Nói rõ chi tiết bệnh tình của vợ mình, Diêm Diệp Phi lo lắng nhìn về phía Trương Dương.
- Trương Tiên Sinh, anh rất giỏi phải không, căn bệnh này rốt cục có chữa trị được không?
Bệnh của vợ cũng chính là tâm bệnh của ông ta, nhìn vợ không vui ông talàm gì cũng chắng có tinh thần, lần này ra đây, ngoài sở thíchcủa bản thân nguyên nhân còn lại là vì vợ.
Vợ ông ta và ông ta giống nhau, đều là người thích nghiên cứu siêu tự nhiên,chỉ có điều từ sau khi bị bệnh thì rất ít khi ra ngoài, mỗi lần thường là ông ta ra ngoài điều tra, sau đó đem kết quả về báo cho bà ấy vui.
Trương Dương mỉm cười lắc đầu nói:
- Bây giờ vẫn khó nói, dựa theo miêu tả của ông thì đây là một loại bệnh gien ngoài da rất hiếm gặp, tôi cần trực tiếp gặp bệnh nhân, sau khi chẩn đoán mới có thể kết luận.
- Vâng, tôi hiểu, là do tôi quá vội, vậy khi nào anh có thời gian, để tôi đưa vợ tôi tới đây.
Diêm Diệp Phi hơi thất vọng, nhưng lại gật mạnh đầu, ông ta cũng biết, bác sĩ không thể nghe ông ta nói vài câu là có thể chẩn đoán chính xác là mắc bệnh gì.
Chỉ nghe vài câu mà có thể biết là bệnh gì và điều trị như thế nào, thì không phải bác sĩ nữa mà là thần tiên rồi.
- Mấy ngày sau nhé, mấy ngày này tôi luôn ở đây.
Suy nghĩ một lát, Trương Dương mới cười trả lời, Diêm Diệp Phi lại gật đầu lần nữa, dù suy nghĩ của ông ta về Trương Dương thế nào, tóm lại ông ta đã có thêm một tia hy vọng.
Thực ra từ khi ông ta bắt đầu nói, Trương Dương đã biết vợ ông ta rốt cục bị bệnh gì rồi.
Thông qua tình hình bệnh trạng, loại bệnh này rất giống một loại bệnh gien ngoài da, nó vô cùng phức tạp, từ sau khi loại bệnh này xuất hiện, phải đến sáu năm sau người ta mới phát hiện ra nó, trên thế giới bác sĩ có thể điều trị loại bệnh này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng vẫn còn may, kiếp trước Trương Dương chính là một trong số ngón tay đó, Diêm Diệp Phi này cũng coi là may mắn.
Trương Dương có thể nhìn ra, vợ chồng bọn họ rất ân ái, Diêm Diệp Phi yêu vợ mình rất sâu đậm, một người đàn ông tốt như thế, Trương Dương cũng muốn giúp ông ta xua tan phiền não, để vợ chồng bọn họ sống một cuộc sống hạnh phúc.
- Được, hôm nay tôi sẽ gọi điện cho cô ấy, để cô ấy đến đây.
Diêm Diệp Phi lập tức gật đầu, thậm chí còn đưa tay ra tìm điện thoại, người bên cạnh vỗ vỗ vào vai ông ta , sau đó lắc nhẹ đầu, ông ta mới tỉnh táo lại.
Hiện tại đã là buổi tối mà vợ ông ta lại thích ngủ sớm, chưa biết chừng giờ này đã nghỉ ngơi rồi, hơn nữa mọi người đều đang nói chuyện ở đây, bây giờ mà gọi điện thoại cũng không tiện cho lắm.
- Ngại quá, là do tôi quá nóng vội.
Sắc mặt Diêm Diệp Phi hơi đỏ, lại buông tay xuống, Dương Linh và Anh Ninh nhìn ông ta với ánh mắt kính nể, lại cùng quay đầu nhìn Tô Triển Đào và Ngô Chí Quốc.
Biểu hiện của ông ta càng gấp, càng chứng minh ông ta rất quan tâm đến người mình yêu, cũng không biết sau này người đàn ông này sẽ ra sao nữa.
Bị hai người nhìn, Tô Triển Đào và Ngô Chí Quốc đột nhiên có cảm giác phía sau lưng run lên, vẫn là Tô Triển Đào phản ứng nhanh, anh ta lập tức cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Dương Linh, và nói thì thầm gì đó.
Lời anh ta nói, người khác không nghe thấy, nhưng Trương Dương lại nghe rất rõ ràng.
Có điều Trương Dương thà không nghe thấy, vì lời anh ta nói thật có chút buồn nôn, khiến cho Trương Dương không nhịn được mà nổi da gà.
Vây quanh lửa trại, mọi người lại hàn huyên một hồi, lúc này mới phân chia công việc.
Nhờ phúc của bọn Lý Á, lần này bọn họ mang đến rất nhiều đồ, không những bảo đảm đầy đủ đồ điện để sử dụng, còn có thể đun nước nóng để tắm rửa nữa.
Bọn họ mang đến bồn tắm lớn, đây là mặt hàng nóng hổi nhất, nhưng đáng tiếc đã bị hai cô gái Dương Linh và Anh Ninh cướp đi rồi, đàn ông đều không có phần, chỉ có thể chen chúc nhau tắm chung trong xe.
Ngoài đồ tắm ra, Ti Vi cũng là mặt hàng tươi sốt.
Vương Thần mang đến một chiếc TV rất lớn, tín hiệu ở đây cũng không tệ lắm, bắt được hơn ba mươi kênh, trong đó còn có mấy kênh nước ngoài.
Điều này đã khiến mấy người trong đội bảo vệ dân phòng kinh ngạc, cả đời họ đây là lần đầu tiên nhìn thấy người nước ngoài trong TV, hơn nữa họ cũng là lần đầu tiên được xem TV lớn như vậy.
Nhìn thiết bị hiện đại hóa phát ra muôn màu sắc rực rỡ, mắt bọn Diêm Diệp Phi cũng mở lớn.
Mấy người này thật không phải người bình thường, xuất hiện liền mang theo nhiều đồ như vậy, đây mới thực sự là hưởng thụ, là giải trí thực sự, không như ông ta chỉ luôn mang những đồ dùng đơn giản đi bôn ba tứ xứ.
Nó cũng khiến họ hiểu rằng, những người trước mặt đây tuyệt đối không phải là người bình thường, người bình thường không thể có tư chất như thế, chỉ riêng những thứ này thôi cũng cho thấy giá trị không hề nhỏ.
Nhờ phúc của bọn Lý Á, tối nay bọn Diêm Diệp Phi không cần phải chen chúc nhau trong tấm chăn cũ của nhà trọ kia nữa.
Bọn họ mang đến rất nhiều lều trại, còn có cả hai chiếc phòng xe, chỗ ở rất đầy đủ, hai người được chia một chiếc lều vải lớn, trong lều vải còn có đèn diệt muỗi, đèn điện, một chiếc TV nhỏ và một số đồ dùng khác.
Ở trong lều vải tuyệt đối tốt hơn rất nhiều so với nhà trọ nhỏ.
Làm mọi việc đến mười một giờ, mọi người mới quay về nghỉ ngơi, Vương trấn trưởng sắp xếp bốn người thay nhau trực đêm cho bọn họ, cũng chỉ có bọn họ mới có thể được hưởng chế độ đãi ngộ này.
Trên thực tế mỗi lần Long Thành và bọn họ đến đây, Vương trấn trưởng đều sắp xếp đội dân phòng trực đêm giúp bọn họ, dù sao ở bên ngoài, nơi này lại là mép núi dã nhân, nếu không có người trông coi sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm.
Xung quanh Dã Nhân Sơn có rất nhiều sói hoang, trước kia cũng đã từng có sói hoang xuất hiện trong thôn.
Long Thành và những người khác cũng biết những việc này, bản thân Long Thành đã có nội công nên không sợ sói hoang gì đó, nhưng những người khác thì không, nên cũng đành chấp nhận hành động của Vương Trấn Trường.
Tuy nhiên mỗi lần khi mọi người rời đi, đều tặng đội dân phòng đã giúp đỡ họ rất nhiều đồ dùng, vô cùng hậu hĩnh, thế cho nên khi họ quay lại rất nhiều người đều tranh nhau muốn đến giúp đỡ bọn họ.
Tiếng huyên náo dần dần nhỏ đi, trong lều vải đều phát ra âm thanh rất nhỏ của TV.
Lần này mang theo một máy động cơ lớn, đủ để bọn họ sử dụng những đồ điện nhỏ, còn có xe chở dầu, nên không cần lo lắng không có nguyên liệu phát điện, xe dầu đó, đủ để bọn họ sử dụng từ mười ngày đến nửa tháng cũng không cần bận tâm.
Đêm khuya dần, rất nhiều đèn trong lều trại đều đã tắt, chỉ có đội dân phòng trông coi ở bên ngoài đang nhỏ giọng nói chuyện bên đống lửa trại.
Tối nay bầu trời sao rất đẹp, cho dù không cần đốt lửa trại, không bật đèn, thì ở đây cũng có thể nhìn rõ ràng mọi vật.
Ngồi tu luyện một hồi, Trương Dương dần dần ngủ thiếp đi.
Người tu luyện nội công cũng là người, cũng cần phải nghỉ ngơi, chỉ là người tu luyện nội công có thực lực mạnh hơn, thời gian nghỉ ngơi vì thế mà cũng ngắn đi, giống như Trương Dương hiện nay, là một cường nhân trung kì tứ tầng nội công, một ngày chỉ cần ngủ hai tiếng là đủ.
Nếu như gặp phải chuyện, mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng không thành vấn đề, nhưng cũng sẽ có cảm giác mệt mỏi.
Vừa mới ngủ được một hồi, mắt Trương Dương đột nhiên mở ra, Truy Phong trong một lều khác bên cạnh cũng đột nhiên dựng tai lên, còn có Vô Ảnh và Tia Chớp đã nhảy ra ngoài rồi.
Bọn họ đều cảm giác được, có một thứ gì đó rất mạnh đang từ trong Dã Nhân Sơn đến đây với tốc độ rất nhanh.
Thứ hùng mạnh này, từ hơi thở thả ra cho thấy còn mạnh hơn so với Trương Dương mấy phần, có điều nội công vẫn chưa đến ngũ tầng, trước mắt thực lực cụ thể vẫn chưa thể phán đoán được, phải nhìn thấy mới có thể biết được.
Không biết rốt cục đây là linh thú hay người nữa.
Tốc độ của nó rất nhanh, khi Trương Dương mở mắt đi ra ngoài, nó đã sắp đến mép núi rồi.
- Ông chủ Trương, anh vẫn chưa ngủ à, có phải là muốn đi vệ sinh không, tôi có đèn ở đây, để tôi dẫn anh đi.
Một người đội viên dân phòng cười đi đến nói, trên tay còn cầm một chiếc đèn pin, bọn họ đều biết Trương Dương, cũng biết Trương Dương chính là người đã quyên góp tiền giúp bọn họ sửa đường, nên họ đều rất cảm kích đối với Trương Dương.
Con đường này đã thay đổi cuộc sống của bọn họ, đối với tương lai họ nó càng có ý nghĩa hơn, đường mới sửa xong mấy tháng trở lại đây, số lượng TV trong thôn đã tăng gấp đôi rồi.
Vẫn chưa dừng tại đây, có đường rồi lâm sản đều có thể chuyển ra ngoài, mỗi nhà, mỗi hộ cũng kiếm thêm một khoản thu nhập không nhỏ, cuộc sống tốt hơn rất nhiều so với trước đây.
- Không cần, cảm ơn anh, tôi ra ngoài xem một chút.
Trương Dương khẽ mỉm cười lắc đầu, Truy Phong cũng từ trong lều vải đi ra theo sau.
Nhìn thấy Truy Phong, trên mặt người đội viên dân phòng có một tia hâm mộ, bạch mã đẹp thế này rất hiếm gặp, cũng chỉ có ông chủ Trương Dương mới có, còn ngày ngày mang theo bên mình.
Trương Dương ngẩng đầu, thứ lớn mạnh kia không chút che dấu khí thế của mình, dùng tốc độ rất nhanh tiến về phía hắn.
Lúc này Trương Dương đã có thể đoán được, thứ lớn mạnh này là một con linh thú.
Là một con linh thú rất ít gặp, vị trí của nó trên không trung.
- Vậy được, có gì anh cứ gọi…
Người đội viên dân phòng vừa nói với Trương Dương đến đây, thân mình đột nhiên mềm nhũn rồi ngã lăn trên mặt đất. Truyện Sắc Hiệp - https://
Không chỉ là anh ta, một người khác cùng anh ta trực đêm cũng trực tiếp ngã xuống đất, bốn người trong đội dân phòng chia làm hai ca thay nhau trực đêm, tuy nhiên cho dù cả bốn người đều ở đây, thì lần này chắc chắn cũng sẽ mất đi ý thức.
Trương Dương cảm giác được, linh thú hùng mạnh kia vẫn chưa đến, đã phóng ra một loại âm thanh cổ quái, loại này âm thanh cực nhỏ, có điều người nghe thấy đều sẽ ngất xỉu.
Chính Trương Dương, khi nghe thấy cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Âm thanh này, cho dù là người tỉnh táo hay người đang ngủ đều có tác dụng, có lẽ những người đang ngủ trong lều kia sẽ ngủ đến chết, cho dù có đốt pháo cũng chưa chắc tỉnh được.
Cuối cùng Trương Dương cũng hiểu, vì sao khi thi thể Kim Quan Mãng bị mất, toàn bộ những người đó đều ngủ say.
Có linh thú hùng mạnh thế này tồn tại, bọn họ muốn tỉnh táo cũng không thể được.
Trong lòng Trương Dương cũng có chút nghi hoặc, linh thú này rõ ràng rất mạnh, vì sao còn đi trộm thi thể Kim Quan Mãng không có giá trị kia?
Đối với linh thú mà nói, những thứ có thể thu hút bọn chúng chỉ có máu huyết và một số thứ đặc biệt, ví dụ như các loại độc đảm, ngoài những thứ này ra, bình thường bọn chúng sẽ không ăn thịt.
Linh thú đều rất thông minh, trí tuệ cũng rất cao, bọn chúng sẽ cho linh thú khác một loại tôn kính, giống như Tia Chớp và Vô Ảnh, sau khi Kim Quan Mãng chết, bọn nó đều một mực yêu cầu mai tang cho Kim Quan Mãng, đây chính là linh thú.
Tất nhiên, cũng có loại linh thú độc ác cực độ, sẽ ăn thi thể của linh thú khác, nhưng loại linh thú này cực ít.
Đang nghĩ ngợi, linh thú kia đã đến gần bọn họ, Trương Dương ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn lên không trung.
Linh thú này rất hùng mạnh, chỉ riêng hơi thở phóng ra đã đạt đến đỉnh cao, trung kì tứ tầng, khoảng cách tới tứ tầng hậu kỳ sợ rằng chỉ là một bước ngắn.
Hơn nữa đối phương lại là linh thú, trời sinh linh thú luôn mạnh hơn so với con người.
Tuy nhiên Trương Dương cũng không có bất kỳ lo lắng nào, hắn cũng không phải là người tu luyện nội công bình thường, hắn-một người trung kỳ tứ tầng đã mượn Phá Thiên kiếm pháp để khống chế năng lượng, còn có thể thực thể hóa năng lượng, cho dù là linh thú tứ tầng hậu kỳ, hắn cũng dám quyết chiến một trận.
- Trương Tiên Sinh, anh rất giỏi phải không, căn bệnh này rốt cục có chữa trị được không?
Bệnh của vợ cũng chính là tâm bệnh của ông ta, nhìn vợ không vui ông talàm gì cũng chắng có tinh thần, lần này ra đây, ngoài sở thíchcủa bản thân nguyên nhân còn lại là vì vợ.
Vợ ông ta và ông ta giống nhau, đều là người thích nghiên cứu siêu tự nhiên,chỉ có điều từ sau khi bị bệnh thì rất ít khi ra ngoài, mỗi lần thường là ông ta ra ngoài điều tra, sau đó đem kết quả về báo cho bà ấy vui.
Trương Dương mỉm cười lắc đầu nói:
- Bây giờ vẫn khó nói, dựa theo miêu tả của ông thì đây là một loại bệnh gien ngoài da rất hiếm gặp, tôi cần trực tiếp gặp bệnh nhân, sau khi chẩn đoán mới có thể kết luận.
- Vâng, tôi hiểu, là do tôi quá vội, vậy khi nào anh có thời gian, để tôi đưa vợ tôi tới đây.
Diêm Diệp Phi hơi thất vọng, nhưng lại gật mạnh đầu, ông ta cũng biết, bác sĩ không thể nghe ông ta nói vài câu là có thể chẩn đoán chính xác là mắc bệnh gì.
Chỉ nghe vài câu mà có thể biết là bệnh gì và điều trị như thế nào, thì không phải bác sĩ nữa mà là thần tiên rồi.
- Mấy ngày sau nhé, mấy ngày này tôi luôn ở đây.
Suy nghĩ một lát, Trương Dương mới cười trả lời, Diêm Diệp Phi lại gật đầu lần nữa, dù suy nghĩ của ông ta về Trương Dương thế nào, tóm lại ông ta đã có thêm một tia hy vọng.
Thực ra từ khi ông ta bắt đầu nói, Trương Dương đã biết vợ ông ta rốt cục bị bệnh gì rồi.
Thông qua tình hình bệnh trạng, loại bệnh này rất giống một loại bệnh gien ngoài da, nó vô cùng phức tạp, từ sau khi loại bệnh này xuất hiện, phải đến sáu năm sau người ta mới phát hiện ra nó, trên thế giới bác sĩ có thể điều trị loại bệnh này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng vẫn còn may, kiếp trước Trương Dương chính là một trong số ngón tay đó, Diêm Diệp Phi này cũng coi là may mắn.
Trương Dương có thể nhìn ra, vợ chồng bọn họ rất ân ái, Diêm Diệp Phi yêu vợ mình rất sâu đậm, một người đàn ông tốt như thế, Trương Dương cũng muốn giúp ông ta xua tan phiền não, để vợ chồng bọn họ sống một cuộc sống hạnh phúc.
- Được, hôm nay tôi sẽ gọi điện cho cô ấy, để cô ấy đến đây.
Diêm Diệp Phi lập tức gật đầu, thậm chí còn đưa tay ra tìm điện thoại, người bên cạnh vỗ vỗ vào vai ông ta , sau đó lắc nhẹ đầu, ông ta mới tỉnh táo lại.
Hiện tại đã là buổi tối mà vợ ông ta lại thích ngủ sớm, chưa biết chừng giờ này đã nghỉ ngơi rồi, hơn nữa mọi người đều đang nói chuyện ở đây, bây giờ mà gọi điện thoại cũng không tiện cho lắm.
- Ngại quá, là do tôi quá nóng vội.
Sắc mặt Diêm Diệp Phi hơi đỏ, lại buông tay xuống, Dương Linh và Anh Ninh nhìn ông ta với ánh mắt kính nể, lại cùng quay đầu nhìn Tô Triển Đào và Ngô Chí Quốc.
Biểu hiện của ông ta càng gấp, càng chứng minh ông ta rất quan tâm đến người mình yêu, cũng không biết sau này người đàn ông này sẽ ra sao nữa.
Bị hai người nhìn, Tô Triển Đào và Ngô Chí Quốc đột nhiên có cảm giác phía sau lưng run lên, vẫn là Tô Triển Đào phản ứng nhanh, anh ta lập tức cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Dương Linh, và nói thì thầm gì đó.
Lời anh ta nói, người khác không nghe thấy, nhưng Trương Dương lại nghe rất rõ ràng.
Có điều Trương Dương thà không nghe thấy, vì lời anh ta nói thật có chút buồn nôn, khiến cho Trương Dương không nhịn được mà nổi da gà.
Vây quanh lửa trại, mọi người lại hàn huyên một hồi, lúc này mới phân chia công việc.
Nhờ phúc của bọn Lý Á, lần này bọn họ mang đến rất nhiều đồ, không những bảo đảm đầy đủ đồ điện để sử dụng, còn có thể đun nước nóng để tắm rửa nữa.
Bọn họ mang đến bồn tắm lớn, đây là mặt hàng nóng hổi nhất, nhưng đáng tiếc đã bị hai cô gái Dương Linh và Anh Ninh cướp đi rồi, đàn ông đều không có phần, chỉ có thể chen chúc nhau tắm chung trong xe.
Ngoài đồ tắm ra, Ti Vi cũng là mặt hàng tươi sốt.
Vương Thần mang đến một chiếc TV rất lớn, tín hiệu ở đây cũng không tệ lắm, bắt được hơn ba mươi kênh, trong đó còn có mấy kênh nước ngoài.
Điều này đã khiến mấy người trong đội bảo vệ dân phòng kinh ngạc, cả đời họ đây là lần đầu tiên nhìn thấy người nước ngoài trong TV, hơn nữa họ cũng là lần đầu tiên được xem TV lớn như vậy.
Nhìn thiết bị hiện đại hóa phát ra muôn màu sắc rực rỡ, mắt bọn Diêm Diệp Phi cũng mở lớn.
Mấy người này thật không phải người bình thường, xuất hiện liền mang theo nhiều đồ như vậy, đây mới thực sự là hưởng thụ, là giải trí thực sự, không như ông ta chỉ luôn mang những đồ dùng đơn giản đi bôn ba tứ xứ.
Nó cũng khiến họ hiểu rằng, những người trước mặt đây tuyệt đối không phải là người bình thường, người bình thường không thể có tư chất như thế, chỉ riêng những thứ này thôi cũng cho thấy giá trị không hề nhỏ.
Nhờ phúc của bọn Lý Á, tối nay bọn Diêm Diệp Phi không cần phải chen chúc nhau trong tấm chăn cũ của nhà trọ kia nữa.
Bọn họ mang đến rất nhiều lều trại, còn có cả hai chiếc phòng xe, chỗ ở rất đầy đủ, hai người được chia một chiếc lều vải lớn, trong lều vải còn có đèn diệt muỗi, đèn điện, một chiếc TV nhỏ và một số đồ dùng khác.
Ở trong lều vải tuyệt đối tốt hơn rất nhiều so với nhà trọ nhỏ.
Làm mọi việc đến mười một giờ, mọi người mới quay về nghỉ ngơi, Vương trấn trưởng sắp xếp bốn người thay nhau trực đêm cho bọn họ, cũng chỉ có bọn họ mới có thể được hưởng chế độ đãi ngộ này.
Trên thực tế mỗi lần Long Thành và bọn họ đến đây, Vương trấn trưởng đều sắp xếp đội dân phòng trực đêm giúp bọn họ, dù sao ở bên ngoài, nơi này lại là mép núi dã nhân, nếu không có người trông coi sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm.
Xung quanh Dã Nhân Sơn có rất nhiều sói hoang, trước kia cũng đã từng có sói hoang xuất hiện trong thôn.
Long Thành và những người khác cũng biết những việc này, bản thân Long Thành đã có nội công nên không sợ sói hoang gì đó, nhưng những người khác thì không, nên cũng đành chấp nhận hành động của Vương Trấn Trường.
Tuy nhiên mỗi lần khi mọi người rời đi, đều tặng đội dân phòng đã giúp đỡ họ rất nhiều đồ dùng, vô cùng hậu hĩnh, thế cho nên khi họ quay lại rất nhiều người đều tranh nhau muốn đến giúp đỡ bọn họ.
Tiếng huyên náo dần dần nhỏ đi, trong lều vải đều phát ra âm thanh rất nhỏ của TV.
Lần này mang theo một máy động cơ lớn, đủ để bọn họ sử dụng những đồ điện nhỏ, còn có xe chở dầu, nên không cần lo lắng không có nguyên liệu phát điện, xe dầu đó, đủ để bọn họ sử dụng từ mười ngày đến nửa tháng cũng không cần bận tâm.
Đêm khuya dần, rất nhiều đèn trong lều trại đều đã tắt, chỉ có đội dân phòng trông coi ở bên ngoài đang nhỏ giọng nói chuyện bên đống lửa trại.
Tối nay bầu trời sao rất đẹp, cho dù không cần đốt lửa trại, không bật đèn, thì ở đây cũng có thể nhìn rõ ràng mọi vật.
Ngồi tu luyện một hồi, Trương Dương dần dần ngủ thiếp đi.
Người tu luyện nội công cũng là người, cũng cần phải nghỉ ngơi, chỉ là người tu luyện nội công có thực lực mạnh hơn, thời gian nghỉ ngơi vì thế mà cũng ngắn đi, giống như Trương Dương hiện nay, là một cường nhân trung kì tứ tầng nội công, một ngày chỉ cần ngủ hai tiếng là đủ.
Nếu như gặp phải chuyện, mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng không thành vấn đề, nhưng cũng sẽ có cảm giác mệt mỏi.
Vừa mới ngủ được một hồi, mắt Trương Dương đột nhiên mở ra, Truy Phong trong một lều khác bên cạnh cũng đột nhiên dựng tai lên, còn có Vô Ảnh và Tia Chớp đã nhảy ra ngoài rồi.
Bọn họ đều cảm giác được, có một thứ gì đó rất mạnh đang từ trong Dã Nhân Sơn đến đây với tốc độ rất nhanh.
Thứ hùng mạnh này, từ hơi thở thả ra cho thấy còn mạnh hơn so với Trương Dương mấy phần, có điều nội công vẫn chưa đến ngũ tầng, trước mắt thực lực cụ thể vẫn chưa thể phán đoán được, phải nhìn thấy mới có thể biết được.
Không biết rốt cục đây là linh thú hay người nữa.
Tốc độ của nó rất nhanh, khi Trương Dương mở mắt đi ra ngoài, nó đã sắp đến mép núi rồi.
- Ông chủ Trương, anh vẫn chưa ngủ à, có phải là muốn đi vệ sinh không, tôi có đèn ở đây, để tôi dẫn anh đi.
Một người đội viên dân phòng cười đi đến nói, trên tay còn cầm một chiếc đèn pin, bọn họ đều biết Trương Dương, cũng biết Trương Dương chính là người đã quyên góp tiền giúp bọn họ sửa đường, nên họ đều rất cảm kích đối với Trương Dương.
Con đường này đã thay đổi cuộc sống của bọn họ, đối với tương lai họ nó càng có ý nghĩa hơn, đường mới sửa xong mấy tháng trở lại đây, số lượng TV trong thôn đã tăng gấp đôi rồi.
Vẫn chưa dừng tại đây, có đường rồi lâm sản đều có thể chuyển ra ngoài, mỗi nhà, mỗi hộ cũng kiếm thêm một khoản thu nhập không nhỏ, cuộc sống tốt hơn rất nhiều so với trước đây.
- Không cần, cảm ơn anh, tôi ra ngoài xem một chút.
Trương Dương khẽ mỉm cười lắc đầu, Truy Phong cũng từ trong lều vải đi ra theo sau.
Nhìn thấy Truy Phong, trên mặt người đội viên dân phòng có một tia hâm mộ, bạch mã đẹp thế này rất hiếm gặp, cũng chỉ có ông chủ Trương Dương mới có, còn ngày ngày mang theo bên mình.
Trương Dương ngẩng đầu, thứ lớn mạnh kia không chút che dấu khí thế của mình, dùng tốc độ rất nhanh tiến về phía hắn.
Lúc này Trương Dương đã có thể đoán được, thứ lớn mạnh này là một con linh thú.
Là một con linh thú rất ít gặp, vị trí của nó trên không trung.
- Vậy được, có gì anh cứ gọi…
Người đội viên dân phòng vừa nói với Trương Dương đến đây, thân mình đột nhiên mềm nhũn rồi ngã lăn trên mặt đất. Truyện Sắc Hiệp - https://
Không chỉ là anh ta, một người khác cùng anh ta trực đêm cũng trực tiếp ngã xuống đất, bốn người trong đội dân phòng chia làm hai ca thay nhau trực đêm, tuy nhiên cho dù cả bốn người đều ở đây, thì lần này chắc chắn cũng sẽ mất đi ý thức.
Trương Dương cảm giác được, linh thú hùng mạnh kia vẫn chưa đến, đã phóng ra một loại âm thanh cổ quái, loại này âm thanh cực nhỏ, có điều người nghe thấy đều sẽ ngất xỉu.
Chính Trương Dương, khi nghe thấy cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Âm thanh này, cho dù là người tỉnh táo hay người đang ngủ đều có tác dụng, có lẽ những người đang ngủ trong lều kia sẽ ngủ đến chết, cho dù có đốt pháo cũng chưa chắc tỉnh được.
Cuối cùng Trương Dương cũng hiểu, vì sao khi thi thể Kim Quan Mãng bị mất, toàn bộ những người đó đều ngủ say.
Có linh thú hùng mạnh thế này tồn tại, bọn họ muốn tỉnh táo cũng không thể được.
Trong lòng Trương Dương cũng có chút nghi hoặc, linh thú này rõ ràng rất mạnh, vì sao còn đi trộm thi thể Kim Quan Mãng không có giá trị kia?
Đối với linh thú mà nói, những thứ có thể thu hút bọn chúng chỉ có máu huyết và một số thứ đặc biệt, ví dụ như các loại độc đảm, ngoài những thứ này ra, bình thường bọn chúng sẽ không ăn thịt.
Linh thú đều rất thông minh, trí tuệ cũng rất cao, bọn chúng sẽ cho linh thú khác một loại tôn kính, giống như Tia Chớp và Vô Ảnh, sau khi Kim Quan Mãng chết, bọn nó đều một mực yêu cầu mai tang cho Kim Quan Mãng, đây chính là linh thú.
Tất nhiên, cũng có loại linh thú độc ác cực độ, sẽ ăn thi thể của linh thú khác, nhưng loại linh thú này cực ít.
Đang nghĩ ngợi, linh thú kia đã đến gần bọn họ, Trương Dương ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn lên không trung.
Linh thú này rất hùng mạnh, chỉ riêng hơi thở phóng ra đã đạt đến đỉnh cao, trung kì tứ tầng, khoảng cách tới tứ tầng hậu kỳ sợ rằng chỉ là một bước ngắn.
Hơn nữa đối phương lại là linh thú, trời sinh linh thú luôn mạnh hơn so với con người.
Tuy nhiên Trương Dương cũng không có bất kỳ lo lắng nào, hắn cũng không phải là người tu luyện nội công bình thường, hắn-một người trung kỳ tứ tầng đã mượn Phá Thiên kiếm pháp để khống chế năng lượng, còn có thể thực thể hóa năng lượng, cho dù là linh thú tứ tầng hậu kỳ, hắn cũng dám quyết chiến một trận.