Thần Y Thánh Thủ

Chương 953: Giúp anh dạy dỗ đệ tự của mình, không cần cám ơn tôi

- Diêm Diệp Phi, Lý Quyên? Họ là ai?
Người trung niên ngẫm nghĩ một chút, cũng không thể nhớ ra hai người kia là ai, lúc trước Diêm Diệp Phi và Lý Quyên ở Ỷ Thiên Phái thực sự quá bình thường, người trung niên này là đệ tử Ỷ Thiên Phái, quan trọng nhất là chuyên tâm tu luyện, đương nhiên không quá chú ý những đệ tự không có gì nổi bật trong môn phái.
- Đại sư huynh, chính là hai đệ tử từng ở Ỷ Thiên Phái một thời gian đó, huynh không nhớ sao?
Triệu Hải Lượng phát hiện người trung niên này không nhớ ra hai người Diêm Diệp Phi và Lý Quyên thì kìm được có chút cuống, vội vàng hỏi lại một câu:
- Anh nghĩ lại thật kỹ đi, chính là trước khi tôi được sư phụ nhận làm đệ tử, hai người rời khỏi Ỷ Thiên Phái chúng ta đó.
Triệu Hải Lượng vừa nói vậy người trung niên này dường như nhớ ra điều ra, nhíu mày một hồi, đột nhiên lúc này mới nhớ tới hai người kia rút cục là ai.
Anh ta tuy không biết Diêm Diệp Phi và Lý Quyên nhưng lại biết từng có hai đệ tử có thể chất đặc thù chủ động rời Ỷ Thiên Phái ngay trước khi Triệu Hải Sáng bái sư một thời gian. Hình như hai người đó tên là Lý Quyên và Diêm Diệp Phi.
- À, có phải hai người có thể chất tu luyện đặc thù ngũ đại kia đúng không?
- Không sai không sai, chính là họ.
Người trung niên lập tức hỏi một câu, Triệu Hải Sáng liên tiếp gật đầu, lập tức nói:
- Chính là hai người có thể chất Mị Ảnh và Độ Ách, hiện tại bọn họ đều là đệ tử của Y thánh vũ tông.
Thấy đại sư huynh rút cục nhớ ra hai người kia, Triệu Hải Lượng nhẹ nhõm trong lòng khẽ thở ra, sau đó nói thêm:
- Đệ tử hoài nghi, lí do người của Y thánh vũ tông kia dám hạ thấp Y Thiên Phái chúng ta như vậy khẳng định là có liên quan tới hai người này. Xem ra chính là sau khi họ gia nhập Y thánh vũ tông đã tiết lộ nơi ở của Ỷ Thiên Phái chúng ta, cho nên mới để người của họ nói năng ngông cuồng, coi thường chúng ta như vậy.
- Tuy hai kia hiện nay không phải là đệ tử của Ỷ Thiên Phái chúng ta nhưng dù sao cũng từng ở phái chúng ta, lúc trước chúng ta không truy cứu lỗi họ bỏ đi là đã khoan hồng độ lượng lắm rồi, nhưng bọn họ nếu quả thật làm vậy thì không thể không truy cứu được.
Người trung niên hừ lạnh đi về phía trước một bước, sau đó quay đầu lại nhìn Triệu Hải Lượng, không hài lòng nói:
- Cậu còn đứng đó làm gì, mau đi trước dẫn đường đưa tôi đi xem sao, rốt cuộc là ai nói năng lỗ mãng như thế, nói xấu Ỷ Thiên Phái ta.
- Vâng, đại sư huynh, tôi sẽ dẫn anh đi.
Triệu Hải Lượng khôi phục tinh thần lập tức cảm thấy nửa mặt sưng không còn đau nữa, đi nhanh mấy bước về phía lều trại, tiện còn nhắc tấm mành phía sau người đại sư huynh, nói vẻ nịnh nọt:
- Đại sư huynh, bên này.
- Hừ đồ vô dụng, thực khiến Ỷ Thiên Phái chúng ta mất mặt.
Nói thầm một câu, người trung niên đi ra khỏi lều, đi theo phía sau Triệu Hải Lượng.
Tuy nghe thấy lời mắng thầm của người trung niên nhưng Triệu Hải Lượng chẳng giận chút nào, ngược lại trong lòng mừng thầm, tu vi của đại sư huynh hiện nay đã tới nhị tầng trung kì, còn con a đầu dám đánh anh ta có vẻ cũng chỉ nhị tầng sư kì, có đại sư huynh ra mặt nhất định có thể giáo huấn cô ta một bài học, báo thù cho mình.
Từ lúc Triệu Hải Lượng quay về tới lúc anh ta mang theo người trung niên tới cũng không lâu, phía trước lều trại của bọn Trương Dương dường như cũng không thay đổi gì.
Tuy nhiên sau khi nhìn thấy người trung niên Triệu Hải Lượng dẫn theo đi tới, những đệ tử không thuộc Ỷ Thiên Phái liền lập tức tách ra, trốn xa hơn chút, sau đó liếc nhìn về phái người trung niên đằng sau Triệu Hải Lượng, mấy tiểu môn phái bọn họ không dám đắc tội với vị đại sư huynh của Ỷ Thiên Phái kia, trốn xa một chút xem kịch vui mới là ý nghĩ của họ.
Về phần những đệ tử hậu bối được Triệu Hải Lượng dặn trông chừng bọn Khúc Mỹ Lan, khi nhìn thấy người trung niên thì đứng thắng người, sau đó hơi xoay người cúi đầu nịnh nọt:
- Đại sư thúc.
Thanh âm rất đều, hiển nhiên có vẻ được huấn luyện nghiêm chỉnh, xem ra bình thường ở Ỷ Thiên Phái yêu cầu về những hình thức như vậy cũng rất nghiêm khắc, những đệ tử hậu bối này rất tuân thủ.
- ừ
Người đàn ông trung niên này xem ra cũng rất thích cảm giác này, khẽ vuốt cằm ra hiệu, lúc này mới nhìn về phía lều trại bọn Trương Dương, thấy Diêm Diệp Phi và Lý Quyên.
Đối với hai người Diêm Diệp Phi và Lý Quyên không phải ông ta không rõ, hai người này có thệ chất Độ Ách và Mị Ảnh, không hề xa lạ gì với anh ta.
Trong lịch sử Ỷ Thiên Phái từng có một vị chưởng môn chưa tới tứ tuần cũng đã tu luyện tới tam tầng hậu kỳ, rất nhanh sẽ đột phá, chỉ tiếc cuối cùng vội vàng đột phá nhất thời không hợp cho nên tẩu hỏa nhập ma, thất bại trong gang tấc, bất hạnh tổn lạc, trở thành nỗi tiếc nuối lớn nhất trong lịch sử Ỷ Thiên Phái.
Đối với người từ nhỏ đã lớn lên ở Ỷ Thiên Phái như ông ta, chuyện này nghe nhiều thành thuộc, bởi vậy rất kiêng kị đối với việc tu luyện tâm ma. Còn chỗ nổi tiếng nhất của thể chất Độ Ách chính là trong lúc tu luyện sẽ thuận lợi hơn, còn tâm kiếp, tai nạn đều ít hơn so với những người khác. Lúc đó anh ta biết đệ tử mới tới có thể chất như vậy thì rất đố kị.
Tuy nhiên sau đó nghe nói hai người kia vì tuổi quá lớn bỏ lỡ thời gian tu luyện tốt nhất, bởi vậy bị môn phái bỏ rơi, mặc kệ,lúc này mới khôn nghĩ ngợi nhiều nữa.
Lúc này lại gặp hai người này, nghe Triệu Hải Lượng nói bọn họ đã đạt nội kình nhất tầng trung kì, điều này chứng minh Y thánh vũ tông ít nhất có cách khiến họ có thể tu luyện lại lần nữa, người trung niên không nghĩ ngợi nhiều việc vì sao họ có thể tu luyện lại lần nữa, anh ta nhíu mày, nghĩ tới việc sau này hai người này không phải lo chuyện tẩu hỏa nhập ma, lòng đố kị với hai người lúc trước lại nổi lên.
- Hải Lượng, cậu nói họ đánh cậu?
Ngay trước mặt Diêm Diệp Phi và Lý Quyên, người trung niên quay đầu nhìn Triệu Hải Lượng hỏi một câu, giọng anh ta to khiến những người xung quanh đều nghe rõ.
Hai người Khúc Mỹ Lan và Mễ Tuyết cũng để ý Triệu Hải Lượng dẫn một người trung niên tới không khỏi nhíu mày.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên kia Diêm Diệp Phi và Lý Quyên ngây ra một lúc, sau đó nhỏ giọng nói với Mễ Tuyết và Khúc Mỹ Lan nói:
- Người này hình như chính là đệ tử Triệu Chấp Bính của chưởng môn Ỷ Thiên Phái, Triệu Chí Thành. Hôm qua lúc vào doanh trại tôi đã thấy anh ta đứng phía sau Triệu Chí Thành.
Khúc Mỹ Lan gật đầu, cô không lo Triệu Hải Lượng dẫn tới ai, về phần Mễ Tuyết thì lại càng không lo gì.
Trong lều Trương Dương không kìm nổi vui vẻ lên, người bên ngoài tới đương nhiên không thoát khỏi cảm giác của hắn, đây giống như kiểu trẻ con đánh nhau bị thua, đánh không lại đối phương, bỏ chạy về nhà tìm bố mẹ đến hỗ trợ, tuy nhiên điều khiến Trương Dương không ngờ chính là đứa bé này không tìm bố mẹ mà lạ tìm người anh trong nhà.
Trương Dương cũng không muốn một người ngồi trong lều đợi tin tức của tam đại linh thúc nên dứt khoát đi ra, chỉ coi như xem náo nhiệt.
Nhìn thấy Trương Dương đi ra Mễ Tuyết nở nụ cười vẫy vẫy tay với Trương Dương.
- Sư phụ.
Khúc Mỹ Lan nhìn thấy Trương Dương vội vàng chào hỏi, ngay cả Diêm Diệp Phi và Lý Quyên cũng bu lại.
- Ha hả, bên ngoài náo nhiệt như vậy tôi ra xem xem.

Nhìn bên ngoài Trương Dương cười nói, nói xong hắn nhìn Diêm Diệp Phi và Lý Quyên nói thêm:
- Xem ra có người đố kị hiện giờ hai người thăng cấp quá nhanh nên mới tìm tới gây chuyện hả?
Diêm Diệp Phi nhìn thấy Trương Dương đi ra, bản thân còn thấy vì việc tu luyện lúc trước của mình mà gây phiền phức cho Trương Dương, nhưng có được lời nói vừa rồi của hắn, hai người không kìm nổi cũng mỉm cười.
Đoàn người hoàn toàn coi như những người xung quanh không tồn tại, cười ha hả.
Vị đại sư huynh và Triệu Hải Lượng kia hoàn toàn không được để ý gì rồi, người trung niên được Triệu Hải Lượng mời tới phát hiện bọn Trương Dương căn bản không coi mình ra gì, đã giận tới xanh mặt.
Hiện tại anh ta hoàn toàn tin lời Triệu Hải Lượng nói. Người của Y thánh vũ tông này thật là không biết trời cao đất rộng, không để ý chút nào tới Nga Mi Ỷ Thiên Phái họ. Chẳng lẽ họ thực sự cho rằng trước tên môn phái treo hai chữ Y thánh thì thực sự có quan hệ với Y thánh Trương gia hiện đang nổi như cồn trong giới tu luyện sao.
- Này, các người khi nãy là ai đánh đệ tử Ỷ Thiên phái chúng ta.
Người trung niên này không thể nhịn được nữa bước mạnh về phía trước, hướng tới đám người Trương Dương nổi giận đùng đùng hô lên một tiếng.
- Một tên chỉ có nội kình nhị tầng trung kì mà cho rằng mình có thể tới đây đòi công bằng à?
Tùy tiện nhìn người này liếc mắt một cái, Trương Dương khẽ mỉm cười sau đó lắc đầu nói thầm một câu.
- Nội kình nhị tầng trung kì? Đó chẳng phải nói là bằng thực lực của em sao?
Mễ Tuyết nghe thấy Trương Dương nói thầm, hai mắt cô tỏa sáng, cô còn nhớ rõ thời gian trước cô mới đột phá nhị tầng trung kì.
Trương Dương gật gật đầu, hiện tại Mễ Tuyết đúng là đã có thực lực nhị tầng trung kì, mà đó còn có hắn khống chế, bằng không nếu Trương Dương thả để Mễ Tuyết đột phá thì thực lực hiện tại của cô đã rất cao.
Tâm pháp nội kình song tu bản thân chính là một tâm pháp tu luyện thần bí nhất trong giới tu luyện. Tốc độ tu luyện công pháp này hoàn toàn được quyết định bởi hai người song tu với nhau. Dựa vào thực lực hiện nay của Trương Dương nếu toàn lực hỗ trợ Mễ Tuyết tu luyện thì Mễ Tuyết đương nhiên không thể thấp như hiện tại.
Nhưng tu luyện quá nhanh đối với Mễ Tuyết mà nói cũng không tốt, không có tâm cảnh tương đối sẽ chỉ là nhổ mạ chưa dài, mất nhiều hơn được, ví như khi ở Nhạc Sơn Đại Phật, tất cả mọi người đều có sự ngộ đạo nhất định, nhưng về mặt tu luyện Mễ Tuyết lại không cảm ngộ được gì.
Thấy bọn Trương Dương không để ý mình, người trung niên lập tức lại có cảm giác không kìm nổi lại giận dữ mắng một câu.
- Y thánh vũ tông các người quá coi thường người khác rồi, đệ tử Ỷ Thiên phái ta sao có thể để các người nhục mạ vậy được, không mau gọi người đã động thủ ra đây thì đừng trách ta không khách khí.
Khúc Mỹ Lan nhìn người trung niên kia khinh thường bĩu môi sau đó đi ra nói với người trung niên:
- Tôi đánh anh ta đây, để anh ta nhớ cho lâu vào, đừng có không biết trời cao đất rộng là gì.
- Con nhỏ này.
Triệu Hải Lượng đứng phía sau người trung niên, nghe thấy Khúc Mỹ Lan vừa nói vậy lập tức nổi trận lôi đình, lại thừa dịp có đại sư huynh ở đây làm chỗ dựa cho anh ta lập tức chỉ vào Khúc Mỹ Lan chửi ầm lên.
- Ba
Không đợi Triệu Hải Lượng mắng xong, Mễ Tuyết đột nhiên vụt khỏi bên cạnh Trương Dương, giơ tay lên tát một cái thật mạnh vào mặt Triệu Hải Lượng.
- A
Kêu lên một tiếng thảm thiết, Triệu Hải Lượng thuận thế bay lên không trung, quán tính khiến anh ta bay rất xa, ngã ở chỗ cách đó mười thước.
- Phịch
Lúc này hai bên mặt anh ta hoàn toàn sưng phồng lên, đám răng vốn không nhiều trong miệng lại một lần nữa bị đánh gãy mấy cái.
Triệu Hải Lượng hoàn toàn không thể tưởng tượng được chỉ trong thời gian ngắn ngủi buổi sáng mà mình đã bị hai cô gái xinh đẹp yếu đuối tát cho hai cái, cả miệng răng giờ còn được vài cái.
Anh ta quỳ rạp trên đất đau tới mức không bò dậy nổi, ô ô kêu thảm, quần áo trên người đều rách mất mấy chỗ, bộ dạng bây giờ đúng là quá chật vật, hơn hẳn vừa rồi.
- Đừng có nói lời không cần nói, nói lung tung tôi đập cho nát miệng. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Mễ Tuyết mặt lạnh vô cùng tức giận nhận Triệu Hải Lượng bay ra ngoài, lạnh lùng cảnh báo.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đứng nhìn đều ngây ra.
Bao gồm cả đệ tử đại môn chưởng phái Triệu Chấp Bính mà Triệu Hải Lượng mới mời đến cũng không ngờ một cô gái yếu đuối như vậy cũng có lúc trở nên dữ tợn.
Mễ Tuyết sở dĩ tức giận như vậy cũng là vì cô quen biết Khúc Mỹ Lan sớm nhất, có thể nói, Khúc Mỹ Lan từ lâu đã thành chị em tốt nhất của cô rồi. Đây cũng là lý do Khúc Mỹ Lan không bao giờ gọi cô là sư nương mà gọi là chị.
Mễ Tuyết trước đây có biệt danh hoa hồng có gai, một khi giận lên thì cũng không phải một người bình thường có thể chịu đựng được.
Vừa nghe Triệu Hải Lượng mắng, Mễ Tuyết biết rõ miệng anh ta không thể nhả ra ngà voi, thẳng thừng đi tới lại thưởng thêm cho anh ta một cái tát.
- Các người, các người.
Rốt cục cũng phản ứng lại, thân mình Triệu Chấp Bính run lên. Anh ta khẽ trừng mắt nhìn Mễ Tuyết, dường như giận không thể nuốt chửng Mễ Tuyết vào.
Triệu Chấp Bính hoàn toàn không thể tưởng tượng được đối phương lại dám động thủ trước mặt mình.
Động tác của Mễ Tuyết anh ta đã nhìn thấy nhưng vì hoàn toàn không ngờ nên mới không ra tay ngăn cản. Mà điều này càng khiến anh ta cảm thấy bị làm nhục, ánh mắt nhìn về phía Mễ Tuyết cũng hoàn toàn không có chút nào thương hoa tiếc ngọc.
- Các người rút cục quản giáo đệ tử môn hạ của mình như nào vậy, không ngờ lại có thể dạy đệ tử như vậy, thật là không thể nói lý.
Mễ Tuyết phủi tay, quay đầu nhíu mày oán trách Triệu Chấp Bính người đang run lên:
- Đệ tử như vậy thì phải chỉnh đốn, anh ta mới nhớ lâu được, không đến mức gây phiền toái cho Ỷ Thiên phái các người, à, tôi giúp các người giáo dục đệ tử của các người một chút, anh không cảm ơn tôi thì thôi,
Oán trách nhưng Mễ Tuyết cũng không quên mỉm cười, một tát này cô đã xả được giận đương nhiên tâm trạng đã tốt lên.
Nhưng Triệu Chấp Bính ở bên cạnh thì giận điên, cả răng cũng đang đập vào nhau. Anh ta hoàn không hiểu vì sao cô gái đối diện kia lại đến mức như vậy.

back top