Sử dụng xác cây thuốc phiện làm gia vị nấu canh, đây vẫn chưa phải là điều khiến Trương Dương kinh ngạc, điều khiến Trương Dương càng thêm kinh ngạc là, ông chủ của nhà hàng này làm sao có được những xác cây thuốc phiện này.
Nhà hàng này khai trương ở gần bệnh viện Kinh Hòa cũng được một thời gian rồi, nếu như không có gia vị là xác cây thuốc phiện, cho dù một ngày chỉ bán được một nồi súp, cũng cần một lượng lớn xác cây thuốc phiện để làm gia vị nấu súp.
Từ sau khi Hoa Hạ kết thúc cuộc chiến tranh ngoại quốc xâm lược, đả kích khống chế khắc nghiệt nhất chính là loại thuốc độc nha phiến này, phải biết rằng, lúc trước thời điểm Hoa Hạ bị người ngoại quốc xâm lược, loại thuốc độc nha phiến này, đã từng đập mở cửa lớn của Hoa Hạ, bất kỳ một ai biết lịch sử của Hoa Hạ đều tràn đầy oán hận đối với loại nha phiến tàn ác này.
Đây cũng là một nguyên nhân lớn khiến Trương Dương mặt lạnh tanh, ông chủ của nhà hàng này, rốt cuộc là từ đâu mà có loại xác cây thuốc phiện này?
Là một y tá bệnh viện, Tiêu Tiểu có thể nói, đối với cây thuốc phiện này, hoàn toàn không xa lạ gì, nghe Trương Dương nói trong súp có gia vị của xác cây thuốc phiện, nháy mắt cô liền hiểu được mưu mẹo trong này.
Mễ Tuyết không kìm lòng được nắm lấy cánh tay Trương Dương, nhìn súp trên bàn, có một loại cảm giác ghê tởm muốn ói, hiện tại cô thật may mắn, may mắn vì mình chưa uống.
Tô Triển Đào, Lý Á, còn có Hồ Đào sau khi nghe xong lời của Trương Dương, cũng ngây ngẩn ra, cho dù bọn họ không biết công hiệu của xác cây thuốc phiện, nhưng thuốc phiện, hai từ này thì họ hoàn toàn nghe hiểu, Hồ Đào là người tương đối tỉnh táo nhất, thấy lạnh run, cảm giác say lập tức bay biến đi phân nửa.
Người duy nhất uống hết một chén lớn là Vương Thần, vẫn còn choáng váng, không hiểu Trương Dương nói gì, thấy Trương Dương ngăn lại không cho anh ta uống súp, còn không bằng lòng muốn đi qua giành lại nồi súp kia, nhưng lúc trước anh ta uống quá nhiều, mới đứng dậy, đã cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt, trước mắt tối sầm, hai chân mềm nhũn, trực tiếp té lăn trên đất, ngủ thiếp đi.
Hồ Đào còn muốn đứng dậy ngăn Vương Thần lại, thấy Vương Thần té trên mặt đất nằm ngáy o.. o.., anh ta cười ha hả, cũng ngồi trở lại trên ghế của mình, Tô Triển Đào và Lý Á cũng uống không ít, lúc này đầu óc cũng hơi tỉnh một chút, nhưng chân tay thì không có chút sức lực nào.
Lúc này, ông chủ nhà hàng rốt cuộc cũng đẩy cửa bước vào, dẫn theo cậu nhân viên kia đến.
Một vẻ mặt dữ tợn, khoảng trên dưới ba mươi tuổi, tuy nhiên người kia cơ bắp ít nhất cũng phải nặng chừng một trăm cân, cao 1m75, nhìn qua là một nhân vật dữ tợn, nếu là ở bên ngoài, nhất định là có thể hù dọa không ít người.
- Mấy vị khách này, có gì không hài lòng với món ăn của nhà hàng sao, không có gì, cứ trực tiếp nói, chỉ cần ngài nói có lý, tiểu đệ tôi làm chủ, sẽ miễn phí cho quý vị bữa cơm ngày hôm nay, tính là tôi mời khách, cũng các vị kết giao bằng hữu!
Chủ quán cơm, ngược lại nói năng rất cẩn thận, nếu là vấn đề khác, có lẽ chỉ cần hai ba câu nói, liền dụ dỗ cho qua, quy nhiên không đợi đoàn người của Trương Dương nói gì, cậu nhân viên kia trước hết không vui, trong lòng cậu ta cũng là hết sức bất mãn với thái độ của đoàn người Trương Dương.
Lúc trước cậu nhân viên kia xem đoàn người Trương Dương là khách quý, đối đãi rất cẩn thận, cuối cùng còn tự mình bưng canh lên lầu hai cho bọn họ, cho dù là không có tiền boa, thì tốt xấu gì cũng phải khen cậu ta hai ba câu, nhưng Trương Dương mặt lạnh tanh, nói món súp này có vấn đề, còn muốn gọi ông chủ lại đây, trong lòng cậu ta vô cùng bất mãn.
- Ông chủ, họ nói món súp Huyền Vũ nổi tiếng của nhà hàng chúng ta có vấn đề!
Cậu nhân viên kia dường như tìm được chỗ dựa vững chắc vậy, liền vội vàng nói với ông chủ của cậu ta. Truyện Tiên Hiệp -
- Câm miệng, cậu được phép nói ở đây sao?
Ông chủ đột nhiên giận tái mặt, đối với nhân viên của ông ta không khách khí, quát cậu nhân viên này một câu, sau đó trực tiếp đẩy cậu ta một cái, đuổi ra khỏi phòng.
- Ba ~!
Tiếp theo, ông chủ này trực tiếp đóng cửa lại.
Nhưng chỉ có động tác đóng cửa của ông ta là có chút thô bạo, sau khi đóng cửa xong, xoay người lại đối mặt với đoàn người Trương Dương, lập tức thay vào đó là khuôn mặt tươi cười, khom người cúi đầu, cười ha hả nói:
- Thật làm cho quý khách chê cười rồi, cậu nhân viên này của chúng tôi, văn hóa thấp, mong mấy vị bỏ quá cho!
Trương Dương cười lạnh, không trả lời, mắt lại nhìn chăm chú về phía sau lưng ông chủ.
Động tác nhỏ của ông chủ, không thể gạt được Trương Dương, xem ra ông chủ này chỉ là đem cậu nhân viên không hiểu chuyện kia đuổi ra ngoài, sau đó tiện tay đóng cửa, nhưng ông ta vừa đóng cửa, rõ ràng là đã đem cửa khóa cứng lại, tiếp theo, nếu là không sảy ra vấn đề gì thì tốt, nhưng nếu sảy ra vấn đề, ông ta cũng có thể giải quyết hết người trong phòng này, mà người bên ngoài tạm thời cũng sẽ không vào trong này, càng không biết được trong này xảy ra vấn đề gì.
Lúc này đoàn người Trương Dương, ngoài hai cô gái và Trương Dương ra, còn lại những người khác, người thì uống say đến mức nằm trên mặt đất, trên ghế, nếu thực sự có chuyện, ông chủ này cũng tự tin giải quyết hết đám người trước mắt.
Trương Dương hiểu, ông chủ này nghe thấy họ nói súp có vấn đề, trong lòng có ma, mới có động tác như vậy.
- Món súp này của ông, có phải là dùng xác cây thuốc phiện làm gia vị?
Tiêu Tiểu đơn thuần nhất, cô cũng căn bản không giấu được chuyện, bản thân ông chủ này bước vào, trước tiên là cô bị đối phương dọa rồi.
Bộ dạng sợ tới mức không dám nói lời nào, nhưng có đoàn người Trương Dương bên cạnh, cộng thêm thái độ ăn nói khép nép của ông chủ này, cô mới có dũng khí, tức giận nói với ông chủ này.
Ông chủ vẻ mặt cười nịnh bợ đọng lại trên mặt, sau khi nghe cô nói như vậy, thịt trên mặt không tự giác mà run rẩy hai cái, ông ta nheo mắt lại, ánh mắt hung quang dừng trên người Tiêu Tiểu.
Ông chủ này vừa ngừng cười, bộ dạng hung hãn kia tự nhiên chiếm thượng phong, Tiêu Tiểu không dễ dàng gì mới có được chút dũng khí, vội vàng né tránh, ngồi sát lại bên cạnh Mễ Tuyết.
Mễ Tuyết đương nhiên không sợ ông chủ này, bên cạnh cô, chính là Trương Dương, chỉ cần ở bên cạnh Trương Dương, cô sẽ không cảm thấy có gì đáng sợ.
Rốt cuộc là tiểu cô nương mà thôi, vừa lên đã nói như vậy, không phải là khiến cho ông chủ này hiểu được, bọn họ đều biết đối phương làm trò mèo gì trong món súp kia, cứ như vậy, chẳng phải buộc đối phương không khách khí sao? Nếu như không có mình, cho dù phát hiện trong súp có vấn đề, chỉ sợ hôm nay bọn họ cũng không ra khỏi cửa phòng này được rồi.
Trương Dương nghĩ thầm trong lòng, tiếp theo đứng lên.
Đối diện với ông chủ kia, rõ ràng là đã không nhịn được nữa.
- Vị tiểu thư này, cô nói chuyện phải chú ý, cái gì mà xác cây thuốc phiện, sao tôi nghe chẳng hiểu gì hết!
Ông chủ vẻ mặt âm trầm phản bác lại, tiếp theo, ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn Trương Dương đứng dậy.
- Gọi điện thoại đi Tiêu Tiểu, báo cảnh sát, để họ đến đây kiểm tra sẽ rõ ràng thôi!
Trương Dương đưa điện thoại trong tay cho Tiêu Tiểu, thản nhiên nói một câu.
- Cậu dám
Ông chủ kia thấy Trương Dương đưa điện thoại cho Tiêu Tiểu, lập tức lộ vẻ hung quang, thân mình muốn lao đến bên cạnh Tiêu Tiểu.
Chỉ đáng tiếc, ông ta còn chưa bước được một bước, Trương Dương đã tùy tiện khoát nhẹ tay một cái, ông chủ này lập tức một đầu ngã trên mặt đất, phát ra một tiếng kêu như lợn bị đâm.
Nói cho cùng, ông ta cũng chỉ là người bình thường, khoảng cách đối với Trương Dương quá xa, Trương Dương ra tay, cũng chỉ là lười lãng phí thời gian, nếu không, chuyên môn vì ngăn cản ông ta mà ra tay, thì có thể nói là kết liễu ông ra rồi.
Vô Ảnh và Tia Chớp hai tên tiểu tử này ở bên cạnh Mễ Tuyết và Tiêu Tiểu, ông chủ này như thế nào cũng không thể làm tổn thương đến bất kỳ người nào trong này, ông ta làm thế nào, cũng chỉ là phí công giãy dụa mà thôi.
Một bên, Tiêu Tiểu đã liên lạc được với bên cảnh sát, nói với họ tình hình ở đây.
Nhưng tiếp theo, sắc mặt của Tiêu Tiểu liền thay đổi, cô ngẩng đầu nhìn Trương Dương, lo lắng nói:
- Cảnh sát căn bản không tin lời của tôi, bọn họ cúp điện thoại rồi!
Trương Dương ngây ra một chút, rõ ràng không nghĩ đến kết quả này.
- Ha ha, ha ha ha!
Không hiểu ra sao cả, ông chủ ngã lăn trên mặt đất lập tức phát ra một trận cười to, tuy rằng ông ta không biết mình vì sao lại đột nhiên ngã lăn ra đất, cũng không ý thức được Trương Dương đã làm gì, nhưng nghe thấy Tiêu Tiểu nói như vậy, tuy rằng ông ta toàn thân đau đến không dậy nổi, nhưng vẫn đắc ý cười vài tiếng.
Nghe thấy tiếng cười của ông chủ kia, Trương Dương lập tức hiểu được, cảnh sát gần đây chắc chắn có quan hệ không nhỏ với ông chủ này, cho nên nghe thấy cửa hàng của ông ta, mới không tin.
Hơn nữa, Trương Dương còn nghĩ đến một việc, ông chủ này muốn đuổi cậu nhân viên kia ra khỏi đây, chắc chắn là thông báo cho hậu cần xử lý chứng cứ đi rồi.
Trương Dương cười lạnh một tiếng, nhận lại điện thoại trên tay Tiêu Tiểu, nói với ông chủ ngã trên mặt đất:
- Có phải ông cho rằng, kéo dài thời gian của chúng tôi ở trong này, cho dù chút nữa chúng tôi đi ra ngoài, gọi cảnh sát đến, các ông cũng đã đem toàn bộ chứng cứ xử lý sạch sẽ rồi phải không?
Ông chủ gắt gao nhìn chằm chằm Trương Dương, không lên tiếng, ông ta gian nan dịch chuyển thân mình, trọng lực một trăm cân ngã bên cửa phòng, muốn ra ngoài, thực sự không phải chuyện dễ dàng.
Tuy nhiên Trương Dương cũng không có dự định cưỡng ép, hắn lại gọi một cú điện thoại.
- A lô, là Giám đốc sở Trịnh phải không?
Cú điện thoại này của Trương Dương là trực tiếp gọi cho Trịnh Tề Mặc giám đốc sở, mà nghe thấy tên Trịnh Tề Mặc, sắc mặt ông chủ kia trở nên vô cùng khó coi!
- Cậu quen Trịnh Tề Mặc ?
Vẻ mặt dữ tợn của ông chủ này lập tức liều mạng đứng dậy, không còn chút bình bình nào của vừa rồi, nhưng ông ta bị Trương Dương đánh vào huyệt vị, bây giờ căn bản không đứng dậy nổi, vùng vẫy dưới đất vài cái, liền thở hồng hộc.
Sau khi Trương Dương đem tình huống nói rõ, liền ngắt điện thoại, sau khi Trịnh Tề Mặc giải quyết xong sự việc ở bắc ô, liền trở về Trường Kinh, bây giờ chẳng khác gì làm bán thời gian, chỉ đợi lấy một tấm bằng khen Trạng Nguyên.
- Cậu rốt cuộc làm gì với tôi, buông tôi ra!
Đến bây giờ, ông chủ này mới thực sự rối lên.
- Ông quen Trịnh Tề Mặc?
Trương Dương nheo mắt lại, hắn nhìn thấy ông chủ này sau khi nghe thấy tên Trịnh Tề Mặc, biểu hiện rất lạ, hắn nhạy bén nhận thấy được một việc.
Xác cây thuốc phiện…..oán hận Trịnh Tề Mặc, sau khi ghép hai sự việc này với nhau, Trương Dương chỉ có được một đáp án.
Lập tức, hắn đi tới, ngổi xổm trước mặt ông chủ kia, lạnh lùng hỏi:
- Ông họ Khương?
Nhà hàng này khai trương ở gần bệnh viện Kinh Hòa cũng được một thời gian rồi, nếu như không có gia vị là xác cây thuốc phiện, cho dù một ngày chỉ bán được một nồi súp, cũng cần một lượng lớn xác cây thuốc phiện để làm gia vị nấu súp.
Từ sau khi Hoa Hạ kết thúc cuộc chiến tranh ngoại quốc xâm lược, đả kích khống chế khắc nghiệt nhất chính là loại thuốc độc nha phiến này, phải biết rằng, lúc trước thời điểm Hoa Hạ bị người ngoại quốc xâm lược, loại thuốc độc nha phiến này, đã từng đập mở cửa lớn của Hoa Hạ, bất kỳ một ai biết lịch sử của Hoa Hạ đều tràn đầy oán hận đối với loại nha phiến tàn ác này.
Đây cũng là một nguyên nhân lớn khiến Trương Dương mặt lạnh tanh, ông chủ của nhà hàng này, rốt cuộc là từ đâu mà có loại xác cây thuốc phiện này?
Là một y tá bệnh viện, Tiêu Tiểu có thể nói, đối với cây thuốc phiện này, hoàn toàn không xa lạ gì, nghe Trương Dương nói trong súp có gia vị của xác cây thuốc phiện, nháy mắt cô liền hiểu được mưu mẹo trong này.
Mễ Tuyết không kìm lòng được nắm lấy cánh tay Trương Dương, nhìn súp trên bàn, có một loại cảm giác ghê tởm muốn ói, hiện tại cô thật may mắn, may mắn vì mình chưa uống.
Tô Triển Đào, Lý Á, còn có Hồ Đào sau khi nghe xong lời của Trương Dương, cũng ngây ngẩn ra, cho dù bọn họ không biết công hiệu của xác cây thuốc phiện, nhưng thuốc phiện, hai từ này thì họ hoàn toàn nghe hiểu, Hồ Đào là người tương đối tỉnh táo nhất, thấy lạnh run, cảm giác say lập tức bay biến đi phân nửa.
Người duy nhất uống hết một chén lớn là Vương Thần, vẫn còn choáng váng, không hiểu Trương Dương nói gì, thấy Trương Dương ngăn lại không cho anh ta uống súp, còn không bằng lòng muốn đi qua giành lại nồi súp kia, nhưng lúc trước anh ta uống quá nhiều, mới đứng dậy, đã cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt, trước mắt tối sầm, hai chân mềm nhũn, trực tiếp té lăn trên đất, ngủ thiếp đi.
Hồ Đào còn muốn đứng dậy ngăn Vương Thần lại, thấy Vương Thần té trên mặt đất nằm ngáy o.. o.., anh ta cười ha hả, cũng ngồi trở lại trên ghế của mình, Tô Triển Đào và Lý Á cũng uống không ít, lúc này đầu óc cũng hơi tỉnh một chút, nhưng chân tay thì không có chút sức lực nào.
Lúc này, ông chủ nhà hàng rốt cuộc cũng đẩy cửa bước vào, dẫn theo cậu nhân viên kia đến.
Một vẻ mặt dữ tợn, khoảng trên dưới ba mươi tuổi, tuy nhiên người kia cơ bắp ít nhất cũng phải nặng chừng một trăm cân, cao 1m75, nhìn qua là một nhân vật dữ tợn, nếu là ở bên ngoài, nhất định là có thể hù dọa không ít người.
- Mấy vị khách này, có gì không hài lòng với món ăn của nhà hàng sao, không có gì, cứ trực tiếp nói, chỉ cần ngài nói có lý, tiểu đệ tôi làm chủ, sẽ miễn phí cho quý vị bữa cơm ngày hôm nay, tính là tôi mời khách, cũng các vị kết giao bằng hữu!
Chủ quán cơm, ngược lại nói năng rất cẩn thận, nếu là vấn đề khác, có lẽ chỉ cần hai ba câu nói, liền dụ dỗ cho qua, quy nhiên không đợi đoàn người của Trương Dương nói gì, cậu nhân viên kia trước hết không vui, trong lòng cậu ta cũng là hết sức bất mãn với thái độ của đoàn người Trương Dương.
Lúc trước cậu nhân viên kia xem đoàn người Trương Dương là khách quý, đối đãi rất cẩn thận, cuối cùng còn tự mình bưng canh lên lầu hai cho bọn họ, cho dù là không có tiền boa, thì tốt xấu gì cũng phải khen cậu ta hai ba câu, nhưng Trương Dương mặt lạnh tanh, nói món súp này có vấn đề, còn muốn gọi ông chủ lại đây, trong lòng cậu ta vô cùng bất mãn.
- Ông chủ, họ nói món súp Huyền Vũ nổi tiếng của nhà hàng chúng ta có vấn đề!
Cậu nhân viên kia dường như tìm được chỗ dựa vững chắc vậy, liền vội vàng nói với ông chủ của cậu ta. Truyện Tiên Hiệp -
- Câm miệng, cậu được phép nói ở đây sao?
Ông chủ đột nhiên giận tái mặt, đối với nhân viên của ông ta không khách khí, quát cậu nhân viên này một câu, sau đó trực tiếp đẩy cậu ta một cái, đuổi ra khỏi phòng.
- Ba ~!
Tiếp theo, ông chủ này trực tiếp đóng cửa lại.
Nhưng chỉ có động tác đóng cửa của ông ta là có chút thô bạo, sau khi đóng cửa xong, xoay người lại đối mặt với đoàn người Trương Dương, lập tức thay vào đó là khuôn mặt tươi cười, khom người cúi đầu, cười ha hả nói:
- Thật làm cho quý khách chê cười rồi, cậu nhân viên này của chúng tôi, văn hóa thấp, mong mấy vị bỏ quá cho!
Trương Dương cười lạnh, không trả lời, mắt lại nhìn chăm chú về phía sau lưng ông chủ.
Động tác nhỏ của ông chủ, không thể gạt được Trương Dương, xem ra ông chủ này chỉ là đem cậu nhân viên không hiểu chuyện kia đuổi ra ngoài, sau đó tiện tay đóng cửa, nhưng ông ta vừa đóng cửa, rõ ràng là đã đem cửa khóa cứng lại, tiếp theo, nếu là không sảy ra vấn đề gì thì tốt, nhưng nếu sảy ra vấn đề, ông ta cũng có thể giải quyết hết người trong phòng này, mà người bên ngoài tạm thời cũng sẽ không vào trong này, càng không biết được trong này xảy ra vấn đề gì.
Lúc này đoàn người Trương Dương, ngoài hai cô gái và Trương Dương ra, còn lại những người khác, người thì uống say đến mức nằm trên mặt đất, trên ghế, nếu thực sự có chuyện, ông chủ này cũng tự tin giải quyết hết đám người trước mắt.
Trương Dương hiểu, ông chủ này nghe thấy họ nói súp có vấn đề, trong lòng có ma, mới có động tác như vậy.
- Món súp này của ông, có phải là dùng xác cây thuốc phiện làm gia vị?
Tiêu Tiểu đơn thuần nhất, cô cũng căn bản không giấu được chuyện, bản thân ông chủ này bước vào, trước tiên là cô bị đối phương dọa rồi.
Bộ dạng sợ tới mức không dám nói lời nào, nhưng có đoàn người Trương Dương bên cạnh, cộng thêm thái độ ăn nói khép nép của ông chủ này, cô mới có dũng khí, tức giận nói với ông chủ này.
Ông chủ vẻ mặt cười nịnh bợ đọng lại trên mặt, sau khi nghe cô nói như vậy, thịt trên mặt không tự giác mà run rẩy hai cái, ông ta nheo mắt lại, ánh mắt hung quang dừng trên người Tiêu Tiểu.
Ông chủ này vừa ngừng cười, bộ dạng hung hãn kia tự nhiên chiếm thượng phong, Tiêu Tiểu không dễ dàng gì mới có được chút dũng khí, vội vàng né tránh, ngồi sát lại bên cạnh Mễ Tuyết.
Mễ Tuyết đương nhiên không sợ ông chủ này, bên cạnh cô, chính là Trương Dương, chỉ cần ở bên cạnh Trương Dương, cô sẽ không cảm thấy có gì đáng sợ.
Rốt cuộc là tiểu cô nương mà thôi, vừa lên đã nói như vậy, không phải là khiến cho ông chủ này hiểu được, bọn họ đều biết đối phương làm trò mèo gì trong món súp kia, cứ như vậy, chẳng phải buộc đối phương không khách khí sao? Nếu như không có mình, cho dù phát hiện trong súp có vấn đề, chỉ sợ hôm nay bọn họ cũng không ra khỏi cửa phòng này được rồi.
Trương Dương nghĩ thầm trong lòng, tiếp theo đứng lên.
Đối diện với ông chủ kia, rõ ràng là đã không nhịn được nữa.
- Vị tiểu thư này, cô nói chuyện phải chú ý, cái gì mà xác cây thuốc phiện, sao tôi nghe chẳng hiểu gì hết!
Ông chủ vẻ mặt âm trầm phản bác lại, tiếp theo, ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn Trương Dương đứng dậy.
- Gọi điện thoại đi Tiêu Tiểu, báo cảnh sát, để họ đến đây kiểm tra sẽ rõ ràng thôi!
Trương Dương đưa điện thoại trong tay cho Tiêu Tiểu, thản nhiên nói một câu.
- Cậu dám
Ông chủ kia thấy Trương Dương đưa điện thoại cho Tiêu Tiểu, lập tức lộ vẻ hung quang, thân mình muốn lao đến bên cạnh Tiêu Tiểu.
Chỉ đáng tiếc, ông ta còn chưa bước được một bước, Trương Dương đã tùy tiện khoát nhẹ tay một cái, ông chủ này lập tức một đầu ngã trên mặt đất, phát ra một tiếng kêu như lợn bị đâm.
Nói cho cùng, ông ta cũng chỉ là người bình thường, khoảng cách đối với Trương Dương quá xa, Trương Dương ra tay, cũng chỉ là lười lãng phí thời gian, nếu không, chuyên môn vì ngăn cản ông ta mà ra tay, thì có thể nói là kết liễu ông ra rồi.
Vô Ảnh và Tia Chớp hai tên tiểu tử này ở bên cạnh Mễ Tuyết và Tiêu Tiểu, ông chủ này như thế nào cũng không thể làm tổn thương đến bất kỳ người nào trong này, ông ta làm thế nào, cũng chỉ là phí công giãy dụa mà thôi.
Một bên, Tiêu Tiểu đã liên lạc được với bên cảnh sát, nói với họ tình hình ở đây.
Nhưng tiếp theo, sắc mặt của Tiêu Tiểu liền thay đổi, cô ngẩng đầu nhìn Trương Dương, lo lắng nói:
- Cảnh sát căn bản không tin lời của tôi, bọn họ cúp điện thoại rồi!
Trương Dương ngây ra một chút, rõ ràng không nghĩ đến kết quả này.
- Ha ha, ha ha ha!
Không hiểu ra sao cả, ông chủ ngã lăn trên mặt đất lập tức phát ra một trận cười to, tuy rằng ông ta không biết mình vì sao lại đột nhiên ngã lăn ra đất, cũng không ý thức được Trương Dương đã làm gì, nhưng nghe thấy Tiêu Tiểu nói như vậy, tuy rằng ông ta toàn thân đau đến không dậy nổi, nhưng vẫn đắc ý cười vài tiếng.
Nghe thấy tiếng cười của ông chủ kia, Trương Dương lập tức hiểu được, cảnh sát gần đây chắc chắn có quan hệ không nhỏ với ông chủ này, cho nên nghe thấy cửa hàng của ông ta, mới không tin.
Hơn nữa, Trương Dương còn nghĩ đến một việc, ông chủ này muốn đuổi cậu nhân viên kia ra khỏi đây, chắc chắn là thông báo cho hậu cần xử lý chứng cứ đi rồi.
Trương Dương cười lạnh một tiếng, nhận lại điện thoại trên tay Tiêu Tiểu, nói với ông chủ ngã trên mặt đất:
- Có phải ông cho rằng, kéo dài thời gian của chúng tôi ở trong này, cho dù chút nữa chúng tôi đi ra ngoài, gọi cảnh sát đến, các ông cũng đã đem toàn bộ chứng cứ xử lý sạch sẽ rồi phải không?
Ông chủ gắt gao nhìn chằm chằm Trương Dương, không lên tiếng, ông ta gian nan dịch chuyển thân mình, trọng lực một trăm cân ngã bên cửa phòng, muốn ra ngoài, thực sự không phải chuyện dễ dàng.
Tuy nhiên Trương Dương cũng không có dự định cưỡng ép, hắn lại gọi một cú điện thoại.
- A lô, là Giám đốc sở Trịnh phải không?
Cú điện thoại này của Trương Dương là trực tiếp gọi cho Trịnh Tề Mặc giám đốc sở, mà nghe thấy tên Trịnh Tề Mặc, sắc mặt ông chủ kia trở nên vô cùng khó coi!
- Cậu quen Trịnh Tề Mặc ?
Vẻ mặt dữ tợn của ông chủ này lập tức liều mạng đứng dậy, không còn chút bình bình nào của vừa rồi, nhưng ông ta bị Trương Dương đánh vào huyệt vị, bây giờ căn bản không đứng dậy nổi, vùng vẫy dưới đất vài cái, liền thở hồng hộc.
Sau khi Trương Dương đem tình huống nói rõ, liền ngắt điện thoại, sau khi Trịnh Tề Mặc giải quyết xong sự việc ở bắc ô, liền trở về Trường Kinh, bây giờ chẳng khác gì làm bán thời gian, chỉ đợi lấy một tấm bằng khen Trạng Nguyên.
- Cậu rốt cuộc làm gì với tôi, buông tôi ra!
Đến bây giờ, ông chủ này mới thực sự rối lên.
- Ông quen Trịnh Tề Mặc?
Trương Dương nheo mắt lại, hắn nhìn thấy ông chủ này sau khi nghe thấy tên Trịnh Tề Mặc, biểu hiện rất lạ, hắn nhạy bén nhận thấy được một việc.
Xác cây thuốc phiện…..oán hận Trịnh Tề Mặc, sau khi ghép hai sự việc này với nhau, Trương Dương chỉ có được một đáp án.
Lập tức, hắn đi tới, ngổi xổm trước mặt ông chủ kia, lạnh lùng hỏi:
- Ông họ Khương?