Thần Y Thánh Thủ

Chương 873: Lời nói của ông cụ

Mễ Tuyết giãy dụa thoát ra cái ôm của Trương Dương, đỏ mặt, quay đầu nó với ông cụ Trương Bình Lỗ:
- Con đi hâm cơm một chút, cụ, con cũng xới cho cụ một chén cơm.
- Ha hả.
Trương Bình Lỗ thấy mặt Mễ Tuyết đỏ bừng, khẽ cười một tiếng, khoát tay nói:
- Ta ăn cơm rồi, không cần lo cho ta.
- Không vội, anh không đói bụng.
Trương Dương sờ lên tóc của Mễ Tuyết, đau lòng nói.
- Như vậy sao được, buổi tối anh còn chưa ăn cơm, lại luôn luôn bận bịu bên ngoài, em đi hâm cơm nóng cho anh.
Mễ Tuyết thóang cuống lên, vội vàng nói.
- Được rồi được rồi, vợ chồng các con, đều đừng ngăn ở cửa. Trương Bình Lỗ nhịn không được, thuận miệng nói một câu.
Lúc này Mễ Tuyết mới phát hiện Trương Dương cùng ông cụ hiện tại vẫn đang đứng ở ngoài cửa, vội vàng luống cuống lui về phía sau một bước, nói một tiếng con đi hâm cơm cho nóng, liền đỏ mặt chạy ra.
Trong lòng Trương Dương trào dâng niềm hạnh phúc ngọt ngào, khẽ mỉm cười, sau đó theo ông cụ Trương Bình Lỗ đi vào trong nhà.
Trong đại sảnh, tất cả mọi người đều đứng lên, nhìn Trương Dương và Trương Bình Lỗ.
Trương Bình Lỗ thấy trong nhà có nhiều người lạ, khẽ nhíu mày, tuy nhiên, ông cụ vẫn chú trọng liếc nhìn đánh giá Kiều Hổ, tựa hồ cũng xuất hiện một chút đầu mối.
- Xin chào cụ.
Nghiêm Lương Phi hoàn toàn không biết ông cụ, nhưng khó mà đè nén lòng hiếu kỳ tò mò của mình, cho nên cậu ta chạy chậm đến bên cạnh Trương Dương, sau khi chào hỏi Trương Bình Lỗ, len lén hỏi, vừa hỏi đã liên tiếp hỏi mấy vấn đề. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://
- Sư phụ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Những Ninja kia, rốt cuộc là ai? Hai người mà anh dẫn về là ai?
- Trương Dương, cậu này là?
Ông cụ thấy Nghiêm Lương Phi, hơi sững sờ, nghi ngờ hỏi.
- Đây là đồ đệ Nghiêm Lương Phi con vừa mới thu nhận.
Trương Dương lúc này mới nhớ tới, sự tình nhận Nghiêm Lương Phi, hắn còn chưa có nói cho ông cụ biết.
- Đợi một chút, Trương Dương.
Ông cụ đột nhiên cắt đứt lời nói của Trương Dương. Nhìn thẳng Nghiêm Lương Phi, cẩn thận quan sát.
Nghiêm Lương Phi nhìn Trương Bình Lỗ, không biết ông cụ này muốn làm gì, trong lòng đột nhiên có chút thấp thỏm lo lắng.
- Tiểu tử, cậu bao nhiêu tuổi?
Trương Bình Lỗ đột nhiên mở miệng hỏi.
- Con năm nay 19 tuổi.
Nghiêm Lương Phi thành thật trả lời.
- Tiểu tử, còn trẻ tuổi như vậy, cố tu luyện, nhất định trước 35 tuổi sẽ đột phá nội công tam tầng, làm rạng danh cho Y thánh Vũ Tông của ta.
Trương Bình Lỗ lộ ra vẻ mặt mỉm cười, gật đầu một cái, ánh mắt rất thân mật nhìn Nghiêm Lương Phi, xem ra, ông cụ cũng nhìn thấy được thể chất tu luyện đặc thù của Nghiêm Lương Phi.
- Cảm ơn cụ.
Nghiêm Lương Phi nghe được lời nói của ông cụ, trong lòng rất vui, lập tức khách khí nói.
- Được, cụ cũng đừng gấp, con nhất định nói cho mọi người.
Trương Dương nhìn Nghiêm Lương Phi. Ra hiệu Nghiêm Lương Phi làm rất tốt, quay đầu lại mọi người. Lại phát hiện mọi người cũng đang nhìn hắn.
Hoá ra, sau khi Kiều Dịch Hồng đi theo bọn Khúc Mỹ Lan Nghiêm Lương Phi trở về biệt thự, cũng không nói ra chuyện đã xảy ra, cho nên trước mắt mọi người còn chưa biết.
- Đúng rồi Trương Dương, cậu của con đâu?
Ông cụ nhìn chung quanh một vòng, sau đó đi tới ghế salông, mở miệng hỏi.
- Long gia hiện tại đang có rất nhiều việc bị gác lại cần phải làm. Cho nên cậu sợ ông ngoại bận quá, cho nên đi Long gia hỗ trợ.
Trương Dương cười khổ một tiếng, sau đó nói.
- Ừm, cũng đúng, nếuhai người kia ở đây, hôm nay cũng cũng không cần ta đi một chuyến.
Trương Bình Lỗ nghe Trương Dương nói xong, liền gật đầu.
Quả nhiên, ông cụ đụng phải gã ninja kia, thực sự không phải là ngẫu nhiên, mà là ông là cố ý đi gặp tên ám muội kia.
Sau khi Trương Dương hiểu, liền đem chuyện phát sinh ở hoa viên sau cửa hàng Kinh Dương Tứ Hoa Tửu hôm nay kể lại ngọn nguồn cho mọi người, tiện thể còn nói ra mục đích của Kim Hiền Thần và Thạch Dã Khang Thái Lang lần này tới Trung Quốc.
Đối với lời nói của Trương Dương, trong lòng của Kiều Dịch Hồng biết rõ, cho nên anh ta không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng ông cụ nghe xong, nhíu mày, không vui nói:

- Một đám đạo chích, còn dám tới có ý định với linh thú và Thần Binh Trung Quốc của ta, nghĩ Trung Quốc của ta không có người sao?
Nghiêm Lương Phi và Khúc Mỹ Lan liếc mắt nhìn nhau một cái, sự giận dữ lộ trên mặt hai người.
Lúc này, Mễ Tuyết bưng cơm đến, sau khi đặt ở trên bàn trà, cô mới phát hiện không khí trong phòng khách có chút không dễ chịu, Mễ Tuyết nghi hoặc hỏi một câu:
- Tất cả mọi người làm sao vậy?
- Không có việc gì, Mễ Tuyết, hiện tại cũng không còn sớm, anh cùng ông cụ, Tiểu Nghiêm có chuyện nói với nhau, em cũng đừng có bận tâm, đi ngủ trước đi.
Trương Dương yêu chiều nhìn Mễ Tuyết, trong lòng hắn cũng không tính để cho Mễ Tuyết biết chuyện này, huống chi, cho dù Mễ Tuyết đã biết việc này, chỉ càng thêm lo lắng, chứ không có bất kỳ lợi ích gì.
Mễ Tuyết cũng biết được, Trương Dương đang cố ý đẩy cô ra, tuy nhiên Mễ Tuyết hiểu dụng ý của Trương Dương, Trương Dương không nói với cô, nhất định là sợ cô lo lắng, cho nên cô chỉ ngoan ngoãn gật đầu, chỉ dặn dò một câu:
- Vậy anh mau đến ăn chút cơm, em đi ngủ đây.
Nói xong, Mễ Tuyết còn nhìn ông cụ, cười ngọt ngào nói:
- Lão gia.
Cụ cũng ăn nhiều một chút, nếm thử tay nghề của con.
- Ừ, ta biết rồi, con đi ngủ đi.
Ông cụ gật đầu, càng ngày càng hài lòng với cô bé Mễ Tuyết này.
Đợi sau khi Mễ Tuyết rời khỏi, ông cụ lúc này mới lên tiếng lần nữa, hỏi:
- Trương Dương, chuyện này con định làm như thế nào?
- Trước mắt đám người Thạch Dã Khang Thái Lang cùng Kim Hiền Thần chết tại nhà hàng Kinh Dương Tứ Hoa, một thời gian ngắn kế tiếp, nhất định sẽ rất loạn, phía Hàn Quốc và phía Nhật Bản căn bản tìm không ra bất cứ chứng cớ gì, cho nên, bước tiếp theo cho dù phát sinh cái gì, hoạt động giao lưu y học trong và ngoài nhất định sẽ công khai kéo dài thời hạn, ít nhất ở trong khoảng thời gian này là tuyệt đối an toàn, tuy nhiên, phía Hàn Quốc và phía Nhật Bản lần này chịu thiệt thòi lớn như vậy, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, con phỏng chừng, lần sau người mà phía Nhật Hàn cử đến, nhất định đều là cao thủ.
Trương Dương sau khi suy nghĩ một chút, đem ý kiến của mình nói ra cho mọi người.
Trương Dương mặc dù không có nói rõ, nhưng ông cụ vẫn hiểu sự lo âu trong lòng của hắn, sau đó ông cười ha hả, khoát tay nói với Trương Dương:
- Không cần lo lắng, những người nước ngoài kia, cho dù mượn lấy danh nghĩa hoạt động giao lưu y học trong và ngoài, cao thủ mà đến Trung Quốc của ta, cũng không thể nào là ngũ tầng trở lên.
- Dạ, cụ chắc là biết cái gì?
Trương Dương nghe xong lời của ông cụ hai mắt sáng lên, những gì mà hắn lo lắng trước đây, chính là cao thủ ngũ tầng của nước ngoài, ẩn núp tiến đến Trung Quốc, như vậy chính hắn e là không lo nổi.
- Ha hả, người tu luyện ngũ tầng, rút dây động rừng, bọn họ sao có thể dám dễ dàng mạo hiểm lần thứ hai bước lên lãnh thổ Trung Quốc của ta?
- Cao thủ ngũ tầng, giống như là một người thủ hộ Đại viên mãn của gia tộc, thậm chí có thể nói, người tu luyện ngũ tầng cũng chính là một thủ hộ của quốc gia, nếu không phải Trung Quốc của ta cả trăm năm nay không xuất hiện người tu luyện ngũ tầng mới, cũng sẽ không bị những người nước ngoài kia khinh thị, nếu không thì, trước khi giải phóng người của một số quốc gia sao dám tuỳ tiện đạp lên lãnh thổ Trung Quốc có lịch sử cả trăm năm của ta?
Nói tới đây, ông cụ đột nhiên dừng lại một chút, khẽ nhíu mày, sau đó trực tiếp sửa lời, tiếp tục nói:
- Ta bây giờ còn chưa tiện nói cho con biết một số sự tình, nhưng ta có thể cam đoan với con, những người nước ngoài kia tuyệt đối không dám cử cao thủ ngũ tầng của bọn họ đến Trung Quốc.
- Sự xuất hiện của tên ninja kia cũng khiến cho ta bất ngờ, tuy nhiên, anh ta cũng là dựa vào bảo đao yêu đao thôn chính mới miễn cưỡng có thể tính là một người tu luyện Đại viên mãn.
Trương Dương nghi hoặc nhìn ông cụ, theo lời của ông cụ, những người nước ngoài kia căn bản không dám đưa cao thủ ngũ tầng đến Trung Quốc, thậm chí ngay cả người tu luyện Đại viên mãn cũng không dám dễ dàng mạo hiểm bước lên lãnh thổ của Trung Quốc, trong chuyện này nhất định còn có nguyên nhân gì khác, nhưng nếu ông cụ hiện tại không chịu nói, Trương Dương cũng không có ý định đi hỏi tiếp.
Chỉ cần cao thủ của nước ngoài chưa đến nội công ngũ tầng, như vậy cho dù chuyện gì xảy ra tiếp theo, Trương Dương đều nắm chắc sẽ ứng phó được, nếu những người ngoại quốc kia làm ra bất cứ chuyện gì ở Trung Quốc, Trương Dương nhất định sẽ làm cho những người đó có đến mà không có về.
- Trương Dương à, khi con tu luyện tới nội công ngũ tầng, đó cũng chính là thời gian mà Trung Quốc của ta lại lần nữa quật khởi.
Trương Bình lỗ nhìn Trương Dương, mắt tràn đầy vui mừng và tự hào, giơ tay vỗ bả vai của Trương Dương, kiêu ngạo nói một câu.
Trương Bình Lỗ nói xong câu này, thậm chí đã nghĩ đến, đợi sau khi Trương Dương trở thành cao thủ ngũ tầng, Trung Quốc chắc chắn sẽ có cảnh quật khởi lần nữa.
Đối với hậu bối Trương gia của mình, có thể có một vị thiên tài giống như Trương Dương, điều này khiến cho ông rất kiêu ngạo, thời cơ hiện tại không thích hợp, bằng không Trương Bình Lỗ nhất định phải tự rót ba chén rượu lớn, vì chuyện này mà uống cạn.
Nghe thấy những lời này của ông cụ, trong lòng của Kiều Dịch Hồng nổi lên một trận sông cuộn biển gầm, Trương Dương hiện giờ trẻ tuổi như vậy, quả thực có đột phá ngũ tầng, trở thành cao thủ ngũ tầng đệ nhất mấy trăm năm qua của Trung Quốc, có thể nói, tiềm lực vô hạn.
Nhẹ nhàng thở dài bản thân mình khổ tu hơn ba mươi năm, nhưng chỉ là nội công tam tầng mà thôi... Kiều Dịch Hồngg ôm Kiều Hổ trong lòng, Tiểu Kiều Hổ căn bản là nghe không hiểu những lời mà Trương Dương nói với mọi người, cho nên sớm đã áp vào lồng ngực của Kiều Dịch Hồng ngủ thiếp đi.
Kiều Dịch Hồng rất nhanh đã đem tâm tìn chua xót vứt ra khỏi đầu, anh ta hiện tại, chỉ muốn Kiều Hổ lớn lên khoẻ mạnh, còn những việc khác anh ta căn bản không suy nghĩ nhiều.
Còn trên mặt của Khúc Mỹ Lan và Nghiêm Lương Phi hiện tại chỉ có sụ hãnh diện vô tận, sư phụ được người khen ngợi, bọn họ làm đồ đệ, đương nhiên cũng sẽ hãnh diện theo.
Ngược lại hai vợ chồng Yến Diệp Phi và Lý Quyên, liếc mắt nhìn nhau, trong đầu càng thêm kiên định bọn họ nhất định phải bái Trương Dương làm sư phụ.
*********************
Thủ hạ của Thạch Dã Khang Thái Lang thấy thiếu gia của bọn chúng chưa về, cuối cùng chịu không được, tìm tới nhà hàng Kinh Dương Tứ Hoa đòi người.
Không có sự dặn dò của Kim Hiền Thần, người của cưa hàng Kinh Dương Tứ Hoa không dám để cho thủ hạ của Thạch Dã Khang Thái Lang trực tiếp xông vào, rơi vào đường cùng, đành phải trước phái người tiến đến thông báo một tiếng.
Tiếp theo, không lâu sau, hoa viên phía sau của cửa hàng Kinh Dương Tứ Hoa lại đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm thiết.
Sau khi tất cả người tràn vào phía sau hoa viên, cảnh tượng kia của cái chòi nghỉ mát phía sau hoa viên hoàn toàn đã trở thành này cơn ác mộng cuộc đời này của người Hàn Quốc và người Nhật Bản!

back top