Thần Y Thánh Thủ

Chương 877: Thần tượng quần chúng của Bệnh viện Kinh Hoà

Nghiêm Lương Phi vẫn nhìn theo cho đến khi Trương Dương rời khỏi, tỏ thái độ hết sức tôn kính, điều này làm cho hai bác sĩ Trương và bác sĩ Lý định bụng xem kịch vui bỗng trợn to hai mắt nhìn, căn bản không thể tin được cảnh tượng trước mắt này.
Mãi đến khi Trương Dương rời khỏi, bác sĩ Trương mới hồi phục tinh thần lại, không thể tin được hỏi:
- Bác, bác sĩ Tiểu Nghiêm, cậu vừa rồi kêu thực tập sinh mới tới kia là gì?
- Tôi gọi Trương đại ca là sư phụ.
Nghiêm Lương Phi thản nhiên liếc nhìn bác sĩ Trương, rất là trịnh trọng nói với bác sĩ Trương và bác sĩ Lý:
- Tôi đã bái Trương đại ca làm thầy, cho nên, Trương đại ca là sư phụ của tôi, hai vị còn có ý kiến gì không?
- Không thể.
Bác sĩ Trương thoáng cái thần tình kích động, nhìn thấy bộ dáng của Nghiêm Lương Phi này, rõ là bị Trương Dương kia thu phục hoàn toàn, căn bản không có bất cứ ý đối chọi gay gắt gì.
Sư phụ? Lại còn Trương đại ca?
Trương Dương kia mấy tuổi mà đã có thể khiến cho Nghiêm Lương Phi chỉ nhỏ hơn hắn mấy tuổi đã thần phục như vậy.
Bác sĩ Trương căn bản không thể nào hiểu được, há mồm muốn nói gì—.
- Bác sĩ Trương.
Bác sĩ Lý đứng bên cạnh phản ứng trước tiên, không đợi bác sĩ Trương nói thêm cái gì, vội vàng thầm đá bác sĩ Trương một cái.
Bác sĩ Trương kêu ôi một tiếng, quay đầu nhìn bác sĩ Lý, vẻ mặt rõ ràng là muốn hỏi anh đá tôi để làm gì.
Bác sĩ Lý không để ý tới bác sĩ Trương, mà lôi kéo anh ta, lập tức nói với Nghiêm Lương Phi:
- Vậy thật chúc mừng bác sĩ Tiểu Nghiêm, tôi nghe nói, thực tập sinh mới tới kia tuy rằng có đặc quyền rất lớn, nhưng thực sự cũng có chút bản lĩnh đấy, bọn lão Vương khi ở cùng chúng tôi còn thường xuyên khen ngợi Trương Dương này, bác sĩ Tiểu Nghiêm đi theo bác sĩ Trương Dương, nhất định sẽ học được rất nhiều việc.
- Tuy nhiên chúng ta nhanh chóng đi thay quần áo, nếu không sẽ bị muộn.
Bác sĩ Lý nói xong liền xoay người, lôi bác sĩ Trương đi về phía phòng mạch của mình.
- Ừ, tạm biệt bác sĩ Trương, bác sĩ Lý.
Nghiêm Lương Phi cười ha hả, cũng không nói thêm cái gì, sau đó, quay về phòng làm việc mà Quách Dũng chuẩn bị cho cậu ta và Trương Dương.
Qua chỗ ngoặt, bác sĩ Lý, bác sĩ Trương đi ngược hướng với Nghiêm Lương Phi, đợi cho tới lúc hai người không còn thấy Nghiêm Lương Phi, bọn họ lúc này mới ngừng lại.
Bác sĩ Trương cau mày, chất vấn:
- Lý Trạch, anh vừa rồi đá tôi cái gì.
- Anh ngốc sao?
Tên bác sĩ tên Lý Trạch hừ lạnh một tiếng, nói:
- Anh thấy biểu hiện vừa nãy của Nghiêm Lương Phi, rõ ràng rất khó chịu với những lời mà chúng ta vừa nói, cậu ta làm như vậy là để cho chúng ta thấy.
- Cái gì.
Bác sĩ Trương hơi khó hiều, nhớ lại đột nhiên phát hiện đúng là như thế, sau đó vẻ mặt lộ vẻ nghi hoặc, khó hiểu nói:
- Sao lại đột nhiên biến thành như vậy?
- Tôi không biết nhưng tôi phỏng chừng có liên quan đến chuyện của tuần trước.
- Thứ Sáu, chuyện gì?
Lý Trạch sờ cằm, nhớ lại nói:
- Hôm thứ sáu có người té xỉu ở cổng bệnh viện chúng ta, lúc ấy viện trưởng Quách bọn họ đều đi đến, nhưng bó tay vô phương cứu chữa, sau lại nghe lão Vương nói, chính là gã Trương Dương này trị cho người kia khỏi bệnh, mấu chốt nhất chính là, người kia dường như là người thân của Nghiêm Lương Phi, sau đó Trương Dương liền trực tiếp đón Nghiêm Lương Phi đi, buổi chiều hôm đó, Nghiêm Lương Phi không tới làm. Sau đó, vào thứ hai khi Nghiêm Lương Phi đi làm lại đã biến thành người như vậy, anh chẳng phải nói, bây giờ Tiểu Nghiêm, thay đổi không giống với thời điểm mà cậu ta vừa tới à.
- Ý của anh là tuần trước xảy ra chuyện chúng ta không hề biết, Trương Dương thực tập sinh mới tới đã thu phục Nghiêm Lương Phi?
Bác sĩ Trương thoáng chút suy nghĩ nói.
Lý Trạch lại nói tiếp:
- Ừ, xem tình huống vừa rồi, hiển nhiên là như vậy, về sau chúng ta đừng nói cái gì thêm nữa, vừa rồi Nghiêm Lương Phi như vậy, lúc đó chẳng phải đang cảnh cáo chúng ta sao.
Gã bác sĩ Trương này cau mày, sau đó lắc đầu như thể khó tin, đối với chuyện này, Lý Trạch cũng không nói gì thêm, dù sao anh ta đã quyết định, sau này anh ta sẽ không nói gì về gã Trương Dương này nữa.
Gã Trương Dương này chẳng qua cũng chỉ là thực tập sinh, còn anh ta đã là bác sĩ chính thức của bệnh viện Kinh Hoà, Lý Trạch không muốn vì một thực tập sinh, ảnh hưởng đến công việc của mình, dù sao thực tập sinh đi làm lại lái chiếc Mercedes Benz, xem ra cũng không phải là con của một nhà bình thường.
Trương Dương không biết một tiếng sư phụ của Nghiêm Lương Phi lúc sáng, chưa đến một tiếng sau, việc này gần như đã truyền khắp mọi ngõ ngách hẻo lánh của bệnh viện Kinh Hoà, hiện tại, phần lớn người trong bệnh viện Kinh Hoà, đều biết rằng Nghiêm Lương Phi, gọi Trương Dương là sư phụ.
Thậm chí còn có một số bác sĩ y ttá còn không dám tin, còn cố ý đi hỏi hỏi Nghiêm Lương Phi, sau khi có được đáp án chắc chắn, một số người có thái độ đặc biệt hoài nghi, cũng không dám không tin.
Lần này khiến cho những y tá bác sĩ trong bệnh viện Kinh Hoà vốn không ưa Trương Dương chấn động.
Sau khi chào hỏi Nghiêm Lương Phi ở cổng, Trương Dương lập tức đi thẳng tới cửa phòng làm việc của Quách Dũng, không ngờ, cửa lớn của văn phòng làm việc viện trưởng đang mở, nhưng Quách Dũng tạm thời không ở trong văn phòng, cho nên Trương Dương tiện tay rót cho mình chén nước, cầm một tờ báo trên bàn của Quách Dũng, ngồi trên sô pha, định bụng đợi Quách Dũng trở về.
Cầm báo, Trương Dương đã nhìn thấy một dòng tin tức trên đầu đề của tờ báo, khóe miệng hơi nhếch lên.
- Đại biểu Nhật Hàn, hai bên đánh nhau chết ở nhà hàng Kinh Dương Tứ Hoa.
Chuyện này đã bị phát hiện, nhưng không ai hoài nghi hắn, nội dung trên báo, thượng vàng hạ cám, tuy nhiên đều không có gì quan trọng.
- Trương Dương, cậu đã đến rồi a.
Giọng nói của Quách Dũng vang bên tai, Trương Dương ngẩng đầu lên, Quách Dũng đã đi vào phòng làm việc của mình, trong tay còn cầm một xấp báo, nhìn Trương Dương nói một câu:
- Xem ra cậu cũng chú ý tới tin tức này, nếu không, tôi cũng cầm về mấy tờ báo khác đây.
- Những báo này có gì hay không.
Trương Dương bỏ tờ báo xuống, khẽ mỉm cười, tiếp tục nói:
- Nhưng hôm nay quả thật có một tin chấn động.
- Đúng vậy, tin tức này, cũng thật đủ chấn động đấy, à... đúng rồi, Trương Dương, cậu có thể còn chưa biết, lần này ở nhà hàng Kinh Dương Tứ Hoa xảy ra một trận án mạng, người chết của hai bên đều là đại biểu Nhật Hàn của hoạt động giao lưu y học trong và ngoài lần này của chúng ta.
Sắc mặt của Quách Dũng đột nhiên lộ ra sự đáng tiếc, cảm thán nói.
- Vài ngày trước chẳng phải đã nói cho cậu biết, lần này phía Hàn Quốc có một người tên là Phác Vĩnh Tuấn, người này thường tìm tới bệnh viện chúng ta, chỉ đích danh muốn khiêu chiến với cậu, hình như trong số người chết có người này.
- Mấy người Hàn Quốc ấy à, quá tự tin dám trực tiếp chạy đến tìm tôi, tôi cũng không thèm để ý.
Trương Dương thản nhiên trả lời một câu, đối với một số người đến Trung Quốc có ý đồ bất chính, Trương Dương không có cảm tình gì.
- Thôi bỏ đi, dù sao trước khi sự kiện này lắng lại, hoạt động giao lưu y học trong và ngoài nước sợ là không thể nào tổ chức như bình thường, vì lẽ đó cũng chẳng còn cơ hội để cho bệnh viện của chúng ta nổi tiếng.
Quách Dũng nói đến đây, trên mặt tỏ ra sự tiếc nuối, quả thực giống như là đang khiển trách những người này chết không phải lúc.
- Được rồi, tôi đi thay quần áo đi làm.
Trương Dương đứng lên cáo từ rời khỏi.
Quách Dũng ngẩn người một lúc, còn chưa kịp phản ứng, Trương Dương đã đi tới cửa, kết quả là ông vội vàng kêu lên:
- Này, Trương Dương, vậy cậu đến phòng làm việc của tôi, tìm tôi để làm chi?
- Không có việc gì, tôi chỉ là tới thăm ông thôi.
Trương Dương cười ha hả rời khỏi văn phòng của Quách Dũng, hắn đến văn phòng của Quách Dũng vốn là muốn hỏi thăm Quách Dũng một chút tình hình tiếp theo của hoạt động giao lưu y học trong và ngoài, nghe thấy Quách Dũng nói sẽ kéo dài thời hạn hoạt động giao lưu y học trong và ngoài nước, mục đích của hắn dĩ nhiên là đã đạt được rồi.
Đây cũng chính là ý, phía Nhật Hàn tiếp theo sẽ ngầm đi đến Trường Kinh, như vậy bảo Kiều Dịch Hồng phải thường xuyên chú ý đến phương diện này là được rồi.
- Bác, bác sĩ Trương.
Trương Dương đi thẳng đến phòng làm việc của mình, trong lúc đó, một giọng nói nhẹ nhàng vang vọng bên tai.
Trương Dương quay đầu nhìn lại, là một y tá tướng mạo ngọt ngào Trương Dương biết cô y tá này, cô tên là Tiêu Tiểu, còn có biệt hiệu là Tiếu Tiếu, là người không tồi trong đám y tá ở bệnh viện Kinh Hoà.
- Làm sao vậy, y tá Tiêu cô tìm tôi có việc sao?
Trương Dương nhẹ nhàng tỏ ý nghi ngờ hỏi.
- A, cái đó, bác sĩ Trương...
Tiêu Tiểu rõ ràng không ngờ, Trương Dương vẫn còn nhận ra cô ta, hơn nữa còn có thể gọi ra tên của cô, trên gương mặt bỗng ửng đỏ, cô ấp úng hồi lâu, cuối cùng, lại chỉ nói ra được một câu.
- Tôi nhờ anh ký tên được không? Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Lần này, ngược lại đến lượt Trương Dương dở khóc dở cười.
Được, hắn nhìn Tiêu Tiểu, bất đắc dĩ nói:
- Y tá Tiêu, tôi cũng không phải là danh nhân gì, nhờ tôi kí tên, có ích lợi gì chứ.
- A, không phải, không, là, ồ không phải.
Trong đầu Tiêu Tiểu ngược lại có chút bấn loạn, có phải không vậy, thậm chí không biết mình muốn nói gì, sốt ruột nhưng không thể nói ra bất cứ cái gì.

- Được rồi được rồi, chăm chỉ làm việc đi.
Trương Dương nhìn y tá Tiểu này, lắc đầu, cười nói một câu, liền trực tiếp rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng của Trương Dương rời khỏi, Tiêu Tiểu rất lâu mới bình tĩnh trở lại, vuốt hai má hơi đỏ, ảo não dậm chân, lẩm bẩm:
- Trời ơi, cô rõ ràng là muốn hỏi bác sĩ Trương có bạn gái hay chưa.
Trương Dương về tới phòng làm việc của mình, lại phát hiện Nghiêm Lương Phi nằm bò trên bàn, không biết nhìn cái gì, lại cười khúc khích.
- Này, Tiểu Nghiêm cậu làm gì thế.
Trương Dương đến gần Nghiêm Lương Phi, nhẹ nhàng vỗ vào Nghiêm Lương Phi.
- A, sư phụ.
Nghiêm Lương Phi căn bản không ý thức được, Trương Dương đã đến rồi, bị Trương Dương vỗ nhè nhẹ, sợ tới mức trực tiếp va vào cái ghế của mình.
- Cậu đang xem cái gì vậy?
Trương Dương chú ý trong tay của Nghiêm Lương Phi là một lá thư màu hồng, ở trên bàn làm việc còn có một bì thư màu hồng, phía trên vẽ một ký hiệu hình sơ xài.
Lập tức, Trương Dương hiểu được, đoán chừng là cô gái Tiểu kia viết thư tình cho Nghiêm Lương Phi.
Thời đại này, mạng lưới còn chưa phát triển, thư tình vốn chính là một loại phương thức thường thấy nhất để chuyển đưa tình cảm giữa nam và nữ.
Trương Dương không nghĩ nhiều, ngồi vào ghế của mình, thấy Nghiêm Lương Phi sợ đến mức hoảng hồn, vui vẻ nói:
- Cậu xem con kìa, sợ đến mức như vậy hả, đúng rồi, cậu có nhớ không, lúc trước khi chúng ta rời khỏi nhà cậu, mẹ cậu Đường Tiểu Lan còn từng đặc biệt dặn dò tôi một câu, không phải cậu không hề biết mẹ cậu dặn tôi cái gì đấy chứ.
- Đúng vậy, sư phụ, mẹ tôi lúc đó nói với thầy cái gì, vì sao mà sau đó tôi cảm thấy ánh mắt của mẹ con nhìn con rất là lạ.
Lòng hiếu kỳ của Nghiêm Lương Phi lập tức bị khiêu chọc, vội vàng hỏi tới.
Trương Dương thoải mái tựa vào ghế, sau đó nhìn Nghiêm Lương Phi nói:
- Mẹ cậu dặn dò tôi chăm sóc cậu, nếu có cô gái nào tốt, bảo cậu tranh thủ dẫn về nhà cho mẹ và bà nội xem.
- Mẹ tôi sao lại có thể nói những chuyện này với thầy.
Nghiêm Lương Phi đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại xin lỗi.
Trương Dương liếc ánh mắt ranh mãnh nhìn vào lá thư màu hồng mà Nghiêm Lương Phi đang cầm trên tay.
Nhìn lá thư trong tay, Nghiêm Lương Phi chợt bừng tỉnh vội vàng xua tay nói với Trương Dương:
- Sư phụ oan uổng cho tôi, đây cũng không phải là gửi cho tôi.
Nghiêm Lương Phi bước nhanh đến trước mặt của Trương Dương, đem lá thư trong tay đưa cho Trương Dương rồi vội vàng nói:
- Sư phụ, lá thư này là đưa cho thầy.
- Cho thầy? Trương Dương vẫn bất ngờ, đây là cho hắn à.
Nghiêm Lương Phi thấy Trương Dương không tin, vội vàng giơ lá thư lên chỉ vào dòng đầu tiên, phần trên hàng đầu tiên, viết tên chính là của Trương Dương.
Sau đó, Nghiêm Lương Phi vội vàng kéo ngăn kéo bàn làm việc của Trương Dương, ở trong ngăn kéo, còn có mấy phong thư tình cùng loại, thấy Trương Dương một hồi không nói gì.
Xem ra trong khoảng thời gian Trương Dương chưa đến làm, có không ít người vụng trộm đến thăm qua phòng làm việc của hắn và Nghiêm Lương Phi.
Nghiêm Lương Phi đắc ý nói với Trương Dương:
- Thầy xem đi, sư phụ, thầy hiện tại là thần tượng của quần chúng, có tiếng tăm trong bệnh viện Kinh Hoà của chúng ta.
- Nói hươu nói vượn cái gì.
Trương Dương bất đắc dĩ nhíu mày mặt lạnh lùng, nhẹ nhàng quở trách một câu.
- Tôi không có nói hươu nói vượn.
Nghiêm Lương Phi cầm lá thư màu hồng trong tay, nói với Trương Dương:
- Sư phụ, trước tiên tôi phải nói thật, đây không phải là tôi muốn xem, là sư nương thường dặn dò tôi bảo tôi xem đấy.
- Mễ Tuyết?
Trương Dương ngẩn người một lúc, nhìn Nghiêm Lương Phi, kinh ngạc nói:
- Cô ấy bảo cậu xem sao?
Nghiêm Lương Phi gật đầu thật mạnh, sau đó dùng lời lẽ chính nghĩa nói:
- Đúng vậy a, tôi nói cho sư nương biết trong bệnh viện của chúng ta thường xuyên có người nhét thư tình cho thầy, sau đó sư nương liền dặn dò tôi, bảo tôi mỗi một phong đều mở ra xem, xem sư phụ có gạt sư nương vụng trộm làm cái gì không.
Nói xong, Nghiêm Lương Phi còn chột dạ liếc nhìn Trương Dương, nửa câu đầu cậu ta nói không có sai, thật sự là cậu ta đã đem chuyện này nói cho Mễ Tuyết, nhưng nửa câu sau nói, là hoàn toàn biện hộ cho hành động xem lén của cậu ta, bởi vì Mễ Tuyết không hề dặn dò qua cậu ta, Mễ Tuyết đối với Trương Dương có thể là hoàn toàn tín nhiệm đấy, tuy nhiên chính bản thân cậu ta thật sự tò mò, hơn nữa bức thư này hôm nay còn ném trên bàn của cậu ta, lúc này mới vụng trộm mở phong thư tình này ra xem chỉ có điều không ngờ tới, ngay lập tức đã bị Trương Dương bắt ngay tại trận.
- Được rồi, thay tôi xử lý hết chuyện này.
Trương Dương cũng không truy cứu những điều vặt vãnh với Nghiêm Lương Phi, Nghiêm Lương Phi gần đây ban ngày đi làm buổi tối tu luyện, thần kinh quá căng thẳng, loại sự tình này, cũng chẳng khác gì là giúp cậu ta buông lỏng một chút, dù sao Trương Dương cũng không thèm để ý việc này.
- Vâng thưa ngài.
Nghiêm Lương Phi thấy Trương Dương không có ý truy cứu tiếp, thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt nổi lên một nụ cười tươi, lấy hết thu tình trong hộc bàn của Trương Dương ra, cột thành một đống, sau đó ném vào trong thùng rác.
- Hôm nay, Tiểu Nghiêm, cậu đi hỗ trợ phòng giải phẫu, không được trốn tránh.
Trương Dương chống cái lưng mệt mỏi, đứng lên, nói với Nghiêm Lương Phi
Nghiêm Lương Phi vừa mới đổ hết thư quay lại, ngây người ra một lúc, thấy khuôn mặt tươi cười kia lập tức đã chuyển u ám.
- Không phải chứ, sư phụ, hôm nay tôi đi phòng giải phẫu?
- Đúng vậy, hơn nữa, cả ngày hôm nay, cậu đều lưu lại đó.
Trương Dương nói:
- Làm giải phẫu cần phải hết sức chăm chú, bất kể là đối với việc học y hay việc tu luyện buổi tối của cậu đều rất có trợ giúp.
Nghiêm Lương Phi vẻ mặt đau khổ, gần như là cầu xin nhìn Trương Dương nói:
- Sư phụ, cũng không cần cả ngày lưu lại ở phòng phẫu thuật, sắp xếp phẫu thuật hôm nay kín hết rồi.
- Việc này đối với cậu cũng là rèn luyện, đi thôi.
Trương Dương dứt khoát.
- Vậy sư phụ, tôi đợi chút mới đi được không... Nghiêm Lương Phi còn có điều chờ mong.
- Không được.
Trương Dương nhẹ nhàng nhíu mày, lắc đầu.
- Được rồi...
Nghiêm Lương phi biết thái độ của Trương Dương không thay đổi, đành phải đáp ứng.
Sau khi đi ra cửa phòng làm việc, Nghiêm Lương Phi mới bắt đầu hối hận, làm sao lại đi nhìn lén một số thư tình của sư phụ, bây giờ sư phụ để cho cậu ta cả ngày lưu lại trong phòng phẫu thuật, nhất định là đang trừng phạt cậu ta.
Nghiêm Lương Phi nhận mệnh, vẻ mặt đau khổ đành phải lê từng bước chân nặng nề, đi đến phòng giải phẫu.
Trương Dương đợi ở trong phòng làm việc, nhìn thấy một số bức thư tình ném trong sọt rát, hắn liền nghĩ tới trên đường đụng phải cô y tá có tên rất kỳ là là Tiêu Tiểu, sau đó lắc đầu cười khổ.
Bệnh viện Kinh Hoà khác xa so với một số bệnh viện mà hắn làm việc trước đó, nghiêm túc cứng nhắc, và không khí trầm lặng, ngay cả sức sống đều không có.
Ngược lại bệnh viện Kinh Hoà dưới sự dẫn dắt của Quách Dũng, bác sĩ y tá nơi này, tuy rằng nhiều chuyện, nhưng làm cho người ta có cảm giác sinh động lạc quan, không giống không khí trầm lặng của những bệnh viện khác.
Bác sĩ y tá cũng là người, Trương Dương cảm thấy, Quách Dũng lãnh đạo như vậy cũng không phải là không có điểm tốt, nếu bác sĩ y tá trong bệnh viện mỗi ngày đều thật vui vẻ, như vậy bọn họ cũng sẽ nỗ lực gấp bội trong công việc, hơn nữa còn đem cảm xúc khoái hoạt, lạc quan này truyền lại cho người bệnh mắc bệnh.
Điều này có lẽ chính là điểm đặc sắc lãnh đạo của Quách Dũng.
Trương Dương đứng lên, rời khỏi văn phòng, theo sự sắp xếp lúc trước Quách Dũng, lần lượt đi đến các phòng khám bệnh của các khoa xem chỗ nào cần sự giúp đỡ của hắn.
Cửa phòng làm việc của Trương Dương và Nghiêm Lương Phi khép hờ, cũng không có đóng cửa, một bóng dáng vụng trộm đứng ở cửa ra vào quan sát, thấy không có người, liền lách người đi vào phòng làm việc
Trong tay người này còn cầm một phong thư, lập tức đi đến bàn làm việc của Trương Dương
Nhưng nửa đường, cô đột nhiên ngừng lại.
Ánh mắt của cô, dừng lại trên thùng rác của góc bàn làm việc
Bên trong, tất cả đều là phong thư, chỉ có một phong thư, là được mở ra.
Người này từ trong thùng rác lấy ra một phong thư đã được mở ra, nhìn thoáng qua, nụ cười trên mặt, đột nhiên đọng lại.
Cô đứng thẳng người, cắn môi, vò nát phong thư trong tay kia, hung hăng dẫm nát dưới chân.

back top