khiến trong lòng ông cũng hơi chút thất vọng.
Trưởng lão Lý gia cũng không để ý, chỉ hứng thú nhìn Trương Dương, cũng không ai biết ông ta nghĩ gì.
Trên giáo vũ đài, thế cục lại thay đổi, không lâu sau Hô Diên Bằng chỉ còn lực để chống đỡ.
Người của Hô Diên gia lúc này đều sốt ruột, trừ phi bọn họ phái người lên phối hợp tác chiến, nếu không xem ra Hô Diên Bằng không thắng được rồi.
Cao thủ tam tầng hậu kì, không ngờ không đánh lại được một thanh niên 20 tuổi, nếu là khi trước thì đây là chuyện ông ta chưa từng nghĩ tới.
- Binh binh.
Liên tục chống đỡ hai cái, sắc mặt Hô Diên Bằng đột nhiên lại biến đổi.
Bởi vì nội kình tiêu hao quá lớn, mỗi lần vũ khí va chạm đều đánh tan rất nhiều nội kình ông ta thêm vào trên vũ khí. Ông ta liền buông lỏng việc thêm nội kình vào vũ khí. Thần binh lợi khí bản thân chính là không cần phải thêm quá nhiều nội kình, nếu không sao gọi là thần binh.
Ông ta vừa buông một chút, trường kiếm trên tay Trương Dương liền chém ra một vết nứt trên bảo kiếm của ông ta.
- Hàn Tuyền Kiếm, lợi khí trong bảng thần binh
Lúc này, cuối cùng ông ta đã nghĩ ra ý nghĩ của cái tên vũ khí Trương Dương nói lúc trước, ngạc nhiên lùi lại.
Trương Dương trẻ như vậy, có thực lực mạnh như thế còn chưa kể, không ngờ trên tay còn có lợi khí trong bảng thần binh. Thập đại lợi khí trong bảng thần binh phần lớn đã thất truyền, có thể có một thứ, cho dù xếp thứ mười thì cũng là chuyện rất khó.
Trong lúc ông ta kêu lên sợ hãi, trong mắt Trương Dương đột nhiên xuất hiện một tia hàn quang.
Cơ hội tốt, tâm thần Hô Diên Bằng bắt đầu rối loạn, lúc này thực lực của ông ta đã không bằng tám phần khi nãy. Trương Dương thì vẫn duy trì trạng thái tốt nhất.
Không do dự nữa, tâm niệm của Trương Dương lập tức triển khai, ánh mắt cũng nhìn về phía xa.
Xa xa, một đạo bạch quang truyền tới, gần như trong nháy mắt đã tới trên giáo vũ đài, một con bạch mã trắng nõn, trên người còn mang theo hai con vật nhỏ, trực tiếp hiện ra trước mắt mọi người.