Dựa vào sức mạnh của Truy Phong, khiến gã phải nằm trên giường hai ba tháng là điều bình thường, hai ba ngày đã là quá nhẹ rồi.
- Còn đứng đó làm gì, chờ tôi mời các người đi ă nữa à?
Cổ Phương trừng mắt, lần này nói chuyện càng không khách khí, tên thanh niên kia cả người khẽ run rẩy, lập tức gật đầu, rút lui về phía đồng bọn.
Bọn họ cũng chẳng đông người, chỉ có 4, 5 người, đỡ tên đang nằm rên hừ hừ dưới đất lên, rồi cả bọn cùng rời khỏi nhà hàng, khi bước ra ngoài còn lo lắng nhìn Cổ Phương.
- Cổ tiên sinh, cái này...
Người đàn ông lúc nãy đón tiếp bọn họ, tên bị Truy Phong thở cho một cái lúc này đã bước đến đại sảnh, nhìn thấy cảnh này vội vàng bước đến trước mặt Cổ Phương nhỏ giọng hỏi.
Mấy người bỏ chạy không phải đơn giản, đều là mấy tiểu Bá vương xung quanh đây, bình thường cũng thường xuyên đến đây ăn cơm, tuy nhiên họ cũng chẳng dám chủ động gây chuyện gì quá đáng, dù sao ông chủ nhà hàng họ cũng là người có năng lượng nhất định, mấy tên này không dám.
- Không sao, mấy thứ bị phá hỏng tính cho tôi, đưa chúng tôi vào phòng!
Cổ Phương nhẹ nhàng lắc đầu, thản nhiên nói, Mễ Tuyết ở cạnh Trương Dương, Truy Phong ở bên cạnh hai người.
Lúc Trương Dương bước về phía trước, Truy Phong còn ngẩng đầu lên, mũi khụt khịt hai tiếng, nện chân, tao nhã đi sau Trương Dương.
Bọn họ vừa rời đi, trong đại sảnh đã vang lên tiếng bàn luận
Kỳ thực mấy người này đều không nhìn rõ người kia vì sao lại bay đi, tuy nhiên rất nhiều người đều giống với người thanh niên lúc nãy, đều cho rằng Trương Dương đã đánh người, dù sao tốc độ của Trương Dương cũng rất nhanh, lúc đó lại trực tiếp xuất hiện bên cạnh Trương Dương nên đã khiến mọi người hiểu lầm.
Có một điều, bị ngựa đá bay ai cũng từng nghe nói, nhưng chưa có ai nghe nói có người bị ngựa dùng đầu húc bay xa đến thế.
Lúc này đây, Trương Dương coi như đang thay Truy Phong nhận tiếng xấu, ao bảo tốc độ của hắn nhanh quá, chạy qua chỗ Truy Phong chỉ trong chốc lát cơ chứ.
Tuy nhiên điều khiến mọi người kinh ngạc nhất là, sau khi đám Trương Dương động thủ đã không có chuyện gì xảy ra, Lầu Ngoại Lầu đã mở hơn 100 năm nay, ông chủ gần đây là một người năng lượng không nhỏ, trước nay chưa có ai dám gây chuyện ở đây, cho dù là ai động thủ đều có kết cục như nhau, bị bảo vệ nơi này đuổi đi ngay lập tức.
Trương Dương là người đầu tiên động thủ mà vẫn bình yên vào ăn cơm.
- Cổ Phương, anh quen mấy người này à?
Sau khi ngồi xuống Trương Dương thuận miệng hỏi, phòng này khá lớn, Long Thành đặt Truy Phong lên cái đệm nhung dê trải trên đất, Truy Phong thoải mái nằm trên đất.
- Quen, mấy thanh niên chỗ lão Quách ấy mà, có lần chúng tôi ăn cơm ở đây có đụng độ với họ, họ đem hơn 20 người đến chặn chúng tôi, lần đó vừa hay lão Quách đến đón chúng tôi, bằng không thực sự sẽ có cuộc chiến xảy ra đấy!
Cổ Phương cười gật đầu, mấy thanh niên lúc nãy cũng được coi là mấy công tử, nhưng chỉ là mấy công tử xếp hạng bét thôi.
Nhà họ không phải là mấy nhà giàu mới nổi thì cũng là mấy kẻ đầu cơ, căn bản không có nội tình, chỉ ỷ vào quan hệ với mấy lão đại rồi làm bậy ở địa phương, tự cho mình là thiên hạ đệ nhất mà thôi.
Nghe Cổ Phương nói vậy, Trương Dương cũng không hỏi nhiều.
Tuy nhiên tình hình cụ thể Trương Dương có thể đoán được, đám thanh niên này chắc chắn là chịu không ít đau khổ trong tay họ rồi.
Cổ Phương cũng chẳng phải là người dễ sống cùng, mấy công tử kia cói trắng ra tính tình ai nấy cũng nóng nảy, nếu đắc tội với họ, chắc chắn là họ sẽ không chịu bỏ qua.
Còn về phần lão Quách mà Cổ Phương đã nhắc đến kia, Trương Dương cũng có chút ấn tượng, , lần trước lúc đua xe ở Hỗ Hải hình như cũng từng gặp người này, đi cùng người của Hàng Thành, cũng được coi là một đại diện cho công tử Hàng Thành.
Chưa đến một lúc sau đã có nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên.
Có hai món nóng, hai món rau trộn được đưa lên trước, nóng lạnh đều là một chay một mặ, bốn dĩa không lớn, nhưng có vẻ rất tinh xảo.
- Thịt Đông Pha, Trương Dương, nếm thử đi, tôi hấy cái món thịt Đông Pha của Lầu Ngoại Lầu ngon hơn món cá chua Tây Hồ nhiều!
Món thịt Đông Pha trong dĩa có thể khiến người ta nhìn thấy đã chảy nước miếng, Lý Vĩ lập tức đứng lên, chỉ vào dĩa đồ ăn nói với Trương Dương,
Cổ Phương cũng nâng chén rượu lên, đây là rượu Mao Đài do anh ta mang đến, rượu Cổ Phương tự mang theo chắc chắn là mạnh hơn nhiều so với loại rượu chẳng rõ thật hay giả ở nhà hàng nhiều.
- Anh, chúng ta uống một ly rồi hãy ăn thịt Đông Pha của anh, được không nào!
Cổ Phương bất đắc dĩ nói, vừa nói anh vừa nâng chén rượu lên, Lý Vĩ lúc này đã gắp một miếng thịt Đông Pha, còn gắp cho Trương Dương, Mễ Tuyết, Long Phong mỗi người một miếng.
Long Phong và Trương Dương nhìn miếng thịt, ngón tay động đậy, chỉ có Mễ Tuyết là ngồi nhíu mày.
- Mọi người ăn trước một chút đã, cứ phải dằn bụng đi rồi hẵng uống, hôm nay tôi không uống rượu được, chiều còn có nhiệm vụ, bị phát hiện uống rượu thì không hay đâu, tôi lấy trà thay rượu nhé, đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ tôi sẽ uống với mọi người một bữa sau!
Lý Vĩ cười nói, nói xong bèn gắp miếng thịt trong chén của mình... bộ dạng khi ăn rất hưởng thụ.
Cổ Phương nâng chén rượu, nhìn Lý Vĩ đang sung sướng thưởng thức món thịt Đông Pha, lắc đầu nói:
- Trương Dương, anh đừng để ý, mấy anh em ta uống chút trước đi, bộ dạng anh ấy kìa, tôi thì thích món cá chua Tây Hồ ở đây nhất, còn anh ấy thích nhất thịt Đông Pha, nhìn thấy Thịt Đông Pha là đi không đặng!
- Mùi vị món thịt Đông Pha này quả không tệ, tôi đồng ý với ý kiến của Lý Vĩ, phải ăn chút gì dằn bụng trước rồi hẵng uống!
Trương Dương giơ chén rượu, tay kia gắp miệng thịt cho vào miệng, thịt Đông Pha béo mà không ngấy, vừa vào miệng đã tan ra, mùi vị quả thực rất ngon.
Kỳ thực Lầu Ngoại Lầu này không phải lần đầu tiên Trương Dương đến, kiếp trước cũng từng đến đây, lúc đó cũng từng nếm thử món thịt Đông Pha, nhưng mùi vị không giống hiện nay, không biết có phải vì thời đại khác nhau không, mùi vị hiện nay ngon hơn sau này nhiều.
Long Phong cũng thử một miếng, lập tức gật đầu.
Long Phong không thường xuyên đi ra ngoài ăn ăn uống nhưng khẩu vị rất tinh tế, Long gia bọn họ có đầu bếp rất giỏi, ở đó dù là thực vật hay là thịt, hương vị đều rất tuyệt. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Thứ có thể khiến Long Phong gật đầu, tương đối không dễ.
Đang nói, bên ngoài nhân viên phục vụ lại bưng lên bốn món, lần này không có rau trộn, đều là món nóng, ba mặn một chay, đều là đặc sản của bọn họ.
Một trog số đó còn có món thịt viên, Lý Vĩ vừa nhìn thấy thịt viên, không để ý đến miếng thịt Đông Pha trong miệng còn chưa nuốt xong, lập tức gắp một viên rồi.
Cổ Phương thấy Mễ Tuyết không động đũa, không kìm nỗi hỏi:
- Em dâu, sao em không ăn vậy, món thịt Đông Pha nhìn béo vậy, nhưng không có nhiều mỡ lắm đâu, có hiệu quả thẩm mỹ lắm đấy, rất nhiều phụ nữ đều đến đây ăn thịt Đông Pha đấy!
- thật ạ?
Quả nhiên, nghe anh ta nói như vậy, ánh mắt Mễ Tuyết lập tức mở to, Trương Dương không khỏi lắc đầu, phụ nữ đều thế cả, nhìn thấy thứ gì dầu mỡ là lại sợ, nghe nói có tác dụng làm đẹp thì hai mắt lại sáng lên.
Nhưng món thịt Đông Pha này quả thật không béo, hơn nữa cũng có hiệu quả làm đẹp, điều này Cổ Phương không hề nói sai.
Mễ Tuyết sớm đã bị mùi thơm hấp dẫn, chỉ có điều thấy thịt béo như vậy thì không dám ăn, giờ Cổ Phương đã nói vậy, cô bèn đưa đũa ra nếm thử, sau khi thưởng thức đã không kìm được gật đầu.
- Anh đã nói mà, em dâu, em ăn nhiều một chút, thịt viên này cũng không tệ đâu!
Cổ Phương cười lớn một tiếng, vừa chỉ viên thịt trong dĩa, Trương Dương vội vàng gắp cho Mễ Tuyết, trước mặt Truy Phong cũng có một cái mâm lớn, là Trương Dương để đó cho nó.
Trong mâm bày đủ các món ăn trên bàn, Truy Phong ăn một chút thịt viên và thịt Đông Pha, sau đó thì chép miệng chẳng ăn gì nữa.
Vô Ảnh ở bên cạnh cũng cắn từng miếng lớn, miệng đầy dầu mỡ, còn Tia Chớp, ngoại trừ rắn độc và thuốc của Trương Dương, nó chẳng ăn gì cả, đang nằm ngủ ở bên kia.
Nhìn thấy bộ dạng ăn thịt viên và thịt Đông Pha của Truy Phong, Cổ Phương và Lý Vĩ đều trợn tròn mặt, bọn họ nhìn thấy rất nhiều con ngựa cường tráng, chạy cũng rất nhanh rồi, nhưng thịt ăn ngựa, trước nay chưa từng gặp qua!!!
- Còn đứng đó làm gì, chờ tôi mời các người đi ă nữa à?
Cổ Phương trừng mắt, lần này nói chuyện càng không khách khí, tên thanh niên kia cả người khẽ run rẩy, lập tức gật đầu, rút lui về phía đồng bọn.
Bọn họ cũng chẳng đông người, chỉ có 4, 5 người, đỡ tên đang nằm rên hừ hừ dưới đất lên, rồi cả bọn cùng rời khỏi nhà hàng, khi bước ra ngoài còn lo lắng nhìn Cổ Phương.
- Cổ tiên sinh, cái này...
Người đàn ông lúc nãy đón tiếp bọn họ, tên bị Truy Phong thở cho một cái lúc này đã bước đến đại sảnh, nhìn thấy cảnh này vội vàng bước đến trước mặt Cổ Phương nhỏ giọng hỏi.
Mấy người bỏ chạy không phải đơn giản, đều là mấy tiểu Bá vương xung quanh đây, bình thường cũng thường xuyên đến đây ăn cơm, tuy nhiên họ cũng chẳng dám chủ động gây chuyện gì quá đáng, dù sao ông chủ nhà hàng họ cũng là người có năng lượng nhất định, mấy tên này không dám.
- Không sao, mấy thứ bị phá hỏng tính cho tôi, đưa chúng tôi vào phòng!
Cổ Phương nhẹ nhàng lắc đầu, thản nhiên nói, Mễ Tuyết ở cạnh Trương Dương, Truy Phong ở bên cạnh hai người.
Lúc Trương Dương bước về phía trước, Truy Phong còn ngẩng đầu lên, mũi khụt khịt hai tiếng, nện chân, tao nhã đi sau Trương Dương.
Bọn họ vừa rời đi, trong đại sảnh đã vang lên tiếng bàn luận
Kỳ thực mấy người này đều không nhìn rõ người kia vì sao lại bay đi, tuy nhiên rất nhiều người đều giống với người thanh niên lúc nãy, đều cho rằng Trương Dương đã đánh người, dù sao tốc độ của Trương Dương cũng rất nhanh, lúc đó lại trực tiếp xuất hiện bên cạnh Trương Dương nên đã khiến mọi người hiểu lầm.
Có một điều, bị ngựa đá bay ai cũng từng nghe nói, nhưng chưa có ai nghe nói có người bị ngựa dùng đầu húc bay xa đến thế.
Lúc này đây, Trương Dương coi như đang thay Truy Phong nhận tiếng xấu, ao bảo tốc độ của hắn nhanh quá, chạy qua chỗ Truy Phong chỉ trong chốc lát cơ chứ.
Tuy nhiên điều khiến mọi người kinh ngạc nhất là, sau khi đám Trương Dương động thủ đã không có chuyện gì xảy ra, Lầu Ngoại Lầu đã mở hơn 100 năm nay, ông chủ gần đây là một người năng lượng không nhỏ, trước nay chưa có ai dám gây chuyện ở đây, cho dù là ai động thủ đều có kết cục như nhau, bị bảo vệ nơi này đuổi đi ngay lập tức.
Trương Dương là người đầu tiên động thủ mà vẫn bình yên vào ăn cơm.
- Cổ Phương, anh quen mấy người này à?
Sau khi ngồi xuống Trương Dương thuận miệng hỏi, phòng này khá lớn, Long Thành đặt Truy Phong lên cái đệm nhung dê trải trên đất, Truy Phong thoải mái nằm trên đất.
- Quen, mấy thanh niên chỗ lão Quách ấy mà, có lần chúng tôi ăn cơm ở đây có đụng độ với họ, họ đem hơn 20 người đến chặn chúng tôi, lần đó vừa hay lão Quách đến đón chúng tôi, bằng không thực sự sẽ có cuộc chiến xảy ra đấy!
Cổ Phương cười gật đầu, mấy thanh niên lúc nãy cũng được coi là mấy công tử, nhưng chỉ là mấy công tử xếp hạng bét thôi.
Nhà họ không phải là mấy nhà giàu mới nổi thì cũng là mấy kẻ đầu cơ, căn bản không có nội tình, chỉ ỷ vào quan hệ với mấy lão đại rồi làm bậy ở địa phương, tự cho mình là thiên hạ đệ nhất mà thôi.
Nghe Cổ Phương nói vậy, Trương Dương cũng không hỏi nhiều.
Tuy nhiên tình hình cụ thể Trương Dương có thể đoán được, đám thanh niên này chắc chắn là chịu không ít đau khổ trong tay họ rồi.
Cổ Phương cũng chẳng phải là người dễ sống cùng, mấy công tử kia cói trắng ra tính tình ai nấy cũng nóng nảy, nếu đắc tội với họ, chắc chắn là họ sẽ không chịu bỏ qua.
Còn về phần lão Quách mà Cổ Phương đã nhắc đến kia, Trương Dương cũng có chút ấn tượng, , lần trước lúc đua xe ở Hỗ Hải hình như cũng từng gặp người này, đi cùng người của Hàng Thành, cũng được coi là một đại diện cho công tử Hàng Thành.
Chưa đến một lúc sau đã có nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên.
Có hai món nóng, hai món rau trộn được đưa lên trước, nóng lạnh đều là một chay một mặ, bốn dĩa không lớn, nhưng có vẻ rất tinh xảo.
- Thịt Đông Pha, Trương Dương, nếm thử đi, tôi hấy cái món thịt Đông Pha của Lầu Ngoại Lầu ngon hơn món cá chua Tây Hồ nhiều!
Món thịt Đông Pha trong dĩa có thể khiến người ta nhìn thấy đã chảy nước miếng, Lý Vĩ lập tức đứng lên, chỉ vào dĩa đồ ăn nói với Trương Dương,
Cổ Phương cũng nâng chén rượu lên, đây là rượu Mao Đài do anh ta mang đến, rượu Cổ Phương tự mang theo chắc chắn là mạnh hơn nhiều so với loại rượu chẳng rõ thật hay giả ở nhà hàng nhiều.
- Anh, chúng ta uống một ly rồi hãy ăn thịt Đông Pha của anh, được không nào!
Cổ Phương bất đắc dĩ nói, vừa nói anh vừa nâng chén rượu lên, Lý Vĩ lúc này đã gắp một miếng thịt Đông Pha, còn gắp cho Trương Dương, Mễ Tuyết, Long Phong mỗi người một miếng.
Long Phong và Trương Dương nhìn miếng thịt, ngón tay động đậy, chỉ có Mễ Tuyết là ngồi nhíu mày.
- Mọi người ăn trước một chút đã, cứ phải dằn bụng đi rồi hẵng uống, hôm nay tôi không uống rượu được, chiều còn có nhiệm vụ, bị phát hiện uống rượu thì không hay đâu, tôi lấy trà thay rượu nhé, đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ tôi sẽ uống với mọi người một bữa sau!
Lý Vĩ cười nói, nói xong bèn gắp miếng thịt trong chén của mình... bộ dạng khi ăn rất hưởng thụ.
Cổ Phương nâng chén rượu, nhìn Lý Vĩ đang sung sướng thưởng thức món thịt Đông Pha, lắc đầu nói:
- Trương Dương, anh đừng để ý, mấy anh em ta uống chút trước đi, bộ dạng anh ấy kìa, tôi thì thích món cá chua Tây Hồ ở đây nhất, còn anh ấy thích nhất thịt Đông Pha, nhìn thấy Thịt Đông Pha là đi không đặng!
- Mùi vị món thịt Đông Pha này quả không tệ, tôi đồng ý với ý kiến của Lý Vĩ, phải ăn chút gì dằn bụng trước rồi hẵng uống!
Trương Dương giơ chén rượu, tay kia gắp miệng thịt cho vào miệng, thịt Đông Pha béo mà không ngấy, vừa vào miệng đã tan ra, mùi vị quả thực rất ngon.
Kỳ thực Lầu Ngoại Lầu này không phải lần đầu tiên Trương Dương đến, kiếp trước cũng từng đến đây, lúc đó cũng từng nếm thử món thịt Đông Pha, nhưng mùi vị không giống hiện nay, không biết có phải vì thời đại khác nhau không, mùi vị hiện nay ngon hơn sau này nhiều.
Long Phong cũng thử một miếng, lập tức gật đầu.
Long Phong không thường xuyên đi ra ngoài ăn ăn uống nhưng khẩu vị rất tinh tế, Long gia bọn họ có đầu bếp rất giỏi, ở đó dù là thực vật hay là thịt, hương vị đều rất tuyệt. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Thứ có thể khiến Long Phong gật đầu, tương đối không dễ.
Đang nói, bên ngoài nhân viên phục vụ lại bưng lên bốn món, lần này không có rau trộn, đều là món nóng, ba mặn một chay, đều là đặc sản của bọn họ.
Một trog số đó còn có món thịt viên, Lý Vĩ vừa nhìn thấy thịt viên, không để ý đến miếng thịt Đông Pha trong miệng còn chưa nuốt xong, lập tức gắp một viên rồi.
Cổ Phương thấy Mễ Tuyết không động đũa, không kìm nỗi hỏi:
- Em dâu, sao em không ăn vậy, món thịt Đông Pha nhìn béo vậy, nhưng không có nhiều mỡ lắm đâu, có hiệu quả thẩm mỹ lắm đấy, rất nhiều phụ nữ đều đến đây ăn thịt Đông Pha đấy!
- thật ạ?
Quả nhiên, nghe anh ta nói như vậy, ánh mắt Mễ Tuyết lập tức mở to, Trương Dương không khỏi lắc đầu, phụ nữ đều thế cả, nhìn thấy thứ gì dầu mỡ là lại sợ, nghe nói có tác dụng làm đẹp thì hai mắt lại sáng lên.
Nhưng món thịt Đông Pha này quả thật không béo, hơn nữa cũng có hiệu quả làm đẹp, điều này Cổ Phương không hề nói sai.
Mễ Tuyết sớm đã bị mùi thơm hấp dẫn, chỉ có điều thấy thịt béo như vậy thì không dám ăn, giờ Cổ Phương đã nói vậy, cô bèn đưa đũa ra nếm thử, sau khi thưởng thức đã không kìm được gật đầu.
- Anh đã nói mà, em dâu, em ăn nhiều một chút, thịt viên này cũng không tệ đâu!
Cổ Phương cười lớn một tiếng, vừa chỉ viên thịt trong dĩa, Trương Dương vội vàng gắp cho Mễ Tuyết, trước mặt Truy Phong cũng có một cái mâm lớn, là Trương Dương để đó cho nó.
Trong mâm bày đủ các món ăn trên bàn, Truy Phong ăn một chút thịt viên và thịt Đông Pha, sau đó thì chép miệng chẳng ăn gì nữa.
Vô Ảnh ở bên cạnh cũng cắn từng miếng lớn, miệng đầy dầu mỡ, còn Tia Chớp, ngoại trừ rắn độc và thuốc của Trương Dương, nó chẳng ăn gì cả, đang nằm ngủ ở bên kia.
Nhìn thấy bộ dạng ăn thịt viên và thịt Đông Pha của Truy Phong, Cổ Phương và Lý Vĩ đều trợn tròn mặt, bọn họ nhìn thấy rất nhiều con ngựa cường tráng, chạy cũng rất nhanh rồi, nhưng thịt ăn ngựa, trước nay chưa từng gặp qua!!!