Bên ngoài tháp Lôi Phong có mười du khách đang đứng đấy.
Một vài người còn đang tạo dáng chụp ảnh, tháp Lôi Phong mặc dù vẫn chưa sữa chữa lại, nhưng câu chuyện truyền kỳ về Bạch nương tử sớm đã thâm nhập nhân tâm, người vào Tây Hồ du ngoạn đa số đều đến bên này xem một lần.
Sau khi dừng xe, đi bộ lên núi thì Long Phong cuối cùng cũng đến nơi này.
Tin tức sau cùng mà Trương Dương lưu lại cho y là qua bên này quan sát những tàn viên hoang phế kia, còn cả đám... du khách đang hào hứng bừng bừng thảo luận hai tiếng nổ mạnh vừa rồi nữa, Long Phong bất đắc dĩ âm thầm cười khổ.
Nhân viên công tác của khu thắng cảnh Tây Hồ cũng đã tới, đang ghi chép lại chuyện hai tiếng nổ mạnh nặng nề kia, những du khách nghe thấy đều kể lại sinh động như thật.
Đặc biệt là tiếng vang thứ hai, khi đó có một sô du khách đã đến bên cạnh tháp Lôi Phong, tiếng vang ở ngay dưới chân họ, bọn họ thậm chí còn cảm thấy mặt đất rung rung.
- Bí thư Liễu, anh nói xem, có phải là có Bạch nương tử thật không? Có phải là Bạch nương tử thật sự sắp xuất hiện hay không?
Một nhân viên công tác trẻ tuổi của khu thắng cảnh đang ghi chép lời kể của các du khách bỗng quay sang hỏi một đồng nghiệp lớn tuổi hơn cạnh đó.
- Nếu quả thật có Bạch nương tử thì kẻ đầu tiên bị ăn cũng là cậu thôi!
Người được gọi là bí thư Liễu kia vừa trừng mắt, người trẻ tuổi lập tức thè lưỡi, không nói gì nữa.
Trong lòng cậu ta lại ngầm phản đối, ở đó thầm nghĩ, thực sự nếu có Bạch nương tử thì cũng sẽ không ăn người, Bạch nương tử còn muốn tìm tướng công của nàng là Hứa Tiên cơ mà.
Long Phong cạnh đó cũng đã nghe được toàn bộ những gì bọn họ nói.
Chuyện này lại khiến cho Long Phong lắc đầu thêm lần nữa, y không tin truyền thuyết gì đó về Bạch nương tử, y biết rõ hai tiếng động vừa rồi nhất định có liên quan tới Trương Dương, hoặc có thể nói đó là do Trương Dương tạo ra.
Đáng tiếc lúc này Trương Dương lại không có ở đây , y cũng không có cách nào hỏi cho rõ, hiện tại Trương Dương ở đâu y cũng không biết.
Đến được nơi này, y cũng đã triệt để mất liên lạc với Trương Dương, cả điện thoại của Trương Dương đều không liên lạc được.
Y nào biết đâu rằng, ngay dưới chân y khoảng mấy trăm mét, Trương Dương đang từ từ đứng lên, đem con cua lớn đã chết kéo lết sang một bên.
Hỏa Long quả là bảo bối. Con cua lớn cũng không phải tầm thường, linh thú lợi hại như vậy, tất nhiên sẽ có tinh huyết tồn tại.
Con cua lớn thân thể cực kỳ cứng rắn, cũng may nó đã chết. Giáp bì lại nhiều chỗ bị hư hại, Trương Dương dùng chính đoạn càng cua rơi ra của nó cạy bong phần đầu của nó ra, cuối cùng đã tìm được ít tinh huyết.
Tinh huyết của linh thú tứ đẳng phối chế tinh huyết đan sẽ có tác dụng càng lớn hơn, đối với Trương Dương mà nói cũng rất có ích.
Đáng tiếc là tinh huyết đan như vậy người có nội kình tam đẳng trở xuống không thể phục dụng, đây là tinh huyết của linh thú bị giết chết. Ẩn chứa oán khí rất lớn của linh thú trước khi chết, người từ tam đẳng trở xuống nếu như phục dụng thì..., sẽ bị cỗ oán khí này cắn trả, theo đó mà ẩu hỏa nhập ma.
Tràn đầy cả ba bình ngọc, tinh huyết của con cua lớn mới được Trương Dương thu thập hết.
Cũng may lúc tới hắn có mang theo một số bình ngọc, bằng không thì chỗ tinh huyết này cũng không dễ thu lấy, ba bình ngọc tinh huyết, lại có thể giúp hắn chế biến ra hơn mấy chục viên tinh huyết đan. Lại còn là tinh huyết đan của linh thú tứ đẳng.
Thu hết tinh huyết, Trương Dương mới đứng lên về lại cạnh chỗ đám Thiểm Điện.
Thiểm Điện lẫn Truy Phong đều đang trông chừng mặt nước, chờ con bạch ngọc xà kia ngoi lên, chúng đều rất rõ ràng, con bạch xà vừa rồi chạy trốn tuyệt đối chưa bỏ đi, nhất định đang âm thầm chằm chằm quan sát họ.
Bình tĩnh quan sát mặt nước, Trương Dương cũng có hơi do dự.
Con bạch ngọc xà kia có thể cự lại con cua lớn, thực lực lớn mạnh ra sao đã có thể tưởng tượng, con cua lớn kia bọn hắn một người ba thú liên hợp lại phí hết đa phần khí lực mới giải quyết xong.
Hiện tại ngẫm lại, vừa rồi nếu như con cua lớn cùng bạch ngọc xà liên thủ thì phía gặp nguy hiểm có thể chính là bọn họ rồi, đối phó một con mà cũng đã phải cố hết sức như vậy, cùng lúc đối phó hai con thì đến nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Cũng may hai con linh thú này không liên hợp, cho Trương cơ hội Dương tách chúng ra mà thu thập, hiện tại con cua lớn đã xong đời. Chỉ còn lại có bạch ngọc xà nên Trương Dương cũng không lo lắng nhiều như trước.
Chỉ phải đối phó một con thì hắn quả vẫn có phần nắm chắc, có Vô Ảnh ở đây, có thể làm cho bọn hắn bất cứ lúc nào cũng đều ở vào trạng thái sung mãn nhất.
Đợi trọn vẹn hơn mười phút đồng hồ, con bạch ngọc xà kia vẫn chưa lộ diện, điều này lại khiến cho Trương Dương không khỏi khẽ chau mày.
Theo lý mà nói, con cua lớn này chết rồi, bạch ngọc xà cũng ít đi một đối thủ cạnh tranh, chỉ cần giải quyết hết bọn hắn liền có thể độc hưởng Hỏa Long quả, một mực không xuất hiện không phải là chạy dài rồi chứ.
Nhưng nếu nói bạch ngọc xà bởi vì vì sợ hãi mà bỏ chạy thì Trương Dương là người đầu tiên không tin, lá gan của linh thú không có nhỏ như vậy, lại càng không cần phải nói bạch ngọc xà lại còn là linh thú tứ đẳng rất mạnh, càng có khả năng là trước nay vẫn luôn sinh trưởng ở chỗ này.
Nếu như nó vẫn luôn sinh trưởng ở đây, vậy thì mắt thấy Hỏa Long quả chín rộ, sớm đã độc chiếm lấy thiên tài địa bảo này cho chính mình, càng không có khả năng cam chịu đứng nhìn bọn Trương Dương ngắt lấy.
- Ky ky ky...! - www.
Vô Ảnh đột nhiên kêu vài tiếng, sắc mặt Trương Dương theo đó biến đổi mãnh liệt.
Vô Ảnh đang nói một chuyện, một chuyện mà trước đó Trương Dương cũng xem nhẹ, lúc bọn hắn đến đây là lặn xuống nước mà đến, lúc trở về thì..., tất nhiên cũng phải lặn xuống nước mà về, đây vốn là một chỗ mép nước cuối cùng trong huyệt động, ngoại trừ đường thủy qua lại bên ngoài thì căn bản không có đường khác có thể đi được.
Vô Ảnh nói đúng điểm này, nó nói nếu bạch ngọc xà cứ náu mình trong nước mà chờ bọn hắn thì phải làm gì?
Cứ ở trong nước chờ bọn hắn lúc trở về mới tái phát động công kích, khả năng này không phải là không có, linh thú đều rất mực thông minh, có trí tuệ cũng không thua sút nhân loại quá nhiều, nó rất rõ ràng ở đâu đối với mình có ưu thế lớn nhất.
Nơi đáy nước thì tính linh hoạt của nó lại càng dễ phát huy, mà Trương Dương bọn hắn trong nước mà nói..., có thể phát huy một nửa sức chiến đấu đều xem như khá lắm rồi, nếu thực nói như vậy, phiền phức của đám Trương Dương có thể sẽ to lắm.
- Chít chít chi!
Thiểm Điện cũng kêu lên, nó cũng đang lo lắng điểm ấy, nó sẽ lặn xuống nước, nhưng sức chiến đấu trong nước của nó chỉ tầm tầm, lại càng không cần phải nói trong nước sẽ hạn chế khói độc của nó phát huy, căn bản không cách nào phụt ra khói độc được.
Cả Truy Phong lúc này cũng không có cao hứng như khi giết chết con cua lớn nữa, sầu mi khổ kiểm đứng ở nơi đó, tốc độ của nó đúng là nhanh, nhưng đó là trên đất bằng, ở nơi đáy nước nó không có điểm chạm đất, tốc độ bị hạn chế đến chín phần hơn.
- Ky ky ky...!
Vô Ảnh lại kêu thêm vài tiếng, đoạn lập tức nhảy đến bên cạnh hố dung nham, nhỏ giọt chảy nước miếng mà nhìn Hỏa Long quả đằng trong kia.
Hỏa Long quả sau khi chín có thể ngắt lấy thật nhanh trong thời gian nhất định, nhưng là không thể để quá lâu, bọn hắn từ chỗ cửa hàng đến đây, lại kịch chiến lâu như vậy, linh quả này cũng nên ngắt lấy rồi.
Thiểm Điện cùng Truy Phong vẫn cảnh giác y nguyên trông chừng mặt nước, Trương Dương thì đi tới chỗ Vô Ảnh bên này.
Đứng nhìn trái cây trong hồ, Trương Dương nơi khóe miệng cũng hơi lộ ra vẻ bất đắc dĩ, loại quả này vô cùng tốt, hơn nữa lại rất lớn, hắn chắc chắn có thể dùng quả này hợp thành vài loại Linh Dược khác nhau, hơn nữa đều là Linh Dược thượng đẳng.
Đáng tiếc chính là đồ tốt đến mấy cũng phải mang ra ngoài mới được, con bạch ngọc xà kia vẫn ở đáy nước nhìn chằm chằm, đừng nói là mang thứ quả này đi, chính là bọn họ có thể an toàn trở về hay không đều là không biết có bao nhiêu phần chắc chắn.
- Ky ky ky...!
Vô Ảnh lại kêu một tiếng. Nó đang nhắc nhở Trương Dương là phải hái lấy trái cây này xuống rồi.
Hố dung nham không lớn, Trương Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó mới phi qua, cẩn thận đem Hỏa Long quả hái xuống.
Hỏa Long quả có kích thước tương đương trái dưa hấu nhỏ, mặt ngoài còn mang theo nhiệt khí, cầm trên tay thấy âm ấm, lại có cảm giác rất thoải mái.
Linh quả sáu ngàn tuổi cuối cùng đã tới tay Trương Dương, sau khi không còn trái cây thì đóa hoa phía dưới kia cũng tàn héo rất nhanh, cuối cùng rơi xuống bên trong Hố dung nham rồi biến mất hẳn.
Bên trên hố dung nham nay đã trở nên rỗng tuếch, không phải Trương Dương trên tay ôm trái cây màu đỏ rực lớn thì đều nhìn không ra tại đây đã từng có bảo bối sinh trưởng qua thời gian dài như vậy.
Trương Dương lúc hái trái cây cũng vẫn ngưng thần đề phòng, coi chừng bạch ngọc xà đánh lén.
Đợi khi cầm trái cây tới tay, hắn mới hoàn toàn có thể để xác định là con bạch ngọc xà này quả thực không có ý định cùng bọn họ chiến đấu trong huyệt động này.
Trương Dương lần này đã đoán đúng, bạch ngọc xà cực thông minh, thấy con cua lớn thực lực không kém nó là bao mà bị đám kia luân phiên hành hạ đến chết, chính nó đi ra mà nói đoán chừng kết cục cũng không tốt đến đâu, cho dù đám Trương Dương đã tiêu hao lượng lớn nội kình, nhưng sức chiến đấu vẫn tồn tại y nguyên, nó không muốn đi mạo hiểm như vậy.
Nếu thật mà nói..., khi lên rồi có thể xuống nước lại hay không cũng không chắc được mấy phần.
Ở lại đáy nước, chắn lối ra bọn hắn tất phải qua đó đi ra ngoài liền có thể hạn chế tối đa đối phương, hơn nữa đáy nước là địa bàn của nó, dưới đáy nước sức chiến đấu của nó sẽ càng mạnh thêm.
Con bạch ngọc xà này đã hạ quyết tâm phục kích Trương Dương dưới nước.
Ôm lấy bảo bối thật vất vả mới đến tay, Trương Dương không có một chút vui vẻ nào, bảo bối này rất lớn. Chỉ là làm thế nào để đi ra ngoài an toàn thì vẫn là chuyện phiền toái nhất.
Có bạch ngọc xà cản đường đi, muốn bình yên đi ra ngoài quả thực là nằm mơ.
Cầm lấy trái cây, Trương Dương lại đến bên cạnh thi thể con cua lớn.
Xác con cua lớn này vốn là nguyên liệu tốt nhất để rèn thần binh loại tấm chắn, đáng tiếc lúc chiến đấu đã bị hư hao không ít, tuy vậy chỗ còn lại làm một ít miếng hộ tâm các loại hoàn toàn không thành vấn đề.
Trước đó Trương Dương nghĩ đến con bạch ngọc xà chưa giải quyết nên cũng không chú ý đến những thứ...này, hiện tại xác định bạch ngọc xà không đi ra, đành phải trước tiên đem sự chú ý chuyển dời đến đây.
Phương pháp rèn của Đường gia, Trương Dương đã lật xem nhiều lần.
Cách rèn của Đường gia quả thực rất khó, về tay nghề, kỹ xảo, nội kình đều có yêu cầu nghiêm khắc, tại học hội sau khi học cách rèn của Đường, Trương Dương cũng muốn tự tay chế tạo vài món thần binh.
Coi như là thần binh thông thường thôi cũng được, sau khi Đường gia bị diệt vong, người có thể rèn thần binh cũng còn lại rất ít.
Nếu không phải là thời cổ đại lưu lại tương đối nhiều thần binh thì hiện tại người ta đoán chừng cũng sẽ vì thần binh mà sốt ruột.
Ngoại trừ giáp xác bên ngoài, cái càng lớn của con cua cũng rất tốt, tuy đã gãy đi một cái nhưng vẫn còn có một cái giữ được hoàn hảo, đặc biệt là những gai nhỏ bên trong cái càng lớn, có thể làm thành ám khí rất tốt, nếu không có phòng bị thì coi như là cường giả tứ đẳng cũng sẽ dễ dàng trúng phải.
Cứ thế mà đem cái càng lớn tách ra, trên tay Trương Dương coi như là đã có cái vũ khí tạm thời, con cua lớn vừa rồi có thể gây tổn thương cho bạch ngọc xà, chắc hẳn là công lao càng lớn.
Đây cũng là ưu thế duy nhất của hắn, đối mặt với bạch ngọc xà sẽ không chỉ có thể dùng nắm đấm như lúc với con cua lớn.
Trong cơ thể con cua lớn, Trương Dương còn bất ngờ phát hiện một khối gạch cua rất lớn, đáng tiếc nó cuối cùng nhất là trúng độc mà chết, chỗ gạch cua này có muốn ăn thì Trương Dương cũng không dám đem về cho đám Mễ Tuyết nếm thử.
Sửa sang lại hết thảy mọi thứ, đem những vật hữu dụng đều để ở một bên, con bạch ngọc xà kia vẫn không chịu đi ra khiến cho Trương Dương cùng Tam đại linh thú tâm tình đều hơi có chút trầm trọng, vừa nghĩ tới trong nước có một địch nhân mạnh đang âm thầm nhìn bọn hắn chằm chằm, ai cũng cười không nổi rồi.
Không lặn xuống nước, lại không có cách nào thoát đi, lặn xuống nước lại tất nhiên có kẻ địch tấn công, đây chính là tình cảnh cùng quẫn trước mắt của bọn họ.
Một vài người còn đang tạo dáng chụp ảnh, tháp Lôi Phong mặc dù vẫn chưa sữa chữa lại, nhưng câu chuyện truyền kỳ về Bạch nương tử sớm đã thâm nhập nhân tâm, người vào Tây Hồ du ngoạn đa số đều đến bên này xem một lần.
Sau khi dừng xe, đi bộ lên núi thì Long Phong cuối cùng cũng đến nơi này.
Tin tức sau cùng mà Trương Dương lưu lại cho y là qua bên này quan sát những tàn viên hoang phế kia, còn cả đám... du khách đang hào hứng bừng bừng thảo luận hai tiếng nổ mạnh vừa rồi nữa, Long Phong bất đắc dĩ âm thầm cười khổ.
Nhân viên công tác của khu thắng cảnh Tây Hồ cũng đã tới, đang ghi chép lại chuyện hai tiếng nổ mạnh nặng nề kia, những du khách nghe thấy đều kể lại sinh động như thật.
Đặc biệt là tiếng vang thứ hai, khi đó có một sô du khách đã đến bên cạnh tháp Lôi Phong, tiếng vang ở ngay dưới chân họ, bọn họ thậm chí còn cảm thấy mặt đất rung rung.
- Bí thư Liễu, anh nói xem, có phải là có Bạch nương tử thật không? Có phải là Bạch nương tử thật sự sắp xuất hiện hay không?
Một nhân viên công tác trẻ tuổi của khu thắng cảnh đang ghi chép lời kể của các du khách bỗng quay sang hỏi một đồng nghiệp lớn tuổi hơn cạnh đó.
- Nếu quả thật có Bạch nương tử thì kẻ đầu tiên bị ăn cũng là cậu thôi!
Người được gọi là bí thư Liễu kia vừa trừng mắt, người trẻ tuổi lập tức thè lưỡi, không nói gì nữa.
Trong lòng cậu ta lại ngầm phản đối, ở đó thầm nghĩ, thực sự nếu có Bạch nương tử thì cũng sẽ không ăn người, Bạch nương tử còn muốn tìm tướng công của nàng là Hứa Tiên cơ mà.
Long Phong cạnh đó cũng đã nghe được toàn bộ những gì bọn họ nói.
Chuyện này lại khiến cho Long Phong lắc đầu thêm lần nữa, y không tin truyền thuyết gì đó về Bạch nương tử, y biết rõ hai tiếng động vừa rồi nhất định có liên quan tới Trương Dương, hoặc có thể nói đó là do Trương Dương tạo ra.
Đáng tiếc lúc này Trương Dương lại không có ở đây , y cũng không có cách nào hỏi cho rõ, hiện tại Trương Dương ở đâu y cũng không biết.
Đến được nơi này, y cũng đã triệt để mất liên lạc với Trương Dương, cả điện thoại của Trương Dương đều không liên lạc được.
Y nào biết đâu rằng, ngay dưới chân y khoảng mấy trăm mét, Trương Dương đang từ từ đứng lên, đem con cua lớn đã chết kéo lết sang một bên.
Hỏa Long quả là bảo bối. Con cua lớn cũng không phải tầm thường, linh thú lợi hại như vậy, tất nhiên sẽ có tinh huyết tồn tại.
Con cua lớn thân thể cực kỳ cứng rắn, cũng may nó đã chết. Giáp bì lại nhiều chỗ bị hư hại, Trương Dương dùng chính đoạn càng cua rơi ra của nó cạy bong phần đầu của nó ra, cuối cùng đã tìm được ít tinh huyết.
Tinh huyết của linh thú tứ đẳng phối chế tinh huyết đan sẽ có tác dụng càng lớn hơn, đối với Trương Dương mà nói cũng rất có ích.
Đáng tiếc là tinh huyết đan như vậy người có nội kình tam đẳng trở xuống không thể phục dụng, đây là tinh huyết của linh thú bị giết chết. Ẩn chứa oán khí rất lớn của linh thú trước khi chết, người từ tam đẳng trở xuống nếu như phục dụng thì..., sẽ bị cỗ oán khí này cắn trả, theo đó mà ẩu hỏa nhập ma.
Tràn đầy cả ba bình ngọc, tinh huyết của con cua lớn mới được Trương Dương thu thập hết.
Cũng may lúc tới hắn có mang theo một số bình ngọc, bằng không thì chỗ tinh huyết này cũng không dễ thu lấy, ba bình ngọc tinh huyết, lại có thể giúp hắn chế biến ra hơn mấy chục viên tinh huyết đan. Lại còn là tinh huyết đan của linh thú tứ đẳng.
Thu hết tinh huyết, Trương Dương mới đứng lên về lại cạnh chỗ đám Thiểm Điện.
Thiểm Điện lẫn Truy Phong đều đang trông chừng mặt nước, chờ con bạch ngọc xà kia ngoi lên, chúng đều rất rõ ràng, con bạch xà vừa rồi chạy trốn tuyệt đối chưa bỏ đi, nhất định đang âm thầm chằm chằm quan sát họ.
Bình tĩnh quan sát mặt nước, Trương Dương cũng có hơi do dự.
Con bạch ngọc xà kia có thể cự lại con cua lớn, thực lực lớn mạnh ra sao đã có thể tưởng tượng, con cua lớn kia bọn hắn một người ba thú liên hợp lại phí hết đa phần khí lực mới giải quyết xong.
Hiện tại ngẫm lại, vừa rồi nếu như con cua lớn cùng bạch ngọc xà liên thủ thì phía gặp nguy hiểm có thể chính là bọn họ rồi, đối phó một con mà cũng đã phải cố hết sức như vậy, cùng lúc đối phó hai con thì đến nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Cũng may hai con linh thú này không liên hợp, cho Trương cơ hội Dương tách chúng ra mà thu thập, hiện tại con cua lớn đã xong đời. Chỉ còn lại có bạch ngọc xà nên Trương Dương cũng không lo lắng nhiều như trước.
Chỉ phải đối phó một con thì hắn quả vẫn có phần nắm chắc, có Vô Ảnh ở đây, có thể làm cho bọn hắn bất cứ lúc nào cũng đều ở vào trạng thái sung mãn nhất.
Đợi trọn vẹn hơn mười phút đồng hồ, con bạch ngọc xà kia vẫn chưa lộ diện, điều này lại khiến cho Trương Dương không khỏi khẽ chau mày.
Theo lý mà nói, con cua lớn này chết rồi, bạch ngọc xà cũng ít đi một đối thủ cạnh tranh, chỉ cần giải quyết hết bọn hắn liền có thể độc hưởng Hỏa Long quả, một mực không xuất hiện không phải là chạy dài rồi chứ.
Nhưng nếu nói bạch ngọc xà bởi vì vì sợ hãi mà bỏ chạy thì Trương Dương là người đầu tiên không tin, lá gan của linh thú không có nhỏ như vậy, lại càng không cần phải nói bạch ngọc xà lại còn là linh thú tứ đẳng rất mạnh, càng có khả năng là trước nay vẫn luôn sinh trưởng ở chỗ này.
Nếu như nó vẫn luôn sinh trưởng ở đây, vậy thì mắt thấy Hỏa Long quả chín rộ, sớm đã độc chiếm lấy thiên tài địa bảo này cho chính mình, càng không có khả năng cam chịu đứng nhìn bọn Trương Dương ngắt lấy.
- Ky ky ky...! - www.
Vô Ảnh đột nhiên kêu vài tiếng, sắc mặt Trương Dương theo đó biến đổi mãnh liệt.
Vô Ảnh đang nói một chuyện, một chuyện mà trước đó Trương Dương cũng xem nhẹ, lúc bọn hắn đến đây là lặn xuống nước mà đến, lúc trở về thì..., tất nhiên cũng phải lặn xuống nước mà về, đây vốn là một chỗ mép nước cuối cùng trong huyệt động, ngoại trừ đường thủy qua lại bên ngoài thì căn bản không có đường khác có thể đi được.
Vô Ảnh nói đúng điểm này, nó nói nếu bạch ngọc xà cứ náu mình trong nước mà chờ bọn hắn thì phải làm gì?
Cứ ở trong nước chờ bọn hắn lúc trở về mới tái phát động công kích, khả năng này không phải là không có, linh thú đều rất mực thông minh, có trí tuệ cũng không thua sút nhân loại quá nhiều, nó rất rõ ràng ở đâu đối với mình có ưu thế lớn nhất.
Nơi đáy nước thì tính linh hoạt của nó lại càng dễ phát huy, mà Trương Dương bọn hắn trong nước mà nói..., có thể phát huy một nửa sức chiến đấu đều xem như khá lắm rồi, nếu thực nói như vậy, phiền phức của đám Trương Dương có thể sẽ to lắm.
- Chít chít chi!
Thiểm Điện cũng kêu lên, nó cũng đang lo lắng điểm ấy, nó sẽ lặn xuống nước, nhưng sức chiến đấu trong nước của nó chỉ tầm tầm, lại càng không cần phải nói trong nước sẽ hạn chế khói độc của nó phát huy, căn bản không cách nào phụt ra khói độc được.
Cả Truy Phong lúc này cũng không có cao hứng như khi giết chết con cua lớn nữa, sầu mi khổ kiểm đứng ở nơi đó, tốc độ của nó đúng là nhanh, nhưng đó là trên đất bằng, ở nơi đáy nước nó không có điểm chạm đất, tốc độ bị hạn chế đến chín phần hơn.
- Ky ky ky...!
Vô Ảnh lại kêu thêm vài tiếng, đoạn lập tức nhảy đến bên cạnh hố dung nham, nhỏ giọt chảy nước miếng mà nhìn Hỏa Long quả đằng trong kia.
Hỏa Long quả sau khi chín có thể ngắt lấy thật nhanh trong thời gian nhất định, nhưng là không thể để quá lâu, bọn hắn từ chỗ cửa hàng đến đây, lại kịch chiến lâu như vậy, linh quả này cũng nên ngắt lấy rồi.
Thiểm Điện cùng Truy Phong vẫn cảnh giác y nguyên trông chừng mặt nước, Trương Dương thì đi tới chỗ Vô Ảnh bên này.
Đứng nhìn trái cây trong hồ, Trương Dương nơi khóe miệng cũng hơi lộ ra vẻ bất đắc dĩ, loại quả này vô cùng tốt, hơn nữa lại rất lớn, hắn chắc chắn có thể dùng quả này hợp thành vài loại Linh Dược khác nhau, hơn nữa đều là Linh Dược thượng đẳng.
Đáng tiếc chính là đồ tốt đến mấy cũng phải mang ra ngoài mới được, con bạch ngọc xà kia vẫn ở đáy nước nhìn chằm chằm, đừng nói là mang thứ quả này đi, chính là bọn họ có thể an toàn trở về hay không đều là không biết có bao nhiêu phần chắc chắn.
- Ky ky ky...!
Vô Ảnh lại kêu một tiếng. Nó đang nhắc nhở Trương Dương là phải hái lấy trái cây này xuống rồi.
Hố dung nham không lớn, Trương Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó mới phi qua, cẩn thận đem Hỏa Long quả hái xuống.
Hỏa Long quả có kích thước tương đương trái dưa hấu nhỏ, mặt ngoài còn mang theo nhiệt khí, cầm trên tay thấy âm ấm, lại có cảm giác rất thoải mái.
Linh quả sáu ngàn tuổi cuối cùng đã tới tay Trương Dương, sau khi không còn trái cây thì đóa hoa phía dưới kia cũng tàn héo rất nhanh, cuối cùng rơi xuống bên trong Hố dung nham rồi biến mất hẳn.
Bên trên hố dung nham nay đã trở nên rỗng tuếch, không phải Trương Dương trên tay ôm trái cây màu đỏ rực lớn thì đều nhìn không ra tại đây đã từng có bảo bối sinh trưởng qua thời gian dài như vậy.
Trương Dương lúc hái trái cây cũng vẫn ngưng thần đề phòng, coi chừng bạch ngọc xà đánh lén.
Đợi khi cầm trái cây tới tay, hắn mới hoàn toàn có thể để xác định là con bạch ngọc xà này quả thực không có ý định cùng bọn họ chiến đấu trong huyệt động này.
Trương Dương lần này đã đoán đúng, bạch ngọc xà cực thông minh, thấy con cua lớn thực lực không kém nó là bao mà bị đám kia luân phiên hành hạ đến chết, chính nó đi ra mà nói đoán chừng kết cục cũng không tốt đến đâu, cho dù đám Trương Dương đã tiêu hao lượng lớn nội kình, nhưng sức chiến đấu vẫn tồn tại y nguyên, nó không muốn đi mạo hiểm như vậy.
Nếu thật mà nói..., khi lên rồi có thể xuống nước lại hay không cũng không chắc được mấy phần.
Ở lại đáy nước, chắn lối ra bọn hắn tất phải qua đó đi ra ngoài liền có thể hạn chế tối đa đối phương, hơn nữa đáy nước là địa bàn của nó, dưới đáy nước sức chiến đấu của nó sẽ càng mạnh thêm.
Con bạch ngọc xà này đã hạ quyết tâm phục kích Trương Dương dưới nước.
Ôm lấy bảo bối thật vất vả mới đến tay, Trương Dương không có một chút vui vẻ nào, bảo bối này rất lớn. Chỉ là làm thế nào để đi ra ngoài an toàn thì vẫn là chuyện phiền toái nhất.
Có bạch ngọc xà cản đường đi, muốn bình yên đi ra ngoài quả thực là nằm mơ.
Cầm lấy trái cây, Trương Dương lại đến bên cạnh thi thể con cua lớn.
Xác con cua lớn này vốn là nguyên liệu tốt nhất để rèn thần binh loại tấm chắn, đáng tiếc lúc chiến đấu đã bị hư hao không ít, tuy vậy chỗ còn lại làm một ít miếng hộ tâm các loại hoàn toàn không thành vấn đề.
Trước đó Trương Dương nghĩ đến con bạch ngọc xà chưa giải quyết nên cũng không chú ý đến những thứ...này, hiện tại xác định bạch ngọc xà không đi ra, đành phải trước tiên đem sự chú ý chuyển dời đến đây.
Phương pháp rèn của Đường gia, Trương Dương đã lật xem nhiều lần.
Cách rèn của Đường gia quả thực rất khó, về tay nghề, kỹ xảo, nội kình đều có yêu cầu nghiêm khắc, tại học hội sau khi học cách rèn của Đường, Trương Dương cũng muốn tự tay chế tạo vài món thần binh.
Coi như là thần binh thông thường thôi cũng được, sau khi Đường gia bị diệt vong, người có thể rèn thần binh cũng còn lại rất ít.
Nếu không phải là thời cổ đại lưu lại tương đối nhiều thần binh thì hiện tại người ta đoán chừng cũng sẽ vì thần binh mà sốt ruột.
Ngoại trừ giáp xác bên ngoài, cái càng lớn của con cua cũng rất tốt, tuy đã gãy đi một cái nhưng vẫn còn có một cái giữ được hoàn hảo, đặc biệt là những gai nhỏ bên trong cái càng lớn, có thể làm thành ám khí rất tốt, nếu không có phòng bị thì coi như là cường giả tứ đẳng cũng sẽ dễ dàng trúng phải.
Cứ thế mà đem cái càng lớn tách ra, trên tay Trương Dương coi như là đã có cái vũ khí tạm thời, con cua lớn vừa rồi có thể gây tổn thương cho bạch ngọc xà, chắc hẳn là công lao càng lớn.
Đây cũng là ưu thế duy nhất của hắn, đối mặt với bạch ngọc xà sẽ không chỉ có thể dùng nắm đấm như lúc với con cua lớn.
Trong cơ thể con cua lớn, Trương Dương còn bất ngờ phát hiện một khối gạch cua rất lớn, đáng tiếc nó cuối cùng nhất là trúng độc mà chết, chỗ gạch cua này có muốn ăn thì Trương Dương cũng không dám đem về cho đám Mễ Tuyết nếm thử.
Sửa sang lại hết thảy mọi thứ, đem những vật hữu dụng đều để ở một bên, con bạch ngọc xà kia vẫn không chịu đi ra khiến cho Trương Dương cùng Tam đại linh thú tâm tình đều hơi có chút trầm trọng, vừa nghĩ tới trong nước có một địch nhân mạnh đang âm thầm nhìn bọn hắn chằm chằm, ai cũng cười không nổi rồi.
Không lặn xuống nước, lại không có cách nào thoát đi, lặn xuống nước lại tất nhiên có kẻ địch tấn công, đây chính là tình cảnh cùng quẫn trước mắt của bọn họ.