Sở Vân Thiên đã bị thương, ngay lập tức đứng dậy. Chất độc của chồn vừa lan vào cơ thể người, gã đã cảm giác không ổn, Tia Chớp là một trong thập đại độc thú, mặc dù xếp hạng gần ở phía sau, nhưng cũng không thể xem thường.
Càng không cần nói, nó đã nuốt hai viên Kim Quan Mãng rồi, độc tính đã tiến hóa từ lâu, giờ đây độc tính mạnh hơn rất nhiều so với trước đó.
Sau khi có cảm giác tê tê, Sở Vân Thiên ngay lập tức buộc chặt chỗ trúng độc lại, để ngừa độc tố khuếch tán.
Đáng tiếc gã làm như vậy cũng đã muộn rồi, chất độc của Tia Chớp không thể dễ khống chế như vậy.
- Chích chích chích!
Cắn thành công Sở Vân Thiên một phát, Tia Chớp đứng ở đằng sau Trương Dương vui mừng kêu lên, giống như một đứa trẻ con cuối cùng đã hoàn thành một mục tiêu hay một kế hoạch nào đó vậy, vừa hoạt bát vừa đáng yêu.
May mà giờ đây Sở Vân Thiên không nhìn thấy Tia Chớp, nếu không chắc chắn sẽ tức chết.
Sở Vân Thiên đứng dậy, gã không còn thì giờ để quan sát vết thương bị cắn, mà vội vàng cầm Hỏa Diệm Dao lên để chống đỡ một lần nữa.
Cơ hội gã bị trúng độc bị thương như thế này, nếu Trương Dương bỏ qua thì Trương Dương là kẻ ngốc, đại trận đã không còn duy trì được mấy phút nữa, hắn cần phải mượn mấy phút cuối cùng này, cố gắng hết sức để tiêu diệt Sở Vân Thiên.
Nếu không giết chết được ác ma này, trong tương lai hắn sẽ có những phiền phức vô tận, thậm chí làm nguy hại đến Michelle và Trương Khắc Cần.
Binh binh!
Trương Dương gần như không che giấu bản thân, bóng người hắn xuất hiện đứt quãng trong trận pháp, Hàn Tuyền Kiếm mang theo một luồng nội lực khổng lồ, gây cho Sở Vân Thiên từng đợt uy hiếp.
Trong hoàn cảnh không có lợi với chính mình là đại trận, Sở Vân Thiên đối phó với linh thú tầng ba còn dễ một chút, nhưng đây là cường giả tầng bốn thật sự, gã đối phó cũng rất khó khăn.
Càng không phải nói, Trương Dương không phải là cường giả tầng bốn bình thường.
Binh!
Hàn Tuyền Kiếm và Hỏa Diệm Đao lại đập vào nhau một lần nữa, tay phải Trương Dương cầm kiếm, tay trái cầm một tấm hư không, một chiếc dao găm mang theo ánh sáng màu vàng phóng ra từ bàn tay của hắn.
Phệ Long Chủy đã xuất hiện, đối thủ của lần chiến đấu này mạnh đến vậy, Trương Dương đã chuẩn bị mọi thứ hắn có thể chuẩn bị rồi.
Sở Vân Thiên không nhìn thấy Phệ Long Chủy, nhưng nội lực đột nhiên xuất hiện cũng làm cho gã giật nảy mình, liên tục chiến đấu, lại bị thương, cộng thêm Truy Phong, Vô Ảnh và Tia Chớp không ngừng đánh lén, đối diện với Phệ Long Chùy đột ngột được Trương Dương phóng ra, gã không thể né được hoàn toàn.
Phệ Long Chủy xoẹt qua tay của gã, rồi lại từ đằng sau bay trở lại, khi bay đến mang theo một chuỗi máu.
Lần này Trương Dương đã đánh lén thành công, lại gây cho Sở Vân Thiên một vết thương.
Sở Vân Thiên hự lên một tiếng, phóng ra ba đường đao mạnh, cơ thể cũng nhanh chóng lùi về phía sau.
Cánh tay bị thương của gã, ngay lập tức cảm thấy tê tê.
Lúc này Sở Viên Thiên muốn mắng chết Trương Dương, không ngờ hắn lại tẩm độc trên vũ khí, chỉ cảm giác này đã làm cho gã hiểu rằng, đây là một loại độc tố rất lợi hại, không kém hơn so với cú cắn lần trước.
Điều làm cho gã không biết phải làm sao là, đến tận bây giờ gã vẫn không nhìn ra bộ dạng của Tia Chớp, càng không thể xác định mình đã trúng loại độc gì.
Hí…hí…
Thấy Trương Dương lại tăng thêm một vết thương cho Sở Vân Thiên, Truy Phong trở nên vui mừng hơn, gần như trực tiếp xông về phía Sở Vân Thiên mà không ẩn giấu mình chút nào, chiếc sừng trên đầu nó đã hoàn toàn dựng đứng hẳn lên, dù là bị đôi sừng này đâm trúng, hay là bị chiếc vó của nó đá trúng, Sở Vân Thiên đều không dễ chịu chút nào.
Nhìn Truy Phong vừa hơi kích động lại hơi điên cuồng, Trương Dương cảm thấy hơi ngán ngẩm.
Nó làm như vậy, Trương Dương nhất định phải yểm hộ cho nó, và làm vậy đã hạn chế sự phát huy của Trương Dương, người thật sự có uy lực lớn với Sở Vân Thiên, vẫn phải là cường giả tầng bốn là hắn.
Truy Phong trông thì như đang giúp đỡ, thật ra lại đang làm trở ngại.
Sau khi phát nhiều thông tin với Vô Ảnh, Vô Ảnh đã khuyên được Truy Phong như đang phát điên, để Trương Dương có thể toàn lực đối phó với Sở Vân Thiên ở trong trận pháp.
Trận pháp đã bắt đầu lay động, một vài nơi đã xuất hiện vết nứt, không phải là cảnh tượng ảo trong trận nữa.
Với tình hình đó, Sở Vân Thiên cũng nâng cao thực lực của mình đến mức cao nhất, gã hiểu rằng trận pháp này sắp sửa bị phá vỡ.
Chỉ khi phá vỡ được trận pháp, gã mới có hi vọng thoát ra ngoài tìm một nơi trị thương và ép độc ra, lúc này gã đã không còn nghĩ đến việc sẽ giết Trương Dương thế nào nữa rồi, giờ đây, gã đã không còn tin vào việc có thể giết chế được Trương Dương.
Rầm rầm!
Một tiếng nổ lớn, Trương Dương cảm thấy cơ thể mình lung lay, mười mấy cán cờ xung quanh cùng phát ra tiếng rắc rắc, rất nhanh, mấy cán cờ đều biến thành những mảnh ngọc vỡ, đại trận đã hoàn toàn biến mất.
Đại trận biến mất, công trường đang nghỉ làm cũng hiện lại trước mắt Sở Vân Thiên, bầu trời vẫn là màu đen, nhìn cảnh tượng vừa xa lạ lại quen thuộc này, trong lòng gã hơi xúc động.
Tự do rồi, chưa từng trải qua sự vây hãm của đại trận, rất khó có thể cảm nhận được sự khó khăn để giành lấy tự do.
Giờ đây gã cuối cùng đã phá được đại trận, giành lại được tự do.
Đáng tiếc gã đã phải trả cái giá quá lớn, hai con rối máu đã bị chết cả, ngay cả gã cũng bị trúng độc và bị thương, giờ đây trong lòng gã chỉ còn nỗi hận với Trương Dương, chỉ cần có cơ hội, gã nhất định phải dành cho Trương Dương sự báo thù kinh khủng nhất.
Trong tích tắc đại trận phá ra đó, Trương dương cũng cảm thấy sự việc không ổn.
Đại trận không còn nữa, không thể nào đối phó với Sở Vân Thiên như trước nữa, ưu thế lớn nhất của họ đã biến mất, tiếp sau đây nhất định sẽ là một trận khổ chiến thực sự.
Truy Phong, Tia Chớp, Vô Ảnh đều dựa vào xung quanh Trương Dương, chúng đều rất thông minh, biết rằng tiếp sau đây phải hoàn toàn dựa vào thực lực, không thể còn cơ hội tốt có thể ẩn thân để đánh đối phương nữa rồi.
May mà họ cũng không lãng phí thời gian trước đó, làm cho Sở Vân Thiên bị thương nội ngoại không nhẹ, làm suy yếu thực lực của gã.
- Được, được lắm, ta tung hoành ngang dọc bao năm nay ở Tây Cương, Nam Cương, chưa từng nếm chịu thiệt thòi lớn như vậy, ngươi là người đầu tiên đấy!
Sở Vân Thiên thoát khỏi sự vây hãm của đại trận, liền lùi một bước về đằng sau, Trương Dương không vội tiếp tục tấn công.
Sở Vân Thiên đứng ở đó ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười mang sự oán hận vô biên, lần này gã thật sự bị Trương Dương làm cho tức điên lên.
Điều đáng hận là, đến tận bây giờ gã cũng không biết tên của Trương Dương là gì.
- Chồn đuôi cáo?
Sắc mặt của Sở Vân Thiên thay đổi, cuối cùng gã đã chú ý đến Tia Chớp. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Nghe thấy Sở Vân Thiên gọi tên mình, Tia Chớp ngay lập tức kêu chích chích ở đó, dường như đang gây hấn với Sở Vân Thiên.
Đáng tiếc dáng bộ của nó rất nhỏ nhắn xinh xắn, làm thế nào trông cũng rất dễ thương, giống như đang làm nũng vậy.
Đương nhiên, Sở Vân Thiên không thể cảm thấy nó đáng yêu, trong lòng gã chỉ muốn giết chết Tia Chớp ngay lập tức, lấy nước dãi của Tia Chớp để giải độc cho mình, độc tính của chồn đuôi cáo lớn đến thế nào gã rất rõ.
- Ác ma kia, ngươi ẩn trốn ở Tây Cương ư?
Long Phong giờ cũng bước lại gần, rồi lớn tiếng hỏi một câu, vừa rồi Sở Vân Thiên đã nói rồi, gã tung hoành ở Tây Cương và Nam Cương, đồng nghĩa với việc gã luôn sống ở đó.
Nam Cương thì không sao, bên đó không có quan hệ gì với trung nguyên, núi Côn Lôn có một đoạn rất lớn ở trong phạm vi Tây Cương, có thể nói rằng đó là địa bàn của Long gia họ.
Địa bàn của gia tộc mình không ngờ lại có một cao thủ ác ma lợi hại như vậy, nên Long Phong đã hỏi như thế.
- Tiểu tử nhà ngươi chính là người vừa rồi đã dùng roi đánh lén ta!
Mắt Sở Vân Thiên lóe lên một tia lạnh lùng, vừa rồi gã không nhìn thấy người, nhưng không có nghĩa gã không thể cảm nhận được.
Gã đã biết về sự tồn tại của mấy con linh thú, còn cảm giác được một người thực lực không mạnh, cầm roi mềm không ngừng đánh lén gã, gã không nhìn thấy chiếc roi này, cũng không dám đánh lại, có điều gã đã nhớ về người này.
Chỉ có con người mới có thể sử dụng vũ khí.
- Ngươi ở Tây Cương, những người tu luyện nội lực mất tích ở Tây Cương, có phải do ngươi gây ra không?
Long Phong không để ý đến Sở Vân Thiên, mà hỏi lại một câu.
Tây Cương rất lớn, không chỉ một mình Long gia của họ có người tu luyện, một số nơi khác cũng có những thế gia nhỏ lẻ, hoặc là môn phái nhỏ và những người tự tu luyện nội công.
Cả Tây Cương, có đến hàng trăm người như thế.
Thực lực của những người này đều không quá mạnh, rất nhiều người giống như Long Thành và Khúc Mỹ Lan, chỉ là người tu luyện tầng một, cả đời không có hi vọng tiến đến tầng hai, những người này chiếm hơn 70% trong số những người tu luyện.
Có điều cũng có một vài cao thủ tầng hai, hoặc tầng ba.
Những năm gần đây, thỉnh thoảng có lời đồn một vị cao thủ tu luyện nào đó đã biến mất, hoặc một vài người tu luyện nào đó biến mất.
Lúc mới bắt đầu mọi người không chú ý tới điều đó, người tu luyện vốn không cố định như vậy, thường đi lang bạt, có lúc đi tới mấy năm, đến tận khi Long gia cũng có đệ tử tầng hai biến mất, Long gia mới hoàn toàn coi trọng vấn đề này.
Long Gia đã phái người đi điều tra, kết quả điều tra thật kinh hồn.
Mười năm trở lại đây, có hơn ba mươi người tu luyện đã mất tích, và không xuất hiện lại nữa, trong số hơn ba mươi người tu luyện này, phần lớn đều là tầng một nội lực, cũng có bảy tám người là người tu luyện tầng hai, và có một vị cao thủ nội lực tầng ba.
Những người này, đều không còn tin tức gì nữa, còn sống hay đã chết không ai biết.
Long gia luôn điều tra về việc này, đáng tiếc không có thông tin gì cả, giờ đây cuối cùng Long Phong đã hiểu, những người này đã gặp bất trắc, có sự tồn tại của một cao thủ ma đạo là Sở Vân Thiên, họ có một kết cục tốt mới là chuyện lạ.
- Ngươi nói không sai, máu của những người này là nguyên liệu tốt nhất để làm nên con rối máu, đáng tiếc họ quá phân tán, nếu không ta đã bắt tất cả bọn họ lại, từ đó có thể tạo ra càng nhiều con rối máu hơn nữa!
Sở Vân Thiên chầm chậm gật đầu, rồi trực tiếp thừa nhận, sắc mặt của Long Phong ngay lập tức lộ ra sự phẫn nộ.
Sở Vân Thiên lại nói:
- Trông ngươi rất trẻ, mà có tu vi tầng ba nội lực, thế cũng không kém đâu, ngươi là ai?
Nếu là trước kia, gã sẽ khen ngợi thêm Long Phong vài câu, Long Phong đã có thực lực thế này ở tuổi này, còn mạnh hơn so với gã trước kia một chút, đáng tiếc có một tên kinh khủng là Trương Dương, đặt trước tốc độ tu luyện như của Trương Dương, Long Phong không hề là gì cả.
- Đệ tử Long gia, Long Phong, lần này nhất định phải báo thù cho Long gia chúng ta và những đồng bào Tây Cương, tên ác ma, hôm nay là ngày ngươi phải đền tội!
Long Phong nói chầm chậm, tay nắm chiếc tuyết tiên càng chặt hơn.
Người đệ tử mất tích kia của Long gia, là một người anh họ có quan hệ rất tốt với Long Phong, nếu không anh ấy cũng không quá chú tâm vào chuyện này.
Vị anh họ đó rất quan tâm đến anh ấy, mất tích vào năm năm về trước, đến giờ vẫn chưa quay về, trước kia anh ấy còn ôm chút hi vọng, nhưng giờ đây hi vọng đó hoàn toàn vỡ vụn, nghĩ đến hai con rối máu hùng mạnh đó, lòng Long Phong lại đau như dao cắt.
Trong đám máu đặc sệt kia, rất có thể có máu của anh họ anh ấy.
Càng không cần nói, nó đã nuốt hai viên Kim Quan Mãng rồi, độc tính đã tiến hóa từ lâu, giờ đây độc tính mạnh hơn rất nhiều so với trước đó.
Sau khi có cảm giác tê tê, Sở Vân Thiên ngay lập tức buộc chặt chỗ trúng độc lại, để ngừa độc tố khuếch tán.
Đáng tiếc gã làm như vậy cũng đã muộn rồi, chất độc của Tia Chớp không thể dễ khống chế như vậy.
- Chích chích chích!
Cắn thành công Sở Vân Thiên một phát, Tia Chớp đứng ở đằng sau Trương Dương vui mừng kêu lên, giống như một đứa trẻ con cuối cùng đã hoàn thành một mục tiêu hay một kế hoạch nào đó vậy, vừa hoạt bát vừa đáng yêu.
May mà giờ đây Sở Vân Thiên không nhìn thấy Tia Chớp, nếu không chắc chắn sẽ tức chết.
Sở Vân Thiên đứng dậy, gã không còn thì giờ để quan sát vết thương bị cắn, mà vội vàng cầm Hỏa Diệm Dao lên để chống đỡ một lần nữa.
Cơ hội gã bị trúng độc bị thương như thế này, nếu Trương Dương bỏ qua thì Trương Dương là kẻ ngốc, đại trận đã không còn duy trì được mấy phút nữa, hắn cần phải mượn mấy phút cuối cùng này, cố gắng hết sức để tiêu diệt Sở Vân Thiên.
Nếu không giết chết được ác ma này, trong tương lai hắn sẽ có những phiền phức vô tận, thậm chí làm nguy hại đến Michelle và Trương Khắc Cần.
Binh binh!
Trương Dương gần như không che giấu bản thân, bóng người hắn xuất hiện đứt quãng trong trận pháp, Hàn Tuyền Kiếm mang theo một luồng nội lực khổng lồ, gây cho Sở Vân Thiên từng đợt uy hiếp.
Trong hoàn cảnh không có lợi với chính mình là đại trận, Sở Vân Thiên đối phó với linh thú tầng ba còn dễ một chút, nhưng đây là cường giả tầng bốn thật sự, gã đối phó cũng rất khó khăn.
Càng không phải nói, Trương Dương không phải là cường giả tầng bốn bình thường.
Binh!
Hàn Tuyền Kiếm và Hỏa Diệm Đao lại đập vào nhau một lần nữa, tay phải Trương Dương cầm kiếm, tay trái cầm một tấm hư không, một chiếc dao găm mang theo ánh sáng màu vàng phóng ra từ bàn tay của hắn.
Phệ Long Chủy đã xuất hiện, đối thủ của lần chiến đấu này mạnh đến vậy, Trương Dương đã chuẩn bị mọi thứ hắn có thể chuẩn bị rồi.
Sở Vân Thiên không nhìn thấy Phệ Long Chủy, nhưng nội lực đột nhiên xuất hiện cũng làm cho gã giật nảy mình, liên tục chiến đấu, lại bị thương, cộng thêm Truy Phong, Vô Ảnh và Tia Chớp không ngừng đánh lén, đối diện với Phệ Long Chùy đột ngột được Trương Dương phóng ra, gã không thể né được hoàn toàn.
Phệ Long Chủy xoẹt qua tay của gã, rồi lại từ đằng sau bay trở lại, khi bay đến mang theo một chuỗi máu.
Lần này Trương Dương đã đánh lén thành công, lại gây cho Sở Vân Thiên một vết thương.
Sở Vân Thiên hự lên một tiếng, phóng ra ba đường đao mạnh, cơ thể cũng nhanh chóng lùi về phía sau.
Cánh tay bị thương của gã, ngay lập tức cảm thấy tê tê.
Lúc này Sở Viên Thiên muốn mắng chết Trương Dương, không ngờ hắn lại tẩm độc trên vũ khí, chỉ cảm giác này đã làm cho gã hiểu rằng, đây là một loại độc tố rất lợi hại, không kém hơn so với cú cắn lần trước.
Điều làm cho gã không biết phải làm sao là, đến tận bây giờ gã vẫn không nhìn ra bộ dạng của Tia Chớp, càng không thể xác định mình đã trúng loại độc gì.
Hí…hí…
Thấy Trương Dương lại tăng thêm một vết thương cho Sở Vân Thiên, Truy Phong trở nên vui mừng hơn, gần như trực tiếp xông về phía Sở Vân Thiên mà không ẩn giấu mình chút nào, chiếc sừng trên đầu nó đã hoàn toàn dựng đứng hẳn lên, dù là bị đôi sừng này đâm trúng, hay là bị chiếc vó của nó đá trúng, Sở Vân Thiên đều không dễ chịu chút nào.
Nhìn Truy Phong vừa hơi kích động lại hơi điên cuồng, Trương Dương cảm thấy hơi ngán ngẩm.
Nó làm như vậy, Trương Dương nhất định phải yểm hộ cho nó, và làm vậy đã hạn chế sự phát huy của Trương Dương, người thật sự có uy lực lớn với Sở Vân Thiên, vẫn phải là cường giả tầng bốn là hắn.
Truy Phong trông thì như đang giúp đỡ, thật ra lại đang làm trở ngại.
Sau khi phát nhiều thông tin với Vô Ảnh, Vô Ảnh đã khuyên được Truy Phong như đang phát điên, để Trương Dương có thể toàn lực đối phó với Sở Vân Thiên ở trong trận pháp.
Trận pháp đã bắt đầu lay động, một vài nơi đã xuất hiện vết nứt, không phải là cảnh tượng ảo trong trận nữa.
Với tình hình đó, Sở Vân Thiên cũng nâng cao thực lực của mình đến mức cao nhất, gã hiểu rằng trận pháp này sắp sửa bị phá vỡ.
Chỉ khi phá vỡ được trận pháp, gã mới có hi vọng thoát ra ngoài tìm một nơi trị thương và ép độc ra, lúc này gã đã không còn nghĩ đến việc sẽ giết Trương Dương thế nào nữa rồi, giờ đây, gã đã không còn tin vào việc có thể giết chế được Trương Dương.
Rầm rầm!
Một tiếng nổ lớn, Trương Dương cảm thấy cơ thể mình lung lay, mười mấy cán cờ xung quanh cùng phát ra tiếng rắc rắc, rất nhanh, mấy cán cờ đều biến thành những mảnh ngọc vỡ, đại trận đã hoàn toàn biến mất.
Đại trận biến mất, công trường đang nghỉ làm cũng hiện lại trước mắt Sở Vân Thiên, bầu trời vẫn là màu đen, nhìn cảnh tượng vừa xa lạ lại quen thuộc này, trong lòng gã hơi xúc động.
Tự do rồi, chưa từng trải qua sự vây hãm của đại trận, rất khó có thể cảm nhận được sự khó khăn để giành lấy tự do.
Giờ đây gã cuối cùng đã phá được đại trận, giành lại được tự do.
Đáng tiếc gã đã phải trả cái giá quá lớn, hai con rối máu đã bị chết cả, ngay cả gã cũng bị trúng độc và bị thương, giờ đây trong lòng gã chỉ còn nỗi hận với Trương Dương, chỉ cần có cơ hội, gã nhất định phải dành cho Trương Dương sự báo thù kinh khủng nhất.
Trong tích tắc đại trận phá ra đó, Trương dương cũng cảm thấy sự việc không ổn.
Đại trận không còn nữa, không thể nào đối phó với Sở Vân Thiên như trước nữa, ưu thế lớn nhất của họ đã biến mất, tiếp sau đây nhất định sẽ là một trận khổ chiến thực sự.
Truy Phong, Tia Chớp, Vô Ảnh đều dựa vào xung quanh Trương Dương, chúng đều rất thông minh, biết rằng tiếp sau đây phải hoàn toàn dựa vào thực lực, không thể còn cơ hội tốt có thể ẩn thân để đánh đối phương nữa rồi.
May mà họ cũng không lãng phí thời gian trước đó, làm cho Sở Vân Thiên bị thương nội ngoại không nhẹ, làm suy yếu thực lực của gã.
- Được, được lắm, ta tung hoành ngang dọc bao năm nay ở Tây Cương, Nam Cương, chưa từng nếm chịu thiệt thòi lớn như vậy, ngươi là người đầu tiên đấy!
Sở Vân Thiên thoát khỏi sự vây hãm của đại trận, liền lùi một bước về đằng sau, Trương Dương không vội tiếp tục tấn công.
Sở Vân Thiên đứng ở đó ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười mang sự oán hận vô biên, lần này gã thật sự bị Trương Dương làm cho tức điên lên.
Điều đáng hận là, đến tận bây giờ gã cũng không biết tên của Trương Dương là gì.
- Chồn đuôi cáo?
Sắc mặt của Sở Vân Thiên thay đổi, cuối cùng gã đã chú ý đến Tia Chớp. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Nghe thấy Sở Vân Thiên gọi tên mình, Tia Chớp ngay lập tức kêu chích chích ở đó, dường như đang gây hấn với Sở Vân Thiên.
Đáng tiếc dáng bộ của nó rất nhỏ nhắn xinh xắn, làm thế nào trông cũng rất dễ thương, giống như đang làm nũng vậy.
Đương nhiên, Sở Vân Thiên không thể cảm thấy nó đáng yêu, trong lòng gã chỉ muốn giết chết Tia Chớp ngay lập tức, lấy nước dãi của Tia Chớp để giải độc cho mình, độc tính của chồn đuôi cáo lớn đến thế nào gã rất rõ.
- Ác ma kia, ngươi ẩn trốn ở Tây Cương ư?
Long Phong giờ cũng bước lại gần, rồi lớn tiếng hỏi một câu, vừa rồi Sở Vân Thiên đã nói rồi, gã tung hoành ở Tây Cương và Nam Cương, đồng nghĩa với việc gã luôn sống ở đó.
Nam Cương thì không sao, bên đó không có quan hệ gì với trung nguyên, núi Côn Lôn có một đoạn rất lớn ở trong phạm vi Tây Cương, có thể nói rằng đó là địa bàn của Long gia họ.
Địa bàn của gia tộc mình không ngờ lại có một cao thủ ác ma lợi hại như vậy, nên Long Phong đã hỏi như thế.
- Tiểu tử nhà ngươi chính là người vừa rồi đã dùng roi đánh lén ta!
Mắt Sở Vân Thiên lóe lên một tia lạnh lùng, vừa rồi gã không nhìn thấy người, nhưng không có nghĩa gã không thể cảm nhận được.
Gã đã biết về sự tồn tại của mấy con linh thú, còn cảm giác được một người thực lực không mạnh, cầm roi mềm không ngừng đánh lén gã, gã không nhìn thấy chiếc roi này, cũng không dám đánh lại, có điều gã đã nhớ về người này.
Chỉ có con người mới có thể sử dụng vũ khí.
- Ngươi ở Tây Cương, những người tu luyện nội lực mất tích ở Tây Cương, có phải do ngươi gây ra không?
Long Phong không để ý đến Sở Vân Thiên, mà hỏi lại một câu.
Tây Cương rất lớn, không chỉ một mình Long gia của họ có người tu luyện, một số nơi khác cũng có những thế gia nhỏ lẻ, hoặc là môn phái nhỏ và những người tự tu luyện nội công.
Cả Tây Cương, có đến hàng trăm người như thế.
Thực lực của những người này đều không quá mạnh, rất nhiều người giống như Long Thành và Khúc Mỹ Lan, chỉ là người tu luyện tầng một, cả đời không có hi vọng tiến đến tầng hai, những người này chiếm hơn 70% trong số những người tu luyện.
Có điều cũng có một vài cao thủ tầng hai, hoặc tầng ba.
Những năm gần đây, thỉnh thoảng có lời đồn một vị cao thủ tu luyện nào đó đã biến mất, hoặc một vài người tu luyện nào đó biến mất.
Lúc mới bắt đầu mọi người không chú ý tới điều đó, người tu luyện vốn không cố định như vậy, thường đi lang bạt, có lúc đi tới mấy năm, đến tận khi Long gia cũng có đệ tử tầng hai biến mất, Long gia mới hoàn toàn coi trọng vấn đề này.
Long Gia đã phái người đi điều tra, kết quả điều tra thật kinh hồn.
Mười năm trở lại đây, có hơn ba mươi người tu luyện đã mất tích, và không xuất hiện lại nữa, trong số hơn ba mươi người tu luyện này, phần lớn đều là tầng một nội lực, cũng có bảy tám người là người tu luyện tầng hai, và có một vị cao thủ nội lực tầng ba.
Những người này, đều không còn tin tức gì nữa, còn sống hay đã chết không ai biết.
Long gia luôn điều tra về việc này, đáng tiếc không có thông tin gì cả, giờ đây cuối cùng Long Phong đã hiểu, những người này đã gặp bất trắc, có sự tồn tại của một cao thủ ma đạo là Sở Vân Thiên, họ có một kết cục tốt mới là chuyện lạ.
- Ngươi nói không sai, máu của những người này là nguyên liệu tốt nhất để làm nên con rối máu, đáng tiếc họ quá phân tán, nếu không ta đã bắt tất cả bọn họ lại, từ đó có thể tạo ra càng nhiều con rối máu hơn nữa!
Sở Vân Thiên chầm chậm gật đầu, rồi trực tiếp thừa nhận, sắc mặt của Long Phong ngay lập tức lộ ra sự phẫn nộ.
Sở Vân Thiên lại nói:
- Trông ngươi rất trẻ, mà có tu vi tầng ba nội lực, thế cũng không kém đâu, ngươi là ai?
Nếu là trước kia, gã sẽ khen ngợi thêm Long Phong vài câu, Long Phong đã có thực lực thế này ở tuổi này, còn mạnh hơn so với gã trước kia một chút, đáng tiếc có một tên kinh khủng là Trương Dương, đặt trước tốc độ tu luyện như của Trương Dương, Long Phong không hề là gì cả.
- Đệ tử Long gia, Long Phong, lần này nhất định phải báo thù cho Long gia chúng ta và những đồng bào Tây Cương, tên ác ma, hôm nay là ngày ngươi phải đền tội!
Long Phong nói chầm chậm, tay nắm chiếc tuyết tiên càng chặt hơn.
Người đệ tử mất tích kia của Long gia, là một người anh họ có quan hệ rất tốt với Long Phong, nếu không anh ấy cũng không quá chú tâm vào chuyện này.
Vị anh họ đó rất quan tâm đến anh ấy, mất tích vào năm năm về trước, đến giờ vẫn chưa quay về, trước kia anh ấy còn ôm chút hi vọng, nhưng giờ đây hi vọng đó hoàn toàn vỡ vụn, nghĩ đến hai con rối máu hùng mạnh đó, lòng Long Phong lại đau như dao cắt.
Trong đám máu đặc sệt kia, rất có thể có máu của anh họ anh ấy.