Thần Y Thánh Thủ

Chương 672: Linh thú tầng năm

Lần trước Trương Dương cũng đã từng gặp con Cự Long này, nhưng lần đó tu vi của Trương Dương còn quá thấp, chỉ có thực lực trung kỳ tầng ba, hoàn toàn không cảm nhận được sự kinh khủng của Cự Long.
Giờ đây hắn đã lĩnh ngộ được một phần tự nhiên chi đạo, và cũng hiểu rất rõ về năng lượng, mới thật sự hiểu rằng Cự Long đáng sợ biết nhường nào.
Con Cự Long lớn như vậy, mà tất cả đều do năng lương đất trời tạo thành, cả một cơ thể toàn năng lượng.
Hèn chi lần trước hắn có cảm giác thật đến vậy, có cảm giác áp lực đén vậy, tập hợp năng lượng của trời đất lại một chỗ, biến thành một con Cự Long, mà lại là một sự tồn tại có hình dáng thật sự, điều này trước kia Trương Dương chưa hề dám nghĩ tới.
Giờ đây hắn chỉ có thể mượn một phần nhỏ năng lượng ở bên ngoài, còn chỉ có thể thông qua điểm trung gian là Phá Thiên Kiếm Pháp, hắn mượn lấy tác dụng của những năng lượng này, cũng chỉ là để trị thương và tăng một phần thực lực bản thân mà thôi.
Hơn nữa những năng lượng này của hắn, toàn bộ đều tồn tại vô hình.
Nghĩ đến trước kia, khi Trương Dương phát hiện ra hắn có thể lợi dụng kiếm pháp để mượn năng lượng, hắn còn cảm thấy vô cùng tự hào, nhưng giờ đây nhìn thấy cơ thể đầy năng lượng khủng khiếp của Huyễn Thử, niềm tự hào này của hắn trở nên nát vụn.
Giữa hắn và Huyễn Thử mạnh mẽ kia, thật sự không thể so bì, hắn trước kia, nhiều lắm cũng chỉ là mượn năng lượng của trời đất, một chữ "mượn" đã nói rõ tất cả mọi điều.
Còn Huyễn Thử thì trực tiếp vận dụng năng lượng, sử dụng nguồn năng lượng này như sử dụng chính cánh tay của mình vậy, hai điều này khác rất xa nhau.
Có thể nói không một chút khoa trương là, hai bọn họ một là ánh sáng của sao, còn một là ánh trăng sáng cả nền trời, không thể nào so bì được, Trương Dương chính là ánh sao đáng thương kia.
Trương Dương hiểu rằng, con Huyễn Thử này không phải là linh thú tầng bốn, hèn gì Trương Bình Lỗ nói, nghi ngờ rằng linh thú ở Dẫn Long Sơn đã đạt đến tầng năm, cũng chỉ có linh thú tầng năm, mới có lực lượng lớn mạnh đến vậy.
Cự Long còn chưa xuất hiện dưới chân núi, sắc mặt của Hô Diên Phong đã thay đổi mạnh mẽ.
- Tên này, thật sự là đâm đầu vào chỗ chết, không ngờ cậu ta dám làm kinh động đến nó?
Hô Diên Phong lầm bầm trong miệng, ông ta đứng ở dưới chân núi không dám đi lên, theo lời đồn, đứng ở dưới chân núi Dẫn Long Sơn sẽ không sao hết, lúc này ông ta đã cảm thấy một nửa ngọn núi đều có một luồng năng lượng cực đại, luồng năng lượng lớn đến vậy, đời này ông ta chưa từng gặp được.
Ông ta vừa nói xong, sắc mặt lại thay đổi một lần nữa, lần này trở nên trắng bệch.
- Năng lượng phân thân? Bạn đang đọc truyện được copy tại
Hô Diên Phong nói một câu, ông ta đã nhìn thấy một con Thần Long rất lớn, đang bay đến, Cự Long mở miệng, chưa đến dưới chân núi đã phát ra một tiếng kêu lớn, âm thanh đó truyền đến hàng trăm dặm.
Hàng trăm dặm, bên trên dội đến chim ưng, bên dưới dội đến chuột chạy, lớn đến voi Nam Cương, nhỏ đến kiến mối, giờ đây đều không dám động đậy, toàn bộ đều phủ phục tại đó.
Trong vòng trăm dặm, vẫn có không ít người tu luyện nội công đang sinh sống.
Những người tu luyện nội công này dù là tu vi tầng mấy, sắc mặt đều thay đổi, sợ hãi nhìn về phía Dẫn Long Sơn.
Tu vi càng cao, thì áp lực cảm thấy càng lớn, lúc này đây trong lòng họ chỉ có một suy nghĩ, rốt cuộc là thứ gì, dẫn đến sự phẫn nộ của một con vật khủng khiếp như vậy.
Thấy Cự Long xuống núi, Hô Diên Phong không nghĩ gì, mà chạy vội vàng.
Trước đó ông ta đã cảm thấy nguồn năng lượng mạnh hơn ông ta đó, giờ đây lại nhìn thấy nguồn năng lượng phân thân khủng khiếp, không hề có ý định chống đối lại.
Phân thân năng lượng, đó là năng lực mà cường nhân tầng năm mới có, chỉ là ông ta không ngờ linh thú tầng năm này, lại có thể dùng năng lượng để ngưng tụ thành một phân thân Cự Long lớn như vậy, dù là cường nhân năm tầng của loài người cũng không làm được điều này.
Ông ta vào lúc này, trừ phi là đồ ngốc, mới ở lại đây.
Vù vù!
Vừa chạy ra ngoài mấy nghìn mét, nguồn năng lượng đó lại tiến gần ông ta, bảy phần hồn của Hô Diên Phong ngay lập tức đã mất đến sáu, tóc gáy cả người đều dựng đứng lên.
Không nghĩ nhiều được nữa, ông ta nâng tốc độ của mình đến mức cao nhất, chạy như bay.
Trước đó người chạy trốn là Trương Dương và Truy Phong, giờ đây người chạy trốn là ông ta.
"Đáng chết, chẳng phải tên này không bao giờ ra khỏi núi sao, sao lại đuổi theo mình chứ?"
Hô Diên Phong vừa chạy, vừa tức giận nghĩ vậy, giờ đây, ông ta đang cảm thấy được cảm giác bị truy kích trước đó của Trương Dương.
Vù!
Một quả cầu lửa khổng lồ bay từ trong miệng Cự Long ra, xông về phía Hô Diên Phong với tốc độ rất nhanh, đây cũng là đòn tấn công năng lượng.
Năng lượng vô hình mà hóa hữu hình, năng lượng hàm ẩn trong đó càng kinh khủng hơn, trương Dương còn đang đứng ở sườn núi lại há lớn miệng, năng lượng chứa trong quả cầu lửa này, lớn hơn rất nhiều so với năng lượng trong cơ thể Hô Diên Phong.
Nếu chỉ cảm nhận về năng lượng, bèn có thể phát hiện ra năng lượng của Hô Diên Phong đang chạy trốn kia là một vầng nhỏ nhỏ mỏng mỏng, còn Cự Long đang truy kích đằng sau, lại là một vầng vừa nặng vừa dày, không chỉ lớn gấp mười mấy lần so với Hô Diên Phong, mà chất lượng cũng vượt xa Hô Diên Phong.
Hai người không thể so sánh với nhau.
Quả cầu lửa vừa xuất hiện, nhịp tim Hô Diên Phong trở nên càng nhanh hơn, quả cầu lửa năng lượng lớn như vậy, có thể biến ông ta thành tro bụi ngay lập tức, không kịp nghĩ gì thêm, ông ta vận dụng hết tất cả năng lượng trong cơ thể mình, một lần nữa tăng tốc vừa lăn vừa trèo trốn vào một bên của ngọn núi.
Quả cầu lửa khổng lồ, trực tiếp làm cho nửa quả núi nổ thành một cái hố sâu.
Mắt, góc miệng và tai mũi của Hô Diên Phong đều rớm máu, cơ thể cũng nhiều chỗ nát vụn, đây là do ông ta dùng quá nhiều năng lượng, ông ta mượn sức của Ích Cốc Đan đề bảo vệ cơ thể, không thể chịu nổi nguồn năng lượng bộc phát trong người ông ta bây giờ.
Đại viên mãn rất lợi hại, nhưng đáng tiếc dù sao vẫn chưa đột phá được phạm trù tầng bốn, chỉ khi thật sự đến được tầng năm, cơ thể trải qua sự cải tạo của nâng tầm, mới có thể chịu nổi nguồn năng lượng khổng lồ này.
Dù bị thương, nhưng Hô Diên Phong cũng không dám ngừng lại, con Cự Long ở đằng sau quá khủng khiếp, quá đáng sợ.
Chỉ trong chớp mắt, ông ta lại chạy xa đến mấy nghìn mét.

Ngay sau đó ông ta lại thót tin, ông ta chạy nhanh như vậy, mà con Cự Long kia vẫn không bỏ qua cho ông ta, và vẫn đuổi theo.
Liên tục hai quả cầu lửa, phụt ra từ miệng của con Cự Long.
Lần này tốc độ của quả cầu lửa không nhanh như vậy nữa, nhưng giống như có mắt vạy, chỉ đuổi theo Hô Diên Phong.
Tim Hô Diên Phong như dồn lên cổ, lấy ra viên linh dược thứ ba, trực tiếp nhét vào miệng, tác dụng của linh dược với ông ta không lớn nữa, nhưng cũng có trợ giúp.
Lúc này ông ta chỉ nghĩ đến việc chạy trốn, có thể chạy thoát là được, ông ta thề rằng, chỉ có thể chạy được, cả đời này ông ta sẽ không đến Dẫn Long Sơn nữa.
Hai quả cầu lửa phụt ra, tất cả những nơi mà chúng đi qua, đều bị đốt sạch, cỏ cây chỉ còn lại một màu đen úa, một con gió thổi qua tất cả đều gãy gập, trên mặt đất cũng là những đống tro đen.
Tốc độ của quả cầu lửa không nhanh, nhưng cũng chẳng kém Hô Diên Phong là bao.
Cảm giác được sự đuổi theo của quả cầu lửa lớn từ đằng sau, Hô Diên Phong chỉ hận cha mẹ năm xưa không sinh thêm cho ông ta hai cái chân nữa, ông ta không màng cơ thể mình đang chảy máu khắp nơi, tiếp tục chạy như điên về phía trước.
Lúc này Cự Long dừng lại, rồi lại gầm rú lên một tiếng từ đằng xa, ngay sau đó chầm chậm bay về phía sau.
Còn hai quả cầu lửa kia, thì tiếp tục đuổi theo Hô Diên Phong.
Con Cự Long đã trở về, nhưng mối nguy hiểm của Hô Diên Phong chưa chấm dứt, hai quả cầu lửa kia, quả nào cũng có thể giải quyết ông ta một cách nhẹ nhàng, mặc dù trong số người tu luyện ông ta là cường nhân đại viên mãn đứng đầu, nhưng đối diện với cường nhân tầng năm thật sự, cũng không chịu nổi một đòn.
Con Huyễn Thử này, là linh thú tầng năm mạnh hơn so với những cường nhân tầng năm bình thường.
-Chít chít chít!
Con Cự Long vừa quay lại, Vô Ảnh liền nhảy qua, kêu lớn lên ở đó, cơ thể con Cự Long chầm chậm thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một Vô Ảnh lớn, đứng ở trước mặt Vô Ảnh nhỏ.
Bộ dạng này của Huyễn Thử trông rất dễ thương, có điều sau khi cảm nhận được uy lực khủng khiếp của con Cự Long kia, Trương Dương chỉ còn sự kính sợ với nó.
Tầng năm, thật sự rất hùng mạnh.
Đứng yên lặng ở đó một lúc, trên trán Trương Dương nhỏ ra một giọt mồ hôi lạnh.
Vô Ảnh thì đang trách Huyễn Thử, không mang thi thể của tên đáng ghét đó về, để nó có thể báo thù.
Nghĩ đến những lời Vô Ảnh nói khi vừa đến đây, Trương Dương lại cảm thấy may mắn, may mắn rằng chủ nhân của Vô Ảnh là hắn, trước đó hắn cũng đối xử rất tốt với Vô Ảnh, chưa từng đắc tội nó, tên này tố cáo tội quả thật rất đáng sợ.
Huyễn Thử tức giận như vậy, chính là do cáo trạng của con vật bé nhỏ này.
Vừa đến đây, Vô Ảnh đã nói mình thành Dương Bạch Lao đáng thương, không, còn đáng thương hơn Dương Bạch Lao mười lần, còn Hô Diên Phong là Hoàng Thế Nhân đã đắc tội nó, còn dùng roi để đánh nó.
Sau khi Huyễn Thử nghe thấy nó bị ức hiếp, ngay lập tức liền xông xuống núi, Hô Diên Phong liền trở thành con quỷ xui xẻo đó.
Hô Diên Phong luôn truy kích họ, nhưng nếu nói cho đúng ra, người mà gã đuổi theo là Truy Phong và Trương Dương, thật sự chưa từng làm gì với nó, Vô Ảnh trước đó nói rằng Hô Diên Phong ức hiếp họ thế nào, đều là tự nghĩ ra cả.
Vô Ảnh và Huyễn thử kêu lên một tiếng, rồi lại nhảy lên người Trương Dương, đắc ý nhìn Trương Dương.
Huyễn Thử cũng nhìn Trương Dương, có điều ánh mắt của nó rất lạnh lùng, trên người còn tràn ngập sát khí.
Tên này, dường như cũng trách Trương Dương vì chuyện Vô Ảnh bị ăn hiếp.
Chít chít chít!
Vô Ảnh lại kêu lên, giải thích rằng không liên quan gì đến Trương Dương, Trương Dương không đánh lại được tên đáng ghét đó, mới dẫn nó chạy, chạy đến đây, trước đó Trương Dương đã bị gã đánh bị thương rồi.
Được Vô Ảnh giải thích như vậy, sát khí trên người Huyễn Thử đã giảm bớt nhiều.
Có thể sống lâu như vậy, lại có trí tuệ không thua gì con người, Huyễn Thử cũng hiểu rằng, tên người ở phía ngoài kia thật sự mạnh hơn rất nhiều so với Trương Dương, nên mới không thật sự tránh tội hắn.
- Chít chít chít!
Huyễn Thử lại kêu lên một tiếng với Vô Ảnh, rồi đi về phía trên núi, Vô Ảnh nhìn về phía Trương Dương, rồi vội vàng đi theo sau, một lúc sau, hai linh thú hình còn chuột đáng yêu biến mất trên đỉnh núi.
"Thôi không sao rồi!"
Đợi hai con linh thú đi khỏi, Trương Dương mới ngồi thụp xuống đất.
Chạy trốn gần một ngày một đêm, giờ đây được thả lỏng tinh thần, làm cho hắn cảm thấy rất mệt mỏi, cộng thêm với việc trước đó hắn đã đánh nhau kịch liệt với Hô Diên Phong, bị thương không nhẹ, lúc này đều cảm giác người như mệt rã ra.
Truy Phong cũng thoải mái, một lúc sau liền phát ra tiếng ngáy nhỏ nhỏ.
Trên đường chạy trốn đều dựa vào nó, cơ thể của Truy Phong cũng không chịu nổi tốc độ như vậy, do Trương Dương giúp nó mượn năng lượng để hồi phục cơ thể, và dùng lực lượng của tinh huyết đan để duy trì.
Uống nhiều tinh huyết đan như vậy, cũng chẳng phải là chuyện tốt với Truy Phong.
Uống quá nhiều linh dược, mặc dù một phần năng lượng đều được Truy Phong biến hóa thành năng lượng, nhưng phần lớn đều đọng lại, tích lũy trong cơ thể nó.
Nếu như không thể khai thông những năng lượng này ra ngoài, nếu như ba viên tinh huyết đan linh thú tầng bốn bùng nổ, thì Truy Phong sẽ không chịu nổi, nổ tan xác mà chết.
Cuộc chiến đấu lần này, Truy Phong chỉ không ra tay trực tiếp, có điều mức độ bị thương trên cơ thể nó cao hơn hẳn Trương Dương, có thể chạy thoát được sự truy sát của một cường nhân đại viên mãn, công thần lớn nhất là Truy Phong, nếu không có nó, thì Trương Dương sẽ biến thành vong hồn dưới chân núi từ lâu rồi.

back top