Giờ khắc này, độc tố trong cơ thể lão nhân đại bộ phận đều bị Trương Dương dùng ngân châm phong kín ở bộ phận tràng thận, chỉ cần giải quyết triệt để độc tố tụ tập ở chỗ này, còn độc tố sót lại ở chỗ khác có thể hoàn toàn dựa vào dược vật để chữa khỏi.
- Tia chớp!
Kế tiếp, Trương Dương cũng không cần dùng ngân châm để đối phó với độc trong cơ thể lão nhân nữa, hắn hiểu tác dụng của Tia Chớp còn lớn hơn so với châm cứu.
Nghe thấy Trương Dương gọi, nháy mắt Tia Chớp liền từ trong túi vải chui ra, nhảy đến chân ghế bên cạnh lão nhân.
- Chít, chít, chít!
Tia Chớp biết Trương Dương gọi nó ra ngoài làm gì, vừa rồi trong túi vải nps cũng đã biết tất cả mọi việc, hé miệng cắn xuống một ngụm vào lão nhân, khống chế độc tố của chính mình, rót vào trong cơ thể của lão nhân.
Độc tố trong cơ thể lão nhân, bất luận là âm hoa chi độc lúc trước hay lại ăn vào một loại độc khác, đều không thể giống độc của Tia Chớp, Tia Chớp cố ý khống chế độc của nó để vừa vặn có thể tiêu diệt hết hai loại độc hỗn hợp trong cơ thể của lão nhân.
- A.., đây là, đây là!
Tốc độ của Tia Chớp quá nhanh, lúc đi ra Đường Tiểu Lan cũng không nhìn rõ, nhưng khi Tia Chớp ở bên cạnh lão nhân, bà mới nhìn rõ hình dáng của Tia Chớp, mắt nhìn thấy Tia Chớp cắn xuống một ngụm, bà trực tiếp hét lên, gấp đến nỗi tên gọi của Tia Chớp cũng không nói hoàn chỉnh.
- Phi nhi, mau ngăn cản cô!
Đường Tiểu Lan liếc mắt một cái liền nhận ra Tia Chớp là thiên hạ thập đại độc vật chi nổi danh nhất, hồ vĩ chồn, đừng nói là người thường, cho dù người nội công cao thủ cũng không thể chịu đựng nổi loại độc của động vật này.
Nhưng không đợi Đường Tiểu Lan chạy đi ngăn Tia Chớp lại, một con chuột núi nhỏ liền chắn trước mắt bà ấy.
- Chi, chi, chi!
Hóa ra là Vô Ảnh chắn trước mặt Đường Tiểu Lan, ngăn cản Đường Tiểu Lan chạy lại gây trở ngại cho Tia Chớp chữa bệnh cho lão nhân, tuy rằng nó cùng Tia Chớp luôn thích tranh đấu cùng nhau, nhưng tình hữu nghị của hai tiểu tử này vô cùng tốt, mắt thấy Đường Tiểu Lan đem bạn tốt của mình thành độc vật, muốn đi ra gây bất lợi cho Tia Chớp, nó chắc chắn không bằng lòng rồi.
Đường Tiểu Lan mở to mắt, sau khi bà ta phát hiện con chuột núi nhỏ này ở trước mặt, bản thân căn bản không vượt qua nổi rồi, con chuột núi nhỏ này hiển nhiên cũng là một loại linh thú, nó khiến Đường Tiểu Lan cảm thấy áp lực vô cùng lớn, thậm chí Đường Tiểu Lan có một loại ảo giác, nếu mình dám tiến lên phía trước một bước, con chuột núi nhỏ trước mắt này chắc chắn không chút lưu tình nào mà sẽ cắn chết mình.
Nghiêm Lương Phi ở một bên, không biết vì sao mẹ mình vì sao sau khi nhìn thấy Tia Chớp và Vô Ảnh sẽ đột nhiên kích động như vậy, cũng khó trách, khi lần đầu tiên Nghiêm Lương Phi nhìn thấy Vô Ảnh và Tia Chớp, chỉ biết bọn chúng là linh thú, chung sống với Trương Dương vô cùng thân mật, hơn nữa bọn chúng vô cùng đáng yêu.
Về phần Tia Chớp, Nghiêm Lương Phi cũng không có suy nghĩ đem Tia Chớp là hồ vĩ chồn vô cùng nổi danh.
Tất cả những phát dinh này quá nhanh, thế cho nên lão nhân căn bản không phát hiện tình huống nhỏ bé này, sau khi Tia Chớp cắn một cái, sắc mặt lão nhân đồng thời dường như có một vòng chuyển biến, khô vàng trên mặt cũng ít nhiều có một tia máu huyết.
Trương Dương rút ba cây ngân châm đâm trong người lão nhân ra, sau đó nói với Nghiêm Lương Phi và Đường Tiểu Lan:
- Xong rồi, độc trong cơ thể lão nhân cơ bản đã khống chế gần hết rồi, kế tiếp, chỉ cần uống thuốc đúng giờ là có thể hoàn toàn bài trừ độc tố còn sót lại trong cơ thể!
- Tốt rồi!
Nghiêm Lương Phi vội vàng nhìn về phía lão nhân, lại phát hiện sắc mặt lão nhân bây giờ quả nhiên tốt hơn so với lúc trước rất nhiều.
- Xong rồi?
Cả người Đường Tiểu Lan cứng đờ, không dám tin nhìn Tia Chớp, trong lòng không ngừng nghi hoặc.
Trương Dương biết Đường Tiểu Lan đang nghi hoặc điều gì, dù sao, người biết hung danh của hồ vĩ chồn, ai cũng không dám tin loại độc thú như hồ vĩ chồn cũng có thể trị bệnh cứu người.
- Vô Ảnh, lại đây!
Trương Dương gọi một tiếng Vô Ảnh ở trước Đường Tiểu Lan, Vô Ảnh nghe thấy Trương Dương gọi, lập tức chạy trở về, cùng Tia Chớp chạy về cùng nhau.
- Chi chi chi!
Vô Ảnh nhìn Tia Chớp, dương dương đắc ý, nó là đang nói với Tia Chớp, vừa rồi là nó thay Tia Chớp ngăn cản người phụ nữ kia chuẩn bị đi ngăn cản Tia Chớp.
- chít chít chít
Tia Chớp hướng Vô Ảnh kêu lên vài tiếng, ý là cảm ơn Vô Ảnh, nó cũng biết vừa rồi Vô Ảnh là muốn tốt cho nó.
Nhìn thấy hai linh thú giao lưu như vậy, ánh mắt của Đường Tiểu Lan trực tiếp ngốc trệ.
Con chuột núi nhỏ kia Đường Tiểu Lan nhất thời không nhận ra là cái gì đến, nhưng Tia Chớp thì bà ấy nhận được rành mạch, lúc này, đầu óc của bà hoàn toàn không đủ minh mẫn, bởi vì bà thực sự nghĩ không ra, còn có động vật nào có thể tôn trọng lẫn nhau với hồ vĩ chồn, chẳng lẽ con chuột núi này cũng là độc vật gì đó nổi danh?
- Mẹ, hai linh thú này đều là vật cưng của anh Trương, một con là Tia Chớp, một con là Vô Ảnh!
NGhiêm Lương Phi biết vì sao mẹ của mình lại thất thố như thế, phải biết rằng, lúc trước khi lần đầu tiên thấy Tia Chớp và Vô Ảnh, cậu ta còn thất thố hơn mẹ của mình nhiều.
Nói xong, Nghiêm Lương Phi còn bổ xung:
- Đúng rồi, còn một con linh thú nữa, ở bên ngoài viện, nó tên là Truy Phong, con cũng anh Trương có thể trong vong nửa tiếng chạy về nhà chính là nhờ nó đấy!
Sau khi xác định bà nội không sao, Nghiêm Lương Phi vô tri vô giác đã đem Trương Dương biến thành đại ca của mình, không những xưng hô thay đổi, thậm chí trong lòng cũng thay đổi.
Không còn so sánh tâm tư với Trương Dương chút nào nữa.
- Nửa giờ đồng hồ từ Trường Kinh về đến bắc ngoại ô?
Đường Tiểu Lan không thể tin được, lặp lại một lần nữa, Vô Ảnh và Tia Chớp, hai con linh thú kia cũng đã đủ dọa người rồi, Trương Dương lại còn có một con linh thú đi theo khác nữa, chàng trai này rốt cuộc là ai a..?
- Ta tin!
Bất ngờ chính là, nằm dựa ở trên ghế, lão nhân mở mắt nói như đinh đóng cột.
- Mẹ!
- Bà nội1
Nghe thấy lão nhân nói chuyện, Nghiêm Lương Phi và Đương Tiểu Lan đều chạy lại.
- Cháu ngoan, con dâu ngoan, ta không sao rồi…!
Lão nhân nắm tay hai người kích động không thôi nói, tiếp theo bà cố giãy dụa muốn đứng lên.
Thấy thế Đường Tiểu Lan và Nghiêm Lương Phi vội vàng đỡ lão nhân từ ghế đứng lên, chỉ là ai cũng không ngờ, sau khi lão nhân đứng lên, việc đầu tiên chính là kéo Đường Tiểu Lan và Nghiêm Lương Phi cùng quỳ xuống trước Trương Dương.
- Mẹ, mẹ làm gì vậy?
- Bà nội, bà muốn làm gì thế?
Đường Tiểu Lan và Nghiêm Lương Phi hai người vội vàng nâng lão nhân dậy, lão nhân bị hai người bọn họ nâng dậy rốt cục không quỳ nổi nữa, không khỏi giận dữ, quát lên với Đường Tiểu Lan và Nghiêm Lương Phi:
- Buông tay!
Lão nhân mặc dù bệnh lớn mới khỏi, nhưng vẫn có phong thái uy nghiêm, Đường Tiểu Lan cùng Nghiêm Lương Phi hai người đồng thời mềm nhũn, khiến cho lão nhân trực tiếp quỳ xuống.
- Lão nhân gia, thế này ngàn vạn không được!
Trương Dương hoảng sợ, vội vàng nâng lão nhân, hắn cũng không nghĩ tới lão nhân sẽ quỳ xuống trước hắn như vậy.
Trương Dương thay lão nhân giải độc chỉ là tiện tay mà thôi, càng quan trọng hơn chính là, hắn dự định hỏi lão nhân về Khương gia, về sự việc âm hoa chi độc, tuyệt đối ngàn vạn lần không dám nhận cái quỳ này.
- Ân công, người đời sau của Nghiêm gia cảm tạ ơn cứu mạng của ngài!
Lão nhân nói tiếp một câu, trực tiếp khiến ba người Đường Tiểu Lan, NGhiêm Lương Phi và Trương Dương đều ngây cả người.
- Ân công!
Đường Tiểu Lan và Nghiêm Lương Phi cùng đồng thanh cả kinh nói, mà ngay cả Trương Dương cũng không rõ rốt cuộc là có chuyện gì.
Trương Dương vẫn là đi qua nâng lão nhân dậy trước, nghi ngờ nói:
- Lão nhân gia, có phải bà nhận nhầm người không?
- Không đâu, tôi làm sao có thể nhận nhầm người, nội công quen thuộc như vậy, phương pháp thi châm thần kỳ như vậy, cũng chỉ có người của Y thánh Trương gia mới có y thuật cao siêu như vậy, và thực lực hùng mạnh như vậy!
Lão nhân nhìn thấy Vô Ảnh và Tia Chớp hai linh thú này, sau đó liền khẳng định.
- Mẹ, chàng trai này, chính là hậu nhân của Y thánh Trương gia mà người ta vẫn đồn?
Đường Tiểu Lan nghe thấy lão nhân nói như vậy, liền không xác định hỏi một câu.
Lão nhân gật gật đầu, vô cùng khẳng định
- Y thánh Trương gia! Truyện Sắc Hiệp - https://
Trái lại Nghiêm Lương Phi đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo là hoa tay múa chân vui sướng nhảy dựng lên, sau đó chạy lại kéo Trương Dương hỏi:
- Trương đại ca, anh thật sự là hậu nhân của Y thánh Trương gia?
Trương Dương gật gật đầu, lại không biết mình là hậu nhân của Y thánh Trương gia, Nghiêm Lương Phi có gì mà cao hứng vậy chứ.
Kỳ thật ý nghĩ của Nghiêm Lương Phi rất đơn giản, Y thánh Trương gia, ở trong toàn bộ Y thế gia là đại danh đỉnh đỉnh, chính mình không sánh bằng hậu nhân của Y thánh Trương gia, đây là điều rất bình thường, nghĩ như vậy, Nghiêm Lương Phi đương nhiên hết sức cao hứng rồi.
Từ nhỏ đến lớn, bà nội cùng ông nội hai người thường xuyên kể chuyện xưa của Y thánh Trương gia cho Nghiêm Lương Phi nghe, năm đó, vị tiền bối của Trương gia chẳng những cứu tổ tiên của Nghiêm gia, còn dạy Nghiêm gia phương pháp tu luyện nội công, đồng thời còn thừa kế được một tay y thuật, có thể nói, tất cả nội công mà Nghiêm Lương Phi học được cùng y thuật từ trước đến nay Nghiêm gia sử dụng đều có quan hệ với Y thánh Trương gia, thậm chí còn có thể nói, là một ngoại môn của Y thánh Trương gia.
Trương Dương còn đang nghi hoặc vì sao Nghiêm gia lão nhân liếc mắt một cái liền nhận ra mình, sau khi Nghiêm Lương Phi đem chuyện Nghiêm gia trước kia nói cho Trương Dương biết, lúc này Trương Dương mới hiểu được thì ra trước kia hai nhà từng có quan hệ sâu xa như vậy.
- Người của Y thánh Trương gia đến rồi, rốt cuộc đã đến rồi, Nghiêm gia chúng ta được cứu rồi a!
Lão nhân ngẩng đầu lên, càng khó che dấu kích động trong lòng, hai hàng lệ, lập tức chảy xuống, năm đó vị tiền bối đó của Trương gia sau khi để lại một số y thuật tâm đắc cùng nội công tu luyện tâm pháp thì cũng không còn quay trở lại địa phương nhỏ bé này nữa, ngược lại là người của Nghiêm gia, thế thế đại đại đem việc này ghi nhớ trong lòng không dám quên.
Lại liên tưởng đến tình hình của Nghiêm gia hiện tại, lão nhân không kìm nổi lại quỳ xuống trước Trương Dương, Trương Dương lại vội vàng nâng lão nhân dậy, lão nhân nước mắt chảy đầy mặt nói với Trương Dương:
- Trương tiên sinh, van cầu ngài, nhất định phải cứu Nghiêm gia chúng tôi!
- Lão nhân gia, đứng lên trước đã, đứng lên rồi nói!
Trương Dương dìu lão nhân đứng lên, dò hỏi lão nhân:
- Khó khăn hiện giờ của Nghiêm gia là vì Khương gia?
Lão nhân liền vội vàng gật đầu nói:
- Chính là Khương gia, hiện nay Khương gia muốn đem Nghiêm gia chúng ta tiêu diệt hết!
- Cái gì!
Nghiêm Lương Phi ở một bên nghe được, chấn động!
Những gì bà nội nói lúc này, lúc trước cậu ta hoàn toàn không biết gì, nói như vậy….trong lòng Nghiêm Lương Phi quýnh lên, níu lấy lão nhân vội vàng hỏi:
- Bà nội, chẳng lẽ độc trong cơ thể bà chính là do Khương gia hạ độc!
- Tia chớp!
Kế tiếp, Trương Dương cũng không cần dùng ngân châm để đối phó với độc trong cơ thể lão nhân nữa, hắn hiểu tác dụng của Tia Chớp còn lớn hơn so với châm cứu.
Nghe thấy Trương Dương gọi, nháy mắt Tia Chớp liền từ trong túi vải chui ra, nhảy đến chân ghế bên cạnh lão nhân.
- Chít, chít, chít!
Tia Chớp biết Trương Dương gọi nó ra ngoài làm gì, vừa rồi trong túi vải nps cũng đã biết tất cả mọi việc, hé miệng cắn xuống một ngụm vào lão nhân, khống chế độc tố của chính mình, rót vào trong cơ thể của lão nhân.
Độc tố trong cơ thể lão nhân, bất luận là âm hoa chi độc lúc trước hay lại ăn vào một loại độc khác, đều không thể giống độc của Tia Chớp, Tia Chớp cố ý khống chế độc của nó để vừa vặn có thể tiêu diệt hết hai loại độc hỗn hợp trong cơ thể của lão nhân.
- A.., đây là, đây là!
Tốc độ của Tia Chớp quá nhanh, lúc đi ra Đường Tiểu Lan cũng không nhìn rõ, nhưng khi Tia Chớp ở bên cạnh lão nhân, bà mới nhìn rõ hình dáng của Tia Chớp, mắt nhìn thấy Tia Chớp cắn xuống một ngụm, bà trực tiếp hét lên, gấp đến nỗi tên gọi của Tia Chớp cũng không nói hoàn chỉnh.
- Phi nhi, mau ngăn cản cô!
Đường Tiểu Lan liếc mắt một cái liền nhận ra Tia Chớp là thiên hạ thập đại độc vật chi nổi danh nhất, hồ vĩ chồn, đừng nói là người thường, cho dù người nội công cao thủ cũng không thể chịu đựng nổi loại độc của động vật này.
Nhưng không đợi Đường Tiểu Lan chạy đi ngăn Tia Chớp lại, một con chuột núi nhỏ liền chắn trước mắt bà ấy.
- Chi, chi, chi!
Hóa ra là Vô Ảnh chắn trước mặt Đường Tiểu Lan, ngăn cản Đường Tiểu Lan chạy lại gây trở ngại cho Tia Chớp chữa bệnh cho lão nhân, tuy rằng nó cùng Tia Chớp luôn thích tranh đấu cùng nhau, nhưng tình hữu nghị của hai tiểu tử này vô cùng tốt, mắt thấy Đường Tiểu Lan đem bạn tốt của mình thành độc vật, muốn đi ra gây bất lợi cho Tia Chớp, nó chắc chắn không bằng lòng rồi.
Đường Tiểu Lan mở to mắt, sau khi bà ta phát hiện con chuột núi nhỏ này ở trước mặt, bản thân căn bản không vượt qua nổi rồi, con chuột núi nhỏ này hiển nhiên cũng là một loại linh thú, nó khiến Đường Tiểu Lan cảm thấy áp lực vô cùng lớn, thậm chí Đường Tiểu Lan có một loại ảo giác, nếu mình dám tiến lên phía trước một bước, con chuột núi nhỏ trước mắt này chắc chắn không chút lưu tình nào mà sẽ cắn chết mình.
Nghiêm Lương Phi ở một bên, không biết vì sao mẹ mình vì sao sau khi nhìn thấy Tia Chớp và Vô Ảnh sẽ đột nhiên kích động như vậy, cũng khó trách, khi lần đầu tiên Nghiêm Lương Phi nhìn thấy Vô Ảnh và Tia Chớp, chỉ biết bọn chúng là linh thú, chung sống với Trương Dương vô cùng thân mật, hơn nữa bọn chúng vô cùng đáng yêu.
Về phần Tia Chớp, Nghiêm Lương Phi cũng không có suy nghĩ đem Tia Chớp là hồ vĩ chồn vô cùng nổi danh.
Tất cả những phát dinh này quá nhanh, thế cho nên lão nhân căn bản không phát hiện tình huống nhỏ bé này, sau khi Tia Chớp cắn một cái, sắc mặt lão nhân đồng thời dường như có một vòng chuyển biến, khô vàng trên mặt cũng ít nhiều có một tia máu huyết.
Trương Dương rút ba cây ngân châm đâm trong người lão nhân ra, sau đó nói với Nghiêm Lương Phi và Đường Tiểu Lan:
- Xong rồi, độc trong cơ thể lão nhân cơ bản đã khống chế gần hết rồi, kế tiếp, chỉ cần uống thuốc đúng giờ là có thể hoàn toàn bài trừ độc tố còn sót lại trong cơ thể!
- Tốt rồi!
Nghiêm Lương Phi vội vàng nhìn về phía lão nhân, lại phát hiện sắc mặt lão nhân bây giờ quả nhiên tốt hơn so với lúc trước rất nhiều.
- Xong rồi?
Cả người Đường Tiểu Lan cứng đờ, không dám tin nhìn Tia Chớp, trong lòng không ngừng nghi hoặc.
Trương Dương biết Đường Tiểu Lan đang nghi hoặc điều gì, dù sao, người biết hung danh của hồ vĩ chồn, ai cũng không dám tin loại độc thú như hồ vĩ chồn cũng có thể trị bệnh cứu người.
- Vô Ảnh, lại đây!
Trương Dương gọi một tiếng Vô Ảnh ở trước Đường Tiểu Lan, Vô Ảnh nghe thấy Trương Dương gọi, lập tức chạy trở về, cùng Tia Chớp chạy về cùng nhau.
- Chi chi chi!
Vô Ảnh nhìn Tia Chớp, dương dương đắc ý, nó là đang nói với Tia Chớp, vừa rồi là nó thay Tia Chớp ngăn cản người phụ nữ kia chuẩn bị đi ngăn cản Tia Chớp.
- chít chít chít
Tia Chớp hướng Vô Ảnh kêu lên vài tiếng, ý là cảm ơn Vô Ảnh, nó cũng biết vừa rồi Vô Ảnh là muốn tốt cho nó.
Nhìn thấy hai linh thú giao lưu như vậy, ánh mắt của Đường Tiểu Lan trực tiếp ngốc trệ.
Con chuột núi nhỏ kia Đường Tiểu Lan nhất thời không nhận ra là cái gì đến, nhưng Tia Chớp thì bà ấy nhận được rành mạch, lúc này, đầu óc của bà hoàn toàn không đủ minh mẫn, bởi vì bà thực sự nghĩ không ra, còn có động vật nào có thể tôn trọng lẫn nhau với hồ vĩ chồn, chẳng lẽ con chuột núi này cũng là độc vật gì đó nổi danh?
- Mẹ, hai linh thú này đều là vật cưng của anh Trương, một con là Tia Chớp, một con là Vô Ảnh!
NGhiêm Lương Phi biết vì sao mẹ của mình lại thất thố như thế, phải biết rằng, lúc trước khi lần đầu tiên thấy Tia Chớp và Vô Ảnh, cậu ta còn thất thố hơn mẹ của mình nhiều.
Nói xong, Nghiêm Lương Phi còn bổ xung:
- Đúng rồi, còn một con linh thú nữa, ở bên ngoài viện, nó tên là Truy Phong, con cũng anh Trương có thể trong vong nửa tiếng chạy về nhà chính là nhờ nó đấy!
Sau khi xác định bà nội không sao, Nghiêm Lương Phi vô tri vô giác đã đem Trương Dương biến thành đại ca của mình, không những xưng hô thay đổi, thậm chí trong lòng cũng thay đổi.
Không còn so sánh tâm tư với Trương Dương chút nào nữa.
- Nửa giờ đồng hồ từ Trường Kinh về đến bắc ngoại ô?
Đường Tiểu Lan không thể tin được, lặp lại một lần nữa, Vô Ảnh và Tia Chớp, hai con linh thú kia cũng đã đủ dọa người rồi, Trương Dương lại còn có một con linh thú đi theo khác nữa, chàng trai này rốt cuộc là ai a..?
- Ta tin!
Bất ngờ chính là, nằm dựa ở trên ghế, lão nhân mở mắt nói như đinh đóng cột.
- Mẹ!
- Bà nội1
Nghe thấy lão nhân nói chuyện, Nghiêm Lương Phi và Đương Tiểu Lan đều chạy lại.
- Cháu ngoan, con dâu ngoan, ta không sao rồi…!
Lão nhân nắm tay hai người kích động không thôi nói, tiếp theo bà cố giãy dụa muốn đứng lên.
Thấy thế Đường Tiểu Lan và Nghiêm Lương Phi vội vàng đỡ lão nhân từ ghế đứng lên, chỉ là ai cũng không ngờ, sau khi lão nhân đứng lên, việc đầu tiên chính là kéo Đường Tiểu Lan và Nghiêm Lương Phi cùng quỳ xuống trước Trương Dương.
- Mẹ, mẹ làm gì vậy?
- Bà nội, bà muốn làm gì thế?
Đường Tiểu Lan và Nghiêm Lương Phi hai người vội vàng nâng lão nhân dậy, lão nhân bị hai người bọn họ nâng dậy rốt cục không quỳ nổi nữa, không khỏi giận dữ, quát lên với Đường Tiểu Lan và Nghiêm Lương Phi:
- Buông tay!
Lão nhân mặc dù bệnh lớn mới khỏi, nhưng vẫn có phong thái uy nghiêm, Đường Tiểu Lan cùng Nghiêm Lương Phi hai người đồng thời mềm nhũn, khiến cho lão nhân trực tiếp quỳ xuống.
- Lão nhân gia, thế này ngàn vạn không được!
Trương Dương hoảng sợ, vội vàng nâng lão nhân, hắn cũng không nghĩ tới lão nhân sẽ quỳ xuống trước hắn như vậy.
Trương Dương thay lão nhân giải độc chỉ là tiện tay mà thôi, càng quan trọng hơn chính là, hắn dự định hỏi lão nhân về Khương gia, về sự việc âm hoa chi độc, tuyệt đối ngàn vạn lần không dám nhận cái quỳ này.
- Ân công, người đời sau của Nghiêm gia cảm tạ ơn cứu mạng của ngài!
Lão nhân nói tiếp một câu, trực tiếp khiến ba người Đường Tiểu Lan, NGhiêm Lương Phi và Trương Dương đều ngây cả người.
- Ân công!
Đường Tiểu Lan và Nghiêm Lương Phi cùng đồng thanh cả kinh nói, mà ngay cả Trương Dương cũng không rõ rốt cuộc là có chuyện gì.
Trương Dương vẫn là đi qua nâng lão nhân dậy trước, nghi ngờ nói:
- Lão nhân gia, có phải bà nhận nhầm người không?
- Không đâu, tôi làm sao có thể nhận nhầm người, nội công quen thuộc như vậy, phương pháp thi châm thần kỳ như vậy, cũng chỉ có người của Y thánh Trương gia mới có y thuật cao siêu như vậy, và thực lực hùng mạnh như vậy!
Lão nhân nhìn thấy Vô Ảnh và Tia Chớp hai linh thú này, sau đó liền khẳng định.
- Mẹ, chàng trai này, chính là hậu nhân của Y thánh Trương gia mà người ta vẫn đồn?
Đường Tiểu Lan nghe thấy lão nhân nói như vậy, liền không xác định hỏi một câu.
Lão nhân gật gật đầu, vô cùng khẳng định
- Y thánh Trương gia! Truyện Sắc Hiệp - https://
Trái lại Nghiêm Lương Phi đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo là hoa tay múa chân vui sướng nhảy dựng lên, sau đó chạy lại kéo Trương Dương hỏi:
- Trương đại ca, anh thật sự là hậu nhân của Y thánh Trương gia?
Trương Dương gật gật đầu, lại không biết mình là hậu nhân của Y thánh Trương gia, Nghiêm Lương Phi có gì mà cao hứng vậy chứ.
Kỳ thật ý nghĩ của Nghiêm Lương Phi rất đơn giản, Y thánh Trương gia, ở trong toàn bộ Y thế gia là đại danh đỉnh đỉnh, chính mình không sánh bằng hậu nhân của Y thánh Trương gia, đây là điều rất bình thường, nghĩ như vậy, Nghiêm Lương Phi đương nhiên hết sức cao hứng rồi.
Từ nhỏ đến lớn, bà nội cùng ông nội hai người thường xuyên kể chuyện xưa của Y thánh Trương gia cho Nghiêm Lương Phi nghe, năm đó, vị tiền bối của Trương gia chẳng những cứu tổ tiên của Nghiêm gia, còn dạy Nghiêm gia phương pháp tu luyện nội công, đồng thời còn thừa kế được một tay y thuật, có thể nói, tất cả nội công mà Nghiêm Lương Phi học được cùng y thuật từ trước đến nay Nghiêm gia sử dụng đều có quan hệ với Y thánh Trương gia, thậm chí còn có thể nói, là một ngoại môn của Y thánh Trương gia.
Trương Dương còn đang nghi hoặc vì sao Nghiêm gia lão nhân liếc mắt một cái liền nhận ra mình, sau khi Nghiêm Lương Phi đem chuyện Nghiêm gia trước kia nói cho Trương Dương biết, lúc này Trương Dương mới hiểu được thì ra trước kia hai nhà từng có quan hệ sâu xa như vậy.
- Người của Y thánh Trương gia đến rồi, rốt cuộc đã đến rồi, Nghiêm gia chúng ta được cứu rồi a!
Lão nhân ngẩng đầu lên, càng khó che dấu kích động trong lòng, hai hàng lệ, lập tức chảy xuống, năm đó vị tiền bối đó của Trương gia sau khi để lại một số y thuật tâm đắc cùng nội công tu luyện tâm pháp thì cũng không còn quay trở lại địa phương nhỏ bé này nữa, ngược lại là người của Nghiêm gia, thế thế đại đại đem việc này ghi nhớ trong lòng không dám quên.
Lại liên tưởng đến tình hình của Nghiêm gia hiện tại, lão nhân không kìm nổi lại quỳ xuống trước Trương Dương, Trương Dương lại vội vàng nâng lão nhân dậy, lão nhân nước mắt chảy đầy mặt nói với Trương Dương:
- Trương tiên sinh, van cầu ngài, nhất định phải cứu Nghiêm gia chúng tôi!
- Lão nhân gia, đứng lên trước đã, đứng lên rồi nói!
Trương Dương dìu lão nhân đứng lên, dò hỏi lão nhân:
- Khó khăn hiện giờ của Nghiêm gia là vì Khương gia?
Lão nhân liền vội vàng gật đầu nói:
- Chính là Khương gia, hiện nay Khương gia muốn đem Nghiêm gia chúng ta tiêu diệt hết!
- Cái gì!
Nghiêm Lương Phi ở một bên nghe được, chấn động!
Những gì bà nội nói lúc này, lúc trước cậu ta hoàn toàn không biết gì, nói như vậy….trong lòng Nghiêm Lương Phi quýnh lên, níu lấy lão nhân vội vàng hỏi:
- Bà nội, chẳng lẽ độc trong cơ thể bà chính là do Khương gia hạ độc!