Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương gần như hít sâu một hơi cùng lúc, mặc dù bọn họ không phản ứng khoa trương như Long Giang, nhưng cũng bị cảnh tượng chân thật trước mắt làm cho rung động rồi.
Có ai nhìn qua cái cây bám vào rễ cây để sinh trưởng?
Lại có ai nhìn thấy cây đào mọc ngược chưa?
Cây đào mọc ngược này cành là xum xuê, phát ra ánh sáng màu vàng dịu nhẹ, dường như có một tấm voan mỏng nhẹ nhàng bao lấy nhánh cây vậy, mỗi nhánh cây của nó trong lòng đất ngầm tối tăm này lại hiện rõ một cách dị thường, mỗi cành cây giống như cánh tay của thiếu nữ 18 đôi mươi nhỏ mảnh thon dài và tinh tế tỉ mỉ.
Xung quanh cây đào màu vàng, năng lượng thiên địa vốn không thể nhìn không thể chạm cùng với linh khí dồi dào đột nhiên tự động hóa thành thực thể, hình thành từng mảng sương trắng, bao phủ lấy nó, giống như bàn đào vạn năm do chính tay Tây Vương Mẫu trồng trên Cửu Thiên trong truyền thuyết.
Một quả bàn đào màu xanh phiếm hồng giữa nhành cây, lung lay muốn đổ, dường như muốn rụng khỏi nhánh cây.
Điều này đủ để chứng minh quả bàn đào vạn năm này lúc nào cũng có khả năng trưởng thành xuất thế.
- Anh Triệu, Anh Đỗ, Long Giang tôi lúc trước đã nhận lời các anh, chỉ cần các anhi chịu giúp tôi đối phó Long gia, tôi sẽ dẫn các anh tới chỗ bàn đào vạn năm, hiện giờ bàn đào vạn năm đang ở trước mắt, hai người các anh còn chờ gì nữa?
Sau khi Long Giang hồi phục lại tâm trạng kích động của mình, cật lực khắc chế tâm tình của bản thân, nói với Triệu Lỗi, Đỗ Húc Cương vẫn đang chìm trong kinh ngạc kia.
- A!
Triệu Lỗi, Đỗ Húc Cương đột nhiên hồi tỉnh lại, sau đó trong ánh mắt bọn họ, lộ ra dục vọng mãnh liệt đối với cây bàn đào vạn năm kia.
Chỗ đứng của ba người bọn họ lúc này là một sườn dốc cao, muốn đi đến chỗ cây bàn đào vạn năm ở hồ nước ngầm phải đi xuống dưới một đoạn nữa.
Hai người đồng thời bước lên một bước, điên cuồng xông về phía hồ nước ngầm đó, Long Giang nhếch miệng, sau khi lộ ra một nụ cười nhạt bám sát theo.
Tuy nhiên vẫn chưa đến chỗ hồ nước ngầm.Ba người dường như cùng lúc dừng bước, dục vọng mãnh liệt trong mắt Triệu Lỗi, Đỗ Húc Cương dường như bị dập tắt không còn gì.
Long Giang đi phía sau hai người, mới đi xuống dốc không lâu liền thấy ven bờ của hồ nước ngầm, một hòa thượng đang ngồi, còn có một con linh thú màu vàng giống chó loại lớn cuộn tròn trên mặt đất không ngừng co giật, xem ra hết sức đau đớn, trên trán của nó có một khe hở hơi hé ra, trong khe hở là một nhãn cầu màu xám trắng.
- Tam nhãn thú!
Long Giang là người đầu tiên nhận ra là linh thú gì, sau đó kinh ngạc hô lên!
- Linh thú bảo hộ cây bàn đòa vạn năm này không ngờ là Tam nhãn thú!
- Kia là, là, Thích Minh đại sư…
Tuy nhiên Triệu Lỗi, Đỗ Húc Cương lại chỉ vào vị hòa thượng đang nhắm mắt dưỡng thần, khoanh chân tĩnh tọa bên cạnh Tam nhãn thú, hét lên. Bọn họ vừa nhìn thấy Thích Minh đại sư toàn thân đã run lên, ngay đến lời nói cũng lắp ba lắp bắp.
Thích Minh đại sư, Đại viên mãn Thiếu Lâm!
Hai người bọn họ sớm đã nghe danh ông ấy, hơn nữa lần trước ở bình nguyên Long gia còn được đứng từ xa nhìn Thích Minh đại sư, có ấn tượng cực kì sâu sắc với vị Đại viên mãn Thiếu Lâm này, cho nên vừa nhìn liền nhận ra ông ấy.
Một con Tam nhãn thú, một vị Đại viên mãn Thiếu Lâm …Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương cùng lúc có ý rút lui, quay người định đi!
- Hai người các anh làm gì vậy! Bạn đang đọc truyện được copy tại
May là Long Giang luôn ở đằng sau hai người bọn họ, lúc này mới kịp thời ngăn cản hai tên chuẩn bị bỏ chạy này.
- Anh vẫn chưa thấy rõ, đó là Đại Viên Mãn Thiếu Lâm Thích Minh đại sư đấy, cho dù ba cường giả tầng bốn chúng ta có liên thủ lại, cũng không thể cướp được bàn đào vạn năm từ tay ông ta, huống chi bên đó còn có có Tam nhãn thú màu vàng bảo hộ bàn đào vạn năm nữa!
Đỗ Húc Cương phát hiện đường rút lui đã bị Long Giang chặn. Lập tức phẫn nộ.
- Long Giang, anh còn không tránh ra! Nếu chúng ta bị Thích Minh đại sư phát hiện, từ nay về sau anh bảo Triệu gia Tây Bắc tôi làm sao tồn tại được ở Tây Bắc nữa đây!
Triệu Lỗi mặc dù vì ham muốn bàn đào vạn năm mà lựa chọn hợp tác cùng phản đồ Long gia, nhưng lão không có tự tin cướp bàn đào vạn năm từ tay một Đại viên mãn. Lúc vừa mới gặp Thích Minh đại sư ở đây, trong lòng lão chỉ có một ý nghĩ duy nhất là chạy trốn.
Đỗ Húc Cương và Triệu Lỗi cùng bỏ chạy, Long Giang chỉ có thể ngăn hai người được một lúc, sau khi hai người nói xong tiếp tục né tránh thoải mái vượt qua Long Giang bỏ chạy theo con đường cũ.
- Hai người các anh là đồ ngu!
Long Giang không thể tha thứ cho sự ngu xuẩn và yếu đuối của hai người này. Há miệng mắng to:
- Các anh cho rằng bây giờ trốn đi con lừa trọc Thích Minh này không biết các anh cùng tôi tới đây sao?
Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương chợt dừng chân, trong lòng lập tức ớn lạnh. Long Giang nói không phải không có lý, Thích Minh đại sư thân là Đại viên mãn Thiếu Lâm đương nhiên thực lực có thể phát giác được họ từ lúc bọn họ vừa mới đến đây.
Thấy hai người bọn họ dừng bước, Long Giang lập tức đuổi đến trước mặt hai người nói:
- Chẳng lẽ các anh không phát hiện, Tam nhãn thú này và Thích Minh hòa thượng rất cổ quái sao?
Triệu Lỗi, Đỗ Húc Cương hai người nhìn nhau, bọn họ sau khi thấy Thích Minh đại sư chỉ muốn chạy trốn, còn lại thì không nghĩ gì khác, ngược lại sau khi dừng lại nghe Long Giang nói, hai người đồng thời phát hiện ra sự cổ quái.
Hai người xoay người nhìn về phía Tam nhãn thú màu vàng và Thích Minh đại sư, lúc này mới phát hiện thân thể con Tam nhãn thú màu vàng cuộn tròn vào nhau run rẩy, biểu cảm đau khổ dị thường, từ thân của nó căn bản không phát ra thực lực cường đại nên có của một con Tam nhãn thú.
Về phần Thích Minh đại sư, từ nãy đến giờ, ông ta vẫn ngỗi yên chỗ đó không động đậy, mặc dù trên mặt hiện lên nụ cười, nhưng lại nhắm nghiền mắt làm cho người ta cảm thấy như một pho tượng phật.
Long Giang thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục chỉ những ổ gà có ở khắp xung quanh nói:
- Hai tên ngốc các anh, tôi đã nói trước rồi, tối qua giữa mấy cái Đại Viên Mãn nhất đinh có tranh chấp, bây giờ mấy cái ổ gà trước mắt không phải là đã chứng tỏ chuyện này sao!
Mặc dù nghe từ ngu xuẩn trong miệng của Long Giang làm cho mặt Triệu Lỗ và Đỗ Húc Cương thoáng qua nét tức giận, nhưng bọn họ vẫn còn bình tĩnh, nhìn xung quanh, quả thực con đường gồ ghề mấp mô từ dốc cao đằng sau đến trước mặt toàn là dấu vết trải qua chiến đấu kịch liệt, hơn nữa gần chỗ này còn có mấy thi thể của linh hầu tầng bốn.
Long Giang đi đến bên cạnh một trong bốn thi thể linh thú tầng bốn, sau khi cúi người tự mình kiểm tra một lượt, ngẩng đầu lên nói với hai người:
- Mấy con linh hầu này đã là linh thú tầng bốn, từ thi thể có thể thấy bọn chúng đã chết được một thời gian rồi, nhưng hiện tại tinh huyết trong cơ thể bọn chúng vẫn không bị người ta rút đi, điều này cho thấy điều gì các anh có từng nghĩ qua chưa?
Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương nhìn thấy những thi thể linh hầu này liền hiểu ra vì sao những con linh hầu lúc nãy từ bỏ việc cướp cây bàn đào vạn năm, chạy trốn như ăn cướp, nhưng nghe Long Giang nói xong thì cũng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.
Long Giang thờ dài, bây giờ gã rất thất vọng về hai người này. Nhưng vì kế hoạch của mình nên không thể không nhẫn nại giải thích:
- Các anh đừng quên, Trương Dương là truyền nhân thần y nhà họ Trương, bao gồm Đại Viên Mãn Trương Bình Lỗ nhà bọn họ, chẳng lẽ không biết tinh huyết trong cơ thể những con linh hầu này là dược liệu linh dược quý giá như thế nào sao?
- Bọn họ không lấy đi những tinh huyết này đủ để thấy bọn họ vội vàng rời đi, điều này cũng chứng tỏ vì sao vừa mới sáng sớm ngũ đại thế lực Chu gia Hoa gia Lý gia Võ Đang Ma Môn đồng thời rời khỏi Côn Lôn, còn thần y Trương gia lại trực tiếp mời Thiếu Lâm đến ở bình nguyên Long gia.
Long Giang nói tới đây, trong mắt không ngừng toát ra hào quang hưng phấn, gã nhìn về phía Thích Minh đại sư nhắm mắt tĩnh tọa, toàn thân khẽ run nói:
- Các anh nhìn con lừa ngốc Thích Minh kia đi. Hắn nhất định là vì đêm qua chiến đấu thương tích quá nặng, cho nên cần ngồi ở chỗ này tĩnh dưỡng, ba người chúng ta liên kết căn bản không cần phải sợ hãi hắn. Về phần con Tam nhãn thú màu vàng thủ hộ bàn đào vạn năm, các anh xem bộ dạng nó bây giờ đến nhìn ba người chúng ta một cái cũng không nhìn được, chẳng lẽ các anh còn phải sợ nó sao?
Long Giang phân tích rõ ràng có lý. Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương cũng không phải ngu, những lý lẽ này hiểu rất rõ ràng, nhìn tình huống trước mắt e rằng sự thật cũng không khác đi đằng nào được, lần này những sợ hãi lo lắng trong lòng bọn họ hoàn toàn biến mất, lòng tham đối với bàn đào vạn năm lại một lần nữa tràn vào trong lòng.
Ai có thể đối mặt với kỳ bảo như bàn đào vạn năm mà không động lòng?
Triệu Lỗi cho rằng chẳng có ai, lúc đầu sau khi lão gặp Trương Dương ở bình nguyên Long gia, đã bị tuổi trẻ của Trương Dương làm cho kinh ngạc. Mặc dù miệng không nói ra, nhưng thiên phú dị bẩm, tài hoa hơn người của Trương Dương khiến lão rất kích động.
Từ trước đến giờ không có lúc nào Triệu Lỗi cảm thấy khát khao trở thành Đại Viên Mãn như vậy, đó chính là khát vọng được cao cao tại thượng như Trương Dương vậy, chính cái khát vọng này làm cho lão đột phá bế tắc nhiều năm cuối cùng cũng đạt đến tầng bốn hậu kỳ.
Nên biết rằng cho dù là Hiên Viên Long gia. Có ai có thể tu thành nội công tầng bốn hậu kỳ?
Tuy nhiên sau khi trở thành bốn tầng hậu kỳ, vậy tiến đến đại viên mãn có còn xa không?
Nếu không phải trong lòng bị dục vọng này chi phối, Triệu Lỗi cũng không bị Long Giang ba lần bảy lượt thuyết phục, đem cả Triệu gia Tây bắc ra đánh cược một trận.
Trước mắt, canh bạc này hiển nhiên đã đến thời khắc quyết định thắng bại cuối cùng, chỉ cần có được cây bàn đào vạn năm đó, cho dù đến lúc đó việc hợp tác với Long Giang bị bại lộ, cũng không thể có ai dám đến uy hiếp đến gia tộc có một đại viên mãn như Triệu gia Tây Bắc.
Triệu Lỗi đã bước lên trước, sau đó không chút do dự lao xuống, tiếp theo đột nhiên nhảy lên nhằm hướng cây đào vạn năm màu vàng mà xông tới
Đỗ Húc Cương không thịu thua, hai người sau khi điên cuồng chạy đến đã đạp không cùng xông vào cây bàn đào vạn năm.
Thích Minh đại sư nhắm mắt tĩnh tọa cuối cùng cũng mở mắt ra, từ từ đứng lên, nhưng lúc này___
- Anh Triệu, anh Đỗ, chúng ta đã nói trước, cây bàn đào vạn năm này Long Giang tôi tuyệt không nhúng tay, bây giờ vì sao 2 người còn không thừa dịp con lừa ngốc Thích Minh kia vẫn chưa hồi phục, tận dụng thời gian cướp bàn đòa vạn năm đi?
Long Giang đột nhiên lui về sau một bước, la lớn với Triệu Lỗi Đỗ Húc Cương, sau khi la xong vẫn không quên thêm vào một câu:
- Một quả bàn đào vạn năm cho dù chưa chín cũng đủ làm cho một trong 2 người công thành Đại viên mãn!
Tia nóng trong mắt Triệu Lỗi không hề thuyên giảm, tuy nhiên Long Giang vừa dứt lời, lão đột nhiên ra tay, rút binh khí ra trực tiếp đánh lén Đỗ Húc Cương chuẩn bị đạp không tiến lên trước.
Một thanh kiếm dài trực tiếp đâm vào từ sau lưng Đỗ Húc Cương, xuyên qua bụng.
Đỗ Húc Cương cũng chỉ vừa mới thăng lên tầng bốn sơ kỳ, còn Triệu Lỗi đã có thực lực tầng bốn hậu kỳ lại thêm việc đánh lén y làm sao có thể tránh được?
Sau khi thê thảm phun một ngụm máu tươi Đỗ Húc Cương ngã xuống đất, nhìn lưỡi kiếm vừa đâm qua bụng mình liền biết đại hạn của bản thân đã đến.
- Triệu Lỗi chó má, mày thất tín bội nghĩa, Đỗ tao cho dù chết cũng phải kéo theo mày!
Hét thảm một tiếng, Triệu Lỗi đột nhiên giơ tay lên mặc kệ vết thương trên bụng dốc toàn lực đánh ra một ám khí hình cái chùy!
Sau khi đánh lén Triệu LỗIivẫn chưa kịp vui mừng, chỉ cảm thấy bụng mình quặn đau một trận, sau đó cũng rơi từ trên không xuống, lúc này lão mới phát hiện không biết từ lúc nào mình đã trúng phải tuyệt môn ám khí tam thốn đinh của Đỗ gia!
Đỗ gia Trung Nguyên thành danh nhờ tuyệt môn ám khí, tam thốn đinh là một loại ám khí hình chùy dài khoảng ba tấc, tương truyền mỗi cái đều cần luyện chế hơn một trăm loại độc tố, giá thành luyện chế cực lớn, cho dù là Đỗ gia Trung Nguyên cũng không có mấy cái.
Thấy Triệu Lỗi không tránh khỏi ám khí của mình, Đỗ Húc Cương cười ha hả, lại một lẫn nữa dẫn đến quặn đau ở cụng phun ra một ngụm máu!
Hai người không ai tiếp cận được bàn đào vạn năm một bước, đã liều mạng cá chết lưới rách.
Sau khi nhìn cảnh tượng chuyển đổi trong giây lát, Thích Minh khẽ thở dài, lắc đầu.
Người xuất gia từ bi vi hoài, ông ta không ra tay là muốn cho mấy người cơ hội cuối cùng, tuy nhiên bây giờ không cần ông ra tay rồi.
Thích Minh đại sư giơ tay lên một tia gió nhẹ cũng không có, đám người Long Giang đương nhiên cũng không phát hiện Thích Minh đại sư vốn đang nhắm mắt tĩnh tọa sớm đã mở mắt đứng dậy rồi.
Sau khi Long Giang nhìn Triệu Lỗi bị Đỗ Húc Cương thân bị trọng thương đánh cho rơi xuống, đột ngột tăng tốc, trước khi Triệu Lỗi tỉnh lại liền xông tới, giơ tay đánh một chưởng vào ngực lão.
Phù!
Tam Thốn Đinh Đỗ gia mặc dù nổi tiếng nhưng vẫn không đến mức khiến cho Triệu Lỗ mất đi năng lực hành động phát độc chết ngay tại chỗ, lão vẫn thừa sức cướp bàn đào vạn năm, cũng biết rõ dược tính của bàn đào vạn năm tất nhiên có thể giải được kịch độc của Tam Thốn Đinh, nhưng một chưởng của Long Giang đã hoàn toàn làm mất hi vọng cuối cùng của lão.
Phù!
Tung!
Triệu Lỗi thê thảm phun ra vài ngụm máu giống như diều bị đứt dây rơi xuống đất, lúc này tạo thành một cái hố, điều này có thể thấy chưởng này của Long Giang đã tụ mười phần công lực.
- Mày cố tình!
Triệu Lỗi không ngu, thấy ánh mắt nóng bỏng trong mắt Long Giang, cuối cùng lão cũng hiểu, câu nói lúc trước Long Giang nói căn bản là cố ý dụ lão ra tay đối phó Đỗ Húc Cương, còn Đỗ Húc Cương dù gì cũng là cường giả tầng bốn, kẻ bị đánh sắp chết này cũng không thể để lão dễ chịu.
Bụng Đỗ Húc Cương quặn đau từng đợt, mặc dù y hiều được nhưng cũng không nói nên lời.
- Ha ha ha!
Long Giang cười to, cũng không vội đi cướp bàn đào vạn năm, mà đi đến xách Triệu Lỗi vừa nhận của mình một chưởng đến bên cạnh Đỗ Húc Cương, ném hai người cùng một chỗ.
- Rốt cuộc mày muốn làm gì...
Triệu Lỗi gần như nghiến nát răng, hung tợn nhìn Long Giang, lòng tham hại người cuối cùng lão đã mắc lừa Long Giang.
- Tôi nói trước rồi mà, "Hoàng tước" cuối cùng có được cây bàn đào vạn năm này là tôi!
Long Giang giương hai cánh tay, không thể che dấu cảm xúc của mình, cười như điên dại.
- Anh nghĩ cây bàn đào vạn năm này là của anh?
Một âm thanh không lẫn chút tình cảm nào đột nhiên vang lên, nụ cười của Long Giang cứng lại trên mặt, đồng tử trong hai mắt gã dường như khuếch đại lên.
Xoay đầu lại, gã mới nhìn thấy Trương Dương và ông cụ Trương Bình Lỗ dẫn theo Long Hạo Thiên xuất hiện tại lòng đất này, người nói ra câu vừa rồi, chính là thủ lĩnh Trương Dương.
- A Di Đà Phật!
Chẳng biết lúc nào, Thích Minh đại sư vốn dĩ nhắm mắt tĩnh tọa đã đứng ở phía sau gã.
Có ai nhìn qua cái cây bám vào rễ cây để sinh trưởng?
Lại có ai nhìn thấy cây đào mọc ngược chưa?
Cây đào mọc ngược này cành là xum xuê, phát ra ánh sáng màu vàng dịu nhẹ, dường như có một tấm voan mỏng nhẹ nhàng bao lấy nhánh cây vậy, mỗi nhánh cây của nó trong lòng đất ngầm tối tăm này lại hiện rõ một cách dị thường, mỗi cành cây giống như cánh tay của thiếu nữ 18 đôi mươi nhỏ mảnh thon dài và tinh tế tỉ mỉ.
Xung quanh cây đào màu vàng, năng lượng thiên địa vốn không thể nhìn không thể chạm cùng với linh khí dồi dào đột nhiên tự động hóa thành thực thể, hình thành từng mảng sương trắng, bao phủ lấy nó, giống như bàn đào vạn năm do chính tay Tây Vương Mẫu trồng trên Cửu Thiên trong truyền thuyết.
Một quả bàn đào màu xanh phiếm hồng giữa nhành cây, lung lay muốn đổ, dường như muốn rụng khỏi nhánh cây.
Điều này đủ để chứng minh quả bàn đào vạn năm này lúc nào cũng có khả năng trưởng thành xuất thế.
- Anh Triệu, Anh Đỗ, Long Giang tôi lúc trước đã nhận lời các anh, chỉ cần các anhi chịu giúp tôi đối phó Long gia, tôi sẽ dẫn các anh tới chỗ bàn đào vạn năm, hiện giờ bàn đào vạn năm đang ở trước mắt, hai người các anh còn chờ gì nữa?
Sau khi Long Giang hồi phục lại tâm trạng kích động của mình, cật lực khắc chế tâm tình của bản thân, nói với Triệu Lỗi, Đỗ Húc Cương vẫn đang chìm trong kinh ngạc kia.
- A!
Triệu Lỗi, Đỗ Húc Cương đột nhiên hồi tỉnh lại, sau đó trong ánh mắt bọn họ, lộ ra dục vọng mãnh liệt đối với cây bàn đào vạn năm kia.
Chỗ đứng của ba người bọn họ lúc này là một sườn dốc cao, muốn đi đến chỗ cây bàn đào vạn năm ở hồ nước ngầm phải đi xuống dưới một đoạn nữa.
Hai người đồng thời bước lên một bước, điên cuồng xông về phía hồ nước ngầm đó, Long Giang nhếch miệng, sau khi lộ ra một nụ cười nhạt bám sát theo.
Tuy nhiên vẫn chưa đến chỗ hồ nước ngầm.Ba người dường như cùng lúc dừng bước, dục vọng mãnh liệt trong mắt Triệu Lỗi, Đỗ Húc Cương dường như bị dập tắt không còn gì.
Long Giang đi phía sau hai người, mới đi xuống dốc không lâu liền thấy ven bờ của hồ nước ngầm, một hòa thượng đang ngồi, còn có một con linh thú màu vàng giống chó loại lớn cuộn tròn trên mặt đất không ngừng co giật, xem ra hết sức đau đớn, trên trán của nó có một khe hở hơi hé ra, trong khe hở là một nhãn cầu màu xám trắng.
- Tam nhãn thú!
Long Giang là người đầu tiên nhận ra là linh thú gì, sau đó kinh ngạc hô lên!
- Linh thú bảo hộ cây bàn đòa vạn năm này không ngờ là Tam nhãn thú!
- Kia là, là, Thích Minh đại sư…
Tuy nhiên Triệu Lỗi, Đỗ Húc Cương lại chỉ vào vị hòa thượng đang nhắm mắt dưỡng thần, khoanh chân tĩnh tọa bên cạnh Tam nhãn thú, hét lên. Bọn họ vừa nhìn thấy Thích Minh đại sư toàn thân đã run lên, ngay đến lời nói cũng lắp ba lắp bắp.
Thích Minh đại sư, Đại viên mãn Thiếu Lâm!
Hai người bọn họ sớm đã nghe danh ông ấy, hơn nữa lần trước ở bình nguyên Long gia còn được đứng từ xa nhìn Thích Minh đại sư, có ấn tượng cực kì sâu sắc với vị Đại viên mãn Thiếu Lâm này, cho nên vừa nhìn liền nhận ra ông ấy.
Một con Tam nhãn thú, một vị Đại viên mãn Thiếu Lâm …Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương cùng lúc có ý rút lui, quay người định đi!
- Hai người các anh làm gì vậy! Bạn đang đọc truyện được copy tại
May là Long Giang luôn ở đằng sau hai người bọn họ, lúc này mới kịp thời ngăn cản hai tên chuẩn bị bỏ chạy này.
- Anh vẫn chưa thấy rõ, đó là Đại Viên Mãn Thiếu Lâm Thích Minh đại sư đấy, cho dù ba cường giả tầng bốn chúng ta có liên thủ lại, cũng không thể cướp được bàn đào vạn năm từ tay ông ta, huống chi bên đó còn có có Tam nhãn thú màu vàng bảo hộ bàn đào vạn năm nữa!
Đỗ Húc Cương phát hiện đường rút lui đã bị Long Giang chặn. Lập tức phẫn nộ.
- Long Giang, anh còn không tránh ra! Nếu chúng ta bị Thích Minh đại sư phát hiện, từ nay về sau anh bảo Triệu gia Tây Bắc tôi làm sao tồn tại được ở Tây Bắc nữa đây!
Triệu Lỗi mặc dù vì ham muốn bàn đào vạn năm mà lựa chọn hợp tác cùng phản đồ Long gia, nhưng lão không có tự tin cướp bàn đào vạn năm từ tay một Đại viên mãn. Lúc vừa mới gặp Thích Minh đại sư ở đây, trong lòng lão chỉ có một ý nghĩ duy nhất là chạy trốn.
Đỗ Húc Cương và Triệu Lỗi cùng bỏ chạy, Long Giang chỉ có thể ngăn hai người được một lúc, sau khi hai người nói xong tiếp tục né tránh thoải mái vượt qua Long Giang bỏ chạy theo con đường cũ.
- Hai người các anh là đồ ngu!
Long Giang không thể tha thứ cho sự ngu xuẩn và yếu đuối của hai người này. Há miệng mắng to:
- Các anh cho rằng bây giờ trốn đi con lừa trọc Thích Minh này không biết các anh cùng tôi tới đây sao?
Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương chợt dừng chân, trong lòng lập tức ớn lạnh. Long Giang nói không phải không có lý, Thích Minh đại sư thân là Đại viên mãn Thiếu Lâm đương nhiên thực lực có thể phát giác được họ từ lúc bọn họ vừa mới đến đây.
Thấy hai người bọn họ dừng bước, Long Giang lập tức đuổi đến trước mặt hai người nói:
- Chẳng lẽ các anh không phát hiện, Tam nhãn thú này và Thích Minh hòa thượng rất cổ quái sao?
Triệu Lỗi, Đỗ Húc Cương hai người nhìn nhau, bọn họ sau khi thấy Thích Minh đại sư chỉ muốn chạy trốn, còn lại thì không nghĩ gì khác, ngược lại sau khi dừng lại nghe Long Giang nói, hai người đồng thời phát hiện ra sự cổ quái.
Hai người xoay người nhìn về phía Tam nhãn thú màu vàng và Thích Minh đại sư, lúc này mới phát hiện thân thể con Tam nhãn thú màu vàng cuộn tròn vào nhau run rẩy, biểu cảm đau khổ dị thường, từ thân của nó căn bản không phát ra thực lực cường đại nên có của một con Tam nhãn thú.
Về phần Thích Minh đại sư, từ nãy đến giờ, ông ta vẫn ngỗi yên chỗ đó không động đậy, mặc dù trên mặt hiện lên nụ cười, nhưng lại nhắm nghiền mắt làm cho người ta cảm thấy như một pho tượng phật.
Long Giang thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục chỉ những ổ gà có ở khắp xung quanh nói:
- Hai tên ngốc các anh, tôi đã nói trước rồi, tối qua giữa mấy cái Đại Viên Mãn nhất đinh có tranh chấp, bây giờ mấy cái ổ gà trước mắt không phải là đã chứng tỏ chuyện này sao!
Mặc dù nghe từ ngu xuẩn trong miệng của Long Giang làm cho mặt Triệu Lỗ và Đỗ Húc Cương thoáng qua nét tức giận, nhưng bọn họ vẫn còn bình tĩnh, nhìn xung quanh, quả thực con đường gồ ghề mấp mô từ dốc cao đằng sau đến trước mặt toàn là dấu vết trải qua chiến đấu kịch liệt, hơn nữa gần chỗ này còn có mấy thi thể của linh hầu tầng bốn.
Long Giang đi đến bên cạnh một trong bốn thi thể linh thú tầng bốn, sau khi cúi người tự mình kiểm tra một lượt, ngẩng đầu lên nói với hai người:
- Mấy con linh hầu này đã là linh thú tầng bốn, từ thi thể có thể thấy bọn chúng đã chết được một thời gian rồi, nhưng hiện tại tinh huyết trong cơ thể bọn chúng vẫn không bị người ta rút đi, điều này cho thấy điều gì các anh có từng nghĩ qua chưa?
Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương nhìn thấy những thi thể linh hầu này liền hiểu ra vì sao những con linh hầu lúc nãy từ bỏ việc cướp cây bàn đào vạn năm, chạy trốn như ăn cướp, nhưng nghe Long Giang nói xong thì cũng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.
Long Giang thờ dài, bây giờ gã rất thất vọng về hai người này. Nhưng vì kế hoạch của mình nên không thể không nhẫn nại giải thích:
- Các anh đừng quên, Trương Dương là truyền nhân thần y nhà họ Trương, bao gồm Đại Viên Mãn Trương Bình Lỗ nhà bọn họ, chẳng lẽ không biết tinh huyết trong cơ thể những con linh hầu này là dược liệu linh dược quý giá như thế nào sao?
- Bọn họ không lấy đi những tinh huyết này đủ để thấy bọn họ vội vàng rời đi, điều này cũng chứng tỏ vì sao vừa mới sáng sớm ngũ đại thế lực Chu gia Hoa gia Lý gia Võ Đang Ma Môn đồng thời rời khỏi Côn Lôn, còn thần y Trương gia lại trực tiếp mời Thiếu Lâm đến ở bình nguyên Long gia.
Long Giang nói tới đây, trong mắt không ngừng toát ra hào quang hưng phấn, gã nhìn về phía Thích Minh đại sư nhắm mắt tĩnh tọa, toàn thân khẽ run nói:
- Các anh nhìn con lừa ngốc Thích Minh kia đi. Hắn nhất định là vì đêm qua chiến đấu thương tích quá nặng, cho nên cần ngồi ở chỗ này tĩnh dưỡng, ba người chúng ta liên kết căn bản không cần phải sợ hãi hắn. Về phần con Tam nhãn thú màu vàng thủ hộ bàn đào vạn năm, các anh xem bộ dạng nó bây giờ đến nhìn ba người chúng ta một cái cũng không nhìn được, chẳng lẽ các anh còn phải sợ nó sao?
Long Giang phân tích rõ ràng có lý. Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương cũng không phải ngu, những lý lẽ này hiểu rất rõ ràng, nhìn tình huống trước mắt e rằng sự thật cũng không khác đi đằng nào được, lần này những sợ hãi lo lắng trong lòng bọn họ hoàn toàn biến mất, lòng tham đối với bàn đào vạn năm lại một lần nữa tràn vào trong lòng.
Ai có thể đối mặt với kỳ bảo như bàn đào vạn năm mà không động lòng?
Triệu Lỗi cho rằng chẳng có ai, lúc đầu sau khi lão gặp Trương Dương ở bình nguyên Long gia, đã bị tuổi trẻ của Trương Dương làm cho kinh ngạc. Mặc dù miệng không nói ra, nhưng thiên phú dị bẩm, tài hoa hơn người của Trương Dương khiến lão rất kích động.
Từ trước đến giờ không có lúc nào Triệu Lỗi cảm thấy khát khao trở thành Đại Viên Mãn như vậy, đó chính là khát vọng được cao cao tại thượng như Trương Dương vậy, chính cái khát vọng này làm cho lão đột phá bế tắc nhiều năm cuối cùng cũng đạt đến tầng bốn hậu kỳ.
Nên biết rằng cho dù là Hiên Viên Long gia. Có ai có thể tu thành nội công tầng bốn hậu kỳ?
Tuy nhiên sau khi trở thành bốn tầng hậu kỳ, vậy tiến đến đại viên mãn có còn xa không?
Nếu không phải trong lòng bị dục vọng này chi phối, Triệu Lỗi cũng không bị Long Giang ba lần bảy lượt thuyết phục, đem cả Triệu gia Tây bắc ra đánh cược một trận.
Trước mắt, canh bạc này hiển nhiên đã đến thời khắc quyết định thắng bại cuối cùng, chỉ cần có được cây bàn đào vạn năm đó, cho dù đến lúc đó việc hợp tác với Long Giang bị bại lộ, cũng không thể có ai dám đến uy hiếp đến gia tộc có một đại viên mãn như Triệu gia Tây Bắc.
Triệu Lỗi đã bước lên trước, sau đó không chút do dự lao xuống, tiếp theo đột nhiên nhảy lên nhằm hướng cây đào vạn năm màu vàng mà xông tới
Đỗ Húc Cương không thịu thua, hai người sau khi điên cuồng chạy đến đã đạp không cùng xông vào cây bàn đào vạn năm.
Thích Minh đại sư nhắm mắt tĩnh tọa cuối cùng cũng mở mắt ra, từ từ đứng lên, nhưng lúc này___
- Anh Triệu, anh Đỗ, chúng ta đã nói trước, cây bàn đào vạn năm này Long Giang tôi tuyệt không nhúng tay, bây giờ vì sao 2 người còn không thừa dịp con lừa ngốc Thích Minh kia vẫn chưa hồi phục, tận dụng thời gian cướp bàn đòa vạn năm đi?
Long Giang đột nhiên lui về sau một bước, la lớn với Triệu Lỗi Đỗ Húc Cương, sau khi la xong vẫn không quên thêm vào một câu:
- Một quả bàn đào vạn năm cho dù chưa chín cũng đủ làm cho một trong 2 người công thành Đại viên mãn!
Tia nóng trong mắt Triệu Lỗi không hề thuyên giảm, tuy nhiên Long Giang vừa dứt lời, lão đột nhiên ra tay, rút binh khí ra trực tiếp đánh lén Đỗ Húc Cương chuẩn bị đạp không tiến lên trước.
Một thanh kiếm dài trực tiếp đâm vào từ sau lưng Đỗ Húc Cương, xuyên qua bụng.
Đỗ Húc Cương cũng chỉ vừa mới thăng lên tầng bốn sơ kỳ, còn Triệu Lỗi đã có thực lực tầng bốn hậu kỳ lại thêm việc đánh lén y làm sao có thể tránh được?
Sau khi thê thảm phun một ngụm máu tươi Đỗ Húc Cương ngã xuống đất, nhìn lưỡi kiếm vừa đâm qua bụng mình liền biết đại hạn của bản thân đã đến.
- Triệu Lỗi chó má, mày thất tín bội nghĩa, Đỗ tao cho dù chết cũng phải kéo theo mày!
Hét thảm một tiếng, Triệu Lỗi đột nhiên giơ tay lên mặc kệ vết thương trên bụng dốc toàn lực đánh ra một ám khí hình cái chùy!
Sau khi đánh lén Triệu LỗIivẫn chưa kịp vui mừng, chỉ cảm thấy bụng mình quặn đau một trận, sau đó cũng rơi từ trên không xuống, lúc này lão mới phát hiện không biết từ lúc nào mình đã trúng phải tuyệt môn ám khí tam thốn đinh của Đỗ gia!
Đỗ gia Trung Nguyên thành danh nhờ tuyệt môn ám khí, tam thốn đinh là một loại ám khí hình chùy dài khoảng ba tấc, tương truyền mỗi cái đều cần luyện chế hơn một trăm loại độc tố, giá thành luyện chế cực lớn, cho dù là Đỗ gia Trung Nguyên cũng không có mấy cái.
Thấy Triệu Lỗi không tránh khỏi ám khí của mình, Đỗ Húc Cương cười ha hả, lại một lẫn nữa dẫn đến quặn đau ở cụng phun ra một ngụm máu!
Hai người không ai tiếp cận được bàn đào vạn năm một bước, đã liều mạng cá chết lưới rách.
Sau khi nhìn cảnh tượng chuyển đổi trong giây lát, Thích Minh khẽ thở dài, lắc đầu.
Người xuất gia từ bi vi hoài, ông ta không ra tay là muốn cho mấy người cơ hội cuối cùng, tuy nhiên bây giờ không cần ông ra tay rồi.
Thích Minh đại sư giơ tay lên một tia gió nhẹ cũng không có, đám người Long Giang đương nhiên cũng không phát hiện Thích Minh đại sư vốn đang nhắm mắt tĩnh tọa sớm đã mở mắt đứng dậy rồi.
Sau khi Long Giang nhìn Triệu Lỗi bị Đỗ Húc Cương thân bị trọng thương đánh cho rơi xuống, đột ngột tăng tốc, trước khi Triệu Lỗi tỉnh lại liền xông tới, giơ tay đánh một chưởng vào ngực lão.
Phù!
Tam Thốn Đinh Đỗ gia mặc dù nổi tiếng nhưng vẫn không đến mức khiến cho Triệu Lỗ mất đi năng lực hành động phát độc chết ngay tại chỗ, lão vẫn thừa sức cướp bàn đào vạn năm, cũng biết rõ dược tính của bàn đào vạn năm tất nhiên có thể giải được kịch độc của Tam Thốn Đinh, nhưng một chưởng của Long Giang đã hoàn toàn làm mất hi vọng cuối cùng của lão.
Phù!
Tung!
Triệu Lỗi thê thảm phun ra vài ngụm máu giống như diều bị đứt dây rơi xuống đất, lúc này tạo thành một cái hố, điều này có thể thấy chưởng này của Long Giang đã tụ mười phần công lực.
- Mày cố tình!
Triệu Lỗi không ngu, thấy ánh mắt nóng bỏng trong mắt Long Giang, cuối cùng lão cũng hiểu, câu nói lúc trước Long Giang nói căn bản là cố ý dụ lão ra tay đối phó Đỗ Húc Cương, còn Đỗ Húc Cương dù gì cũng là cường giả tầng bốn, kẻ bị đánh sắp chết này cũng không thể để lão dễ chịu.
Bụng Đỗ Húc Cương quặn đau từng đợt, mặc dù y hiều được nhưng cũng không nói nên lời.
- Ha ha ha!
Long Giang cười to, cũng không vội đi cướp bàn đào vạn năm, mà đi đến xách Triệu Lỗi vừa nhận của mình một chưởng đến bên cạnh Đỗ Húc Cương, ném hai người cùng một chỗ.
- Rốt cuộc mày muốn làm gì...
Triệu Lỗi gần như nghiến nát răng, hung tợn nhìn Long Giang, lòng tham hại người cuối cùng lão đã mắc lừa Long Giang.
- Tôi nói trước rồi mà, "Hoàng tước" cuối cùng có được cây bàn đào vạn năm này là tôi!
Long Giang giương hai cánh tay, không thể che dấu cảm xúc của mình, cười như điên dại.
- Anh nghĩ cây bàn đào vạn năm này là của anh?
Một âm thanh không lẫn chút tình cảm nào đột nhiên vang lên, nụ cười của Long Giang cứng lại trên mặt, đồng tử trong hai mắt gã dường như khuếch đại lên.
Xoay đầu lại, gã mới nhìn thấy Trương Dương và ông cụ Trương Bình Lỗ dẫn theo Long Hạo Thiên xuất hiện tại lòng đất này, người nói ra câu vừa rồi, chính là thủ lĩnh Trương Dương.
- A Di Đà Phật!
Chẳng biết lúc nào, Thích Minh đại sư vốn dĩ nhắm mắt tĩnh tọa đã đứng ở phía sau gã.