Chủ tịch thị trấn Vương dẫn theo bọn họ, đầu tiên là dến Ủy ban trấn.
Nói là Ủy ban, thực ra chỉ là một tiểu viện cũ, xây dựng theo phong cách những năm 50-60, đây là nơi làm việc của Chủ tịch thị trấn Vương.
Nơi này quá nghèo, trước kia còn nghèo hơn, cơm ăn không đủ no, cả nhà có khi chỉ có 1 bộ đồ.
Chuyện có việc mới mặc quần áo ra ngoài, không có việc gì ở nhà thì khỏi mặc thật sự đã từng xảy ra.
- Ông chủ Trương, ông chủ Long, chỗ này sơ sài, mong được bỏ qua, mời ngồi!
Dẫn bọn họ phòng họp, Chủ tịch thị trấn Vương lập tức nói.
Nhìn mấy cái ghế cũ dựa vào nhau, bên cạnh là một bàn họp dài, đám Trương Dương không kìm được nhíu mày.
Chỗ này quá thô sơ, giờ không phải là trước năm 80, ở Trường Kinh, đừng nói là Ủy ban thị rấn, cho dù Ủy ban thôn cũng còn hơn nơi này nhiều.
Hơn nữa thị trấn bọn họ cũng không phải là không có tiền, Long Thành trước kia từng quyên tiền cho trường học, quyên tiền cho trang trại chăn nuôi, còn Trương Dương quyên mấy triệu để sửa đường, cứ tùy tiện rót ra một ít là có thể cải thiện được nơi này rồi.
Cuộc sống của thị trấn hiện nay có thể nói là tốt hơn trước rất nhiều, chí ít tốt hơn 20 năm trước không chỉ môt lần, đặc biệt sau khi đám Long Thành quyên tiền cho trường học và trang trại chăn nuôi, trong trấn ít nhất không chỉ đủ ăn, mà vấn đề giáo dục của bọn nhỏ coi như đã giải quyết xong.
Ít nhất so với bảy xã tám trấn xung quanh, điều kiện giáo dục của bọn họ là tốt nhất, rất nhiều người muốn đưa con đến đây học.
Tuy nhiên nơi này lại chẳng thay đổi gì, vẫn như trước gia, điều này có thể nói rõ, tiền của thị trấn bọn họ thực sự đều được dùng đúng chỗ, không giữ lại chút nào cho riêng mình.
- Ngồi thì không ngồi đâu, Chủ tịch thị trấn Vương, có thể đưa chúng tôi đến chỗ trăn lớn biến mất không?
Long Thành lắc đầu, đám Lý Á, Hoàng Hải đều nhìn nhau, tất cả những gì ở đây đều khiến họ có chút chấn động
Bọn họ đến đây rất nhiều lần. Ủy ban thị trấn này thật sự là lần đầu tiên bước vào, trước đây họ đều ở trong lều, có đội viên dân phòng giúp họ trông coi. Căn bản không cần phải tới đây.
- Không nghỉ ngơi đã đi sao?
Chủ tịch thị trấn Vương thoáng sửng sốt, ngẩng đầu hỏi.
Long Thành lắc đầu nói:
- Không cần. Chúng tôi cũng không mệt, cứ đi xem trước, về rồi chúng tôi còn phải dựng lều!
Thấy Long Thành nói vậy, Chủ tịch thị trấn Vương chỉ có thể gật đầu, lại đưa bọn họ rời đi.
Lúc ra ngoài, đám Lý Á và Hoàng Hải đều quay dầu lại nhìn, trong lòng đều đã có dự định.
Chủ tịch thị trấn Vương là một người thật sự làm việc vì dân chúng, có lẽ văn hóa ông không nhiều, cũng không có tài năng gì, nhưng những nỗ lực đã bỏ ra vì thị trấn này lại không ai có thể so sánh được.
Người như vậy cho dù đến đâu cũng đáng để người ta kính nể, lần này trước khi trở về sẽ cùng nhau quyên chút tiền nữa, để họ mua vài vật dụng văn phòng và xây một tòa nhà làm việc mới
Thị trấn phải phát triển, hình tượng kém như vậy không phải chuyện tốt, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng nhất định.
Ở đây, một tòa văn phòng đơn giản, thêm mấy dụng cụ văn phòng kỳ thực chẳng tốn bao nhiêu tiền, khoảng ba trăm ngàn tệ là đủ, ba trăm ngàn tệ thậm chí không đủ cho bọn họ đi du ngoạn một lần, càng không thể so với bất cứ tiền mua một chiếc xe của bất cứ ai trong số họ.
Hai người đều nghĩ vậy. Tuy nhiên không ai nói ra, có lòng là được rồi, bây giờ cũng không phải lúc nói những chuyện này.
Xuyên qua thị trấn, Chủ tịch thị trấn Vương dẫn họ vào trong núi.
Lúc đi dọc đường, ông không ngừng nói chuyện trước đây.
Trước kia đám Trương Dương chỉ biết tin qua báo chí, Chủ tịch thị trấn Vương cũng có gọi điện, nhưng trong điện thoại không thể nói rõ được, lần này mới coi là hiểu rõ toàn bộ.
Việc này phải kể đến một đội viên dân phòng trong trấn, anh ta có người thân ở xa, đến thị trấn sống vài ngày
Anh ta muốn dựa dẫm vào người họ hàng xa này, muốn làm việc gì đó, ở trong núi cực khổ quá, ở ngoài dù làm gì cũng hơn là ở nhà.
Người thân kia, là ký giả đầu tiên biết về tin tức mãng xà.
Người thân của anh ta quả nhiên đã giúp anh, tìm cho anh việc rửa xe, anh ta rất cảm kích người thân này, năm sau đặc biệt mời người thân vào núi xem
Người thân này ở thị trấn mãi cũng chán, vừa nghe đã đồng ý, vào núi trở về cuộc sống thiên nhiên một lát cũng không tệ.
Giờ ở thành phố có rất ít người có suy nghĩ như vậy, núi Dã Nhân hoàn toàn là dãy núi nguyên sơn, cuộc sống tự nhiên tuyệt đối.
Trong thôn có người đến, cả thôn ai cũng vui, anh ta đưa người thân về cũng rất được Chủ tịch thị trấn Vương chào đón, không ngờ người thân này của anh ta lại xảy ra chuyện
Người này trước kia cũng là đội viên dân phòng, sau khi uống nhiều rượu, không kiềm được bèn đem chuyện trước đây ra kể, vốn chỉ muốn thể hiện trước mặt người thân một chút.
Người thân của anh ta lại là phóng viên, sau khi nghe xong bèn động lòng, sau đó bảo anh ta đưa vào trong núi xem thử.
Tuy nói lúc đó không đào được gì, nhưng lại đào được di cốt trăn lớn, anh ta cũng thấy được một chút.
Anh ta biết rõ tin này có nghĩa là gì thế nên lập tức bỏ tiền thuê người đào nó lên, nhưng lần này bị Chủ tịch thị trấn Vương phản đối kịch liệt, ngay cả đội viên dân phòng tiết lộ bí mật kia cũng bị trừng phạt nghiêm khắc.
Ở đây, ý thực pháp luật rất kém, gia quy mới là quan trọng nhất.
Đội viên dân phòng tiết lộ bí mật kia bị treo lên đánh một ngày, đến giờ thương tích vẫn chưa hoàn toàn bình phục
Nghe Chủ tịch thị trấn Vương nói vậy. Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu, để lộ bí mật không tốt, nhưng cũng không cần phải như thế, tuy nhiên đây là chuyện riêng của họ, Trương Dương là người ngoài, không tiện xen vào.
Phóng viên kia sau đó đã bị Chủ tịch thị trấn Vương đuổi đi, nhưng gã không cam tâm, ở lại thị trấn thuê người, cuối cùng đã đào được trăn lớn lên.
Con trăn lớn như vậy, gã không chút sợ hãi mà rất kích động, nhưng mấy người được thuê đào trăn thì lại sợ quá chạy đi mất, nói đây là rồng, bọn họ mạo phạm Long thần, căn bản không dám tiếp tục lưu lại nơi này.
Lúc này, nhận được tin Chủ tịch thị trấn Vương mới chạy tới, khiển trách gã phóng viên kia.
Tuy nhiên cũng đã muộn rồi, bọn họ không hiểu lắm về camera, nghĩ chỉ cần chôn lại con trăn là được rồi, kết quả gã phóng viên kia chụp ảnh, trở về đăng lên báo
Tờ báo kia đã đem lại sóng to gió lớn.
Chỉ có tin tức thì mọi người chỉ xem đó là một câu chuyện để đọc, vì hiện nay có rất nhiều những chuyện như vậy, nhưng tờ báo này lại có cả ảnh, không chỉ là một tấm ảnh, có thể nhìn được rất rõ hình dáng con trăn, người ta không thể không tin được.
Dù người không tin, cũng muốn chạy tới nghiệm chứng thử.
Sau đó, Chủ tịch thị trấn Vương không biết sẽ có nhiều phóng viên đến như vậy. Thậm chí người của mấy thôn bên cạnh cũng bị cuốn vào, còn có người của Huyện, của Đài truyền hình đến.
Mấy trăm năm qua, cái thôn nhỏ này của họ chưa từng nổi tiếng, lần này lại nổi tiếng như vậy, số người đến trong mấy ngày này nhiều hơn gấp mấy lần tổng số người đến trong mấy trăm năm qua.
Điều này cũng làm cho ông gánh chịu không ít áp lực, một mặt cảm thấy áy náy với đám Trương Dương, một mặt muốn bảo vệ con trăn này, không để người ta cướp đi.
Đáng tiếc cuối cùng trăn lớn vẫn mất, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến ông áy náy, khi nói đến đây, một người đàn ông mấy chục tuổi như Chủ tịch thị trấn Vương không kìm được lại rơi nước mắt.
- Mất rồi không sao, ông không cần để ý, chúng tôi chỉ đến xem, ông nên biết, một thứ lớn như vậy, chắc chắn không thể vô duyên vô cớ biến mất!
Trương Dương đỡ Chủ tịch thị trấn Vương, Chủ tịch thị trấn Vương ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt đã ngừng rơi nhưng vẻ mặt vẫn không được tốt. Há hốc mồm, lúc này mới hỏi
- Ông chủ Trương, ngài, ngài thật sự không trách chúng tôi?
- Không trách, cho nên ông không cần nghĩ nhiều. Còn người tiết lộ, bị phạt rồi thì thôi, đừng trách anh ta nữa!
Trương Dương cười cười, hắn quả thật không để ý, lúc ấy hắn chẳng qua chỉ không muốn rước phiền phức cho mình,không ngờ lại khiến Chủ tịch thị trấn Vương bọn họ phải nghĩ nhiều
Nếu là sớm biết như thế, lúc trước sẽ không nói với họ như vậy, mình tự tìm một nơi nào đó xử lý Kim Quan Mãng thì đã không gây cho họ nhiều phiền phức như vậy
- Không trách là tốt rồi, không trách là tốt rồi!
Chủ tịch thị trấn Vương miệng không ngừng lẩm bẩm, họ vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng họ đã đến nơi mãng xà bị mất
Đây là một bãi cỏ bên núi, ở đây vẫn còn năm đội viên dân phòng của trấn đứng đây, tuy mãng xà đã mất, nhưng Chủ tịch thị trấn Vương vẫn cử người bảo vệ, ông biết Trương Dương và Long Thành sẽ đích thân đến xem, không muốn để nơi này bị người ta phá hư tất cả.
Trừ bọn họ ra, chỉ có 2 người mang theo máy ảnh, đang không ngừng chụp ảnh, thấy bọn họ nhiều người đến như vậy cũng rất kinh ngạc.
- Chính là chỗ này, kia là giá cố định mãng xà, vốn mỗi ngày đều có ít nhất mấy chục người bảo vệ, sau khi mãng xà mất, mấy người thôn khác dần bỏ đi, những người khác cũng rất ít đến, giờ đã thành ra thế này rồi!
Chủ tịch thị trấn Vương chỉ chỗ này nói với họ, trên mặt đất nơi này vẫn có thể nhìn thấy dấu vết nhiều người đã từng ăn ngủ tại đây
Ngoài ra trên mặt đất còn có đầy rác, vài vỏ nhửa, vỏ hộp, còn có hộp và gói mì ăn liền
Trước đây không chỉ người của mấy trấn gần đây đến mà còn có vài phóng viên và dânngoại lai.
Chỗ rác này cũng là của bọn họ để lại
- Haizz, may là ở ngoài núi, nếu ở bên trong thì thật tội lỗi quá! Truyện Sắc Hiệp - https://
Thấy trên đất toàn rác, Lý Á không kìm được lắc đầu, tên này tính tình lỗ mãng, giống tính Vương Thần, nhưng tâm địa không xấu.
Anh ta rất yêu thiên nhiên, nhìn một nơi đẹp đẽ như vậy bị phá hỏng, trong lòng ảm thấy không thoải mái.
Long Thành đã bước qua, đứng nhìn cái giá kia
Lần này anh ta đến vốn muốn biết rốt cuộc ai đã trộm mãng xà đi, trong suy nghĩ của anh ta người trộm mãng xà đi chắc chắn là tu luyện giả nội lực, người bình thường căn bản không thể đem một thứ lớn như vậy đi mà thần không biết quỷ không hay
Sau lưng anh ta, mày Trương Dương đột nhiên cau lại, nhìn xung quanh vài lần
Tia Chớp, Truy Phong, Vô Ảnh đều ngóc thẳng đầu, cái mũi nhỏ của Vô Ảnh không ngừng hít hít, một lúc sau có phần ngưng trọng
Ngay từ đầu, Trương Dương cũng nhận định là tu luyện giả nội lực đã trộm thi thể Kim Quan Mãng, hắn chỉ không hiểu Tu luyện giả nội lực trộm thứ vô dụng này để làm gì
Nhưng khi thực sự đến đây hắn mới phát hiện suy đoán trước đây của hắn có thể sai, hơn nữa còn nữa sai thái quá.
Hắn đã đoán sai phương hướng, Kim Quan Mãng không phải là bị tu luyện giả nội lực trộm đi, nói chính xác không phải bị người trộm đi, có thể là bị một linh thú hùng mạnh khác đem đi rồi
Ở đây, hắn cảm thấy có một cỗ khí tức năng lượng mờ nhạt, Vô Ảnh và Truy Phong cũng phát hiện dấu vết của một linh thú khác đã từng đến đây.
Nói là Ủy ban, thực ra chỉ là một tiểu viện cũ, xây dựng theo phong cách những năm 50-60, đây là nơi làm việc của Chủ tịch thị trấn Vương.
Nơi này quá nghèo, trước kia còn nghèo hơn, cơm ăn không đủ no, cả nhà có khi chỉ có 1 bộ đồ.
Chuyện có việc mới mặc quần áo ra ngoài, không có việc gì ở nhà thì khỏi mặc thật sự đã từng xảy ra.
- Ông chủ Trương, ông chủ Long, chỗ này sơ sài, mong được bỏ qua, mời ngồi!
Dẫn bọn họ phòng họp, Chủ tịch thị trấn Vương lập tức nói.
Nhìn mấy cái ghế cũ dựa vào nhau, bên cạnh là một bàn họp dài, đám Trương Dương không kìm được nhíu mày.
Chỗ này quá thô sơ, giờ không phải là trước năm 80, ở Trường Kinh, đừng nói là Ủy ban thị rấn, cho dù Ủy ban thôn cũng còn hơn nơi này nhiều.
Hơn nữa thị trấn bọn họ cũng không phải là không có tiền, Long Thành trước kia từng quyên tiền cho trường học, quyên tiền cho trang trại chăn nuôi, còn Trương Dương quyên mấy triệu để sửa đường, cứ tùy tiện rót ra một ít là có thể cải thiện được nơi này rồi.
Cuộc sống của thị trấn hiện nay có thể nói là tốt hơn trước rất nhiều, chí ít tốt hơn 20 năm trước không chỉ môt lần, đặc biệt sau khi đám Long Thành quyên tiền cho trường học và trang trại chăn nuôi, trong trấn ít nhất không chỉ đủ ăn, mà vấn đề giáo dục của bọn nhỏ coi như đã giải quyết xong.
Ít nhất so với bảy xã tám trấn xung quanh, điều kiện giáo dục của bọn họ là tốt nhất, rất nhiều người muốn đưa con đến đây học.
Tuy nhiên nơi này lại chẳng thay đổi gì, vẫn như trước gia, điều này có thể nói rõ, tiền của thị trấn bọn họ thực sự đều được dùng đúng chỗ, không giữ lại chút nào cho riêng mình.
- Ngồi thì không ngồi đâu, Chủ tịch thị trấn Vương, có thể đưa chúng tôi đến chỗ trăn lớn biến mất không?
Long Thành lắc đầu, đám Lý Á, Hoàng Hải đều nhìn nhau, tất cả những gì ở đây đều khiến họ có chút chấn động
Bọn họ đến đây rất nhiều lần. Ủy ban thị trấn này thật sự là lần đầu tiên bước vào, trước đây họ đều ở trong lều, có đội viên dân phòng giúp họ trông coi. Căn bản không cần phải tới đây.
- Không nghỉ ngơi đã đi sao?
Chủ tịch thị trấn Vương thoáng sửng sốt, ngẩng đầu hỏi.
Long Thành lắc đầu nói:
- Không cần. Chúng tôi cũng không mệt, cứ đi xem trước, về rồi chúng tôi còn phải dựng lều!
Thấy Long Thành nói vậy, Chủ tịch thị trấn Vương chỉ có thể gật đầu, lại đưa bọn họ rời đi.
Lúc ra ngoài, đám Lý Á và Hoàng Hải đều quay dầu lại nhìn, trong lòng đều đã có dự định.
Chủ tịch thị trấn Vương là một người thật sự làm việc vì dân chúng, có lẽ văn hóa ông không nhiều, cũng không có tài năng gì, nhưng những nỗ lực đã bỏ ra vì thị trấn này lại không ai có thể so sánh được.
Người như vậy cho dù đến đâu cũng đáng để người ta kính nể, lần này trước khi trở về sẽ cùng nhau quyên chút tiền nữa, để họ mua vài vật dụng văn phòng và xây một tòa nhà làm việc mới
Thị trấn phải phát triển, hình tượng kém như vậy không phải chuyện tốt, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng nhất định.
Ở đây, một tòa văn phòng đơn giản, thêm mấy dụng cụ văn phòng kỳ thực chẳng tốn bao nhiêu tiền, khoảng ba trăm ngàn tệ là đủ, ba trăm ngàn tệ thậm chí không đủ cho bọn họ đi du ngoạn một lần, càng không thể so với bất cứ tiền mua một chiếc xe của bất cứ ai trong số họ.
Hai người đều nghĩ vậy. Tuy nhiên không ai nói ra, có lòng là được rồi, bây giờ cũng không phải lúc nói những chuyện này.
Xuyên qua thị trấn, Chủ tịch thị trấn Vương dẫn họ vào trong núi.
Lúc đi dọc đường, ông không ngừng nói chuyện trước đây.
Trước kia đám Trương Dương chỉ biết tin qua báo chí, Chủ tịch thị trấn Vương cũng có gọi điện, nhưng trong điện thoại không thể nói rõ được, lần này mới coi là hiểu rõ toàn bộ.
Việc này phải kể đến một đội viên dân phòng trong trấn, anh ta có người thân ở xa, đến thị trấn sống vài ngày
Anh ta muốn dựa dẫm vào người họ hàng xa này, muốn làm việc gì đó, ở trong núi cực khổ quá, ở ngoài dù làm gì cũng hơn là ở nhà.
Người thân kia, là ký giả đầu tiên biết về tin tức mãng xà.
Người thân của anh ta quả nhiên đã giúp anh, tìm cho anh việc rửa xe, anh ta rất cảm kích người thân này, năm sau đặc biệt mời người thân vào núi xem
Người thân này ở thị trấn mãi cũng chán, vừa nghe đã đồng ý, vào núi trở về cuộc sống thiên nhiên một lát cũng không tệ.
Giờ ở thành phố có rất ít người có suy nghĩ như vậy, núi Dã Nhân hoàn toàn là dãy núi nguyên sơn, cuộc sống tự nhiên tuyệt đối.
Trong thôn có người đến, cả thôn ai cũng vui, anh ta đưa người thân về cũng rất được Chủ tịch thị trấn Vương chào đón, không ngờ người thân này của anh ta lại xảy ra chuyện
Người này trước kia cũng là đội viên dân phòng, sau khi uống nhiều rượu, không kiềm được bèn đem chuyện trước đây ra kể, vốn chỉ muốn thể hiện trước mặt người thân một chút.
Người thân của anh ta lại là phóng viên, sau khi nghe xong bèn động lòng, sau đó bảo anh ta đưa vào trong núi xem thử.
Tuy nói lúc đó không đào được gì, nhưng lại đào được di cốt trăn lớn, anh ta cũng thấy được một chút.
Anh ta biết rõ tin này có nghĩa là gì thế nên lập tức bỏ tiền thuê người đào nó lên, nhưng lần này bị Chủ tịch thị trấn Vương phản đối kịch liệt, ngay cả đội viên dân phòng tiết lộ bí mật kia cũng bị trừng phạt nghiêm khắc.
Ở đây, ý thực pháp luật rất kém, gia quy mới là quan trọng nhất.
Đội viên dân phòng tiết lộ bí mật kia bị treo lên đánh một ngày, đến giờ thương tích vẫn chưa hoàn toàn bình phục
Nghe Chủ tịch thị trấn Vương nói vậy. Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu, để lộ bí mật không tốt, nhưng cũng không cần phải như thế, tuy nhiên đây là chuyện riêng của họ, Trương Dương là người ngoài, không tiện xen vào.
Phóng viên kia sau đó đã bị Chủ tịch thị trấn Vương đuổi đi, nhưng gã không cam tâm, ở lại thị trấn thuê người, cuối cùng đã đào được trăn lớn lên.
Con trăn lớn như vậy, gã không chút sợ hãi mà rất kích động, nhưng mấy người được thuê đào trăn thì lại sợ quá chạy đi mất, nói đây là rồng, bọn họ mạo phạm Long thần, căn bản không dám tiếp tục lưu lại nơi này.
Lúc này, nhận được tin Chủ tịch thị trấn Vương mới chạy tới, khiển trách gã phóng viên kia.
Tuy nhiên cũng đã muộn rồi, bọn họ không hiểu lắm về camera, nghĩ chỉ cần chôn lại con trăn là được rồi, kết quả gã phóng viên kia chụp ảnh, trở về đăng lên báo
Tờ báo kia đã đem lại sóng to gió lớn.
Chỉ có tin tức thì mọi người chỉ xem đó là một câu chuyện để đọc, vì hiện nay có rất nhiều những chuyện như vậy, nhưng tờ báo này lại có cả ảnh, không chỉ là một tấm ảnh, có thể nhìn được rất rõ hình dáng con trăn, người ta không thể không tin được.
Dù người không tin, cũng muốn chạy tới nghiệm chứng thử.
Sau đó, Chủ tịch thị trấn Vương không biết sẽ có nhiều phóng viên đến như vậy. Thậm chí người của mấy thôn bên cạnh cũng bị cuốn vào, còn có người của Huyện, của Đài truyền hình đến.
Mấy trăm năm qua, cái thôn nhỏ này của họ chưa từng nổi tiếng, lần này lại nổi tiếng như vậy, số người đến trong mấy ngày này nhiều hơn gấp mấy lần tổng số người đến trong mấy trăm năm qua.
Điều này cũng làm cho ông gánh chịu không ít áp lực, một mặt cảm thấy áy náy với đám Trương Dương, một mặt muốn bảo vệ con trăn này, không để người ta cướp đi.
Đáng tiếc cuối cùng trăn lớn vẫn mất, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến ông áy náy, khi nói đến đây, một người đàn ông mấy chục tuổi như Chủ tịch thị trấn Vương không kìm được lại rơi nước mắt.
- Mất rồi không sao, ông không cần để ý, chúng tôi chỉ đến xem, ông nên biết, một thứ lớn như vậy, chắc chắn không thể vô duyên vô cớ biến mất!
Trương Dương đỡ Chủ tịch thị trấn Vương, Chủ tịch thị trấn Vương ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt đã ngừng rơi nhưng vẻ mặt vẫn không được tốt. Há hốc mồm, lúc này mới hỏi
- Ông chủ Trương, ngài, ngài thật sự không trách chúng tôi?
- Không trách, cho nên ông không cần nghĩ nhiều. Còn người tiết lộ, bị phạt rồi thì thôi, đừng trách anh ta nữa!
Trương Dương cười cười, hắn quả thật không để ý, lúc ấy hắn chẳng qua chỉ không muốn rước phiền phức cho mình,không ngờ lại khiến Chủ tịch thị trấn Vương bọn họ phải nghĩ nhiều
Nếu là sớm biết như thế, lúc trước sẽ không nói với họ như vậy, mình tự tìm một nơi nào đó xử lý Kim Quan Mãng thì đã không gây cho họ nhiều phiền phức như vậy
- Không trách là tốt rồi, không trách là tốt rồi!
Chủ tịch thị trấn Vương miệng không ngừng lẩm bẩm, họ vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng họ đã đến nơi mãng xà bị mất
Đây là một bãi cỏ bên núi, ở đây vẫn còn năm đội viên dân phòng của trấn đứng đây, tuy mãng xà đã mất, nhưng Chủ tịch thị trấn Vương vẫn cử người bảo vệ, ông biết Trương Dương và Long Thành sẽ đích thân đến xem, không muốn để nơi này bị người ta phá hư tất cả.
Trừ bọn họ ra, chỉ có 2 người mang theo máy ảnh, đang không ngừng chụp ảnh, thấy bọn họ nhiều người đến như vậy cũng rất kinh ngạc.
- Chính là chỗ này, kia là giá cố định mãng xà, vốn mỗi ngày đều có ít nhất mấy chục người bảo vệ, sau khi mãng xà mất, mấy người thôn khác dần bỏ đi, những người khác cũng rất ít đến, giờ đã thành ra thế này rồi!
Chủ tịch thị trấn Vương chỉ chỗ này nói với họ, trên mặt đất nơi này vẫn có thể nhìn thấy dấu vết nhiều người đã từng ăn ngủ tại đây
Ngoài ra trên mặt đất còn có đầy rác, vài vỏ nhửa, vỏ hộp, còn có hộp và gói mì ăn liền
Trước đây không chỉ người của mấy trấn gần đây đến mà còn có vài phóng viên và dânngoại lai.
Chỗ rác này cũng là của bọn họ để lại
- Haizz, may là ở ngoài núi, nếu ở bên trong thì thật tội lỗi quá! Truyện Sắc Hiệp - https://
Thấy trên đất toàn rác, Lý Á không kìm được lắc đầu, tên này tính tình lỗ mãng, giống tính Vương Thần, nhưng tâm địa không xấu.
Anh ta rất yêu thiên nhiên, nhìn một nơi đẹp đẽ như vậy bị phá hỏng, trong lòng ảm thấy không thoải mái.
Long Thành đã bước qua, đứng nhìn cái giá kia
Lần này anh ta đến vốn muốn biết rốt cuộc ai đã trộm mãng xà đi, trong suy nghĩ của anh ta người trộm mãng xà đi chắc chắn là tu luyện giả nội lực, người bình thường căn bản không thể đem một thứ lớn như vậy đi mà thần không biết quỷ không hay
Sau lưng anh ta, mày Trương Dương đột nhiên cau lại, nhìn xung quanh vài lần
Tia Chớp, Truy Phong, Vô Ảnh đều ngóc thẳng đầu, cái mũi nhỏ của Vô Ảnh không ngừng hít hít, một lúc sau có phần ngưng trọng
Ngay từ đầu, Trương Dương cũng nhận định là tu luyện giả nội lực đã trộm thi thể Kim Quan Mãng, hắn chỉ không hiểu Tu luyện giả nội lực trộm thứ vô dụng này để làm gì
Nhưng khi thực sự đến đây hắn mới phát hiện suy đoán trước đây của hắn có thể sai, hơn nữa còn nữa sai thái quá.
Hắn đã đoán sai phương hướng, Kim Quan Mãng không phải là bị tu luyện giả nội lực trộm đi, nói chính xác không phải bị người trộm đi, có thể là bị một linh thú hùng mạnh khác đem đi rồi
Ở đây, hắn cảm thấy có một cỗ khí tức năng lượng mờ nhạt, Vô Ảnh và Truy Phong cũng phát hiện dấu vết của một linh thú khác đã từng đến đây.