Thần Y Thánh Thủ

Chương 678: Mời lão gia đến

Đến nhà, trong lòng Trương Dương không kìm nổi có chút kích động.
Lần ra ngoài này không dài, chỉ có vài ngày, nhưng đối với Trương Dương mà nói cũng là lần nguy hiểm nhất, một ngày một đêm bôn ba mấy ngàn dặm, Trương Dương thiếu chút nữa là đã vĩnh viễn không về được.
Khi đối mặt với bước đường cùng, điều mà Trương Dương nghĩ về nhiều nhất chính là người nhà của mình.
Hình ảnh của Trương Khắc Cần, Mễ Tuyết, bao gồm cả Trương Vận An và Trương Đạo Phong, lúc đó không ngừng hiện lên ở trước mắt hắn. Truyện Tiên Hiệp -
Khi đó hắn mới phát hiện ra những người này rất quan trọng trong lòng của hắn, khi thấy mình sắp ly biệt, điều mà trong lòng không nỡ nhất, nhớ nhất chính là bọn họ.
Còn có Tô Triển Đào, Hồ Hâm những người bạn học này nữa, Trương Dương cũng rất nhớ.
Xe lái vào cư xá, đây là một chiếc xe thùng khá lớn do Trương Dương thuê tại một thành phố ở Nam Cương, và cố ý dùng chiếc xe này đưa bọn họ về Trường Kinh.
Những loại xe khác sẽ không tiện vì không đủ sức chứa Truy Phong, Trương Dương cũng không thể dùng xe vận tải đưa Truy Phong về.
Thuê xe thùng rất đắt, cũng may mà bây giờ Trương Dương không thiếu tiền.
- Dương Dương đã trở về!
Đang ngồi trong phòng khách uống trà, Trương Đạo Phong đột nhiên tươi cười, rất nhanh, trên mặt Trương Vận An cũng tươi cười theo.
Người tu luyện nội kình tứ tầng, đối với năng lượng rất mẫn cảm, bọn họ không thể khống chế năng lượng thiên địa bên ngoài, nhưng có thể cảm giác được, đây chính là điểm mà người tu luyện chưa tới tứ tầng làm không được.
Chớ xem thường điểm này, mặc dù chỉ là cảm thụ, không phải sử dụng, nhưng đó lại là một sự tiến bộ.
Có uy lực thật sự, vẫn là năng lượng thiên địa, đây mới thực là sức mạnh. Không giống nội kình của người tu luyện nội kình tự thân tu luyện ra, nội kình có mạnh đến mấy thì cũng có điểm dừng, chỉ có thể giới hạn trong tự thân mình.
Chỉ có nắm trong tay sức mạnh bên ngoài, đây mới thực sự hùng mạnh, vì năng lượng bên ngoài so với nội kình do tự thân tu luyện sẽ hùng mạnh hơn nghìn, vạn lần.
Người tu luyện tứ tầng là Trường Giang và Hoàng Hà, vậy thì ngũ tầng kia như biển rộng đại dương. Tất cả Trường Giang và Hoàng Hà chung vào một chỗ, cũng không thể cùng đại dương so sánh, vì đại dương vượt qua hết thảy.
- Trương Dương đã trở lại?
Mễ Tuyết cũng đang ở phòng khách. Nghe Trương Đạo Phong nói liền lập tức đứng lên, trên mặt còn mang theo niềm vui bất ngờ.
Bọn họ vừa mới đính hôn không lâu, hiện tại đúng là thời điểm ngọt ngào nhất. Lúc này, mỗi một ngày với Mễ Tuyết trong lòng đều tràn đầy nhớ nhung, nghe người thương trở về, cô lập tức ngồi không yên.
Trương Đạo Phong mỉm cười gật gật đầu, Mễ Tuyết trực tiếp xông ra ngoài, đi cùng cô còn có Khúc Mỹ Lan.
Cô bé Khúc Mỹ Lan này hiện tại rất thỏa mãn, Trương Dương không có, nhưng hai vị tiền bối của Trương gia thì có mặt, đều là người một nhà, Trương Đạo Phong và Trương Vận An đều chỉ điểm cho cô.
Đây chính là hai vị cường nhân tứ tầng, Khúc Mỹ Lan chỉ là một nhất tầng trung kỳ. Bọn họ nói mỗi một câu, đối với Khúc Mỹ Lan mà nói đều có ý nghĩa thật lớn, trong khoảng thời gian này cô tiến bộ rất nhanh, nội kình không có tăng trưởng, nhưng đối với lý giải công pháp thì đã có thay đổi lớn.
Luyện công, không phải cứ khổ luyện là được, cần phải có được phương pháp nhất định.
Cô hiện đang tu luyện, cũng đã từ từ nắm bắt được một vài phương pháp, dựa theo tiến độ tu luyện bây giờ, khả năng cô lên cấp hậu kỳ rất lớn, hơn nữa còn có thể giảm bớt rất nhiều thời gian lãng phí.
Một chiếc xe lớn màu trắng chạy tới. Chầm chậm lướt qua người cô, cuối cùng dừng lại, Mễ Tuyết thoáng sửng sốt, nhìn về phía trước, chiếc mà Trương Dương lái lúc đi là Hummer.
- Mễ Tuyết, anh về rồi nè!
Một âm thanh rất quen thuộc, đầy thương nhớ vang lên, Mễ Tuyết đột nhiên quay đầu lại, Trương Dương từ trong chiếc xe trắng mới dừng lại đi xuống, phía sau còn có cái đầu trắng của Truy Phong.
Nhìn gương mặt phía trước, Trương Dương nhẹ nhàng giang rộng hai tay, lập tức ôm Mễ Tuyết vào lòng.
Lần này ra ngoài chỉ có năm sáu ngày, với Trương Dương mà nói, dài giống như một thế kỷ, khó tránh khi nhìn thấy người yêu không khỏi kích động, muốn ôm lấy cô như vậy.
- Trở về là tốt rồi, đồ có tìm được không?
Sắc mặt Mễ Tuyết hơi đỏ, trong lòng thấy rất ngọt ngào, nhỏ giọng hỏi một câu.
- Tìm được rồi, em yên tâm, bệnh của cha có thể trị khỏi!
Trương Dương khẽ mỉm cười, tiếc rẻ buông tay ra, vỗ vỗ vào túi vải, tuyết liên ngàn năm đã được mang về, ngoài ra còn có rất nhiều bảo bối khác.
Lần này ra ngoài thiếu chút nữa đã không trở về, nhưng thu hoạch cũng rất lớn đấy, đừng nói những thứ như thần binh lợi khí, chỉ những dược liệu này cũng vô cùng quý rồi, lại càng không cần phải nói đến bảo vật từ đất là hà thủ ô ngàn năm.
Đưa Trương Dương đến nơi, chiếc xe màu trắng cũng nhanh chóng rời khỏi.
Tài xế vừa hát vừa lái xe rời khỏi, chuyến xe này khoảng cách không quá xa, nhưng vô cùng thoải mái, Trương Dương bao xe một tháng, loại xe này vốn sử dụng cho du lịch, làm gì có việc chuyên dùng đưa đón người.
Điều này chẳng khác nào, hắn trong thời gian mấy ngày đã kiếm được khoản tiền tương đương một tháng bình thường, tất nhiên là rất hài lòng.
- Đã trở lại, có thuận lợi không?
Bước vào phòng khách, đầu tiên là Trương Vận An hỏi, thấy Trương Dương trở về, ông và Trương Đạo Phong đều hoàn toàn yên tâm.
- Vẫn khỏe thưa cậu, ông ngoại, có một số việc cháu muốn nói với mọi người!
Trương Dương khẽ gật đầu, mời hai người cùng đến thư phòng.
Trương Vận An và Trương Đạo Phong nhìn nhau, hai người đều cảm thấy có chút gì không đúng, Trương Dương vừa mới trở về, cho dù là có chuyện gì, cũng có thể đợi đến tối nói sau, không cần phải gấp gáp như vậy.
Vội vã như vậy, chỉ có thể cho thấy hắn có việc gấp, hoặc là đại sự, nếu không sao đến Mễ Tuyết cũng không để ý đến, lại muốn một mình gặp bọn họ.
Đến thư phòng nói chuyện, chỉ có ba người bọn họ, Mễ Tuyết sẽ không đi theo vào.
Ba người cùng đến thư phòng, Mễ Tuyết chỉ hơi chau mày, trong lòng cũng không có gì gọi là không vui.

Cô hiểu Trương Dương tìm cậu và ông ngoại thì nhất định có việc, không phải là chính sự cũng sẽ không gấp gáp như vậy, cô có thể hiểu được Trương Dương, đây cũng là Mễ Tuyết một ưu điểm, cô lúc nào cũng đứng ở góc độ của Trương Dương, thay Trương Dương suy nghĩ.
- Cậu, ông ngoại, có thể liên hệ với lão gia không?
Vào thư phòng xong, đây là câu nói đầu tiên Trương Dương nói, Trương Vận An, Trương Đạo Phong tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Nếu có việc gấp muốn liên lạc thì cũng có thể!
Do dự xong, Trương Vận An trả lời đầu tiên, Trương Đạo Phong thì lẳng lặng nhìn Trương Dương.
Y rời khỏi mười năm, số lần gặp Trương Dương cực ít. Bất quá y đối với Trương Dương hiểu rất rõ, y hiểu được, Trương Dương tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ hỏi thăm Trương Bình Lỗ, hắn hỏi như vậy nhất nhất định là có nguyên nhân.
Trương Dương thoáng thở ra, lại nói tiếp:
- Vậy là tốt rồi, cậu, phiền cậu lập tức nghĩ cách liên hệ lão gia được không?
- Liên hệ thì không thành vấn đề. Nhưng Dương Dương, cháu có thể nói rốt cuộc có chuyện gì xảy ra không, tại sao phải tìm lão gia?
Trương Vận An lại hỏi. Trên mặt mang theo vẻ khó hiểu.
Lão gia hành tung bất định, đôi khi không phải bế quan, thì đang tu luyện. Tiếp tục lĩnh ngộ đạo lý tự nhiên của ông, ông dựa vào kế thừa trở thành người thủ hộ, nhưng ông vẫn luôn nghĩ người thừa kế đột phá không thể bước vào trói buộc của bậc ngũ tầng, muốn dựa vào năng lực của mình tăng lên cấp ngũ tầng.
Cho nên chủ động liên hệ với ông có chút phiền phức, tuy nhiên cũng may là Trương gia có phương pháp liên hệ khẩn cấp, chỉ có điều loại phương pháp này không phải lúc vạn bất đắc dĩ sẽ không sử dụng, nếu không lão gia sẽ mắng chửi.
Trương Dương nói:
- Là như thế này, lần này cháu đến đỉnh Bá Vương đã gặp Hô Diên Phong!
- Hô Diên Phong là ai?
Trên mặt Trương Vận An hơi có chút mơ hồ, mí mắt Trương Đạo Phong nhảy mạnh. Trương Vận An không biết cái tên này có ý nghĩa gì, nhưng Trương Đạo Phong thì lại rất rõ.
Sau khi y lên cấp trung kỳ, Trương Bình Lỗ cố ý giới thiệu với y tình hình của một vài Cường nhân Đại Viên Mãn tồn tại trên thế giới hiện tại, người thủ hộ a Viên Mãn của Hô Diên gia đó, tên gọi Hô Diên Phong.
- Cháu gặp gã. Gã có làm khó cháu không?
Trương Đạo Phong trực tiếp hỏi, có vẻ có chút khẩn trương, cứ việc nhìn Trương Dương đang ngồi trước mặt y bây giờ đủ khẳng định không có việc gì, nhưng nghĩ tới khủng bố của Đại Viên Mãn, y vẫn không tránh khỏi lo lắng.
Trương Vận An có chút kinh ngạc nhìn cha của mình, cuối cùng quay đầu lại, nhìn về phía Trương Dương.
Trương Dương thì mang một nụ cười khổ, chậm rãi nói:
- Gã không có làm khó cháu, nhưng muốn giết cháu, từ Thiên Sơn truy đuổi cháu đến tận Côn Lôn Sơn, lại từ Côn Lôn Sơn truy đuổi tới Nam Cương, đoạn đường này nếu không có Truy Phong, cháu chỉ sợ đã không về được!
Bị người ta ngàn dặm đuổi giết, loại cảm giác này quả thật không tốt, giờ kể lại, Trương Dương dường như quay trở về với thứ cảm giác buồn bực lúc trước.
- Cháu nói cái gì, gã đuổi giết cháu!
Trương Đạo Phong thốt lên, cả người đứng hẳn lên.
Trương Vận An cũng giật mình, rất nhanh, sắc mặt của y biến ra trắng bệch.
Y không biết Hô Diên Phong là ai, nhưng lại biết toàn gia tộc Hô Diên, có thể khiến Trương Dương gặp nguy hiểm chỉ có một người, cho dù là trưởng lão tứ tầng trung kỳ Hô Diên Minh cũng không có khả năng đuổi giết hắn.
Lại càng không cần phải nói, Hô Diên Minh căn bản đuổi không kịp linh thú thiên mã, làm sao có thể truy đuổi xa như vậy.
Cứ như vậy, thân phận của Hô Diên Phong được miêu tả sinh động lên, Trương Vận An không nghĩ đến Trương Dương lại gặp được người này, và bị gã đuổi giết.
Y hiện tại đã hiểu được vì sao Trương Dương vừa trở về liền muốn liên lạc với lão gia.
Trương Dương gật đầu, nói:
- Gã truy giết bọn cháu một ngày một đêm, Truy Phong liều mạng bị thương, liều mạng chạy, cuối cùng chạy tới Dẫn Long Sơn, mới tránh thoát sự truy kích của người này!
- Dẫn Long Sơn, các cháu đến Dẫn Long Sơn?
Lần này chính là Trương Vận An lên tiếng, y cũng ngồi không yên, cả người đứng lên.
Trương Dương bị Đại Viên Mãn đuổi giết khiến y giật mình, Trương Dương đến Dẫn Long Sơn càng làm cho y khiếp sợ, qua nhiều năm như vậy, rất nhiều cường nhân tứ tầng dùng máu tươi chứng minh một chuyện, Dẫn Long Sơn tuyệt đối không phải nơi để đến, đó là một nơi có đi không có về.
Cho dù là cường nhân tứ tầng hậu kỳ, vào Dẫn Long Sơn cũng không có đường xuống, nên đối với người tu luyện nội kình mà nói đó chính là một nơi cấm địa.
Y không nghĩ tới, Trương Dương không ngờ đến Dẫn Long Sơn.
Không chỉ có y, Trương Đạo Phong cũng có cảm giác run cả người, trên người thậm chí còn toát mồ hôi lạnh.
Bất kể là bị Đại Viên Mãn đuổi giết, hay là đến Dẫn Long Sơn, đây gần như đều là cửa chết, y rất khó tưởng tượng, Trương Dương rốt cuộc làm như thế nào mà còn sống, làm thế nào mà về tới nhà.
Hiện tại, họ giờ mới hiểu được mấy ngày qua Trương Dương đã trải qua những gì.
- Cha, lập tức thả ong dẫn hương đi, việc này nhất định phải mời lão gia đến!
Trương Vận An quay đầu lại, nhìn Trương Đạo Phong nói, y không biết Trương Dương làm thế nào mà từ Dẫn Long Sơn còn sống trở về đây, nhưng việc này hiển nhiên không phải do bọn họ có thể một mình xử lý, khi cần, nhất định phải mời Trương Bình Lỗ đến.
Trương Đạo Phong chậm rãi gật đầu, ý nghĩ của y và Trương Vận An giống nhau, nhất định phải mời lão gia đến.

back top